Cả tuần đó là một chuỗi những ngày tồi tệ đối với Kit , chuyện xảy ra hôm đó cứ lẩn quẫn trong đầu khiến cô bé không tập trung được vào việc học trong khi kì thi giữa học kì hai đang cận kề . Cuối cùng thì cũng được về nhà nhưng Kit buồn một điều là Linda lại bị mama triệu hồi không đi chơi với cô bé được . Chẳng hiểu sao dạo này cô bạn thân có vẻ bận rộn hơn hẳn lúc trước , Kit cũng không muốn hỏi vì sợ làm phiền Linda , cô bé nghĩ có lẽ cô bạn đi hẹn hò với tình yêu mới thì sao . Ai biết được .
Lê từng bước chân trên con đường, giờ đây Kit đang đứng trước cửa nhà và .....shock toàn tập . Bởi vì trên cánh cửa có treo một tấm bản to đùng nội dung như sau :
"Kit à mẹ có việc bận phải giải quyết , ba con đã về thế giới pháp sư , Clover qua nhà Rainbow chơi rồi nên khoảng một tuần nữa mọi người mới về . Con ở nhà một mình nhé , nếu tuần sau vẫn chưa thấy mẹ liên lạc thì con ở lại kí túc xá đi nha . Yêu con ."
Haizz ! Kit thở dài một tiếng rồi lấy từ trong balô ra một chiếc chìa khóa . Có lẽ mẹ cô bé làm cho mỗi người một cái chìa khóa cửa là để dùng trong trường hợp này . Kit đẩy cửa vào nhà , dọn dẹp đồ và nấu bữa tối . Nói là nấu cho hoằng tráng vậy thui chứ thật ra là ăn ......mì gói . Lý do , đồ ăn mama chất đầy trong tủ lạnh đó chứ mà có biết nấu đâu . Cô bé cứ bị mẹ mắng hoài cái tội không biết nữ công gia chánh là cái mô tê gì sau này làm sao lấy chồng , và Kit chỉ nhe răng ra mà cười trừ . Cô bé ước gì có thứ phép thuật nào giúp nấu ăn giỏi thì tốt biết mấy .
Giải quyết xong đống bài tập , đang nằm dài trên chiếc ghế sofa xem TV thì đột nhiên
"I can tell you're looking at me
I know what you see
Any closer and you feel"ll the hit
GG
You don't have to pretend that you didn't notice me
Every look will make it hard to breath
T.R.X
Bring the boy out ..."
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cô bé giật bắn mình . Kit chụp lấy cái điện thoại và bắt máy mặc dù thấy số rất lạ .
_Alô !
_Kit phải không ? Đang làm gì vậy ?- đầu dây bên kia trả lời giọng nói rất quen thuộc .
_Phải xin hỏi ai gọi vậy ?- bàn tay Kit run run một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng cô bé .
_Là anh Ouji đây . Ngủ chưa ?
Kit chết sững nhưng cố giữ bình tĩnh và hít một hơi thật sâu trả lời :
_Mới có 7g30 ngủ gì ? Có gì không ?
_Tốt . Ra công viên gần nhà đi , anh có chuyện muốn nói . Không gặp anh không về đâu .
_Nhưng ....tút ....tút ....
Những tiếng tút tút hờ hững vang lên . Ouji đã cúp máy ngay sau đó , thậm chí còn không thèm nghe Kit trả lời . Cô bé lập tức cất điện thoại vào túi quần , khoác vội chiếc áo lạnh , khóa cửa cẩn thận rồi chạy thật nhanh ra ngoài . Thời gian quen Ouji đủ để Kit biết cậu ta không nói đùa đâu , nếu cô bé không đến cậu ấy sẽ không về thật .
Đến công viên nhìn qua , nhìn lại không thấy Ouji đâu , Kit cúi người xuống thở hồng hộc .
_ Mệt lắm sao ?
Một giọng nói vang lên làm cô bé giật mình , tay ôm lấy ngực và ra sức quát :
_Làm ...người ta ...hết hồn .... Có gì không ? Nói nhanh đi ...
_Ra kia ngồi nghĩ đi rồi nói .
Ouji cau mày nhìn Kit rồi chỉ tay về chỗ cái ghế đá phía dưới táng cây to , gần cổng công viên . Vì quá mệt nên cô bé gật đầu đồng ý .
_Nè uống đi . -nói rồi cậu đưa cho Kit chai nước suối mát lạnh .
_Uhm . Cảm ơn .
Cô bé cầm ngay chai nước uống một hơi hết nửa chai . Ouji mỉm cười :
_Chạy đến đây sao ? Sợ anh chờ đến sáng hả ?
_Nói nhiều . Đừng vòng vo vào vấn đề chính đi . Sao có chuyện gì ? -Kit lắc đầu chau mày nhìn cậu .
Sắc mặt Ouji trở nên nghiêm túc , giọng của cậu trầm ấm vang lên , từng câu , từng chữ rất rõ ràng :
_Ok ! Sao nhĩ thật sự anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không hiểu tại sao em lại ... xa lánh anh như vậy . Nhưng ...anh nghĩ điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa . Anh biết cho dù có như thế nào em cũng sẽ không trở về bên anh .
Cậu ngưng lại một chút , rồi quay sang nhìn Kit bằng cặp mắt ấm áp :
_Em làm cho anh một việc được không ?
_Chuyện gì ?-cô bé trả lời
_Chúng ta trở lại làm bạn được không ? Anh xin đấy . -giọng nói của Ouji vô cùng thành khẩn .
Kit nhắm mắt quay mặt ra xa , cô bé suy nghĩ một chút rồi trả lời :
_Dù gì mẹ tôi và mẹ anh cũng là bạn thân của nhau . Tôi quen biết anh cũng được 12 năm rồi , gặp mặt làm ngơ không xong . Thôi thì ... ok tôi đồng ý chúng ta bắt đầu một tình bạn tốt đẹp nhé !
Cô bé nở một nụ cười tươi nhìn Ouji . Cậu nghe được những lời nói đó thì mừng như bắt được vàng , ôm chầm lấy cô bé. Kit la lên :
_Nè anh làm gì vậy buông ra đi .
_Yên nào , chỉ một chút thôi , một cái ôm cho tình bạn . - tiếng của Ouji nhẹ nhàng vang lên bên tai Kit .
Cô bé để yên , thôi không vùng vẩy và la hét . Kit cảm nhận được vòng tay cậu từ từ xiết chặt , và hơi ấm trong cái ôm đó . Được một lúc sau Ouji buông cô bé ra .
_Nào anh đưa em về .
_À ... ừ ..
Kit đứng phắt dậy quay vội đi , mặt cô bé thoáng chút sắc đỏ . Kit nhìn ngang nhìn dọc , ngó qua ngó lại , thấy lạ Ouji liền hỏi :
_Em tìm gì vậy ?
_Xe của anh .-cô bé trả lời và vẫn tiếp tục tìm kiếm .
_Ha . Vì muốn nói chuyện với em nên anh đi bộ đến đây , không thì người của ba anh lại nhòm ngó . -Ouji bật cười . Quả thật chỉ có Kit và những hành động ngốc nghếch của cô bé mới khiến cho cậu cười được , sau ngần ấy năm qua .
_Uhm . Về thôi .-Kit gật đầu rồi bước đi .
Cả hai cùng nhau bước đi trên con đường nhộn nhịp của trung tâm thành phố mỗi người một suy nghĩ . " Chuyện gì thế này , không khí ngột ngạt quá . Không có đề tài gì để nói . Con đường về nhà sao dài quá vậy ? Hay tại mình tưởng tượng ? " -vừa nghĩ Kit vừa nhìn xuống làn đường xe cộ tấp nập . "Chuyện gì vậy ? Sao hôm nay Kit im lặng bất thường vậy nhỉ .? Khó chịu quá ! "-Ouji trầm ngâm .
Vẻ mặt của cậu lúc này trong rất cool , mái tóc bạch kim tỏa sáng ngay cả vào ban đêm làm ai cũng phải ngước nhìn , và cặp mắt màu hổ phách lạnh lùng khiến người ta bị lôi cuốn và chìm đắm trong đó .
Những tiếng xì xào bàn tán làm cho Kit càng cảm thấy khó chịu hơn , cô bé đột ngột la lên :
_A !
Ouji giật mình cau mày nhìn cô bé :
_Gì vậy ?
_À ...Ừ ... không có gì tới nhà rồi . -Kit cảm thấy hơi ngượng vì hành động của mình . Cô bé cúi gầm mặt xuống chỉ tay về phía căn nhà .
Ouji nhìn vào trong một hồi rồi lên tiếng :
_Sao yên lặng vậy ? Em ... ở nhà một mình sao ?
_Uhm,. Ba mẹ có việc nên đi rồi . Bye bye . Ngủ ngon .-Kit gật đầu vẫy tay chào tạm biệt cậu .
_Uhm . Ngủ ngon .-Ouji cũng gật đầu .
Kit quay đi , nhưng khi vừa bước lên được vài bật thang , cô bé xoay lại :
_À Ouji này sao tôi không bao giờ thấy anh trên xe buýt đến trường sau kì nghĩ cuối tuần vậy ?
_Hì . Em nghĩ ta là ai . Đương nhiên là ta đến trường bằng xe riêng rồi . Em lên ngủ đi .-Ouji bật cười .
_Uhm.
Kit thoáng buồn , cô bé vội vàng quay đi chạy thật nhanh vào nhà và đóng cửa lại . Kit biết mình đã hỏi một câu ngốc nhất thế kỉ , điều đó càng chứng minh khoảng cách về địa vị giữa cô và cậu ấy . Điều này làm trái tim Kit nhói đau , cô bé thở một cách khó khăn như có cái gì đó bóp nghẹt .
Trong khi đó Ouji vẫn đứng ngoài cửa nhìn cho đến khi đèn trong nhà của Kit tắt hẳn cậu mới quay đi . Đêm nay có lẽ Ouji sẽ ngủ rất ngon , cả cô bé cũng vậy .
Mọi thứ đã trở lại như những gì nó vốn có
Điều đó có đồng nghĩa với việc ánh sáng đã trở về bên họ ?
Không đâu làm sao có ánh sáng khi quá khứ là một màn đêm
U tối
Cũng giống như tất cả dung dịch kiềm đều là Bazơ
Nhưng tất cả những Bazơ chưa chắc là dung dịch kiềm
Tương lai lại là những nút thắt nối liền nhau
Để gỡ được chúng thì cái giá phải trả ko hề nhỏ
Chỉ biết rằng hãy sống thật hạnh phúc ở hiện tại
Vì nó là một món quà mang tên
PRESENT !!!!!!!
Lê từng bước chân trên con đường, giờ đây Kit đang đứng trước cửa nhà và .....shock toàn tập . Bởi vì trên cánh cửa có treo một tấm bản to đùng nội dung như sau :
"Kit à mẹ có việc bận phải giải quyết , ba con đã về thế giới pháp sư , Clover qua nhà Rainbow chơi rồi nên khoảng một tuần nữa mọi người mới về . Con ở nhà một mình nhé , nếu tuần sau vẫn chưa thấy mẹ liên lạc thì con ở lại kí túc xá đi nha . Yêu con ."
Haizz ! Kit thở dài một tiếng rồi lấy từ trong balô ra một chiếc chìa khóa . Có lẽ mẹ cô bé làm cho mỗi người một cái chìa khóa cửa là để dùng trong trường hợp này . Kit đẩy cửa vào nhà , dọn dẹp đồ và nấu bữa tối . Nói là nấu cho hoằng tráng vậy thui chứ thật ra là ăn ......mì gói . Lý do , đồ ăn mama chất đầy trong tủ lạnh đó chứ mà có biết nấu đâu . Cô bé cứ bị mẹ mắng hoài cái tội không biết nữ công gia chánh là cái mô tê gì sau này làm sao lấy chồng , và Kit chỉ nhe răng ra mà cười trừ . Cô bé ước gì có thứ phép thuật nào giúp nấu ăn giỏi thì tốt biết mấy .
Giải quyết xong đống bài tập , đang nằm dài trên chiếc ghế sofa xem TV thì đột nhiên
"I can tell you're looking at me
I know what you see
Any closer and you feel"ll the hit
GG
You don't have to pretend that you didn't notice me
Every look will make it hard to breath
T.R.X
Bring the boy out ..."
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cô bé giật bắn mình . Kit chụp lấy cái điện thoại và bắt máy mặc dù thấy số rất lạ .
_Alô !
_Kit phải không ? Đang làm gì vậy ?- đầu dây bên kia trả lời giọng nói rất quen thuộc .
_Phải xin hỏi ai gọi vậy ?- bàn tay Kit run run một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng cô bé .
_Là anh Ouji đây . Ngủ chưa ?
Kit chết sững nhưng cố giữ bình tĩnh và hít một hơi thật sâu trả lời :
_Mới có 7g30 ngủ gì ? Có gì không ?
_Tốt . Ra công viên gần nhà đi , anh có chuyện muốn nói . Không gặp anh không về đâu .
_Nhưng ....tút ....tút ....
Những tiếng tút tút hờ hững vang lên . Ouji đã cúp máy ngay sau đó , thậm chí còn không thèm nghe Kit trả lời . Cô bé lập tức cất điện thoại vào túi quần , khoác vội chiếc áo lạnh , khóa cửa cẩn thận rồi chạy thật nhanh ra ngoài . Thời gian quen Ouji đủ để Kit biết cậu ta không nói đùa đâu , nếu cô bé không đến cậu ấy sẽ không về thật .
Đến công viên nhìn qua , nhìn lại không thấy Ouji đâu , Kit cúi người xuống thở hồng hộc .
_ Mệt lắm sao ?
Một giọng nói vang lên làm cô bé giật mình , tay ôm lấy ngực và ra sức quát :
_Làm ...người ta ...hết hồn .... Có gì không ? Nói nhanh đi ...
_Ra kia ngồi nghĩ đi rồi nói .
Ouji cau mày nhìn Kit rồi chỉ tay về chỗ cái ghế đá phía dưới táng cây to , gần cổng công viên . Vì quá mệt nên cô bé gật đầu đồng ý .
_Nè uống đi . -nói rồi cậu đưa cho Kit chai nước suối mát lạnh .
_Uhm . Cảm ơn .
Cô bé cầm ngay chai nước uống một hơi hết nửa chai . Ouji mỉm cười :
_Chạy đến đây sao ? Sợ anh chờ đến sáng hả ?
_Nói nhiều . Đừng vòng vo vào vấn đề chính đi . Sao có chuyện gì ? -Kit lắc đầu chau mày nhìn cậu .
Sắc mặt Ouji trở nên nghiêm túc , giọng của cậu trầm ấm vang lên , từng câu , từng chữ rất rõ ràng :
_Ok ! Sao nhĩ thật sự anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không hiểu tại sao em lại ... xa lánh anh như vậy . Nhưng ...anh nghĩ điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa . Anh biết cho dù có như thế nào em cũng sẽ không trở về bên anh .
Cậu ngưng lại một chút , rồi quay sang nhìn Kit bằng cặp mắt ấm áp :
_Em làm cho anh một việc được không ?
_Chuyện gì ?-cô bé trả lời
_Chúng ta trở lại làm bạn được không ? Anh xin đấy . -giọng nói của Ouji vô cùng thành khẩn .
Kit nhắm mắt quay mặt ra xa , cô bé suy nghĩ một chút rồi trả lời :
_Dù gì mẹ tôi và mẹ anh cũng là bạn thân của nhau . Tôi quen biết anh cũng được 12 năm rồi , gặp mặt làm ngơ không xong . Thôi thì ... ok tôi đồng ý chúng ta bắt đầu một tình bạn tốt đẹp nhé !
Cô bé nở một nụ cười tươi nhìn Ouji . Cậu nghe được những lời nói đó thì mừng như bắt được vàng , ôm chầm lấy cô bé. Kit la lên :
_Nè anh làm gì vậy buông ra đi .
_Yên nào , chỉ một chút thôi , một cái ôm cho tình bạn . - tiếng của Ouji nhẹ nhàng vang lên bên tai Kit .
Cô bé để yên , thôi không vùng vẩy và la hét . Kit cảm nhận được vòng tay cậu từ từ xiết chặt , và hơi ấm trong cái ôm đó . Được một lúc sau Ouji buông cô bé ra .
_Nào anh đưa em về .
_À ... ừ ..
Kit đứng phắt dậy quay vội đi , mặt cô bé thoáng chút sắc đỏ . Kit nhìn ngang nhìn dọc , ngó qua ngó lại , thấy lạ Ouji liền hỏi :
_Em tìm gì vậy ?
_Xe của anh .-cô bé trả lời và vẫn tiếp tục tìm kiếm .
_Ha . Vì muốn nói chuyện với em nên anh đi bộ đến đây , không thì người của ba anh lại nhòm ngó . -Ouji bật cười . Quả thật chỉ có Kit và những hành động ngốc nghếch của cô bé mới khiến cho cậu cười được , sau ngần ấy năm qua .
_Uhm . Về thôi .-Kit gật đầu rồi bước đi .
Cả hai cùng nhau bước đi trên con đường nhộn nhịp của trung tâm thành phố mỗi người một suy nghĩ . " Chuyện gì thế này , không khí ngột ngạt quá . Không có đề tài gì để nói . Con đường về nhà sao dài quá vậy ? Hay tại mình tưởng tượng ? " -vừa nghĩ Kit vừa nhìn xuống làn đường xe cộ tấp nập . "Chuyện gì vậy ? Sao hôm nay Kit im lặng bất thường vậy nhỉ .? Khó chịu quá ! "-Ouji trầm ngâm .
Vẻ mặt của cậu lúc này trong rất cool , mái tóc bạch kim tỏa sáng ngay cả vào ban đêm làm ai cũng phải ngước nhìn , và cặp mắt màu hổ phách lạnh lùng khiến người ta bị lôi cuốn và chìm đắm trong đó .
Những tiếng xì xào bàn tán làm cho Kit càng cảm thấy khó chịu hơn , cô bé đột ngột la lên :
_A !
Ouji giật mình cau mày nhìn cô bé :
_Gì vậy ?
_À ...Ừ ... không có gì tới nhà rồi . -Kit cảm thấy hơi ngượng vì hành động của mình . Cô bé cúi gầm mặt xuống chỉ tay về phía căn nhà .
Ouji nhìn vào trong một hồi rồi lên tiếng :
_Sao yên lặng vậy ? Em ... ở nhà một mình sao ?
_Uhm,. Ba mẹ có việc nên đi rồi . Bye bye . Ngủ ngon .-Kit gật đầu vẫy tay chào tạm biệt cậu .
_Uhm . Ngủ ngon .-Ouji cũng gật đầu .
Kit quay đi , nhưng khi vừa bước lên được vài bật thang , cô bé xoay lại :
_À Ouji này sao tôi không bao giờ thấy anh trên xe buýt đến trường sau kì nghĩ cuối tuần vậy ?
_Hì . Em nghĩ ta là ai . Đương nhiên là ta đến trường bằng xe riêng rồi . Em lên ngủ đi .-Ouji bật cười .
_Uhm.
Kit thoáng buồn , cô bé vội vàng quay đi chạy thật nhanh vào nhà và đóng cửa lại . Kit biết mình đã hỏi một câu ngốc nhất thế kỉ , điều đó càng chứng minh khoảng cách về địa vị giữa cô và cậu ấy . Điều này làm trái tim Kit nhói đau , cô bé thở một cách khó khăn như có cái gì đó bóp nghẹt .
Trong khi đó Ouji vẫn đứng ngoài cửa nhìn cho đến khi đèn trong nhà của Kit tắt hẳn cậu mới quay đi . Đêm nay có lẽ Ouji sẽ ngủ rất ngon , cả cô bé cũng vậy .
Mọi thứ đã trở lại như những gì nó vốn có
Điều đó có đồng nghĩa với việc ánh sáng đã trở về bên họ ?
Không đâu làm sao có ánh sáng khi quá khứ là một màn đêm
U tối
Cũng giống như tất cả dung dịch kiềm đều là Bazơ
Nhưng tất cả những Bazơ chưa chắc là dung dịch kiềm
Tương lai lại là những nút thắt nối liền nhau
Để gỡ được chúng thì cái giá phải trả ko hề nhỏ
Chỉ biết rằng hãy sống thật hạnh phúc ở hiện tại
Vì nó là một món quà mang tên
PRESENT !!!!!!!
/49
|