Em xin đấy những cánh hoa đừng lụi tàn
Cũng như anh đừng khép chặt bờ mi ấy
Xin anh đấy cho em được nhìn thấy đôi mắt long lanh sắc lạnh
Em sẽ không bao giờ né tránh nữa
Xin anh đấy đừng nằm im như vậy
Cho em thấy nụ cười ấm áp như nắng mai
Em chấp nhận tha thứ cho tất cả
Những lỗi lầm trong quá khứ
Cho em không thấy đã quá muộn để nói rằng ......
**********************
Moon chạy lại đỡ Kit đến ngồi xuống băng ghế chờ . Fye lo lắng ngồi bên cạnh cô bé :
_Em có sao không ? Nói anh nghe xem chuyện gì đã xảy ra vậy ?
_Có ...có...một bọn người muốn bắt em . Ouji ...anh ấy vì đỡ cho em mấy nhát kiếm nên mới như vậy . Nếu như ...hức ...nếu như lúc đó em nghe lời anh ấy chạy đi hoặc là tìm người đến giúp ...hoặc ...hoặc ...em...em vô dụng quá đúng không anh ? -Kit cố gắng ngăn lại những tiếng nấc và trả lời Fye . Nhưng cuối cùng cô bé cũng khóc oà lên .
_Nín đi không phải là lỗi của em . Ouji mà còn bị như vậy thì anh dám chắc chỉ có hai trường hợp . Một là bọn chúng quá mạnh hai là quá đông . Em cũng biết cậu ấy mạnh lắm mà . Trong lúc đó ngay cả anh chắc cũng không làm gì được . Tuyệt đối không phải lỗi của em .-Moon đưa lên lau nước mắt và vỗ nhè nhẹ vào vai Kit an ủi .
_Anh có biết là lúc đó em chỉ đứng im mà nhìn không ? Em chỉ đứng nhìn người ta làm anh ấy bị thương , đứng yên nhìn anh ấy ngã xuống mà không làm được gì không ? Thật sự em...em...-cô bé ra sức gào lên .
_Em bình tĩnh nào . Em về nghỉ đi , cậu ấy sẽ không sao đâu .-Fye vỗ vai Kit .
_ Em không về đâu , em sẽ ở lại đây với Ouji . Mấy anh về đi . Fye , anh có gặp Linda thì nhờ cậu ấy xin phép cho em nghỉ mấy ngày . -cô bé thở hắt ra và lau đi nước mắt trên mặt mình .
Moon đột nhiên đứng phắt dậy la lên :
_Em bị làm sao vậy ? Em nhìn lại mình đi . Em nghĩ khi thấy em như thế này Ouji sẽ vui sao ? Ít nhất em cũng phải về nhà thay đồ chứ .
Sau khi nghe những lời Moon nói Kit giật mình nhìn lại . Trên chiếc áo sơ mi trắng của cô bé loan lỗ những vết máu của Ouji . Thật sự bộ dạng Kit bây giờ rất thảm hại . Cô bé thều thào :
_Em sẽ thay đồ nhưng em không về đâu . Fye anh về nhà đem lên cho em vài bộ đồ được không ? Đây là chìa khoá .
Nói rồi Kit lấy từ trong túi quần mình ra xâu chìa khóa . Fye cầm lấy nó và hỏi :
_Em muốn vậy cũng được . Em có muốn ăn gì không anh mua luôn cho .
_Anh mua cho em một bó ly ly trắng và một ít trái cây là được rồi . Cám ơn anh .-cô bé trả lời .
_Em có bị gì không vậy ? Không mua đồ ăn cho mình mà lại kêu mua những thứ đó .-Moon lại quát lên .
_ Cậu thôi đi , Kit làm vậy chắc chắn có lý do của con bé . -Fye trả lời rồi quay sang Kit nói :
_Moon nó chỉ lo cho em thôi, đừng buồn . Chút nữa anh sẽ mang những món đồ đó đến . Anh về đây , em cũng nên nghỉ chút đi .
_Cám ơn anh , em biết rồi .
Kit gật nhẹ đầu , Fye kéo theo Moon đi về . Kit ngồi ngã lưng ra sau ghế , đôi mắt cô bé nhắm hờ , khóe mi đã trào ra những giọt nước mắt . Trong lòng Kit bây giờ nặng trĩu và cô bé không biết phải làm gì .
******************
Vào lúc một giờ Fye đã mang đồ vào cho Kit , và bây giờ cô bé đang ngồi chờ đến giờ được vào thăm bệnh . Từ đằng xa một cô y tá tiến về phía cô bé , nhẹ nhàng lên tiếng :
_Em à em có thể vào thăm bệnh nhân được rồi đó .
_Dạ ! Em cám ơn !
Kit lập tức đứng dậy cúi chào rồi mang theo đồ của mình chạy đến phòng Ouji . Cô bé đẩy cửa ra và đi vào . Nhìn thấy cậu ấy đang nằm trên giường , đầu , tay trái và khắp thân mình đều quấn băng , tim Kit chợt nhói đau . Cô bé đặt bó hoa và giỏ trái cây lên trên bàn rồi tiến về phía cửa sổ kéo tấm rèm ra cho ánh sáng rọi vào . Sau đó Kit kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh Ouji , nắm chặt lấy bàn tay của cậu .
_Ouji à em vào thăm anh nè , dậy thôi trời sáng rồi kìa .
Nhưng vẫn không có một tiếng động gì cả , mọi thứ lại im lặng . Kit cảm nhận được bàn tay của Ouji lạnh ngắt , nó không ấm áp như lúc trước nữa . Cô bé đưa đôi mắt rưng rưng của mình nhìn cậu ấy . Gương mặt Ouji trông thật xanh xao , mệt mỏi . Đôi mắt nhắm lại và hàng mi râm đen mun , cong vút . Nhưng Kit muốn được nhìn thấy cặp mắt sáng trong lạnh lùng của cậu . Nếu lại được thấy nó cô bé thề là sẽ không né tránh nữa . Điều Kit cần bây giờ chỉ là Ouji thôi . Khóe mắt cô bé cay cay rồi những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt Kit . Đau lắm ! Chưa bao giờ cô bé thấy mình đau như lúc này .
**************
_Cậu không sao chứ . -Linda hỏi .
Vào bữa trưa cô bạn lên bệnh viện với Kit . Cô bé đang ngồi cùng Linda ở băng ghế chờ , còn Fye và Moon thì ở trong phòng bệnh của Ouji.
_Tớ không sao, Lin đừng lo.-Kit lắc đầu .
_Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Cậu nói tớ nghe xem .-Linda lo lắng hỏi .
_Là thế này ....-Kit từ từ kể lại cho cô bạn nghe .
Sau khi hiểu ra toàn bộ sự việc , Linda vỗ nhẹ vai cô bé an ủi :
_Sẽ ổn thôi không sao đâu , tất cả không phải lỗi của cậu . Đừng tự trách mình nữa .
_Tớ biết rồi , một lát nữa Lin đi cái gì về ?-Kit gật đầu rồi hỏi .
_Xe buýt , haizz chiếc xe của tớ hư rồi .-Linda lắc đầu ngán ngẩm .
_Uhm.
CẠCH !!!!
Fye và Moon từ trong của Ouji bước ra rồi tiến đến chỗ Kit đang ngồi .
_Cậu ấy vẫn không có phản ứng gì ? Em ở đây cố gắng động viên Ouji nha Kit .
_Uhm, em biết rồi , bây giờ anh về phải không ?-Kit hỏi .
_Uhm, có gì không em ?-Fye gật đầu .
_Anh đưa Linda về dùm em được không ? Em có nhờ Linda mang lên cho em ít đồ . Để cậu ấy đi xe buýt em không yên tâm . Với lại chìa khóa nhà em anh đang giữ đúng không ?-Kit từ từ trả lời .
Linda giật mình vội vàng xua xua tay :
_Không cần đâu ,không cần đâu ! Có một ít đồ thôi mà tớ có thể tự mình mang lên cho cậu được . Không cần làm phiền Akira-sempai đâu .
_Sempai gì chứ , không cần khách sáo như vậy . Gọi anh Fye đi . Không sao đâu anh đưa em về được mà . Khi nào em muốn đến đây thì gọi điện báo cho anh biết , anh sẽ đưa em đi .-Fye cười cười trả lời .
_Dạ ! À...ừ...cám ơn anh Aki à không Fye . Làm phiền anh quá.-Linda cúi đầu giọng lắp bắp .
_Hi, không có gì đâu, thôi anh về nha Kit .
Fye nói rồi quay sang Kit , cô bé gật đầu :
_Dạ anh về .
_Tớ về nha Kit , đừng lo lắng nữa , không sao đâu .-Linda vỗ vỗ nhẹ vai Kit .
_Uhm.
Fye và Linda đã đi khuất , lúc này Kit mới để ý Moon vẫn đứng đây nhìn cô bé chằm chằm . Kit nở một nụ cười gượng nói :
_Em không sao đâu , anh về đi .
Moon không nói gì xoa đầu cô bé , có lẽ đứng đây từ nãy giờ chỉ chờ để làm việc này .
_Đừng lo lắng quá sẽ không sao đâu , anh về đây .
_Dạ, anh về .-cô bé gật đầu .
*********************
Rồi cứ thế ngày nối tiếp ngày tất cả mọi người đều ra sức động viên Ouji làm cho cậu ấy tĩnh lại . Nhưng Ouji vẫn không có phản ứng gì . Hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi , ai cũng đều lắc đầu bỏ cuộc . Nhưng Kit vẫn cố gắng không buông xuôi vì cô bé nghĩ thời gian còn nghĩa là vẫn còn hy vọng . Và Kit là người cho dù tỷ lệ chỉ có 1% thì cô bé vẫn hy vọng .
Tối hôm đó .....
Kit đẩy cửa bước vào phòng . Cô bé ngồi xuống bên cạnh Ouji , nắm lấy bàn tay cậu :
_Ouji à anh dậy đi trễ rồi đó . Hoa ly đã nở rồi kìa , chẳng phải anh nói là rất thích nhìn thấy hoa ly nở sao ? Anh mà không dậy là không kịp đâu . Em chán nhìn thấy anh ngủ lắm rồi đó . Dậy đi nào Ouji !!!!
Không gian vẫn im lặng không một tiếng trả lời , không một phản ứng nhỏ gì . Kit nghĩ còn một cách , chỉ còn duy nhất một cách thôi . Cô bé hít một hơi thật sâu vào , ngân lên câu hát
Mùa đông trên thung lũng xa
Như một tiếng kinh cầu
Làm sao để ta quên đi một cơn bão lớn
Anh hỡi nếu mộng đẹp có thế thôi
Xin hãi giữ lại phút giây sau cùng
Tình yêu rồi đây sẽ như cơn mộng dở dang ....
Nhưng Ouji vẫn vậy không một chút cử động , Kit cố hết sức lay mạnh cậu và quát ầm lên :
_Ouji à bài hát của chúng ta đó , anh không nhớ sao ? Dậy đi , dậy hát tiếp cho em nghe nào Ouji . Anh quên rồi Ouji à ! Hức hức !! -Kit úp mặt xuống giường khóc nấc lên . Giọng cô bé nghẹn ngào :
_Em xin anh đấy tĩnh lại đi . Anh không thể nào nằm im thế này mãi được . Anh còn nợ em rất nhiều . Anh không thể phủ bỏ tất cả như vậy được . Từ lúc nhỏ em sống chỉ là để được nhìn thấy nụ cười của anh . Ba năm trước em níu kéo cuộc sống này vì em hận anh . Rồi em trở về đây cũng chỉ vì muốn tìm anh mà trả thù . Bây giờ anh như thế này thì em phải làm sao đây ? Em sống chỉ vì anh . Chỉ cần anh mở mắt ra và nhìn em thôi , em sẽ bỏ qua tất cả . Ouji à em chọn anh . Người em yêu là anh ! Xin anh đấy tĩnh lại đi ! Ouji !!!!
Tiếng khóc của Kit xuyên qua màn đêm u tối . Cô bé đã tha thứ cho Ouji đồng nghĩa với việc Kit quyết định chọn hiện tại thay vì một quá khứ đau khổ đầy thù hận . Nhưng liệu đó có phải là một sự lựa chọn đúng đắng , hiện tại có thật sự là một món quà ? Thời gian sẽ trả lời tất cả .
Cũng như anh đừng khép chặt bờ mi ấy
Xin anh đấy cho em được nhìn thấy đôi mắt long lanh sắc lạnh
Em sẽ không bao giờ né tránh nữa
Xin anh đấy đừng nằm im như vậy
Cho em thấy nụ cười ấm áp như nắng mai
Em chấp nhận tha thứ cho tất cả
Những lỗi lầm trong quá khứ
Cho em không thấy đã quá muộn để nói rằng ......
**********************
Moon chạy lại đỡ Kit đến ngồi xuống băng ghế chờ . Fye lo lắng ngồi bên cạnh cô bé :
_Em có sao không ? Nói anh nghe xem chuyện gì đã xảy ra vậy ?
_Có ...có...một bọn người muốn bắt em . Ouji ...anh ấy vì đỡ cho em mấy nhát kiếm nên mới như vậy . Nếu như ...hức ...nếu như lúc đó em nghe lời anh ấy chạy đi hoặc là tìm người đến giúp ...hoặc ...hoặc ...em...em vô dụng quá đúng không anh ? -Kit cố gắng ngăn lại những tiếng nấc và trả lời Fye . Nhưng cuối cùng cô bé cũng khóc oà lên .
_Nín đi không phải là lỗi của em . Ouji mà còn bị như vậy thì anh dám chắc chỉ có hai trường hợp . Một là bọn chúng quá mạnh hai là quá đông . Em cũng biết cậu ấy mạnh lắm mà . Trong lúc đó ngay cả anh chắc cũng không làm gì được . Tuyệt đối không phải lỗi của em .-Moon đưa lên lau nước mắt và vỗ nhè nhẹ vào vai Kit an ủi .
_Anh có biết là lúc đó em chỉ đứng im mà nhìn không ? Em chỉ đứng nhìn người ta làm anh ấy bị thương , đứng yên nhìn anh ấy ngã xuống mà không làm được gì không ? Thật sự em...em...-cô bé ra sức gào lên .
_Em bình tĩnh nào . Em về nghỉ đi , cậu ấy sẽ không sao đâu .-Fye vỗ vai Kit .
_ Em không về đâu , em sẽ ở lại đây với Ouji . Mấy anh về đi . Fye , anh có gặp Linda thì nhờ cậu ấy xin phép cho em nghỉ mấy ngày . -cô bé thở hắt ra và lau đi nước mắt trên mặt mình .
Moon đột nhiên đứng phắt dậy la lên :
_Em bị làm sao vậy ? Em nhìn lại mình đi . Em nghĩ khi thấy em như thế này Ouji sẽ vui sao ? Ít nhất em cũng phải về nhà thay đồ chứ .
Sau khi nghe những lời Moon nói Kit giật mình nhìn lại . Trên chiếc áo sơ mi trắng của cô bé loan lỗ những vết máu của Ouji . Thật sự bộ dạng Kit bây giờ rất thảm hại . Cô bé thều thào :
_Em sẽ thay đồ nhưng em không về đâu . Fye anh về nhà đem lên cho em vài bộ đồ được không ? Đây là chìa khoá .
Nói rồi Kit lấy từ trong túi quần mình ra xâu chìa khóa . Fye cầm lấy nó và hỏi :
_Em muốn vậy cũng được . Em có muốn ăn gì không anh mua luôn cho .
_Anh mua cho em một bó ly ly trắng và một ít trái cây là được rồi . Cám ơn anh .-cô bé trả lời .
_Em có bị gì không vậy ? Không mua đồ ăn cho mình mà lại kêu mua những thứ đó .-Moon lại quát lên .
_ Cậu thôi đi , Kit làm vậy chắc chắn có lý do của con bé . -Fye trả lời rồi quay sang Kit nói :
_Moon nó chỉ lo cho em thôi, đừng buồn . Chút nữa anh sẽ mang những món đồ đó đến . Anh về đây , em cũng nên nghỉ chút đi .
_Cám ơn anh , em biết rồi .
Kit gật nhẹ đầu , Fye kéo theo Moon đi về . Kit ngồi ngã lưng ra sau ghế , đôi mắt cô bé nhắm hờ , khóe mi đã trào ra những giọt nước mắt . Trong lòng Kit bây giờ nặng trĩu và cô bé không biết phải làm gì .
******************
Vào lúc một giờ Fye đã mang đồ vào cho Kit , và bây giờ cô bé đang ngồi chờ đến giờ được vào thăm bệnh . Từ đằng xa một cô y tá tiến về phía cô bé , nhẹ nhàng lên tiếng :
_Em à em có thể vào thăm bệnh nhân được rồi đó .
_Dạ ! Em cám ơn !
Kit lập tức đứng dậy cúi chào rồi mang theo đồ của mình chạy đến phòng Ouji . Cô bé đẩy cửa ra và đi vào . Nhìn thấy cậu ấy đang nằm trên giường , đầu , tay trái và khắp thân mình đều quấn băng , tim Kit chợt nhói đau . Cô bé đặt bó hoa và giỏ trái cây lên trên bàn rồi tiến về phía cửa sổ kéo tấm rèm ra cho ánh sáng rọi vào . Sau đó Kit kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh Ouji , nắm chặt lấy bàn tay của cậu .
_Ouji à em vào thăm anh nè , dậy thôi trời sáng rồi kìa .
Nhưng vẫn không có một tiếng động gì cả , mọi thứ lại im lặng . Kit cảm nhận được bàn tay của Ouji lạnh ngắt , nó không ấm áp như lúc trước nữa . Cô bé đưa đôi mắt rưng rưng của mình nhìn cậu ấy . Gương mặt Ouji trông thật xanh xao , mệt mỏi . Đôi mắt nhắm lại và hàng mi râm đen mun , cong vút . Nhưng Kit muốn được nhìn thấy cặp mắt sáng trong lạnh lùng của cậu . Nếu lại được thấy nó cô bé thề là sẽ không né tránh nữa . Điều Kit cần bây giờ chỉ là Ouji thôi . Khóe mắt cô bé cay cay rồi những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt Kit . Đau lắm ! Chưa bao giờ cô bé thấy mình đau như lúc này .
**************
_Cậu không sao chứ . -Linda hỏi .
Vào bữa trưa cô bạn lên bệnh viện với Kit . Cô bé đang ngồi cùng Linda ở băng ghế chờ , còn Fye và Moon thì ở trong phòng bệnh của Ouji.
_Tớ không sao, Lin đừng lo.-Kit lắc đầu .
_Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Cậu nói tớ nghe xem .-Linda lo lắng hỏi .
_Là thế này ....-Kit từ từ kể lại cho cô bạn nghe .
Sau khi hiểu ra toàn bộ sự việc , Linda vỗ nhẹ vai cô bé an ủi :
_Sẽ ổn thôi không sao đâu , tất cả không phải lỗi của cậu . Đừng tự trách mình nữa .
_Tớ biết rồi , một lát nữa Lin đi cái gì về ?-Kit gật đầu rồi hỏi .
_Xe buýt , haizz chiếc xe của tớ hư rồi .-Linda lắc đầu ngán ngẩm .
_Uhm.
CẠCH !!!!
Fye và Moon từ trong của Ouji bước ra rồi tiến đến chỗ Kit đang ngồi .
_Cậu ấy vẫn không có phản ứng gì ? Em ở đây cố gắng động viên Ouji nha Kit .
_Uhm, em biết rồi , bây giờ anh về phải không ?-Kit hỏi .
_Uhm, có gì không em ?-Fye gật đầu .
_Anh đưa Linda về dùm em được không ? Em có nhờ Linda mang lên cho em ít đồ . Để cậu ấy đi xe buýt em không yên tâm . Với lại chìa khóa nhà em anh đang giữ đúng không ?-Kit từ từ trả lời .
Linda giật mình vội vàng xua xua tay :
_Không cần đâu ,không cần đâu ! Có một ít đồ thôi mà tớ có thể tự mình mang lên cho cậu được . Không cần làm phiền Akira-sempai đâu .
_Sempai gì chứ , không cần khách sáo như vậy . Gọi anh Fye đi . Không sao đâu anh đưa em về được mà . Khi nào em muốn đến đây thì gọi điện báo cho anh biết , anh sẽ đưa em đi .-Fye cười cười trả lời .
_Dạ ! À...ừ...cám ơn anh Aki à không Fye . Làm phiền anh quá.-Linda cúi đầu giọng lắp bắp .
_Hi, không có gì đâu, thôi anh về nha Kit .
Fye nói rồi quay sang Kit , cô bé gật đầu :
_Dạ anh về .
_Tớ về nha Kit , đừng lo lắng nữa , không sao đâu .-Linda vỗ vỗ nhẹ vai Kit .
_Uhm.
Fye và Linda đã đi khuất , lúc này Kit mới để ý Moon vẫn đứng đây nhìn cô bé chằm chằm . Kit nở một nụ cười gượng nói :
_Em không sao đâu , anh về đi .
Moon không nói gì xoa đầu cô bé , có lẽ đứng đây từ nãy giờ chỉ chờ để làm việc này .
_Đừng lo lắng quá sẽ không sao đâu , anh về đây .
_Dạ, anh về .-cô bé gật đầu .
*********************
Rồi cứ thế ngày nối tiếp ngày tất cả mọi người đều ra sức động viên Ouji làm cho cậu ấy tĩnh lại . Nhưng Ouji vẫn không có phản ứng gì . Hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi , ai cũng đều lắc đầu bỏ cuộc . Nhưng Kit vẫn cố gắng không buông xuôi vì cô bé nghĩ thời gian còn nghĩa là vẫn còn hy vọng . Và Kit là người cho dù tỷ lệ chỉ có 1% thì cô bé vẫn hy vọng .
Tối hôm đó .....
Kit đẩy cửa bước vào phòng . Cô bé ngồi xuống bên cạnh Ouji , nắm lấy bàn tay cậu :
_Ouji à anh dậy đi trễ rồi đó . Hoa ly đã nở rồi kìa , chẳng phải anh nói là rất thích nhìn thấy hoa ly nở sao ? Anh mà không dậy là không kịp đâu . Em chán nhìn thấy anh ngủ lắm rồi đó . Dậy đi nào Ouji !!!!
Không gian vẫn im lặng không một tiếng trả lời , không một phản ứng nhỏ gì . Kit nghĩ còn một cách , chỉ còn duy nhất một cách thôi . Cô bé hít một hơi thật sâu vào , ngân lên câu hát
Mùa đông trên thung lũng xa
Như một tiếng kinh cầu
Làm sao để ta quên đi một cơn bão lớn
Anh hỡi nếu mộng đẹp có thế thôi
Xin hãi giữ lại phút giây sau cùng
Tình yêu rồi đây sẽ như cơn mộng dở dang ....
Nhưng Ouji vẫn vậy không một chút cử động , Kit cố hết sức lay mạnh cậu và quát ầm lên :
_Ouji à bài hát của chúng ta đó , anh không nhớ sao ? Dậy đi , dậy hát tiếp cho em nghe nào Ouji . Anh quên rồi Ouji à ! Hức hức !! -Kit úp mặt xuống giường khóc nấc lên . Giọng cô bé nghẹn ngào :
_Em xin anh đấy tĩnh lại đi . Anh không thể nào nằm im thế này mãi được . Anh còn nợ em rất nhiều . Anh không thể phủ bỏ tất cả như vậy được . Từ lúc nhỏ em sống chỉ là để được nhìn thấy nụ cười của anh . Ba năm trước em níu kéo cuộc sống này vì em hận anh . Rồi em trở về đây cũng chỉ vì muốn tìm anh mà trả thù . Bây giờ anh như thế này thì em phải làm sao đây ? Em sống chỉ vì anh . Chỉ cần anh mở mắt ra và nhìn em thôi , em sẽ bỏ qua tất cả . Ouji à em chọn anh . Người em yêu là anh ! Xin anh đấy tĩnh lại đi ! Ouji !!!!
Tiếng khóc của Kit xuyên qua màn đêm u tối . Cô bé đã tha thứ cho Ouji đồng nghĩa với việc Kit quyết định chọn hiện tại thay vì một quá khứ đau khổ đầy thù hận . Nhưng liệu đó có phải là một sự lựa chọn đúng đắng , hiện tại có thật sự là một món quà ? Thời gian sẽ trả lời tất cả .
/49
|