Em đã đứng ở nơi đó
Khoảng cách giữ chúng ta là cơn gió
" Anh là ai ?"
Câu nói đó làm tim anh thắt lại
Có phải chăng là anh đã sai .....
_._._._._._._._._._.o0o._._._._._._._._._._
Một mình quay trở về căn phòng bệnh lạnh lẽo Ouji cứ như người mất hồn . Cô đơn , trống vắng , buồn tênh , nhớ nhung ....tất cả cảm xúc đó hợp thành sự tức giận . Hai bàn tay Ouji xiết chặt lấy tấm chăn bông đến nỗi hằn lên những đường gân xanh .
Ghen ư ? Cậu không có tư cách để ghen . Bởi vì trong chuyện này nếu suy xét một cách tường tận thì người sai là Ouji . Tức giận ư ? Cái này lại càng không thể . Cậu đã sai thì làm sao có quyền giận . Cũng vì vậy mà Ouji đứng trơ mắt ra nhìn người khác đưa Kit đi , đưa người con gái cậu yêu thương rời khỏi vòng tay mình , hay chính cô nhóc đã từ chối cái ôm đầy cảm xúc phức tạp và niềm nhớ thương của Ouji .
Kit chọn nép sau lưng tên thiên thần giả tạo đó thay vì nắm lấy bàn tay cậu . Nụ cười dịu dàng ấm áp khi nào cũng đã hướng về Hell Kagame còn với Ouji chỉ là cái nhìn lạnh băng , hoàn toàn xa lạ .
Cái gì đây chứ ? Ông trời đang trêu cậu sao ?
Cái trò chơi này nó đang ngày một vắt kiệt trí óc của Ouji . Ngày nào cũng như ngày đó cậu đều không thể sống một cách bình thản mà phải suy nghĩ . Suy nghĩ xem ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra ,là tốt hay xấu , làm thế nào để đối phó với việc đó ...... rất nhiều thứ cần suy tính . Bao lâu nay cậu luôn giữ cho sự tiến triển của trò chơi nằm trong tầm kiểm soát của mình cũng như tất cả người chơi .
Nhưng giờ đây nó đã vượt quá giới hạn , có cái gì đó đã bị thay đổi . Nếu như theo Ouji đoán không lầm thì đã có người không phải người chơi mà chen vào can thiệp quá mức cho phép .
Victoria !!!!!
Đúng chắc chắn là bà ta chứ không phải ai khác . Victoria là người của trò chơi mấy trăm năm trước , nếu theo đúng quy định bà ta không được chen ngang vào cuộc chơi hiện tại . Bà ta phải nhận lại cái giá vô cùng đắt cho việc làm của mình . Liên hiệp Magic sẽ không bỏ qua , hình phạt cao nhất đang chờ Victoria .
Nhưng điều Ouji lo lắng hơn cả là bà ta đã làm thay đổi cái gì ? Tương lai hay tương lai đã được ấn định ?
Nếu là tương lai đã được ấn định mọi thứ sẽ dễ dàng hơn , không có chuyện gì nguy hiểm . Bởi lẽ đó là điều được định sẵn , bà ta chỉ có thể làm chệch hướng đi của thời gian chứ không hề thay đổi được nó .
Còn tương lai thì sao ? Nghiêm trọng đó !!!! Tương lai là những cánh cửa vô định tuỳ thuộc vào sự việc và hành động khác nhau sẽ dẫn đến một cánh cửa khác nhau .
Cho nên để tương lai thay đổi theo ý muốn của ta thì phải chọn thời điểm thích hợp . Còn Victoria lại xen ngang thế này thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi .
Đau quá !!!!
Bây giờ đầu Ouji đau như có ai đó dùng búa cả trăm tạ đập vào vậy . Cậu thèm khát một thứ gì đó . Một cái ôm ấm áp , một luồng khí dịu dàng , một nụ cười trong sáng và trên hết là một thứ chất lỏng .
Mùi tanh và vị nồng của nó làm cho cậu cảm thấy dễ chịu . Ouji ghì chặt nắm tay xiết vào chiếc chăn và cố kiềm chế cơn đói . Những viên thuốc nén thay thế cho nó không thoả mãn được cậu . Cậu cần nó ngay bây giờ , cậu nổi cơn thèm khác như một con thú hoang .
Ngay cả bản thân Ouji cũng không biết bản thân mình ruốt cuộc là cái gì . Tại sao lại phải cần đến những viên thuốc chết tiệc kia để duy trì sự sống ? Nhưng bây giờ thì chúng hoàn toàn vô dụng . Không đủ !!! Thật sự không đủ !!!!!
Cạch !!!!!
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra làm vang lên âm thanh khó chịu trong không gian vắng lặng . Nó trở thành trung tâm ánh nhìn của Ouji và từ bên ngoài một cô gái bước vào .
_Kit !!!!!
Một cô gái với mái tóc nâu dài đến ngang vai nở nụ cười thật tươi nhìn Ouji . Cậu đang trong trạng thái hoàn toàn không tỉnh táo , thần trí bất minh và có phải chăng là cậu đang nằm mơ . Kit đang đứng trước mặt cậu sao ?
Không cần chần chừ suy nghĩ gì thêm , Ouji bỏ tấm chăn qua một bên và chạy ngay đến chỗ cô đang đứng , đem thân hình bé nhỏ đó gắt gao ôm lấy . Vòng tay cậu xiết thật chặt như thể rằng chỉ cần buông ra cô sẽ lập tức biến mất vậy . Giọng nói run run chất chứa nỗi niềm thương nhớ cũng như sự kiềm chế cơn đói đang hành hạ cậu vang lên bên tai cô ,:
_Em...đã về rồi . Anh...nhớ ...em rất nhiều ....em biết không ....
Ouji gục đầu xuống hõm vai cô , gương mặt dần trở nên xanh xao trắng bệch lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vòng tay vẫn xiết chặt không buông . Đôi bàn tay mảnh mai thon dài của cô nhẹ đặt trên tấm lưng to lớn rắn chắc nhưng lúc này như muốn sụp đổ của Ouji và đáp lại cái ôm từ cậu .
_Em cũng rất nhớ anh .
Sau câu nói với giọng điệu ngọt ngào đó là một luồng khí màu xanh bao lấy hai người . Cảm giác dịu nhẹ mát lạnh chạy dọc khắp người Ouji . Cậu nghe như có tiếng sóng nhẹ nhàng xô bờ ở ngay bên tai , cảm giác dịu dàng như gió ôm áp những làn mây . Nó lan ra trên toàn bộ cơ thể xoa dịu tâm hồn cậu , vỗ về từng sợi dây thần kinh căng cứng trong Ouji . Cậu khẽ thở nhẹ ra , sắc mặt đã trở nên hồng hào và có sức sống hơn .
Sinh khí được hấp thụ toàn bộ bên trong cơ thể Ouji , ý thức dần trở lại cậu đã kiểm soát được bản thân chứ không còn là con thú hoang trong cơn đói như vừa rồi . Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu cảm thấy được sự kỳ lạ .
Cậu xác nhận luồng khí đó rất êm dịu , nhưng nó không phải khí của Kit . Ouji nhớ rất rõ người mình thấy cũng như đang ôm trong vòng tay là cô nhóc nhưng sao .....cảm giác xa lạ quá .
Vừa nghĩ Ouji vừa đưa đôi mắt nhìn xuống cô gái tóc nâu đó , một nụ cười hiện lên trước mặt làm cậu giật mình . Có phải chăng cơn đói đã khiến cậu mờ mắt không phân biệt được ai là ai mà chỉ tưởng nhớ đến hình bóng trong tim và cứ ngỡ người đó hiện diện tại đây , bên cạnh mình .
_Em, sao lại là em ?- Ouji cất tiếng hỏi như không tin vào mắt mình nữa .
_Sao lại không phải là em ? Hay anh trông mong là một người nào khác ?
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu giờ đây đã pha chút không hài lòng mà chủ nhân của nó không ai khác chính là Rin .
Ouji lắc đầu và không trả lời gì thêm . Cảm giác lạnh lẽo lại xuất hiện .Cậu buông lơi vòng tay đang ôm chặt Rin của mình mà bước đến chỗ giường bệnh ngồi xuống và kéo tấm chăn đắp ngang qua .
Cậu là kẻ ăn cháo đá bát ? Sau khi nhận được sức mạnh mà Rin truyền qua giải thoát mình khỏi cơn thèm khát thì lại bỏ cô qua một bên và không hề cảm thấy một chút hơi ấm nào sao ?
Không !!! Có chăng là tại Rin không phải người Ouji thật sự cần . Cũng mái tóc nâu , cũng dáng người nhỏ nhắn , cũng nụ cười trong sáng đó nhưng hoàn toàn không phải . Cho dù như thế nào thì Rin cũng không phải Kit , không phải người cậu cần .
Gió chợt lướt qua nhưng trái tim Ouji không hề có một chút xao động . Trong lòng cậu lúc này chỉ toàn là hình bóng của Kit , chỉ một mình cô nhóc thôi .Muộn rồi phải không ? Người ta chỉ biết điều đó quan trọng với mình khi đã mất đi nó . Nếu như lúc đó trái tim Ouji hoàn toàn hướng về Kit như bây giờ thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác . Chỉ tại cậu , chỉ tại cậu đã dao động mà ra .
_Anh ăn cháo nha ! Em có đem theo cháo tự làm lên nè .
Giọng nói của Rin phá tan sự im lặng trong căn phòng , cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường và lấy ra từ trong túi xách một cái hộp màu hồng đựng đồ ăn .
_Uhm, anh không ......
"Girls' generation make you feel the heat
And we doin it we can't be beat
B-bring the boys out ..."
Ouji định từ chối không ăn nhưng tiếng chuông từ cái tủ kế bên giường bệnh cắt ngang . Cậu mở cửa tủ thì thấy chiếc giỏ xách của Kit và lấy ra cái điện thoại đang rung chuông réo rắc .
_Alô ? -Ouji bắt máy
_Alô , Ouji đúng không con , thật mừng là con đang cầm điện thoại của con bé .-giọng nói dịu dàng , quen thuộc ở đầu dây bên kia trả lời .
_Dì ! Hiện tại dì đang ở đâu vậy ? -Ouji giật mình ngồi thẳng dậy đàng hoàng .
_Dì đang đi tìm cái đó cho Kit , mẹ con cũng đang ở đây .
_Dì à con không biết phải làm gì nữa , có người đã .....-không để Ouji kịp trả lời người đó đã chen ngang :
_Dì biết chuyện gì rồi. Đó là tương lai được ấn định , con hãy cố gắng chờ đợi và chuẩn bị tinh thần đi .
_Tại sao vậy ?
_Tương lai được ấn định đó bắt buộc con phải đối diện với quá khứ và lựa chọn . Dì chỉ có thể nói đến đây thôi . Khi từ thế giới pháp sư trở về dì sẽ giải thích sau . Con cứ yên tâm , con bé đang được bảo vệ rất an toàn , không sao đâu . Vậy nhé , dì phải đi rồi , chúc con may mắn .
Tút ....tút ....
_Alô ...alô ...dì à !!!
Chưa để Ouji kịp nói gì thêm đầu dây bên kia đã cúp máy . Cuộc nói chuyện vừa rồi là của mama Kit và cậu , bây giờ cảm giác hoang mang với hàng trăm câu hỏi bủa vây lấy Ouji và cậu phải đi tìm lời giải đáp .
Ouji lập tức chạy nhanh ra mở cửa nhưng lại nhận được một vòng tay ôm lấy từ phía sau ngăn cản bước chân . Rin nói bằng giọng nghẹn ngào hơi run lên :
_Anh đừng đi . Anh lại định đi tìm Kit sao ? Xin anh đấy đừng đi .
Cậu chợt khựng lại nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định dứt khoác , một lần chần chừ để rồi sai lầm đã là quá đủ . Ouji nhẹ nhàng gỡ tay Rin ra và quay lại trả lời :
_Anh phải tìm câu trả lời . Em về nhà đi .
_Hức ! Chẳng lẽ một mình em vẫn không đủ hay sao ? Anh còn cần gì hơn nữa ?
Giọt nước mắt trong suốt chợt lăn dài trên gương mặt Rin , bờ môi cô run run phát lên từng tiếng nấc khẽ . Ouji giật mình đưa tay lau đi những giọt lệ ươn ướt hoen mi đó và dịu dàng dỗ dành :
_Đừng khóc , anh xin lỗi . Nhưng hãy về cung trước đi , anh không thể chần chừ . Đây là trò chơi nhưng không nghĩa với việc là một trò đùa . Em cũng là người chơi cho nên hãy hiểu cho anh .
Nói rồi cậu quay đi , bỏ rơi bàn tay nhỏ nhắn của Rin trơ trọi lạnh lẽo . Cô hét lên :
_Anh đứng lại đó !!!!
Bước chân Ouji một lần nữa bị ngăn cản , cô ta tiếp tục cất lên tiếng nói trong nước mắt :
_Anh cũng biết nói em là một người chơi nhưng tại sao người được bảo bọc che chở chỉ có một mình Kit ? Tại sao người được lựa chọn cũng chỉ là Kit ? Anh nói đi chứ ?
_Vì đó là định mệnh . Cho dù như thế nào người anh chọn cũng là cô ấy . Em về đi , đừng thử thách tính kiên nhẫn của anh .
Giọng nói Ouji bây giờ đã chất chứa sự tức giận nhưng Rin vẫn chưa chịu ngừng lại . Cô không hề biết những lời mình nói đây là một sai lầm vô cùng lớn .
_Định mệnh cái gì chứ ? Nếu đã là như vậy thì còn bày ra trò chơi để làm gì ? Chỉ có mình em yêu anh thật lòng , bây giờ cô ta đang vui vẻ bên người khác anh không thấy sao ? Chẳng phải chính anh đã vì chọn em mà đánh Kit sao ? Anh không được bỏ đi !!!! Anh phải giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng , em không bỏ qua đâu !!!!!
XOẢNG!!!!!!!!
Chắc mọi người đang thắc mắc tiếng động giòn giã kia từ đâu mà ra đúng không ? Nguyên nhân vô cùng đơn giản .
Có lẽ ai cũng một lần được biết đến loại truyện cổ mang tên " Thần thoại Hy Lạp " . Và Zeus vị thần tối cao trong đền thờ tại Athens , Hy Lạp nắm giữ sức mạnh của bầu trời cùng sấm chớp , điều khiển thiên nhiên . Khi ông tức giận thì đồng nghĩa với việc cuồng phong bão táp nổi lên giáng những tai ươn xuống dương gian .
Ouji cũng vậy , cậu nắm trong tay sức mạnh khủng khiếp của vị thần đó và hiện tại bây giờ cậu chính là ngọn lửa cháy rực vừa bị châm ngòi . Mà tác giả đã khơi nguồn " cảm hứng " không ai khác ngoài Quận chúa Rin Queen . Như đã cảnh báo trước những lời nói của cô ta là một sự sai lầm , đôi khi ta nên biết dừng đúng lúc để không tạo ra những sai lầm không đáng có .
Cơ mà biết trước thì đã giàu , một người thông minh như Rin mà cũng bị mắc phải những lỗi nhỏ thế này thì kỳ thực chân lý tình yêu luôn làm con người trở nên mù quáng là cấm có sai .
Ouji quay đầu lại , hai bàn tay xiết chặt thành nắm , từ từ ngước mặt lên nhưng đôi mắt lại nhắm chặt và chân mày khẽ xô vào nhau. Gương mặt cô ta tối sầm lại , hồn vía gần như bay mất hết hai tay bất giác đưa lên che miệng lại . Lúc này Rin đã biết mình lỡ nói ra những lời không nên nói , nhưng đã muộn rồi .
Cạch !!! Cạch !!!! Cạch !!!!
Mây đen kéo nhau cuồn cuộn ngoài trời che mất đi màu xanh vốn có . Gió nhẹ nhàng ghé thăm cửa sổ phòng bệnh Ouji tạo thành tiếng cạch , cạch ngày càng to dần . Gió ngày một thổi mạnh như muốn cuộn vào nhau tạo thành lốc cuốn đi những chiếc lá rời khỏi cây , những hạt cát đi xa mặt đất . Sấm chớp đánh ầm ầm từng đợt xuống một cách không thương tiếc như xé toạc bầu trời chia làm hai thế giới .
Hỗn loạn !!!!
Gió rít lên từng đợt , cây cối bị cuốn theo chiều gió vô cùng bạo lực nhưng cây vẫn kiên cường níu giữ từng chiếc lá , nếu để ý ta có thể nhìn thấy rễ cây sắp bị kéo ra khỏi mặt đất . Sấm chớp thét gào , âm lượng ngày một lên cao như muốn thử sức chịu đựng của màng nhĩ con người .
Sự ghé thăm vô cùng "nhẹ nhàng " từ gió đã khiến cho tấm kính mỏng manh không thể nào chống chọi được nữa . Tiếng cạch , cạch to dần , to dần và nhịp đập của trái tim Rin cũng nhanh dần , cô cố gắng đứng vững nhưng đôi chân run lên từng đợt .
Xoảng !!!!
Đấy chính là nguyên nhân gây ra tiếng động đó , tiếng cửa vỡ . Đôi mắt Ouji mở ra cũng là lúc thiên nhiên phá vỡ rào chắn nhân tạo . Gió lùa vào phòng , vội vã , ồ ạt mang theo những mảnh vỡ từ cửa kính .
Rin điếng người . Ouji , đôi mắt cậu ấy đã ...hóa đỏ , một màu đỏ chết chóc rợn người và màu da cậu trở nên trắng bệch móng tay cũng dài ra .
Á !!!!
Những mảnh vỡ thủy tinh thay nhau cứa vào người Rin rồi rơi xuống sàn , toàn thân truyền lên cảm giác đau rát khiến cô la lên . Một màu đỏ của máu chảy ra từ trong những vết thương của cô . Chúng phát ra mùi hương quyến rũ , cuốn hút con quỷ vừa bị chọc giận và đang kìm chế cơn đói như Ouji .
Cậu tiến đến gần Rin với tốc độ nhanh hơn cái chớp mắt , cô một lần nữa giật mình , tay chân run cầm cập . Ouji nhẹ nhàng nâng bàn tay Rin lên , cúi xuống hôn nhẹ vào vết thương trên đó .
Bàn tay cô ngày càng ẩm ướt và cô thấy hơi nhột , Ouji đang liếm sạch máu ở đó rồi đến tất cả chỗ bị thương trên người Rin .
Nhưng bao nhiêu đó có lẽ vẫn không đủ , cậu tìm đến nơi tập trung rất nhiều mạch máu , nơi mà cái thứ chất lỏng màu đỏ đó cuồn cuộn chảy : cái cổ trắng ngần của Rin .
Ouji ghé sát tai cô thì thầm một cách nhẹ nhàng , vừa yêu chiều vừa đe dọa :
_Em đã làm tôi nổi giận đó biết không ? Bây giờ thì đứng yên đây , hãy thả lỏng và đừng phản kháng .
Cả người Rin cứng đờ nhưng đầu vẫn gật nhẹ như một phản xạ . Ouji liền cúi xuống chiếc cổ trắng ngần của Rin , nhẹ nhàng hít một cái như cảm nhận cái mùi vị đang quyến rũ cậu . Đưa bàn tay vuốt nhẹ một lúc như chơi đùa rồi cậu đột nhiên dùng móng tay rạch một đường dài trên cổ cô , Rin nhắm chặt mắt lại đau đớn mím môi . Một đường máu đỏ tươi xuất hiện ......
Không khí trở nên căng thẳng . Bên ngoài kia gió vẫn rít lên từng đợt , sấm chớp vẫn thét gào giáng những âm thanh chói tai xuống , mây đen kéo đến bầu trời tối sầm lại . Thiên nhiên đang ở trong cơn giận dữ tột độ. Lẽ dĩ nhiên vì tâm trạng của Ouji hiện nay cũng ở mức báo động . Và Rin - người đã khơi dậy con ác quỷ mà cậu cố gắng khống chế , chôn vùi nó nơi sâu thẳm trong con tim sẽ là người gánh mọi hậu quả. Ouji luôn luôn giữ cho tiến độ của trò chơi ở trong tình trạng bình thường nhất có thể. Vậy mà thật không thể tin được một người có được sức mạnh trời phú mà bất cứ pháp sư nào cũng mong muốn là nhìn thấy tương lai như Rin lại dùng những lời lẽ không mấy lọt tai chọc giận cậu . Dài dòng như vậy sẽ gây sự khó hiểu đúng không . Chúng ta đơn giản vấn đề một chút . Quận Chúa Rin Queen đã phá vỡ thế cân bằng của trò chơi và giờ đây cô ta sẽ phải trả giá.
Ouji cúi xuống hít thật nhẹ, cảm nhận mùi vị tanh nồng của chất lỏng màu đỏ tuyệt đẹp đang chảy ra ngày một nhiều kia . Một điệu cười bất giác được vẽ lên trên gương mặt cậu , nó trông thật tà mị gian xảo ,nụ cười của một con mãnh thú dành cho con mồi đang run rẫy sợ hãi . Nó không ấm áp , không hiền dịu như nụ cười mà Ouji vẫn thường dành cho ai đó . Cậu bây giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát và cả Rin cũng vậy . Cô sợ hãi , nhiệt độ cơ thể nóng lạnh thất thường , tay chân tê rần. Muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này nhưng không hiểu sao đôi chân không thể nhấc lên nổi ,nó như không nghe lời cô nữa và không phải một phần trông cơ thể cô .
Ouji tiến gần thật gần , bờ môi đã chỉ còn cách chiếc cổ của Rin với đơn vị tính bằng centimet . Rin cảm nhận được từng làn hơi nóng ấm của cậu và cô nín thở , nhắm chặt mắt lại khi ý thức được khoản cách giữa mình và cậu ấy ngày một rút ngắn . Nhưng .....
Vù!!!!!
_Dừng lại đi Đại Hoàng Tử .
Một cơn gió lướt qua , ai đó lại bước vào phòng bệnh này bằng đường cửa sổ . Giọng nói quen thuộc lạnh lùng thu hút sự chú ý của Ouji . Cậu lập tức chuyển hướng nhìn sang người đó nhưng bàn tay vẫn mãi mê chơi đùa với cái cổ trắng ngần của Rin. Cô ta thở phào nhẹ nhõm,cứu tinh đến rồi .
_Đừng xen vào chuyện này Ren . Cậu là thân tính của ta,ta không muốn động thủ với cậu đâu .
Cặp mắt Ouji đỏ tươi màu máu nhưng lại mang sắc lạnh từ hàn băng . Ren vẫn điềm tĩnh trả lời :
_Đại Hoàng Tử người đừng để mất kiểm soát ,buông Nhị Quận Chúa ra đi.
Nói rồi cậu từng bước đi đến chỗ Rin đang mềm nhũn ra theo từng nhịp lên xuống của ngón tay Ouji. Nhưng mà ....
Ầm !!!!!
Tường nứt ! Ren bị đánh bật vào bức tường với một lực rất lớn trong khi bàn tay Ouji vẫn còn chưa chạm vào người cậu .
_Ta đã nói rồi đừng xen vào chuyện của ta . Cô ta phải trả giá vì những lời nói ngu ngốc của mình .
Ouji quay sang Rin sau khi đã để lại cho Ren câu nói với giọng điệu không thể lãnh khốc hơn. Rin giật mình , đôi tai như ù đi,không còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa . Tay chân cô ta cứng đờ như bị cái gì đó xích lại không thể nhấc ra được .
Ren cố gắng đứng dậy lau đi vệt máu trên khóe môi ,có lẽ đã bị gãy mấy cái xương rồi . Cũng may pháp lực của cậu cũng thuộc hàng đẳng cấp chứ nếu là người thường thì đã sớm đi gặp tổ tiên rồi .
_Người đã không thể kiểm soát bản thân Đại Hoàng Tử. Dừng lại đi, tôi có chuyện muốn nói với người .
Những lời nói của Ren như gió thoảng mây bay ,chẳng có từ nào may mắn lọt vào tai Ouji. Cậu vẫn tiếp tục tiến sát lại gần nâng cằm Rin lên,từ từ cúi xuống .
Đôi tay Ren xiết chặt lại thành nắm , hiện tại cậu cũng không biết phải làm gì . Thế cân bằng của trò chơi sẽ bị phá vỡ nếu Đại Hoàng Tử tước đi mạng sống của Rin . Phải ngăn chặn chuyện này lại nhưng với tình trạng mất kiểm soát thế này thì ngay cả Ren cũng không biết phải làm thế nào mới có thể đánh thức được cái gọi là lý trí trong Ouji .
Một suy nghĩ chợt lóe lên ,có lẽ vẫn còn một cách .....
_Lê Thùy Dương ! Cô công chúa nhỏ bị mất đi ký ức đó đang chờ ngài đó Đại Hoàng Tử.
Ouji chợt khựng lại . Quả nhiên là có tác dụng , Ren khẽ thở phào nhẹ nhõm , cậu tiếp tục :
_Không phải tự nhiên mà công chúa nhỏ mất đi ký ức, ngài để Quận Chúa đi rồi chúng ta cùng tìm cách giải quyết được không ?
_Kit ? - Ouji thều thào quay sang nhìn Ren .
_Đúng ! Công chúa nhỏ , ngài bình tĩnh lại đi .-Ren nhanh chóng gật đầu .
Ouji buông tay ra khỏi người Rin , cô ta lập tức ngã phịch xuống sàn . Cậu lên tiếng một cách lạnh lùng và đôi mắt vẫn không thèm liếc nhìn cô ta:
_Biến ngay đi và đừng để chuyện này tiếp diễn .
Rin lồm cồm đứng lên ,một tay bịt lấy vết thương trên cổ rồi chạy đi.
Cạch !!!!
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại , Rin xiết chặt nắm tay , cặp mắt sắc lên. Cô ta đã ôm trong lòng một mối hận và cô chắc chắn sẽ tìm đến Kit mà trả thù.
Lúc đó ở bên trong phòng bệnh , Ouji đã lấy lại được ý thức . Ren lấy ly nước cho một viên thuốc vào làm màu nước hóa đỏ mới đưa cho Ouji .
_Để đó đi ta không sao. Nói cho ta biết thật sự cậu đã điều tra được gì ?
Ren đặt ly thuốc lên chiếc bàn cạnh giường rồi đưa mắt nhìn ra ngoài . Gió vẫn ào ạt thổi , sấm đã thôi thét gào nhưng những tia chớp đôi khi lại lóe lên làm cho bầu trời lúc sáng lúc tối . Điều đó chứng tỏ tâm trạng của Ouji vẫn chẳng khá hơn được bao nhiêu .
Ren dùng pháp thuật tái tạo lại mọi vật dụng trong phòng . Từng mảnh vỡ của chiếc cửa sổ ghép lại vào nhau tạo thành một tấm kính trong suốt lành lặn . Bức tường kia cũng trở lại nguyên trạng ban đầu .
Sau khi hoàn thành xong công việc cậu bước đến dìu Ouji trở về giường . Ouji khẽ cau mày :
_Nói cho ta biết cậu đã điều tra được gì ?
_Công chúa nhỏ không phải tự nhiên mà mất trí nhớ.-Ren ôn tồn trả lời .
_Nguyên nhân ?
_Chắc ngài biết tộc phù thủy sở hữu pháp thuật bí truyền là xóa ký ức .
_Uhm.-Ouji gật đầu .
_Theo như những gì tôi điều tra thì Victoria là người đứng sau vụ này .
_Nhưng tại sau ngay cả cậu cô nhóc cũng nhớ trong khi lại không biết ta là ai ?-Ouji lên tiếng hỏi , giọng nói chất chứa sự hoang mang .
Ren hiểu ý liền tiếp lời :
_Ký ức được chia thành loại : quan trọng và bình thường . Những gì liên quan đến ngài chính là mảng ký ức quan trọng đối với công chúa.
_Đừng nói rằng quả cầu hôm trước Victoria ném vào ta là ....
_Đúng vậy . Quả cầu đó chính là ký ức bị đánh mất của công chúa nhỏ .
Tăng!!!!!!
Lời khẳng định của Ren như muốn thử thách mức độ kiên nhẫn của Ouji. Cậu tưởng chừng có cây búa hàng nghìn tạ giáng xuống đầu mình . Bây giờ thì Ouji đã hiểu hết ý nghĩa trong những câu nói của Victoria. Bàn tay cậu xiết chặt thành nắm ,rồi bà ta sẽ phải trả giá cho những hành động của mình .
_Chết tiệt !!!!
Ouji hất hết tất cả những đồ vật trên chiếc bàn kế bên xuống đất . Ly thuốc vỡ tan tành , nước văn tung tóe . Ông trời quả thật là đang trừng trị cậu . Chỉ vì một phút thiếu suy nghĩ mà Ouji đã làm tổn thương Kit , đã để công chúa của mình bỏ đi. Trả giá, cậu thật sự xứng đáng phải trả cái giá rất đắt cho chuyện này .
_Mọi chuyện chưa hẳn là đã xấu . Ký ức có mối liên hệ với cơ thể chủ cho nên một lúc nào đó nó sẽ dẫn đường cho công chúa tìm đến mình . Ngài đừng lo, đã là tương lai được ấn định thì không ai có thể thay đổi.
Lời nói của Ren có lẽ khiến Ouji yên tâm được phần nào , cậu thở nhẹ đưa đôi mắt nhìn Ren :
_Vậy cậu theo sát cô nhóc cho ta . Đừng để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ta sẽ đi tìm cách giải quyết cái yếu tố gây xáo loạn cuộc chơi này .
_Tôi biết rồi ngài nên nghỉ ngơi đi.
_Uhm.
Sau cái gật đầu nhẹ của Ouji , Ren lại mở cửa sổ nhảy ra bên ngoài với tốc độ nhanh hơn cả chớp mắt .
Còn lại một mình Ouji trong căn phòng lạnh lẽo . Có lẽ đêm nay cậu lại không ngủ được . Ouji nhìn xuống ly thuốc khi nãy , vãy nhẹ tay cho nó trở lại nguyên vẹn như lúc đầu ,tối nay chắc cậu phải nhờ nó để chống lại sự cô đơn của màn đêm,để chìm vào giấc ngủ.
Cầm ly thuốc trên tay lắc nhẹ,Ouji đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài . Gió nhè nhẹ thổi , từng giọt mưa tí tách rơi . Cô đơn ! Cậu đang khóc than trong lòng để cho những giọt nước mắt âm thầm chảy ngược .
____________________o0o____________________
Cùng lúc đó tại biệt thự của Hell .......
Sau khi dùng bữa tối xong Hell và Kit vào phòng sách , cậu chăm chú lướt những ngón tay trên bàn phím xử lý công việc còn cô nhóc thì chạy khắp phòng say mê ngắm nhìn từng quyển sách .
Bất chợt gió rít lên từng đợt sấm chớp thét gào một lúc thì một mùi hương của đất trời tỏa lên. Mùi vị báo hiệu một cơn mưa sắp đến . Kit bật tung cánh cửa chạy ra ngoài ban công .
Mưa bắt đầu tí tách rơi, thật nhẹ nhàng thầm lặng .....
Kit cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy . Cô chạy thật nhanh ra ngoài ban công để cảm nhận cái dư vị thanh thoát của tự nhiên đó.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo những giọt mưa trong suốt từ trên trời cao kia xuống hạ giới . Kit ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm với những áng mây đen không một vì sao le lói kia. Một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng cô nhóc . Quen thuộc , nhớ nhung , yêu thương , đau nhói ? Rốt cuộc cảm giác đó là gì ? Kit không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả nữa . Cô bé chỉ biết là trong mảng ký ức không rõ ràng của mình thì 3 năm về trước đã xảy ra một sự việc tác động rất lớn đến cô. Nhưng lại một lần nữa Kit không nhớ được người con trai đó là ai ? Là ai mà lại làm cho cô phải đau như thế này ?
Mưa rồi ! Từng giọt nước mưa trong suốt chảy dài xuống trên gương mặt không quá hoàn mỹ nhưng vô cùng đáng yêu của Kit . Cô đưa tay ra đón lấy những giọt nước tinh khiết ấy . Mưa ! Phải rồi vào cái ngày của ba năm về trước trời cũng đổ mưa . Hèn gì Kit lại cảm thấy quen thuộc , nhưng cơn mưa trước đây không mang một nỗi buồn thầm lặng thế này . Cơn mưa đó vô cùng lạnh lùng tàn khốc .
Tách !
Mặn ? Mưa lại có vị mặn sao ? Bất giác đưa bàn tay lên gương mặt của mình , thì ra khóe mi Kit cũng đẫm nước. Là nước mưa hay những giọt lệ mang theo bao cảm xúc không tên trong cô nhóc ? Gió lạnh, lạnh buốt tận trong tim nhưng không hiểu sao Kit vẫn đứng đây . Có lẽ cô nhóc nghĩ rằng mình sắp nhớ ra được điều gì đó. Nhưng không tất cả vẫn chỉ là những ký ức mông lung không rõ ràng .
Kit đưa đôi mắt nhìn bầu trời tối mịt kia, cố gắng kiếm tìm một ánh sao cho dù là rất nhỏ thôi. Nhưng có lẽ cô nhóc quên một điều là trời đang mưa , sẽ không có sao đâu . Kit biết điều đó nhưng vẫn tự dối lòng rằng trên bầu trời kia ngôi sao hạnh phúc đó luôn ở bên mình . Cô bé chợt mỉm cười , một nụ cười để tự chế giễu bản thân mình quá ngu ngốc . Trời đã đổ mưa sẽ chẳng có sao, người đã làm ta đau chứng tỏ người đã không còn nặng tình với ta như lúc trước . Chờ làm chi ? Khóc thì được gì ? Cố gắng quên nó đi liệu có được không ?
Quên ? Kit còn gì để nhớ mà quên nữa ? Người con trai trong ký ức đó đã không còn yêu cô , thôi thì cũng không cần phải cố nhớ làm gì . Bỏ lại quá khứ sau lưng rồi bắt đầu cuộc sống của riêng mình có khi lại tốt hơn .
_Em ướt hết rồi . Vào trong nào .
Bất chợt một chiếc áo khoác được choàng lên đôi vai bé nhỏ đang run lên từng đợt của Kit. Và một vòng tay ấm áp khẽ ôm nhẹ lấy cô bé cùng giọng nói ân cần vang lên . Phải , là Hell . Cậu nhận thấy căn phòng im lặng lạ thương khi thiếu tiếng ngân nga điệu nhạc nào đó của cô nhóc và nhiệt độ hạ thấp một cách bất thường nên rời mắt khỏi màn hình laptop nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn kia. Hell bắt gặp Kit đang đứng ngoài ban công mặc cho nước mưa làm ướt gần hết cả bộ váy trắng , bờ vai nhỏ nhắn kia đã run lên vì lạnh .
Cô nhóc khẽ nắm lấy bàn tay của Hell. Phải , sao vòng tay này lại ấm đến như vậy ? Nhưng tại sao trái tim cô vẫn thấy lạnh lắm . Kit gật nhẹ đầu và Hell dìu cô bé vào trong.
Đặt cô nhóc ngồi xuống ghế sofa rồi Hell đi đến bên cái bếp sưởi , phương tiện làm ấm truyền thống ở đối diện . Cậu dùng phép thuật nhóm lên ngọn lửa ấm nóng sau đó gọi người lấy cái khăn lông cho Kit để cô nhóc lau khô người .
_Angel ! - Kit khẽ gọi .
_Em còn lạnh không ? -Hell ân cần hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Kit lắc đầu và nói tiếp với trạng thái hoang mang :
_Em không biết mình đang nghĩ gì nữa . Cái gì cũng rối tung cả lên hết !
Hell mỉm cười xoa đầu cô nhóc , cậu trả lời bằng giọng nói dịu dàng :
_Sẽ không sao đầu . Từ từ em sẽ nhớ ra thôi. Không cần phải vội đâu
_Em biết nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
_Thoải mái nào không cần phải lo đâu . -Hell nắm lấy bàn tay Kit xoa nhẹ để trấn an .
_Uhm, em biết rồi . - Kit hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra.
_Được rồi , vậy để anh kể chuyện cho em nghe .-Hell mỉm cười .
_Chuyện gì ạ ? - Kit tròn mắt hỏi .
_Là một câu chuyện cổ của tộc thiên thần bọn anh .
_Vậy kể em nghe đi Angel ! - Kit háo hức ra mặt .
Hell gật đầu và nở một nụ cười :
_Vui lên rồi sao ? Được rồi , câu chuyện như thế này .....
" Tương truyền thời xa xưa , cư dân thuộc gia tộc thiên thần sinh sống trên bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng bồng bềnh kia , nơi mà chúng ta thường gọi là thiên đường. Họ tồn tại với đôi cánh trắng và một tâm hồn thuần khiết . Người cai trị gia tộc này luôn mang đến cho thần dân của mình sự sung túc ấm no . Và những con người nắm giữ sức mạnh phi thường với cái tên thần quan luôn ở bên cạnh phò trợ vị vua của họ.
Thần quan được chia ra làm ba loại . Thần quan điều trị , thần quan tương lai và thần quan chúc phúc ......"
_Thần quan điều trị giúp cho những con người nắm giữ phép thuật như chúng ta chữa trị vết thương cũng như bệnh tật . Thần quan tương lai có thể dự đoán vận mệnh của một người. Còn thần quan chúc phúc ? Có vị thần này sao ? - Kit đột nhiên quay sang hỏi Hell .
Cậu khẽ gật đầu rồi nói tiếp :
_Hai vị thần kia ở tộc pháp sư và phù thủy cũng có nhưng riêng thần quan chúc phúc thì chỉ xuất hiện ở tộc thiên thần bọn anh . Đó là vị thần có thể thay đổi những gì mà thần quan tương lai dự đoán bằng ngôn lệnh . Cả gia tộc hiện nay chỉ tồn tại ba người là thần quan chúc phúc .
Kit tròn mắt ngạc nhiên :
_Chỉ có 3 người thôi sao ? Số lượng vô cùng hiếm như vậy hả Angel ?
_Uhm, hai trong số đó đã già nua , không biết đã chết từ lúc nào .-Hell trả lời
_Vậy là chỉ còn lại một người thôi ? Nắm giữ sức mạnh ngôn lệnh chắc
người đó phải mạnh lắm .- Kit đưa tay lấy ly cacao nóng đặt trên bàn và hỏi bằng giọng nói qua cùng ngạc nhiên .
_Mạnh thì rất mạnh nhưng mạng sống cũng như sợi chỉ treo mành . - Hell cười khẩy , nụ cười mang nhiều tầng ý nghĩa .
_Uhm, nhưng tại sao ? - Kit uống vội một ngụm cacao nóng ấm rồi tiếp tục đưa ra câu hỏi .
_Trong trái tim mỗi thần quan chúc phúc đều có một bông hoa , nó sẽ từ từ hé nở theo từng lời chúc. Khi nụ hoa tung cánh nở rộ cũng là lúc vị thần đó trút hơi thở cuối cùng và từ giả cuộc đời . - Hell trả lời.
Kit im lặng một chút hay nói đúng hơn là đang chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân . Thần quan chúc phúc , họ chính là con át chủ bài của tộc thiên thần , vậy thì tại sao trong trận chiến trước lại để vị trí cầm quyền rơi vào tay Đại Pháp Sư ? Sao họ không sử dụng năng lực của mình mà thay đổi thế trận ?
Hell đã vô tình đọc được suy nghĩ trong đầu Kit , cậu xoa nhẹ đầu cô nhóc :
_Đối với những lời chúc mang tính thay đổi lịch sử thì thần quan chỉ có thể ban ra ba điều ước , qua ba lần đưa ra lời chúc phúc thì tuổi thọ của thần quan sẽ giảm đi. Dùng tuổi thọ của mình để chúc phúc cho kẻ khác , em nghĩ xem có ai ngu dại gì làm điều đó không ?
Cô bé lại tiếp tục im lặng suy nghĩ rồi quay sang nói với cậu :
_Nhưng hi sinh vì gia tộc không phải là rất có ý nghĩa sao ? Vốn dĩ họ tồn tại
vì lý do đó mà.
Hell khẽ mỉm cười , quả thật cậu chưa từng nghĩ đến việc này :
_Ha, suy nghĩ của em có thể đúng . Nhưng Đại Thiên Thần , cũng chính là ba anh không muốn điều đó. Cái ông cần là thực lực , ông muốn tự mình cai trị vương quốc , dùng chính năng lực của bản thân mà chiến thắng .
_Thật là một người đáng khâm phục đó, Angel . -Kit ngáp nhẹ một tiếng và đưa tay che miệng lại .
_Anh cũng rất tự hào về cha . Lịch sử của tộc thiên thần là cả một thời đại vinh quang luôn khiến anh ngẩng cao mặt tự hào Nhưng ....
Hell vừa trả lời vừa quay sang nhìn Kit thì cô nhóc đã tựa đầu vào vai cậu và ngủ từ lúc nào . Cậu mỉm cười rồi đưa tay bế Kit về phòng . Hell đặt cô nhóc lên giường , đắp chăn thật cẩn thận cho cô rồi định quay đi thì ....
_ Đừng đi mà ! Đừng đi ! Anh là ai , tôi không biết nhưng tôi không có đánh Rin. Đừng đi mà , tôi xin đó !
Kit nắm chặt lấy bàn tay cậu , đôi mắt vẫn nhắm nhưng những giọt lệ đã lăn dài trên gương mặt . Hell chợt khựng lại , trái tim cậu nhói đau . Cô nhóc đang khóc , chỉ là những mảng ký ức mông lung nhưng chúng đã làm cô khóc . Điều đó chứng tỏ tên pháp sư kia đối với Kit quan trọng như thế nào Nhưng hắn đã làm cô đau , đã khiến công chúa trong lòng cậu phải khóc . Dám đụng đến Kit thì cho dù có là ai cậu cũng sẽ không tha đừng nói là Đại Hoàng Tử tộc pháp sư hay bà công chúa pháp thuật tài cao của tộc phù thủy . Rồi ai cũng sẽ phải trả giá .
_Đừng lo lắng , anh luôn ở bên cạnh em, anh sẽ không đi đâu cả. -Hell ngồi xuống cạnh bên Kit, lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô nhóc và thì thầm vỗ về thật nhẹ vào vai cô . Giọng nói của cậu tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự căm phẫn.
_Ba anh thua trong trận chiến trước vì ba điều ước đó anh sẽ cho em . Ngủ đi nào Kitami Queen .
Mưa ! Bên ngoài kia mưa vẫn rơi ! Gió vẫn thét gào , nhiệt độ không ngừng hạ thấp . Nhưng bên trong căn phòng có lẽ ấm áp hơn nhiều . Hell nằm xuống cạnh Kit, ôm chặt lấy cô nhóc . Như cảm nhận được hơi ấm , Kit xoay mình nép sát vào vòng tay cậu và nước mắt đã không còn tuôn rơi. Hai con người truyền hơi ấm cho nhau , bỏ quên ai đó chết lạnh trong cơn giá rét .
Chính là đây ! Yếu tố khiến cho bánh xe định mệnh đi chệch hướng vòng xoay ! Nụ hoa trắng muốt đã xuất hiện trong trái tim của vị thần quan cuối cùng còn sót lại trên thế giới này . Liệu lịch sử sẽ thay đổi ? Cái giá phải trả là gì ?
Có lẽ đó là chuyện của tương lai và thời gian sẽ trả lời tất cả. Còn bây giờ ở đâu đó trong tìm thức của nàng công chúa nhỏ xuất hiện một giấc mơ . Bao trùm xung quanh là cả một màng sương mờ màu trắng . Kit thấy thấp thoáng bóng người ở đâu đây . Là ai ?
Khoảng cách giữ chúng ta là cơn gió
" Anh là ai ?"
Câu nói đó làm tim anh thắt lại
Có phải chăng là anh đã sai .....
_._._._._._._._._._.o0o._._._._._._._._._._
Một mình quay trở về căn phòng bệnh lạnh lẽo Ouji cứ như người mất hồn . Cô đơn , trống vắng , buồn tênh , nhớ nhung ....tất cả cảm xúc đó hợp thành sự tức giận . Hai bàn tay Ouji xiết chặt lấy tấm chăn bông đến nỗi hằn lên những đường gân xanh .
Ghen ư ? Cậu không có tư cách để ghen . Bởi vì trong chuyện này nếu suy xét một cách tường tận thì người sai là Ouji . Tức giận ư ? Cái này lại càng không thể . Cậu đã sai thì làm sao có quyền giận . Cũng vì vậy mà Ouji đứng trơ mắt ra nhìn người khác đưa Kit đi , đưa người con gái cậu yêu thương rời khỏi vòng tay mình , hay chính cô nhóc đã từ chối cái ôm đầy cảm xúc phức tạp và niềm nhớ thương của Ouji .
Kit chọn nép sau lưng tên thiên thần giả tạo đó thay vì nắm lấy bàn tay cậu . Nụ cười dịu dàng ấm áp khi nào cũng đã hướng về Hell Kagame còn với Ouji chỉ là cái nhìn lạnh băng , hoàn toàn xa lạ .
Cái gì đây chứ ? Ông trời đang trêu cậu sao ?
Cái trò chơi này nó đang ngày một vắt kiệt trí óc của Ouji . Ngày nào cũng như ngày đó cậu đều không thể sống một cách bình thản mà phải suy nghĩ . Suy nghĩ xem ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra ,là tốt hay xấu , làm thế nào để đối phó với việc đó ...... rất nhiều thứ cần suy tính . Bao lâu nay cậu luôn giữ cho sự tiến triển của trò chơi nằm trong tầm kiểm soát của mình cũng như tất cả người chơi .
Nhưng giờ đây nó đã vượt quá giới hạn , có cái gì đó đã bị thay đổi . Nếu như theo Ouji đoán không lầm thì đã có người không phải người chơi mà chen vào can thiệp quá mức cho phép .
Victoria !!!!!
Đúng chắc chắn là bà ta chứ không phải ai khác . Victoria là người của trò chơi mấy trăm năm trước , nếu theo đúng quy định bà ta không được chen ngang vào cuộc chơi hiện tại . Bà ta phải nhận lại cái giá vô cùng đắt cho việc làm của mình . Liên hiệp Magic sẽ không bỏ qua , hình phạt cao nhất đang chờ Victoria .
Nhưng điều Ouji lo lắng hơn cả là bà ta đã làm thay đổi cái gì ? Tương lai hay tương lai đã được ấn định ?
Nếu là tương lai đã được ấn định mọi thứ sẽ dễ dàng hơn , không có chuyện gì nguy hiểm . Bởi lẽ đó là điều được định sẵn , bà ta chỉ có thể làm chệch hướng đi của thời gian chứ không hề thay đổi được nó .
Còn tương lai thì sao ? Nghiêm trọng đó !!!! Tương lai là những cánh cửa vô định tuỳ thuộc vào sự việc và hành động khác nhau sẽ dẫn đến một cánh cửa khác nhau .
Cho nên để tương lai thay đổi theo ý muốn của ta thì phải chọn thời điểm thích hợp . Còn Victoria lại xen ngang thế này thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi .
Đau quá !!!!
Bây giờ đầu Ouji đau như có ai đó dùng búa cả trăm tạ đập vào vậy . Cậu thèm khát một thứ gì đó . Một cái ôm ấm áp , một luồng khí dịu dàng , một nụ cười trong sáng và trên hết là một thứ chất lỏng .
Mùi tanh và vị nồng của nó làm cho cậu cảm thấy dễ chịu . Ouji ghì chặt nắm tay xiết vào chiếc chăn và cố kiềm chế cơn đói . Những viên thuốc nén thay thế cho nó không thoả mãn được cậu . Cậu cần nó ngay bây giờ , cậu nổi cơn thèm khác như một con thú hoang .
Ngay cả bản thân Ouji cũng không biết bản thân mình ruốt cuộc là cái gì . Tại sao lại phải cần đến những viên thuốc chết tiệc kia để duy trì sự sống ? Nhưng bây giờ thì chúng hoàn toàn vô dụng . Không đủ !!! Thật sự không đủ !!!!!
Cạch !!!!!
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra làm vang lên âm thanh khó chịu trong không gian vắng lặng . Nó trở thành trung tâm ánh nhìn của Ouji và từ bên ngoài một cô gái bước vào .
_Kit !!!!!
Một cô gái với mái tóc nâu dài đến ngang vai nở nụ cười thật tươi nhìn Ouji . Cậu đang trong trạng thái hoàn toàn không tỉnh táo , thần trí bất minh và có phải chăng là cậu đang nằm mơ . Kit đang đứng trước mặt cậu sao ?
Không cần chần chừ suy nghĩ gì thêm , Ouji bỏ tấm chăn qua một bên và chạy ngay đến chỗ cô đang đứng , đem thân hình bé nhỏ đó gắt gao ôm lấy . Vòng tay cậu xiết thật chặt như thể rằng chỉ cần buông ra cô sẽ lập tức biến mất vậy . Giọng nói run run chất chứa nỗi niềm thương nhớ cũng như sự kiềm chế cơn đói đang hành hạ cậu vang lên bên tai cô ,:
_Em...đã về rồi . Anh...nhớ ...em rất nhiều ....em biết không ....
Ouji gục đầu xuống hõm vai cô , gương mặt dần trở nên xanh xao trắng bệch lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vòng tay vẫn xiết chặt không buông . Đôi bàn tay mảnh mai thon dài của cô nhẹ đặt trên tấm lưng to lớn rắn chắc nhưng lúc này như muốn sụp đổ của Ouji và đáp lại cái ôm từ cậu .
_Em cũng rất nhớ anh .
Sau câu nói với giọng điệu ngọt ngào đó là một luồng khí màu xanh bao lấy hai người . Cảm giác dịu nhẹ mát lạnh chạy dọc khắp người Ouji . Cậu nghe như có tiếng sóng nhẹ nhàng xô bờ ở ngay bên tai , cảm giác dịu dàng như gió ôm áp những làn mây . Nó lan ra trên toàn bộ cơ thể xoa dịu tâm hồn cậu , vỗ về từng sợi dây thần kinh căng cứng trong Ouji . Cậu khẽ thở nhẹ ra , sắc mặt đã trở nên hồng hào và có sức sống hơn .
Sinh khí được hấp thụ toàn bộ bên trong cơ thể Ouji , ý thức dần trở lại cậu đã kiểm soát được bản thân chứ không còn là con thú hoang trong cơn đói như vừa rồi . Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu cảm thấy được sự kỳ lạ .
Cậu xác nhận luồng khí đó rất êm dịu , nhưng nó không phải khí của Kit . Ouji nhớ rất rõ người mình thấy cũng như đang ôm trong vòng tay là cô nhóc nhưng sao .....cảm giác xa lạ quá .
Vừa nghĩ Ouji vừa đưa đôi mắt nhìn xuống cô gái tóc nâu đó , một nụ cười hiện lên trước mặt làm cậu giật mình . Có phải chăng cơn đói đã khiến cậu mờ mắt không phân biệt được ai là ai mà chỉ tưởng nhớ đến hình bóng trong tim và cứ ngỡ người đó hiện diện tại đây , bên cạnh mình .
_Em, sao lại là em ?- Ouji cất tiếng hỏi như không tin vào mắt mình nữa .
_Sao lại không phải là em ? Hay anh trông mong là một người nào khác ?
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu giờ đây đã pha chút không hài lòng mà chủ nhân của nó không ai khác chính là Rin .
Ouji lắc đầu và không trả lời gì thêm . Cảm giác lạnh lẽo lại xuất hiện .Cậu buông lơi vòng tay đang ôm chặt Rin của mình mà bước đến chỗ giường bệnh ngồi xuống và kéo tấm chăn đắp ngang qua .
Cậu là kẻ ăn cháo đá bát ? Sau khi nhận được sức mạnh mà Rin truyền qua giải thoát mình khỏi cơn thèm khát thì lại bỏ cô qua một bên và không hề cảm thấy một chút hơi ấm nào sao ?
Không !!! Có chăng là tại Rin không phải người Ouji thật sự cần . Cũng mái tóc nâu , cũng dáng người nhỏ nhắn , cũng nụ cười trong sáng đó nhưng hoàn toàn không phải . Cho dù như thế nào thì Rin cũng không phải Kit , không phải người cậu cần .
Gió chợt lướt qua nhưng trái tim Ouji không hề có một chút xao động . Trong lòng cậu lúc này chỉ toàn là hình bóng của Kit , chỉ một mình cô nhóc thôi .Muộn rồi phải không ? Người ta chỉ biết điều đó quan trọng với mình khi đã mất đi nó . Nếu như lúc đó trái tim Ouji hoàn toàn hướng về Kit như bây giờ thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác . Chỉ tại cậu , chỉ tại cậu đã dao động mà ra .
_Anh ăn cháo nha ! Em có đem theo cháo tự làm lên nè .
Giọng nói của Rin phá tan sự im lặng trong căn phòng , cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường và lấy ra từ trong túi xách một cái hộp màu hồng đựng đồ ăn .
_Uhm, anh không ......
"Girls' generation make you feel the heat
And we doin it we can't be beat
B-bring the boys out ..."
Ouji định từ chối không ăn nhưng tiếng chuông từ cái tủ kế bên giường bệnh cắt ngang . Cậu mở cửa tủ thì thấy chiếc giỏ xách của Kit và lấy ra cái điện thoại đang rung chuông réo rắc .
_Alô ? -Ouji bắt máy
_Alô , Ouji đúng không con , thật mừng là con đang cầm điện thoại của con bé .-giọng nói dịu dàng , quen thuộc ở đầu dây bên kia trả lời .
_Dì ! Hiện tại dì đang ở đâu vậy ? -Ouji giật mình ngồi thẳng dậy đàng hoàng .
_Dì đang đi tìm cái đó cho Kit , mẹ con cũng đang ở đây .
_Dì à con không biết phải làm gì nữa , có người đã .....-không để Ouji kịp trả lời người đó đã chen ngang :
_Dì biết chuyện gì rồi. Đó là tương lai được ấn định , con hãy cố gắng chờ đợi và chuẩn bị tinh thần đi .
_Tại sao vậy ?
_Tương lai được ấn định đó bắt buộc con phải đối diện với quá khứ và lựa chọn . Dì chỉ có thể nói đến đây thôi . Khi từ thế giới pháp sư trở về dì sẽ giải thích sau . Con cứ yên tâm , con bé đang được bảo vệ rất an toàn , không sao đâu . Vậy nhé , dì phải đi rồi , chúc con may mắn .
Tút ....tút ....
_Alô ...alô ...dì à !!!
Chưa để Ouji kịp nói gì thêm đầu dây bên kia đã cúp máy . Cuộc nói chuyện vừa rồi là của mama Kit và cậu , bây giờ cảm giác hoang mang với hàng trăm câu hỏi bủa vây lấy Ouji và cậu phải đi tìm lời giải đáp .
Ouji lập tức chạy nhanh ra mở cửa nhưng lại nhận được một vòng tay ôm lấy từ phía sau ngăn cản bước chân . Rin nói bằng giọng nghẹn ngào hơi run lên :
_Anh đừng đi . Anh lại định đi tìm Kit sao ? Xin anh đấy đừng đi .
Cậu chợt khựng lại nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định dứt khoác , một lần chần chừ để rồi sai lầm đã là quá đủ . Ouji nhẹ nhàng gỡ tay Rin ra và quay lại trả lời :
_Anh phải tìm câu trả lời . Em về nhà đi .
_Hức ! Chẳng lẽ một mình em vẫn không đủ hay sao ? Anh còn cần gì hơn nữa ?
Giọt nước mắt trong suốt chợt lăn dài trên gương mặt Rin , bờ môi cô run run phát lên từng tiếng nấc khẽ . Ouji giật mình đưa tay lau đi những giọt lệ ươn ướt hoen mi đó và dịu dàng dỗ dành :
_Đừng khóc , anh xin lỗi . Nhưng hãy về cung trước đi , anh không thể chần chừ . Đây là trò chơi nhưng không nghĩa với việc là một trò đùa . Em cũng là người chơi cho nên hãy hiểu cho anh .
Nói rồi cậu quay đi , bỏ rơi bàn tay nhỏ nhắn của Rin trơ trọi lạnh lẽo . Cô hét lên :
_Anh đứng lại đó !!!!
Bước chân Ouji một lần nữa bị ngăn cản , cô ta tiếp tục cất lên tiếng nói trong nước mắt :
_Anh cũng biết nói em là một người chơi nhưng tại sao người được bảo bọc che chở chỉ có một mình Kit ? Tại sao người được lựa chọn cũng chỉ là Kit ? Anh nói đi chứ ?
_Vì đó là định mệnh . Cho dù như thế nào người anh chọn cũng là cô ấy . Em về đi , đừng thử thách tính kiên nhẫn của anh .
Giọng nói Ouji bây giờ đã chất chứa sự tức giận nhưng Rin vẫn chưa chịu ngừng lại . Cô không hề biết những lời mình nói đây là một sai lầm vô cùng lớn .
_Định mệnh cái gì chứ ? Nếu đã là như vậy thì còn bày ra trò chơi để làm gì ? Chỉ có mình em yêu anh thật lòng , bây giờ cô ta đang vui vẻ bên người khác anh không thấy sao ? Chẳng phải chính anh đã vì chọn em mà đánh Kit sao ? Anh không được bỏ đi !!!! Anh phải giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng , em không bỏ qua đâu !!!!!
XOẢNG!!!!!!!!
Chắc mọi người đang thắc mắc tiếng động giòn giã kia từ đâu mà ra đúng không ? Nguyên nhân vô cùng đơn giản .
Có lẽ ai cũng một lần được biết đến loại truyện cổ mang tên " Thần thoại Hy Lạp " . Và Zeus vị thần tối cao trong đền thờ tại Athens , Hy Lạp nắm giữ sức mạnh của bầu trời cùng sấm chớp , điều khiển thiên nhiên . Khi ông tức giận thì đồng nghĩa với việc cuồng phong bão táp nổi lên giáng những tai ươn xuống dương gian .
Ouji cũng vậy , cậu nắm trong tay sức mạnh khủng khiếp của vị thần đó và hiện tại bây giờ cậu chính là ngọn lửa cháy rực vừa bị châm ngòi . Mà tác giả đã khơi nguồn " cảm hứng " không ai khác ngoài Quận chúa Rin Queen . Như đã cảnh báo trước những lời nói của cô ta là một sự sai lầm , đôi khi ta nên biết dừng đúng lúc để không tạo ra những sai lầm không đáng có .
Cơ mà biết trước thì đã giàu , một người thông minh như Rin mà cũng bị mắc phải những lỗi nhỏ thế này thì kỳ thực chân lý tình yêu luôn làm con người trở nên mù quáng là cấm có sai .
Ouji quay đầu lại , hai bàn tay xiết chặt thành nắm , từ từ ngước mặt lên nhưng đôi mắt lại nhắm chặt và chân mày khẽ xô vào nhau. Gương mặt cô ta tối sầm lại , hồn vía gần như bay mất hết hai tay bất giác đưa lên che miệng lại . Lúc này Rin đã biết mình lỡ nói ra những lời không nên nói , nhưng đã muộn rồi .
Cạch !!! Cạch !!!! Cạch !!!!
Mây đen kéo nhau cuồn cuộn ngoài trời che mất đi màu xanh vốn có . Gió nhẹ nhàng ghé thăm cửa sổ phòng bệnh Ouji tạo thành tiếng cạch , cạch ngày càng to dần . Gió ngày một thổi mạnh như muốn cuộn vào nhau tạo thành lốc cuốn đi những chiếc lá rời khỏi cây , những hạt cát đi xa mặt đất . Sấm chớp đánh ầm ầm từng đợt xuống một cách không thương tiếc như xé toạc bầu trời chia làm hai thế giới .
Hỗn loạn !!!!
Gió rít lên từng đợt , cây cối bị cuốn theo chiều gió vô cùng bạo lực nhưng cây vẫn kiên cường níu giữ từng chiếc lá , nếu để ý ta có thể nhìn thấy rễ cây sắp bị kéo ra khỏi mặt đất . Sấm chớp thét gào , âm lượng ngày một lên cao như muốn thử sức chịu đựng của màng nhĩ con người .
Sự ghé thăm vô cùng "nhẹ nhàng " từ gió đã khiến cho tấm kính mỏng manh không thể nào chống chọi được nữa . Tiếng cạch , cạch to dần , to dần và nhịp đập của trái tim Rin cũng nhanh dần , cô cố gắng đứng vững nhưng đôi chân run lên từng đợt .
Xoảng !!!!
Đấy chính là nguyên nhân gây ra tiếng động đó , tiếng cửa vỡ . Đôi mắt Ouji mở ra cũng là lúc thiên nhiên phá vỡ rào chắn nhân tạo . Gió lùa vào phòng , vội vã , ồ ạt mang theo những mảnh vỡ từ cửa kính .
Rin điếng người . Ouji , đôi mắt cậu ấy đã ...hóa đỏ , một màu đỏ chết chóc rợn người và màu da cậu trở nên trắng bệch móng tay cũng dài ra .
Á !!!!
Những mảnh vỡ thủy tinh thay nhau cứa vào người Rin rồi rơi xuống sàn , toàn thân truyền lên cảm giác đau rát khiến cô la lên . Một màu đỏ của máu chảy ra từ trong những vết thương của cô . Chúng phát ra mùi hương quyến rũ , cuốn hút con quỷ vừa bị chọc giận và đang kìm chế cơn đói như Ouji .
Cậu tiến đến gần Rin với tốc độ nhanh hơn cái chớp mắt , cô một lần nữa giật mình , tay chân run cầm cập . Ouji nhẹ nhàng nâng bàn tay Rin lên , cúi xuống hôn nhẹ vào vết thương trên đó .
Bàn tay cô ngày càng ẩm ướt và cô thấy hơi nhột , Ouji đang liếm sạch máu ở đó rồi đến tất cả chỗ bị thương trên người Rin .
Nhưng bao nhiêu đó có lẽ vẫn không đủ , cậu tìm đến nơi tập trung rất nhiều mạch máu , nơi mà cái thứ chất lỏng màu đỏ đó cuồn cuộn chảy : cái cổ trắng ngần của Rin .
Ouji ghé sát tai cô thì thầm một cách nhẹ nhàng , vừa yêu chiều vừa đe dọa :
_Em đã làm tôi nổi giận đó biết không ? Bây giờ thì đứng yên đây , hãy thả lỏng và đừng phản kháng .
Cả người Rin cứng đờ nhưng đầu vẫn gật nhẹ như một phản xạ . Ouji liền cúi xuống chiếc cổ trắng ngần của Rin , nhẹ nhàng hít một cái như cảm nhận cái mùi vị đang quyến rũ cậu . Đưa bàn tay vuốt nhẹ một lúc như chơi đùa rồi cậu đột nhiên dùng móng tay rạch một đường dài trên cổ cô , Rin nhắm chặt mắt lại đau đớn mím môi . Một đường máu đỏ tươi xuất hiện ......
Không khí trở nên căng thẳng . Bên ngoài kia gió vẫn rít lên từng đợt , sấm chớp vẫn thét gào giáng những âm thanh chói tai xuống , mây đen kéo đến bầu trời tối sầm lại . Thiên nhiên đang ở trong cơn giận dữ tột độ. Lẽ dĩ nhiên vì tâm trạng của Ouji hiện nay cũng ở mức báo động . Và Rin - người đã khơi dậy con ác quỷ mà cậu cố gắng khống chế , chôn vùi nó nơi sâu thẳm trong con tim sẽ là người gánh mọi hậu quả. Ouji luôn luôn giữ cho tiến độ của trò chơi ở trong tình trạng bình thường nhất có thể. Vậy mà thật không thể tin được một người có được sức mạnh trời phú mà bất cứ pháp sư nào cũng mong muốn là nhìn thấy tương lai như Rin lại dùng những lời lẽ không mấy lọt tai chọc giận cậu . Dài dòng như vậy sẽ gây sự khó hiểu đúng không . Chúng ta đơn giản vấn đề một chút . Quận Chúa Rin Queen đã phá vỡ thế cân bằng của trò chơi và giờ đây cô ta sẽ phải trả giá.
Ouji cúi xuống hít thật nhẹ, cảm nhận mùi vị tanh nồng của chất lỏng màu đỏ tuyệt đẹp đang chảy ra ngày một nhiều kia . Một điệu cười bất giác được vẽ lên trên gương mặt cậu , nó trông thật tà mị gian xảo ,nụ cười của một con mãnh thú dành cho con mồi đang run rẫy sợ hãi . Nó không ấm áp , không hiền dịu như nụ cười mà Ouji vẫn thường dành cho ai đó . Cậu bây giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát và cả Rin cũng vậy . Cô sợ hãi , nhiệt độ cơ thể nóng lạnh thất thường , tay chân tê rần. Muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này nhưng không hiểu sao đôi chân không thể nhấc lên nổi ,nó như không nghe lời cô nữa và không phải một phần trông cơ thể cô .
Ouji tiến gần thật gần , bờ môi đã chỉ còn cách chiếc cổ của Rin với đơn vị tính bằng centimet . Rin cảm nhận được từng làn hơi nóng ấm của cậu và cô nín thở , nhắm chặt mắt lại khi ý thức được khoản cách giữa mình và cậu ấy ngày một rút ngắn . Nhưng .....
Vù!!!!!
_Dừng lại đi Đại Hoàng Tử .
Một cơn gió lướt qua , ai đó lại bước vào phòng bệnh này bằng đường cửa sổ . Giọng nói quen thuộc lạnh lùng thu hút sự chú ý của Ouji . Cậu lập tức chuyển hướng nhìn sang người đó nhưng bàn tay vẫn mãi mê chơi đùa với cái cổ trắng ngần của Rin. Cô ta thở phào nhẹ nhõm,cứu tinh đến rồi .
_Đừng xen vào chuyện này Ren . Cậu là thân tính của ta,ta không muốn động thủ với cậu đâu .
Cặp mắt Ouji đỏ tươi màu máu nhưng lại mang sắc lạnh từ hàn băng . Ren vẫn điềm tĩnh trả lời :
_Đại Hoàng Tử người đừng để mất kiểm soát ,buông Nhị Quận Chúa ra đi.
Nói rồi cậu từng bước đi đến chỗ Rin đang mềm nhũn ra theo từng nhịp lên xuống của ngón tay Ouji. Nhưng mà ....
Ầm !!!!!
Tường nứt ! Ren bị đánh bật vào bức tường với một lực rất lớn trong khi bàn tay Ouji vẫn còn chưa chạm vào người cậu .
_Ta đã nói rồi đừng xen vào chuyện của ta . Cô ta phải trả giá vì những lời nói ngu ngốc của mình .
Ouji quay sang Rin sau khi đã để lại cho Ren câu nói với giọng điệu không thể lãnh khốc hơn. Rin giật mình , đôi tai như ù đi,không còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa . Tay chân cô ta cứng đờ như bị cái gì đó xích lại không thể nhấc ra được .
Ren cố gắng đứng dậy lau đi vệt máu trên khóe môi ,có lẽ đã bị gãy mấy cái xương rồi . Cũng may pháp lực của cậu cũng thuộc hàng đẳng cấp chứ nếu là người thường thì đã sớm đi gặp tổ tiên rồi .
_Người đã không thể kiểm soát bản thân Đại Hoàng Tử. Dừng lại đi, tôi có chuyện muốn nói với người .
Những lời nói của Ren như gió thoảng mây bay ,chẳng có từ nào may mắn lọt vào tai Ouji. Cậu vẫn tiếp tục tiến sát lại gần nâng cằm Rin lên,từ từ cúi xuống .
Đôi tay Ren xiết chặt lại thành nắm , hiện tại cậu cũng không biết phải làm gì . Thế cân bằng của trò chơi sẽ bị phá vỡ nếu Đại Hoàng Tử tước đi mạng sống của Rin . Phải ngăn chặn chuyện này lại nhưng với tình trạng mất kiểm soát thế này thì ngay cả Ren cũng không biết phải làm thế nào mới có thể đánh thức được cái gọi là lý trí trong Ouji .
Một suy nghĩ chợt lóe lên ,có lẽ vẫn còn một cách .....
_Lê Thùy Dương ! Cô công chúa nhỏ bị mất đi ký ức đó đang chờ ngài đó Đại Hoàng Tử.
Ouji chợt khựng lại . Quả nhiên là có tác dụng , Ren khẽ thở phào nhẹ nhõm , cậu tiếp tục :
_Không phải tự nhiên mà công chúa nhỏ mất đi ký ức, ngài để Quận Chúa đi rồi chúng ta cùng tìm cách giải quyết được không ?
_Kit ? - Ouji thều thào quay sang nhìn Ren .
_Đúng ! Công chúa nhỏ , ngài bình tĩnh lại đi .-Ren nhanh chóng gật đầu .
Ouji buông tay ra khỏi người Rin , cô ta lập tức ngã phịch xuống sàn . Cậu lên tiếng một cách lạnh lùng và đôi mắt vẫn không thèm liếc nhìn cô ta:
_Biến ngay đi và đừng để chuyện này tiếp diễn .
Rin lồm cồm đứng lên ,một tay bịt lấy vết thương trên cổ rồi chạy đi.
Cạch !!!!
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại , Rin xiết chặt nắm tay , cặp mắt sắc lên. Cô ta đã ôm trong lòng một mối hận và cô chắc chắn sẽ tìm đến Kit mà trả thù.
Lúc đó ở bên trong phòng bệnh , Ouji đã lấy lại được ý thức . Ren lấy ly nước cho một viên thuốc vào làm màu nước hóa đỏ mới đưa cho Ouji .
_Để đó đi ta không sao. Nói cho ta biết thật sự cậu đã điều tra được gì ?
Ren đặt ly thuốc lên chiếc bàn cạnh giường rồi đưa mắt nhìn ra ngoài . Gió vẫn ào ạt thổi , sấm đã thôi thét gào nhưng những tia chớp đôi khi lại lóe lên làm cho bầu trời lúc sáng lúc tối . Điều đó chứng tỏ tâm trạng của Ouji vẫn chẳng khá hơn được bao nhiêu .
Ren dùng pháp thuật tái tạo lại mọi vật dụng trong phòng . Từng mảnh vỡ của chiếc cửa sổ ghép lại vào nhau tạo thành một tấm kính trong suốt lành lặn . Bức tường kia cũng trở lại nguyên trạng ban đầu .
Sau khi hoàn thành xong công việc cậu bước đến dìu Ouji trở về giường . Ouji khẽ cau mày :
_Nói cho ta biết cậu đã điều tra được gì ?
_Công chúa nhỏ không phải tự nhiên mà mất trí nhớ.-Ren ôn tồn trả lời .
_Nguyên nhân ?
_Chắc ngài biết tộc phù thủy sở hữu pháp thuật bí truyền là xóa ký ức .
_Uhm.-Ouji gật đầu .
_Theo như những gì tôi điều tra thì Victoria là người đứng sau vụ này .
_Nhưng tại sau ngay cả cậu cô nhóc cũng nhớ trong khi lại không biết ta là ai ?-Ouji lên tiếng hỏi , giọng nói chất chứa sự hoang mang .
Ren hiểu ý liền tiếp lời :
_Ký ức được chia thành loại : quan trọng và bình thường . Những gì liên quan đến ngài chính là mảng ký ức quan trọng đối với công chúa.
_Đừng nói rằng quả cầu hôm trước Victoria ném vào ta là ....
_Đúng vậy . Quả cầu đó chính là ký ức bị đánh mất của công chúa nhỏ .
Tăng!!!!!!
Lời khẳng định của Ren như muốn thử thách mức độ kiên nhẫn của Ouji. Cậu tưởng chừng có cây búa hàng nghìn tạ giáng xuống đầu mình . Bây giờ thì Ouji đã hiểu hết ý nghĩa trong những câu nói của Victoria. Bàn tay cậu xiết chặt thành nắm ,rồi bà ta sẽ phải trả giá cho những hành động của mình .
_Chết tiệt !!!!
Ouji hất hết tất cả những đồ vật trên chiếc bàn kế bên xuống đất . Ly thuốc vỡ tan tành , nước văn tung tóe . Ông trời quả thật là đang trừng trị cậu . Chỉ vì một phút thiếu suy nghĩ mà Ouji đã làm tổn thương Kit , đã để công chúa của mình bỏ đi. Trả giá, cậu thật sự xứng đáng phải trả cái giá rất đắt cho chuyện này .
_Mọi chuyện chưa hẳn là đã xấu . Ký ức có mối liên hệ với cơ thể chủ cho nên một lúc nào đó nó sẽ dẫn đường cho công chúa tìm đến mình . Ngài đừng lo, đã là tương lai được ấn định thì không ai có thể thay đổi.
Lời nói của Ren có lẽ khiến Ouji yên tâm được phần nào , cậu thở nhẹ đưa đôi mắt nhìn Ren :
_Vậy cậu theo sát cô nhóc cho ta . Đừng để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ta sẽ đi tìm cách giải quyết cái yếu tố gây xáo loạn cuộc chơi này .
_Tôi biết rồi ngài nên nghỉ ngơi đi.
_Uhm.
Sau cái gật đầu nhẹ của Ouji , Ren lại mở cửa sổ nhảy ra bên ngoài với tốc độ nhanh hơn cả chớp mắt .
Còn lại một mình Ouji trong căn phòng lạnh lẽo . Có lẽ đêm nay cậu lại không ngủ được . Ouji nhìn xuống ly thuốc khi nãy , vãy nhẹ tay cho nó trở lại nguyên vẹn như lúc đầu ,tối nay chắc cậu phải nhờ nó để chống lại sự cô đơn của màn đêm,để chìm vào giấc ngủ.
Cầm ly thuốc trên tay lắc nhẹ,Ouji đưa đôi mắt nhìn ra bên ngoài . Gió nhè nhẹ thổi , từng giọt mưa tí tách rơi . Cô đơn ! Cậu đang khóc than trong lòng để cho những giọt nước mắt âm thầm chảy ngược .
____________________o0o____________________
Cùng lúc đó tại biệt thự của Hell .......
Sau khi dùng bữa tối xong Hell và Kit vào phòng sách , cậu chăm chú lướt những ngón tay trên bàn phím xử lý công việc còn cô nhóc thì chạy khắp phòng say mê ngắm nhìn từng quyển sách .
Bất chợt gió rít lên từng đợt sấm chớp thét gào một lúc thì một mùi hương của đất trời tỏa lên. Mùi vị báo hiệu một cơn mưa sắp đến . Kit bật tung cánh cửa chạy ra ngoài ban công .
Mưa bắt đầu tí tách rơi, thật nhẹ nhàng thầm lặng .....
Kit cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy . Cô chạy thật nhanh ra ngoài ban công để cảm nhận cái dư vị thanh thoát của tự nhiên đó.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo những giọt mưa trong suốt từ trên trời cao kia xuống hạ giới . Kit ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm với những áng mây đen không một vì sao le lói kia. Một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng cô nhóc . Quen thuộc , nhớ nhung , yêu thương , đau nhói ? Rốt cuộc cảm giác đó là gì ? Kit không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả nữa . Cô bé chỉ biết là trong mảng ký ức không rõ ràng của mình thì 3 năm về trước đã xảy ra một sự việc tác động rất lớn đến cô. Nhưng lại một lần nữa Kit không nhớ được người con trai đó là ai ? Là ai mà lại làm cho cô phải đau như thế này ?
Mưa rồi ! Từng giọt nước mưa trong suốt chảy dài xuống trên gương mặt không quá hoàn mỹ nhưng vô cùng đáng yêu của Kit . Cô đưa tay ra đón lấy những giọt nước tinh khiết ấy . Mưa ! Phải rồi vào cái ngày của ba năm về trước trời cũng đổ mưa . Hèn gì Kit lại cảm thấy quen thuộc , nhưng cơn mưa trước đây không mang một nỗi buồn thầm lặng thế này . Cơn mưa đó vô cùng lạnh lùng tàn khốc .
Tách !
Mặn ? Mưa lại có vị mặn sao ? Bất giác đưa bàn tay lên gương mặt của mình , thì ra khóe mi Kit cũng đẫm nước. Là nước mưa hay những giọt lệ mang theo bao cảm xúc không tên trong cô nhóc ? Gió lạnh, lạnh buốt tận trong tim nhưng không hiểu sao Kit vẫn đứng đây . Có lẽ cô nhóc nghĩ rằng mình sắp nhớ ra được điều gì đó. Nhưng không tất cả vẫn chỉ là những ký ức mông lung không rõ ràng .
Kit đưa đôi mắt nhìn bầu trời tối mịt kia, cố gắng kiếm tìm một ánh sao cho dù là rất nhỏ thôi. Nhưng có lẽ cô nhóc quên một điều là trời đang mưa , sẽ không có sao đâu . Kit biết điều đó nhưng vẫn tự dối lòng rằng trên bầu trời kia ngôi sao hạnh phúc đó luôn ở bên mình . Cô bé chợt mỉm cười , một nụ cười để tự chế giễu bản thân mình quá ngu ngốc . Trời đã đổ mưa sẽ chẳng có sao, người đã làm ta đau chứng tỏ người đã không còn nặng tình với ta như lúc trước . Chờ làm chi ? Khóc thì được gì ? Cố gắng quên nó đi liệu có được không ?
Quên ? Kit còn gì để nhớ mà quên nữa ? Người con trai trong ký ức đó đã không còn yêu cô , thôi thì cũng không cần phải cố nhớ làm gì . Bỏ lại quá khứ sau lưng rồi bắt đầu cuộc sống của riêng mình có khi lại tốt hơn .
_Em ướt hết rồi . Vào trong nào .
Bất chợt một chiếc áo khoác được choàng lên đôi vai bé nhỏ đang run lên từng đợt của Kit. Và một vòng tay ấm áp khẽ ôm nhẹ lấy cô bé cùng giọng nói ân cần vang lên . Phải , là Hell . Cậu nhận thấy căn phòng im lặng lạ thương khi thiếu tiếng ngân nga điệu nhạc nào đó của cô nhóc và nhiệt độ hạ thấp một cách bất thường nên rời mắt khỏi màn hình laptop nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn kia. Hell bắt gặp Kit đang đứng ngoài ban công mặc cho nước mưa làm ướt gần hết cả bộ váy trắng , bờ vai nhỏ nhắn kia đã run lên vì lạnh .
Cô nhóc khẽ nắm lấy bàn tay của Hell. Phải , sao vòng tay này lại ấm đến như vậy ? Nhưng tại sao trái tim cô vẫn thấy lạnh lắm . Kit gật nhẹ đầu và Hell dìu cô bé vào trong.
Đặt cô nhóc ngồi xuống ghế sofa rồi Hell đi đến bên cái bếp sưởi , phương tiện làm ấm truyền thống ở đối diện . Cậu dùng phép thuật nhóm lên ngọn lửa ấm nóng sau đó gọi người lấy cái khăn lông cho Kit để cô nhóc lau khô người .
_Angel ! - Kit khẽ gọi .
_Em còn lạnh không ? -Hell ân cần hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Kit lắc đầu và nói tiếp với trạng thái hoang mang :
_Em không biết mình đang nghĩ gì nữa . Cái gì cũng rối tung cả lên hết !
Hell mỉm cười xoa đầu cô nhóc , cậu trả lời bằng giọng nói dịu dàng :
_Sẽ không sao đầu . Từ từ em sẽ nhớ ra thôi. Không cần phải vội đâu
_Em biết nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
_Thoải mái nào không cần phải lo đâu . -Hell nắm lấy bàn tay Kit xoa nhẹ để trấn an .
_Uhm, em biết rồi . - Kit hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra.
_Được rồi , vậy để anh kể chuyện cho em nghe .-Hell mỉm cười .
_Chuyện gì ạ ? - Kit tròn mắt hỏi .
_Là một câu chuyện cổ của tộc thiên thần bọn anh .
_Vậy kể em nghe đi Angel ! - Kit háo hức ra mặt .
Hell gật đầu và nở một nụ cười :
_Vui lên rồi sao ? Được rồi , câu chuyện như thế này .....
" Tương truyền thời xa xưa , cư dân thuộc gia tộc thiên thần sinh sống trên bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng bồng bềnh kia , nơi mà chúng ta thường gọi là thiên đường. Họ tồn tại với đôi cánh trắng và một tâm hồn thuần khiết . Người cai trị gia tộc này luôn mang đến cho thần dân của mình sự sung túc ấm no . Và những con người nắm giữ sức mạnh phi thường với cái tên thần quan luôn ở bên cạnh phò trợ vị vua của họ.
Thần quan được chia ra làm ba loại . Thần quan điều trị , thần quan tương lai và thần quan chúc phúc ......"
_Thần quan điều trị giúp cho những con người nắm giữ phép thuật như chúng ta chữa trị vết thương cũng như bệnh tật . Thần quan tương lai có thể dự đoán vận mệnh của một người. Còn thần quan chúc phúc ? Có vị thần này sao ? - Kit đột nhiên quay sang hỏi Hell .
Cậu khẽ gật đầu rồi nói tiếp :
_Hai vị thần kia ở tộc pháp sư và phù thủy cũng có nhưng riêng thần quan chúc phúc thì chỉ xuất hiện ở tộc thiên thần bọn anh . Đó là vị thần có thể thay đổi những gì mà thần quan tương lai dự đoán bằng ngôn lệnh . Cả gia tộc hiện nay chỉ tồn tại ba người là thần quan chúc phúc .
Kit tròn mắt ngạc nhiên :
_Chỉ có 3 người thôi sao ? Số lượng vô cùng hiếm như vậy hả Angel ?
_Uhm, hai trong số đó đã già nua , không biết đã chết từ lúc nào .-Hell trả lời
_Vậy là chỉ còn lại một người thôi ? Nắm giữ sức mạnh ngôn lệnh chắc
người đó phải mạnh lắm .- Kit đưa tay lấy ly cacao nóng đặt trên bàn và hỏi bằng giọng nói qua cùng ngạc nhiên .
_Mạnh thì rất mạnh nhưng mạng sống cũng như sợi chỉ treo mành . - Hell cười khẩy , nụ cười mang nhiều tầng ý nghĩa .
_Uhm, nhưng tại sao ? - Kit uống vội một ngụm cacao nóng ấm rồi tiếp tục đưa ra câu hỏi .
_Trong trái tim mỗi thần quan chúc phúc đều có một bông hoa , nó sẽ từ từ hé nở theo từng lời chúc. Khi nụ hoa tung cánh nở rộ cũng là lúc vị thần đó trút hơi thở cuối cùng và từ giả cuộc đời . - Hell trả lời.
Kit im lặng một chút hay nói đúng hơn là đang chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân . Thần quan chúc phúc , họ chính là con át chủ bài của tộc thiên thần , vậy thì tại sao trong trận chiến trước lại để vị trí cầm quyền rơi vào tay Đại Pháp Sư ? Sao họ không sử dụng năng lực của mình mà thay đổi thế trận ?
Hell đã vô tình đọc được suy nghĩ trong đầu Kit , cậu xoa nhẹ đầu cô nhóc :
_Đối với những lời chúc mang tính thay đổi lịch sử thì thần quan chỉ có thể ban ra ba điều ước , qua ba lần đưa ra lời chúc phúc thì tuổi thọ của thần quan sẽ giảm đi. Dùng tuổi thọ của mình để chúc phúc cho kẻ khác , em nghĩ xem có ai ngu dại gì làm điều đó không ?
Cô bé lại tiếp tục im lặng suy nghĩ rồi quay sang nói với cậu :
_Nhưng hi sinh vì gia tộc không phải là rất có ý nghĩa sao ? Vốn dĩ họ tồn tại
vì lý do đó mà.
Hell khẽ mỉm cười , quả thật cậu chưa từng nghĩ đến việc này :
_Ha, suy nghĩ của em có thể đúng . Nhưng Đại Thiên Thần , cũng chính là ba anh không muốn điều đó. Cái ông cần là thực lực , ông muốn tự mình cai trị vương quốc , dùng chính năng lực của bản thân mà chiến thắng .
_Thật là một người đáng khâm phục đó, Angel . -Kit ngáp nhẹ một tiếng và đưa tay che miệng lại .
_Anh cũng rất tự hào về cha . Lịch sử của tộc thiên thần là cả một thời đại vinh quang luôn khiến anh ngẩng cao mặt tự hào Nhưng ....
Hell vừa trả lời vừa quay sang nhìn Kit thì cô nhóc đã tựa đầu vào vai cậu và ngủ từ lúc nào . Cậu mỉm cười rồi đưa tay bế Kit về phòng . Hell đặt cô nhóc lên giường , đắp chăn thật cẩn thận cho cô rồi định quay đi thì ....
_ Đừng đi mà ! Đừng đi ! Anh là ai , tôi không biết nhưng tôi không có đánh Rin. Đừng đi mà , tôi xin đó !
Kit nắm chặt lấy bàn tay cậu , đôi mắt vẫn nhắm nhưng những giọt lệ đã lăn dài trên gương mặt . Hell chợt khựng lại , trái tim cậu nhói đau . Cô nhóc đang khóc , chỉ là những mảng ký ức mông lung nhưng chúng đã làm cô khóc . Điều đó chứng tỏ tên pháp sư kia đối với Kit quan trọng như thế nào Nhưng hắn đã làm cô đau , đã khiến công chúa trong lòng cậu phải khóc . Dám đụng đến Kit thì cho dù có là ai cậu cũng sẽ không tha đừng nói là Đại Hoàng Tử tộc pháp sư hay bà công chúa pháp thuật tài cao của tộc phù thủy . Rồi ai cũng sẽ phải trả giá .
_Đừng lo lắng , anh luôn ở bên cạnh em, anh sẽ không đi đâu cả. -Hell ngồi xuống cạnh bên Kit, lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô nhóc và thì thầm vỗ về thật nhẹ vào vai cô . Giọng nói của cậu tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự căm phẫn.
_Ba anh thua trong trận chiến trước vì ba điều ước đó anh sẽ cho em . Ngủ đi nào Kitami Queen .
Mưa ! Bên ngoài kia mưa vẫn rơi ! Gió vẫn thét gào , nhiệt độ không ngừng hạ thấp . Nhưng bên trong căn phòng có lẽ ấm áp hơn nhiều . Hell nằm xuống cạnh Kit, ôm chặt lấy cô nhóc . Như cảm nhận được hơi ấm , Kit xoay mình nép sát vào vòng tay cậu và nước mắt đã không còn tuôn rơi. Hai con người truyền hơi ấm cho nhau , bỏ quên ai đó chết lạnh trong cơn giá rét .
Chính là đây ! Yếu tố khiến cho bánh xe định mệnh đi chệch hướng vòng xoay ! Nụ hoa trắng muốt đã xuất hiện trong trái tim của vị thần quan cuối cùng còn sót lại trên thế giới này . Liệu lịch sử sẽ thay đổi ? Cái giá phải trả là gì ?
Có lẽ đó là chuyện của tương lai và thời gian sẽ trả lời tất cả. Còn bây giờ ở đâu đó trong tìm thức của nàng công chúa nhỏ xuất hiện một giấc mơ . Bao trùm xung quanh là cả một màng sương mờ màu trắng . Kit thấy thấp thoáng bóng người ở đâu đây . Là ai ?
/49
|