-Xin chào. Đứng trước mặt Kit lúc này là một cô gái có thân hình nhỏ nhắn với chiều cao vừa tầm 1m65. Mái tóc nâu cột cao trông thật gọn gàng trong bộ đồng phục của Venus khoác bên ngoài là chiếc mangto màu kem, cùng huy hiệu hoa nhiều cánh chính giữa có chữ "V" bằng vàng đặc trưng cho hoàng tộc khối A. Miêu tả sơ lược như vậy chắc mọi người cũng đã đoán ra được cô gái này là ai. Không sai cô ta là Rin Queen - Nhị Quận Chúa gia tộc pháp sư.
- Cô tới đây làm gì?-Kit chau mày nói bằng giọng lạnh băng.
Rin lướt qua cô nhóc và đi thẳng vào trong thản nhiên ngồi bắt chéo chân lên ghế sô pha cho thấy một phong thái khác người mang âm hưởng quý tộc.
-Nghe nói Kit bị thương nên tôi đến tham,bạn cũ mà. Sao? Khách đến chơi cả li nước cũng không có , đã vậy còn trưng ra thái độ bất mãn đó nữa .Phép lịch sự tối thiểu nhất như vậy mà cậu cũng không biết sao Kit ?
Cô ta giở giọng điệu khinh thường ra nói với Kit giống như một kẻ bề trên đang dạy dỗ người hầu vậy. Thậm chí Rin còn không nhìn thẳng cô nhóc để nói mà chỉ tập trung hướng nhìn vào chiếc vòng trên tay phải của mình còn tay trái thì vân vê nó xoay qua xoay lại như muốn tạo sự chú ý.
Và có lẽ cô ta đã thành công. Kit đã thấy được chiếc vòng bằng vàng trên tay Rin. Nếu nó chỉ là vòng tay bình thường thì không có gì để nói. Đằng này chiếc vòng được tạo ra bởi hàng chục trái tim nhỏ với những viên Topaz đính tỉ mỉ thành chữ "P" ở chính giữa. Nó giống hệt như mặt dây chuyền mà Kit đang đeo.
"Phải rồi dù sao người ta cũng đang hẹn hò với Đại Hoàng Tử có được tặng vật quý giá đó thì có gì mà đáng ngạc nhiên đâu."-Kit thầm nghĩ mà trong lòng bất chợt dâng lên cảm xúc gì đó thật chua chát. Sợi dây chuyền của cô bé bằng vàng thật đấy nhưng chữ "P" trên đó chỉ là loại pha lê rẻ tiền làm sao sánh bằng hàng trăm viên Topaz lấp lánh kia.
Trên đôi môi nhỏ của Kit bất giác vẽ lên một nụ cười. Đúng vậy thật nực cười. Cô nhóc tự cho mình là thân phận gì mà so bì với quận chúa cao quý chứ? Có lẽ mọi thứ đến đây là đủ rồi. Mười mấy năm qua Kit đã vô tình cho mình cái quyền quên đi những thứ gọi là giai cấp, thân phận, quyền lực và đặt chữ công bằng bình đẳng vào đó rồi. Bây giờ có lẽ cô nên quay về với thực tại, phân biệt rõ cao thấp, trắng đen cũng như buông tay những gì bản thân không có khả năng níu giữ.
Ngay từ đầu cái tình yêu này đã không phải là của riêng cô nên lúc này mới xuất hiện những vật trang sức có biểu tượng giống nhau mà chủ nhân của chúng không chỉ duy nhất một người.
-Cậu đang cười cái gì?-Rin nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Bởi lẽ cô ta nghĩ khi nhìn thấy chiếc vòng này thì Kit phải tỏ ra ấm ức, tức giận hay là một số biểu cảm nào đó tương tự vậy. Nhưng không, cô bé đã cười- nụ cười mà ngay cả một người nhạy cảm như Rin cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì.
-Đã là khách không mời thì đương nhiên chủ nhà sẽ không vui. Tôi buồn cười vì cái đạo lí đơn giản như vậy mà Nhị Quận Chúa quyền quý là cô lại không hiểu.-Kit nở nụ cười mỉa mai thản nhiên trả lời.
Và tất nhiên nụ cười này Rin dư sức hiểu được nó có ý nghĩa gì. Điều đó đã vô tình khơi dậy ngọn lửa bên trong cô ta. Rin đập tay xuống chiếc bàn trước mặt với lực vô cùng lớn tạo ra tiếng "rầm" chói tai rồi chỉ thẳng vào mặt Kit.
-Cô được lắm. Cô nghĩ mình là ai mà lên mặt dạy đời tôi? Cô lấy thân phận gì mà giành Đại Hoàng Tử với tôi? Cô cũng như mẹ cô thôi thứ đàn bà hạ t...
ÀO!!!!!!
Trong lúc Rin còn bận la hét Kit đã đi đến cái tủ lạnh lấy ra một chai nước. Chắc mọi người cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra đúng không? Chính xác, Kit đã thẳng tay cho Rin " uống " hết chai nước mát lạnh trước khi cô ta kịp nói ra những lời xúc phạm mẹ cô.
-Chà im rồi sao? Có lẽ cô nói đúng. Khi vừa bước vào tôi nên cho cô ly nước thì sẽ không đau đầu thế này. Cô nghĩ mình là ai? Hannah Montana hay Lady Gaga mà vào phòng tôi gây sự la lối om sòm? Tôi khẳng định lại một lần nữa và mong cô nghe cho kỹ. Tôi không hề quen biết cái người mà cô đang nói đến. Anh ta rất phiền, cứ bám theo tôi nói này nói nọ. Phiền lắm rồi ! Nếu cô muốn thì cứ giữ lấy , TÔI...KHÔNG.....CẦN.....
Kit vòng tay trước ngực nhấn mạnh từng câu từng chữ trong lời nói. Còn Rin sau khi nhận được chai nước mát lạnh từ cô nhóc thì toàn thân cô ta ướt sũng cộng thêm những lời nói chắc nịch của Kit càng khiến cho cô ta tức thêm. Có thể ví Rin lúc này như ngọn lửa vừa được châm thêm dầu.
VÙ!!!!!
Rin hất tay thật mạnh tạo nên làn gió thổi bật tung cửa sổ một cách vô cùng bạo lực lướt vào xiết chặt lấy cổ Kit nâng lên trên không trung.
-Con tiện nhân như ngươi mà muốn đối đầu với ta sao? Từ khi sinh ra trong người ta đã chảy dòng máu phượng hoàng của gia tộc shaman. Ta là Nhị Quận Chúa thân phận cao quý, một con nha đầu như ngươi mà cũng đòi cướp đi hạnh phúc của ta sao?
Cô ta giữ chặt ngọn gió trong tay từ từ nâng Kit lên cao khiến cô nhóc ngạt thở. Kit cố gắng thoát ra nhưng hình như vô vọng, cô bé lắp bắp hỏi:
-Nha đầu ? Cô cũng chỉ bằng tuổi tôi....lấy tư cách gì...gọi tôi như vậy....
Rin giở một nụ cười trêu chọc nhìn cô nhóc:
-Ta quên mất điều này. Nếu tính đúng theo tuổi ở thế giới này thì năm nay ta đã được hai trăm mười bảy tuổi . Thử hỏi con nha đầu như cô cộng tuổi lại bao nhiêu cho bằng ta? Cô tưởng ta không biết là cô đã lấy lại được ký ức sao? Cô lừa ai chứ không qua bao giờ qua mặt được ta. Xúc phạm hoàng tộc là tội nặng để ta thay mặt giáo hội xử lý cô. Ta sẽ quan tâm cô như những gì mà Ouji đã đối xử với ta!
Cô ta hét lên rồi phảy mạnh tay khiến cả thân hình nhỏ nhắn của Kit đập mạnh vào tường tạo thành vết nứt nghe tiếng rắc rồi rơi phịch xuống sàn.
-Uhm...-Kit cô gắng ngồi dậy nhưng dường như không thể, cô nhóc mất sức hoàn toàn, cả người đau nhói cố gắng hít thở thật sâu, một vệt máu tươi đã suất hiện ngay khóe môi.
Rin từng bước hiên ngang đến chỗ Kit đang ngồi chống tay cúi mặt xuống không một chút sức lực. Cô ta nắm lấy tóc cô bé khiến cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mình mà đay nghiến:
-Mới có bây nhiêu đây mà đã gục rồi sao? Cho ta thấy sức mạnh thật sự của nhóc nào.
Nói rồi cô ta hất mạnh tay ra khiến cho gương mặt Kit gần như đập xuống sàn. Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng kéo dài thêm nếu cô nhóc không phát hiện ra rằng tóc của mình bị rụng rất nhiều. Kit bất chợt giật mình khi thấy những sợi tóc màu nâu hạt dẽ dưới sàn. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc và trong lòng tay cô hàng chục sợi tóc rối đan xen vào nhau rơi rụng.
Vâng, một con người thông minh với số tuổi được đếm bằng hàng trăm như Rin lại một lần nữa tạo ra sai lầm không đáng có.
Với Kit tóc như là sinh mạng đó là thứ duy nhất mà mẹ đã ban tặng cho cô bé- một mái tóc nâu mượt mà giống hệt như bà. Kit rất quý trọng món quà này, trau chuốt cho nó. Vậy mà giờ đây Rin lại làm cho chúng rơi rụng với số lượng không ít như thế này. Điều đó vô tình khơi dậy một góc tối trong Kit và như thường lệ cô ta sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Bởi lẽ tức nước vỡ bờ sức chịu đựng của con người luôn luôn có giới hạn nhất định.
Không dài dòng lôi thôi, trong khi Rin vẫn còn đang hất mặt nhìn trần nhà với nụ cười ngạo nghễ thì với tốc độ nhanh như sấm chớp Kit tiến đến cho cô ta một cú đá khá mạnh khiến Rin lăn ra tận góc phòng. Cô ta như một con hổ dữ lồm cồm bò dậy lau đi vệt máu trên khóe môi rồi bấu chặt vào vết thương trên cánh tay trái cô nhóc.
Kit nhắm chặt mắt đau đớn, vết thương tưởng chừng như đứt toạc ra, quả thật lúc này cô bé không thể nào đấu với Rin. Vả lại sức mạnh cô ta nắm giữ thuộc cấp A trong khi Kit chỉ mới là cấp B, cho dù có khỏe mạnh như bình thường Kit cũng không phải đối thủ của cô ta.
Rin giở điệu cười nửa miệng đưa tay bóp chặt cổ Kit nghiến răng gằn từng chữ:
-Ngươi được lắm dám ra tay đánh ta. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Nói rồi Rin thẳng tay ném cô nhóc ra phía cửa . Khi nảy do không bất ngờ mà Kit đã quên khóa cửa chỉ khép hờ lại ,hậu quả là cô bé đập đầu vào chốt cửa rồi văn ra bức tường ngoài hành lang với một lực không hề nhỏvà rơi xuống sàn.
Cả người Kit không còn chút sức lực nào để có thể ngồi dậy. Đôi mắt cô khép dần lại thều thào vài tiếng trước khi ngất lịm đi:
-Lin...da....
Đúng vậy đang ngồi họp ở phòng hội học sinh trong người Linda đột nhiên như có lửa hừng hực. Biết có chuyện chẳng lành cô nhanh chóng cáo lỗi với hội trưởng và chạy về ký túc xá. Y như rằng là vậy, vừa đi đến cầu thang Linda đã nghe những tiếng động kỳ lạ. Có lẽ tất cả học viên ở những phòng kế bên đều biết nhưng không dám can thiệp đó điều tất nhiên.
Khỏi nói cũng biết cô bạn đã lo lắng như thế nào, nhưng bước chân của Linda bất chợt dừng lại khi nghe tiếng rầm lớn phát ra và cửa phòng cô chợt bật tung. Điều khiến đáng sợ hơn đối với Linda là Kit đột nhiên bị đánh bật mạnh vào tuờng rồi ngất đi.
-Kit! Kit! Tỉnh dậy đi! - cô bạn vội chạy đến lay mạnh không ngừng nhưng đôi mi Kit không hề hé mở, cô nhóc bất tỉnh rồi.
Rin từ bên trong bước ra giở nụ cười đắc thắng :
-Ha ha ha! Cuối cùng rồi cũng thua ta. Cái thứ yếu xìu như ngươi không đủ tư cách để đối chọi với ta đâu.
-Còn tôi thì sao? Tôi đủ tư cách đấu với cô không?
- Cô tới đây làm gì?-Kit chau mày nói bằng giọng lạnh băng.
Rin lướt qua cô nhóc và đi thẳng vào trong thản nhiên ngồi bắt chéo chân lên ghế sô pha cho thấy một phong thái khác người mang âm hưởng quý tộc.
-Nghe nói Kit bị thương nên tôi đến tham,bạn cũ mà. Sao? Khách đến chơi cả li nước cũng không có , đã vậy còn trưng ra thái độ bất mãn đó nữa .Phép lịch sự tối thiểu nhất như vậy mà cậu cũng không biết sao Kit ?
Cô ta giở giọng điệu khinh thường ra nói với Kit giống như một kẻ bề trên đang dạy dỗ người hầu vậy. Thậm chí Rin còn không nhìn thẳng cô nhóc để nói mà chỉ tập trung hướng nhìn vào chiếc vòng trên tay phải của mình còn tay trái thì vân vê nó xoay qua xoay lại như muốn tạo sự chú ý.
Và có lẽ cô ta đã thành công. Kit đã thấy được chiếc vòng bằng vàng trên tay Rin. Nếu nó chỉ là vòng tay bình thường thì không có gì để nói. Đằng này chiếc vòng được tạo ra bởi hàng chục trái tim nhỏ với những viên Topaz đính tỉ mỉ thành chữ "P" ở chính giữa. Nó giống hệt như mặt dây chuyền mà Kit đang đeo.
"Phải rồi dù sao người ta cũng đang hẹn hò với Đại Hoàng Tử có được tặng vật quý giá đó thì có gì mà đáng ngạc nhiên đâu."-Kit thầm nghĩ mà trong lòng bất chợt dâng lên cảm xúc gì đó thật chua chát. Sợi dây chuyền của cô bé bằng vàng thật đấy nhưng chữ "P" trên đó chỉ là loại pha lê rẻ tiền làm sao sánh bằng hàng trăm viên Topaz lấp lánh kia.
Trên đôi môi nhỏ của Kit bất giác vẽ lên một nụ cười. Đúng vậy thật nực cười. Cô nhóc tự cho mình là thân phận gì mà so bì với quận chúa cao quý chứ? Có lẽ mọi thứ đến đây là đủ rồi. Mười mấy năm qua Kit đã vô tình cho mình cái quyền quên đi những thứ gọi là giai cấp, thân phận, quyền lực và đặt chữ công bằng bình đẳng vào đó rồi. Bây giờ có lẽ cô nên quay về với thực tại, phân biệt rõ cao thấp, trắng đen cũng như buông tay những gì bản thân không có khả năng níu giữ.
Ngay từ đầu cái tình yêu này đã không phải là của riêng cô nên lúc này mới xuất hiện những vật trang sức có biểu tượng giống nhau mà chủ nhân của chúng không chỉ duy nhất một người.
-Cậu đang cười cái gì?-Rin nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Bởi lẽ cô ta nghĩ khi nhìn thấy chiếc vòng này thì Kit phải tỏ ra ấm ức, tức giận hay là một số biểu cảm nào đó tương tự vậy. Nhưng không, cô bé đã cười- nụ cười mà ngay cả một người nhạy cảm như Rin cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì.
-Đã là khách không mời thì đương nhiên chủ nhà sẽ không vui. Tôi buồn cười vì cái đạo lí đơn giản như vậy mà Nhị Quận Chúa quyền quý là cô lại không hiểu.-Kit nở nụ cười mỉa mai thản nhiên trả lời.
Và tất nhiên nụ cười này Rin dư sức hiểu được nó có ý nghĩa gì. Điều đó đã vô tình khơi dậy ngọn lửa bên trong cô ta. Rin đập tay xuống chiếc bàn trước mặt với lực vô cùng lớn tạo ra tiếng "rầm" chói tai rồi chỉ thẳng vào mặt Kit.
-Cô được lắm. Cô nghĩ mình là ai mà lên mặt dạy đời tôi? Cô lấy thân phận gì mà giành Đại Hoàng Tử với tôi? Cô cũng như mẹ cô thôi thứ đàn bà hạ t...
ÀO!!!!!!
Trong lúc Rin còn bận la hét Kit đã đi đến cái tủ lạnh lấy ra một chai nước. Chắc mọi người cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra đúng không? Chính xác, Kit đã thẳng tay cho Rin " uống " hết chai nước mát lạnh trước khi cô ta kịp nói ra những lời xúc phạm mẹ cô.
-Chà im rồi sao? Có lẽ cô nói đúng. Khi vừa bước vào tôi nên cho cô ly nước thì sẽ không đau đầu thế này. Cô nghĩ mình là ai? Hannah Montana hay Lady Gaga mà vào phòng tôi gây sự la lối om sòm? Tôi khẳng định lại một lần nữa và mong cô nghe cho kỹ. Tôi không hề quen biết cái người mà cô đang nói đến. Anh ta rất phiền, cứ bám theo tôi nói này nói nọ. Phiền lắm rồi ! Nếu cô muốn thì cứ giữ lấy , TÔI...KHÔNG.....CẦN.....
Kit vòng tay trước ngực nhấn mạnh từng câu từng chữ trong lời nói. Còn Rin sau khi nhận được chai nước mát lạnh từ cô nhóc thì toàn thân cô ta ướt sũng cộng thêm những lời nói chắc nịch của Kit càng khiến cho cô ta tức thêm. Có thể ví Rin lúc này như ngọn lửa vừa được châm thêm dầu.
VÙ!!!!!
Rin hất tay thật mạnh tạo nên làn gió thổi bật tung cửa sổ một cách vô cùng bạo lực lướt vào xiết chặt lấy cổ Kit nâng lên trên không trung.
-Con tiện nhân như ngươi mà muốn đối đầu với ta sao? Từ khi sinh ra trong người ta đã chảy dòng máu phượng hoàng của gia tộc shaman. Ta là Nhị Quận Chúa thân phận cao quý, một con nha đầu như ngươi mà cũng đòi cướp đi hạnh phúc của ta sao?
Cô ta giữ chặt ngọn gió trong tay từ từ nâng Kit lên cao khiến cô nhóc ngạt thở. Kit cố gắng thoát ra nhưng hình như vô vọng, cô bé lắp bắp hỏi:
-Nha đầu ? Cô cũng chỉ bằng tuổi tôi....lấy tư cách gì...gọi tôi như vậy....
Rin giở một nụ cười trêu chọc nhìn cô nhóc:
-Ta quên mất điều này. Nếu tính đúng theo tuổi ở thế giới này thì năm nay ta đã được hai trăm mười bảy tuổi . Thử hỏi con nha đầu như cô cộng tuổi lại bao nhiêu cho bằng ta? Cô tưởng ta không biết là cô đã lấy lại được ký ức sao? Cô lừa ai chứ không qua bao giờ qua mặt được ta. Xúc phạm hoàng tộc là tội nặng để ta thay mặt giáo hội xử lý cô. Ta sẽ quan tâm cô như những gì mà Ouji đã đối xử với ta!
Cô ta hét lên rồi phảy mạnh tay khiến cả thân hình nhỏ nhắn của Kit đập mạnh vào tường tạo thành vết nứt nghe tiếng rắc rồi rơi phịch xuống sàn.
-Uhm...-Kit cô gắng ngồi dậy nhưng dường như không thể, cô nhóc mất sức hoàn toàn, cả người đau nhói cố gắng hít thở thật sâu, một vệt máu tươi đã suất hiện ngay khóe môi.
Rin từng bước hiên ngang đến chỗ Kit đang ngồi chống tay cúi mặt xuống không một chút sức lực. Cô ta nắm lấy tóc cô bé khiến cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mình mà đay nghiến:
-Mới có bây nhiêu đây mà đã gục rồi sao? Cho ta thấy sức mạnh thật sự của nhóc nào.
Nói rồi cô ta hất mạnh tay ra khiến cho gương mặt Kit gần như đập xuống sàn. Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng kéo dài thêm nếu cô nhóc không phát hiện ra rằng tóc của mình bị rụng rất nhiều. Kit bất chợt giật mình khi thấy những sợi tóc màu nâu hạt dẽ dưới sàn. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc và trong lòng tay cô hàng chục sợi tóc rối đan xen vào nhau rơi rụng.
Vâng, một con người thông minh với số tuổi được đếm bằng hàng trăm như Rin lại một lần nữa tạo ra sai lầm không đáng có.
Với Kit tóc như là sinh mạng đó là thứ duy nhất mà mẹ đã ban tặng cho cô bé- một mái tóc nâu mượt mà giống hệt như bà. Kit rất quý trọng món quà này, trau chuốt cho nó. Vậy mà giờ đây Rin lại làm cho chúng rơi rụng với số lượng không ít như thế này. Điều đó vô tình khơi dậy một góc tối trong Kit và như thường lệ cô ta sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Bởi lẽ tức nước vỡ bờ sức chịu đựng của con người luôn luôn có giới hạn nhất định.
Không dài dòng lôi thôi, trong khi Rin vẫn còn đang hất mặt nhìn trần nhà với nụ cười ngạo nghễ thì với tốc độ nhanh như sấm chớp Kit tiến đến cho cô ta một cú đá khá mạnh khiến Rin lăn ra tận góc phòng. Cô ta như một con hổ dữ lồm cồm bò dậy lau đi vệt máu trên khóe môi rồi bấu chặt vào vết thương trên cánh tay trái cô nhóc.
Kit nhắm chặt mắt đau đớn, vết thương tưởng chừng như đứt toạc ra, quả thật lúc này cô bé không thể nào đấu với Rin. Vả lại sức mạnh cô ta nắm giữ thuộc cấp A trong khi Kit chỉ mới là cấp B, cho dù có khỏe mạnh như bình thường Kit cũng không phải đối thủ của cô ta.
Rin giở điệu cười nửa miệng đưa tay bóp chặt cổ Kit nghiến răng gằn từng chữ:
-Ngươi được lắm dám ra tay đánh ta. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Nói rồi Rin thẳng tay ném cô nhóc ra phía cửa . Khi nảy do không bất ngờ mà Kit đã quên khóa cửa chỉ khép hờ lại ,hậu quả là cô bé đập đầu vào chốt cửa rồi văn ra bức tường ngoài hành lang với một lực không hề nhỏvà rơi xuống sàn.
Cả người Kit không còn chút sức lực nào để có thể ngồi dậy. Đôi mắt cô khép dần lại thều thào vài tiếng trước khi ngất lịm đi:
-Lin...da....
Đúng vậy đang ngồi họp ở phòng hội học sinh trong người Linda đột nhiên như có lửa hừng hực. Biết có chuyện chẳng lành cô nhanh chóng cáo lỗi với hội trưởng và chạy về ký túc xá. Y như rằng là vậy, vừa đi đến cầu thang Linda đã nghe những tiếng động kỳ lạ. Có lẽ tất cả học viên ở những phòng kế bên đều biết nhưng không dám can thiệp đó điều tất nhiên.
Khỏi nói cũng biết cô bạn đã lo lắng như thế nào, nhưng bước chân của Linda bất chợt dừng lại khi nghe tiếng rầm lớn phát ra và cửa phòng cô chợt bật tung. Điều khiến đáng sợ hơn đối với Linda là Kit đột nhiên bị đánh bật mạnh vào tuờng rồi ngất đi.
-Kit! Kit! Tỉnh dậy đi! - cô bạn vội chạy đến lay mạnh không ngừng nhưng đôi mi Kit không hề hé mở, cô nhóc bất tỉnh rồi.
Rin từ bên trong bước ra giở nụ cười đắc thắng :
-Ha ha ha! Cuối cùng rồi cũng thua ta. Cái thứ yếu xìu như ngươi không đủ tư cách để đối chọi với ta đâu.
-Còn tôi thì sao? Tôi đủ tư cách đấu với cô không?
/49
|