The Love Legend

Chương 39: LỜI GIẢI THÍCH

/49


BIP…BIP…

Tài xế ra sức bấm còi liên tục tạo ra những âm thanh đinh tai nhứt óc khiến tất cả những người ở đó phải quay lại nhìn. Nhưng Kit lại chẳng mảy may nghe thấy gì, cô nhóc chỉ thẫn thờ bước đi thật chậm rãi như chẳng có chuyện gì xảy ra, mặc dù trên thực tế tính mạng của cô đang bị đe dọa. Kit bước đi với những dòng suy nghĩ hỗn độn về quá khứ, hiện tại và tương lai.

Cô bất chợt giật mình khi nghe thấy tiếng động chói tai lôi cô thoát khỏi mớ hỗn độn đang chất chứa trong đầu mà quay về hiện tại. Theo phản xạ Kit xoay mặt lại nhìn, ánh sáng chói lòa từ hai chiếc đèn xe rọi vào thẳng vào đôi mắt nâu khiến cô bé phải híp chặt đôi mi. Cô biết lúc này đây mình nên chạy đi nhưng không hiểu sao đôi chân cô lại cứng đờ không cử động được mà cứ run lên từng đợt.

Khung cảnh lúc này là cả một sự hỗn loạn. Tiếng còi xe, tiếng la hét hòa lẫn vào nhau và mọi người đều nghĩ chắc chắn sẽ có tai nạn xảy ra nhung chẳng một ai thèm bước chân ra cứu lấy cô gái nhỏ. Họ chỉ biết đứng nhìn rồi thầm cầu nguyện.

VÙ!!!!!

KÉT!!!!

Có một bàn tay thật ấm áp nắm lấy tay Kit kéo vào lề đường. Cô nhóc chỉ thoáng nhìn thấy bờ vai rộng vững chắc của cậu ta mà trong lòng cô không khỏi ngỡ ngàng. Chiếc xe lao ngang qua cô bé chỉ trong tích tắc, Kit quay lại nhìn và bất giác rùng mình, một chút nữa thôi thì có lẽ cô đã được xuống địa ngục như mong muốn rồi.

-Kit!!! Em bị gì vậy sao lại đứng ngây ra đó??? Có biết cái kia là xe tải không??? Em muốn chết hả???

Người con trai đó kích động nắm chặt vai Kit lay mạnh làm cô nhóc giật mình ngước lên nhìn cậu. Cô bắt gặp cặp mắt đầy lo lắng và mái tóc vàng óng ánh ướt đẫm mồ hôi trong hơi thở gấp gáp hỗn hễn. Kit vội vàng trả lời:

-À Hell. Em không sao anh đừng lo.

-Còn nói! Em chán sống thì cũng phải nói anh một tiếng, thiên đường không phải lúc nào cũng trống chỗ để em lên đâu.- Hell quát lên trong sự tức giận trước thái độ bình thản như không của cô gái này.

-Em cũng có muốn lên thiên đường đâu, mắc công lại bị đuổi.-Kit lầm bầm nói nhỏ.

-Cái gì?- Hell nhướn mày.

-Không có gì.- cô nhóc vội lắc đầu.

-Cũng may cho em là anh đi ngang qua đây. Để anh thấy em một lần nữa như thế này thì biết tay. Đi thôi.

Hell cốc nhẹ lên đầu Kit cảnh cáo nhưng đó cũng là cách mà Đại Hoàng Tử tộc thiên thần thể hiện sự quan tâm. Cô nhóc có muốn đến nơi cậu đã sinh ra và lớn lên thì cũng phải báo trước một tiếng đích thân cậu đưa đi, cần gì phải dùng cách này. Nói cô ngốc thật không sai. Từ tám năm trước là vậy bây giờ cũng không đổi. Không biết sau này sẽ ra sao.

__________________o~0~o____________________

Kit và Hell ngồi dưới chiếc ghế đá của công viên với những tán cây xanh rì. Công viên, cũng chính nơi đây cô nhóc đã cho Ouji cơ hội nhưng với tư cách một người bạn. Còn bây giờ đây cô lại cho cậu thêm một cơ hội nữa với tư cách là một người con gái đã yêu cậu ta bằng trái tim. Lúc đó chính Ouji không muốn nhắc quá khứ và giờ đây đã đến lúc phải đối mặt.

Gió khẽ lướt qua cùng với cây tạo ra bản hòa ca xào xạc, không khí im lặng bất thường. Hell mãi mê chăm chú nhìn đôi mắt nâu như đang chìm vào một thế giới khác của Kit. Khi vừa mới gặp,cô thu hút ánh nhìn của cậu và khiến cậu phải suy nghĩ. Em đang cười đó, có chuyện gì vui vậy? Nước mắt đang vươn trên khóe mi, ai làm em buồn sao? Em tức giận chau mày, kẻ nào đã khiến em như vậy? Đúng,tất cả mọi suy nghĩ của cậu luôn thay đổi liên tục trước cô gái nhỏ này.

Suốt thời gian ở tiên giới Hell vẫn luôn nhìn xuống dương gian để tìm kiếm cô gái đó. Nhưng ba cậu đã ngăn cản. Lúc nào cũng là câu nói đó hãy rèn luyện thật nhiều rồi cậu sẽ sớm gạp lại cô nhóc. Từ đó cậu cố gắng vượt qua tất cả những bài kiểm tra hóc búa nhất xóa bỏ mọi thành kiến của mọi người về một chàng hoàng tử chỉ có hư danh. Cậu hoàn hảo không một khuyết điểm được tuyển thẳng vào Sun mà không cần phải qua bậc trung cấp chỉ trong mấy năm tự rèn luyện

Một trò chơi, ba cậu đã muốn cậu tham gia vào một trò chơi. Đem mạng sống mình ra đặt cược để trở thành đấng cứu thế sao? Cậu dại dột gì mà làm vậy. Một đám người từ đời này qua đời khác của ba gia tộc suốt hàng ngàn năm cứ mãi lao đầu vào cuộc chiến đó để rồi cuối cùng thì được gì? Người chết thì chưa chắc đã yên nghỉ, kẻ sống lại ôm lấy đau khổ với cuộc sống bất tử trên ngôi cao thực quyền.

Đáng không? Chỉ vì một chữ tình mà ngàn năm mãi tranh đấu, có hay chăng tất cả những con người thông minh tinh tường đó vẫn là nạn nhân của trái cấm thế gian. Đến bao giờ những cuộc chiến vô nghĩa này mới kết thúc? Hay để rồi trăng sẽ lại tròn, vòng xoay đó lại tiếp tục luân chuyển và sắc đỏ ngập tràn.

Nhưng lúc này…

Hell bất chợt giật mình. Kit đang tựa đầu trên vai cậu, từng giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi cô thắm qua từng lớp vải chạm đến da thịt cậu. Ký ức của cô nhóc hiện ra trước mắt cậu thật rõ nét như một đoạn phim tua chậm. Đây chỉ là vô tình mà năng lực cậu cảm nhận được. Ký ức, một ký ức đắng cay.

-Hell.-Kit khẽ gọi.

Cậu nhanh chóng thoát ra khỏi những hình ảnh trước mắt mà cúi xuống lau đi dòng nước mặn trên khóe mi cô dịu dàng trả lời:

-Anh đây.

-Có phải em ngốc lắm không? Em có lựa chọn sai không anh? Em biết anh nhìn thấy mọi chuyện rồi, nói cho em biết đi.-Kit thì thầm với âm lượng chỉ đủ để hai người nghe.

-Em đang đặt cược cho tương lai của chính mình. Em không hề sai. Đoạn đường sắp tới đây rất chông gai và cậu ta chính là người em cần, người cùng em bước tiếp trên con đường mà định mệnh đã đặt ra. Nếu em thua trong lần đặt cược này thì đoạn đường đó em chỉ có thể đi một mình.-Hell cúi xuống lau đi giọt nước mắt vương trên mi Kit.

-Kể cả anh cũng không thể đi cùng em sao?-cô nhóc ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

-Không. Anh cũng chỉ là hòn đá cản chân em thôi.-Hell mỉm cười.

Đó là sự thật mặc dù cậu đã từng không muốn chấp nhận nó. Nhưng bây giờ suy nghĩ thoáng hơn cậu đã hiểu. Đi cùng trên đoạn đường tiếp theo nhưng chưa chắc gì Kit đã yêu cậu ta. Trò chơi chưa kết thúc cậu vẫn còn hy vọng, cậu chỉ cần cô yêu cậu một chút thôi thì mạng sống này bất cứ lúc nào cậu cũng có thể cho cô.

-Anh cũng chỉ là hòn đá cản chân em sao? Có lẽ anh cũng như tất cả người trong gia đình em đều biết một chuyện gì đó rất quan trọng trong cuộc đời em.

-Uhm, nhưng bí mật.

-Bí mật đó là gì?- Kit tò mò hỏi thêm.

-Thời gian sẽ trả lời cho em biết. Dù sao thì hãy kiên cường lên.-Hell nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô nhóc với giọng nói yêu chiều.

Kit ngẩng mặt lên tự mình lau đi những giọt lệ ngu ngốc mà mỉm cười nhìn cậu:

-Chắc anh đang nghĩ em là một đứa hời hợt đúng không? Chỉ mới ở cái tuổi mười ba ăn chưa no lo chưa tới mà đã bày đặt yêu đương rồi.

Hell mỉm cười xoa đầu Kit, suy nghĩ của cô thật là đơn thuần:

-Em nghĩ rằng mình thật sự chỉ mới ở cái tuổi mười sáu sao?

Cô nhóc gật đầu cái rụp, rồi hướng ánh mắt tò mò pha chút khó hiểu nhìn Hell khi cậu đột nhiên phá lên cười:

Ha. Em có biết ở thế giới chúng ta có một cách tính thời gian khác hẳn ở đây không?

Thế giới của chúng ta? Hell muốn nói đến thế giới phép thuật sao? Kit suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời:

-Ý anh là Dương Xuân?

-Đúng chính là Dương Xuân.- Hell gật đầu ngừng một lúc rồi nói tiếp:

-Nếu tính theo Dương Xuân thì đúng thật em chỉ mới mười sáu tuổi. Nhưng nếu theo cách tính của người ở thế giới này thì em đã một trăm mười sáu tuổi rồi đó nhóc.

-Một trăm mười sáu tuổi????- Kit ngỡ ngàng.

-Đúng. Mỗi pháp sư, thiên thần và phù thủy khi được sinh ra đều phải ở lại phép giới một năm. Mà một năm ở đó bằng một trăm năm ở đây cho nên việc em biết yêu một ai đó là chuyện bình thường.-Hell từ tốn giải thích.

Kit lặng đi một lúc suy nghĩ. Đúng vậy đó là luật trong Hiến Pháp ở phép giới do Hiệp Hội Magic ban hành. Một cá thể trước khi rời khỏi thế giới của mình để lên dương gian thực tập sinh sống thì họ phải ở lại phép giới một năm để hấp thụ khí chất đất trời. Lúc đó tùy cá thể sẽ xuất hiện một tiền tố sức mạnh nhất định để đến thời điểm trưởng thành nó sẽ phát huy.

-Thì ra là vậy, em trước giờ không để ý đến việc đó.

Cô nhóc trả lời và trên bờ môi chợt nở lên một nụ cười thích thú, cô lại được biết thêm kiến thức mới về nơi mà mình đã sinh ra.

Gió bất chợt lướt qua mang theo cơn lạnh buốt của màng đêm khiến đôi vai nhỏ bé của Kit run lên. Có lẽ chiếc áo khoác quá mỏng.

-Khuya rồi, để anh đưa em về.-Hell đỡ lấy bờ vai Kit dìu cô ra xe mình.

Chiếc xe trắng lao đi mất hút để lại một con người đứng sau đám cây xanh với trái tim quặn thắt. Cặp mắt màu hổ phách với khí chất lạnh lùng của cậu mãi dõi theo người con gái đó nhưng cô dường như không biết. Người đó đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mi cô trong khi cậu lại núp sau hàng cây xanh như một tên trộm. Người đó đã đỡ lấy bờ vai cô còn cậu chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Cô đã tìm được một đôi vai khác tốt hơn, ấm áp hơn, quan tâm cô nhiều hơn cậu. Không biết cười hay khóc đây? Có lẽ cậu không nên bắt chước cô đi dạo làm gì để phải nhìn thấy sự thật khoảng cách giữa cô và cậu đã xa đến như thế này. Vậy thì nên hay không buông tay đi để cô tìm cho mình một hạnh phúc mới? Còn cậu ngày sau này sẽ ra sao đây? Lại quay về cuộc sống nhạt nhẽo trước kia sao? Có khi như vậy lại hay. Cô đến với hạnh phúc của cô, cậu trở về với quyền lực của cậu.

Trăng đã mờ dần trong làn mây, bóng tối lại vây kín tâm hồn người con trai này, có lẽ cậu đã có được quyết định cho một tương lai mà cậu cho rằng sẽ toàn là băng giá tẻ nhạt.

____________________o~0~o____________________

KÉT!!!!

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Kit. Đừng ngạc nhiên vì điều này bởi lẽ bất cứ mọi thông tin liên quan đến cô nhóc Hell đã điều tra rất kỹ càng. Cho nên việc biết nhà cô ở đâu thì là một chuyện dĩ nhiên đối với cậu rồi.

Hell hướng ánh nhìn sang Kit đang ngủ rất say, có lẽ cô nhóc đã mệt mỏi lắm rồi. Chính cô đã khiến cho cái suy nghĩ kiêu hãnh trong suốt mấy chục năm của cậu mất đi. Chính tay cậu đã nộp hồ sơ vào Venus cũng như đặt cược mạng sống mình vào cuộc chơi. Thắng hay thua Hell không quan tâm, cậu duy nhất chỉ muốn một điều là được ở cạnh cô gái nhỏ này, dùng đôi tay cậu bảo vệ cô khỏi những bão giông phía trước. Rồi một cuộc chiến sẽ lại diễn ra.

-Sắp rồi em. Anh đang nổ lực từng ngày để trừng phạt những con người đã khiến em rơi nước mắt. Hãy ngủ thật ngon Kitami Queen.

----------o~0~o----------CHÍP…CHÍP…

Tiếng chú chim tinh nghịch đậu trên cành ây sáng sớm cất lên đánh thức giấc ngủ của Kit. Cô nhóc lười biếng mở đôi mắt nâu ra nhìn những tia nắng đang từ từ trườn vào căn phòng. Cô giật mình ngồi dậy ngước nhìn xung quanh. Đây là nhà mình, nhận ra điều đó Kit thở phào nhẹ nhõm rồi tìm mọi cách lục tung trí nhớ ra xem tại sao mình về nhà được.

Xem nào, cô nhóc đã ngồi trên xe Hell và ngủ lúc nào không hay. Có lẽ là cậu ấy đưa cô về. Chắc vậy. Vừa nghĩ Kit vừa nhìn sang cái tủ thấp cạnh giường, trên đó có một cái hộp màu xanh được thắt nơ trắng rất xinh và một lá thư. Cô nhóc tò mò cầm lên đọc.

“ Em ngủ dậy rồi đúng không? Thật chẳng đề phòng gì cả chỉ ngủ thôi, hên cho em là anh chứ không phải người khác. Món quà đó anh tặng em, nếu không thích phone anh một tiếng anh đổi, ok! Ngày mới vui vẻ!”

Kit khẽ mỉm cười đặt lá thư xuống bàn rồi cầm lấy cái hộp quà nhẹ nhàng kéo dây nơ ra. Cô bé định mở ra xem là vật gì trong đó nhưng đã bị tiếng kêu với âm lượng maxi của Linda ngăn cản:

-Kit à dậy đi học thôi. Trễ giờ rồi kìa!!!!!

OMG! Trễ sao? Kit giật mình nhìn cái đồng hồ treo trên tường đối diện. 6h30, chết rồi chỉ còn mười lăm phút. Cô nhóc vội vàng đặt cái hộp lại trên bàn và phóng như bay xuống nhà mở cửa cho Lin rồi chạy vào nhà tắm thay đồ.

…………………………………..

RENG….RENG….

Tiếng chuông reo lên như một sự giải thoát đối với hai cô nhóc. Chỉ có năm tiết học mà cả hai tưởng chừng hơn một thế kỷ rồi vậy. Tâm trạng không tốt thì tương đương với việc chẳng có chút hứng thú nào với chuyện bài vở. Cũng may bắt đầu từ hôm nay học viên được nghỉ học hai tuần để học viện tổng kết điểm số cho nên không cần phải ôm bộ mặt như cái xác không hồn đến lớp nữa. Dù vậy hai cô bé vẫn phải lê cái thân hình nặng trĩu về nhà.

LENG…KENG…

Tiếng chuông gió? Linda giật mình quay lại và sững sờ mở to mắt nhìn. Trước mặt cô là một con bướm màu xanh phát ra ánh sáng kỳ ảo lấp lánh đang bay lượn với đôi cánh phát ra tiếng kêu vui tai lạ thường.

-Coolix…

Linda mấp máy bờ môi run run gọi, chú bướm liền bay đến lượn một vòng xung quanh cô. Nó cứ lượn vài vòng rồi bay sang hướng con đường phía Bắc như một chu kỳ lặp lại nhiều lần. Không chần chừ gì thêm Lin chạy đến và con bướm bay đi không còn lượn vòng quanh cô như muốn chỉ đường cho Linda.

“Nó là thú cưng của anh, em thấy đẹp không?”

Linda chạy mãi với vận tốc tăng dần mà giọng nói của Fye lần đầu tiên cậu cho cô xem Coolix cứ vang vọng trong đầu. Có hay không Lin vẫn còn đang vấn vương mối tình này, đêm hôm qua ông nội đã rất tức giận nhưng tại sao cô không thể buông tay? Dẫu rằng biết điều đó là sai lầm…

LENG…KENG…

VÙ!!!

Coolix dừng lại và bất chợt những cơn gió lướt qua dần xoáy vào nhau tạo thành bóng hình cao lớn của một chàng trai. Mái tóc vàng đất thật đặc biệt tỏa sáng tung bay trong ánh nắng mùa hè. Cặp mặt mang một màu tro u buồn ngước lên nhìn Lin trong khi cô lúc này đã lặng đi vì xúc động.

Cặp mắt đó như xoáy sâu vào trái tim cô một nỗi đau buồn. Chuyện gì vậy? Cái nhìn đó là sao? Tất cả mọi thứ chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi, chính cậu đã chỉ lo bênh vực cho con nhỏ quận chúa kia mà là tổn thương cô vậy thì tại sao lại dùng đến đôi mắt đó nhìn cô? Muốn diễn kịch sao?

-Tốt lắm Coolix mi về trước đi.- Fye đưa tay lên để cho Coolix đậu vào rồi nhẹ nhàng xòe bàn tay ra dùng pháp khí đưa nó trở về nhà của mình.

-Muốn gặp tôi sao không gọi một tiếng mà còn bày đặt màu mè như vậy?-Linda cau mày khó chịu.

-Anh đã gọi nhưng em không bắt máy.-Fye trả lời bằn giọng nói trầm buồn:

-Anh gọi cho em rất nhiều lần không được nên mới dùng đến nó..

Lin giật mình lấy điện thoại ra xem. Ba mươi hai cuộc gọi nhỡ toàn bộ đều là của Fye. KHÔNG PHẢI CHỨ? Cô không hề biết gì, điện thoại của cô bị giữ suốt từ tối hôm qua đến sáng nay mới vừa nhận lại.

-Tôi không thấy. Bây giờ có gì không?-Linda dù biết mình cũng có một chút sai nhưng vẫn kiêu kỳ nghênh mặt hỏi Fye.

-Anh chỉ là muốn giải thích với em mọi chuyện.

Fye vừa nói vừa từng bước tiến lại gần Lin nhưng dừng lại khi chỉ cách cô chừng mấy xăng- ti –mét. Linda thoáng buồn. Phải đó là khoảng cách giữa cô và cậu ấy, chỉ là mấy xăng-ti-mét nhưng tưởng chừng là hai thế giới khác nhau. Cứ biết tiếp tục vấn vương tình cảm như thế này không biết là đúng hay sai nữa.

-Hôm đó chỉ là bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn làm như vậy.- Fye lên tiếng giải thích.-Hừm! Muốn đẩy cả tôi và Kit đến cái chết rồi mở miệng ra nói bất đắc dĩ sao? Nếu chỉ đơn giản như vậy mà tôi bỏ qua cho anh thì còn gì luật pháp trên đời này nữa. Giết người xong thì xin lỗi một tiếng là êm xuôi mọi chuyện????-Linda tức giận gằn từng chữ.

-Tại vì anh thấy em đánh con bé nên….-lời nói của Fye chỉ được nửa chừng đã bị Lin xen ngang:

-Anh, nó là cái gì của anh mà một con bé hai cũng con bé!!!!! Còn tôi? Tôi là cái gì của anh hả Fye Akira??? Sao hôm đó anh không để tôi chết quách cho xong hả????

Linda thét lên với bàn tay nắm chặt như muốn đánh cho Fye một cái thật đau để cậu ta hiểu một chút cảm giác của cô lúc này. Nhưng chỉ được nửa chừng Lin ngừng lại hất nắm tay xuống khoảng không như muốn trút giận, nước mắt cô lăn dài trên má. Trông Linda lúc này thật yếu đuối, cô quay mặt đi tránh cái nhìn của Fye.

Fye ngỡ ngàng, cậu đã hiểu rõ nguyên nhân tại vì sao. Hóa ra mọi việc chỉ là hiểu lầm. Cậu phải làm rõ tất cả, cậu không thể nào mất cô được.

Nghĩ là làm, Fye chạy tới chỗ Linda bế thốc cô lên và bậc lấy đà bay về hướng Bắc. Lin một phen trấn động la lên và không ngừng giãy giụa:

-Anh làm cái gì vậy buông tôi ra!!!!

Nhưng cậu để ngoài tai mọi lời nói của Lin mà cứ thế bay đi với tốc độ thật nhanh khiến cô dù không muốn cũng phải níu lấy đồng phục cậu để không bị rơi xuống tan xương nát thịt.

Phong cảnh trước mắt lướt qua vùn vụt làm Linda chóng mặt híp chặt mắt lại . Bất chợt cảm thấy mình đã tiếp đất cô mới yên tâm mở mắt ra nhìn xung quanh. Fye nhẹ để cô xuống và những cơn gió vô tình lướt qua…

VÙ!!!! VÙ!!!

Nơi đây là trên đỉnh của một ngọn đồi bao phủ toàn bộ cây xanh và gió thổi từng cơn mát lạnh xua đi cái nóng mùa hè. Đặc biệt hơn nữa, ngọn đồi bốn bề đều là chong chóng đầy màu sắc xoay tít đùa giỡn cùng gió. Một nơi mà dường như chỉ có trong những giấc mơ đang hiện ra trước mắt Lin thật gần gũi.

-Đẹp lắm đúng không?-Fye đặt tay lên bờ vai nhỏ nhắn của Linda khiến cô giật mình thoát khỏi mơ màng

-Fye Akira anh đưa tôi đến đây làm gì? Đây là đâu?-Lin hất tay cậu ra khỏi người mình không thương tiếc.

-Ngọn Đồi Lộng Gió là tên gọi mà anh đặt cho nơi này.-Fye nhẹ giọng trả lời.

Ngọn Đồi Lộng Gió? Theo như tài liệu cô đã được thấy trong phòng Hội Học Sinh thì học viện này có những nơi được gọi là cấm địa không bao giờ được bước chân đến. Và Ngọn Đồi Lộng Gió một trong số đó.

-Có lẽ em hiểu. Ngoài anh ra em là người đầu tiên được đến đây. Bây giờ em bình tĩnh một chút nghe anh giải thích.- Fye xoay người Lin nhẹ nâng cằm cô lên để dôi mắt cả hai chạm nhau.

Lina im lặng khiến cậu khẽ mỉm cười, xem như là cô đã cho phép. Cậu nói tiếp:

-Rin Queen nó là em anh. Tiền tố sức mạnh chính của nó là nước nhưng nó vẫn có thể diều khiển gió như anh. Ngọn gió hôm đó vốn dĩ là do anh tạo ra để cứu em và Kit nhưng lại bị chi phối bởi sức mạnh của nó.

Fye dừng lại một chút, cậu cảm nhận được cả người Lin đang run lên, cậu khẽ vuốt mái tóc đen mềm của cô giọng nói tha thiết :

-Tin anh, với anh em quan trọng hơn bất kì ai. Không phải quận chúa cao sang trong dòng tộc nhưng vẫn mang thần thái kiêu kì không chút yểu điệu giả tạo như họ. Anh là như vậy mà thích em từ lâu rồi.

-Hic, anh, đồ đáng ghét! Tại sao không nói cho em biết. Giận anh khó khăn lắm biết không?

Nước mắt lại lăn dài trên gương mặt Linda, cô nấc lên từng cơn đấm nhẹ vào người Fye trách móc. Có chuyện như vậy mà cậu không nói với cô, cứ giữ mãi trong lòng một mình để xảy ra hiểu lầm như vậy thử hỏi có đáng trách không.

-Đừng đánh nữa Lin. Đau tay bây giờ, anh không có đau mà em đau đó.- Fye nắm lấy bàn tay cô xoa nhẹ cằn nhằn.

-Mà em trách lầm anh không chịu nói chuyện với anh suốt một ngày rồi, phải trả giá nha.- Fye cười cười nhìn Linda bằng cặp mắt gian tà.

-Cái…cái gì?- Lin tròn mắt lắp bắp trong lòng thoáng bất an.

Fye vẫn cười cười và nhanh thật nhanh tiến đến đặt lên đôi như cánh anh đào mềm mại của Linda một nụ hôn nhẹ nhàng. Lin bất chợt chấn động tựa rằng có dòng điện xẹt ngang người nhưng vị ngọt nhanh chóng dâng tràn. Nụ hồn đầu tiên của cô đã cho cậu rồi. Hy vọng sau này cậu sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi cô khiến trái tim mỏng manh đang đập mạnh từng nhịp vì cậu vỡ tan.

Gió lướt qua thật phấn khích cùng những chiếc chong chóng xoay tít như tạo ra một bản hòa ca êm dịu chào đón nữ chủ nhân mới của ngọn đồi và ghi nhớ cái khoảnh khắc ngọt ngào đang diễn ra.

Fye quyến luyến rời đôi môi khi nhận thấy hơi thở của Lin đứt quãng nhưng lại nhanh chóng ôm cô trong vòng tay thì thầm:

-Chuyện của Kit anh đã nghe Ouji kể, không ngờ cô bé lại tự tử. Nhưng Kit đã cho cậu ấy một cơ hội, mong rằng mọi chuyện sẽ êm đẹp như trước.

-Mong là vậy. Nhìn Kit đau em cũng không chịu được.-Linda khẽ gật đầu.

Một Hội Phó liều mạng kiêu hãnh của khối B lúc này lại giống như một chút mèo ngoan ngoãn trong vòng tay Fye. Vị ngọt vẫn còn đọng trên môi cô, thật hạnh phúc. Có lẽ cảm giác này chính là yêu.

____________________o~0~o____________________

Về phần Kit, sau khi Linda quay lưng chạy mất cô cũng thẫn thờ cất bước. Kit thừa sức biết chắc là Fye đã dùng kỹ thuật gì đó để gọi cô bạn rồi. Có lẽ là để giải thích. Cô nhóc thấy mừng thầm cho Lin, mọi chuyện giữa họ chỉ là hiểu lầm bắt nguồn từ cô. Nghĩ lại cô bé thật đáng trách, toàn gây họa thôi.

KÉT!!!!

Tiếng xe thắng gấp vang lên chói tai làm Kit giật mình ngước lên nhìn. Trước mặt cô nhóc là một con Lexus sang trọng đen bóng với bảng số 6693, dãy số lẻ ma quỷ mà quen thuộc. Kit tròn mắt nhìn đi nhìn lại chiếc xe mà cố gắng lục tung trí nhớ, hình như cô đã thấy nó ở đâu rồi.

CẠCH!!!

Cánh cửa xe hé mở và từ trong một cô gái bước ra, chắc có lẽ là chủ nhân của nó. Đó là một cô gái có thân hình chuẩn đến từng mi-li-mét diện trên mình chiếc đầm ống đen bó sát tôn lên vẻ đẹp hình thể. Tay cầm clutch đen đính đá lấp lánh của Jimmy Choo. Bờ môi căng mọng đỏ chói cùng chiếc kính râm đen bảng to che nửa khuôn mặt nhưng không làm mờ đi cặp mắt long lanh sắc xảo.

-Chị là…...

-Chị là…...

-Nhóc tan học lâu rồi sao giờ này mới ra?

Cô gái đó nhẹ nhàng lên tiếng hỏi rồi chỉ tay vào chiếc đồng hồ đính đá đeo trên tay. Giọng điệu thanh thanh có chút ngọt trong tiếng nói thân thuộc khiến mọi cảm xúc trong lòng Kit bất chợt vỡ òa. Cô nhóc chạy đên dang tay ôm lấy người con gái trước mặt mừng rỡ reo lên:

- Hai yêu dấu!!!

-Hai, hai cái gì? Nhóc gọi chị mà cứ như đếm số vậy đó hả?

Chị hai Kit chau mày gõ nhẹ vào đầu cô bé mắng yêu. Kit cười hề hề rồi ngước mặt lên nhìn từ trên xuống dưới bà chị yêu dấu của mình một lúc rồi chỉ tay vào cái mắt kính chị cô đang đeo mà thắc mắc :

- Hì hì hai của em vẫn đẹp như hồi nào. Mà sao tự nhiên đeo cái kính đen thui nhìn ngứa mắt này vậy? Đổi styte mới hả hai?

-Cái con này lâu lâu gặp chị một lần mà ăn nói vậy đó. Đồ trên người chị nhóc toàn bộ đều của Jimmy Choo biết không? Còn cái kính nhóc chê ngứa mắt trị giá 250.00 Euros đó cưng.- chị hai Kit nhéo nhẹ cái lỗ tai cô.

-Au, đau hai yêu dấu. Không ngờ nó mắc đến mức độ đó. Xa xỉ quá.-Kit lên giọng suýt xoa.

- Chị đây cũng chả muốn đâu, tại nhóc thôi.- chị hai cau có vòng tay trước ngực.

-Ơ styte của hai thì liên quan gì tới em?- Kit ngơ ngơ nghệch mặt ra không hiểu mô tê gì hết.

Chị hai cô nhóc sau khi nghe được câu nói đó đã nổi trận lôi đình, máu như dồn hết lên não bộ làm căng cứng tất cả các dây thần kinh. Cô rũ bỏ đi cái vẻ thục nữ đang cố gắng giữ gìn từ nảy đến giờ mà trừng mắt lên nhìn nhỏ em ngu ngơ như bò đeo nơ của mình. Thật hết nói nổi, bao nhiêu năm trời ngốc vẫn hoàn ngốc, không biết đến bao giờ đậu hủ trong đầu nhóc mới chịu biến hết chừa lại não bộ để vận dụng phân tích tình hình nữa. Thôi thì để chị đây dạy cho bé ngốc này một chút lễ độ.

-Cái con này, nói chuyện một hồi là muốn nổi điên rồi!!! Bây giờ nhóc thân phận gì còn chị đây thân phận gì biết không hả? Chị không đeo kính vào thì đến đây gặp nhóc được sao? Hay muốn cả cái trường Venus biết nhóc là em của pháp sư thiên tài Rainbow Crystal này hả?

Chị hai kit quát lên một hồi rồi đứng thở gấp lấy chút không khí vì bao nhiêu hơi đã dồn hết vào lời nói vừa rồi. Thật tức chết mà.

QUẠC!!! QUẠC!!!

Còn Kit thì thấy như có cả bầy quạ bay vòng vòn trên đầu vậy. Phải ha, chuyện này cô nhóc cũng quên mất. Cô hiện tại chỉ là con của một người bán quán ăn phục vụ các món Tây và ta. Còn chị cô thì sao? Chị ấy được biết đến như là một biểu tượng của Venus. Pháp sư được nhận bằng cấp hạng A+ trong suốt ba năm liền học ở đây cùng với biết bao nhiêu là giải thưởng trong nước và quốc tế, đánh bại cả học sinh đứng đầu của Sun và Pluto. Học viên thiên tài với kĩ thuật chiến đấu không một chút khuyết điểm đã đưa Venus lên một tầng cao mới. Đó chính là chị cô – Rainbow Crystal.

Đứng trước những thành quả mà chị đạt được Kit thấy mình thật nhỏ bé và vô dụng. Chị hiện tại đã cưới một Bá tước trong hoàng gia Shaman và là chủ tịch một tập đoàn lớn thuộc hàng top trên thế giới. Những gì mà chị cô đã tạo ra có nằm mơ cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm được giống như vậy.

Thoáng thấy gương mặt trầm ngâm của cô em gái bé nhỏ Rainbow thở dài một tiếng, vuốt mái tóc Kit, dịu giọng:

-Aizzz chị hơi quá lời nhóc đừng suy nghĩ nhiếu. Hai tuần sau nhóc được nghỉ học phải không? Qua nhà chị chơi đi, Clover đang chờ đó. Nó sắp phát điên lên vì chán mà mẹ thì không cho về nhà nên hai tới đón nhóc qua cãi nhau với nó đỡ buồn.

-Ủa sao hai biết em nghỉ mà đến đón vậy? Ba yêu dấu cũng ở đó hả?

Kit lại tiếp tục nghệch mặt ra khiến Rainbow muốn nổi điên thêm lần nữa nhưng vẫn cố nhịn mà giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nếu không chắc cả hai sẽ trở thành tâm điểm của học viện mất. Như vậy thì nguy to.

- Ok việc làm sao chị biết không quan trọng bây giờ có về không? Hay là đợi Clover bay đến đây xích tay chân lôi về?

Lời nói với ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến Kit hoản loạn đến độ giựng tóc gáy. Trời ạ cái này thật không phải hù dọa đâu, ba yêu dấu là người xử sự theo cảm tính chứ không phải bằng suy nghĩ và lý trí nên còn đáng sợ hơn hai yêu dấu gấp trăm lần kìa. Chỉ mới tưởng tượng một chút về cái viễn cảnh đáng sợ kia thôi mà Kit đã thấy rùng mình rồi.

Cơ mà không sao, nhà chị hai cô rất rộng, phải nói là to như cái cung điện mới đúng, thoáng mát nữa, đến đó chơi thì không gì tuyệt bằng. Nhưng mà vẫn còn một chuyện cần phải hỏi cho kĩ đã. Kit bất chợt lên tiếng sau một hồi tưởng tượng không đâu:

-À mà anh hai có ở nhà không vậy?

Rainbow giật mình. Thì ra em cô cả hai đứa không đến chơi là vì sợ tên đó sao? Haizz cô thật vô dụng, làm chị mà một môi trường vui vẻ thoải mái cũng không cho em mình được. Thật là xấu hổ. Cô lấy tên đó cũng không hẳn là tình yêu. Đơn giản là một cuộc đổi chác. Cô sử dụng năng lực của mình giúp cho tập đoàn của hắn vững mạnh trên thương trường còn hắn thì cho cô quyền lực bằng địa vị của bản thân trong hoàng tộc. Đôi bên cùng có lợi.

Đối với cô yêu hay không chẳng quan trọng. Cái cô thật sự cần là một địa vị vững chắc. Người ta thường nói thân cô thế cô thì chẳng làm được gì, cuối cùng rồi cũng sẽ bị chèn ép. Hơn nữa chỉ cần có quyền lực thì sẽ có nhiều hậu thuẫn đồng minh, điều đó có lợi cho kế hoạch về sau này.

-Đang ở chi nhánh công ti bên L.A rồi. Qua quậy thoải mái. Clover nó còn chẳng sợ nữa là.

Rainbow quay sang mỉm cười với Kit. Cô không muốn em mình phải lo lắng. Thời gian này cô chỉ mong Kit được thoải mái, vô tư cười đùa như bình thường để khổ đau không đến với nhóc em quá sớm. Con đường dài phía trước vẫn còn lắm chông gai. Cô chấp nhận hi sinh để những vệt máu tanh nồng kia không vấy bẩn trên đoạn đường tương lai của con bé.

-Vậy sao hai? Hì hì yên tâm rồi. Em sợ lại khiến hai người cãi nhau nữa. – Kit nhe răng ra cười vô tư mà không hề biết được những suy nghĩ rối ren trong đầu của chị mình.

-Cái con này! Nghĩ gì đâu không, chị đây mà sợ gì tên đó. Không dong dài đi nào.

Nói rồi Rainbow cùng Kit bước lên chiếc xe màu đen lao đi mất hút. Những tưởng chẳng ai biết gì nhưng thông qua cửa sổ của phòng Hội Học Sinh có một người đã chứng kiến tất cả. Bá tước phu nhân là chị gái của con nhỏ đó. Thật là đúng ngay những gì đã được dự đoán. Nhưng không sao, ngay cả nữ hoàng quyền lực chưa chắc đã có thể can thiệp sâu vào chuyện này chứ đừng nói đến Bá tước phu nhân. Để rồi xem vị thần quan tiên tri trong thận phận một phu nhân của chủ tịch tập đoàn hàng top sẽ thay đổi được điều gì trong tương lai.

Cuộc chơi này đã đến lúc phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa. Thời gian qua cứ mãi chần chừ, thật lãng phí. Không! Đúng hơn là đã có người điều khiển mọi thứ giữ cho cuộc chơi tiến triển một cách bình thường, nhưng bây giờ tất cả đã loạn nhịp rồi.

Tất cả đã bắt đầu. Sống hay chết?Chiến thắng hay trở nên điên loạn? Vang danh thiên sử hay là một kẻ thất bại chìm vào hư vô? Mọi câu hỏi đều sẽ sớm có lời giải đáp.

____________________o~0~o____________________

Đã được hai tuần rồi kể từ cái ngày hôm đó, thời gian sao mà trôi qua nhanh quá. Hay tại vì những nụ cười thật sảng khoái bên hi người chị của mình đã giúp Kit quên đi cả thời gian? Nhưng cuối cùng rồi cô nhóc cũng phải đối mặt với tất cả.

Đứng trên tầng thượng Kit hướng đôi mắt nâu nhìn lên bầu trời. Cái khối tròn tròn trên bầu trời kia sao hôm nay đột nhiên đó sáng lạ thường vậy? Mặt trăng kia mới ngày nào còn khuyết hình lưỡi liềm sao đột nhiên lại tròn vành vạnh như vậy? Thời gian Kit đưa ra liệu có quá ít? Có đủ cho người đó suy nghĩ thông suốt không?

Suy nghĩ, Kit cứ mãi suy nghĩ trong khi trên tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại của mình. Mọi chuyện sẽ ra sao đây? Fye và Linda đã làm hòa với nhau vì đơn giản chuyện của họ chỉ là hiểu lầm. Còn cô nhóc? Chính mắt cô nhìn thấy toàn bộ sự việc thì còn lời giải thích nào hợp lí hơn nữa? Cơ hội cô bé chiến thắng ván bài này thật sự rất mong manh. Nhưng cô là người dù tỷ lệ chỉ có 1% vẫn hi vọng. Chờ đợi, đó là những gì cô có thể làm bây giờ.

-Clover này chị thật sự cảm thấy bất ổn. Đã trễ lắm rồi mà vẫn chưa thấy thằng nhóc kia hồi âm gì hết.

Rainbow đứng trong góc khuất khẽ chau mày nhìn sang Clover nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhận được cái nhún vai lắc đầu từ nhỏ em. Đúng là tức chết, công tình có con em mà chẳng được tích sự gì chỉ toàn phá hoại thôi.

Con bé đang thờ thẫn thế kia thật đáng lo. Nhưng mà cô chẳng can thiệp được vào chuyện này. Em út cô phải tự mình quyết định để nhanh chóng kết thúc cái trò chơi đầu tiên đã được đưa ra. Có như vậy cô mới có thể thẳng tay trừng phạt kẻ đã làm xáo trộn mọi thứ - Victoria.

“I can tell you're looking at me

I know what you see

Any closer and you'll feel the heat


Tiếng nhạc chuông từ chiếc điện thoại của Kit vang lên trong không gia tĩnh lặng khiến những con người đang rình trộm như hai người chị yêu dấu của cô giật mình bất giác ôm chầm lấy nhau. Rainbow trừng mắt nhìn Clover ra hiệu im lặng khiến cô em định la lên thì nín bặt, cặp mắt sát thủ của chị cả đáng sợ hơn bất cứ thứ vũ khí gì.

Nhưng mà cho dù Clover có la với âm điệu lớn đến bao nhiêu đi nữa thì Kit cũng chẳng nghe được tí ti gì, bởi lẽ những gì lọt vào tai cô nhóc bây giờ chỉ có tiếng chuông điện thoại đang réo rắc reo lên của mình

Ngập ngừng, tại sao vậy? Trước màng hình là số của Ouji Raidenkama , cuộc điện thoại mà Kit đợi từ lâu nhưng sao cô bé lại chần chừ? Không được, đến lúc này rồi không được run sợ, người làm chủ tình hình là cô mà. Đúng vậy, chính con người đó phải chờ đợi quyết định của cô, không việc gì phải lo lắng.

-Alô.- sau một hồi đấu tranh tư tưởng Kit mới bắt máy. Rainbow và Clover thở phào nhẹ nhõm, điện thoại đến rồi mà cô em khó đoán của hai người không bắt máy, quả thật đau tim.

“Anh đây. Em khỏe không?”- giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia lên tiếng trả lời.

-Chưa chết. Có gì không?-đáp lại đó là lời nói dứt khoác lạnh băng từ Kit.

Hai cô chị một lần nữa suýt té xỉu vì đứa em yêu quý. Rõ ràng là chờ người ta từ nảy giờ mà lại dùng cái giọng đó trả lời. Không biết Kit học ở đâu ra cái kiểu cách đó nữa.

Quay trở về với vấn đề chính, Ouji nghe xong câu nói đó có chút thất vọng nhưng vẫn dịu giọng :

“ Vậy sao? Anh cũng không làm mất thời gian của em đâu. Chúng ta… nên kết thúc đi.”

Lời nói đó với Kit như sét đánh ngang tai vậy. Bàn tay cô run run đưa lên che lấy bờ môi mình để ngăn cho những tiếng nấc không phát ra thành tiếng. Cô bé đã khóc mất rồi. Ai có hiểu được lòng cô bây giờ đau như thế nào không?

Nhìn thấy cảnh tượng đó hai người chị biết không thể đùa giỡn được nữa,Rainbow quay sang nhìn Clover. Chị ba Kit như hiểu ý gật nhẹ đầu. Chuyện này đã đến lúc phải can thiệp một chút rồi.

“ Nhưng mà trước hết anh cũng muốn thanh minh cho bản thân. Em tin hay không cũng không sao. Anh bây giờ có lẽ đã không còn gì để mất.”

Giọng nói trầm ấm đó lại vang lên nhưng sao nghe buốt giá con tim. Cậu ta gọi điện thoại cốt chỉ để thanh minh cho bản thân chứ chẳng có ý định giữ cô nhóc lại. Kit nuốt vị đắng vào trong mà mà trả lời:

-Nói đi.

“……..”

CẠCH!!!

Lời nói của Ouji vừa dứt chiếc điện thoại trên tay Kit đã rơi xuống đất. Nước mắt đã nhòa đi, bóng tối, vốn dĩ tất cả đã là bóng tối.

Á!!!!!

“Kit, em còn đó không vậy?”

Ouji lo lắng khi nghe tiếng thét vang lên trong một phút giây tĩnh lặng. Tim cậu bất chợt thắt lại. Chắc chắn đã có chuyện rồi, cậu ra sức gọi nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời.

Trong khi đó trên tầng thượng của căn biệt thự mây đen đột nhiên che kín bầu trời. Vầng trăng tròn trĩnh khi nảy cũng chỉ có thể thấy được những tia sáng yếu ớt, Một màu nâu đỏ bao trùm tất cả. Sấm chớp nổi dậy khiến Kit hoản hốt thét lên ngồi khụy xuống đưa hai bàn tay bịt chặt đôi tai. Sợ, cô nhóc sợ chết mất.

“ Ngước mặt lên nhìn đi nhóc, chị sẽ cho em thấy toàn bộ sự thật.”

Giọng nói thân thuộc của chị ba vang lên đâu đó giúp Kit có thêm can đảm hé đôi mi. Cảnh vật trước mắt cô nhóc thay đổi rất nhanh khiến cô chóng mặt. Từng hàng cây xanh xuyên ngang qua Kit tựa như vô hình, có lẽ cô bé đang qua ngược thời gian trở về quá khứ.

VÀ…

Cuối cùng mọi thứ đã dừng lại. Cũng chính nơi này. Gió vui điệu múa với cỏ cây trong ánh nắng lười biếng vào buổi ban chiều.

“ Ouji- senpai!” (*)

Giọng nói ngọt ngào có vẻ là của một cô gái phát ra từ căn nhà trên cây trước mặt Kit. Thời điểm này chắc là mấy phút trước khi cô nhóc chạy đến tìm Ouji ba năm về trước. Hận, cô chỉ hận bản thân không thể phá nát cái nơi chất chứa đắng cay này. Cái giọng điệu ngọt ngào đó cô nghe mà cảm thấy kinh tởm.

“Đi lên đó xem đi.”- chất giọng quen thuộc của Clover lại vang lên thúc giục Kit.

Cô nhóc xoay đi xoay lại vẫn không nhìn thấy hai người chị của mình đâu, xung quanh chỉ toàn cỏ cây. Vậy thì tiếng nói đó từ đâu mà ra? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Kit vẫn trả lời:

“ Để làm gì?”

“Kiểm chứng lời giải thích của cậu ta. Không phải em muốn vậy sao?”- lần này là giọng nói thanh thanh của chị hai Kit.

Nghĩ cũng đúng. Xem những lời nói của người đó có phải thật không, để xem cho đến bây giờ người đó có còn dùng lời nói để mà lừa gạt cô nhóc nữa không. Nếu lại một lần nữa như vậy thì cả đời này cô sẽ không tha thứ.

Kit bước thật chậm lên từng bậc cầu thang gỗ có lẽ vững chắc hơn hai tuần trước trong hiện tại một chút. Cô bé đứng nép một bên phía cửa chỉ cần đủ để nhìn thấy và có thể quay lưng chạy đi lúc cần thiết.

Cô nhóc đứng đây với một khoảng cách rất gần Ouji nhưng có lẽ cậu ấy không nhìn thấy cô. Gương mặt của Ouji ba năm về trước quả thật trông rất thân thiện chứ chẳng hề mang hàn khí ở đáy mắt như bây giờ. Kit đang nghĩ gì vậy? Giờ phút này cô nhóc không cho phép mình lơ là tập trung vào sự việc cần giải quyết quan trọng hơn.

Con nhỏ đó một cách rất tự nhiên tiến đến ngồi sát bên Ouji trong khi cậu đang chăm chú đọc cuốn sách phép thuật trên tay. Kit thừa biết cậu cầm đọc cho có lệ trước mặt đàn em nhỏ tuổi hơn thôi chứ những cái có trong đó cậu đã thuộc nằm lòng.

“Em đã đứng nhất cuộc thi đầu tiên với hộ vệ đó senpai.”- cô ta hí hửng lên giọng.

“ Vậy sao? Anh nghe nói Lê Thùy Dương và Trần Hoàng Gia Linh của lớp đặc biệt cũng bằng số điểm của em, sao gọi là đứng nhất?”- Ouji trả lời với giọng điệu chẳng mấy quan tâm.

Kit đứng ngoài mà cười thầm. Đáng đời đồ tự kiêu! Cô ta tức lắm nhưng vẫn cố gắng dìm xuống cười thật tươi:

“ Một đứa thì day dưa đến cả tiếng đồng hồ mới kết thúc xong trận đấu. Đứa còn lại thì mặc dù rất nhanh chóng nhưng đầu óc cũng rỗng tuếch chẳng gì đáng gờm. Em thắng chắc đó senpai.”

“Nếu em đến gặp anh chỉ để nói những lời này thì em về đi.”- Ouji vẫn giữ nguyên giọng điệu dửng dưng chẳng chút hứng thú gì trả lời cô ta. Nói đúng hơn thì là đuổi thẳng.

Ha ha Kit đứng đó cảm thấy có một chút hả dạ. Đồ bỉ ổi huênh hoang, nếu cô nhóc không bị tước quyền dự thi và Linda không rút đơn chuyển trường thì có nằm mơ cô ta cũng không đứng đầu. Nực cười, người như cô ta cũng xứng đáng với địa vị quận chúa thuần khiết và còn là hôn thê của một hoàng tử. Đúng là tôi nghiệp cho senpai nào sẽ phải lấy cô ta.

Về phía cô gái đó có vẻ như đã tức đến đỏ mặt nhưng vẫn chịu đựng nhịn xuống. Mặt dày quá chăng? Hay là trên mặt trát cả mấy lớp phấn rồi nên không còn biết cảm giác dây thần kinh xấu hổ bị đứt rồi?

“Uhm, cũng không hẳn chỉ có vậy. Em có chuyện muốn nói với senpai”

Vẫn cái giọng ngọt ngọt rợn da gà đó mà cô ta nũng nịu. Ouji cố gắng làm lơ từ nảy giờ cũng đã cảm thấy một chút khó chịu. Cậu chau mày :

“ Nói mau đi.”

“ Uhm…thì senpai nhắm mắt lại đi.”

Cô ta lằng nhằng dài giọng khiến Ouji cảm thấy bực bội. Chẳng hiểu tại sao ba cậu cứ bắt phải chơi với con bé phiền phức này. Thôi kệ làm theo lời nó để nó mau đi về để cậu yên cho xong.

“Ok, ok anh nhắm mắt đây. Rồi nói gì nói mau đi.”

Ouji cau có nhưng vẫn làm theo lời cô ta. Một nụ cười gian tà được vẽ lên. Cô gái đó không nói không rằng tiến sát lại gần đặt nụ hôn lên môi cậu.

Nhìn thấy cảnh tượng đáng ghét đó Kit quay mặt đi. Trước mắt cô nhóc lúc này lại là cô của ba năm trước. Giọt nước mắt đó đã lăn dài trên gương mặt cô trong quá khứ. Nhìn lại chính bản thân mình lúc trước Kit thấy thật tồi tệ. Dòng lệ ngu ngốc đó khiến cô bé trông thật xấu xí ngu ngốc. Cô lúc đó đã chạy đi như một con ngốc chỉ biết trốn tránh, cô bỏ chạy vì không muốn tin những gì mình thấy là sự thật. Mọi chuyện đến đây cũng có khác gì đâu? Vậy thì cô đứng đây nhìn từ nảy đến giờ để làm gì?

BỐP!!!!

Đang mơ màng tràn ngập trong cuộc gặp gỡ bản thân Kit lại bị lôi về bởi tiếng động giòn giả. Bất giác cô quay sang nhìn theo phản xa. Gương mặt của cô gái kia đã đỏ ửng và lòng bàn tay phải của Ouji cũng có tình trạng tương tự. Chắc cô ta đã nhận được cái tát không nhẹ từ cậu, Kit đoán vậy.

Ouji đưa tay lên quệt ngang môi một cách phũ phàng như muốn vứt bỏ cái nụ hôn vừa rồi. Cô gái đó run run ôm lấy gò má ửng đỏ đau rát của mình mà nước mắt rưng rưng :

“ Ouji…senpai..”

“ Kinh tởm, thật là kinh tởm! Cô đã có vị hôn phu rồi, có biết hành động vừa rồi là sỉ nhục hoàng tộc không? Cô muốn chết một mình hay chu di cửu tộc đây????”

Ouji lạnh lùng quát lên khiến cô ta run rẫy lùi bước, nhưng khi vừa đến cạnh cửa cô bất chợt lấy đâu ra dũng khí mà hét lên :

“Nhưng mà người em thích là senpai em không chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép này.”

Lời nói đó chẳng những không khiến Ouji cảm động mà còn như châm dầu vào lửa khiến cậu tức giận thêm. Và lại tiếp tục một cái tát trời giáng nữa được cậu ban tặng vào bên gò má còn lại của cô ta.

BỐP!!!!

“ Cô quả thật hôm nay ăn gan hùm rồi. Đính hôn với một hoàng tử như cậu ấy thì uất ức gì cho cô? Đừng có được voi mà đòi tiên. Tưởng gia đình cô là Quý tộc thật sự trong hoàng gia sao? Chỉ là con chốt thế thân thôi. Lấy được cậu ấy là phúc đức của cô rồi. Biến đi trước khi tôi báo với Chúa Tể về việc này!!!”

Ánh mắt đó, ánh mắt chứng đầy hàn băng và sát khí ngay cả Kit nhìn thấy cũng phải hoản sợ chứ đừng nói là cô gái đó. Gương mặt cô ta thay đổi màu sắc liên tục. Từ đỏ tới xanh rồi vàng sau đó là trắng bệch như không còn một giọt máu. Không cần nói nhiều cũng biết cô ta sợ đến mức nào, để giữ lấy cái mạng sống của bản thân cũng như cả gia tộc cô ta lập tức đứng dậy chạy đi.

Người ta thường nói tham thì thâm, nếu ngay từ đầu cô ta an phận thì sự việc đâu tới mức này. Cái đó gọi là tự làm tự chịu.

Còn lại một mình Ouji trong khoảng không gian tĩnh lặng, cậu như điên cuồng tạo ra dòng nước trong lòng bàn tay mà cứ thế hất vào mặt mình không ngừng. Đôi tay chà xát vào làn môi đỏ khiến nó như muốn rỉ máu.

Một lúc sau cậu ngồi khụy xuống tựa lưng vào bức tường gỗ của căn nhà với thân hình ướt sũng. Bờ môi cứ lẩm nhẩm điều gì đó mà Kit không thể nghe được. Cô nhóc tiến lại gần ngồi kế bên Ouji. Đến khi nghe được thật rõ ràng những gì cậu nói cô bé sững người.

“Xin lỗi. Xin lỗi em Kit à. Anh thật đáng chết. Xin lỗi em. Đừng bao giờ biết được chuyện này, anh không muốn đâu.”

TONG!!!

Nước mắt, dòng nước mắt chảy trên khóe mi Kit. SỰ THẬT ĐÂY SAO? Cậu đã cảm thấy có lỗi với cô chứ không phải là cùng một bọn với con nhỏ kia. Ouji à đây là sự thật sao?

Trong lúc nước mắt đang rưng rưng nghẹn ngào thì cảnh vật lại một lần nữa thay đổi. Chỗ Kit đang ngồi bây giờ không phải là ngôi nhà trên cây nữa mà một căn nhà trống không chẳng có đồ đạc gì. Nơi này rất quen thuộc! Phải rồi, chính là nhà của Kit sau khi dọn đi. Mọi thứ thật hoang vắng lạnh tanh.

“Kit à! Hôm nay anh…”

BỊCH!!!

Giọng quen thuộc lại vang lên thu hút ánh nhìn từ cô bé. Là Ouji. Gương mặt cậu thẫn thờ hiện lên sự bất ngờ tột cùng đến nổi bỏ rơi cả chiếc cặp trên tay. Cậu như không tin vào những gì bản thân đang nhìn thấy nữa. Trước mắt cậu chỉ là một khoảng trống không có sự tồn tại của bất cứ đồ đạc gì.

Ouji vội vàng chạy lên tất cả các phòng của căn nhà và không ngừng gọi tên cô nhưng đáp lại cậu chỉ là những âm vang trầm lặng vô vọng. Ouji ngã khụy xuống trong ngỡ ngàng. Không còn gì, chẳng còn bất cứ thứ gì của cô nhóc trong căn phòng này. Kể cả một mảnh giấy cũng không để lại cho cậu.

Cuối cùng thì cô đã đi đâu? Cậu đã phạm phải lỗi lầm gì để khiến cô phải bỏ đi như vậy? Hay là cô nhóc đã biết chuyện đó? Không thể nào, cậu đã bịt miệng con nhỏ kia rồi thì làm sao cô bé có thể biết được? Tại sao? Cho dù có là chuyện đó đi chăng nữa cô cũng phải cho cậu có cơ hội giải thích. Sao lại đi như vậy?

“A!!!!!!”

Ouji như điên lên la hét đập phá tất cả. Căn nhà muốn sập xuống nát thành từng mảnh trong những nắm đòn của cậu. Cửa kính vỡ, bàn tay Ouji máu chảy không ngừng. Cậu mệt mỏi ngồi xuống. Tay cậu máu đang chảy rất nhiều như thế kia vậy mà sao trái tim cậu lại thấy đau nhói còn lại hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Gió như rít lên từng cơn bên tai Ouji và lần này giọt nước mắt trong suốt đó đã lăn dài trên đôi mắt cậu. Khi một người con trai rơi nước mắt vì một cô gái, thì chắc chắn người đó đã yêu cô ấy rất nhiều. Luôn là vậy. Con trai không bao giờ rơi nước mắt, nhưng một khi lệ đã rơi thì tình cảm đó quả thật rất sâu đậm.

Kit bước lại gần dang đôi tay ôm lấy Ouji. Đừng khóc, nếu cậu khóc thì cô nhóc thấy như bản thân mình là người có lỗi. Có phải không quyết định bỏ đi khi xưa là một sai lầm.

TÁCH!!! TÁCH!!!

Nước mắt một lần nữa lại rơi, cảnh vật đã trở về nguyên thủy lúc đầu, nơi sân thượng của căn biệt thự sang trọng và trời đang đổ mưa. Kit vẫn ngồi đó, vòng tay cô chợt buông xuôi trong khoảng không im lặng. Những cơn mưa đáng ghét, chúng khiến trái tim cô nhóc giá lạnh đớn đau. Trêu đùa cô sao? Khi biết được sự thật thì người đó đã không còn cần cô nữa rồi. Chính cô, tại vì cô, bồng bột nóng vội.

Quyết định này có lẽ đã sai. Là cô tự cho mình thông minh nhưng lại không chịu nhìn nhận thật kĩ sự việc này. Chính cô ngay từ đầu đã không đặt niềm tin vào cậu rồi cuối cùng thì oán trách ai đây? Kit cúi mặt xuống nền đất để cho nước mắt theo từng hạt mưa cuốn trôi.

Mọi thứ trước mắt cô nhóc nhòe hẳn đi, cô không còn thấy rõ bất cứ vật gì nữa. Cô chỉ biết rằng cơ thể mình đang lạnh dần trong cơn mưa và trái tim cô đang thắt lại chỉ vì nhớ một người. Trái tim ngu ngốc, bản thân tự làm thì tự chịu bây giờ cô đâu có quyền trách ai. Mọi thứ đều do cô mà ra.

ẦM!!!! ẦM!!!!

-Á!!!! Đừng…mà….

Sấm chớp thét gào khiến Kit hoản sợ bịt chặt đôi tai. Cô nhóc hét lên rồi cứ lẩm nhẩm cái gì đó như bản thân đã không còn chút lý trí gì nữa.

- Con bé không được rồi.-Clover lo lắng định chạy đến chỗ Kit nhưng đã bị cánh tay Rainbow chắn ngang ngăn lại:

- Chờ đã!!!

Chị ba cô nhóc mới đầu không biết trong đầu người chị cả đáng kính của mình đang nghĩ gì nhưng sau đó vài phút cô đã hiểu ra mọi chuyện.

Từ bên ngoài một cái bóng đen bay tận lên sân thượng với tốc độ nhanh hơn cả cái chớp mắt. Rainbow khẽ mỉm cười:

- Đến rồi nhìn xem, chút nữa nhóc làm hỏng chuyện rồi.

Thì ra là vậy, kế khích tướng của chị cả quả thật rất hay, chị thừa sức biết người đó không thể bỏ mặc con bé, nhất là lúc này.

-Kit!!!! Em có sao không vậy??? Em điên rồi sao????

Người đó không ai khác chính là Ouji. Kit đột nhiên im lặng bất thường trong cuộc nói chuyện vừa rồi kèm theo tiếng la thất thanh của cô nhóc khiến cho cậu không thể nào yên tâm được. Cả người nóng hừng hực như có lửa đốt, cậu chẳng thể nào chịu nổi khi cứ ngồi im một chỗ mà đoán mò như thế này. Không chần chừ gì thêm cậu lấy con BMW trong ga-ra chạy như bay đến nhà Rainbow- shimai (**). Cậu chắc rằng cô nhóc đang ở đó.

Mưa, mưa cứ như thế mà trút xuống khiến Ouji ruột gan cồn cào chạy xe với tốc độ phải nói là vượt cả mức cho phép. Cũng may trên đường chẳng bắt gặp người công an nào nếu không thì lớn chuyện.

Đến trước cổng rồi cậu chẳng cần bấm chuông hay lên tiếng gọi mà xông thẳng vào nhà với cái suy nghĩ nơi nào dễ nhìn thấy trăng nhất thì Kit đang ở đó. Không cần nói thì cũng biết chỗ đó chỉ có thể là lầu thượng.

Ouji đã tìm được cô nhóc nhưng tại sao lại như thế này? Kit ngồi khóc nức nở dưới màng mưa lạnh như thế này sao? Đúng ra cô bé đã phải rất căm hận cậu và nghĩ rằng những lời nói đó chỉ là dối trá, vì lý do gì mà cô lại tự hành hạ bản thân như thế này?

-Anh à! Em đang nằm mơ đúng không? Mưa nhiều quá em hoa mắt rồi chăng? Sao anh lại ở đây được? Có lẽ anh đang rất giận em, xin lỗi anh. Em sai rồi.

Kit ôm chặt lấy Ouji nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Cô không tin vào chính đôi mắt của bản thân nữa, cái gì là thật cái gì gian dối cô cũng chẳng nhận ra. Cô quả thật không đáng để được cậu tha thứ.

Còn Ouji thì sao? Cậu chợt sững người trước những lời nói của Kit. Người nằm mơ là cậu mới phải. Người đáng trách cũng chính là cậu, đã khiến cho cô nhóc phải tự trách bản thân mình vì một lỗi lầm không phải cô gây ra thì cậu có bị băm thành trăm mảnh cũng không hết tội.

- Em không có lỗi gì hết. Mọi thứ là lỗi của anh. Anh đã từng nghĩ sẽ buông tay để em đi với người khác nhưng bây giờ anh thấy mình thật điên. Không có em anh sống như thế nào đây? Lúc nào anh cũng tự tin bản thân chẳng có yếu điểm gì nhưng thật sự em chính là đòn chí mạng của anh đó Kit. Nghĩ đến cái việc sẽ không còn được nghe giọng nói của em, không được nhìn thấy em cười là anh đã không muốn sống nữa. Anh quyết định như vậy chỉ là không muốn để em thấy anh là một kẻ yếu đuối như vậy nhưng anh sai rồi.

Ouji cúi xuống ôm chặt lấy Kit mà dường như nước mắt cậu lại một lần nữa chực trào ra. Phải, cậu buông tay chỉ là không muốn cho cô nhóc nhìn thấy mình yếu lòng như thế nào. Cậu càng không muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh tanh Kit nhìn cậu trong suốt thời gian qua nữa. Ouji chỉ mong duy nhất một điều trong mắt cô cậu vẫn là một hoàng tử kiêu hãnh, một con người lạnh lùng trên ngôi cao quyền lực khiến ai cũng nể sợ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại Ouji biết bản thân đã sai. Làm như vậy chỉ là giày vò bản thân cậu cũng như cô bé thôi. Vì đoạn đường phía trước vẫn còn dài, vì cậu cần có cô như là lý lẽ khiến cậu yêu cuộc sống và cuối cùng là vì trái tim cậu vẫn còn đập liên hồi trước cô, cảm thấy đau khi cô buồn.

Mối tình này cậu không thể vứt bỏ. Nếu buông tay thì cậu chẳng khác nào một kẻ thua cuộc tìm cách trốn tránh giam trái tim mình trong giá băng. Ouji chẳng thể nào tưởng tượng được cuộc sống lại một lần nữa không có sự tồn tại của cô.

- Là anh thật sao? Em không nằm mơ sao Ouji? Anh à em xin lỗi anh.

Kit vẫn còn chưa tin được vào những gì mình nghe thấy. Chắc chắn cậu đã rất giận cô. Cô ngu ngốc, cô mù quáng, cô dã không tin Ouji khiến cậu pải sống thật khổ sở trong thời gian qua. Đã vậy lúc này cô lại còn khiến cậu tự dằn vặt bản thân, đổ hết sự ngu ngốc của cô lên Ouji và xem cậu như một kẻ đáng khinh. Bây giờ cô không biết mình phải làm sao nữa.

- Em, anh nhắc lại một lần nữa tất cả đều không phải lỗi của em. Đừng suy nghĩ như vậy cũng đừng tự trách mình nữa. Anh chỉ cần một điều là bây giờ cho đến về sau em mãi mãi ở bên anh không đột nhiên biến mất như lúc trước nữa là anh hạnh phúc rồi. Chẳng cần quan tâm quá khứ đã diễn ra chuyện gì cũng như tương lai có khó khăn đến đâu anh cũng sẽ bảo vệ em.

Ouji siết chặt vòng tay của mình như muốn sưởi ấm cho thân thể bé nhỏ đang run lên vì lạnh nhưng hình như cậu đã quên mình cũng đang trong tình trạng tương tự. Chẳng sao cả mưa rơi thì cứ rơi nhưng trong trái tim họ lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Vì sao ư? Vì lúc này đây họ đã được ở bên nhau nghe hai trái tim cùng chung nhịp đập.

Kit đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ vào gương mặt thấm đẫm nước mưa của Ouji. Cậu nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt đó đặt lên một nụ hôn như muốn làm cho nó ấm lên phần nào. Ouji khẽ mỉm cười nhìn Kit. Đã lâu lắm rồi cậu không có cảm giác mình được ai đó yêu thương nhiều như lúc này. Cậu cúi xuống gần thật gần bờ môi hồng mềm như cánh hoa của Kit trao cho cô một nụ hôn.

Vị mặn từ nước mắt, từ mưa dường như chẳng đọng lại một chút nào trên đôi môi của họ. Tất cả những gì cả hai cảm thấy chỉ là vị ngọt dâng lên từ trong tim.

Mưa thì cứ mưa đi. Mưa xóa tan quá khứ đau thương để lại hai trái tim nồng ấm mãi bên nhau. Gột rữa đi những lỗi lầm đã có, trả lại sự trong sạch như những làn mây trắng. Từ bây gi

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status