The Love Legend

Chương 43: VŨ KHÚC CỦA MỸ NHÂN

/49


"Sao mặt trời lại cứ tỏa sáng?

Sao biển cả vẫn xô bờ?

Chúng không biết rằng đã tận thế rồi ư,

Vì anh không còn yêu em nữa."


Những bước chân nhịp nhàng uyển chuyển trong điệu nhạc. Chân váy xám đong đưa, đôi tay thon nhỏ được bao bọc bởi một đôi tay ấm áp khác. Họ dẫn dắt nhau hòa cùng những giai điệu. Cặp mắt đen trong suốt như pha lê của cô gái chăm chú nhìn Ouji.

"Nhìn mà xem, đó là tất cả những gì tôi muốn cô thấy. Khi có sự xuất hiện của con bé đó thì trong mắt Ouji chúng ta chẳng là gì. "

Lời nói của Solar cứ xâm chiếm tâm trí cô khiến nó đau nhứt. Ngay lúc này cô vô tình nhận ra rằng đã có vật cản giữa Ouji và cô. Nơi đáy mắt cậu một mảng màu hổ phách lạnh tanh hướng đến nơi nào đó xa xăm lắm. Dường như cho dù có cố gắng bao nhiêu cô cũng không thể chạm tới được. Từ bao giờ mà khoảng cách đã trở thành vật cản chắn ngang trước mặt cô, ngăn cô từng bước gần hơn chiếm lấy trái tim Đại Hoàng Tử.

Sự thật có phải như vậy không, hay đơn thuần chỉ là do cô quá nhạy cảm mà tưởng tượng ra?

Lo lắng! Khi cầm trên tay chiếu chỉ về việc đề cử cho chức vụ vị hôn thê của Đại Hoàng Tử từ Chúa Tể cô vốn chẳng hề lo sợ. Mặc dù ngoài cô ra còn có cả nàng công chúa cao quý của gia tộc pháp sư, nhưng với cô điều đó chẳng là gì. Bởi vì hoàng tử đối xử với cả ba người họ đều công bằng như nhau. Tuy nhiên nếu đem ra so sánh thì cô có phần được yêu chiều hơn.

Thế nên cần chi phải bất an trong khi trên thực tế thì lợi thế đang nghiêng về cô!

NHƯNG......

Sao những chú chim vẫn cứ hát ca?

Sao những vì sao vẫn rực sáng trên không?

Chúng không biết rằng đã tận thế rồi ư

Đã kết thúc rồi khi em đánh mất tình yêu"


Từng ca từ trong bài hát như một hồi chuông thức tỉnh cô. Chớp mắt một cái đã bắt gặp ánh nhìn chăm chú từ Ouji. Mỉm cười, cô lại lơ là rồi. Đúng là không nên khinh đối thủ nhưng cũng không cần phải hạ thấp bản thân. Có thể bây giờ người chiếm lấy tình cảm của cậu là Kit nhưng suy cho cùng tất cả chỉ là quá khứ. Dù muốn dù không thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng xếp vào quên lãng.

Yêu ư? Kit yêu Ouji và cô khẳng định rằng tình cảm của cô dành cho cậu chỉ có bằng hoặc hơn chứ chẳng hề thua kém cô nhóc. Còn xét về thân phận? Cô đã cho người điều tra thân phận của Kit rất kỹ lưỡng mặc dù hình như Kit muốn giấu nó đi. Nói cho đúng thì Kit có thể được xem là một quận chúa, nhưng trên gia phả của hoàng tộc không hề có tên.

Khoan đã. Cô chợt giật mình! Đại Quận Chúa là cô, Nhị Quận Chúa là Rin còn Tứ Quận Chúa là Yuri. Có vấn đề rồi đây, người Quận Chúa cuối cùng cô cũng như mọi người đều không hề biết mặt, kể cả Solar cũng không ngoại lệ. Chẳng lẽ....

Cô quay mặt sang, lợi dụng bước Alemana turn mà mà liếc nhìn Kit. Đôi mắt cô chợt khựng lại khi chạm hướng nhìn đến mặt dây chuyền có hình đôi cánh cô bé đang đeo. Trở về với vòng tay Ouji, mặt đối mặt, những suy nghĩ mông lung tiếp tục xâm chiếm tâm trí cô. Sợi dây chuyền hoàng gia lúc trước cô thấy nó nằm trên cổ Kit, bây giờ đâu rồi.

Buồn cười thật!

Kit không hiểu rõ giá trị của sợi dây chuyền đó sao? Đừng tưởng nó mỏng manh mà xem thường. Một cô gái khi được nhận một món trang sức trong hoàng gia thì bất kể nó được làm ra từ thứ chất liệu gì cũng vô cùng quý giá. Bởi lẽ cô gái may mắn có nó trong tay đồng nghĩa với việc cô ta có cơ hội trở thành vợ của một vị hoàng tử, thậm chí là một người đứng đầu 3 tộc sau này.

Với cương vị là hôn thê của Đại Hoàng Tử cô cũng đã được cậu ấy tặng cho một món trang sức trong hoàng gia. Một lời đính ước, cô vô cùng trân trọng mặc dù biết rằng bản thân chỉ mới là ứng cử viên thôi. Nhưng đã kẻ nào dám lên tiếng bảo rằng cô không có cơ hội sao? Đúng vậy, tình yêu này với cô đã quá lớn, đến nỗi cô quên mất rằng nó bắt đầu từ bao giờ.

Cũng như món quà mà Ouji tặng cho cô luôn giữ ở bên mình, luôn trân trọng, giữ gìn.

Bài hát đã kết thúc, giai điệu vẫn còn vấn vương đâu dây. Nếu như có một ngày Ouji rời bỏ cô thì chắc chắn rằng cô sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng như người con gái trong bài hát này. Ngày anh không còn yêu, ngày cô đánh mất anh cũng chính là ngày tận thế.

Cô cứ mãi để bản thân bị vây lấy bởi bao nhiêu là suy nghĩ mà không hề nhận ra rằng sương mù vẩn đục đã ...bắt đầu che mờ đôi mắt.

-Đẹp thật!

Tiếng vỗ tay và lời khen ngợi của Kit khiến Dark giật mình, kéo tâm trí của cô trở về thực tại. Mỉm cười, đầu cúi thấp xuống thay cho lời cảm ơn. Bản chất con người Dark không phải hẹp hòi nhỏ nhen, chuyện nào ra chuyện đó. Với lại ngay lần đầu gặp mặt cô đã xem Kit là bạn rồi. Đơn giản vì Dark nhận ra được tâm hồn trong sáng của cô nhóc. Nắm giữ trong tay sức mạnh của một thần quan thì việc hiểu rõ bản chất một người nào đó hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Đó là lý sao cô luôn luôn đứng đầu nữ giới thuộc dòng pháp sư trong trò chơi này. Không bao giờ hành động nông nỗi khinh suất, lại càng không vì lời lẽ phiến diện mà suy nghĩ hồ đồ.

-Nhìn thấy người ta nhảy như thế nào chưa? Anh thật tình khuyên em nên đi học khiêu vũ ngay bây giờ đi. Nữ nhi gì mà...

Ouji kéo dài giọng cằng nhằng khó chịu nhưng chưa nói hết câu đã bị Kit xen ngang:

-Mà sao? Cái gì mà nữ nhi? Chưa chi đã giở ngữ điệu hoàng tử ra rồi.

Nhìn cái cách cô bé phản bác lời nói của mình đột nhiên có một sự thích thú nhỏ dâng lên. Dám lớn tiếng "đốp" lại cậu không nể nang gì quả nhiên chỉ duy nhất Lê Thùy Dương này thôi. Nhưng như vậy mới giúp cậu dễ dàng nhận ra người yêu thương giữa vô vàng cô gái vây quanh. Không bao giờ chán ghét trước thái độ được cho là phạm thượng đó, ngược lại càng không ngừng thương yêu. Ouji thật sự chẳng hiểu nỗi bản thân.

-Chà anh trước giờ đã vậy rồi. Ai biểu em yêu anh làm gì? Hàng đã mua miễn trả lại. - cậu khẽ nở nụ cười có một chút đêu hỏi đểu trêu chọc Kit.

Cô nhóc mặt đỏ bừng bừng cúi gầm xuống tưởng niệm cái ngày mưa gió nhân tạo kia. Ôi trời nỗi khổ trong đời. Không biết hôm đó Kit nghĩ gì mà khóc lóc thảm thiết như thể không có Ouji cô sẽ chết vậy. Đến bây giờ cô bé bắt đầu xuất hiện một chút hối hận rồi. Để cậu ta có cớ trêu chọc quả thật thảm cho cô. Tuy nhiên im lặng cho người ta mang mình ra làm trò đùa tuyệt đối không phải phong cách của cô, học viên đứng đầu khối B của Venus.

-Cứ cho là hàng mua rồi không được trả lại nhưng cũng đâu ai cấm vứt nó vào sọt rác.

Kit vòng tay trước ngực, gương mặt hơi kênh lên nhìn ngổ nghịch ương bướng vô cùng. Đương nhiên kèm theo đó là thần thái xuống sắc trầm trọng khiến cơ mặt khẽ giật giật của Ouji. Tình yêu cậu dành cho cô nhóc chỉ gói gọn trong từ "nó", đã vậy Kit còn hăm he ném vào sọt rác? Đúng hơn là vứt. Cái gì cũng có giới hạn thôi, kể cả việc đùa giỡn. Nhất là đối với con người từ nhỏ vốn có tính gia trưởng như Ouji thì lời lẽ vừa rồi xúc phạm nặng nề đấy.

- Được! Được! Em dạo này được lắm rồi. Nhưng cũng không cần lo vào tay anh thì sư tử cũng hóa mèo thôi. Solar là ví dụ điển hình nhất.

Ouji đưa mắt nhìn Kit, nụ cười ma mị khiến cô bé lạnh sống lưng. Bất giác lùi về sau vài bước. Thử hỏi cái kiểu cười như không cười đó thì ai mà chẳng cảm thấy sợ hãi. Cậu nhìn dáng vẻ đã kịp thời nhận ra trời cao đất dày như thế nào của Kit mà cười thầm. Được đà chậm rãi bước chân tiến lại gần cô nhóc dồn cô sát vào tường.

Chạm phải vật thể cứng trơ lạnh ngắt nhắc nhở Kit biết bản thân muốn lùi cũng không còn đường nữa. Đành phải giương đôi mắt thẫm xanh với bờ môi hồng vẽ lên nụ cười mỉm lấy thiện cảm với Đại Hoàng Tử.

Bước chân cậu dừng lại và khoảng cách giữa hai người lúc này có thể tính được bằng một bài toán vô cũng đơn giản. Đó là độ dài đoạn thẳng nối hai điểm A và B chừng 10 cen-ti-mét.

Vậy đấy, nụ cười trên môi Kit trở nên gượng gạo. Ouji đặt tay lên tường, tạo thành rào chắn bao vây lấy cô bé. Thế này cô có mà chạy đằng trời. Kit đưa cặp mắt ngây thơ vô (số) tội ra nhìn Ouji. Nụ cười kia vẫn giữ nguyên ở đôi môi cậu nhưng sát khí quanh người cũng không ngừng tỏa ra. Danger! Danger! Danger!!!! Tâm trí Kit không ngừng thông báo tính hiệu nguy hiểm khiến thân nhiệt của cô bé nóng lạnh bất thường. Nhưng biết làm gì bây giờ?

-Hay anh trừng phạt em tại chỗ này nhỉ?

Hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai cùng lời nói thì thầm khiến Kit sởn gai óc, cả người bất giác run lên. Cúi thấp gương mặt đang đỏ bừng xuống cô nhóc vội lắc đầu. Xấu hổ chết mất. Nhưng Ouji dễ gì buông tha, nắm gọn cô bé trong lòng bàn tay đương nhiên phải đùa giỡn chút rồi. Câu đưa tay nắm lấy chiếc cầm nhỏ nhắn của Kit lên cho cô nhóc nhìn thẳng vào mình rồi từ từ cúi xuống. Hàng loạt tính hiệu Danger được phóng ra từ tâm thức nhưng vô dụng, Kit chẳng biết làm gì ngoài việc nhắm chặt đôi mắt. Hàng mi cong vút khép lại và đôi chân mày xô vào nhau.

Khỏi nói cũng biết cô nhóc đang run sợ như thế nào. Người con trai này nguy hiểm hơn nhiều so với những gì Kit biết cũng như tưởng tượng ra.

-Ha ha!!! Em nhìn mình xem. Có cần tỏ ra nghiêm trọng vậy không?

Ouji đột nhiên dừng hẳn hành động gây hiểu lầm của mình. Cậu bỏ tay xuống và bước cách xa Kit vài bước cho cô bé có chút không khí để thở sau khi bị dọa. Kit mở mắt khó hiểu nhìn. Ouji đang đứng cách xa cô nhóc vài bước, nở nụ cười tự nhiên trêu chọc. Máu nóng dồn hết não. Cô tiến lại gần, đôi tay ra sức đánh vào người Ouji trút giận:

-Trêu em! Đáng ghét! Không chơi với anh nữa!

-Nhẹ tay, đau anh. Em có phải con gái không vậy?

- Ừ thì không phải con gái đấy! Cho anh chết!

-Bình tĩnh Kit, anh chết ai yêu em nữa.

-Không cần anh yêu. Phân nửa thế giới là con trai sợ gì không ai yêu em, em cứ đánh!!!

Tiếng cãi yêu rôm rã của đôi uyên ương mới vừa tái hợp vang lên mặc cho sự chú ý của mọi người. Ouji than vãn kêu đau ( dù là giả vờ ) Kit vẫn cứ đánh. Cô bé thừa biết mấy nắm tay của mình chẳng khác gì gãi ngứa cho cậu nên mặc kệ cậu la lên xem ai mất mặt.

-.......

Dark lặng đi, nắm chặt bàn tay khiến chúng như sắp ứa máu vì lớp móng dài. Gương mặt cô trầm xuống. Họ tự nhiên quá! Tự nhiên dọa nạt. Tự nhiên đánh nhau. Tự nhiên đùa giỡn. Và .... tự nhiên làm cô đau. Dark đưa bàn tay đã hằn những dấu móng bấu chặt lên nhìn. Những vết hằn đó chẳng là gì đối với cô, vấn đề là hơi ấm kia đâu mất rồi? Vừa bước đến chỗ Kit, tiếng nhạc vừa tắt bàn tay đó đã rời xa để lại cô trơ trọi. Chuyện gì đang xảy ra như thế này?

"Bàn tay anh rất ấm em sẽ không bao giờ buông ra đâu."

"Ngốc! Rồi em sẽ lớn, sẽ rời xa anh."


Mỉm cười. Lời nói khi xưa, nó vang lên trong đầu cô. Kỷ niệm! Bờ vai đó cô đã nghĩ từ khi sinh ra đã chỉ dành cho mình. Bây giờ thì sao đây? Là cậu cất bước rời xa chứ không phải cô. Đáng buồn không? Vậy mà cô cứ ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần cô không thay đổi Ouji cũng sẽ không thay đổi. Cậu sẽ ở bên cô mãi mãi.

-Rumba lãng mạng đã kết thúc. Chúng ta hãy tiếp tục với Tango mê hoặc nào.

Giọng nói khá trầm pha lẫn tạp âm từ micro vang lên. Mở đầu cho một điệu nhảy khác. Tất cả mọi thứ im lặng một chút. Nhưng chỉ một chút không khí náo nhiệt ồn ào lập tức trở lại. Vài cặp đôi đã bước ra giữa sảnh để chuẩn bị cho điệu nhảy. Đôi uyên ương đang " vung đắp tình cảm bằng bạo lực" cũng dừng lại. Ouji dịu dàng nắm tay Kit nở nụ cười:

-Tango kìa, em có muốn lấy công chuộc tội không?

-Ờ thì...

-Lâu rồi anh không nhảy điệu này với em đó Ouji.

Kit ậm ờ chưa kịp trả lời đã bị tiếng nói thanh thanh của ai đó xen ngang. Tóc vàng cam, mắt sẫm màu lục khỏi nói cũng biết không ai khác chính là Công Chúa Solar. Ánh mắt khinh thường không liếc nhìn Kit khiến cô bé thoáng bực trong lòng. Tuy nhiên trong trường hợp này cô ta là cứu tinh của Kit nên cô nhóc cũng không chấp chuyện vặt làm gì. Theo đà đó cô rút lại tay mỉm cười với Ouji:

-Phải đó Ouji. Anh nhảy với Solar - shimai đi. Điệu sau em nhảy cùng anh.

Dùng cả kính ngữ đằng sau tên gọi của nàng công chúa điện hạ khiến Kit không khỏi cảm thấy bản thân tồi tệ. Chỉ vì trốn tránh sự bất tài của bản thân mà đưa người khác ra làm lá chắn. Chậc! Chậc!

Nhưng hối hận chỉ trong có nửa phút. Trên thực tế thì Solar muốn nhảy với Ouji mà, cô bé chỉ ra tay giúp đỡ thôi. Xấu xa gì đâu. Kit tự nhủ thầm dẫu biết đó chỉ là tự chống chế cho hành động của bản thân.

-Được thôi. Ta đi nào Solar.

Ouji có một chút khó chịu, dù vậy vẫn để Solar khoác tay cùng ra sàn nhảy. Dám đẩy cậu cho người con gái khác, để xem Kit có biết chữ ghen viết như thế nào không.

Có lẽ Ouji đã thành công. Hai người họ vừa bước đi thì cặp mắt Kit liền chuyển đổi từ nét vui trong nụ cười thành sắc lạnh. Cô nhóc là con người hơn nữa cũng là con gái, sao lại không biết ghen. Nhưng cô làm gì được? Không biết nhảy thì ra đó chỉ khiến cậu ấy mất mặt. Cô không muốn như vậy. Hoàng tử cao cao tại thượng thì đương nhiên phải giữ lấy hình tượng hoàn hảo rồi. Cớ gì vì một con bé như cô mà mất mặt.

Cùng lắm thì đứng đây chịu một chút buồn tẻ thôi, chẳng sao cả.

"Tôi đập nát hết mấy tấm kính con xế hộp của anh

Anh biết là tôi đã làm điều đó vì tôi muốn để lại lời cảnh báo của mình

Tôi đã viết tắt tên mình vào một cái xà beng

Và sau đó tôi đã lái xe ra khỏi màn đêm u tối.

Tôi đập nát hết mấy tấm kính con xế hộp của anh

Anh nên cảm thấy may mắn vì tôi chỉ làm thế thôi đấy

Sau gần năm năm trôi qua cùng với cái mớ nhảm nhí này

Tôi đã trao đến anh tất cả những gì tôi có và anh đã đùa giỡn thế này đây ."


Lời bài hát mạnh mẽ đầy nỗi căm hờn, bước chân dứt khoác hoàn mỹ. Mũi giày cao gót mười phân mỗi lần chạm đến nền gạch đều như lưỡi dao muốn cắt đứt mặt đất. Bông hoa đỏ quyến rũ trong diệu nhảy mê người, nụ cười tà mị trêu ngươi những cặp mắt đang ghen tị. Một đôi kim đồng ngọc nữ....

Kit chẳng khác gì những đứa con trai có mặt tại đây ( mặc dù cô là con gái), bị những bước nhảy kia mê hoặc. Dáng vẻ thích thú cô bé chú mục vào Ouji và Solar mà quên mất một ít hờn ghen vừa nhen nhóm trong lòng. Kit không ngờ tango lại cá tính đến như vậy. Đôi chân Solar xoạch ngang xuống nền gạch khiến đôi mắt Kit trợn tròn ngạc nhiên. Thật là dẻo nha! Cô nhóc thầm hỏi không biết cô ta có xương hay không, như vậy chắc là đau lắm.

Kit là con người như thế, giận thì giận nhưng mau quên, chẳng bao giờ để tâm những chuyện nhỏ nhặt. Chẳng hạn như bây giờ cô bé không để ý đến khoảng cách giữa Ouji và Solar. Vô cùng thân mật, thậm chí còn có không ít va chạm nữa. Vậy mà Kit chẳng hề tức giận hay bất cứ biểu hiện gì tương tự.

Đúng, cô nhóc chính là ngây thơ như vậy. Thích thú say mê với những cái mới lạ quên cả xung quanh và một đôi mắt đang chăm chú nhìn minh. Kit nào biết nào hay cặp mắt trong suốt như pha lê kia từ nảy giờ chẳng rời khỏi cô. Cái nhìn chứa bao nhiêu là suy tư phiền muộn.

Và câu trả lời Dark tự đưa ra cho bản thân mình chính là nhịn. Nông nỗi sẽ làm hỏng chuyện. Ừ thì cô không cam tâm vì tình yêu của mình đột nhiên bị cướp đi. Nhưng cô luôn luôn tôn trọng nguyên tắc mà mẹ cô đưa ra. Chuyện gì cũng phải suy xét cho kỹ rồi hẳn hành sự, tình yêu có được bằng cách tướt đoạt thì không phải là tình yêu. Cô hứa với lòng rằng tình yêu này cô sẽ quang minh chính đại giành lại. Không thủ đoạn bỉ ổi, không ném đá giấu tay, càng không lợi dụng hã.m hại người khác.

Dark trước giờ đều là theo cách như vậy đối nhân xử thế. Cho nên mới nói về phía nữ pháp sư cô là người đứng đầu.

Ánh đèn mờ ảo di chuyển theo nhịp điệu, đôi mắt Kit khựng lại. Cô gái với mái tóc tím tung bay và chân váy voan dịu dàng trong bước chân nhịp nhàng đang hướng nụ cười hạnh phúc nhìn Moon. Họ tay trong tay dẫn dắt nhau từng bước nhảy. Solar, Rin hay Dark chỉ là ứng cử viên cho chức vị hôn thê của Ouji, nhưng cô ta đã danh chính ngôn thuận trên ngôi vị vợ tương lai của Nhị Hoàng Tử rồi.

Hạnh phúc sao??? Kit siết chặt tay thành nắm, sự căm hờn trào dâng lên đỉnh điểm. Đừng nghĩ cô bé ghen tị với cô gái kia. Chỉ là thử nghĩ mà xem sau tất cả những gì đã gây ra cho Kit thì cô ta xứng đáng nhận lấy hạnh phúc sao? Đâu có dễ vậy! Cô nhóc đã hứa rằng sẽ trả lại cô ta nỗi đau gấp trăm lần những gì Kit phải chịu đựng suốt thời gian qua. Yuri Anikawa, cô tuyệt đối không đáng để nhận được hai chữ hạnh phúc.

-Nè! Nhìn gì mà chăm chú vậy?

Linda từ đâu bước đến vỗ nhẹ vào vai Kit khiến cô bé giật mình quay lại. Cô nhóc chớp mắt nhìn chỗ đám người đang còn khiêu vũ ngay giữa sảnh rồi quay sang nhìn Lin. Liên tục như vậy cho đến khi ý thức trở lại, Kit mỉm cười:

-À mọi người nhảy đẹp quá nên không rời mắt được đó thôi.

Chống chế, Linda nghĩ thầm trong đầu. Từ xa đi đến cô bạn đã định hướng được ánh nhìn của Kit đang đặt ở nơi đâu rồi. Nhưng Lin bỏ qua không hỏi sâu thêm làm gì. Cô luôn tôn trọng và tin tưởng những quyết định của người bạn thân. Muốn trả thù? Cô sẽ giúp Kit một tay. Từ nhỏ đến giờ chẳng có mong muốn nào của Kit mà cô không thực hiện được. Cô làm tất cả cốt chỉ để giữ lại gương mặt với nụ cười luôn toả sáng trên môi kia. Chỉ như vậy thôi.

- Không phải hai người đang khiêu vũ sao?

Kit tròn mắt hỏi khi cảm thấy có một chút ngạc nhiên. Lúc nảy cô nhóc còn thấy Fye và Linda tay trong tay ngoài sàn nhảy mà.

-Aizzz nhảy cũng phải biết mệt chứ. Vào đây nghỉ một lút rồi tiếp tục.

Linda mỉm cười. Chợt thấy có hơi lạnh cô quay sang nhìn. Fye đã đứng cạnh cô từ bao giờ, trên tay cậu là một ly nước nho màu tím đẹp mắt. Lin đưa tay đón lấy, vẻ mặt hiện rõ mồn một hai chữ hạnh phúc. Kit mở lời suýt xoa:

-Tình cảm nha, ghen tị thật.

Mặt Linda đỏ bừng cúi gầm xuống. Cô cố uống từng ngụm nước làm tan đi vị nóng đang lan tràn khắp người. Không ngờ Linda cũng có những phản ứng vô cùng con gái và đáng yêu đến thế, Kit cười tươi. Fye thấy tình thế bất ổn vội lên tiếng lái sang chuyện khác để giải vây cho bạn gái:

-Em sao không ra nhảy mà cứ nhường Ouji cho người khác hoài vậy? Không sợ mất hả?

Bị chọc trúng tim đen khiến Kit im lặng. Linda được đà, nắm thế chủ động tấn công:

-Kit nó không biết nhảy. Hồi trước hai đứa có đi học nhưng nó bữa học bữa nghỉ, kết quả là chỉ biết nhảy có mỗi Waltz.

Lời đá xoáy của Lin khiến tinh thần Kit sa sút trầm trọng. Lòng tự tôn không còn một tí ti gì nữa. Nhưng biết cãi lại thế nào. Biết trước tình cảnh này xảy ra Kit đã chăm chỉ học mấy cái điệu nhảy đáng ghét đó rồi.

Tiếng nhạc giảm dần giảm dần rồi tắt hẳn. Cặp mắt sẫm màu nước xanh của Kit sáng như sapphire ngước lên tìm kiếm vị cứu tinh. Ouji bắt gặp ngay ánh nhìn cầu cứu, cậu từ tốn sãi bước chân về phía Kit. Đôi môi cô bé vẽ thành nụ cười đẹp. Nhưng....

Ouji bước ngang qua cô và đôi chân cậu dừng lại trước mặt Rin. Nụ cười tươi tắt hẳn, con ngươi màu nước biển thoáng chút hụt hẫn. Họ nói gì đó với nhau, có lễ rất vui. Chuyện gì vậy? Fye và Lin cũng lấy làm lạ. Tuy nhiên hai người chọn cách im lặng. Không phải họ vô tâm, chỉ là họ muốn Kit thích nghi nhanh chóng với hoàn cảnh bây giờ. Kit phải biết được cách chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Dù vậy nhưng có quá khó không? Cả người Kit đã run lên rồi. Ánh mắt của cô nhóc cứ chăm chăm nhìn một hướng. Một đôi mắt buồn. Một đôi tay trơ trọi mang chút ngỡ ngàng. Cười, bây giờ Kit còn có thể làm gì khác ngoài việc cười trừ cho qua mọi chuyện. Ừ thì đồng ý con gái phải biết ghen, tuy nhiên trong những trường hợp này thì phải mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Đơn giản vì cô nhóc tự biết lượng sức mình, nhận thức được bản thân đang ở vị trí nào. Cho dù có công khai tranh giành cũng không lại người ta. Thân cô thế cô mà, Kit làm sao là đối thủ của ba người kia.

Im lặng mà sống.

-Tiếp đến Cha Cha Cha sôi động chút nào mọi người.

Lại là giọng nói người quản lý nhạc phát ra từ chiếc micro. Tiếp theo đó vẫn là những tiếng động xôn xào rồi từng cặp tay trong tay ra sàn nhảy. Nơi đó Rin khoác tay Ouji, đôi môi cô ta không ngừng vẽ lên nụ cười. Vô tình hay hữu ý ánh mắt Rin chạm đến Kit. Nét vui vẻ trong phút chốc nhường chỗ cho sự khinh thường trêu chọc.

Dù chỉ như một thoáng qua nhưng vẻ biểu cảm đó đã lọt vào mắt Kit. Cô đang chăm chú nhìn hai người họ, làm sao tránh khỏi việc nhận ra điều đó. Tức lắm, ức lắm nhưng nhẫn nhịn thôi. Kit quay lưng đi, bước từng bước thật chậm rãi vờ như chẳng có gì xảy ra với mình. Cô bé dừng lại trước bàn để những ly nước uống đủ loại màu sắc. Đôi mắt nhìn sơ một loạt. Kết quả vẫn là chẳng có gì Kit uống được ngoài SPY.

Đưa tay định lấy một ly nhưng trước mặt cô nhóc đột nhiên có một mảng hơi lạnh. Chớp mi một cái nhìn thật kỹ thứ gì chắn ngang tầm mắt cô. Chiếc ly kiểu cách chứa đựng loại nước có màu cam khá đẹp, nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy được những tép cam nhỏ và mảnh.

-Con gái không nên uống rượu nhiều.

Giọng nói trầm trầm nghe quen thuộc. Kit ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt đen trong mang tia sắc lãnh khó đoán, vầng trán bị che đi một phần bởi tóc mái đen mun rũ xuống. Gương mặt đẹp mê người của Nhị Hoàng Tử tộc Pháp Sư, Moon Kiyoshi.

-Cảm ơn.

Bàn tay nhỏ nhắn với những ngón thon dài đón lấy ly nước cam. Đôi môi hồng mềm mại kề trên vành ly uống một ngụm. Chỉ một ngụm nước duy nhất rồi cầm chiếc ly trong tay mắt hướng nhìn ra sàn nhảy. Nơi mà chiếc đầm đính những bông hoa hồng đen bằng lụa và sequin lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Bước chân tinh nghịch thoăn thoắt chuyển động nhịp nhàng. Nơi đó có một bầu không khí vui vẻ.

-Sao em không ra nhảy?

Giọng nói trầm trầm của Moon đánh thức Kit khỏi những suy nghĩ mông lung. Cô nhóc khẽ chớp hàng mi cong vút, liếc nhìn Moon một chút rồi lại chuyển ánh nhìn sang Ouji và Rin. Chất giọng Kit nhẹ nhàng nhưng không hề có chút cảm xúc trả lời:

-Không thích.

Một câu nói ngắn gọn, trả lời đầy đủ những gì mà người hỏi thắc mắc nhưng đồng thời cũng khiến người đó khó chịu đôi phần. Kit rời mắt khỏi sàn nhảy hướng đôi ngươi sẫm nước xanh sang Moon:

-Bạn gái anh đâu? Sao đứng đây?

-Đi nghe điện thoại rồi.

Moon trả lời, bầu không khí mang cái gì đó gượng gạo. Có cảm giác không thoải mái như những lần hai người nói chuyện ở Venus. Hay nói cách khác cả hai đều nghĩ người trước mặt đã trở thành một ai khác mà mình chẳng hề quen biết. Cảm giác xa lạ nhưng cũng quen thuộc. Moon tiếp tục đưa ra câu hỏi:

-Sao em không bắt tay với cô ấy?

Nhận được một câu hỏi có chút khó trả lời khiến Kit bất giác cau mày. Nhưng cơ mặt nhanh chóng giãn ra trả lại nét điềm tĩnh vừa rồi.

-Không thích.

Vẫn là câu trả lời ngắn gọn. Tuy nhiên cũng không phải là những gì người hỏi muốn nghe. Lạnh lùng thật! Ý nghĩ đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Moon. Cô gái này chẳng những lạnh lùng, thẳng thắn mà còn không sợ chết nữa. Những lời nói kia nếu là những người nhỏ mọn nhiều chuyện nghe được sẽ tố giác rằng cô nhục mạ hoàng tộc. Vậy mà cô đã nói thẳng trước mặt Nhị Hoàng Tử cậu, lại còn điềm nhiên như không. Đúng là gan to bằng trời.

Nhưng mà chấp nhất làm gì. Cậu từ trước đến nay chẳng bao giờ để tâm đến những luật lệ cứng nhắc nhỏ nhặt đó. Ai cũng có quyền nói ra suy nghĩ của bản thân. Với lại cô gái này là người của Đại Hoàng Tử, đụng vào chỉ tổ rước rắc rối mà thôi.

-Vị hôn thê của tôi không phải rất tốt sao? Hay là em ghen tị.

Nụ cười xảo trá đó hiện diện trên gương mặt hoàn mỹ khiến nó có vài phần đáng ghét nhưng thập phần thu hút người khác. Thêm câu hỏi cắt cớ, bắt bẻ. Mỉm cười. Ghen tị ư? Cảm xúc của Kit đối với người được gọi là vị hôn thê của Nhị Hoàng Tử đâu đơn giản chỉ có vậy.

-Vậy sao? Anh thấy điều đặc biệt trong bữa tiệc hôm nay là gì?

Lần này không phải một câu trả lời ngắn gọn khó nghe mà là câu hỏi có vẻ chẳng ăn nhập gì với chủ đề hai người đang nói. Moon chau mày suy nghĩ một lúc và đưa ra lời giải đáp:

-Những điệu nhảy?

-Không là những bài nhạc nền. Anh thử lắng nghe xem.

Kit mỉm cười hướng ánh mắt ra sàn nhảy. Màu sắc ngà ngà mờ ảo phát ra từ ánh đèn di chuyển khắp sảnh thật nhịp nhàng. Moon nhìn theo Kit, cả hai rơi vào trạng thái im lặng để lắng nghe những ca từ vang lên trong giai điệu sôi động.

"Chờ chút nào

Họ sắp sửa chơi bài em thích đấy

Không được đâu, bằng cách nào em ghi lại lời anh khi trong tay là ly rượu chứ, eh? Anh không nên bàn bạc với em đâu

Anh biết em đã tự do rồi mà

Giờ thì anh định gọi cho em mãi chứ gì

Em đã nói là em bận."


-Một bản nhạc pop . -chỉ vừa nghe được một đoạn Moon đã trả lời.

-Đúng. -Kit quay sang cậu, khẽ gật đầu.

-Thì sao?- Moon vẫn không hiểu được ý Kit muốn nói đến điều gì.

-Mỗi điều nhảy đều có một tính chất riêng. Cho nên những bài hát làm nhạc nền cũng phải mang những nhịp điệu phù hợp với tính chất điệu nhảy. -Kit nói giữa chừng thì dừng lại ngước nhìn Moon rồi tiếp tục:

- Nhạc pop dùng để nhảy cha cha cha. Tiết tấu bài hát đã được biến đổi. Thoạt đầu nghe có vẻ rất mới lạ và ấn tượng, nhưng chỉ cần chú tâm một chút sẽ nhận thấy rằng bài hát này không phù hợp với điệu nhảy.

Sau khi nghe được câu trả lời hợp lý Moon chợt mỉm cười:

- Hiểu rõ về những điệu nhảy như vậy tại sao em không ra khiêu vũ cùng Ouji?

-Tôi đã nói là không thích. Mà anh cũng thôi đi vui vẻ gì mà cười? -Kit ném cho Moon cái nhìn khó chịu.

Nụ cười trên đôi môi cậu vụt tắt như ánh sao băng xoẹt qua màn đêm. Đẹp đó nhưng nhanh chóng qua đi để lại bầu trời đêm đen kịt. Kit được đà lấn tới, bây giờ thế chủ động đã thuộc về cô:

-Bài hát không hợp với điệu nhảy này cũng giống như cuộc hôn nhân được sắp đặt trước của anh. Mọi người ai cũng nghĩ anh đang hạnh phúc, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Anh không thật sự thoải mái với hôn ước này. Anh...yêu...một ...người ...khác! Đúng không?

Cặp mắt Moon trợn ngược, bàng hoàng nhìn cô gái trước mặt. Cả người cậu như muốn run lên, miệng cứng đờ không thể buông ra lời phản bác nào. Gương mặt Kit giữ nguyên vẻ lạnh lùng thản nhiên, bàn tay nâng ly nước cam lên lắc nhẹ rồi kề vào môi nhấp một ít.

-Tôi biết khi thấy tôi nhận ly nước mà chỉ uống một ngụm nhỏ anh đã chau mày khó chịu, cho rằng tôi xem thường anh. Nhưng anh biết không, uống nước cam tôi sẽ bị nhứt đầu.- nói rồi Kit đặt chiếc ly chỉ còn hai phần ba lượng nước so với ban đầu xuống bàn.

-Vậy thì uống làm gì?-lúc này Moon đã đạt đến cảnh giới của sự chịu đựng. Bị cô gái này trêu chọc từ nảy giờ cậu không thể nhịn được nữa. Chất giọng trầm trầm bị bóp méo bởi vài phần cáu gắt.

-Nếu tôi từ chối nhận nó thì... anh sẽ đứng đây nói chuyện với tôi sao?

Kit đứng đối diện Moon, chớp mi mắt để lộ con ngươi xanh sẫm trong veo hướng nhìn sâu vào đôi mắt cậu đen mun sâu hút. Một chút mất bình tĩnh, lần đầu tiên Moon cảm thấy được sự nguy hiểm toát ra từ một cô gái. Lần đầu tiên cậu ở thế bị động trong cuộc nói chuyện, đối phương lại là con gái. Bàn tay thon nhỏ của Kit đưa lên. Những chiếc móng được giũa tỉ mỉ sơn màu đen bóng tôn lên nước da trắng ngần. Ngón trỏ chạm đến bên ngực trái của Moon, nơi con tim cậu đang đập từng nhịp ngày một nhanh hơn.

-Làm tan chảy một chút thôi lớp băng tảng đang đóng chặt trái tim anh. Tôi nghe thấy nó đang kêu lên những tiếng mệt mỏi. Anh cũng cảm thấy mệt mà.

Moon sững người. Toàn thân như rơi vào trạng thái tê liệt. Ngoài tai vẫn truyền đến tiếng nhạc sôi động và ánh đèn sáng chói đôi khi chợt lướt qua. Tuy vậy cậu tuyệt nhiên chẳng cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào ngoài bản thân và cô gái trước mặt.

"Woa! Tập luyện nhiều vậy anh không thấy mệt sao? Em nghe trái tim anh đang kêu than mệt mỏi đó."

Một cô bé với mái tóc bồng bềnh trong cơn gió thoảng nhẹ buổi ban chiều. Cặp mắt tròn xoe mang chút ngạc nhiên, lo lắng cùng ngưỡng mộ, đôi gò má bầu bĩnh và làn da trắng hồng. Nụ cười tỏa sáng hồn nhiên dưới những tia nắng từ vầng thái dương trên cao. Gió lúc đó lướt qua thật nhẹ trên nền cỏ sân vườn. Mảng ký ức vốn được chôn sâu nơi tận cùng của trái tim lạnh giá lại hiện lên trước mắt Moon rất rõ nét, chân thực.

Không biết vô tình hay hữu ý mà Kit đã khơi dậy cả chuỗi cảm xúc phức tạp khiến cậu muốn gục ngã. Khắp người như có lửa đốt, ngỡ ngàng khôn cùng. Đôi mắt Moon trợn ngược nhìn vào một khoảng vô định có lẽ không thuộc thời điểm này. Ở nơi đó trái tim cậu đã từng biết yêu thương.

-Xin lỗi anh chờ em lâu không?

Bàn tay thon nhỏ nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu. Như một phản xạ, Moon ngay lập tức quay sang nhìn, ánh mắt vẫn mang chút thất thần chưa định hình được. Và hình ảnh thu vào mắt cậu là nụ cười mỉm trên đôi môi điểm son hồng của vị hôn thê.

Moon không trả lời, đúng hơn là vừa định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu xoay lưng chuyển ánh nhìn và nhận ra rằng Kit không còn đứng đây. Moon đưa đôi mắt quan sát một lượt xung quanh mong muốn tìm thấy người con gái cách đây vài phút còn ở trước mặt. Nhưng vô vọng. Ở đây có quá nhiều người, quá nhiều màu sắc, trong khi cô nhóc kia lại khoác trên mình bộ đầm đen đơn giản chẳng nổi bật gì. Vóc dáng nhỏ nhắn khó mà tìm ra trong bữa tiệc đông người thế này.

Cúi mặt thoáng nét thất vọng, thở hắt ra, Moon cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì. Mới có vài câu khích tướng đã khiến cậu bị tác động mạnh đến vậy. Chắc chắn Kit đã biết điều gì đó. Dám mở miệng nói ra những lời khiêu khích như vậy chứng tỏ cô nhóc này không đơn giản như cậu vẫn tưởng.

Nhưng....

Mỉm cười. Cậu là ai chứ? Dễ dàng để người khác trên cơ thì cậu đâu còn đứng vững trong hoàng gia. Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, để điều khiển được cô chẳng khó khăn gì. Muốn uy hiếp cậu? Chuyện buồn cười. Cứ cho là Kit đem tất cả mọi chuyện hôm nay nói với một người nào đó thì chưa chắc gì họ đã tin. Quyền lực cậu không thiếu, muốn bịt miệng hoặc thậm chí lấy đi mạng sống của bất kỳ ai đều dễ như trở bàn tay.

Được, nếu Kit đã chủ động thì đã đến lúc cậu mở cờ ra tuyên chiến.

Moon thôi không di chuyển đôi mắt tìm kiếm bóng hình cô gái nhỏ sau một hồi suy nghĩ. Cậu trở lại bên Yuri cùng nụ cười trên môi nhằm trấn an vị hôn thê. Cô đang lo lắng và không ngừng đưa ra những câu hỏi khi nhận thấy những hành động bất thường của Moon. Nhưng đáp lại cô chỉ là ba từ "Không có gì." kèm theo cái nắm tay nhẹ nhàng và nụ cười yêu chiều dịu dàng. Yuri phần nào yên tâm, gương mặt trở lại nét vui vẻ hồn nhiên.

Con gái là vậy, chỉ cần vài lời dỗ ngọt là xong. Ai rồi cũng đều nằm gọn trong bàn tay cậu. Nhẫn nhịn không có nghĩa là cậu quên lãng nghĩa vụ của mình trong trò chơi lần này. Cậu là người chơi và cậu hy vọng rằng người cậu yêu sẽ chiến thắng. Dù phải trả cái giá đắt thế nào. Dù có phải hy sinh bất cứ ai, với Moon những người khác chỉ là con cờ để cậu tiêu khiển. Duy chỉ một người tồn tại mãi mãi ở đây- Moon đặt bàn tay lên bông hoa hồng bằng lụa được cài ở ngực trái trên áo của mình, sâu trong trái tim đã không còn cảm nhận được cái gì gọi là yêu thương.

✤ •*`*•.¸¸.•*`*•.¸¸✽✤ •*`*•.¸¸.•*`*•.¸¸✽

Trước phản ứng ngạc nhiên đến cứng người của Moon, Kit cũng thấy giật mình. Cô nhóc không ngờ bản thân chỉ định đùa cho vui nhưng cuối cùng thì thành ra thế này. Chẳng để cậu có kịp định thần lại cô đã quay lưng bước đi. Bởi lẽ hướng thẳng ánh nhìn đằng sau Moon Kit thấy Yuri vào, cô bé chẳng muốn chạm mặt với cô ta hai lần trong cùng một địa điểm. Lý do thứ hai, nếu Moon lấy lại ý thức bảo đảm sẽ to chuyện nên "chuồn là thượng sách".

Nhưng mà biết được yếu điểm của Moon thì quả thật là trời giúp Kit rồi. Đừng để cô nhóc tìm ra người trong mộng Nhị Hoàng Tử là ai, nếu không thì.... Yuri Queen, cô ta chắc chắn nếm mùi đau khổ.

-Nghĩ cái gì vậy?

Bàn tay ai đó vỗ vào vai làm Kit giật mình. Cô quay ngoắt sang cau mày lườm kẻ to gan dám kéo cô ra khỏi những suy nghĩ quan trọng kia. Nhưng cơ mặt Kit nhanh chóng dãn ra, vì thu vào đôi ngươi sẫm màu biển là hình ảnh cao lớn của Đại Hoàng Tử. Từng sợi tóc được chải chuốt gọn gàng ôm sát khuôn mặt, phần mái rũ trước cặp mắt hổ phách mang chút khó chịu khi nhận thấy phản ứng từ Kit. Bộ cô nhóc đang làm gì xấu hay sao mà lại giật mình như vậy?

-À. Không có gì. Anh nhảy xong rồi sao?

Nghe trong không khí thoáng mùi "thuốc súng" căng thẳng cô bé vội vàng lên tiếng. Nhưng cậu ấy không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu, gương mặt hiện rõ mồn một hai từ "khó chịu". Thở dài! Kit thật sự chẳng biết làm gì lúc này.

-Anh còn giận sao?- thu hết can đảm vào người, cô nhóc lí nhí hỏi đủ để Ouji nghe thấy.

-Không.

Câu trả lời không thể ngắn hơn. Có kẻ nào điên mới tin rằng cậu không giận, Kit thừa biết điều đó. Khổ thân cô bé, chọc nhầm người. Nói lẫy đấy, Ouji quả nhiên giận rồi. Chẳng còn cách nào khác, cô nhóc nắm lấy tay cậu mè nheo năn nỉ:

-Em sai rồi! Đại Hoàng Tử đại nhân đại lượng tha lỗi cho em đi. Đi mà!!!

Ouji tròn mắt nhìn Kit. Không chỉ riêng gì cậu mà hàng trăm con mắt đang dồn về phía cô bé. Linda đang nhấm nháp ly nước nho gần đó cũng suýt bị sặc. Kit đỏ mặt, nhưng vẫn giữ chặt bàn tay Ouji. Ngượng thật, tuy vậy cô vẫn phải liều thôi.

-Ha! Được rồi được rồi anh không giận! Em làm trò gì vậy?- nhịn không nỗi nữa Ouji bật cười, tay còn lại nhéo nhẹ cái mũi cao cao của Kit.

-Đau! Không dùng cách này thì làm sao để anh thôi nhìn em bằng gương mặt sát thủ hử?- Kit bĩu môi, sau khi thành công trong việc xin lỗi cô nhóc nhanh chóng bỏ tay ra không bám lấy cậu.

-Có sao?

-Có! Khi nảy anh như thế này này.

Kit nói rồi diễn tả gương mặt Ouji. Đôi chân mày cô xô vào nhau, cặp mắt lạnh tanh sát thủ nhìn cậu. Đại Hoàng Tử chẳng những không những không sợ mà còn ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười.

-Còn cười được? Anh nhìn em như vậy đó. Vậy mà bảo không giận!-Kit bĩu môi.

-Rồi rồi. Anh xin lỗi.- Ouji cố nhịn cười đưa tay xoa đầu cô.

- Tiếp đến là điệu nhảy nhẹ nhàng nhưng không kém phần lãng mạng. Mời các bạn đến với Waltz.

Giọng nói trầm bổng cùng tạp âm micro truyền đến tai Kit và Ouji khiến cả hai bất động. Cậu hướng ánh nhìn sang cô nhóc, bàn tay đưa ra phía trước nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ:

-Nhảy chứ?

-Em từ chối được sao?

Kit nắm lấy bàn tay Ouji. Gương mặt cậu hiện rõ nụ cười vui sướng. Cả hai bước ra giữa sàn nhảy, tay trong tay và tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên.

"Một khoảng thời gian cho đôi ta, một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thôi

Khi sự dũng cảm của tình yêu tự do phá bỏ được những xiềng xích

Khi những ước mơ bao lâu nay bị ngăn cấm lại được chắp cánh

Khi chúng ta công khai tình yêu mà bây giờ vẫn phải che giấu"


Bây giờ, thực hiện các bước thật chậm rãi cẩn thận. Chân trái lùi, chân phải sang ngang, và chụm lại. Chân phải tiến, chân trái sang ngang và chụm lại. Chân trái tiến, chân phải sang ngang và chụm lại. Bước Closed Changes ban đầu có vẻ khá thuận lợi. Trong tất cả các điệu nhảy Kit chỉ hứng thú với mỗi Waltz, bản thân cô nhóc cũng chẳng hiểu tại sao. Có một cái gì đó rất hay, tiết tấu không quá nhanh, các bước nhảy cũng chẳng mấy phức tạp.

Chắc vì khi hòa mình vào giai điệu cùng bước chân nhẹ nhàng của Waltz Kit lại có được cảm giác như mình là nàng công chúa trong tòa lâu đài lộng lẫy. Những cảm nhận vô cùng mới lạ nhưng chân thực. Lúc này cũng vậy. Waltz giúp cho Kit gần gũi hơn với người cô yêu, nhẹ nhàng không vội vã.

Mãi mê chìm vào những suy nghĩ và cảm giác riêng tư chân phải của cô bé tiến lên phía trước thay vì lùi xuống để thực hiện bước Chassis. Hậu quả là gót giày tầm mười một phân giẫm vào chân Ouji và khiến bản thân Kit bị mất đà. Nếu không nhờ cậu vững tay giữ chặt cô nhóc thì cả hai đã té nhào ra sàn rồi. Kit ngước mặt nhìn lên liền bắt gặp cặp mắt mang chút ít khó chịu. Cậu vãy tay ra hiệu vậy là mọi âm thanh tắt hẳn.

-Cởi đôi giày ra xem nào. - Ouji nói giọng như ra lệnh.

Kit nghiêng đầu khó hiểu nhưng sau khi nhìn thấy đôi chân mày cậu xô vào nhau trên gương mặt sát thủ, cô nhóc vội vàng cúi xuống tháo đôi giày cao gót ra. Đặt bàn chân trên sàn sạch bóng không một hạt cát được dát đá hoa cương lạnh tanh.

-Chờ một chút.

Ouji cầm lấy rồi bước lại chỗ Solar, Dark và Rin đang đứng trong khi không biết bao nhiêu cặp mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía cậu. Dừng chân trước mặt Công chúa tộc pháp sư cậu nở một nụ cười:

-Solar, em luôn là người mà anh tin tưởng nhất.

Sau câu nói đó là hàng loạt tiếng xì xào bàn tán. Còn Solar? Khỏi phải bàn, cô nàng chìm trong sự vui vẻ vì đột nhiên được coi trọng bên cạnh Rin đang muốn tức điên lên với máu nóng lan khắp người. Solar mỉm cười:

-Sao tự nhiên lại nói như vậy? Còn trước nhiều người...

-Không có gì đâu. Em cầm giúp anh. Sẽ không vui đâu nếu nó mất.

Chưa để Công chúa diễn hết màn kịch thẹn thùng Ouji đã đặt đôi giày cao gót đen của Kit vào tay cô ta. Solar đứng hình. Rin được dịp phì cười thật lớn còn Dark thì chỉ mỉm môi, cố nhịn để không cười phát ra tiếng. Solar đã trong tình huống xấu hổ như thế này mà cô còn cười nữa thì chẳng khác gì châm dầu vào lửa. Còn nàng Công chúa, mặc dù rất tức nhưng không thể nào ném đôi giày trên tay vô sọt rác hay băm vằm nó ra hoặc một vài hành động gì đó tiêu hủy nó, giúp cô hả cơn giận.

Bởi lẽ câu nói sau cùng của Ouji :"Sẽ không vui đâu nếu nó mất." , hoàn toàn không phải nói đùa. Một lời cảnh cáo. Đôi giày này mà hư hại gì thì chẳng khác nào Solar làm trái ý Ouji và có thái độ ghen tị. Như vậy quả thật không hay. Đại Hoàng Tử cậu hay lắm, đưa cô vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tuy nhiên không một biểu cảm nào của Solar lọt vào mắt Ouji. Cậu đã quay đi ngay sau đó. Đến bên Kit, Ouji vãy tay và nhạc lại ngân lên. Cậu nắm chặt lấy bàn tay cô nhóc kéo về phía mình, ghé sát tai cô thì thầm:

-Đã không biết nhảy còn mang giày cao. Nào giẫm lên hai chân anh đi.

-Chi vậy?- Kit tròn mắt ngước nhìn Ouji.

-Như vậy em khỏi nhảy sai. Anh bước, em cũng bước theo. Nhanh nào!

Ouji vội vàng hối thúc, kéo tay Kit. Cô bé mất đà tay còn lại ôm lấy tấm lưng rắn chắc, đôi chân vô thức giẫm lên hai chân cậu. Mỉm cười, cậu vòng tay đặt trên eo Kit, giúp cô nhóc đứng thẳng dậy.

-Vậy có phải hay không?

Nói rồi Ouji bước dần theo điệu nhạc, thật chậm rãi. Với tư thế nhảy như thế này giữa hai người họ như không có bất kỳ khoảng cách nào. Đại Hoàng Tử khoác trên mình áo vest đen bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt ca-rô trắng đen. Mặc quần tây và đi giày đen, vô cùng tiệp màu với Kit. Nhìn tự xa hai người như hòa làm một. Chỉ có chiếc nơ trắng ngay eo của cô bé là "lạc loài" tạo nên khoảng cách.

"Và với tình yêu của mình, qua bao nước mắt và khó khăn

Chúng ta sẽ chịu đựng hết vì chắc chắn chúng ta sẽ phải vượt qua mọi sóng gió

Một khoảng thời gian cho đôi ta, một ngày nào đó, sẽ một thế giới mới,

Một thế giới sáng ngời tràn ngập hi vọng cho em và anh"


Cách Kit và Ouji không xa thì bàn tay Linda đang được Fye nắm chặt dẫn dắt theo từng bước nhảy. Tiếng nhạc vang vọng bên tai, nó đúng với tâm trạng của cô cùng một vài người ở đây. Một giai điệu buồn, một câu chuyện tình buồn giữa chàng Romeo và nàng Juliet. Yêu nhau nhưng không thể đến với nhau, kết thúc của họ là cái chết đau đớn nhưng có lẽ ở một nơi nào đó, thiên đàng hoặc địa ngục, họ đang rất hạnh phúc.

Liệu rằng cuộc tình của cô có kết thúc như vậy? Chắc không. Nếu có cô sẽ chết một mình, cô sẽ không kéo theo người mình yêu. Fye còn cả gia tộc cần gánh vác, hơn trăm người dòng họ Akira cần có cậu ấy. Cô đâu thể ích kỷ mà đem người con, người anh, người chủ của họ đi. Cô là con người sống bằng lý trí, suy nghĩ tiêu cực như cái chết sẽ không bao giờ tác động đến cô.

Dù cho không được ở bên Fye nhưng cô vẫn muốn sống để nhìn cậu hạnh phúc. Chắc hẳn trái tim sẽ rất đau, nhưng rồi cũng qua thôi.

Linda hướng ánh nhìn sang Kit. Lin mừng thầm cho cô nhóc nhưng trong lòng cũng không khỏi lo sợ. Ngày đó sẽ đến, cơn ác mộng sớm muộn cũng ập tới cô không biết mình nên làm gì. Máu rơi là chuyện không tránh khỏi nhưng làm sao để Kit vẫn mãi tươi cười. Những gì Linda biết được là một tương lai khủng khiếp hơn ác mộng. Bờ vai cô khẽ run, ánh mắt chứa sự hoang mang.

-Sẽ không sao đâu.

Giọng nói quen thuộc dịu dàng của Fye thoảng bên tai Lin. Bàn tay ấm áp to lớn siết lấy những ngón tay thon nhỏ mà trấn an cô. Cậu hiểu bạn gái mình đang lo lắng điều gì nhưng cậu không muốn khoảng thời gian ngắn ngủi của họ cũng ngập trong lo âu. Fye muốn từng giờ từng phút bên Linda đều vui vẻ để trong một khắc nào đó ở tương lai cậu có thể nhìn lại những hoài niệm đẹp đẽ này.

Linda mỉm cười. Fye nói đúng, chuyện gì đến sẽ đến có lo âu cũng thừa. Khoảng thời gian này cô quả thật phải trân trọng. Cô hiểu rằng sẽ có một ngày cô hối tiếc. Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ cả cô và Kit đều đang hạnh phúc. Như vậy là được rồi.

Nhưng đó là suy nghĩ của Linda, còn trên thực tế bầu không khí im lặng bất thường đang bao vây giữa Kit và Ouji. Từ khi nhạc nổi lên Đại Hoàng Tử đã rơi vào một thế giới chỉ có bản thân cậu với những suy nghĩ hướng cặp mắt đăm chiêu nhìn đâu đấy. Kit cũng chẳng nói gì, đôi lúc chỉ hướng đôi mắt lên xem cậu đang nghĩ gì. Nhưng cô nhóc hoàn toàn không đoán được nên đành giữ bầu không khí im lặng để không làm phiền cậu.

Luôn là vậy, ở Ouji dường như có một thế giới mà cô bé chẳng chạm đến được. Dù có cố gắng thế nào cũng vô ít.

-Khi nảy em với Moon nói chuyện gì vậy? -Ouji đột nhiên hỏi nhưng cặp mắt vẫn chú mục nhìn đâu đó.

Kit chợt giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, còn có một chút vui nữa. Thì ra Ouji im lặng chỉ để suy nghĩ về chuyện này. Cô nhóc nở nụ cười tinh nghịch nhằm xua tan không khí nặng nề:

-Anh ghen sao?

-Anh không đùa....

Ouji chuyển hướng nhìn sang Kit, gương mặt hiện rõ hai từ nghiêm túc. Nhưng vừa dứt lời cậu đã lập tức cứng người. Cô bé vòng tay qua cổ Ouji, nhón mũi chân đặt lên má cậu một nụ hôn nhẹ. Thấy đối phương đã cấm khẩu, mắt trợn tròn Kit chậm rãi giải thích:

- Anh ấy chỉ mời em ly nước và nói chuyện vài câu về những điệu nhảy. Không có gì đâu.

Cô nhóc buông tay ra nhưng Đại Hoàng Tử vẫn chẳng có phản ứng gì mà đôi mắt cứ nhìn Kit chằm chằm. Trong lòng dâng lên sự bất mãn không nhẹ. Cô bé bước chân xuống định quay lưng đi. Nhưng bất chợt một bàn tay to lớn kéo Kit lại, siết lấy chiếc eo thon nhỏ nhấc bổng cô nhóc lên xoay vòng. Giọng cười trầm trầm vang vọng khắp sảnh. Kit không hiểu hết được cảm giác hạnh phúc của cậu lúc này đâu. Lần đầu tiên cậu nhận được một nụ hôn chủ động từ cô bé. Bờ môi đó vừa chạm vào cả người cậu đã nóng rang, ấm áp đến tận tim. Có ai biết rằng những gì cậu cần chỉ có vậy. Không phải quyền lực cao sang phù phiếm.

-Em quả nhiên thích dùng hành động hơn lời nói. Nhưng em biết không? Anh rất thích như vậy.

Một câu nói gây xấu hổ khiến gò má Kit ửng đỏ. Nhìn xung quanh cô nhóc nhanh chóng nhận thức bản thân đang trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Cô vội vàng lên tiếng:

-Em biết anh thích nhưng dừng lại đi mọi người nhìn kìa.

-Kệ họ anh đang vui.- Ouji trả lời dứt khoác với tiếng cười không ngừng.

-Thả em xuống đi chóng mặt quá!

Kit nhắm chặt đôi mắt. Liền lập tức Ouji dừng lại, đặt cô nhóc xuống mặt đất. Bàn chân vừa chạm sàn Kit đã đứng không vững, đầu óc còn xoay vòng. Cậu vội đưa tay ra đỡ với gương mặt lo lắng:

-Em có sao không?

-Có sao. -Kit chau mày, đôi mi khép lại để khỏi phải nhìn thấy những hình ảnh đang xoay vòng trước mặt.

-Ở đâu? Anh đưa em đến bệnh viện.- Ouji hốt hoảng nắm tay Kit định kéo đi.

Cô nhóc giữ cậu lại, đôi mi hé mở sâu một hồi định thần để lộ đôi ngươi sẫm xanh cùng nụ cười tinh nghịch:

-Sao đầy ngoài trời kìa, ra đó tìm, trong đây không có.

-Giỏi quá ha còn chọc anh nữa.

Ouji đưa tay cốc nhẹ lên trán Kit. Cô mất đà loạng choạng như sắp ngã, trong đầu vẫn còn cảm giác quay tròn không có thăng bằng. Ouji giật mình đỡ cô bé, cậu không hề dùng một chút lực nào trong cái cốc vừa rồi, chắc Kit vẫn còn chóng mặt nên mới như vậy.

-Em không sao đâu.

Cô bé lên tiếng trấn an Ouji, cậu gật nhẹ đầu rồi đưa cô đến bàn để những ly nước. Nhìn sơ qua một lượt đã biết Kit chẳng thể uống được cái gì trong đây, cậu gọi người phục vụ đến. Chưa đầy hai phút cậu đã có trong tay ly nước lọc đưa cho cô nhóc.

-Thank you! -Kit đón lấy ly nước với nụ cười tươi.

-Đỡ hơn chưa?- Ouji lo lắng.

-Em đã nói là mình không sao mà. - cô nhóc đặt ly nước xuống bàn.

Ouji không nói gì hướng ánh nhìn ra xa. Cậu lại tiếp tục chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân. Nhưng rất nhanh sau đó cậu quay sang Kit:

- Em có biết tại sao anh hỏi em và Moon đã nói chuyện gì không?

Cô bé lắc đầu, Ouji tiếp lời:

-Khi em và anh nhảy thì Moon nhìn chằm chằm vào chúng ta, với ánh mắt không bình thường.

-Thì sao? - Kit chau mày hơi nghiêng đầu nhìn Ouji.

Trong đầu cậu xuất hiện một chút khó hiểu, nhưng nó nhanh chóng được loại bỏ. Kit là vậy, đôi khi thật ngô nghê, khi lại sắc bén đến không ngờ. Cái gì cần thì suy nghĩ, không thì thôi. Vậy mà không biết sao cô có thể hiểu được những suy nghĩ của người khác. Ouji không trả lời ngược lại đặt ra một câu hỏi:

-Em có biết tại sao anh làm bạn với Moon không?

Kit rơi vào im lặng, lắc nhẹ đầu. Những chuyện riêng tư của Ouji cô bé chẳng bao giờ thắc mắc, nếu cần cậu sẽ nói. Ouji mỉm cười:

- Bởi vì ngoại trừ khuôn mặt ra, gia cảnh, tính cách, sở thích cậu ấy đều giống anh.

Lời Ouji vừa dứt cô nhóc đã giật mình. Một tia hoảng sợ bất chợt xuất hiện. Tính cách giống Ouji? Vậy thì hành động trêu đùa vô thức của cô bé khi nảy sẽ dẫn đến hậu quả tai hại sao? Còn nếu trường hợp xấu hơn, Moon không ghét cô ngược lại còn......

-Không phải vậy chứ? Em...em...- Kit lắp bắp định giải thích nhưng Ouji đã xen ngang:

-Anh biết và đó không phải lỗi của em. Em giúp anh một việc được không.

Nụ cười trên môi Ouji giúp Kit bình tĩnh phần nào. Cô thở nhẹ ra :

-Anh nói đi.

-Anh đã gây ra cho cậu ấy một vết thương không nhỏ. Em có thể giúp Moon tiếp nhận cuộc sống vui vẻ hơn thay anh được không? Với một khoảng cách nhất định. Anh không muốn cậu ấy đi vào con đường sai trái và cũng không muốn mất em.- Ouji lên tiếng, cậu biết là bản thân ích kỷ và đã yêu cầu Kit làm một việc hết sức kỳ quặc. Nhưng cậu không nghĩ ra được cách nào khác.

Kit im lặng suy nghĩ. Vốn dĩ cuộc nói chuyện với Moon hoàn toàn là cô muốn đùa một chút nhưng không ngờ lại đến mức này.

-Em sẽ giúp, nhưng em không phải thần thánh, chẳng biết có thành công không. Em sẽ cố hết sức.- Kit thở dài, đã đâm lao rồi phải theo lao thôi.

Ouji đứng đối mặt với cô bé, trên môi cậu vẽ lên nụ cười hài lòng. Cậu chưa bao giờ sai trong việc chọn người, tuy nhiên vẫn còn đâu đó nỗi lo sợ không nhỏ. Nắm chặt tay Kit kéo cô vào lòng ôm lấy. Người con gái này cậu mãi mãi không muốn rời xa. Kit nép trong lòng Ouji. Vang bên tai cô là từng tiếng đập từ trái tim cậu, nó như cùng một nhịp với cô bé. Đã là việc cậu nhờ Kit chắc chắn cố gắng thực hiện. Nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó khó chịu không yên. Thôi, cô cũng chẳng muốn quan tâm.

-Đến thời khắc quan trọng nhất trong bữa tiếc rồi. Các thiếu gia sẽ mời những tiểu thư không phải bạn gái hay người yêu mình cùng nhảy điệu King and Queen's Waltz.

Tạp âm từ micro vang vọng. Ouji buông tay ra khỏi Kit. Cậu đột nhiên chau mày thoáng chút khó chịu. Hơi ấm đột nhiên mất đi, Kit vẫn chưa hiểu việc gì đang diễn đã thấy trước mặt mình một bàn tay với lời mời:

-Em nhảy cùng tôi điệu này chứ?

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status