Học viện Venus uy nghi, tráng lệ mang nét cũ kĩ lâu đời nằm sâu trong khu rừng Shaman về đêm tĩnh lặng đến lạ thường. Chỉ là đối với một số khu vực nào đó thôi. Tại sân thi đấu bị bỏ hoang khuất nơi khối C những tiếng động chói tai cứ vang lên, không có một trật tự nào cả, những tiếng động sắc lạnh.
Nơi đó Tam hoàng tử Fye Akira trên tay cầm thanh kiếm có vỏ ngoài tinh sảo, gương mặt đanh lại hết sức tập trung tránh đòn tấn công của đối phương. Người đang đánh nhau với Fye ngạc nhiên thay lại là Linda. Cô lúc này trông rất khác với bình thường. Vận khí lên một lúc mái tóc đen tuyền đã nhanh chóng dài đến chấm chân, thoạt nhìn có vẻ rất vướng víu nhưng thật ra chúng lại bồng bềnh êm ái, khi di chuyển cũng chẳng gặp khó khăn gì. Đôi mắt đen trong vắt đã nhường chỗ cho màu xanh larimar đẹp tựa mặt hồ nước phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời. Đáng nói hơn cô đấu với Fye nhưng không dùng vũ khí, đó là yêu cầu của Clover để thử thách thực lực Linda mà chuẩn bị cho kì rèn luyện này.
Fye không hề nương tay trước cô, từng đòn tấn công của cậu đều rất dứt khóac mạnh mẽ cùng tốc độ chóng mặt. Một vài lần nếu Linda không nhanh chóng tránh né có thể đã gặp phải thương tích không hề nhẹ.
Cụ thể như lúc này, thanh kiếm sắc bén kia, gần như là trong một chớp nháy sượt qua gương mặt Lin, để lại vết rạch không hề nhỏ, khá sâu. Sẽ không chỉ là một vết rạch nhỏ nhoi như thế nếu cô không né sang một bên, nhưng có lẽ tốc độ của Fye vượt ngoài tầm kiểm soát.
- Tornado!
Những nhát kiếm linh hoạt lao vun vút khiến không khí xoáy vào nhau tạo ra những cơn lốc lớn dần lớn dần đổ về phía Linda. Cô dù ngạc nhiên nhưng gương mặt vẫn rất điềm tĩnh, đứng yên tại chỗ và chẳng có ý định tránh đón như những chiêu thức trước. Nếu như trúng phải loại sức mạnh này dù có là pháp sư bậc cao đi chăng nữa cũng phải nằm dưỡng thương đến nửa năm, đừng nói đến một hộ vệ trung cấp như Linda.
Khoảng cách giữa cơn lốc và cô rút ngắn dần, Fye cũng như Rainbow và Clover chỉ đứng yên nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những trận gió rít lên từng đợt lạnh lẽo, xóa nhòa hình ảnh Linda trong tầm mắt mọi người, tưởng chừng như cô đã bị nó nuốt chửng.
- Protected!
Nhưng chỉ một thoáng thôi, những cơn lốc tan dần, chỉ để lại chút bụi cuốn nhạt nhòa trong không gian. Tấm khiên hiện ra sau đó, trong suốt với hình đầu quái vật Medusa trong thần thoại thuộc về nữ thần Athena đang che chắn cho Linda. Cô siết chặt nó trong tay, đôi môi vẽ lên nụ cười, nó là thứ bất khả xâm phạm, bảo bối của gia tộc Fogari giờ đã đến lượt cô kế thừa.
- Tốt lắm, sức mạnh thật sự của dòng tộc Fogari.
Rainbow vỗ tay, còn Fye lúc này đã cứng đờ trước những gì mình thấy. Hình dáng Linda trong bộ trang phục hoàng gia sáng chói, uy nghi, mái tóc đen buột cao, trên tay cầm khiên chắn bên cạnh là Centaria. Con Pet thuộc cấp A với tròng huyết dụ một màu choáng kín đôi mắt, chiều cao khoảng 70 cm nhưng còn có thể biến lớn thêm nữa, tà áo đỏ sẫm lướt trong gió. Đó chính là nguyên thể của hộ vệ Chúa Tể tương lai, người thừa hưởng dòng máu chính thống – Linda Fogari.
- Nhường nhịn đủ rồi, bắt đầu trận chiến nào Tam Hoàng Tử Fye Akira.
Linda nhìn sâu vào đôi mắt Fye, cái nhìn nghiêm túc vô cùng xa lạ. Đúng là chuyện gì cũng không thể nào lường trước được. Đánh nhau một trận thật sự. Fye trở về nguyên thể, trang phục hoàng gia một màu kem dịu nhẹ nhưng lúc này như là nguồn ánh sáng duy nhất tỏa ra trong màn đêm tăm tối. Thanh kiếm sắc bén trông có vẻ tầm thường hóa quyền trượng với chiều dài tầm hai mét, đường nét uốn cong giống một ánh chim to lớn cùng viên kim cương The Golden Jubilee góc cạnh đính ở đỉnh cao nhất. Chú bướm Coolix thường ngày bị nhốt trong chiếc lồng ngột ngạt đã hóa thành hình dạng như một con người, hoa văn cánh bướm hiện rõ ngay tâm tinh, đôi mắt nhỏ nhắn tròn xoe chỉ hiện diện một màu trắng lạnh lẽo cùng màu với bộ trang phục mang ấn ký của riêng gia tộc Akira. Cậu bé Coolix, một Pet nằm trong cấp A thế hệ 615.
- Summons dark souls nestled in the wind.
Fye giơ cao quyền trượng, để đúng tầm viên kim cương song song với mặt trăng trên cao. Ánh sáng khuếch đại tạo nên nguồn năng lượng rất lớn chói lòa khiến thị giác con người giảm đi hơn nửa, len lỏi sâu trong đó tiếng gió rít gào. Những linh hồn dai dảng bay loạn trong không gian, phà những làn hơi bốc mùi kinh tởm qua tai Linda. Cô nàng chau mày, một hoàng tử lại sử dụng loại phép thuật này, thật hiếm thấy. Tay nâng tấm khiên lên cao, bọn linh hồn chạm phải liền đánh thức cơn mộng mị của Medusa, đôi mắt tròng trọc trừng lớn in hằn đường gân máu dị hoặc biến những vong hồn kia hóa đá chỉ trong phút chốc rồi tan rã ra hòa vào cơn gió.
- Đến lượt tôi. Fog illusion.
Linda niệm chú, rồi nhún người bay lên bao, khuất dần sau màn sương mù mờ ảo. Từng lớp từng lớp sương mù dày đặc vây kín xung quanh Fye. Cậu siết chặt quyền trượng trong tay, đôi mắt liên tục liếc nhìn xung quanh cảnh giác. Bước chân chậm rãi tìm lối thoát. Cậu biết ở bất kì ma trận nào cũng phải có kẻ hở, nơi đó chính là lối thoát duy nhất. Fye cứ bước đi, không khí lạnh dần và như muốn đông cứng thành từng khối mặc cho cậu niệm không biết bao nhiêu là thần chú hóa giải. Hô hấp bắt đầu khó khăn nhưng con đường có lẽ là vô tận. Đấu trường bỏ hoang trong trí nhớ của cậu không rộng đến mức độ này. Phải chăng cậu là đang đi quanh một vòng tròn không có điểm dừng?
Sương mù mỗi lúc một dày hơn, không hề có bất cứ một tiếng động gì truyền đến ngoài những tiếng u u lạnh lẽo. Một lúc sau Fye nhận ra Coolix đã không còn nữa. Bây giờ xung quanh chỉ có mỗi mình cậu với những hơi sương trắng toát. Quái lạ, cậu không cảm nhận được bất cứ sự di chuyển nào, vậy thì làm sao Linda hay Centaria có thể bắt mất Coolix?
Chìm lạc trong những suy nghĩ rối bời Fye một phút không cẩn thận để bóng đen mờ ảo phía sau lưng khống chế. Lưỡi gươm màu xanh nhạt làm từ đá larimar tinh khiết kề sát cổ cậu, mái tóc đen rũ xuống bờ vai rộng cùng giọng nói thì thầm bên tai:
- Game Over!
Fye trợn mắt, Linda ở ngay đằng sau cậu, từ lúc nào? Gịong nói đó vừa dứt màn sương lạnh mờ đục kia tản ra dần rồi tan biến để lại khung cảnh hoang tàn của đấu trường cũ. Rainbow và Clover đã được tận mắt chứng kiến, một trận đấu đẹp mắt. Kể cả người mình yêu Linda cũng có thể thẳng tay lừa vào trận pháp không thương tiếc như vậy thì kẻ thù nào cũng không cần phải lo sợ nữa rồi.
- Trận pháp Fog illusion ngăn cản sự xâm phạm của gió. Cho nên với một người thuộc hệ gió như anh thì sẽ không thể nhận biết được việc em di chuyển như thế nào trong trận pháp này nhưng ngược lại thì không.
Linda bỏ thanh kiếm ra khỏi Fye, cơ thể cô vẫn trong trạng thái lơ lửng trên không, đôi cánh trắng vươn rộng trông như một thiên sứ. Giờ thì cậu đã hiểu lý do tại sao mình thua trong trận đấu này. Có lẽ về sau cậu nên bắt đầu nâng cao sức mạnh bằng việc học thêm về các nguyên tố khác. Nghĩ một lúc cậu gật nhẹ đầu. Linda đáp đất, thu đôi cánh vào mình, trở lại trong bộ đồng phục học sinh thường ngày vói tóc dài giữa lưng cùng màu mắt đen tuyền. Centaria biến thành viên charoite đính trên chiếc lắc đeo tay của Linda.
Buổi tập hôm nay kết thúc, Rainbow và Clover đã biến mất ngay sau khi nhận thấy kết quả trận đấu. Còn lại hai người, cô lấy ra cuộn giấy được cột bởi sợi vải màu vàng mang ấn ký riêng biệt ra đưa cho Fye:
- Vật này ông nội nhờ em đưa cho anh.
Đặt nó vào trong tay cậu Linda liền quay lưng bước đi. Không còn nữa những cái ôm ấm áp và lời quan tâm như ngày nào, cô lúc này thật sự mang khí chất một hộ vệ, trầm tĩnh và xa cách. Cậu mệt mỏi trở lại là bản thân của ngày thường, khoác trên mình chiếc áo mangto đặc trưng cho hoàng tộc khối A, cất đi cây quyền trượng vào một không gian khác, dịch chuyển Coolix vào chiếc lồng nó vốn thuộc về.
Kéo sợi vải ra khỏi cuộn giấy trắng tinh, Fye chăm chú đọc từng câu chữ trong bức thư mà Orochi Fogari – hộ vệ của Chú Tể hiện tại cũng chính là ông nội Linda.
“ Tam Hoàng Tử Fye Akira, đơn gia nhập trận chiến tôi đã nhận được và Hiệp Hội Magic cũng đã chấp nhận. Mong cậu nhớ rằng việc tham gia trận chiến không cho phép chuyện tình cảm riêng tư xen vào, hãy giữ khoảng cách nhất định và bảo vệ người đang gánh vác sứ mệnh quan trọng rong tương lai.”
XOẸT!
Con chữ cuối cùng vừa thu vào mắt toàn bộ bức thư trong tay cậu đã bị ngọn gió lạnh của màn đêm xé nát. Tàn dư bay nhẹ khắp bầu không gian yên lặng đáng sợ, ánh mắt cậu hiện lên một màu vàng sẫm như ánh sao trời. Cái gì chứ? Thư cảnh cáo sao? Dù bây giờ theo lý mà nói chuyện Linda và Fye đến với nhau là hợp tình hợp lý, khoảng cách địa vị đâu còn nữa. Dòng tộc Fogari đối cả ba giới thiên thần, phù thủy và pháp sư đều được xếp vào hang quý tộc. Vậy mà việc họ yêu nhau vẫn bị cấm. Lý gì đây?
Dù không biết tương lai sẽ ra sao nhưng chuyện cậu phải đương đầu với một cuộc chiến tàn khốc là điều không thể tránh khỏi. Đã đến lúc cần đặt cược cho một ván bài, dùng hạnh phúc cả cuộc đời đặt vào chiến thắng của Kit trong tương lai. Nếu thua xem như cậu và Linda mất tất cả, còn thắng thì có lẽ sẽ hiện hữu rất nhiều con đường đưa họ trở về với nhau.
Trang bị cho một trận chiến lớn như thế này, bên cạnh việc triệu tập đồng minh khống chế những kẻ đáng khinh trong Hiệp Hội Magic thì cậu và cả Ouji vẫn còn một buổi lễ trưởng thành cần giải quyết. Nghe nói vào ngày hôm đó cậu sẽ gặp vị hôn thê của mình, một vị quận chúa trong hoàng tộc. Sẽ là ai đây? Thù hay bạn?
Màn đêm vây kín bầu trời, ánh trăng len lỏi đâu đó tia sáng yếu dần, dường như không chống lại nổi sức mạnh bóng tối. Trăng dừng bước, soi mình nơi tấm cửa kính ở thư viện thuộc tầng bốn khu vực khối A.
Hell đẩy cánh cửa màu nâu kêu lên những tiếng kèn kẹt khó nghe vào, nơi này có lẽ cũng ít người lui tới. Kit theo sau cậu, ngạc nhiên thay cô bé vẫn như bình thường. Sau khi tỉnh dậy trên chiếc giường của mình, đôi mắt nhìn những tấm giấy dán tường màu xanh quen thuộc thì đồng thời Kit cũng nhận ra bản thân trong gương. Hoàn toàn không có khác biệt gì. Những ký ức mập mờ hiện lên nơi tâm trí. Cô nhóc đã rất trông đợi, sau khi hóa giải phong ấn mình sẽ biến đổi, biến đổi theo tiền tố sức mạnh nắm giữ vậy mà cô vẫn vậy. Tóc nâu, mắt nâu, nhìn chúng thật tầm thường và tệ hại.
Kit nhủ thầm khi bất chợt trông thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu nơi cửa kính đối diện. Nhưng chỉ phút chốc cơn gió lùa đến kéo tấm rèm màu kem vào, che mất những ô cửa sổ. Cô bé hít vào sâu một hơi rồi thở hắt ra, có lẽ cô đang chuẩn bị tinh thần cho một điều gì đó. Quay sang nhìn Hell, Kit cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt khi chạm phải đôi mắt của cậu.
Nó mang nét gì đó sắc lạnh.
Đôi mắt vàng kim không còn dịu dàng nữa, hoàn toàn nghiêm túc và mang nét gì đó khó chịu cùng khắt khe. Kit trở lại gương mặt lạnh tanh, thôi không cười nữa. Dù sao thì những nụ cười gần đây của cô rất gượng gạo, mà bản thân cũng chẳng thích cười như lúc trước. Có cái gì đó đè nặng trong lòng, cô nhóc chẳng biết, càng không xác định rõ được. Bởi vậy cô cần một người hướng dẫn và hôm nay người đó là Hell.
Chắc cậu đã nhận ra Kit bắt đầu hiểu được bản thân đang mang trên vai trách nhiệm quan trọng như thế nào. Nếu là trước kia khi cô nhóc cười cậu sẽ rất vui, nhưng lúc này thì không. Những nụ cười đó chỉ là cách để cô cố gắng trốn tránh, việc đó khiến cậu khó chịu. Người mà cậu chọn tuyệt đối không yếu đuối và tự ti chỉ vì sức mạnh của bản thân không bằng ai. Người cậu chọn phải là mạnh mẽ hơn người, cố gắng vươn lên vị trí cao nhất dù có bị chà đạp như thế nào đi nữa. Và cậu đã chọn Kit, quyết định đó mong rằng không là một sai lầm.
- Chúng ta bắt đầu thôi.
Cô nhóc kéo chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ với những hoa văn khắc tỉ mỉ ra và ngồi vào. Lúc này tâm trí cô rối bời, rối như một đám tơ vò chằng chịt, đến nỗi không còn biết suy nghĩ thêm gì và bắt đầu cảm thấy mọi thứ trống rỗng.
Hell không nói gì thêm, việc cần làm bây giờ không phải là quan tâm đến cảm xúc của bản thân hay là những suy nghĩ và hàng trăm câu hỏi mông lung bất định. Tất cả những thứ đó rồi sẽ có câu trả lời thỏa đáng, vấn đề là thời gian không còn nhiều. Cậu vãy nhẹ tay, luồng khí màu trắng đục tóm lấy quyển sách dày cộp to lớn nằm ở góc kệ cao nhất và khuất nhất thư viện. Quyển sách cũ kĩ rơi thẳng xuống bàn, nhưng tuyệt nhiên không hề gây ra tiếng động. Mặt bìa bao phủ bởi lớp da màu nâu với những đường nét ngoằn nghoèo, nhăn nheo và sần sùi, trông vào bảo đảm không ai dám đưa tay lật ra đọc.
Nhưng vấn đề ở đây những trang sách tự động mở mà không cần chạm tay vào. Mùi ẩm mốc cùng những hạt bụi bay trong không khí chạm đến khứu giác nhạy cảm của Kit. Cô bé hắt hơi liên tục, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy bóng dáng người con gái tóc đỏ đã từng gặp trong cơn mơ. Chớp nhẹ hàng mi, hình ảnh nhạt nhòa đó biến mất. Trận pháp ánh lên màu vàng sáng chói vây lấy cơ thể Kit, trận pháp do Hell vẽ ra. Trên tay cậu cầu quyển sách dày cộm đó, miệng lẩm nhẩm thần chú:
- Take me to the past, the past is written in the book. The truth I did not see.
Hai người họ vẫn đứng yên nhưng không gian và thời gian xoáy vào nhau lao vun vút như tốc độ ánh sáng. Mọi thứ hòa lại thành những màu sắc bắt mắt huyền ảo, trôi đi qua đáy mắt rồi cuối cùng cũng hiện ra những hình ảnh rõ nét.
Khung cảnh lúc bấy giờ vô cùng trong lành, thảm cỏ xanh rì trải dài cùng khắp như vô tận. Những bông hoa dại dù nhỏ bé nhưng điểm xuyến những chấm nho nhỏ trên nền xanh của cỏ cây tỏa sáng dưới ánh mặt trời tựa những viên kim cương lấp lánh. Tòa lâu đài cổ kính, dù uy nghi nhưng lại như gã khổng lồ cục mịch xấu xí lặng lẽ tạo ra một góc khuất nơi ngọn đồi xa xa, tách biệt hẳn với bầu không khí tràn ngập sức sống này.
Tòa lâu đài đó Kit đã từng thấy, cũng là trong một giấc mơ.
- Đây là triều đại Darkness I, có lẽ thời điểm vài năm trước khi diễn ra cuộc chiến của Queen Ann. Theo như những gì anh tìm hiểu thì lúc này Queen Ann đã biết được bí mật gì đó.
Hell từ sau bước đến, lên tiếng giải thích. Kit theo hướng chỉ của cậu mà nhìn nơi cung điện Sương Giá âm u như đang bị cả mùa đông vây kín. Cảm giác ớn lạnh bất chợt lan tràn khắp cơ thể, cô nhóc đưa mắt nhìn chiếc bóng đen bay ra từ bên trong lâu đài. Người đó dừng lại bên bờ con sông chảy siết. Một người con gái, mái tóc ánh lên màu đỏ tươi như máu, gương mặt hoang mang soi mình xuống dòng nước trong vắt.
- Là Queen Ann?- Kit hỏi.
Hell không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, đôi mắt chăm chú nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Từng giọt nước mắt trong suốt nhẹ rơi, phản chiếu trong đó là dáng hình một người con gái mang mái tóc màu tía nấp sau bụi cây xanh. Đó là Victoria, bà ta lúc này đang ở độ xuân thì của một thiếu nữ, gương mặt đó trông rất u buồn, đôi mắt đó chú mục nơi Ann, cái nhìn khó hiểu.
Ann thì lại khác, cô cứ khóc, như một kẻ hèn nhác và yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô ghét bản thân mình, ghét dòng máu đang chảy tràn nơi những mạch máu. Chau mày tức giận nhìn xuống dưới con sông, Ann giơ tay đánh xuống nước, cố gắng làm cho hình ảnh kia nhạt nhòa đi. Đôi tay bây giờ đã xuất hiện những vế thương rướm máu, nhưng có lẽ chúng không đau bằng gánh nặng đè trong lòng cô. Ann nắm chặt lấy ngọn tóc của mình thu cơn gió mạnh nhất vào lòng bàn tay đang run lên thành lưỡi dao sắc lẻm. Chần chừ do dự, cô muốn cắt đi thứ tóc mang màu đỏ ghê tởm này, thứ đã chứng minh cô là một trong những nàng công chúa tộc phù thủy.
Mệt mỏi lắm rồi.
- Em điên rồi sao?
Lưỡi kiếm gió sượt ngang qua, cắt đi vài sợi tóc rơi rụng. Ann ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn. Ẩn sau chiếc mặt đạ kia là đôi mắt màu máu tươi, mái tóc bạch kim dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng hơn bao giờ hết. Dáng nhìn cao lớn kia như muốn bao bọc che chở cho Ann, bàn tay người con trai nắm chặt lấy vai cô, tỏ vẻ rất kích động.
- Em mệt mỏi rồi Key.- những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Ann, gương mặt giống hệt Kit như hai giọt nước.
- Anh, trở về với Vic đi, em chịu không nổi nữa, quá mệt mỏi rồi. Tha cho em đi, đừng bắt em phải giết anh!- Ann gào lên, dùng hết sức đẩy người kia ra rồi ôm chặt cái đầu đau nhức như muốn nổ tung của mình.
- Ta không phải một món hàng, Ann. Nếu ta cản đường em hãy giết ta đi, đừng bao giờ bắt ta rời xa em. Ta làm không được. – người con trai lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu đỏ óng mượt.
Ann ngẩng mặt lên nhìn, trong thâm tâm cô muốn ôm chặt lấy người này nhưng thực tế thì không được. Cô mang trong mình một nửa dòng máu pháp sư, là ánh sáng. Còn anh, một người mang dòng máu thuần khiết bóng đối. Hoàn toàn đối nghịch nhau, rồi sẽ ra sao khi thời khắc trận chiến bắt đầu? Cô phải cầm gương giết chết anh hay là giết chết luôn cả người chị cùng mẹ khác cha – Victoria. Họ đều quan trọng với cô, không thể được. Cô làm không được.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Ann, Hell bất chợt cau mày trong khi Kit vẫn đang chăm chú quan sát sự việc. Sắp đến lúc rồi, lúc này Queen Ann sẽ đọc thần chú phong ấn người đàn ông kia, nhưng năm lần bảy lượt cậu chẳng thể nào biết được chuyện gì xảy ra tiếp theo và người che mặt kia là ai, liệu lần này có như vậy nữa không.
Như những gì Hell nghĩ, cảnh tiếp theo đó Ann triệu hồi sức mạnh, kêu gọi quyền trượng của mình, mở ra cánh cửa vô tận nhằm phong ấn những kẻ tội đồ chờ ngày xét xử. Hầu hết những người thuộc thần tộc bóng tối xa xưa đều đã bị giam cầm trong đó, người đàn ông này chính là kẻ cuối cùng còn lại.
Ánh mắt Ann hiện rõ nỗi thống khổ tột cùng, giọt nước mắt trong veo theo làn gió thổi mạnh cuốn đi. Người con trai kia mỉm cười nhìn ô, cuối cùng thì cô cũng như bao người khác, quyền lực che mờ đôi mắt rồi, một người yếu đuối như cô cuối cùng cũng đã lột xác để tồn tại trong cuộc sống khắc nghiệt này. Nếu là vậy anh chấp nhận hy sinh.
Thoáng chừng nỗi đau siết chặt con tim, hai người hướng mắt nhìn nhau. Bàn tay anh đưa lên, chạm đến chiếc mặt nạ tháo nó ra khỏi gương mặt góc cạnh.
Bỗng..
Mọi thứ nhòe đi. Hình ảnh rõ nét chợt mờ dần rồi cuộn xoáy vào nhau, hỗn loạn. Hell không còn lạ lẫm gì với hiện tượng này nữa, bởi lẽ từ trước đến giờ cứ mỗi khi về với lịch sử, tìm hiểu đến đoạn này mọi thứ lại trở nên như vậy. Kit bất chợt run lên vì sợ hãi, cái thứ mà cô thấy lúc này trông thật kinh tởm.
- Dream Monster. – Hell kéo Kit về phía sau mình, cậu siết chặt nắm tay gằn giọng.
Đúng vậy một con quái vật chắn ngang không gian và thời gian. Con quái vật mang hình hài sư tử với chiếc bờm kiêu hãnh, móng vuốt sắc bén như kim loại nguyên chất, đôi cánh dơi dang rộng vừa ghê rợn vừa hùng dũng tựa một chiếc binh thực thụ.
- Stonewall.- Hell đưa tay lên tạo bức tường đá chắn ngang trước mặt mình, nếu chỉ dùng những chiêu thức phép thuật thì không thể nào thắng nổi con quái vật.
Lần nào cũng vậy, nó luôn có mặt phá rối ngay đúng thời điểm có thể thấy được người tình của Queen Ann. Nó xuất hiện như đã chờ sẵn và được sai bảo canh gác bí mật vậy.
Nhưng tại khoảng không gian và thời gian trong lịch sử, ngoài việc tay không tạo pháp trận ma thuật ra thì không thể nào triệu hồi vũ khí, bất kể là kiếm hay quyền trượng. Bởi lẽ có khi việc ta làm sẽ thay đổi lịch sử cả một dòng tộc sau này.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, bức tường đá kia bị con quái vật đẩy đổ, từng tảng đá lớn lao về phía Hell. Chết tiệc cậu chậm tay, không thể nào chống đỡ được khi chưa kịp giăng kết giới. Cậu ngã về phía sau, cũng chính lúc đó Hell phát hiện ra….Kit đã biến mất!!!
Cơn hoảng loạn nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, tim Hell đập từng hồi dồn dập rồi se chặt lại đến mức cậu không tài nào thở nổi. Nguy to rồi, ngay trong khe hở của không gian và thời gian vô định này nếu lạc đường sẽ chẳng thể nào có thể trở ra. Cũng may lần trước khi giải trừ phong ấn áp đặt lên Kit luồng khí trong cô đã rõ ràng hơn. Có thể theo hướng khí mà định hướng xem là cô đang ở đâu.
Nhanh thật nhanh không chần chừ. Mặc kệ quá khứ của Queen Ann ẩn chứ a bí mật gì, cậu sẽ từ từ tìm hiểu, việc quan trọng bây giờ chính là tìm được Kit, nếu không Hell sẽ điên lên mất.
Đưa tay vẽ trận đồ mở ra cánh cửa không gian mặc cho con quái vật phía sau đang gầm thét vì bị siết chặt bởi dây xích phong ấn mà Hell tạo nên. Cậu nhanh chóng biến mất, bước chân vội vã lần theo dấu vết và mong rằng cô nhóc sẽ không phải đối đầu với bất kì con ác quỷ nào khi không có cậu ở bên cạnh.
Khe hở bao trùm bới một màu đen đơn sơ cũng như không hề bị tác động bởi dòng xoáy vô tận của thời gian. Mọi thứ trống rỗng, yên tĩnh, lặng câm. Đột nhiên đâu đó vang lên những tiếng bước chân chậm rãi khô khốc, cô đọng trong không gian rồi cũng nhanh chóng bị màn đêm tĩnh lặng nuốt chửng. Kit bước đi trên những bậc thang dần hình thành mà chẳng ai biết nó bắt đầu từ đâu và sẽ dẫn đến nơi nào.
Bước chân cô nhóc như bị ai đó điều khiển, chỉ biết đi thôi nhưng không nhận định được là đi đâu. Trước mắt cô là hình ảnh của Nữ Chúa Tể Queen Ann, người bước đi như trôi trên những nấc thang không vững chắc. Mái tóc đỏ chói bồng bềnh như suối lay động và đôi mắt trong veo cùng màu ánh lên nét lạnh lẽo sắc bén sâu thật sâu nơi đáy mắt.
Kit và Ann, hai gương mặt hoàn toàn giống nhau chỉ trừ màu tóc cũng như màu mắt đi.Chiếc đầm trắng lay động đều đều mặc dù không một cơn gió nào hờ hững lướt qua. Kit quay lưng đuổi theo ngay khi bóng dáng Queen Ann hiện ra.
Từ lúc ngồi trong phòng thư viện mái tóc đỏ đó bất chợt lướt qua tầm mắt đã khiến cô nhóc nảy sinh bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Nhưng lúc này, khi đã mặt đối mặt cô lại không thể thốt ra lời nào. Hình dáng đó không thật sự hoàn mỹ nhưng lại thu hút ánh mắt cô bé một cách kỳ lạ. Không thể rời đi được. Phải chăng đó chính là thứ được gọi là quyền uy của nhà cầm quyền vĩ đại trong truyền thuyết. Cô gái này sao? Nếu sử sách không ghi chép lại thì có lẽ đánh chết Kit cũng không tin một người con gái vóc dáng nhỏ nhắn như thế này có thể tạo nên những trang sử oai hùng như vậy. Phong ấn toàn bộ dòng tộc bóng tốo xưa kia rồi đột nhiên qua đời vì sức mạnh bộc phát đến cực điểm.
“ Kitami hậu thế của ta. Mạnh mẽ lên đừng tự ti. Sức mạnh đối với con sẽ chỉ là thứ nhỏ nhoi thứ con thật sự cần để thay đổi vận mện hcòn lớn lao hơn rất nhiều.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng gió lướt qua tai đánh thức Kit khỏi cơn mộng mị. Cô bé sực tỉnh mấp máy môi trả lời:
- Con chỉ là một đứa vô dụng, thật sự không dám tin con lại là hậu thế của người.
“ Sức mạnh tiềm ẩn trong con nó còn vượt xa tất cả những gì con có thể tưởng tượng được. Vì lẽ đó ta đã phải áp đặt lên nó những ba tầng phong ấn. Một tầng đã được thầ nquan Hell Kaname hóa giải. Con không cảm thấy cảm giác gì kì lạ sao?” – Queen Ann mỉm cười, bước chân tiếp tục đi lên trên những bậc than đá bám đầy rêu không mấy vững chắc.
- Có lẽ là một chút, con không biết nữa. Chỉ là cảm nhận được khí của bản thân nhưng thế nào nhưng cũng không rõ ràng là sức mạnh thuộc ánh sáng hay bóng tối.- Kit trả lời, đôi chân mày xô vào nhau.
“ Đó là điều đương nhiên. Chắc con cũng biết ta mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa của pháp sư và phù thủy cho nên sức mạnh con kế thừa của ta không thiên về riêng ánh sáng hay bóng tối.” – Queen Ann quay mặt sang nhìn Kit, đôi mắt đỏ thẳm lại hiện lên nét u buồn ẩn đâu đó.
- Nhưng con làm sao có thể phát huy được sức mạnh, thời gian không còn nhiều nữa và con phải tham chiến.- Kit hỏi bằng giọng run run như một con người bị dồ nvào đường cùng và lạc lối không biế tlàm cách nào thoát ra.
“ Hai tầng phong ấn còn lại con phải chấp nhận đánh đổi, những cái giá rất đắt. Hãy nhớ lời ta sức mạnh chỉ là thứ nhỏ nhoi.”- Queen Ann vãy tay lại thêm những bậc thang đá nhám càm hiện lên trước mắt, con đường phía trước dễ chừng vô tậng không điểm dừng.
- Sẽ là xứng đáng khi phải trả mọi cái giá để cứu lấy Trái Đất.- Kit hít thở sâu, thu hết can đảm để khẳng định quan điểm của mình.
Queen Ann quay phắt lại, đôi mắt sắc lên lạnh lẽo. Nghe như cô bé vừa thốt ra lời nói kinh thiên động địa. Nụ cười trên gương mặt người tắt hẳn, vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết hiện rõ nơi đáy mắt trong veo đỏ thẳm:
“ Ta đã không còn biết mình là ai cho đến khi gặp con trong mơ. Một oan hồn không được phép mang theo ký ức, và bây giờ hai tầng phong ấn còn lại làm thế nào để hóa giải ta cũng quên rồi. Nhưng ta chỉ có thể khẳng định khi đến lúc lựa chọn con sẽ do dự. Như ta đã từng vậy.”
Ann nhún người lơ lửng trên cao để lại cánh cửa hiện rõ sau lưng. Kit đưa mắt nhìn theo, chỉ còn một nấc thang là có thể chạm đến nơi duy nhất phát ra ánh sáng kia. Cô nhóc vội vã bước lên. Vang bên tai cô là giọng nói trong trẻo của Ann cùng lúc hình bóng người nhạt nhòa phai dấu trong kh6ong gian đen tối tĩnh mịch.
“ Kitami, sức mạnh chỉ là thứ nhỏ nhoi, phụ thuộc vào nó sẽ đẩy con đến đường cùng sự diệt vong. Niềm tin là cái quý giá thật sự con nên đánh đổi, tìm kiếm.”
Bước chân Kit khựng lại khi vừa đặt đến nấc thang cuối cùng. Cô nhóc quay lưng nhìn lại, Queen Ann đã biến mất, như một giấc mơ không thực. Mùi hươgn hoa ngọt ngào kéo tâm hồn Kit ra khỏi những suy nghĩ mông lung, dẫn lối bước chân cô tìm đến ánh sáng. Bước qua cánh cửa gỗ cũ kĩ, ánh sáng dịu nhẹ từ vầng trăng trên cao khiến Kit phải nhíu mày kh1o chịu khi vừa thoát khỏi bóng tối vây kín.
Cảnh vật xung quanh quen thuộc đến mức đã khắc sâu một phần trong tâm trí cô. Thác nước đỗ ầm ầm phá tan bản chất tĩnh mịch của đêm đen nhưng không át được tiếng kim loại lao vun vút trong không khí. Kit đưa mắt nhìn theo. Dưới những chùm hoa Tử Đằng mang sắc tím trầm lặng rũ xuống từ thân cây uốn vòng, mái tóc bạch kim hắt lại ánh sáng từ mặt trăng để có thể tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Đại Hoàng Tử vẫn vậy, khoác trên mình áo mangto đặc biệt dành cho khối A với huy hiệu hoa nhiều cánh cùng bảng tên làm bằng vàng, không hề biến thân mà vẫn chú tâm rèn luyện sức mạnh.
Nghĩ lại từ khi mẹ trở về cô nhóc đã không gặp anh, có lẽ cô vẫn còn giận lời nói khi vừa thức dậy vô tình nghe được.
“ Con sẽ không tham gia vào kế hoạch huần luyện Kit lần này.”
Câu nói đó đánh thẳng vào tinh thần cô một đòn không nhẹ. Thử tưởng xem đoạn đường dài khó nhọc này không có anh kề bên cô không biết mình phải bước đi như thế nào. Đã có quá nhiều hình ảnh của anh ngập tràn trong ký ức cô, dứt ra làm sao được. Đúng là Kit đã rất giận, đến nỗi đã hơn nửa tháng cô không hề trả lời bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cậu, gặp mặt lại càng không. Dạng như một đứa trẻ đang trông mong món quà từ ông gài Noel nhưng bất chợt nhận ra ông ta không có thực.
Nhưng lúc này khí đứng ở đây, nhìn gương mặt anh chăm chú trong từng chiêu thức sức mạnh, bao nhiêu tức giận trong Kit bỗng dưng tan biến. Không biết vì sao cô nhóc cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Ngần ấy năm quen biết anh vậy mà không hiểu rõ con người anh. Những đềiu Ouji là hoàn toàn có lý do, không bao giờ anh tùy tiện nói ra bất cứ điều gì mà không suy nghĩ.
Thật ngu ngốc khi hành động như một đứa trẻ, nếu cứ phụ thuộc mãi vào anh thì cô làm sao mà cứu lấy sự tồn tại của Trái Đất trong tương lai đây. Chắc là anh muốn cô bé học tính độc lập.
Tự bịa ra mộ tlý do để giải thích cho lời nói của Ouji, Kit bước nhẹ nhàng nhất có thể tiến lại gần anh. Không gây ra bất kì tiếng động nào, cô bé từ phía sau vươn tay đến che lấy đôi mắt Ouji.
Cậu giật mình quay phắt lại, lưỡi kiế mtheo đó lướt ngang qua người cô. Kit theo phản xạ nhanh chóng tránh đi. Cô mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh. Sẽ rất thú vị, ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu Kit, phải trừng phạt Ouji một lần mới được.
- Stone Forest.
Kit đọc thần chú, bàn tay vẽ ra trận pháp hình tròn cỡ trung bình mang những ký tự cổ màu xanh lá. Nhún người lấy đà, cô nhóc bay lơ lửng trên cao, ánh mắt trêu chọc hướng nhìn Ouji. Anh như hiểu ý mỉm cười, nụ cười rất bình thản trong khi toàn bộ khí lực anh áp đặt lên nhát kiế mkhi nảy dưới tác động của loại sức mạnh mang tên “ Stone Forest” đang lao về phía anh.
Nhưng, khi khaỏng cánh giữa loại đòn chết người đó với Ouji chỉ còn mong manh như đường chỉ thì nhanh như cắt anh bay lên tránh đi. Áp lực từ đòn tấn công dồn hết lên gốc cây xanh sau lưng anh khiến nó gãy rạp.
Cảnh sắc lúc này thật đẹp. Mùi hoa Tử Đằng thoảng thoảng trong cơn gió se lạnh buổi khuya, tiếng thác nước đổ ầm ầm vang vọng và hai con ngừơi lơ lửng đưa đôi mắt nhìn nhau.
- Ray Prison!
Ouji cất thanh kiếm vào một nơi nào đó, nó biến mất nhưng không biết là đi đâu. Tay cậu vẽ lên trận pháp vòng tròn cũng chỉ ở cỡ trung bình trên đầu. Cảm giác bất an lan tràn khắp cơ thể Kit. Có cái gì đó phát ra ánh sáng chớp giật liên hồi. Đôi mắt nâu trợn ngược ngạc nhiên khi thấy dấu hiệu chẳng lành, môi mấp máy câu thần chú thấy được cách đây không lâu trong quyển sách phép thuật chú Long cho:
- Guard!
Kết giới bảo vệ bao bọc lấy cô nhóc, cùng lúc đó hàng trăm tia sét từ trên trận pháp Ouji đã dàn ra lũ lượt giáng xuống. Ầm ầm những tiếng động chói tai, khiến mấy con dơi ẩn sâu trong hang động tăm tối cũng phải hoảng sợ vỗ cánh bay đí. Ouji đứng đó đưa mắt nhìn, cái nhìn rất bình thản không hề lo lắng. Anh chỉ là đang muốn xem trong thời gian qua họ đã dạy cho Kit được cái gì, nếu đòn tấn công mức trung bình này cô bé cũng không chống lại được thì xem như bỏ đi. Nhưng anh tin cô sẽ làm được.
Anh thu trận pháp lại, khói bụi mịt mờ dần tản đi. Kit vẫn an toàn không hề bị trúng một đòn nào nhưng kết giới bao quanh cô nhóc bắt đầu nhấp nháy chớp giật. Nó vỡ vụ ra. Guard cũng chỉ là kết giới thuộc hạng trung bình, có thể đỡ hết đợt sấm sét khủng khiếp vừa rồi mới vỡ vụn thì đã là kì tích. Nhưng nguy hiểm hơn, Kit mất đi thăng bằng đột ngột và rơi tự do từ trên cao xuống.
Cô không hề có ý định dùng sức mạnh để bay lên, chỉ thả lỏng cơ thể rơi với tốc độ nhanh dần theo từng giây. Đôi mắt nâu chăm chú nhìn Ouji. Anh cuối cùng cũng phải chịu thua cô, vội vàng lao xuống dang rộng tay ôm chặt lấy Kit.
Nhẹ đặt chân xuống đất, vạt áo mangto tung bay chợt dừng hẳn nép sát vào người anh khi gió lặng đi. Kit mỉm cười gian xảo, chỉ ngón trỏ vào người Ouji:
- Transparency. Gameover.
Kit vừa dứt lời dòng máu đỏ thẳm lan tràn khắp chiếc áo sơmi trắng của Ouji. Anh không nhíu mày, không tỏ vẻ đau đớn mà ngược lại còn rất bình thản.
- Đã biết dùng kế đánh lừa anh. Nhưng mà đảm bào với em chiêu này chỉ gạt được anh chứ người khác thì không.- Ouji nhìn sâu vào mắt cô nhóc, nụ cười được vẽ lên trên môi anh.
- Cho nên em chỉ dùng với anh, người khác thì có kế khác.- Kit nhún vai nghịch ngợm, vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh như con mèo nhỏ.
- Chà hơi tiếc một chút nhưng em ở khu vực khối A như thế này rất nguy hiểm. Biết đấy nếu mấy bà giáo già phát hiện ra anh cũng không bao che được.- Ouji vuốt tóc Kit rồi tiện tay đưa sang nhéo nhẹ cái mũi cao cao của cô.
- Đau nha! Có lẽ cũng sắp sáng, thôi em về đây.
Kit xoa xoa cái mũi đáng thương của mình rồi nhảy xuống khỏi tay Ouji. Cô nhóc bước lại gần, nhướng người lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi anh. Ouji tròn mắt ngạc nhiên nhưng không giấu được tia vui thích, lần đầu tiên cô chủ động với anh có lẽ là hiếm thấy.
- Đại Hoàng Tử nhanh chóng về phòng đừng tập luyện quá sức.
Cô nhóc nháy mắt tinh nghịch, mỉm cười với Ouji rồi quay lưng bước đi. Tiếng bước chân của cô trong phút chốc gợi lên việc quan trọng trong tâm trí Ouji. Anh đưa tay giữa lấy Kit, kéo cô lại gần và đối mặt với mình rồi chậm rãi lê ntiếng hỏi:
- Đại Hoàng Tử sẽ nghe lời nhưng Nhị Công Chúa phải hứa một chuyện, được không?
- Chuyện gì mà trông anh có vẻ nghiêm trọng vậy?- Kit nghiêng đầu, cái nhíu mày lộ ra vẻ khó hiểu.
- Hứa với anh dù sao này có xảy ra chuyện gì thì hãy nhớ nếu thật sự là anh thì anh sẽ không làm em tổn thương. Tin anh, được chứ?- Ouji nhìn sâu vào mắt Kit, từng câu từng chữ đều nhấn mạnh nhưng là với giọng điệu dịu dàng như muốn Kit ghi nhớ mãi mãi.
Cảm giác bất an không tên lại rạo rực chạy khắp người Kit. Có cái gì dường như sắp xảy ra và anh đang cố thông báo với cô sao? Cô nhóc đã bắt đầu để ý tỉ mỉ tất cả mọi thứ xung quanh, cô nhận thức được trong hoàn cảnh này mọi lời nói và sự việc nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến vô vàng điều xảy ra ở tương lai. Cho nên cẩn trọng vẫn hơn.
Mọi thứ rơi vào im lặng. Bàn tay Ouji đặt trên vai Kit không hề dịch chuyển, ánh mắt anh cũng vậy, anh đang chờ đợi không hối thúc hay ép buộc. Anh chờ đợi câu trả lời thật sự của cô cũng như kết quả cho lần đặt cược đầu tiên của bản thân, anh biết mình sắp phải đối đầu với cái gì.
“ Kitami, sức mạnh chỉ là thứ nhỏ nhoi, phụ thuộc vào nó sẽ đẩy con đến đường cùng sự diệt vong. Niềm tin là cái quý giá thật sự con nên đánh đổi, tìm kiếm.”
Lời nói của Queen Ann trước khi biến mất chợt lướt qua tâm trí Kit khiến cô bé sực tỉnh. Cô ngước đôi m8át nâu lên nhìn Ouji. Vẻ mặt anh hằn rỏ sự chờ đợi và cả hy vọng đặt nơi cô, thôi không suy nghĩ vẩn vơ nhiều vì mười mấy năm là một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ lâu để cô nhóc nhận ra Ouji với mình có bao nhiêu chân thành, rất đáng để cô đặt cược.
- Được rồi, em hứa. Dù là như thế nào em cũng mãi tin anh. – Kit mỉm cười, bàn tay áp sát gương mặt Ouji như để làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng anh.
Ouji thở nhẹ ra, có lẽ đã trút được một gánh nặng nào đó. Đôi mắt anh mệt mỏi nhắm hờ lại, cúi xuống đặt cằm nơi hõm vai Kit, thì thầm lời cảm ơn rồi nhanh chóng buông tay ra, đứng thẳng người dậy.
Kit vãy tay tạm biệt anh và rảo bước về ký xúc xá khối B, nếu trời sáng giám thị không thấy cô trong phòng thể nào cũng nguy to.
Dõi theo bước chân cô bé, Ouji khẽ thở dài. Bầu trời hừng sáng màu tím nhạt xem lẫn vàng cam, bóng người theo cơn gió vụt một cái xuất hiện phía sau anh. Những tia sáng đầu tiên của ngày mới dần soi rõ hình dáng người đàn ông kia. Mái tóc bạch kim cùng màu với Ouji, mặt đối mặt với anh trông giống hệt nhau như anh em sinh đôi. Nhưng người đàn ông này số tuổi thật sự không chỉ dừng lại ở hàng trăm với cái tên vang danh ở cả ba dòng tộc – Knight Raidenkama.
- Con chấp thuận hay trả giá.
- Trả giá.
Ouji dứt khoác trả lời mà không cần suy nghĩ. Với lời hứa của Kit vừa rồi thì cho dù chuyện gì có xảy đến anh vẫn chống đối tới cùng. Hai cặp mắt lạnh lùng không gợn một tia xúc cảm nào nhìn chằm chằm đối phương. Sẽ chẳng ai có thể tin rằng họ là cha con nếu không biết thân phận của họ. Một người đàn ông tàn nhẫn nuôi dạy một đứa con cũng cứng đầu, lãnh khốc. Từ tính cách đế nngoại hình giống nhau như đúc. Nhưng trò chơi chưa kết thúc chưa biết ai sẽ thắng, mọi việc đều có thể xoay chuyển.
Cha con thì cha con nhưng trong cuộc chơi thì là đối thủ, để đạt được mục đích thì chà đạp lên nhau là chuệyn đương nhiên.
- Được, ta chấp thuận cho con.
Knight gật đầu, ánh mắt sắc như dao tựa rằng chỉ cần liếc nhìn sẽ cắt đứt mọi thứ đã hiện rõ sự không hài lòng. Trẻ hư thì phải trừng phạt, mà hình phạt của ông chưa bao giờ là nhẹ nhàng.
Đưa tay thu thập nguồn năng lượng sấm sét vô tận từ sao mộc xa xôi tạo thành trận đồ bất khả xâm phạm trói chặt lấy Ouji.
Mặt trời dần ló dạng, ánh dương rực rỡ mang sức sống lan tràn khắp từn gngõ ngách, hong khô giọt sương trên lá, phản chiếu lại hình ảnh nhạt nhòa của hai con ngừơi dần biến mất. Ánh sáng soi rọi cả nét ngạc nhiên khó hiểu trên gương mặt Hell Kagame. Lần theo khí Kit thoát ra khỏi khe hở thời gian và không gian chính là lúc cậu phát hiện ra cuộc trò chuyện giữa hai cha con nhà Raidenkama. Điều đ1o khiế ncậu nhớ đến con quái thú Dream Monster. Hình dáng của nó là con sư tử khổng lồ với đôi cánh dơi vững chắc và đầy móng nhọn giống hệt như hình thù linh khí Ouji khi đấu với cậu lần đầu tiên ở Venus, trong kì thi giữa học kì 2.
Dream Monster luôn xuất hiện ngay lúc người mà Queen Ann và Victoria lộ mặt. Giấu nhẹm đi chuyện đó không ai biết đến. Có lẽ nào bí mật này liên quan đế nnàh Raindenkama?
Nơi đó Tam hoàng tử Fye Akira trên tay cầm thanh kiếm có vỏ ngoài tinh sảo, gương mặt đanh lại hết sức tập trung tránh đòn tấn công của đối phương. Người đang đánh nhau với Fye ngạc nhiên thay lại là Linda. Cô lúc này trông rất khác với bình thường. Vận khí lên một lúc mái tóc đen tuyền đã nhanh chóng dài đến chấm chân, thoạt nhìn có vẻ rất vướng víu nhưng thật ra chúng lại bồng bềnh êm ái, khi di chuyển cũng chẳng gặp khó khăn gì. Đôi mắt đen trong vắt đã nhường chỗ cho màu xanh larimar đẹp tựa mặt hồ nước phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời. Đáng nói hơn cô đấu với Fye nhưng không dùng vũ khí, đó là yêu cầu của Clover để thử thách thực lực Linda mà chuẩn bị cho kì rèn luyện này.
Fye không hề nương tay trước cô, từng đòn tấn công của cậu đều rất dứt khóac mạnh mẽ cùng tốc độ chóng mặt. Một vài lần nếu Linda không nhanh chóng tránh né có thể đã gặp phải thương tích không hề nhẹ.
Cụ thể như lúc này, thanh kiếm sắc bén kia, gần như là trong một chớp nháy sượt qua gương mặt Lin, để lại vết rạch không hề nhỏ, khá sâu. Sẽ không chỉ là một vết rạch nhỏ nhoi như thế nếu cô không né sang một bên, nhưng có lẽ tốc độ của Fye vượt ngoài tầm kiểm soát.
- Tornado!
Những nhát kiếm linh hoạt lao vun vút khiến không khí xoáy vào nhau tạo ra những cơn lốc lớn dần lớn dần đổ về phía Linda. Cô dù ngạc nhiên nhưng gương mặt vẫn rất điềm tĩnh, đứng yên tại chỗ và chẳng có ý định tránh đón như những chiêu thức trước. Nếu như trúng phải loại sức mạnh này dù có là pháp sư bậc cao đi chăng nữa cũng phải nằm dưỡng thương đến nửa năm, đừng nói đến một hộ vệ trung cấp như Linda.
Khoảng cách giữa cơn lốc và cô rút ngắn dần, Fye cũng như Rainbow và Clover chỉ đứng yên nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Những trận gió rít lên từng đợt lạnh lẽo, xóa nhòa hình ảnh Linda trong tầm mắt mọi người, tưởng chừng như cô đã bị nó nuốt chửng.
- Protected!
Nhưng chỉ một thoáng thôi, những cơn lốc tan dần, chỉ để lại chút bụi cuốn nhạt nhòa trong không gian. Tấm khiên hiện ra sau đó, trong suốt với hình đầu quái vật Medusa trong thần thoại thuộc về nữ thần Athena đang che chắn cho Linda. Cô siết chặt nó trong tay, đôi môi vẽ lên nụ cười, nó là thứ bất khả xâm phạm, bảo bối của gia tộc Fogari giờ đã đến lượt cô kế thừa.
- Tốt lắm, sức mạnh thật sự của dòng tộc Fogari.
Rainbow vỗ tay, còn Fye lúc này đã cứng đờ trước những gì mình thấy. Hình dáng Linda trong bộ trang phục hoàng gia sáng chói, uy nghi, mái tóc đen buột cao, trên tay cầm khiên chắn bên cạnh là Centaria. Con Pet thuộc cấp A với tròng huyết dụ một màu choáng kín đôi mắt, chiều cao khoảng 70 cm nhưng còn có thể biến lớn thêm nữa, tà áo đỏ sẫm lướt trong gió. Đó chính là nguyên thể của hộ vệ Chúa Tể tương lai, người thừa hưởng dòng máu chính thống – Linda Fogari.
- Nhường nhịn đủ rồi, bắt đầu trận chiến nào Tam Hoàng Tử Fye Akira.
Linda nhìn sâu vào đôi mắt Fye, cái nhìn nghiêm túc vô cùng xa lạ. Đúng là chuyện gì cũng không thể nào lường trước được. Đánh nhau một trận thật sự. Fye trở về nguyên thể, trang phục hoàng gia một màu kem dịu nhẹ nhưng lúc này như là nguồn ánh sáng duy nhất tỏa ra trong màn đêm tăm tối. Thanh kiếm sắc bén trông có vẻ tầm thường hóa quyền trượng với chiều dài tầm hai mét, đường nét uốn cong giống một ánh chim to lớn cùng viên kim cương The Golden Jubilee góc cạnh đính ở đỉnh cao nhất. Chú bướm Coolix thường ngày bị nhốt trong chiếc lồng ngột ngạt đã hóa thành hình dạng như một con người, hoa văn cánh bướm hiện rõ ngay tâm tinh, đôi mắt nhỏ nhắn tròn xoe chỉ hiện diện một màu trắng lạnh lẽo cùng màu với bộ trang phục mang ấn ký của riêng gia tộc Akira. Cậu bé Coolix, một Pet nằm trong cấp A thế hệ 615.
- Summons dark souls nestled in the wind.
Fye giơ cao quyền trượng, để đúng tầm viên kim cương song song với mặt trăng trên cao. Ánh sáng khuếch đại tạo nên nguồn năng lượng rất lớn chói lòa khiến thị giác con người giảm đi hơn nửa, len lỏi sâu trong đó tiếng gió rít gào. Những linh hồn dai dảng bay loạn trong không gian, phà những làn hơi bốc mùi kinh tởm qua tai Linda. Cô nàng chau mày, một hoàng tử lại sử dụng loại phép thuật này, thật hiếm thấy. Tay nâng tấm khiên lên cao, bọn linh hồn chạm phải liền đánh thức cơn mộng mị của Medusa, đôi mắt tròng trọc trừng lớn in hằn đường gân máu dị hoặc biến những vong hồn kia hóa đá chỉ trong phút chốc rồi tan rã ra hòa vào cơn gió.
- Đến lượt tôi. Fog illusion.
Linda niệm chú, rồi nhún người bay lên bao, khuất dần sau màn sương mù mờ ảo. Từng lớp từng lớp sương mù dày đặc vây kín xung quanh Fye. Cậu siết chặt quyền trượng trong tay, đôi mắt liên tục liếc nhìn xung quanh cảnh giác. Bước chân chậm rãi tìm lối thoát. Cậu biết ở bất kì ma trận nào cũng phải có kẻ hở, nơi đó chính là lối thoát duy nhất. Fye cứ bước đi, không khí lạnh dần và như muốn đông cứng thành từng khối mặc cho cậu niệm không biết bao nhiêu là thần chú hóa giải. Hô hấp bắt đầu khó khăn nhưng con đường có lẽ là vô tận. Đấu trường bỏ hoang trong trí nhớ của cậu không rộng đến mức độ này. Phải chăng cậu là đang đi quanh một vòng tròn không có điểm dừng?
Sương mù mỗi lúc một dày hơn, không hề có bất cứ một tiếng động gì truyền đến ngoài những tiếng u u lạnh lẽo. Một lúc sau Fye nhận ra Coolix đã không còn nữa. Bây giờ xung quanh chỉ có mỗi mình cậu với những hơi sương trắng toát. Quái lạ, cậu không cảm nhận được bất cứ sự di chuyển nào, vậy thì làm sao Linda hay Centaria có thể bắt mất Coolix?
Chìm lạc trong những suy nghĩ rối bời Fye một phút không cẩn thận để bóng đen mờ ảo phía sau lưng khống chế. Lưỡi gươm màu xanh nhạt làm từ đá larimar tinh khiết kề sát cổ cậu, mái tóc đen rũ xuống bờ vai rộng cùng giọng nói thì thầm bên tai:
- Game Over!
Fye trợn mắt, Linda ở ngay đằng sau cậu, từ lúc nào? Gịong nói đó vừa dứt màn sương lạnh mờ đục kia tản ra dần rồi tan biến để lại khung cảnh hoang tàn của đấu trường cũ. Rainbow và Clover đã được tận mắt chứng kiến, một trận đấu đẹp mắt. Kể cả người mình yêu Linda cũng có thể thẳng tay lừa vào trận pháp không thương tiếc như vậy thì kẻ thù nào cũng không cần phải lo sợ nữa rồi.
- Trận pháp Fog illusion ngăn cản sự xâm phạm của gió. Cho nên với một người thuộc hệ gió như anh thì sẽ không thể nhận biết được việc em di chuyển như thế nào trong trận pháp này nhưng ngược lại thì không.
Linda bỏ thanh kiếm ra khỏi Fye, cơ thể cô vẫn trong trạng thái lơ lửng trên không, đôi cánh trắng vươn rộng trông như một thiên sứ. Giờ thì cậu đã hiểu lý do tại sao mình thua trong trận đấu này. Có lẽ về sau cậu nên bắt đầu nâng cao sức mạnh bằng việc học thêm về các nguyên tố khác. Nghĩ một lúc cậu gật nhẹ đầu. Linda đáp đất, thu đôi cánh vào mình, trở lại trong bộ đồng phục học sinh thường ngày vói tóc dài giữa lưng cùng màu mắt đen tuyền. Centaria biến thành viên charoite đính trên chiếc lắc đeo tay của Linda.
Buổi tập hôm nay kết thúc, Rainbow và Clover đã biến mất ngay sau khi nhận thấy kết quả trận đấu. Còn lại hai người, cô lấy ra cuộn giấy được cột bởi sợi vải màu vàng mang ấn ký riêng biệt ra đưa cho Fye:
- Vật này ông nội nhờ em đưa cho anh.
Đặt nó vào trong tay cậu Linda liền quay lưng bước đi. Không còn nữa những cái ôm ấm áp và lời quan tâm như ngày nào, cô lúc này thật sự mang khí chất một hộ vệ, trầm tĩnh và xa cách. Cậu mệt mỏi trở lại là bản thân của ngày thường, khoác trên mình chiếc áo mangto đặc trưng cho hoàng tộc khối A, cất đi cây quyền trượng vào một không gian khác, dịch chuyển Coolix vào chiếc lồng nó vốn thuộc về.
Kéo sợi vải ra khỏi cuộn giấy trắng tinh, Fye chăm chú đọc từng câu chữ trong bức thư mà Orochi Fogari – hộ vệ của Chú Tể hiện tại cũng chính là ông nội Linda.
“ Tam Hoàng Tử Fye Akira, đơn gia nhập trận chiến tôi đã nhận được và Hiệp Hội Magic cũng đã chấp nhận. Mong cậu nhớ rằng việc tham gia trận chiến không cho phép chuyện tình cảm riêng tư xen vào, hãy giữ khoảng cách nhất định và bảo vệ người đang gánh vác sứ mệnh quan trọng rong tương lai.”
XOẸT!
Con chữ cuối cùng vừa thu vào mắt toàn bộ bức thư trong tay cậu đã bị ngọn gió lạnh của màn đêm xé nát. Tàn dư bay nhẹ khắp bầu không gian yên lặng đáng sợ, ánh mắt cậu hiện lên một màu vàng sẫm như ánh sao trời. Cái gì chứ? Thư cảnh cáo sao? Dù bây giờ theo lý mà nói chuyện Linda và Fye đến với nhau là hợp tình hợp lý, khoảng cách địa vị đâu còn nữa. Dòng tộc Fogari đối cả ba giới thiên thần, phù thủy và pháp sư đều được xếp vào hang quý tộc. Vậy mà việc họ yêu nhau vẫn bị cấm. Lý gì đây?
Dù không biết tương lai sẽ ra sao nhưng chuyện cậu phải đương đầu với một cuộc chiến tàn khốc là điều không thể tránh khỏi. Đã đến lúc cần đặt cược cho một ván bài, dùng hạnh phúc cả cuộc đời đặt vào chiến thắng của Kit trong tương lai. Nếu thua xem như cậu và Linda mất tất cả, còn thắng thì có lẽ sẽ hiện hữu rất nhiều con đường đưa họ trở về với nhau.
Trang bị cho một trận chiến lớn như thế này, bên cạnh việc triệu tập đồng minh khống chế những kẻ đáng khinh trong Hiệp Hội Magic thì cậu và cả Ouji vẫn còn một buổi lễ trưởng thành cần giải quyết. Nghe nói vào ngày hôm đó cậu sẽ gặp vị hôn thê của mình, một vị quận chúa trong hoàng tộc. Sẽ là ai đây? Thù hay bạn?
Màn đêm vây kín bầu trời, ánh trăng len lỏi đâu đó tia sáng yếu dần, dường như không chống lại nổi sức mạnh bóng tối. Trăng dừng bước, soi mình nơi tấm cửa kính ở thư viện thuộc tầng bốn khu vực khối A.
Hell đẩy cánh cửa màu nâu kêu lên những tiếng kèn kẹt khó nghe vào, nơi này có lẽ cũng ít người lui tới. Kit theo sau cậu, ngạc nhiên thay cô bé vẫn như bình thường. Sau khi tỉnh dậy trên chiếc giường của mình, đôi mắt nhìn những tấm giấy dán tường màu xanh quen thuộc thì đồng thời Kit cũng nhận ra bản thân trong gương. Hoàn toàn không có khác biệt gì. Những ký ức mập mờ hiện lên nơi tâm trí. Cô nhóc đã rất trông đợi, sau khi hóa giải phong ấn mình sẽ biến đổi, biến đổi theo tiền tố sức mạnh nắm giữ vậy mà cô vẫn vậy. Tóc nâu, mắt nâu, nhìn chúng thật tầm thường và tệ hại.
Kit nhủ thầm khi bất chợt trông thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu nơi cửa kính đối diện. Nhưng chỉ phút chốc cơn gió lùa đến kéo tấm rèm màu kem vào, che mất những ô cửa sổ. Cô bé hít vào sâu một hơi rồi thở hắt ra, có lẽ cô đang chuẩn bị tinh thần cho một điều gì đó. Quay sang nhìn Hell, Kit cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt khi chạm phải đôi mắt của cậu.
Nó mang nét gì đó sắc lạnh.
Đôi mắt vàng kim không còn dịu dàng nữa, hoàn toàn nghiêm túc và mang nét gì đó khó chịu cùng khắt khe. Kit trở lại gương mặt lạnh tanh, thôi không cười nữa. Dù sao thì những nụ cười gần đây của cô rất gượng gạo, mà bản thân cũng chẳng thích cười như lúc trước. Có cái gì đó đè nặng trong lòng, cô nhóc chẳng biết, càng không xác định rõ được. Bởi vậy cô cần một người hướng dẫn và hôm nay người đó là Hell.
Chắc cậu đã nhận ra Kit bắt đầu hiểu được bản thân đang mang trên vai trách nhiệm quan trọng như thế nào. Nếu là trước kia khi cô nhóc cười cậu sẽ rất vui, nhưng lúc này thì không. Những nụ cười đó chỉ là cách để cô cố gắng trốn tránh, việc đó khiến cậu khó chịu. Người mà cậu chọn tuyệt đối không yếu đuối và tự ti chỉ vì sức mạnh của bản thân không bằng ai. Người cậu chọn phải là mạnh mẽ hơn người, cố gắng vươn lên vị trí cao nhất dù có bị chà đạp như thế nào đi nữa. Và cậu đã chọn Kit, quyết định đó mong rằng không là một sai lầm.
- Chúng ta bắt đầu thôi.
Cô nhóc kéo chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ với những hoa văn khắc tỉ mỉ ra và ngồi vào. Lúc này tâm trí cô rối bời, rối như một đám tơ vò chằng chịt, đến nỗi không còn biết suy nghĩ thêm gì và bắt đầu cảm thấy mọi thứ trống rỗng.
Hell không nói gì thêm, việc cần làm bây giờ không phải là quan tâm đến cảm xúc của bản thân hay là những suy nghĩ và hàng trăm câu hỏi mông lung bất định. Tất cả những thứ đó rồi sẽ có câu trả lời thỏa đáng, vấn đề là thời gian không còn nhiều. Cậu vãy nhẹ tay, luồng khí màu trắng đục tóm lấy quyển sách dày cộp to lớn nằm ở góc kệ cao nhất và khuất nhất thư viện. Quyển sách cũ kĩ rơi thẳng xuống bàn, nhưng tuyệt nhiên không hề gây ra tiếng động. Mặt bìa bao phủ bởi lớp da màu nâu với những đường nét ngoằn nghoèo, nhăn nheo và sần sùi, trông vào bảo đảm không ai dám đưa tay lật ra đọc.
Nhưng vấn đề ở đây những trang sách tự động mở mà không cần chạm tay vào. Mùi ẩm mốc cùng những hạt bụi bay trong không khí chạm đến khứu giác nhạy cảm của Kit. Cô bé hắt hơi liên tục, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy bóng dáng người con gái tóc đỏ đã từng gặp trong cơn mơ. Chớp nhẹ hàng mi, hình ảnh nhạt nhòa đó biến mất. Trận pháp ánh lên màu vàng sáng chói vây lấy cơ thể Kit, trận pháp do Hell vẽ ra. Trên tay cậu cầu quyển sách dày cộm đó, miệng lẩm nhẩm thần chú:
- Take me to the past, the past is written in the book. The truth I did not see.
Hai người họ vẫn đứng yên nhưng không gian và thời gian xoáy vào nhau lao vun vút như tốc độ ánh sáng. Mọi thứ hòa lại thành những màu sắc bắt mắt huyền ảo, trôi đi qua đáy mắt rồi cuối cùng cũng hiện ra những hình ảnh rõ nét.
Khung cảnh lúc bấy giờ vô cùng trong lành, thảm cỏ xanh rì trải dài cùng khắp như vô tận. Những bông hoa dại dù nhỏ bé nhưng điểm xuyến những chấm nho nhỏ trên nền xanh của cỏ cây tỏa sáng dưới ánh mặt trời tựa những viên kim cương lấp lánh. Tòa lâu đài cổ kính, dù uy nghi nhưng lại như gã khổng lồ cục mịch xấu xí lặng lẽ tạo ra một góc khuất nơi ngọn đồi xa xa, tách biệt hẳn với bầu không khí tràn ngập sức sống này.
Tòa lâu đài đó Kit đã từng thấy, cũng là trong một giấc mơ.
- Đây là triều đại Darkness I, có lẽ thời điểm vài năm trước khi diễn ra cuộc chiến của Queen Ann. Theo như những gì anh tìm hiểu thì lúc này Queen Ann đã biết được bí mật gì đó.
Hell từ sau bước đến, lên tiếng giải thích. Kit theo hướng chỉ của cậu mà nhìn nơi cung điện Sương Giá âm u như đang bị cả mùa đông vây kín. Cảm giác ớn lạnh bất chợt lan tràn khắp cơ thể, cô nhóc đưa mắt nhìn chiếc bóng đen bay ra từ bên trong lâu đài. Người đó dừng lại bên bờ con sông chảy siết. Một người con gái, mái tóc ánh lên màu đỏ tươi như máu, gương mặt hoang mang soi mình xuống dòng nước trong vắt.
- Là Queen Ann?- Kit hỏi.
Hell không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, đôi mắt chăm chú nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Từng giọt nước mắt trong suốt nhẹ rơi, phản chiếu trong đó là dáng hình một người con gái mang mái tóc màu tía nấp sau bụi cây xanh. Đó là Victoria, bà ta lúc này đang ở độ xuân thì của một thiếu nữ, gương mặt đó trông rất u buồn, đôi mắt đó chú mục nơi Ann, cái nhìn khó hiểu.
Ann thì lại khác, cô cứ khóc, như một kẻ hèn nhác và yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô ghét bản thân mình, ghét dòng máu đang chảy tràn nơi những mạch máu. Chau mày tức giận nhìn xuống dưới con sông, Ann giơ tay đánh xuống nước, cố gắng làm cho hình ảnh kia nhạt nhòa đi. Đôi tay bây giờ đã xuất hiện những vế thương rướm máu, nhưng có lẽ chúng không đau bằng gánh nặng đè trong lòng cô. Ann nắm chặt lấy ngọn tóc của mình thu cơn gió mạnh nhất vào lòng bàn tay đang run lên thành lưỡi dao sắc lẻm. Chần chừ do dự, cô muốn cắt đi thứ tóc mang màu đỏ ghê tởm này, thứ đã chứng minh cô là một trong những nàng công chúa tộc phù thủy.
Mệt mỏi lắm rồi.
- Em điên rồi sao?
Lưỡi kiếm gió sượt ngang qua, cắt đi vài sợi tóc rơi rụng. Ann ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn. Ẩn sau chiếc mặt đạ kia là đôi mắt màu máu tươi, mái tóc bạch kim dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng hơn bao giờ hết. Dáng nhìn cao lớn kia như muốn bao bọc che chở cho Ann, bàn tay người con trai nắm chặt lấy vai cô, tỏ vẻ rất kích động.
- Em mệt mỏi rồi Key.- những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Ann, gương mặt giống hệt Kit như hai giọt nước.
- Anh, trở về với Vic đi, em chịu không nổi nữa, quá mệt mỏi rồi. Tha cho em đi, đừng bắt em phải giết anh!- Ann gào lên, dùng hết sức đẩy người kia ra rồi ôm chặt cái đầu đau nhức như muốn nổ tung của mình.
- Ta không phải một món hàng, Ann. Nếu ta cản đường em hãy giết ta đi, đừng bao giờ bắt ta rời xa em. Ta làm không được. – người con trai lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu đỏ óng mượt.
Ann ngẩng mặt lên nhìn, trong thâm tâm cô muốn ôm chặt lấy người này nhưng thực tế thì không được. Cô mang trong mình một nửa dòng máu pháp sư, là ánh sáng. Còn anh, một người mang dòng máu thuần khiết bóng đối. Hoàn toàn đối nghịch nhau, rồi sẽ ra sao khi thời khắc trận chiến bắt đầu? Cô phải cầm gương giết chết anh hay là giết chết luôn cả người chị cùng mẹ khác cha – Victoria. Họ đều quan trọng với cô, không thể được. Cô làm không được.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Ann, Hell bất chợt cau mày trong khi Kit vẫn đang chăm chú quan sát sự việc. Sắp đến lúc rồi, lúc này Queen Ann sẽ đọc thần chú phong ấn người đàn ông kia, nhưng năm lần bảy lượt cậu chẳng thể nào biết được chuyện gì xảy ra tiếp theo và người che mặt kia là ai, liệu lần này có như vậy nữa không.
Như những gì Hell nghĩ, cảnh tiếp theo đó Ann triệu hồi sức mạnh, kêu gọi quyền trượng của mình, mở ra cánh cửa vô tận nhằm phong ấn những kẻ tội đồ chờ ngày xét xử. Hầu hết những người thuộc thần tộc bóng tối xa xưa đều đã bị giam cầm trong đó, người đàn ông này chính là kẻ cuối cùng còn lại.
Ánh mắt Ann hiện rõ nỗi thống khổ tột cùng, giọt nước mắt trong veo theo làn gió thổi mạnh cuốn đi. Người con trai kia mỉm cười nhìn ô, cuối cùng thì cô cũng như bao người khác, quyền lực che mờ đôi mắt rồi, một người yếu đuối như cô cuối cùng cũng đã lột xác để tồn tại trong cuộc sống khắc nghiệt này. Nếu là vậy anh chấp nhận hy sinh.
Thoáng chừng nỗi đau siết chặt con tim, hai người hướng mắt nhìn nhau. Bàn tay anh đưa lên, chạm đến chiếc mặt nạ tháo nó ra khỏi gương mặt góc cạnh.
Bỗng..
Mọi thứ nhòe đi. Hình ảnh rõ nét chợt mờ dần rồi cuộn xoáy vào nhau, hỗn loạn. Hell không còn lạ lẫm gì với hiện tượng này nữa, bởi lẽ từ trước đến giờ cứ mỗi khi về với lịch sử, tìm hiểu đến đoạn này mọi thứ lại trở nên như vậy. Kit bất chợt run lên vì sợ hãi, cái thứ mà cô thấy lúc này trông thật kinh tởm.
- Dream Monster. – Hell kéo Kit về phía sau mình, cậu siết chặt nắm tay gằn giọng.
Đúng vậy một con quái vật chắn ngang không gian và thời gian. Con quái vật mang hình hài sư tử với chiếc bờm kiêu hãnh, móng vuốt sắc bén như kim loại nguyên chất, đôi cánh dơi dang rộng vừa ghê rợn vừa hùng dũng tựa một chiếc binh thực thụ.
- Stonewall.- Hell đưa tay lên tạo bức tường đá chắn ngang trước mặt mình, nếu chỉ dùng những chiêu thức phép thuật thì không thể nào thắng nổi con quái vật.
Lần nào cũng vậy, nó luôn có mặt phá rối ngay đúng thời điểm có thể thấy được người tình của Queen Ann. Nó xuất hiện như đã chờ sẵn và được sai bảo canh gác bí mật vậy.
Nhưng tại khoảng không gian và thời gian trong lịch sử, ngoài việc tay không tạo pháp trận ma thuật ra thì không thể nào triệu hồi vũ khí, bất kể là kiếm hay quyền trượng. Bởi lẽ có khi việc ta làm sẽ thay đổi lịch sử cả một dòng tộc sau này.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, bức tường đá kia bị con quái vật đẩy đổ, từng tảng đá lớn lao về phía Hell. Chết tiệc cậu chậm tay, không thể nào chống đỡ được khi chưa kịp giăng kết giới. Cậu ngã về phía sau, cũng chính lúc đó Hell phát hiện ra….Kit đã biến mất!!!
Cơn hoảng loạn nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, tim Hell đập từng hồi dồn dập rồi se chặt lại đến mức cậu không tài nào thở nổi. Nguy to rồi, ngay trong khe hở của không gian và thời gian vô định này nếu lạc đường sẽ chẳng thể nào có thể trở ra. Cũng may lần trước khi giải trừ phong ấn áp đặt lên Kit luồng khí trong cô đã rõ ràng hơn. Có thể theo hướng khí mà định hướng xem là cô đang ở đâu.
Nhanh thật nhanh không chần chừ. Mặc kệ quá khứ của Queen Ann ẩn chứ a bí mật gì, cậu sẽ từ từ tìm hiểu, việc quan trọng bây giờ chính là tìm được Kit, nếu không Hell sẽ điên lên mất.
Đưa tay vẽ trận đồ mở ra cánh cửa không gian mặc cho con quái vật phía sau đang gầm thét vì bị siết chặt bởi dây xích phong ấn mà Hell tạo nên. Cậu nhanh chóng biến mất, bước chân vội vã lần theo dấu vết và mong rằng cô nhóc sẽ không phải đối đầu với bất kì con ác quỷ nào khi không có cậu ở bên cạnh.
Khe hở bao trùm bới một màu đen đơn sơ cũng như không hề bị tác động bởi dòng xoáy vô tận của thời gian. Mọi thứ trống rỗng, yên tĩnh, lặng câm. Đột nhiên đâu đó vang lên những tiếng bước chân chậm rãi khô khốc, cô đọng trong không gian rồi cũng nhanh chóng bị màn đêm tĩnh lặng nuốt chửng. Kit bước đi trên những bậc thang dần hình thành mà chẳng ai biết nó bắt đầu từ đâu và sẽ dẫn đến nơi nào.
Bước chân cô nhóc như bị ai đó điều khiển, chỉ biết đi thôi nhưng không nhận định được là đi đâu. Trước mắt cô là hình ảnh của Nữ Chúa Tể Queen Ann, người bước đi như trôi trên những nấc thang không vững chắc. Mái tóc đỏ chói bồng bềnh như suối lay động và đôi mắt trong veo cùng màu ánh lên nét lạnh lẽo sắc bén sâu thật sâu nơi đáy mắt.
Kit và Ann, hai gương mặt hoàn toàn giống nhau chỉ trừ màu tóc cũng như màu mắt đi.Chiếc đầm trắng lay động đều đều mặc dù không một cơn gió nào hờ hững lướt qua. Kit quay lưng đuổi theo ngay khi bóng dáng Queen Ann hiện ra.
Từ lúc ngồi trong phòng thư viện mái tóc đỏ đó bất chợt lướt qua tầm mắt đã khiến cô nhóc nảy sinh bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Nhưng lúc này, khi đã mặt đối mặt cô lại không thể thốt ra lời nào. Hình dáng đó không thật sự hoàn mỹ nhưng lại thu hút ánh mắt cô bé một cách kỳ lạ. Không thể rời đi được. Phải chăng đó chính là thứ được gọi là quyền uy của nhà cầm quyền vĩ đại trong truyền thuyết. Cô gái này sao? Nếu sử sách không ghi chép lại thì có lẽ đánh chết Kit cũng không tin một người con gái vóc dáng nhỏ nhắn như thế này có thể tạo nên những trang sử oai hùng như vậy. Phong ấn toàn bộ dòng tộc bóng tốo xưa kia rồi đột nhiên qua đời vì sức mạnh bộc phát đến cực điểm.
“ Kitami hậu thế của ta. Mạnh mẽ lên đừng tự ti. Sức mạnh đối với con sẽ chỉ là thứ nhỏ nhoi thứ con thật sự cần để thay đổi vận mện hcòn lớn lao hơn rất nhiều.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng gió lướt qua tai đánh thức Kit khỏi cơn mộng mị. Cô bé sực tỉnh mấp máy môi trả lời:
- Con chỉ là một đứa vô dụng, thật sự không dám tin con lại là hậu thế của người.
“ Sức mạnh tiềm ẩn trong con nó còn vượt xa tất cả những gì con có thể tưởng tượng được. Vì lẽ đó ta đã phải áp đặt lên nó những ba tầng phong ấn. Một tầng đã được thầ nquan Hell Kaname hóa giải. Con không cảm thấy cảm giác gì kì lạ sao?” – Queen Ann mỉm cười, bước chân tiếp tục đi lên trên những bậc than đá bám đầy rêu không mấy vững chắc.
- Có lẽ là một chút, con không biết nữa. Chỉ là cảm nhận được khí của bản thân nhưng thế nào nhưng cũng không rõ ràng là sức mạnh thuộc ánh sáng hay bóng tối.- Kit trả lời, đôi chân mày xô vào nhau.
“ Đó là điều đương nhiên. Chắc con cũng biết ta mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa của pháp sư và phù thủy cho nên sức mạnh con kế thừa của ta không thiên về riêng ánh sáng hay bóng tối.” – Queen Ann quay mặt sang nhìn Kit, đôi mắt đỏ thẳm lại hiện lên nét u buồn ẩn đâu đó.
- Nhưng con làm sao có thể phát huy được sức mạnh, thời gian không còn nhiều nữa và con phải tham chiến.- Kit hỏi bằng giọng run run như một con người bị dồ nvào đường cùng và lạc lối không biế tlàm cách nào thoát ra.
“ Hai tầng phong ấn còn lại con phải chấp nhận đánh đổi, những cái giá rất đắt. Hãy nhớ lời ta sức mạnh chỉ là thứ nhỏ nhoi.”- Queen Ann vãy tay lại thêm những bậc thang đá nhám càm hiện lên trước mắt, con đường phía trước dễ chừng vô tậng không điểm dừng.
- Sẽ là xứng đáng khi phải trả mọi cái giá để cứu lấy Trái Đất.- Kit hít thở sâu, thu hết can đảm để khẳng định quan điểm của mình.
Queen Ann quay phắt lại, đôi mắt sắc lên lạnh lẽo. Nghe như cô bé vừa thốt ra lời nói kinh thiên động địa. Nụ cười trên gương mặt người tắt hẳn, vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết hiện rõ nơi đáy mắt trong veo đỏ thẳm:
“ Ta đã không còn biết mình là ai cho đến khi gặp con trong mơ. Một oan hồn không được phép mang theo ký ức, và bây giờ hai tầng phong ấn còn lại làm thế nào để hóa giải ta cũng quên rồi. Nhưng ta chỉ có thể khẳng định khi đến lúc lựa chọn con sẽ do dự. Như ta đã từng vậy.”
Ann nhún người lơ lửng trên cao để lại cánh cửa hiện rõ sau lưng. Kit đưa mắt nhìn theo, chỉ còn một nấc thang là có thể chạm đến nơi duy nhất phát ra ánh sáng kia. Cô nhóc vội vã bước lên. Vang bên tai cô là giọng nói trong trẻo của Ann cùng lúc hình bóng người nhạt nhòa phai dấu trong kh6ong gian đen tối tĩnh mịch.
“ Kitami, sức mạnh chỉ là thứ nhỏ nhoi, phụ thuộc vào nó sẽ đẩy con đến đường cùng sự diệt vong. Niềm tin là cái quý giá thật sự con nên đánh đổi, tìm kiếm.”
Bước chân Kit khựng lại khi vừa đặt đến nấc thang cuối cùng. Cô nhóc quay lưng nhìn lại, Queen Ann đã biến mất, như một giấc mơ không thực. Mùi hươgn hoa ngọt ngào kéo tâm hồn Kit ra khỏi những suy nghĩ mông lung, dẫn lối bước chân cô tìm đến ánh sáng. Bước qua cánh cửa gỗ cũ kĩ, ánh sáng dịu nhẹ từ vầng trăng trên cao khiến Kit phải nhíu mày kh1o chịu khi vừa thoát khỏi bóng tối vây kín.
Cảnh vật xung quanh quen thuộc đến mức đã khắc sâu một phần trong tâm trí cô. Thác nước đỗ ầm ầm phá tan bản chất tĩnh mịch của đêm đen nhưng không át được tiếng kim loại lao vun vút trong không khí. Kit đưa mắt nhìn theo. Dưới những chùm hoa Tử Đằng mang sắc tím trầm lặng rũ xuống từ thân cây uốn vòng, mái tóc bạch kim hắt lại ánh sáng từ mặt trăng để có thể tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Đại Hoàng Tử vẫn vậy, khoác trên mình áo mangto đặc biệt dành cho khối A với huy hiệu hoa nhiều cánh cùng bảng tên làm bằng vàng, không hề biến thân mà vẫn chú tâm rèn luyện sức mạnh.
Nghĩ lại từ khi mẹ trở về cô nhóc đã không gặp anh, có lẽ cô vẫn còn giận lời nói khi vừa thức dậy vô tình nghe được.
“ Con sẽ không tham gia vào kế hoạch huần luyện Kit lần này.”
Câu nói đó đánh thẳng vào tinh thần cô một đòn không nhẹ. Thử tưởng xem đoạn đường dài khó nhọc này không có anh kề bên cô không biết mình phải bước đi như thế nào. Đã có quá nhiều hình ảnh của anh ngập tràn trong ký ức cô, dứt ra làm sao được. Đúng là Kit đã rất giận, đến nỗi đã hơn nửa tháng cô không hề trả lời bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cậu, gặp mặt lại càng không. Dạng như một đứa trẻ đang trông mong món quà từ ông gài Noel nhưng bất chợt nhận ra ông ta không có thực.
Nhưng lúc này khí đứng ở đây, nhìn gương mặt anh chăm chú trong từng chiêu thức sức mạnh, bao nhiêu tức giận trong Kit bỗng dưng tan biến. Không biết vì sao cô nhóc cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Ngần ấy năm quen biết anh vậy mà không hiểu rõ con người anh. Những đềiu Ouji là hoàn toàn có lý do, không bao giờ anh tùy tiện nói ra bất cứ điều gì mà không suy nghĩ.
Thật ngu ngốc khi hành động như một đứa trẻ, nếu cứ phụ thuộc mãi vào anh thì cô làm sao mà cứu lấy sự tồn tại của Trái Đất trong tương lai đây. Chắc là anh muốn cô bé học tính độc lập.
Tự bịa ra mộ tlý do để giải thích cho lời nói của Ouji, Kit bước nhẹ nhàng nhất có thể tiến lại gần anh. Không gây ra bất kì tiếng động nào, cô bé từ phía sau vươn tay đến che lấy đôi mắt Ouji.
Cậu giật mình quay phắt lại, lưỡi kiế mtheo đó lướt ngang qua người cô. Kit theo phản xạ nhanh chóng tránh đi. Cô mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh. Sẽ rất thú vị, ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu Kit, phải trừng phạt Ouji một lần mới được.
- Stone Forest.
Kit đọc thần chú, bàn tay vẽ ra trận pháp hình tròn cỡ trung bình mang những ký tự cổ màu xanh lá. Nhún người lấy đà, cô nhóc bay lơ lửng trên cao, ánh mắt trêu chọc hướng nhìn Ouji. Anh như hiểu ý mỉm cười, nụ cười rất bình thản trong khi toàn bộ khí lực anh áp đặt lên nhát kiế mkhi nảy dưới tác động của loại sức mạnh mang tên “ Stone Forest” đang lao về phía anh.
Nhưng, khi khaỏng cánh giữa loại đòn chết người đó với Ouji chỉ còn mong manh như đường chỉ thì nhanh như cắt anh bay lên tránh đi. Áp lực từ đòn tấn công dồn hết lên gốc cây xanh sau lưng anh khiến nó gãy rạp.
Cảnh sắc lúc này thật đẹp. Mùi hoa Tử Đằng thoảng thoảng trong cơn gió se lạnh buổi khuya, tiếng thác nước đổ ầm ầm vang vọng và hai con ngừơi lơ lửng đưa đôi mắt nhìn nhau.
- Ray Prison!
Ouji cất thanh kiếm vào một nơi nào đó, nó biến mất nhưng không biết là đi đâu. Tay cậu vẽ lên trận pháp vòng tròn cũng chỉ ở cỡ trung bình trên đầu. Cảm giác bất an lan tràn khắp cơ thể Kit. Có cái gì đó phát ra ánh sáng chớp giật liên hồi. Đôi mắt nâu trợn ngược ngạc nhiên khi thấy dấu hiệu chẳng lành, môi mấp máy câu thần chú thấy được cách đây không lâu trong quyển sách phép thuật chú Long cho:
- Guard!
Kết giới bảo vệ bao bọc lấy cô nhóc, cùng lúc đó hàng trăm tia sét từ trên trận pháp Ouji đã dàn ra lũ lượt giáng xuống. Ầm ầm những tiếng động chói tai, khiến mấy con dơi ẩn sâu trong hang động tăm tối cũng phải hoảng sợ vỗ cánh bay đí. Ouji đứng đó đưa mắt nhìn, cái nhìn rất bình thản không hề lo lắng. Anh chỉ là đang muốn xem trong thời gian qua họ đã dạy cho Kit được cái gì, nếu đòn tấn công mức trung bình này cô bé cũng không chống lại được thì xem như bỏ đi. Nhưng anh tin cô sẽ làm được.
Anh thu trận pháp lại, khói bụi mịt mờ dần tản đi. Kit vẫn an toàn không hề bị trúng một đòn nào nhưng kết giới bao quanh cô nhóc bắt đầu nhấp nháy chớp giật. Nó vỡ vụ ra. Guard cũng chỉ là kết giới thuộc hạng trung bình, có thể đỡ hết đợt sấm sét khủng khiếp vừa rồi mới vỡ vụn thì đã là kì tích. Nhưng nguy hiểm hơn, Kit mất đi thăng bằng đột ngột và rơi tự do từ trên cao xuống.
Cô không hề có ý định dùng sức mạnh để bay lên, chỉ thả lỏng cơ thể rơi với tốc độ nhanh dần theo từng giây. Đôi mắt nâu chăm chú nhìn Ouji. Anh cuối cùng cũng phải chịu thua cô, vội vàng lao xuống dang rộng tay ôm chặt lấy Kit.
Nhẹ đặt chân xuống đất, vạt áo mangto tung bay chợt dừng hẳn nép sát vào người anh khi gió lặng đi. Kit mỉm cười gian xảo, chỉ ngón trỏ vào người Ouji:
- Transparency. Gameover.
Kit vừa dứt lời dòng máu đỏ thẳm lan tràn khắp chiếc áo sơmi trắng của Ouji. Anh không nhíu mày, không tỏ vẻ đau đớn mà ngược lại còn rất bình thản.
- Đã biết dùng kế đánh lừa anh. Nhưng mà đảm bào với em chiêu này chỉ gạt được anh chứ người khác thì không.- Ouji nhìn sâu vào mắt cô nhóc, nụ cười được vẽ lên trên môi anh.
- Cho nên em chỉ dùng với anh, người khác thì có kế khác.- Kit nhún vai nghịch ngợm, vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh như con mèo nhỏ.
- Chà hơi tiếc một chút nhưng em ở khu vực khối A như thế này rất nguy hiểm. Biết đấy nếu mấy bà giáo già phát hiện ra anh cũng không bao che được.- Ouji vuốt tóc Kit rồi tiện tay đưa sang nhéo nhẹ cái mũi cao cao của cô.
- Đau nha! Có lẽ cũng sắp sáng, thôi em về đây.
Kit xoa xoa cái mũi đáng thương của mình rồi nhảy xuống khỏi tay Ouji. Cô nhóc bước lại gần, nhướng người lên đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi anh. Ouji tròn mắt ngạc nhiên nhưng không giấu được tia vui thích, lần đầu tiên cô chủ động với anh có lẽ là hiếm thấy.
- Đại Hoàng Tử nhanh chóng về phòng đừng tập luyện quá sức.
Cô nhóc nháy mắt tinh nghịch, mỉm cười với Ouji rồi quay lưng bước đi. Tiếng bước chân của cô trong phút chốc gợi lên việc quan trọng trong tâm trí Ouji. Anh đưa tay giữa lấy Kit, kéo cô lại gần và đối mặt với mình rồi chậm rãi lê ntiếng hỏi:
- Đại Hoàng Tử sẽ nghe lời nhưng Nhị Công Chúa phải hứa một chuyện, được không?
- Chuyện gì mà trông anh có vẻ nghiêm trọng vậy?- Kit nghiêng đầu, cái nhíu mày lộ ra vẻ khó hiểu.
- Hứa với anh dù sao này có xảy ra chuyện gì thì hãy nhớ nếu thật sự là anh thì anh sẽ không làm em tổn thương. Tin anh, được chứ?- Ouji nhìn sâu vào mắt Kit, từng câu từng chữ đều nhấn mạnh nhưng là với giọng điệu dịu dàng như muốn Kit ghi nhớ mãi mãi.
Cảm giác bất an không tên lại rạo rực chạy khắp người Kit. Có cái gì dường như sắp xảy ra và anh đang cố thông báo với cô sao? Cô nhóc đã bắt đầu để ý tỉ mỉ tất cả mọi thứ xung quanh, cô nhận thức được trong hoàn cảnh này mọi lời nói và sự việc nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến vô vàng điều xảy ra ở tương lai. Cho nên cẩn trọng vẫn hơn.
Mọi thứ rơi vào im lặng. Bàn tay Ouji đặt trên vai Kit không hề dịch chuyển, ánh mắt anh cũng vậy, anh đang chờ đợi không hối thúc hay ép buộc. Anh chờ đợi câu trả lời thật sự của cô cũng như kết quả cho lần đặt cược đầu tiên của bản thân, anh biết mình sắp phải đối đầu với cái gì.
“ Kitami, sức mạnh chỉ là thứ nhỏ nhoi, phụ thuộc vào nó sẽ đẩy con đến đường cùng sự diệt vong. Niềm tin là cái quý giá thật sự con nên đánh đổi, tìm kiếm.”
Lời nói của Queen Ann trước khi biến mất chợt lướt qua tâm trí Kit khiến cô bé sực tỉnh. Cô ngước đôi m8át nâu lên nhìn Ouji. Vẻ mặt anh hằn rỏ sự chờ đợi và cả hy vọng đặt nơi cô, thôi không suy nghĩ vẩn vơ nhiều vì mười mấy năm là một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ lâu để cô nhóc nhận ra Ouji với mình có bao nhiêu chân thành, rất đáng để cô đặt cược.
- Được rồi, em hứa. Dù là như thế nào em cũng mãi tin anh. – Kit mỉm cười, bàn tay áp sát gương mặt Ouji như để làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng anh.
Ouji thở nhẹ ra, có lẽ đã trút được một gánh nặng nào đó. Đôi mắt anh mệt mỏi nhắm hờ lại, cúi xuống đặt cằm nơi hõm vai Kit, thì thầm lời cảm ơn rồi nhanh chóng buông tay ra, đứng thẳng người dậy.
Kit vãy tay tạm biệt anh và rảo bước về ký xúc xá khối B, nếu trời sáng giám thị không thấy cô trong phòng thể nào cũng nguy to.
Dõi theo bước chân cô bé, Ouji khẽ thở dài. Bầu trời hừng sáng màu tím nhạt xem lẫn vàng cam, bóng người theo cơn gió vụt một cái xuất hiện phía sau anh. Những tia sáng đầu tiên của ngày mới dần soi rõ hình dáng người đàn ông kia. Mái tóc bạch kim cùng màu với Ouji, mặt đối mặt với anh trông giống hệt nhau như anh em sinh đôi. Nhưng người đàn ông này số tuổi thật sự không chỉ dừng lại ở hàng trăm với cái tên vang danh ở cả ba dòng tộc – Knight Raidenkama.
- Con chấp thuận hay trả giá.
- Trả giá.
Ouji dứt khoác trả lời mà không cần suy nghĩ. Với lời hứa của Kit vừa rồi thì cho dù chuyện gì có xảy đến anh vẫn chống đối tới cùng. Hai cặp mắt lạnh lùng không gợn một tia xúc cảm nào nhìn chằm chằm đối phương. Sẽ chẳng ai có thể tin rằng họ là cha con nếu không biết thân phận của họ. Một người đàn ông tàn nhẫn nuôi dạy một đứa con cũng cứng đầu, lãnh khốc. Từ tính cách đế nngoại hình giống nhau như đúc. Nhưng trò chơi chưa kết thúc chưa biết ai sẽ thắng, mọi việc đều có thể xoay chuyển.
Cha con thì cha con nhưng trong cuộc chơi thì là đối thủ, để đạt được mục đích thì chà đạp lên nhau là chuệyn đương nhiên.
- Được, ta chấp thuận cho con.
Knight gật đầu, ánh mắt sắc như dao tựa rằng chỉ cần liếc nhìn sẽ cắt đứt mọi thứ đã hiện rõ sự không hài lòng. Trẻ hư thì phải trừng phạt, mà hình phạt của ông chưa bao giờ là nhẹ nhàng.
Đưa tay thu thập nguồn năng lượng sấm sét vô tận từ sao mộc xa xôi tạo thành trận đồ bất khả xâm phạm trói chặt lấy Ouji.
Mặt trời dần ló dạng, ánh dương rực rỡ mang sức sống lan tràn khắp từn gngõ ngách, hong khô giọt sương trên lá, phản chiếu lại hình ảnh nhạt nhòa của hai con ngừơi dần biến mất. Ánh sáng soi rọi cả nét ngạc nhiên khó hiểu trên gương mặt Hell Kagame. Lần theo khí Kit thoát ra khỏi khe hở thời gian và không gian chính là lúc cậu phát hiện ra cuộc trò chuyện giữa hai cha con nhà Raidenkama. Điều đ1o khiế ncậu nhớ đến con quái thú Dream Monster. Hình dáng của nó là con sư tử khổng lồ với đôi cánh dơi vững chắc và đầy móng nhọn giống hệt như hình thù linh khí Ouji khi đấu với cậu lần đầu tiên ở Venus, trong kì thi giữa học kì 2.
Dream Monster luôn xuất hiện ngay lúc người mà Queen Ann và Victoria lộ mặt. Giấu nhẹm đi chuyện đó không ai biết đến. Có lẽ nào bí mật này liên quan đế nnàh Raindenkama?
/49
|