Lại thêm một tuần nữa, rất nhanh chóng thời gian trôi qua tưởng chừng không bao giờ dừng lại và chắc hẳn chẳng tồn tại bất cứ thứ gì có thể níu kéo bước chân thời gian. Có lẽ tất cả mọi thứ gần như bình thường ngoại trừ Đại Hoàng Tử- Ouji. Cũng không là gì đáng ngờ nhưng chẳng hiểu sao dạo gần đây anh nhìn Kit với ánh mắt xa lạ vô cùng. Đôi khi tình cờ gặp nhau trên sân trường, anh thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt mà đi ngang qua Kit như cô nhóc không tồn tại vậy. Cả Moon và Fye cũng đồng tình với việc đó, anh ít nói hơn hẳn và có phần nguy hiểm khi lúc nào xúc quanh cũng vây đầy hắc khí.
Căn phòng bất chợt tối om khiến Kit giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. Chắc hẳn anh đã gặp khá nhiều áp lực bởi lẽ lễ trưởng thành đã gần kề, tự trấn an bản thân cô bé lắc nhẹ đầu và bật công tắc điện lên,
Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe cửa kính, một đêm không trăng. Đèn điện đôi lúc chớp giật liên hồi, cái loại lâu năm không xử dụng đâm ra hư hỏng đâu đó, mãi một lúc mới ổn định được. Kit không để ý nhiều, cô nhóc bước vào thư viện khối A, kéo ghế ngồi xuống và đặt quyển sách phép thuật dày cộm lên bàn. Mùi vị ẩm mốc của một căn phòng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cả mấy ngày nay hễ đến tối Kit đều có mặt ở đây “vùi mài kinh sử”. Bây giờ cô đã thuộc nằm lòng cả ba tộc trãi qua bao nhiêu triều đại có những ai nắm quyền và cả tên tuổi của họ. Nhưng cô có một chút thắc mắc không hiểu làm vậy thì có ích gì? Chắc là để bản thân noi gương theo những cái tốt và tránh giẫm lên vết xe đỗ đã qua.
Kit chống cằm nhìn ra bầu trời phía xa, nơi những vì sao nhỏ nhắn mấp máy những tia sáng lập lòe như đom đóm. Nghĩ cũng thấy lạ, tất cả những nhà cầm quyền đều có cái chết rất bất thường. Người được tìm thấy khi đã tắt thở và trên tay chầm chặt lọ thủy tinh trong suốt được xác định chứa thứ thuộc độc mang tên Black Heart.Người thì được tìm thấy lúc thân xác đã bấy nát biến dạng, không biết đã chết vì lý do gì.
Đáng nghi nhất chính là sự qua đời đột ngột của Queen Ann. Buổi sáng hôm đó bà ấy vẫn bình thường như mọi ngày nhưng chỉ vừa đến chiều tất cả những người trong cung điện đều bị giết một cách tàn bạo. Một lính canh đã nhìn thấy Queen Ann toàn thân đầy máu, tay siết chặt thanh kiếm rồi tự đâm vào mình. Từ đó ai ai cũng cho rằng do sức mạnh bộc phát bà ấy đã lên cơn điên dại sát hại mọi người và tự tử ngay sau đó.
Kit tự hỏi một người vốn được tôn sùng là nhân hậu, hiền từ và am hiểu người dân như Ann thì làm sao có thể giết nhiều người đến như vậy được. Cứ cho là bà ấy mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa đi thì nó cũng chỉ rút ngắn tuổi thọ vốn có chứ không nghiêm trọng đến vậy.
Đáng ngờ hơn sử sách không hề đề cập sâu về việc này ngoài những gì Ann đã làm được trong thời gian cai trị cũng như những suy luận của giáo hội về cái chết bất thường.
Một lời kết bừa bãi.
Bức màn màu kem nhạt lay mạnh, cơn gió bất chợt lùa vào mang theo cái lạnh trong đêm đen tĩnh mịch. Đôi mi Kit khẽ chớp, nặng trĩu, chúng như muốn dính chặt vào nhau. Thật là kì lạ, đột nhiên cô nhóc lại buồn ngủ. Úp mặt vào những trang sách vàng ố, mặc cho mùi giấy cũ khó chịu len vào chiếc mũi nhạy cảm, Kit dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Tất cả mọi thứ giờ chỉ còn lại một màu đen, dơn sơ lặng lẽ. Đâu đó le lói những đốm sáng mong manh, chớp nháy một cái liền biến mất, rồi lại xuất hiện những cái mới tồn tại ánh sáng lâu hơn hợp thành một thể - một dáng người cao lớn với những sợi xích khóa nặng trịch chặt tay và chân.
Trong cơn mơ Kit nhíu mày khó hiểu. Hình bóng đó không rõ ràng hay nói chính xác hơn là vô cùng mờ ảo chỉ là khối ánh sáng mang hình dạng con người, không hề có mặt mũi đàng hoàng. Mọi thứ rơi vào trạng thái tĩnh lặng lạ thường, đến nỗi dù trong mơ cô nhóc vẫn cảm nhận được hơi thở của bản thân. Có cái gì đó không ổn, hơi lạnh trượt dài khắp người Kit. Cô bé cố gắng tỉnh dậy, cố gắng hé mi nhưng không được. Vùng vãy trong tiềm thức cô đường như bị lạc lỗi ở một không gian nào đó khác với hiện tại.
Hoang mang tột cùng, Kit bắt đầu gào thét. Nhưng ngay cả bản thân cô cũng chẳng thế nghe được tiếng nói của chính mình. Nỗi sợ hãi vấy lấy cô, toàn thân bất động và chẳng thể nghĩ ra được cách nào để tìm ra lối thoát. Đôi mắt nâu không ngừng đảo qua đảo lại khắp cái không gian bao trùm duy chỉ một màu đen âm u và cả cái bóng sáng kì lạ kia nữa.
Vang lên đâu đó bên tai cô nhóc giọng nói yếu ớt, rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Nhưng…nó lớn dần theo từng đợt run rẩy của Kit, xoa dịu đi cơn hoản loạn đang ăn mòn lý trí cô, giọng nói trầm ấm rất quen thuộc.
“ Thức dậy.”
Âm thanh vang vọng đâu đó rồi biến mất. Kit giật mình tìm kiếm, kết quả nhận được vẫn chẳng là gì. Một lần nữa giọng nói kia cất lên, rõ ràng hơn và lặp đi lặp lại nhiều lần như thúc giục:
“ Thức dậy. Nhanh chóng thức dậy. Tỉnh lại mau Kit, chạy đi, nhanh lên!!!”
Lần này thật sự Kit đã có thể mở mắt ra, thoát khỏi giấc mơ kì quái. Đang mơ màng chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra cô nhóc điếng người, cặp mắt nâu trợn to kinh hãi. Trong bóng tối nơi góc khuất của những kệ sách, tiếng gầm gừ như loài thú hoang không người vang lên, ngày một rõ ràng, chứng tỏ khoản cách của cái thứ đáng sợ đó ngày càng gần cô.
Hành động theo phản xạ, Kit đứng phắt dậy, vô tình làm rơi cả quyển sách phép thuật xuống sàn tạo ra âm thanh chói tai đánh thức thứ bên trong. Đôi mắt trắng dã quay sang nhìn cô nhóc đăm đăm. Kit run người, bước chân vội vã tìm được bỏ chạy. Cái thứ kia có lẽ nhận thấy điều đó, nó gầm lên những tiếng lớn hơn khiến mọi vật đều run chuyển, ánh sáng từ cái bóng đèn chập mạch chớp giật liên hồi.
Thứ gì đó đen đúa phóng từ ngõ tối đến nơi Kit đang đứng. Rất nhanh, chỉ vụt một cái liền tóm lấy cổ cô nhóc siết chặt. Cũng chính thời ấy Kit nhận ra thứ đang khiến mình ngạt thở là một cái xúc tu của bạch tuộc. Những cái giác mút hích chặt vào từng mạch đập ở cổ và rút dần sự sống của Kit. Cô giãy dụa cố gắng thoát ra nhưng dường như cô vọng. Cái xúc tu vươn dài ra khỏi cửa kính, đưa cô nhóc vào bầu không gian rờn rợn khi gió đêm bất chợt lướt qua.
Cơn lạnh buốt len sâu vào từng tế bào đánh thức chút lý trí còn sót lại trong Kit, cô lẩm nhẩm đọc thần chú một tay cắt đứt cái thứ nhầy nhụa làm mình khốn khổ. Rơi tự do từ trên tầng bố khối A, Kit đáp dất vô cùng nhẹ nhàng mà không hề bị trày xước chỗ nào, ngoại trừ chiếc cổ ửng đỏ cả lên. Nếu là trước đây chắc hẳn cô nhóc đã không thể sống nổi, nhưng bây giờ thì khác, cô không cho phép bản thân có thể chết vào lúc này được.
Liếc mắt nhìn phần xúc tu bị chặt đứt đang không ngừng ngọ nguậy và tiết ra thứ dịch nhờn màu xanh ghê tởm, Kit nhanh chạy vụt đi. Băng qua những hàng cây rậm rạp và cả những con đường tối om với bầy quạ kêu la inh ỏi, cô bé không dừng chân một phút nào vì cảm giác cái thứ kì lạ kia vẫn bám theo mình. Tiếng gầm gừ đáng sợ của nó vang lên lớn dần lớn dần như thể nó đang ở sát bên cô vậy. Kit biết nhưng chỉ là không thể xác định được cái quái quỷ gì đang cố gắng truy đuổi mình.
Kit cứ chạy, chạy mãi với bước chân hối hả cùng dòng suy nghĩ rối ren trong đầu. Cô không biết làm gì, chỉ chạy nhanh nhất có thể để thoát khỏi cái thứ đáng kinh tởm kia. Kit nghe thấy âm thanh của nó, âm thanh chứng tỏ nó đang đuổi theo phía sau với tốc độ chóng mặt. Những tán cây xào xạc lay động, khu rừng như bị thức tỉnh bởi sự hỗn loạn được tạo ra bởi hắc khí vây lấy con quái kia. Kit rùng mình, cơn gió lạnh buốt người lướt qua một cách hờ hững. Đôi chân cô mệt mỏi rã rời khiến bước đi loạng choạng dần nhưng cô vẫn không dám quay đầu lại. Kit vấp phải rễ cây to sần sùi trồi lên khỏi mặt đất và ngã nhào. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, tâm trí hoàn toàn trống rỗng chẳng nghĩ ra bất kì đối sách nào hữu dụng.
Cái bóng đen kia tiến lại gần, chướng khí phát ra từ nó khiến Kit choáng ngợp. Toàn thân cô cứng đờ, không thể bỏ chạy cũng không phản kháng được gì. Những tiếng gầm gừ của con quái càng làm tâm trí cô bé tê liệt, suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cô chính là làm thế nào để thoát khỏi đây. Cơn gió lạnh lướt qua mang theo giọng nói trầm bổng quen thuộc truyền đến tai Kit, giọng nói mị hoặc như màn đêm tĩnh mịch lặng lẽ:
“ Một demon cấp trung. Đừng hoang mang cô gái nhỏ, làm theo lời ta cô sẽ xử lý nó nhanh chóng thôi.”
- Victoria?- Kit lẩm nhẩm, suy nghĩ vụt qua trong tâm téi khiến cô giật mình ngờ vực:
- Tại sao lại giúp tôi? Bà có ý định gì?
“ Chẳng có gì cả! Tin hay không tùy cô, nếu còn tâm trí mà suy nghĩ lung tung thì chỉ một cái vung tay con quái đó sẽ bóp nát cô ra làm trăm mảnh.”
Victoria trả lời, giọng nói kiên định hơn bao giờ hết và Kit nhận ra bà ta lúc này hoàn toàn không có ác ý. Nửa tin nửa ngờ cô nhóc trả lời:
- Được thôi, quái vật cấp trung tôi chưa bao giờ gặp, bây giờ làm sao?
“ Đơn giản, thế này…Sparking. Cô điều khiển được ánh sáng đúng không?”
- Sparking.
Kit lẩm nhẩm câu thần chú theo Victoria, ánh sáng le lói từ những vì sao tụ hợp lại xua tan hắc khí đặc sệt đang vây lấy cô, phủ đầy khắp không gian loại ánh sáng dịu dàng hơn bao giờ hết. Con quái kia rên rỉ thét gào, đôi mắt nó vẫn quắc lên tia nhìn đáng sợ, phóng cái xúc tu dài ngoằn nhớt nhúa đến gần Kit. Cô nhóc đưa tay vẽ ra trận đồ ma pháp màu tím huyền ảo, những kí tự cổ nối liền với nhau liên tục chuyển động thành vòng tròn khép kín. Luồng sức mạnh hắc ám từ đó đánh bật cái xúc tu của con quái cấp trung, trói buộc nó bằng lời nguyền không thể tháo gỡ.
- Curse.
Cô làm theo lời Victoria dùng sức mạnh ánh sáng Sparking để lấn át hắc khí rồi bày ra trận đồ bóng tối, bà ta truyền sức mạnh của bản thân cho Kit, tiếp thêm sát thương vào đòn tấn công vừa rồi. Luồng sức mạnh hắc ám siết chặt lấy con quái cấp trung, sinh lực dần bị rút kiệt nó gào thét rên rỉ, cố gắng vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô dụng. Hình ảnh nó nhạt nhòa dần rồi vỡ vụn thành tàn tro hòa vào cơn gió mà biến mất.
Không gian bất chợt tĩnh lặng lạ thường, những tiếng xào xạc của cây lá đột nhiên dừng hẳn. Chẳng còn vương lại chút âm thanh nào, chỉ một mình Kit đứng giữa khu rừng âm u vào buổi khuya, hãy còn ngạc nhiên vì chuyện vừa xảy ra. Thật không tin được, cô nhìn vào đôi bàn tay mình, miệng lẩm nhẩm:
- Chưa bao giờ tôi có cảm giác như lúc này. Đây là sức mạnh của tôi sao?
“ Chỉ một phần nhỏ thôi cô gái.”
- Thật không thể tin được, trước đây ngay cả quái vậy cấp thấp tôi cũng không hạ được, vậy mà…- âm giọng của Kit vẫn chưa ổn định, cô hoang mang liếc nhìn mớ tàn tro còn đọng lại nơi cơn gió lạnh.
“ Điều khiển được cả ánh sáng và bóng tối, cô mà được truyền dạy bài bản thì có tương lai lắm!” – Victoria bật ra tiếng cười thích thú.
Kit lấy làm lạ, những lần trước khi gặp mặt bà ấy vô cùng đáng sợ không ngờ cũng có lúc cười thoải mái như thế này.
- Mà tại sao bà lại giúp tôi? Tôi chẳng phải là cái gai trong mắt bà à?
“ Ta luôn nói ta ở trong cô. Nếu cô có chuyện gì ta cũng bị vạ lây. Giúp nhau đôi bên cùng có lợi thôi.”- Victoria thản nhiên trả lời.
Kit im lặng, đúng là bà ta cũng chẳng tốt lành gì nhưng không hiểu sao những ác cảm của cô lúc trước đối với Victoria đột nhiên biến mất. Trong cô bây giờ chỉ còn tồn tại sự cảm thông sâu sắc đối với công chúa phù thủy này. Cảm giác đó nảy sinh và lớn dần từ lúc Hell cho cô xem quá khứ của Queen Ann. Từ khi sinh ra Ann đã định sẳn có một tương lai không mấy tốt đẹp nhưng bù lại xung quanh bà luôn có nhiều người kề vai sát cánh. Hơn thế nữa Queen Ann bẩm sinh sở hữu một tâm hồn thuần khiết dễ lay động lòng người, bản chất hiền lành nhân hậu và không biết mình quá tốt.
Còn Victoria.
Có lẽ từ khi sinh ra bà và Ann-người em cùng mẹ khác cha, đã bị ràng buột với nhau rồi. Họ là hai thái cực trái ngược. Victoria bản chất không xấu, lại cá tính và năng nổ khác xa các cô gái yểu điệu thời đó. Cũng vì vậy mà ít ai nhận ra cái đẹp trong con người bà. Phù thủy thì không được chấp nhận, dù có cố gắng làm hàng trăm việc tốt bà cũng không được thừa nhận. Dần dần mặt cảm tự ti đã đẩy Victoria vào trong bóng tối sâu thẳm, bà phải ngày một mạnh hơn để có thể tồn tại trong thế giới cay nghiệt này, để đấu tranh giành lấy tình yêu của mình.
Cũng vì vậy mà Victoria đã đem lòng căm hận người bạn thân nhất, người em gái yêu quý nhất cũng là người hiểu rõ bà nhất – Queen Ann.
- Tôi hỏi bà một chuyện được không Vic ?- ngập ngừng một lát Kit lên tiếng.
“ Thoải mái, dù gì ta biết về cô quá nhiều trong khi có vẻ cô không hiểu rõ ta lắm. Chà mà lâu rồi mới có người gọi ta thân thương như vậy.”- Gịong điệu Victoria trong hẳn ra xem chừng rất vui.
Kit mỉm cười, hiếm khi nói chuyện đàng hoàng với bà ta. Coi bộ cũng không tệ, khá thú vị nữa là đằng khác. Cô nhóc tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống, lưng tựa vào gốc cây phía sau, đôi mắt ngẩng lên nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng.
- Chuyện tình yêu của bà đó, kể cho tôi nghe đi.
Gío lướt qua nhè nhẹ, mọi thứ dường như rơi vào trầm lặng, không khí chùn xuống rõ rệt. Một lát sau mới nghe thấy giọng nói mang một chút đùa cợt như thật như ảo của Victoria :
“ Đúng là con gái, cô chỉ thích những chuyện này thôi sao ? Cứ nghĩ cô sẽ hỏi ta về việc làm thế nào để mạnh hơn. ”
- Này nói chuyện nghiêm túc đấy tiền bối. Tôi cảm thấy rất tò mò về người mà cả tiền bối và Queen Ann đều yêu.- Kit trả lời dứt khoác, đôi mắt vẫn chú mục nơi những ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng.
“ Chẳng phải ta và hoàng tử tộc thiên thần đã cho cô thấy rồi còn gì ? Vẫn không đoán ra à ? ” - Victoria thắc mắc.
- Không. Tiền bối cho tôi thấy người đó lúc nhỏ, còn khi đi với Hell người đó lại che mặt, thời điểm có thể nhìn thấy thì bị phá đám. Nghĩ xem có trùng hợp không ?- Kit khẽ nhíu mày.
Im lặng. Xung quanh ngoài những tán cây đang đung đưa trong gió nghe xào xạc ra toàn bộ đều bị nuốt chửng bởi bầu không khí nặng nề. Không ai nói gì nữa. Kit không hỏi thêm, chỉ kiên nhẫn ngồi đợi câu trả lời, đầu tựa vào thân cây sân sùi phía sau, cặp mắt thư thái nhìn ra một nơi thật xa xăm, có lẽ còn xa hơn cả những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời kia.
Cơn gió lạnh lướt qua rất nhiều lần, cường độ mạnh dần rồi hóa ra một màu đen xoáy vào nhau tạo nên bóng dáng người phụ nữ. Mái tóc tía rất dài được điểm xuyến bởi vương miện lấp lánh đá quý và trâm cài tinh xảo, bà khoác trên mình bộ cánh đen tuyền nặng mùi hắc ám nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp tuyệt mĩ như một thiếu nữ độ trăng rằm. Victoria xuất hiện, lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn những lần trước, không đến bằng những cánh dơi ồ ạt chỉ dựa vào cơn gió thoảng để bước ra thế giới thực tại. Bà ngồi xuống bên cạnh Kit, hai tay ôm lấy chân và tựa cằm lên đầu gối, trông họ như hai cô bạn thân đang trò chuyện giữa đêm khuya vậy.
- Ta biết có một ngày cô sẽ thắc mắc. Tốt thôi, chuyện gì cũng không thể giấu được lâu. Qúa khứ đó vốn dĩ không nên tồn tại và chính anh ấy đã đặt phong ấn để không ai có thể nhận ra sự thật.
Victoria chậm rãi lên tiếng, ánh mắt khẽ liếc qua Kit. Cô nhóc không có phản ứng gì, vẫn chăm chú lắng nghe mặc dù ánh nhìn vẫn dán chặt nơi nền trời đen tĩnh mịch. Bà nhẹ giọng tiếp tục :
- Với ta anh ấy là một hiệp sĩ, đúng vậy, luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ người con gái đó, ánh mắt cũng chưa từng dời đi và chưa từng nhìn thấy ta. Còn với Ann anh lại là chiếc chìa khóa.
Kit chợt giật mình, lời nói của Victoria như tia sét giáng xuống tâm trí cô. Có điều gì đó bất thường ở đây. Thoáng nghĩ thầm, cô bé dời ánh nhìn sang Vic :
- Tiền bối đó có phải là lý do Ann gọi người kia là Key không ?
- Đúng vậy ! Anh là chiếc chìa khóa mở ra tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Ann. Sự can đảm, trái tim biết yêu, suy nghĩ quyết đoán, sự ham muốn quyền lực và sức mạnh,… Tất cả những gì mà một Queen Ann có được đều do anh ban tặng.- Victoria mỉm cười, nụ cười đó trông thật gượng gạo, không thể che giấu được nỗi buồn thăm thẳm nơi đáy mắt.
- Yêu một người đến như vậy sao ? Ánh mắt của tiền bối luôn đặt ở người chẳng bao giờ thấy mình đúng không ?- Kit hỏi, không hiểu sao cô nghĩ Victoria sẽ trả lời hết mọi câu hỏi mà cô đặt ra.
- Con nhóc này càng ngày càng nguy hiểm. Không phải chính cô cũng đã từng như vậy ? Mà không, cô cũng giống như Ann được bảo bọc và che chở, người như cô sẽ không hiểu cảm giác của ta.- Victoria cười buồn như thể đang tự mỉa mai bản thân.
Mọi thứ lại rơi vào im lặng, Kit sững người trợn tròn mắt. Đêm hôm nay dài thật, đủ dài để những cảm xúc giữa hai con người này lắng xuống tận đáy lòng, đủ dài để họ dành chút thời gian để thấu hiểu nhau. Nhưng có lẽ không được, Kit cười. Những nụ cười như thế này dạo gần đây vẫn hay xuất hiện trên gương mặt cô, gượng gạo đến khó tin, nhiều khi cả bản thân cũng không biết vì sao cười nữa. Victoria nói đúng, chỉ là Kit tự cho mình có thể thấu hiểu người khác, một con nhóc tự cao ngông cuồng. Cô còn quá nông cạn để gánh vác sự nghiệp lớn lao kia trên vai, thậm chí ngay cả việc cố gắng thấu hiểu một người cũng làm không xong. Chưa bao giờ Kit thấy mình vô dụng như thế này, không biết Queen Ann làm sao vượt qua được tất cả mọi chuyện trong quá khứ. Nhưng cô nhóc chắc rằng bản thân chẳng thể nào tạo ra phép màu như Ann, những điều bà đã làm thật sự rất vĩ đại.
- Nhìn cô lúc này ta nhớ đến con bé ngốc kia.- Victoria lên tiếng, giọng điệu có chút thoải mái hơn trước.
Kit tròn mắt nhìn bà chằm chằm như thể Vic vừa phát ngôn điều gì vô cùng động trời. Victoria nhíu mày khó chịu :
- Đừng nhìn ta như vậy nhóc con, ánh mắt của ngươi giống hệt Ann lúc cố gắng vòi vĩnh những cái nó thích và ta thì chẳng thể nào từ chối.
Trông bộ dạng Vic lúc này hoàn toàn không khác một người chị đang phàn nàn về đứa em gái nghịch ngợm của mình. Dáng vẻ và bộ mặt đó khiến Kit bật cười. Đúng là con người này nếu tiếp xúc cũng như hiểu rõ bản chất của bà rồi thì không thể nào ghét được. Victoria nhìn cô nhóc cười mà mặt bất chợt nóng lên vì ngượng. Bà đưa tay vỗ vào vai cô nhằm nhắc nhở nên thôi đi nếu không có người chết vì xấu hổ mất. Nhận thấy điều đó Kit ngưng hẳn nhưng nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng như muốn an ủi nỗi đau nào đó. Cô bé vòng hai tay ôm lấy Victoria, chiếc cằm nhỏ nhắn đặt trên vai bà ấy, đôi mắt khép hờ lộ vẻ mãn nguyện. Bàn tay cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Vic, giọng nói trong trẻo hòa vào cơn gió se lạnh buổi đêm :
- Tiền bối, tôi ôm bà được không ? Xem tôi như Ann lúc trước cũng được, trời lạnh quá, tôi muốn ôm.
“ Sang đông rồi kìa ! Tuyết rơi dày đặt Vic à, cho em ôm một lát đi ! ”
Victoria sững người, cảm giác ấm áp này giống hệt mấy ngàn năm về trước, cảm giác mà bà tưởng chừng đã bỏ quên nơi bóng tối sâu thẳm và đáng sợ kia. Gịong điệu nũng nịu, gương mặt trong sáng yêu đó hiện lên trong tâm trí, bà siếc chặt chiếc áo gilê của Kit như thể không muốn buông cô ra. Cả người Vic run lên bởi thứ cảm xúc xa lạ bất chợt ồ ạt chạy dọc trong từng tế bào :
- Chẳng phải cô cũng đã ôm rồi sao ? Còn bày đặt hỏi han này nọ.
Giọng điệu mang chút dỗi hờn len lõi trong bầu không gian vắng lặng của buổi đêm, Kit không trả lời gì cả chỉ mỉm cười, vòng tay siết chặt Victoria hơn. Nếu có ai chịu bỏ thời gian ra thấu hiểu và lắng nghe chắc hẳn Vic sẽ không trở thành nữ phù thủy xấu xa như mọi người vẫn thường nói. Queen Ann đã quá bận rộn kể từ khi người đó xuất hiện, trái tim cũng như tâm trí bà đã chất chứa quá nhiều thứ chỉ xoay quanh một người. Victoria trở nên độc ác không chỉ vì tình yêu với chằng trai kia mà còn vì cả giác trống vắng khi mất đi người duy nhất thấu hiểu mình. Bà thật sự rất yêu người em gái là Ann, vì rất yêu rất trân trọng nên mới hành động quá khích khiến mọi chuyện trở nên rối ren.
Nhưng tất cả đã là quá khứ, Kit nghĩ nếu bây giờ Victoria chịu quay đầu lại Hội đồng phù thủy tối cao vẫn chấp nhận, dù gì bà ấy cũng là nàng công chúa vang danh sử sách. Tuy nhiên không phải cứ muốn liền được ngay, nếu chỉ đơn giản là nhận sự chấp thuận thì Victoria đâu cần lang thang như thế này. Vốn dĩ chẳng thể cứu vãn được nữa, trước sau gì bản án của Hiệp hội Magic cũng ban hành rồi, người giết bà ấy còn là hai người chị Kit. Dù pháp lực họ nếu xét riêng từng người một chút cũng không bằng bà, nhưng kết hợp với nhau và cộng thêm sự hỗ trợ từ Anna Raidenkama và quân đội hoàng gia pháp sư (vì chồng Rainbow là bá tước có quyền lực nhất nên việc triệu tập quân đội vô cùng đơn giản), rõ ràng có mười Victoria cũng chẳng thể chạy thoát.
Kit không biết việc này, ba người kia hành động âm thầm bởi họ nghĩ chuyện gì giấu được thì giấu tránh làm cô bé hoang mang. Nhưng họ không ngờ suy nghĩ đó lại gây nên cho cô nguy hiểm chẳng lường trước được, thậm chí là suýt mất mạng.
Không gian vắng lặng bị phá vỡ bởi tiếng gió vút cao như bị vật gì xé rách. Victoria cả kinh quay mặt lại nhìn. Đôi chân mày mãnh mai chợt đanh lại. Một tay bà ôm lấy Kit tay còn lại đưa ra phía trước chặn mũi tên đang lao thẳng đến chỗ hai người lại. Mũi tên bị cản pháp lực bên trong đó chỉ bị mai một một phần nhỏ. Victoria cắn răng khó chịu hất nó sang một bên, tiếng nổ lớn phát ra mang theo bụi cuốn mù mịt cùng những chiếc lá từ trên cành rơi xuống. Bà nhặt mũi tên nằm dưới gốc cây lên, nó rất nhẹ lại mãnh mai, chất liệu hoàn toàn không phải thứ có thể tìm thấy trong thế giới loài người này, hơn hết nó ẩn chứa thứ sức mạnh kinh người còn được tẩm thứ độc tố mang tên Black Heart ngay phần đầu. Victoria biết rõ thứ vũ khí này hơn ai hết, chẳng những vậy bà còn biết kẻ nào là chủ nhân của nó nữa. Buông tay ra khỏi người Kit, Victoria tiến lên phía trước vài bước, quay đầu lại một chút nhắn nhủ :
- Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng đừng can thiệp vào. Đây là trận chiến cuối cùng của ta.
Cặp mắt bà ánh lên nét dịu dàng hiếm thấy nhưng đáy mắt vẫn chất chữa vài phần ảm đạm thâm sâu mà buồn bã. Đôi môi Kit mấp mấy định nói gì rồi thôi, bao nhiêu câu từ đã nghẹn lại nơi cổ họng, có lẽ bây giờ nói gì cũng bằng thừa. Cô khẽ gật đầu rồi lùi về phía sau mấy bước tránh gây thêm rắc rối cho Vic. Kit biết nếu lúc nãy một tay của bà không phải giữ chặt cô thì dư sức cản mũi tên vừa rồi. Nhưng vì cô mà tác động từ áp lực của mũi tên đã chèn ép từng động mạch trong cơ thể Victoria, nơi những chiếc móng khá dài trên bàn tay bà ấy máu đã bắt đầu chảy rất nhiều, dù vậy nét mặc bà vẫn điềm nhiên bình tĩnh không lộ ra chút đau đớn nào.
Thấy Kit ngoan ngoãn nghe lời Victoria liền nhìn thẳng phía trước bàn tay vẽ ra những ký tự ma thuật cổ. Chúng di chuyển xung quanh cơ thể đang lơ lửng trên không của bà với tốc độ rất nhanh, một luồn sức mạnh không nhỏ tập trung về Vic tạo thành kết giới vững vàng. Sau khi bày ra trận pháp sẵn sàng tư thế chiến đấu bà liền cất cao âm giọng vừa trong vừa trầm :
- Lộ diện đi, chúng ta đấu một trận.
Lời vừa dứt đám cây cỏ phía trước cách bà không xa đã vang lên tiếng lá cây xào xạc nghe như bước chân ai đó ngày một gần. Dáng người cao ráo với bờ vai vững chắc hiện ra, bàn tay to lớn hằn những đường gân xanh siết chặt cánh cung, mái tóc bạch kim luôn luôn nổi bật và tỏa sáng, cặp mắt hổ phách mang chút lạnh lẽo như kim loại không bao hàm một chút cảm xúc nào hờ hững lướt qua Victoria. Gương mặt Kit hiện rõ nỗi ngạc nhiên khôn cùng, là Ouji. Anh ấy dường như biến mất khỏi cuộc đời cô trong khoảng thời gian rất lâu vậy, dù thực tế chỉ mới vài tuần trôi qua. Và dường như anh đã trở thành một người khác, cảm giác vô cùng xa lạ. Hơn hết có một chút sợ hãi len lõi khắp người Kit, đóng băng toàn bộ mạch máu trong người khiến cô chẳng thể nào cử động được, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn.
Victoria nhếch mép, nụ cười đó là thứ mà bà hướng đến Kit ngày đầu gặp cô, trong nó bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng trên hết vẫn là thù hận. Bàn tay Victoria đưa lên cao, sóng âm phát ra réo gọi bày dơi khát máu lũ lượt kéo đến. Một bày rất đông, cả trăm con chứ không ít. Chúng theo hướng bàn tay Victoria bay về phía Ouji với cặp mắt hung tợn. Anh vẫn đứng yên tại chỗ, chưa có dấu hiệu của việc phản công. Siết chặt cánh cung với những đường uốn xoắn trắng muốt tinh xảo và hai đóa hồng đen ở hai đầu cung trên tay, Ouji chăm chú nhìn hướng bay của những cánh dơi đói khát lâu ngày kia. Khi khoảng cách ngày một rút ngắn, anh lấy ba mũi tên giắt ở chiếc túi phía sau lưng đặt vào sợi dây cung làm bằng chất liệu đặt biệt và kéo căng ra. Nhắm chuẩn xác hướng đến ba con dơi ở ba vị trí đầu, giữa và cuối. Luồn sức mạnh từ trong mũi tên phát huy công lực bắt đầu phát nổ. Đàn dơi ban nảy đông đảo như một một quân đội bây giờ chỉ còn là đám bụi bay bị gió cuốn đi một cách nhanh chóng.
Victoria vẫn điềm tĩnh nhìn người trước mặt không khai triển thêm chiêu thức nào. Anh giương cung bắn mũi tên cuối cùng còn lại về phía bà, là nhắm thẳng vào tim. Mũi tên lao vút xé ngọn gió ra làm hai chạm vào kết giới trong suốt ánh một chút tím nhạt vây xung quanh Victoria. Áp lực giữa hai bên đụng độ tạo ra phản ứng khác thường tựa những tia sét chớp giật trên bầu trời. Vic phãy nhẹ bàn tay mũi tên liền mất phương hướng bay sang cắp phập vào thân cây lớn gần đó. Trận nổ tiếp theo xảy ra, cây cổ thụ lâu năm vài phút trước sừng sững như một già làng trong rừng giờ cũng biến mất, để lại tàn dư là chiếc hố lớn với những lỗ nhỏ được tạo ra bởi những nhánh rễ của cây.
Ouji thu pháp thuật lại, cánh cung hóa thành thứ ánh sáng lạ kỳ trở về tai anh, chiếc bông tai với viên kim cương mang hai màu trắng đen. Những tưởng mọi chuyển đã xong, Kit chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy anh bắt đầu hành động. Để ý kỹ mới nhận ra hôm nay Ouji mang rất nhiều trang sức và chúng hoàn toàn không bình thường, nói đúng hơn trên người anh đang giữ ít nhất ba con Pet. Chiếc vòng tay bằng vàng với viên Topaz màu đỏ khá to bắt đầu tỏa sáng. Nó hóa thành thanh kiếm, đừng nghĩ kiếm là vũ khí bình thường, vật này khác hẳn. Lưỡi kiếm sắc bén phần chuôi đính rất nhiều đá quý nhưng viên Topaz to vẫn nổi bật hơn cả. Ouji kề tay vào lưỡi kiếm rạch một đường dài. Máu anh chảy dài, thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng kì lạ, bầu không khí xung quanh bỗng đặc sệt lại nồng mùi hắc ám. Lưỡi kiếm kia sau khi nhận được máu của Ouji liền hóa đỏ, một màu đỏ tang thương chết chóc.
Anh không chần chừ lâu, bàn tay to lớn siết chặt chuôi kiếm vung nhát chém mạnh về phía Victoria. Đường kiếm lướt qua lóe lên ánh sáng màu đỏ phá vỡ kết giới đang vây quanh Vic. Không những thế áp lực và sức mạnh trong đó giáng một đòn không nhẹ vào thân thể bà. Kit trợn mắt nhìn bà ấy chân loạng choạng lùi về sau như bị loại áp lực nào đó giật ngước lại. Qủa thật quá tàn khốc, máu từ người Vic tuông ra rất nhiều, ướt đẫm cả một mảng lớn trên y phục sẫm màu đen tuyền. Dù vậy ý chí kiên cường vẫn không cho phép người phụ nữ này gục ngã, đã là trận đấu cuối cùng phải chiến sao cho đáng.
Victoria niệm chú vào thân thể mình kích thích loại năng lực vay mượn từ ma quỷ khiến cho máu trong người dường như chảy nhanh hơn, sôi sục. Và một thứ chất lỏng đặc sệt màu đen tuyền trào ra từ miệng Vic, vẻ mặt bà liền trở lại bình tĩnh, có lẽ số chất động từ mũi tên vừa rồi đã bị ép gần hết ra ngoài. Chỉ là gần hết thôi. Đang cố gắng vật lộn với cơn đau muốn nuốt chửng toàn bộ cơ thể Victoria bất chợt cảm thấy dễ chịu lạ thường, bà hướng đôi mắt nhìn về phía Kit và không khỏi ngạc nhiên. Vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt bao quanh lấy cô cùng tiếng nói trong veo đang cố gắng đọc thật nhanh hết sức câu thần chú trị thương :
Flower Flower Lotus Flower
White lotus flower in flames…
- Lightning Both.
Còn chưa để Kit hoàn thành thuật trị thương những tia sét từ trên nền trời đen tối kia lóe lên giáng thẳng xuống người cô nhóc. Cô chau mày khó chịu trong khi Victoria lại vô cùng ngạc nhiên. Ra tay như vậy không phải quá nặng sao? Dù gì cô bé cũng là…Nghĩ một lúc Vic chợt giật mình không cho phép bản thân lơ là, bà cố gắng đứng dậy âm giọng có chút lệch đi:
- Đã nói đừng can thiệp vào chuyện của ta, tránh sang một bên đi!
Lời nói rất dứt khoác và kiên định nhưng Kit chẳng để lọt chữ nào vào tai. Mặc dù những tia sét vừa rồi khiến cơ thể nhỏ bé tê rần cô vẫn cố gắng tập trung sức mạnh lập lại câu thần chú vừa rồi. Ouji cau mày lộ vẻ không hài lòng, giọng điệu mang chút trầm bỗng xen lẫn mỉa mai chầm chập vang lên:
- Xem ra có người không chịu an phận. Cô nên bận rộn một chút để không phá rối ta.
Dứt lời bàn tay anh đưa lên cao, không khí đặc lại gió xoáy vào nhau tạo thành hình thù kỳ dị của một con quái thú. Nó giống hệt như con quái cấp trung vừa rồi đã truy đuổi Kit. Khắp người cô lạnh buốt, cô chiến thắng nó chẳng qua là nhờ vào sự trợ giúp của Victoria. Bây giờ bà ấy và cô đã thành hai cá thể hoàn toàn khác nhau, bản thân Kit còn đang bị thương thật sự không biết phải nên làm thế nào. Victoria chân tay như có lửa lo lắng không thôi. Phải con quái này giống hệt con lúc nảy nhưng chỉ về vẻ ngoài thôi, thực tế sức mạnh của nó hơn thứ bại trận vừa rồi gấp mấy lần. Định bước đến giúp Kit xử lý con quái kia nhưng mặt đất nức toạt ngăn cản bước chân bà. Rào chắn vô hình được dựng lên từ vết nước đó chia cắt Victoria và Kit. Nhìn thì không thấy nhưng nếu chạm vào sẽ bị đau đớn giày vò vĩnh viễn mà chỉ có chết mới thoát khỏi được.
- Đối thủ của cô ở đây!- Ouji cao giọng, lưỡi kiếm sắc lẻm mang màu đỏ chết chóc kề ngay cổ Victoria.
- Illusion!
Victoria phát giác ra ngay. Bà nhanh chóng niệm chú, thân ảnh dần mờ đi và tan ra trong không khí, theo gió dịch chuyển với tốc độ rất nhanh mà mắt thường không thể nhìn thấy. Ouji chau mày, chẳng những không tung ra chiêu đòn nào đánh trả mà con đứng yên bất động, đôi mi khẽ khép lại bình tĩnh vô cùng. Victoria từ đằng sau lao đến, lòng bàn tay bà phủ đầy thứ ánh sáng màu tuyết – dấu hiệu của loại sức mạnh mang tên Roar Blizzard. Ouji không hề né tránh, bàn tay to lớn đưa ra sau lưng nắm chặt lấy tay Victoria. Là nắm trực tiếp vào lòng bàn tay đang vận khí cho chiêu thức cấp cao mà không không e dè.
Victoria trợn mắt ngạc nhiên, khắp người nóng lên lạ thường. Đột nhiên nóng lên – trạng thái hoàn toàn kì lạ mà lần đầu tiên bà cảm nhận được, nó do pháp khí tạo ra. Linh cảm chẳng lành Vic cố gắng hết sức để thoát ra nhưng không được. Bà kêu gọi sức mạnh từ bóng đêm tĩnh lặng, mang đến thứ âm thanh chói tai làm giảm đi thị lực của Ouji. Anh nhíu mày, bàn tay có chút buông thỏng. Vitoria nhân cơ hội đó thực hiện cuộc trao đổi với ma vương – là cuộc trao đổi cuối cùng, dùng tất cả sức lực và cả đoạn tuổi thọ còn lại của mình để đổi lấy đòn tấn công mạnh nhất – chiêu thức hi sinh.
- Mania! – Victoria gào lên câu thần chú.
Ouji sững sờ, không ngờ bà ta lại liều mạng như vậy muốn ôm anh chết chung. Mania không phải là chiêu thức gia tăng công lực bình thường. Khi sử dụng nó thì đã xác định sẵn con đường chết. Sau khi khai triển Mania, không thể dùng Healing hay bất kì chiêu thức nào để phục hồi lại sức mạnh.
Hơn hết để sử dụng loại phép thuật này cái giá đánh đổi không hề nhỏ.
- Cô điên rồi! Immunity!- Ouji nghiến răng, âm giọng đanh thép khai triển chiêu thức phòng vệ.
Trong các loại kết giới bảo hộ Immunity được xem là mạnh nhất, cho nên một khi đã đạt được loại sức mạnh này Ouji không ngần ngại sử dụng nó một cách triệt đển.
Victoria bị hất văng ra xa, bà cố gắng đứng dậy phẩy tay vẽ lên vòng tròn ma pháp, xây dựng một bùa chú khác. Bà đẩy nó về phía kết giới Immunity, vài tia sét xảy ra do va chạm giữa hai loại ma thuật và lớn dần theo từng lời niệm chú của Vic:
- Magic Erosion.
Từ trong vòng tròn ma thuật hàng trăm mũi kim và cọc nhọn tẩm sẵn chất độc lao về phía Ouji, công lực vô cùng mạnh, bởi Magic Erosion mà Victoria khai triển đã đạt cấp độ bảy – gần như mạnh nhất trong tất cả cấp bậc của pháp thuật này. Anh sững sờ, cả Immunity cũng bị phá xem chừng chẳng tồn tại loại rào cản nào có thể ngăn chặn đòn tấn công khủng khiếp mà Victoria khai triển.
Ouji rơi vào “bận rộn” với việc xử lý mớ rối rắm mà nữ phù thủy ban cho nên chỉ lo tìm cách thoát khỏi nó, anh gần như bỏ quên cả sự tồn tại của Victoria. Bà ta nhân cơ hội đó bước đến giải thoát cho Kit. Bàn tay gầy guộc thanh mãnh đặt trên kết giới vô hình được dựng lên ngay khe nức trên mặt đất. Những tia sét truyền vào tay bà, một trận tê tái đau đớn dâng lên. Victoria nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn Kit phía xa. Cô nhóc đang bị ép vào đường cùng, có vẻ như loại sức mạnh cấp B của cô hiện giờ không giúp ích bao nhiêu cho công cuộc chiến đấu.
Còn quá non nớt so với một cuộc phân tranh tàn khốc.
Victoria một lần nữa niệm bùa chú Maigc Erosion lên kết giới, nhưng có vẻ một chuyện không khả quan cho lắm. Lượng Black heart tìm tàng trong nó tràn vào cơ thể Vic, khi bà vẫn chưa hoàn toàn tống hết tàn dư của nó từ mũi tên vừa rồi. Máu đen chảy ra từ tai và khóe mắt Vic, đau đớn khôn cùng giày vò bà, từng tấc da thịt như bị xâu xé ra thành nhiều mảnh. Bà cắn răng chịu đựng, cố gắng dồn nén chút sức lực cuối cùng để phá vỡ kết giới. Rồi sau đó chỉ cần một chiêu nữa thôi bà sẽ tiễn còn quái kia về chầu trời, vậy là không còn gì hối tiếc nữa.
Kit giữ lại chút bình tĩnh cho mình. Cô nhóc cố gắng nhớ lại cách vận khí để khai triển những chiêu thức mà Victoria đã hỗ trợ vừa rồi. Tập trung tinh thần, cô lẩm nhẩm vẽ lên trận pháp ánh sáng với hàng trăm ký tự cổ xưa.
- Sparking!
Luồng ánh sáng lan tỏa với công lực chỉ đạt mức trung bình ở cấp độ 5, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ đẩy lùi con quái kia ra một khoảng xa. Kit thở phào nhẹ nhỏm nhìn nó đang vật vã trong đau đớn, tiếng gầm gừ cứ ư ử lúc lớn lúc nhỏ của nó khiến cô có chút rợn người. Nhưng tiếng thét sau đó vọng thẳng vào tai Kit làm cô bàng hoàng giật mình quay đầu lại.
- VICTORIA!!!
Kit hét lên, cô sững sờ nhìn cảnh tượng đáng sợ đang thu vào tầm mắt. Victoria khắp người đầy máu, lưỡi gươm sắc bén mang màu đỏ chết chóc đâm xuyên người bà. Dòng máu đen ngòm không ngừng chảy ra. Đôi mắt Victoria mở to, ẩn sâu trong đó là cả một sự ngạc nhiên khôn cùng.
Ouji rút lưỡi gươm ra khỏi người Victoria, máu theo đó lại túa ra ngày một nhiều. Thân hình bà nhanh chóng đổ ập xuống mặt đất, hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào để chống cự nữa. Bà đã thua vì một chút sơ hở. Ouji liền lập tức nhận ra sau vài phút chống chọi với trận pháp Magic Erosion. Loại phép thuật này giống như một loại ảo giác chỉ có thể áp đặt lên các kết giới, nhằm mục đích khiến người được kết giới bảo vệ phải lao đao trong vòng luẩn quẩn chẳng thể chạy thoát, chết một cách nhanh chóng dưới trận mưa kịp độc.
Nhưng chỉ cần biết cách phá thủ thật, rất đơn giản, chắc chắn sẽ giữ được mạng sống. Gỡ bỏ kết giới là được thôi.
Và Ouji đã nhận ra đềiu đó, chiến thắng mỉm cười với anh.
Kit hoảng hốt chạy đến gần Victoria, bàn tay cô run rẩy đỡ thấy thân thể yếu ớt của bà:
-Vic! Tỉnh dậy đi, bà không thể chết được!
- Con bé này…để ta yên nào…- Victoria cố gắng hé mi, từng câu từng chữ nặng nhọc thoát ra.
- May quá Vic! Đợi chút, để tôi chữa trị cho bà.- Kit mừng rỡ, đôi mắt ánh lên nét nhẹ nhõm khi nhận ra Victoria còn có thể trả lời mình.
- Không…- Vic cố gắng nói gì đó nhưng đòng máu đen trong miệng trào ra khiến bà đau đớn bỏ lỡ câu nói.
- Healing!- Kit vẽ lên trận pháp màu xanh lá nhạt khá nhỏ đẩy vào người Victoria. Nhưng kí lạ thay nó bật ngược trở lại rồi tan biến.
- Không thể nào! Regeneration!
Kit ngạc nhiên không tin vào mắt mình, dù cô chỉ đạt cấp B nhưng phép trị thương Healing cô đã luyện đến mức cao nhất vậy mà vẫn không có tác dụng. Cô bé tiếp tục cố gắng vẽ lên trận pháp khác, ký tự có vẻ phức tạp hơn và pháp khí tỏa ra từ đó cũng mạnh mẽ hơn. Nhưng tiếc thay nó cũng chẳng khá hơn vào nhiêu, chưa kịp chạm đến Victoria vòng tròn mang đầy kí tự cổ màu xanh lá đã vỡ tan tành.
- Vô ích thôi.- Victoria cố gắng nói.
- Không thể nào, tôi có thể trị thương cho bà mà, tin tôi đi Vic!- Kit lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt như trực tràn từ khóe mi.
- Ta nói là vô ích…- Victoria nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cố gắng vẽ lên trận pháp nào đó của Kit, bà gắng gượng khó nhọc cất tiếng:
- Resurrection. Nghe này, ta không thể ở bên con được nữa…cho nên… - Victoria niệm chú, trận pháp màu tím đen hiện ra in dấu trên bàn tay Kit, hơi thở của bà trở nên yếu đi.
- Không được, Vic! Bà không thể chết như thế này được!- Kit gào lên, cô đang lục lọi trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình ra loại thần chú trị thương nào đó nhưng dường như tất cả đều quá mơ hồ.
- Đừng khóc cho ta, ta không muốn…trước lúc chết còn có…người yêu thương mình…
Bàn tay đang nắm lấy Kit của Victoria buông thỏng xuống nền đất lạnh, hơi thở cũng theo đó mà tắt đi. Kit lặng người nhìn thân ảnh vài phút trước còn hơi ấm mà cô ôm vào lòng bây giờ đang dần tan biến như tàn tro. Gương mặt Victoria nhăn dần, trả lại vẻ ngoài theo đúng tuổi tác của bà, mái tóc dần điểm sương trắng bạc, tất cả đều theo gió cuốn đi mà nhạt nhòa dần. Kit cố gắng đưa tay níu kéo nhưng đều vô dụng. Cô hụt hẫng vô cùng, hình ảnh của Victoria hiện lên trong tâm trí cô nhóc. Nụ cười đó, thậm chí đến lúc chết bà vẫn mỉm cười với cô. Dù lúc trước Vic có đối xử với Kit như thế nào thì hiện tại cô vẫn không thể ghét bà ấy được.
Đôi mắt đó quá dịu dàng so với một phù thủy được cho là tàn độc nhất trong lịch sử.
- VICTORIA!!!
Kit gào lên nước mắt kéo nhau tràn ra từ khóe mắt, một nỗi mất mác to lớn dần xâm chiếm tâm trí cô. Luồng sức mạnh cực đại phóng ra với thứ ánh sáng kì dị. Đó chính là Clean Sweep – thứ ma pháp thuộc hàng hủy diệt mà không phải ai cũng có thể khai triển. Vậy mà cô gái này trong một phút mất bình tĩnh lại có thể làm được điều đó.
Áp lực từ Clean Sweep khiến cho bất kì thứ gì bị ánh sáng đó chạm đến đều tan biến thành tro bụi. Từng ngọn cỏ, lá cây, cả con quái cấp trung cũng không thể duy trì sự sống. Thậm chí đến Ouji cũng không thể chịu đựng được tác động mạnh như vậy. Anh mở ra thông lộ và biến mất, nếu đứng ở đây thêm một giây nào nữa anh không chắc bản thân mình có thể sống được không.
Thứ ánh sáng đó gần như đạt đến cực đại, tưởng chừng sẽ phá hủy cả một vùng đất rộng lớn nào ngờ lại đột nhiên mờ nhạt đi rồi tắt lịm. Tất cả còn lại bây giờ chỉ là khoảng đất trống cằn cỗi, không một bóng cây ngọn cỏ, nó bị bao phủ bởi cát bụi mịt mờ.
Và Kit cũng biến mất.
_________________
Khoảng không gian khác~
Lâu đài Sương Gía sừng sững nơi góc tối nhất của khu rừng trên ngọn núi cao. Kiểu cách cổ kính tô đậm thêm pháp khí hắc ám tỏa ra nơi này. Như đã biết từ trước Cung điện Sương Gía- nơi ở của quý tộc phù thủy, đứng đầu là Đại Phù Thủy nổi tiếng lạnh lùng.
Với tình hình hiện giờ mà nói gia tộc này đang rơi vào thế bất lợi. Chúa Tể thuộc dòng máu pháp sư, liên minh với cả thiên thần và hai tộc này không ưa gì phù thủy cả. Nhờ vào đó mà kể cả con người- dòng tộc đã từng là đồng minh cho bóng tối lại đột nhiên đi vào con đường gọi là “chính thiện”, theo như khái niệm của họ.
Tất cả ruồng bỏ và quay lưng với phù thủy, đẩy họ đến nơi tận cùng mà ánh sáng không hề chạm đến. Mặt trời chỉ xuất hiện trong vòng ba tháng, chín tháng kia rơi vào bóng đêm u tối và mùa đông lạnh giá.
Người đàn ông đột nhiên hé mắt, suy nghĩ về mối thù khiến ông khó chịu. Mái tóc mang màu trời đêm khẽ lay động, đôi mắt thâm sâu như không đáy chợt đổi hướng nhìn. Không gian tĩnh lặng vang lên tiếng bước chân đều đều của ông xuống những nấc thang. Ngay bậc cuối cùng, ông dừng lại. Ánh mắt chăm chú nhìn cô gái đang ngồi bệt xuống nền đất lạnh với nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Dấu ấn của trận pháp chuyển giao quyền lực màu tím đen in hằn trên mu bàn tay cô. Ông nhíu mày khó hiểu một chút, lát sau liền thoáng thấy nét cười lướt qua nơi đáy mắt. Chậm rãi, ông hé môi cất lên giọng nói trầm trậm như âm thanh tĩnh lặng của màn đêm:
- Cô là ai? Làm sao vào được cung điện Sương Gía?
Căn phòng bất chợt tối om khiến Kit giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. Chắc hẳn anh đã gặp khá nhiều áp lực bởi lẽ lễ trưởng thành đã gần kề, tự trấn an bản thân cô bé lắc nhẹ đầu và bật công tắc điện lên,
Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe cửa kính, một đêm không trăng. Đèn điện đôi lúc chớp giật liên hồi, cái loại lâu năm không xử dụng đâm ra hư hỏng đâu đó, mãi một lúc mới ổn định được. Kit không để ý nhiều, cô nhóc bước vào thư viện khối A, kéo ghế ngồi xuống và đặt quyển sách phép thuật dày cộm lên bàn. Mùi vị ẩm mốc của một căn phòng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cả mấy ngày nay hễ đến tối Kit đều có mặt ở đây “vùi mài kinh sử”. Bây giờ cô đã thuộc nằm lòng cả ba tộc trãi qua bao nhiêu triều đại có những ai nắm quyền và cả tên tuổi của họ. Nhưng cô có một chút thắc mắc không hiểu làm vậy thì có ích gì? Chắc là để bản thân noi gương theo những cái tốt và tránh giẫm lên vết xe đỗ đã qua.
Kit chống cằm nhìn ra bầu trời phía xa, nơi những vì sao nhỏ nhắn mấp máy những tia sáng lập lòe như đom đóm. Nghĩ cũng thấy lạ, tất cả những nhà cầm quyền đều có cái chết rất bất thường. Người được tìm thấy khi đã tắt thở và trên tay chầm chặt lọ thủy tinh trong suốt được xác định chứa thứ thuộc độc mang tên Black Heart.Người thì được tìm thấy lúc thân xác đã bấy nát biến dạng, không biết đã chết vì lý do gì.
Đáng nghi nhất chính là sự qua đời đột ngột của Queen Ann. Buổi sáng hôm đó bà ấy vẫn bình thường như mọi ngày nhưng chỉ vừa đến chiều tất cả những người trong cung điện đều bị giết một cách tàn bạo. Một lính canh đã nhìn thấy Queen Ann toàn thân đầy máu, tay siết chặt thanh kiếm rồi tự đâm vào mình. Từ đó ai ai cũng cho rằng do sức mạnh bộc phát bà ấy đã lên cơn điên dại sát hại mọi người và tự tử ngay sau đó.
Kit tự hỏi một người vốn được tôn sùng là nhân hậu, hiền từ và am hiểu người dân như Ann thì làm sao có thể giết nhiều người đến như vậy được. Cứ cho là bà ấy mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa đi thì nó cũng chỉ rút ngắn tuổi thọ vốn có chứ không nghiêm trọng đến vậy.
Đáng ngờ hơn sử sách không hề đề cập sâu về việc này ngoài những gì Ann đã làm được trong thời gian cai trị cũng như những suy luận của giáo hội về cái chết bất thường.
Một lời kết bừa bãi.
Bức màn màu kem nhạt lay mạnh, cơn gió bất chợt lùa vào mang theo cái lạnh trong đêm đen tĩnh mịch. Đôi mi Kit khẽ chớp, nặng trĩu, chúng như muốn dính chặt vào nhau. Thật là kì lạ, đột nhiên cô nhóc lại buồn ngủ. Úp mặt vào những trang sách vàng ố, mặc cho mùi giấy cũ khó chịu len vào chiếc mũi nhạy cảm, Kit dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Tất cả mọi thứ giờ chỉ còn lại một màu đen, dơn sơ lặng lẽ. Đâu đó le lói những đốm sáng mong manh, chớp nháy một cái liền biến mất, rồi lại xuất hiện những cái mới tồn tại ánh sáng lâu hơn hợp thành một thể - một dáng người cao lớn với những sợi xích khóa nặng trịch chặt tay và chân.
Trong cơn mơ Kit nhíu mày khó hiểu. Hình bóng đó không rõ ràng hay nói chính xác hơn là vô cùng mờ ảo chỉ là khối ánh sáng mang hình dạng con người, không hề có mặt mũi đàng hoàng. Mọi thứ rơi vào trạng thái tĩnh lặng lạ thường, đến nỗi dù trong mơ cô nhóc vẫn cảm nhận được hơi thở của bản thân. Có cái gì đó không ổn, hơi lạnh trượt dài khắp người Kit. Cô bé cố gắng tỉnh dậy, cố gắng hé mi nhưng không được. Vùng vãy trong tiềm thức cô đường như bị lạc lỗi ở một không gian nào đó khác với hiện tại.
Hoang mang tột cùng, Kit bắt đầu gào thét. Nhưng ngay cả bản thân cô cũng chẳng thế nghe được tiếng nói của chính mình. Nỗi sợ hãi vấy lấy cô, toàn thân bất động và chẳng thể nghĩ ra được cách nào để tìm ra lối thoát. Đôi mắt nâu không ngừng đảo qua đảo lại khắp cái không gian bao trùm duy chỉ một màu đen âm u và cả cái bóng sáng kì lạ kia nữa.
Vang lên đâu đó bên tai cô nhóc giọng nói yếu ớt, rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Nhưng…nó lớn dần theo từng đợt run rẩy của Kit, xoa dịu đi cơn hoản loạn đang ăn mòn lý trí cô, giọng nói trầm ấm rất quen thuộc.
“ Thức dậy.”
Âm thanh vang vọng đâu đó rồi biến mất. Kit giật mình tìm kiếm, kết quả nhận được vẫn chẳng là gì. Một lần nữa giọng nói kia cất lên, rõ ràng hơn và lặp đi lặp lại nhiều lần như thúc giục:
“ Thức dậy. Nhanh chóng thức dậy. Tỉnh lại mau Kit, chạy đi, nhanh lên!!!”
Lần này thật sự Kit đã có thể mở mắt ra, thoát khỏi giấc mơ kì quái. Đang mơ màng chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra cô nhóc điếng người, cặp mắt nâu trợn to kinh hãi. Trong bóng tối nơi góc khuất của những kệ sách, tiếng gầm gừ như loài thú hoang không người vang lên, ngày một rõ ràng, chứng tỏ khoản cách của cái thứ đáng sợ đó ngày càng gần cô.
Hành động theo phản xạ, Kit đứng phắt dậy, vô tình làm rơi cả quyển sách phép thuật xuống sàn tạo ra âm thanh chói tai đánh thức thứ bên trong. Đôi mắt trắng dã quay sang nhìn cô nhóc đăm đăm. Kit run người, bước chân vội vã tìm được bỏ chạy. Cái thứ kia có lẽ nhận thấy điều đó, nó gầm lên những tiếng lớn hơn khiến mọi vật đều run chuyển, ánh sáng từ cái bóng đèn chập mạch chớp giật liên hồi.
Thứ gì đó đen đúa phóng từ ngõ tối đến nơi Kit đang đứng. Rất nhanh, chỉ vụt một cái liền tóm lấy cổ cô nhóc siết chặt. Cũng chính thời ấy Kit nhận ra thứ đang khiến mình ngạt thở là một cái xúc tu của bạch tuộc. Những cái giác mút hích chặt vào từng mạch đập ở cổ và rút dần sự sống của Kit. Cô giãy dụa cố gắng thoát ra nhưng dường như cô vọng. Cái xúc tu vươn dài ra khỏi cửa kính, đưa cô nhóc vào bầu không gian rờn rợn khi gió đêm bất chợt lướt qua.
Cơn lạnh buốt len sâu vào từng tế bào đánh thức chút lý trí còn sót lại trong Kit, cô lẩm nhẩm đọc thần chú một tay cắt đứt cái thứ nhầy nhụa làm mình khốn khổ. Rơi tự do từ trên tầng bố khối A, Kit đáp dất vô cùng nhẹ nhàng mà không hề bị trày xước chỗ nào, ngoại trừ chiếc cổ ửng đỏ cả lên. Nếu là trước đây chắc hẳn cô nhóc đã không thể sống nổi, nhưng bây giờ thì khác, cô không cho phép bản thân có thể chết vào lúc này được.
Liếc mắt nhìn phần xúc tu bị chặt đứt đang không ngừng ngọ nguậy và tiết ra thứ dịch nhờn màu xanh ghê tởm, Kit nhanh chạy vụt đi. Băng qua những hàng cây rậm rạp và cả những con đường tối om với bầy quạ kêu la inh ỏi, cô bé không dừng chân một phút nào vì cảm giác cái thứ kì lạ kia vẫn bám theo mình. Tiếng gầm gừ đáng sợ của nó vang lên lớn dần lớn dần như thể nó đang ở sát bên cô vậy. Kit biết nhưng chỉ là không thể xác định được cái quái quỷ gì đang cố gắng truy đuổi mình.
Kit cứ chạy, chạy mãi với bước chân hối hả cùng dòng suy nghĩ rối ren trong đầu. Cô không biết làm gì, chỉ chạy nhanh nhất có thể để thoát khỏi cái thứ đáng kinh tởm kia. Kit nghe thấy âm thanh của nó, âm thanh chứng tỏ nó đang đuổi theo phía sau với tốc độ chóng mặt. Những tán cây xào xạc lay động, khu rừng như bị thức tỉnh bởi sự hỗn loạn được tạo ra bởi hắc khí vây lấy con quái kia. Kit rùng mình, cơn gió lạnh buốt người lướt qua một cách hờ hững. Đôi chân cô mệt mỏi rã rời khiến bước đi loạng choạng dần nhưng cô vẫn không dám quay đầu lại. Kit vấp phải rễ cây to sần sùi trồi lên khỏi mặt đất và ngã nhào. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, tâm trí hoàn toàn trống rỗng chẳng nghĩ ra bất kì đối sách nào hữu dụng.
Cái bóng đen kia tiến lại gần, chướng khí phát ra từ nó khiến Kit choáng ngợp. Toàn thân cô cứng đờ, không thể bỏ chạy cũng không phản kháng được gì. Những tiếng gầm gừ của con quái càng làm tâm trí cô bé tê liệt, suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cô chính là làm thế nào để thoát khỏi đây. Cơn gió lạnh lướt qua mang theo giọng nói trầm bổng quen thuộc truyền đến tai Kit, giọng nói mị hoặc như màn đêm tĩnh mịch lặng lẽ:
“ Một demon cấp trung. Đừng hoang mang cô gái nhỏ, làm theo lời ta cô sẽ xử lý nó nhanh chóng thôi.”
- Victoria?- Kit lẩm nhẩm, suy nghĩ vụt qua trong tâm téi khiến cô giật mình ngờ vực:
- Tại sao lại giúp tôi? Bà có ý định gì?
“ Chẳng có gì cả! Tin hay không tùy cô, nếu còn tâm trí mà suy nghĩ lung tung thì chỉ một cái vung tay con quái đó sẽ bóp nát cô ra làm trăm mảnh.”
Victoria trả lời, giọng nói kiên định hơn bao giờ hết và Kit nhận ra bà ta lúc này hoàn toàn không có ác ý. Nửa tin nửa ngờ cô nhóc trả lời:
- Được thôi, quái vật cấp trung tôi chưa bao giờ gặp, bây giờ làm sao?
“ Đơn giản, thế này…Sparking. Cô điều khiển được ánh sáng đúng không?”
- Sparking.
Kit lẩm nhẩm câu thần chú theo Victoria, ánh sáng le lói từ những vì sao tụ hợp lại xua tan hắc khí đặc sệt đang vây lấy cô, phủ đầy khắp không gian loại ánh sáng dịu dàng hơn bao giờ hết. Con quái kia rên rỉ thét gào, đôi mắt nó vẫn quắc lên tia nhìn đáng sợ, phóng cái xúc tu dài ngoằn nhớt nhúa đến gần Kit. Cô nhóc đưa tay vẽ ra trận đồ ma pháp màu tím huyền ảo, những kí tự cổ nối liền với nhau liên tục chuyển động thành vòng tròn khép kín. Luồng sức mạnh hắc ám từ đó đánh bật cái xúc tu của con quái cấp trung, trói buộc nó bằng lời nguyền không thể tháo gỡ.
- Curse.
Cô làm theo lời Victoria dùng sức mạnh ánh sáng Sparking để lấn át hắc khí rồi bày ra trận đồ bóng tối, bà ta truyền sức mạnh của bản thân cho Kit, tiếp thêm sát thương vào đòn tấn công vừa rồi. Luồng sức mạnh hắc ám siết chặt lấy con quái cấp trung, sinh lực dần bị rút kiệt nó gào thét rên rỉ, cố gắng vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô dụng. Hình ảnh nó nhạt nhòa dần rồi vỡ vụn thành tàn tro hòa vào cơn gió mà biến mất.
Không gian bất chợt tĩnh lặng lạ thường, những tiếng xào xạc của cây lá đột nhiên dừng hẳn. Chẳng còn vương lại chút âm thanh nào, chỉ một mình Kit đứng giữa khu rừng âm u vào buổi khuya, hãy còn ngạc nhiên vì chuyện vừa xảy ra. Thật không tin được, cô nhìn vào đôi bàn tay mình, miệng lẩm nhẩm:
- Chưa bao giờ tôi có cảm giác như lúc này. Đây là sức mạnh của tôi sao?
“ Chỉ một phần nhỏ thôi cô gái.”
- Thật không thể tin được, trước đây ngay cả quái vậy cấp thấp tôi cũng không hạ được, vậy mà…- âm giọng của Kit vẫn chưa ổn định, cô hoang mang liếc nhìn mớ tàn tro còn đọng lại nơi cơn gió lạnh.
“ Điều khiển được cả ánh sáng và bóng tối, cô mà được truyền dạy bài bản thì có tương lai lắm!” – Victoria bật ra tiếng cười thích thú.
Kit lấy làm lạ, những lần trước khi gặp mặt bà ấy vô cùng đáng sợ không ngờ cũng có lúc cười thoải mái như thế này.
- Mà tại sao bà lại giúp tôi? Tôi chẳng phải là cái gai trong mắt bà à?
“ Ta luôn nói ta ở trong cô. Nếu cô có chuyện gì ta cũng bị vạ lây. Giúp nhau đôi bên cùng có lợi thôi.”- Victoria thản nhiên trả lời.
Kit im lặng, đúng là bà ta cũng chẳng tốt lành gì nhưng không hiểu sao những ác cảm của cô lúc trước đối với Victoria đột nhiên biến mất. Trong cô bây giờ chỉ còn tồn tại sự cảm thông sâu sắc đối với công chúa phù thủy này. Cảm giác đó nảy sinh và lớn dần từ lúc Hell cho cô xem quá khứ của Queen Ann. Từ khi sinh ra Ann đã định sẳn có một tương lai không mấy tốt đẹp nhưng bù lại xung quanh bà luôn có nhiều người kề vai sát cánh. Hơn thế nữa Queen Ann bẩm sinh sở hữu một tâm hồn thuần khiết dễ lay động lòng người, bản chất hiền lành nhân hậu và không biết mình quá tốt.
Còn Victoria.
Có lẽ từ khi sinh ra bà và Ann-người em cùng mẹ khác cha, đã bị ràng buột với nhau rồi. Họ là hai thái cực trái ngược. Victoria bản chất không xấu, lại cá tính và năng nổ khác xa các cô gái yểu điệu thời đó. Cũng vì vậy mà ít ai nhận ra cái đẹp trong con người bà. Phù thủy thì không được chấp nhận, dù có cố gắng làm hàng trăm việc tốt bà cũng không được thừa nhận. Dần dần mặt cảm tự ti đã đẩy Victoria vào trong bóng tối sâu thẳm, bà phải ngày một mạnh hơn để có thể tồn tại trong thế giới cay nghiệt này, để đấu tranh giành lấy tình yêu của mình.
Cũng vì vậy mà Victoria đã đem lòng căm hận người bạn thân nhất, người em gái yêu quý nhất cũng là người hiểu rõ bà nhất – Queen Ann.
- Tôi hỏi bà một chuyện được không Vic ?- ngập ngừng một lát Kit lên tiếng.
“ Thoải mái, dù gì ta biết về cô quá nhiều trong khi có vẻ cô không hiểu rõ ta lắm. Chà mà lâu rồi mới có người gọi ta thân thương như vậy.”- Gịong điệu Victoria trong hẳn ra xem chừng rất vui.
Kit mỉm cười, hiếm khi nói chuyện đàng hoàng với bà ta. Coi bộ cũng không tệ, khá thú vị nữa là đằng khác. Cô nhóc tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống, lưng tựa vào gốc cây phía sau, đôi mắt ngẩng lên nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng.
- Chuyện tình yêu của bà đó, kể cho tôi nghe đi.
Gío lướt qua nhè nhẹ, mọi thứ dường như rơi vào trầm lặng, không khí chùn xuống rõ rệt. Một lát sau mới nghe thấy giọng nói mang một chút đùa cợt như thật như ảo của Victoria :
“ Đúng là con gái, cô chỉ thích những chuyện này thôi sao ? Cứ nghĩ cô sẽ hỏi ta về việc làm thế nào để mạnh hơn. ”
- Này nói chuyện nghiêm túc đấy tiền bối. Tôi cảm thấy rất tò mò về người mà cả tiền bối và Queen Ann đều yêu.- Kit trả lời dứt khoác, đôi mắt vẫn chú mục nơi những ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng.
“ Chẳng phải ta và hoàng tử tộc thiên thần đã cho cô thấy rồi còn gì ? Vẫn không đoán ra à ? ” - Victoria thắc mắc.
- Không. Tiền bối cho tôi thấy người đó lúc nhỏ, còn khi đi với Hell người đó lại che mặt, thời điểm có thể nhìn thấy thì bị phá đám. Nghĩ xem có trùng hợp không ?- Kit khẽ nhíu mày.
Im lặng. Xung quanh ngoài những tán cây đang đung đưa trong gió nghe xào xạc ra toàn bộ đều bị nuốt chửng bởi bầu không khí nặng nề. Không ai nói gì nữa. Kit không hỏi thêm, chỉ kiên nhẫn ngồi đợi câu trả lời, đầu tựa vào thân cây sân sùi phía sau, cặp mắt thư thái nhìn ra một nơi thật xa xăm, có lẽ còn xa hơn cả những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời kia.
Cơn gió lạnh lướt qua rất nhiều lần, cường độ mạnh dần rồi hóa ra một màu đen xoáy vào nhau tạo nên bóng dáng người phụ nữ. Mái tóc tía rất dài được điểm xuyến bởi vương miện lấp lánh đá quý và trâm cài tinh xảo, bà khoác trên mình bộ cánh đen tuyền nặng mùi hắc ám nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp tuyệt mĩ như một thiếu nữ độ trăng rằm. Victoria xuất hiện, lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn những lần trước, không đến bằng những cánh dơi ồ ạt chỉ dựa vào cơn gió thoảng để bước ra thế giới thực tại. Bà ngồi xuống bên cạnh Kit, hai tay ôm lấy chân và tựa cằm lên đầu gối, trông họ như hai cô bạn thân đang trò chuyện giữa đêm khuya vậy.
- Ta biết có một ngày cô sẽ thắc mắc. Tốt thôi, chuyện gì cũng không thể giấu được lâu. Qúa khứ đó vốn dĩ không nên tồn tại và chính anh ấy đã đặt phong ấn để không ai có thể nhận ra sự thật.
Victoria chậm rãi lên tiếng, ánh mắt khẽ liếc qua Kit. Cô nhóc không có phản ứng gì, vẫn chăm chú lắng nghe mặc dù ánh nhìn vẫn dán chặt nơi nền trời đen tĩnh mịch. Bà nhẹ giọng tiếp tục :
- Với ta anh ấy là một hiệp sĩ, đúng vậy, luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ người con gái đó, ánh mắt cũng chưa từng dời đi và chưa từng nhìn thấy ta. Còn với Ann anh lại là chiếc chìa khóa.
Kit chợt giật mình, lời nói của Victoria như tia sét giáng xuống tâm trí cô. Có điều gì đó bất thường ở đây. Thoáng nghĩ thầm, cô bé dời ánh nhìn sang Vic :
- Tiền bối đó có phải là lý do Ann gọi người kia là Key không ?
- Đúng vậy ! Anh là chiếc chìa khóa mở ra tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Ann. Sự can đảm, trái tim biết yêu, suy nghĩ quyết đoán, sự ham muốn quyền lực và sức mạnh,… Tất cả những gì mà một Queen Ann có được đều do anh ban tặng.- Victoria mỉm cười, nụ cười đó trông thật gượng gạo, không thể che giấu được nỗi buồn thăm thẳm nơi đáy mắt.
- Yêu một người đến như vậy sao ? Ánh mắt của tiền bối luôn đặt ở người chẳng bao giờ thấy mình đúng không ?- Kit hỏi, không hiểu sao cô nghĩ Victoria sẽ trả lời hết mọi câu hỏi mà cô đặt ra.
- Con nhóc này càng ngày càng nguy hiểm. Không phải chính cô cũng đã từng như vậy ? Mà không, cô cũng giống như Ann được bảo bọc và che chở, người như cô sẽ không hiểu cảm giác của ta.- Victoria cười buồn như thể đang tự mỉa mai bản thân.
Mọi thứ lại rơi vào im lặng, Kit sững người trợn tròn mắt. Đêm hôm nay dài thật, đủ dài để những cảm xúc giữa hai con người này lắng xuống tận đáy lòng, đủ dài để họ dành chút thời gian để thấu hiểu nhau. Nhưng có lẽ không được, Kit cười. Những nụ cười như thế này dạo gần đây vẫn hay xuất hiện trên gương mặt cô, gượng gạo đến khó tin, nhiều khi cả bản thân cũng không biết vì sao cười nữa. Victoria nói đúng, chỉ là Kit tự cho mình có thể thấu hiểu người khác, một con nhóc tự cao ngông cuồng. Cô còn quá nông cạn để gánh vác sự nghiệp lớn lao kia trên vai, thậm chí ngay cả việc cố gắng thấu hiểu một người cũng làm không xong. Chưa bao giờ Kit thấy mình vô dụng như thế này, không biết Queen Ann làm sao vượt qua được tất cả mọi chuyện trong quá khứ. Nhưng cô nhóc chắc rằng bản thân chẳng thể nào tạo ra phép màu như Ann, những điều bà đã làm thật sự rất vĩ đại.
- Nhìn cô lúc này ta nhớ đến con bé ngốc kia.- Victoria lên tiếng, giọng điệu có chút thoải mái hơn trước.
Kit tròn mắt nhìn bà chằm chằm như thể Vic vừa phát ngôn điều gì vô cùng động trời. Victoria nhíu mày khó chịu :
- Đừng nhìn ta như vậy nhóc con, ánh mắt của ngươi giống hệt Ann lúc cố gắng vòi vĩnh những cái nó thích và ta thì chẳng thể nào từ chối.
Trông bộ dạng Vic lúc này hoàn toàn không khác một người chị đang phàn nàn về đứa em gái nghịch ngợm của mình. Dáng vẻ và bộ mặt đó khiến Kit bật cười. Đúng là con người này nếu tiếp xúc cũng như hiểu rõ bản chất của bà rồi thì không thể nào ghét được. Victoria nhìn cô nhóc cười mà mặt bất chợt nóng lên vì ngượng. Bà đưa tay vỗ vào vai cô nhằm nhắc nhở nên thôi đi nếu không có người chết vì xấu hổ mất. Nhận thấy điều đó Kit ngưng hẳn nhưng nụ cười mỉm vẫn giữ trên môi, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng như muốn an ủi nỗi đau nào đó. Cô bé vòng hai tay ôm lấy Victoria, chiếc cằm nhỏ nhắn đặt trên vai bà ấy, đôi mắt khép hờ lộ vẻ mãn nguyện. Bàn tay cô vỗ nhè nhẹ vào lưng Vic, giọng nói trong trẻo hòa vào cơn gió se lạnh buổi đêm :
- Tiền bối, tôi ôm bà được không ? Xem tôi như Ann lúc trước cũng được, trời lạnh quá, tôi muốn ôm.
“ Sang đông rồi kìa ! Tuyết rơi dày đặt Vic à, cho em ôm một lát đi ! ”
Victoria sững người, cảm giác ấm áp này giống hệt mấy ngàn năm về trước, cảm giác mà bà tưởng chừng đã bỏ quên nơi bóng tối sâu thẳm và đáng sợ kia. Gịong điệu nũng nịu, gương mặt trong sáng yêu đó hiện lên trong tâm trí, bà siếc chặt chiếc áo gilê của Kit như thể không muốn buông cô ra. Cả người Vic run lên bởi thứ cảm xúc xa lạ bất chợt ồ ạt chạy dọc trong từng tế bào :
- Chẳng phải cô cũng đã ôm rồi sao ? Còn bày đặt hỏi han này nọ.
Giọng điệu mang chút dỗi hờn len lõi trong bầu không gian vắng lặng của buổi đêm, Kit không trả lời gì cả chỉ mỉm cười, vòng tay siết chặt Victoria hơn. Nếu có ai chịu bỏ thời gian ra thấu hiểu và lắng nghe chắc hẳn Vic sẽ không trở thành nữ phù thủy xấu xa như mọi người vẫn thường nói. Queen Ann đã quá bận rộn kể từ khi người đó xuất hiện, trái tim cũng như tâm trí bà đã chất chứa quá nhiều thứ chỉ xoay quanh một người. Victoria trở nên độc ác không chỉ vì tình yêu với chằng trai kia mà còn vì cả giác trống vắng khi mất đi người duy nhất thấu hiểu mình. Bà thật sự rất yêu người em gái là Ann, vì rất yêu rất trân trọng nên mới hành động quá khích khiến mọi chuyện trở nên rối ren.
Nhưng tất cả đã là quá khứ, Kit nghĩ nếu bây giờ Victoria chịu quay đầu lại Hội đồng phù thủy tối cao vẫn chấp nhận, dù gì bà ấy cũng là nàng công chúa vang danh sử sách. Tuy nhiên không phải cứ muốn liền được ngay, nếu chỉ đơn giản là nhận sự chấp thuận thì Victoria đâu cần lang thang như thế này. Vốn dĩ chẳng thể cứu vãn được nữa, trước sau gì bản án của Hiệp hội Magic cũng ban hành rồi, người giết bà ấy còn là hai người chị Kit. Dù pháp lực họ nếu xét riêng từng người một chút cũng không bằng bà, nhưng kết hợp với nhau và cộng thêm sự hỗ trợ từ Anna Raidenkama và quân đội hoàng gia pháp sư (vì chồng Rainbow là bá tước có quyền lực nhất nên việc triệu tập quân đội vô cùng đơn giản), rõ ràng có mười Victoria cũng chẳng thể chạy thoát.
Kit không biết việc này, ba người kia hành động âm thầm bởi họ nghĩ chuyện gì giấu được thì giấu tránh làm cô bé hoang mang. Nhưng họ không ngờ suy nghĩ đó lại gây nên cho cô nguy hiểm chẳng lường trước được, thậm chí là suýt mất mạng.
Không gian vắng lặng bị phá vỡ bởi tiếng gió vút cao như bị vật gì xé rách. Victoria cả kinh quay mặt lại nhìn. Đôi chân mày mãnh mai chợt đanh lại. Một tay bà ôm lấy Kit tay còn lại đưa ra phía trước chặn mũi tên đang lao thẳng đến chỗ hai người lại. Mũi tên bị cản pháp lực bên trong đó chỉ bị mai một một phần nhỏ. Victoria cắn răng khó chịu hất nó sang một bên, tiếng nổ lớn phát ra mang theo bụi cuốn mù mịt cùng những chiếc lá từ trên cành rơi xuống. Bà nhặt mũi tên nằm dưới gốc cây lên, nó rất nhẹ lại mãnh mai, chất liệu hoàn toàn không phải thứ có thể tìm thấy trong thế giới loài người này, hơn hết nó ẩn chứa thứ sức mạnh kinh người còn được tẩm thứ độc tố mang tên Black Heart ngay phần đầu. Victoria biết rõ thứ vũ khí này hơn ai hết, chẳng những vậy bà còn biết kẻ nào là chủ nhân của nó nữa. Buông tay ra khỏi người Kit, Victoria tiến lên phía trước vài bước, quay đầu lại một chút nhắn nhủ :
- Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng đừng can thiệp vào. Đây là trận chiến cuối cùng của ta.
Cặp mắt bà ánh lên nét dịu dàng hiếm thấy nhưng đáy mắt vẫn chất chữa vài phần ảm đạm thâm sâu mà buồn bã. Đôi môi Kit mấp mấy định nói gì rồi thôi, bao nhiêu câu từ đã nghẹn lại nơi cổ họng, có lẽ bây giờ nói gì cũng bằng thừa. Cô khẽ gật đầu rồi lùi về phía sau mấy bước tránh gây thêm rắc rối cho Vic. Kit biết nếu lúc nãy một tay của bà không phải giữ chặt cô thì dư sức cản mũi tên vừa rồi. Nhưng vì cô mà tác động từ áp lực của mũi tên đã chèn ép từng động mạch trong cơ thể Victoria, nơi những chiếc móng khá dài trên bàn tay bà ấy máu đã bắt đầu chảy rất nhiều, dù vậy nét mặc bà vẫn điềm nhiên bình tĩnh không lộ ra chút đau đớn nào.
Thấy Kit ngoan ngoãn nghe lời Victoria liền nhìn thẳng phía trước bàn tay vẽ ra những ký tự ma thuật cổ. Chúng di chuyển xung quanh cơ thể đang lơ lửng trên không của bà với tốc độ rất nhanh, một luồn sức mạnh không nhỏ tập trung về Vic tạo thành kết giới vững vàng. Sau khi bày ra trận pháp sẵn sàng tư thế chiến đấu bà liền cất cao âm giọng vừa trong vừa trầm :
- Lộ diện đi, chúng ta đấu một trận.
Lời vừa dứt đám cây cỏ phía trước cách bà không xa đã vang lên tiếng lá cây xào xạc nghe như bước chân ai đó ngày một gần. Dáng người cao ráo với bờ vai vững chắc hiện ra, bàn tay to lớn hằn những đường gân xanh siết chặt cánh cung, mái tóc bạch kim luôn luôn nổi bật và tỏa sáng, cặp mắt hổ phách mang chút lạnh lẽo như kim loại không bao hàm một chút cảm xúc nào hờ hững lướt qua Victoria. Gương mặt Kit hiện rõ nỗi ngạc nhiên khôn cùng, là Ouji. Anh ấy dường như biến mất khỏi cuộc đời cô trong khoảng thời gian rất lâu vậy, dù thực tế chỉ mới vài tuần trôi qua. Và dường như anh đã trở thành một người khác, cảm giác vô cùng xa lạ. Hơn hết có một chút sợ hãi len lõi khắp người Kit, đóng băng toàn bộ mạch máu trong người khiến cô chẳng thể nào cử động được, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn.
Victoria nhếch mép, nụ cười đó là thứ mà bà hướng đến Kit ngày đầu gặp cô, trong nó bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng trên hết vẫn là thù hận. Bàn tay Victoria đưa lên cao, sóng âm phát ra réo gọi bày dơi khát máu lũ lượt kéo đến. Một bày rất đông, cả trăm con chứ không ít. Chúng theo hướng bàn tay Victoria bay về phía Ouji với cặp mắt hung tợn. Anh vẫn đứng yên tại chỗ, chưa có dấu hiệu của việc phản công. Siết chặt cánh cung với những đường uốn xoắn trắng muốt tinh xảo và hai đóa hồng đen ở hai đầu cung trên tay, Ouji chăm chú nhìn hướng bay của những cánh dơi đói khát lâu ngày kia. Khi khoảng cách ngày một rút ngắn, anh lấy ba mũi tên giắt ở chiếc túi phía sau lưng đặt vào sợi dây cung làm bằng chất liệu đặt biệt và kéo căng ra. Nhắm chuẩn xác hướng đến ba con dơi ở ba vị trí đầu, giữa và cuối. Luồn sức mạnh từ trong mũi tên phát huy công lực bắt đầu phát nổ. Đàn dơi ban nảy đông đảo như một một quân đội bây giờ chỉ còn là đám bụi bay bị gió cuốn đi một cách nhanh chóng.
Victoria vẫn điềm tĩnh nhìn người trước mặt không khai triển thêm chiêu thức nào. Anh giương cung bắn mũi tên cuối cùng còn lại về phía bà, là nhắm thẳng vào tim. Mũi tên lao vút xé ngọn gió ra làm hai chạm vào kết giới trong suốt ánh một chút tím nhạt vây xung quanh Victoria. Áp lực giữa hai bên đụng độ tạo ra phản ứng khác thường tựa những tia sét chớp giật trên bầu trời. Vic phãy nhẹ bàn tay mũi tên liền mất phương hướng bay sang cắp phập vào thân cây lớn gần đó. Trận nổ tiếp theo xảy ra, cây cổ thụ lâu năm vài phút trước sừng sững như một già làng trong rừng giờ cũng biến mất, để lại tàn dư là chiếc hố lớn với những lỗ nhỏ được tạo ra bởi những nhánh rễ của cây.
Ouji thu pháp thuật lại, cánh cung hóa thành thứ ánh sáng lạ kỳ trở về tai anh, chiếc bông tai với viên kim cương mang hai màu trắng đen. Những tưởng mọi chuyển đã xong, Kit chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy anh bắt đầu hành động. Để ý kỹ mới nhận ra hôm nay Ouji mang rất nhiều trang sức và chúng hoàn toàn không bình thường, nói đúng hơn trên người anh đang giữ ít nhất ba con Pet. Chiếc vòng tay bằng vàng với viên Topaz màu đỏ khá to bắt đầu tỏa sáng. Nó hóa thành thanh kiếm, đừng nghĩ kiếm là vũ khí bình thường, vật này khác hẳn. Lưỡi kiếm sắc bén phần chuôi đính rất nhiều đá quý nhưng viên Topaz to vẫn nổi bật hơn cả. Ouji kề tay vào lưỡi kiếm rạch một đường dài. Máu anh chảy dài, thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng kì lạ, bầu không khí xung quanh bỗng đặc sệt lại nồng mùi hắc ám. Lưỡi kiếm kia sau khi nhận được máu của Ouji liền hóa đỏ, một màu đỏ tang thương chết chóc.
Anh không chần chừ lâu, bàn tay to lớn siết chặt chuôi kiếm vung nhát chém mạnh về phía Victoria. Đường kiếm lướt qua lóe lên ánh sáng màu đỏ phá vỡ kết giới đang vây quanh Vic. Không những thế áp lực và sức mạnh trong đó giáng một đòn không nhẹ vào thân thể bà. Kit trợn mắt nhìn bà ấy chân loạng choạng lùi về sau như bị loại áp lực nào đó giật ngước lại. Qủa thật quá tàn khốc, máu từ người Vic tuông ra rất nhiều, ướt đẫm cả một mảng lớn trên y phục sẫm màu đen tuyền. Dù vậy ý chí kiên cường vẫn không cho phép người phụ nữ này gục ngã, đã là trận đấu cuối cùng phải chiến sao cho đáng.
Victoria niệm chú vào thân thể mình kích thích loại năng lực vay mượn từ ma quỷ khiến cho máu trong người dường như chảy nhanh hơn, sôi sục. Và một thứ chất lỏng đặc sệt màu đen tuyền trào ra từ miệng Vic, vẻ mặt bà liền trở lại bình tĩnh, có lẽ số chất động từ mũi tên vừa rồi đã bị ép gần hết ra ngoài. Chỉ là gần hết thôi. Đang cố gắng vật lộn với cơn đau muốn nuốt chửng toàn bộ cơ thể Victoria bất chợt cảm thấy dễ chịu lạ thường, bà hướng đôi mắt nhìn về phía Kit và không khỏi ngạc nhiên. Vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt bao quanh lấy cô cùng tiếng nói trong veo đang cố gắng đọc thật nhanh hết sức câu thần chú trị thương :
Flower Flower Lotus Flower
White lotus flower in flames…
- Lightning Both.
Còn chưa để Kit hoàn thành thuật trị thương những tia sét từ trên nền trời đen tối kia lóe lên giáng thẳng xuống người cô nhóc. Cô chau mày khó chịu trong khi Victoria lại vô cùng ngạc nhiên. Ra tay như vậy không phải quá nặng sao? Dù gì cô bé cũng là…Nghĩ một lúc Vic chợt giật mình không cho phép bản thân lơ là, bà cố gắng đứng dậy âm giọng có chút lệch đi:
- Đã nói đừng can thiệp vào chuyện của ta, tránh sang một bên đi!
Lời nói rất dứt khoác và kiên định nhưng Kit chẳng để lọt chữ nào vào tai. Mặc dù những tia sét vừa rồi khiến cơ thể nhỏ bé tê rần cô vẫn cố gắng tập trung sức mạnh lập lại câu thần chú vừa rồi. Ouji cau mày lộ vẻ không hài lòng, giọng điệu mang chút trầm bỗng xen lẫn mỉa mai chầm chập vang lên:
- Xem ra có người không chịu an phận. Cô nên bận rộn một chút để không phá rối ta.
Dứt lời bàn tay anh đưa lên cao, không khí đặc lại gió xoáy vào nhau tạo thành hình thù kỳ dị của một con quái thú. Nó giống hệt như con quái cấp trung vừa rồi đã truy đuổi Kit. Khắp người cô lạnh buốt, cô chiến thắng nó chẳng qua là nhờ vào sự trợ giúp của Victoria. Bây giờ bà ấy và cô đã thành hai cá thể hoàn toàn khác nhau, bản thân Kit còn đang bị thương thật sự không biết phải nên làm thế nào. Victoria chân tay như có lửa lo lắng không thôi. Phải con quái này giống hệt con lúc nảy nhưng chỉ về vẻ ngoài thôi, thực tế sức mạnh của nó hơn thứ bại trận vừa rồi gấp mấy lần. Định bước đến giúp Kit xử lý con quái kia nhưng mặt đất nức toạt ngăn cản bước chân bà. Rào chắn vô hình được dựng lên từ vết nước đó chia cắt Victoria và Kit. Nhìn thì không thấy nhưng nếu chạm vào sẽ bị đau đớn giày vò vĩnh viễn mà chỉ có chết mới thoát khỏi được.
- Đối thủ của cô ở đây!- Ouji cao giọng, lưỡi kiếm sắc lẻm mang màu đỏ chết chóc kề ngay cổ Victoria.
- Illusion!
Victoria phát giác ra ngay. Bà nhanh chóng niệm chú, thân ảnh dần mờ đi và tan ra trong không khí, theo gió dịch chuyển với tốc độ rất nhanh mà mắt thường không thể nhìn thấy. Ouji chau mày, chẳng những không tung ra chiêu đòn nào đánh trả mà con đứng yên bất động, đôi mi khẽ khép lại bình tĩnh vô cùng. Victoria từ đằng sau lao đến, lòng bàn tay bà phủ đầy thứ ánh sáng màu tuyết – dấu hiệu của loại sức mạnh mang tên Roar Blizzard. Ouji không hề né tránh, bàn tay to lớn đưa ra sau lưng nắm chặt lấy tay Victoria. Là nắm trực tiếp vào lòng bàn tay đang vận khí cho chiêu thức cấp cao mà không không e dè.
Victoria trợn mắt ngạc nhiên, khắp người nóng lên lạ thường. Đột nhiên nóng lên – trạng thái hoàn toàn kì lạ mà lần đầu tiên bà cảm nhận được, nó do pháp khí tạo ra. Linh cảm chẳng lành Vic cố gắng hết sức để thoát ra nhưng không được. Bà kêu gọi sức mạnh từ bóng đêm tĩnh lặng, mang đến thứ âm thanh chói tai làm giảm đi thị lực của Ouji. Anh nhíu mày, bàn tay có chút buông thỏng. Vitoria nhân cơ hội đó thực hiện cuộc trao đổi với ma vương – là cuộc trao đổi cuối cùng, dùng tất cả sức lực và cả đoạn tuổi thọ còn lại của mình để đổi lấy đòn tấn công mạnh nhất – chiêu thức hi sinh.
- Mania! – Victoria gào lên câu thần chú.
Ouji sững sờ, không ngờ bà ta lại liều mạng như vậy muốn ôm anh chết chung. Mania không phải là chiêu thức gia tăng công lực bình thường. Khi sử dụng nó thì đã xác định sẵn con đường chết. Sau khi khai triển Mania, không thể dùng Healing hay bất kì chiêu thức nào để phục hồi lại sức mạnh.
Hơn hết để sử dụng loại phép thuật này cái giá đánh đổi không hề nhỏ.
- Cô điên rồi! Immunity!- Ouji nghiến răng, âm giọng đanh thép khai triển chiêu thức phòng vệ.
Trong các loại kết giới bảo hộ Immunity được xem là mạnh nhất, cho nên một khi đã đạt được loại sức mạnh này Ouji không ngần ngại sử dụng nó một cách triệt đển.
Victoria bị hất văng ra xa, bà cố gắng đứng dậy phẩy tay vẽ lên vòng tròn ma pháp, xây dựng một bùa chú khác. Bà đẩy nó về phía kết giới Immunity, vài tia sét xảy ra do va chạm giữa hai loại ma thuật và lớn dần theo từng lời niệm chú của Vic:
- Magic Erosion.
Từ trong vòng tròn ma thuật hàng trăm mũi kim và cọc nhọn tẩm sẵn chất độc lao về phía Ouji, công lực vô cùng mạnh, bởi Magic Erosion mà Victoria khai triển đã đạt cấp độ bảy – gần như mạnh nhất trong tất cả cấp bậc của pháp thuật này. Anh sững sờ, cả Immunity cũng bị phá xem chừng chẳng tồn tại loại rào cản nào có thể ngăn chặn đòn tấn công khủng khiếp mà Victoria khai triển.
Ouji rơi vào “bận rộn” với việc xử lý mớ rối rắm mà nữ phù thủy ban cho nên chỉ lo tìm cách thoát khỏi nó, anh gần như bỏ quên cả sự tồn tại của Victoria. Bà ta nhân cơ hội đó bước đến giải thoát cho Kit. Bàn tay gầy guộc thanh mãnh đặt trên kết giới vô hình được dựng lên ngay khe nức trên mặt đất. Những tia sét truyền vào tay bà, một trận tê tái đau đớn dâng lên. Victoria nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn Kit phía xa. Cô nhóc đang bị ép vào đường cùng, có vẻ như loại sức mạnh cấp B của cô hiện giờ không giúp ích bao nhiêu cho công cuộc chiến đấu.
Còn quá non nớt so với một cuộc phân tranh tàn khốc.
Victoria một lần nữa niệm bùa chú Maigc Erosion lên kết giới, nhưng có vẻ một chuyện không khả quan cho lắm. Lượng Black heart tìm tàng trong nó tràn vào cơ thể Vic, khi bà vẫn chưa hoàn toàn tống hết tàn dư của nó từ mũi tên vừa rồi. Máu đen chảy ra từ tai và khóe mắt Vic, đau đớn khôn cùng giày vò bà, từng tấc da thịt như bị xâu xé ra thành nhiều mảnh. Bà cắn răng chịu đựng, cố gắng dồn nén chút sức lực cuối cùng để phá vỡ kết giới. Rồi sau đó chỉ cần một chiêu nữa thôi bà sẽ tiễn còn quái kia về chầu trời, vậy là không còn gì hối tiếc nữa.
Kit giữ lại chút bình tĩnh cho mình. Cô nhóc cố gắng nhớ lại cách vận khí để khai triển những chiêu thức mà Victoria đã hỗ trợ vừa rồi. Tập trung tinh thần, cô lẩm nhẩm vẽ lên trận pháp ánh sáng với hàng trăm ký tự cổ xưa.
- Sparking!
Luồng ánh sáng lan tỏa với công lực chỉ đạt mức trung bình ở cấp độ 5, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ đẩy lùi con quái kia ra một khoảng xa. Kit thở phào nhẹ nhỏm nhìn nó đang vật vã trong đau đớn, tiếng gầm gừ cứ ư ử lúc lớn lúc nhỏ của nó khiến cô có chút rợn người. Nhưng tiếng thét sau đó vọng thẳng vào tai Kit làm cô bàng hoàng giật mình quay đầu lại.
- VICTORIA!!!
Kit hét lên, cô sững sờ nhìn cảnh tượng đáng sợ đang thu vào tầm mắt. Victoria khắp người đầy máu, lưỡi gươm sắc bén mang màu đỏ chết chóc đâm xuyên người bà. Dòng máu đen ngòm không ngừng chảy ra. Đôi mắt Victoria mở to, ẩn sâu trong đó là cả một sự ngạc nhiên khôn cùng.
Ouji rút lưỡi gươm ra khỏi người Victoria, máu theo đó lại túa ra ngày một nhiều. Thân hình bà nhanh chóng đổ ập xuống mặt đất, hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào để chống cự nữa. Bà đã thua vì một chút sơ hở. Ouji liền lập tức nhận ra sau vài phút chống chọi với trận pháp Magic Erosion. Loại phép thuật này giống như một loại ảo giác chỉ có thể áp đặt lên các kết giới, nhằm mục đích khiến người được kết giới bảo vệ phải lao đao trong vòng luẩn quẩn chẳng thể chạy thoát, chết một cách nhanh chóng dưới trận mưa kịp độc.
Nhưng chỉ cần biết cách phá thủ thật, rất đơn giản, chắc chắn sẽ giữ được mạng sống. Gỡ bỏ kết giới là được thôi.
Và Ouji đã nhận ra đềiu đó, chiến thắng mỉm cười với anh.
Kit hoảng hốt chạy đến gần Victoria, bàn tay cô run rẩy đỡ thấy thân thể yếu ớt của bà:
-Vic! Tỉnh dậy đi, bà không thể chết được!
- Con bé này…để ta yên nào…- Victoria cố gắng hé mi, từng câu từng chữ nặng nhọc thoát ra.
- May quá Vic! Đợi chút, để tôi chữa trị cho bà.- Kit mừng rỡ, đôi mắt ánh lên nét nhẹ nhõm khi nhận ra Victoria còn có thể trả lời mình.
- Không…- Vic cố gắng nói gì đó nhưng đòng máu đen trong miệng trào ra khiến bà đau đớn bỏ lỡ câu nói.
- Healing!- Kit vẽ lên trận pháp màu xanh lá nhạt khá nhỏ đẩy vào người Victoria. Nhưng kí lạ thay nó bật ngược trở lại rồi tan biến.
- Không thể nào! Regeneration!
Kit ngạc nhiên không tin vào mắt mình, dù cô chỉ đạt cấp B nhưng phép trị thương Healing cô đã luyện đến mức cao nhất vậy mà vẫn không có tác dụng. Cô bé tiếp tục cố gắng vẽ lên trận pháp khác, ký tự có vẻ phức tạp hơn và pháp khí tỏa ra từ đó cũng mạnh mẽ hơn. Nhưng tiếc thay nó cũng chẳng khá hơn vào nhiêu, chưa kịp chạm đến Victoria vòng tròn mang đầy kí tự cổ màu xanh lá đã vỡ tan tành.
- Vô ích thôi.- Victoria cố gắng nói.
- Không thể nào, tôi có thể trị thương cho bà mà, tin tôi đi Vic!- Kit lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt như trực tràn từ khóe mi.
- Ta nói là vô ích…- Victoria nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cố gắng vẽ lên trận pháp nào đó của Kit, bà gắng gượng khó nhọc cất tiếng:
- Resurrection. Nghe này, ta không thể ở bên con được nữa…cho nên… - Victoria niệm chú, trận pháp màu tím đen hiện ra in dấu trên bàn tay Kit, hơi thở của bà trở nên yếu đi.
- Không được, Vic! Bà không thể chết như thế này được!- Kit gào lên, cô đang lục lọi trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình ra loại thần chú trị thương nào đó nhưng dường như tất cả đều quá mơ hồ.
- Đừng khóc cho ta, ta không muốn…trước lúc chết còn có…người yêu thương mình…
Bàn tay đang nắm lấy Kit của Victoria buông thỏng xuống nền đất lạnh, hơi thở cũng theo đó mà tắt đi. Kit lặng người nhìn thân ảnh vài phút trước còn hơi ấm mà cô ôm vào lòng bây giờ đang dần tan biến như tàn tro. Gương mặt Victoria nhăn dần, trả lại vẻ ngoài theo đúng tuổi tác của bà, mái tóc dần điểm sương trắng bạc, tất cả đều theo gió cuốn đi mà nhạt nhòa dần. Kit cố gắng đưa tay níu kéo nhưng đều vô dụng. Cô hụt hẫng vô cùng, hình ảnh của Victoria hiện lên trong tâm trí cô nhóc. Nụ cười đó, thậm chí đến lúc chết bà vẫn mỉm cười với cô. Dù lúc trước Vic có đối xử với Kit như thế nào thì hiện tại cô vẫn không thể ghét bà ấy được.
Đôi mắt đó quá dịu dàng so với một phù thủy được cho là tàn độc nhất trong lịch sử.
- VICTORIA!!!
Kit gào lên nước mắt kéo nhau tràn ra từ khóe mắt, một nỗi mất mác to lớn dần xâm chiếm tâm trí cô. Luồng sức mạnh cực đại phóng ra với thứ ánh sáng kì dị. Đó chính là Clean Sweep – thứ ma pháp thuộc hàng hủy diệt mà không phải ai cũng có thể khai triển. Vậy mà cô gái này trong một phút mất bình tĩnh lại có thể làm được điều đó.
Áp lực từ Clean Sweep khiến cho bất kì thứ gì bị ánh sáng đó chạm đến đều tan biến thành tro bụi. Từng ngọn cỏ, lá cây, cả con quái cấp trung cũng không thể duy trì sự sống. Thậm chí đến Ouji cũng không thể chịu đựng được tác động mạnh như vậy. Anh mở ra thông lộ và biến mất, nếu đứng ở đây thêm một giây nào nữa anh không chắc bản thân mình có thể sống được không.
Thứ ánh sáng đó gần như đạt đến cực đại, tưởng chừng sẽ phá hủy cả một vùng đất rộng lớn nào ngờ lại đột nhiên mờ nhạt đi rồi tắt lịm. Tất cả còn lại bây giờ chỉ là khoảng đất trống cằn cỗi, không một bóng cây ngọn cỏ, nó bị bao phủ bởi cát bụi mịt mờ.
Và Kit cũng biến mất.
_________________
Khoảng không gian khác~
Lâu đài Sương Gía sừng sững nơi góc tối nhất của khu rừng trên ngọn núi cao. Kiểu cách cổ kính tô đậm thêm pháp khí hắc ám tỏa ra nơi này. Như đã biết từ trước Cung điện Sương Gía- nơi ở của quý tộc phù thủy, đứng đầu là Đại Phù Thủy nổi tiếng lạnh lùng.
Với tình hình hiện giờ mà nói gia tộc này đang rơi vào thế bất lợi. Chúa Tể thuộc dòng máu pháp sư, liên minh với cả thiên thần và hai tộc này không ưa gì phù thủy cả. Nhờ vào đó mà kể cả con người- dòng tộc đã từng là đồng minh cho bóng tối lại đột nhiên đi vào con đường gọi là “chính thiện”, theo như khái niệm của họ.
Tất cả ruồng bỏ và quay lưng với phù thủy, đẩy họ đến nơi tận cùng mà ánh sáng không hề chạm đến. Mặt trời chỉ xuất hiện trong vòng ba tháng, chín tháng kia rơi vào bóng đêm u tối và mùa đông lạnh giá.
Người đàn ông đột nhiên hé mắt, suy nghĩ về mối thù khiến ông khó chịu. Mái tóc mang màu trời đêm khẽ lay động, đôi mắt thâm sâu như không đáy chợt đổi hướng nhìn. Không gian tĩnh lặng vang lên tiếng bước chân đều đều của ông xuống những nấc thang. Ngay bậc cuối cùng, ông dừng lại. Ánh mắt chăm chú nhìn cô gái đang ngồi bệt xuống nền đất lạnh với nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Dấu ấn của trận pháp chuyển giao quyền lực màu tím đen in hằn trên mu bàn tay cô. Ông nhíu mày khó hiểu một chút, lát sau liền thoáng thấy nét cười lướt qua nơi đáy mắt. Chậm rãi, ông hé môi cất lên giọng nói trầm trậm như âm thanh tĩnh lặng của màn đêm:
- Cô là ai? Làm sao vào được cung điện Sương Gía?
/49
|