Vương?!
Thanh âm trầm mạnh như tiếng Tàng ngao dồn nén gào rú, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn thoảng qua ý cười kia chính là của người thống lĩnh cao nhất của đội kỵ binh ── một vị vua?! Là hắn dẫn binh tập kích lúc Trát Tây Lãng Thố và mọi người đang chiến đấu kịch liệt, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng là hắn chỉ huy cấp dưới tập kích thôn Nạp Mộc A từ phía sau?
Nữ nhân đứng đầy trên đồng cỏ trống, tiểu hài tử cùng lão nhân cũng có rất nhiều người không phải người trong thôn Nạp Mộc A, đủ để hiểu rằng đội quân này tập kích không chỉ riêng thôn Nạp Mộc A.
Cướp đoạt tài sản, bắt cóc nữ nhân, bắt giữ lão nhân cùng tiểu hài tử, giam cầm thanh niên trai tráng làm tù binh, hành vi này cùng cường đạo đại gian đại ác thời xưa có gì khác nhau?! Chỉ có điều là một tên trùm thổ phỉ cũng có thể tạo ra được một kỵ binh nghìn người nhanh nhẹn uy dũng lại nghiêm chỉnh đến như vậy được sao?
Tiếng vó ngựa tuy đã dừng lại, nhưng sát khí giá lạnh xung quanh so với lúc trước không biết nồng đậm hơn gấp mấy trăm lần. Nàng không dám quay đầu nhìn xung quanh, chỉ có thể liếc mắt rình coi một chút đã thấy hơn phân nửa nhóm kỵ binh đã vây quanh nơi này chật như nêm cối. Đừng nói là người, chỉ sợ ngay cả ruồi bọ cũng trốn không thoát đi.
Mồ hôi lạnh một lần nữa tuôn ra như suối, thấp ướt áo bông bên trong. Tim đập thình thịch, rối loạn mà thắt nhanh lại. Từng tế bào trên cơ thể đều tràn ngập sợ hãi, thu hồi lại ánh mắt tìm kiếm Trát Tây Lãng Thố đã khóc đến vừa nháp lại vừa đau, cẩn thận mà nhìn qua khe hở mái tóc về phía trước.Nàng muốn nhìn xem kẻ làm cho người ta thống hận, vi vương làm cho người khác khiếp sợ hành động như giặc cướp này rốt cuộc bộ dáng dữ tợn đến nhường nào.
Phía trước đã không còn dấu vết con ngựa nào, nàng đầu tiên là nhìn thấy một đôi giày da màu đen đế bằng có thêu hoa văn sư tử cùng một chữ "卍" (chữ vạn), cạnh bên ống giày cao đến đầu gối được khâu vào hai hàng đinh bạc, phía mép ống được khảm một hàng đá lục tùng nhĩ cùng chỉ vàng. Bên ngoài ống giàu cùng trên ống quần có dính nhiều vết máu, bên ngoài áo bào màu đỏ thẫm là áo giáp Liễu Diệp màu đen, ánh sáng đen lạnh lẽo, nồng đậm mùi máu tanh.
Tầm mắt hướng lên trên dừng lại ở đại đao đeo bên trái thắt lưng. Vỏ đại đao màu ô kim (vàng đen) được bao quanh bởi bông hoa sen mười sáu cánh gồ lên, trung tâm của bông sen tinh xảo tuyệt luân kia chính là một hình đầu lâu trắng xám trông rất sống động. Mỗi một ánh mắt của đầu lâu đều được khảm ngọc bích, phản chiếu rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong sự xa hoa lộ ra sự cổ quái thần bí, dường như muốn tỏa ra sát khí ma qủy trảm thiên diệt địa, cắn nuốt linh hồn.
La Chu không biết tại sao chính mình lại quan sát cây đao cẩn thận, kỹ càng đến vậy? Giống như có một loại năng lượng đáng sợ nào đó thu hút tầm mắt của nàng, làm cho nàng không rời ra được. Chỉ có thể yên lặng không ngừng ngắm nhìn thanh đao, giống như muốn nhìn xuyên qua vỏ vào bên trong để thấy được lưỡi đao nhuốm máu, nhìn thấy vũ trị hắc ám ở sâu trong ánh mắt ngọc bích của hình đầu lâu.
"Dẫn tế phẩm tới đây." Giọng nam nghi ngờ là cường đạo vương hờ hững nói.
"Tuân mệnh, vương."
Sau tiếng cung kính, là tiếng quát lớn nghiêm nghị cùng một loạt tiếng bước chân nặng nề hỗn độn.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Bỗng nhiên, một tiếng rống giận thê lương đến xé rách cổ họng phá vỡ không gian, cũng đánh thức thần trí đang nhập ma của La Chu. Nàng phút chốc phản ứng ngẩng đầu nhìn lại, thấy được một màn khủng bố mà vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được.
Một nam nhân trẻ nhanh nhẹn mặc giáp da hai tay bị trói như sư tử bị thương mà mãnh liệt lao tới nam nhân mặc giáp Liễu Diệp, nhưng chỉ thấy nam nhân mặc giáp kia không tránh không né, chỉ vung cánh tay trái lên nhẹ nhàng, giống như là đuổi đi ruồi bọ đáng ghét, tựa như phe phẩy cành liễu mà vung lên ──
Một cái đầu người bay lên cao, một khối thân hình ngang tàng suy sụp rồi ngã xuống, máu tươi như suối mà phun đầy trời.
"Rống ──"
Cùng với tiếng thú gầm sung sướng, một đạo thân ảnh mạnh mẽ tao nhã cấp tốc nhảy lao ra, đem chiếc đầu ở giữa không trung đang rơi xuống ngậm ở trong miệng xong lập tức quay về chỗ cũ, giống như hưởng thụ một miếng thịt tròn ngon miệng mà gặm cắn liếm ăn.
"Rống ── rống ──"
Lại là âm thanh thú rú lên sung sướng hưng phấn, thân hình không đầu trên mặt đất kia bị vài bóng thú chạy tới vây quanh. Tức khắc, tiếng thú gầm gừ trầm thấp vui thích, tiếng răng nhọn xé rách thịt nhấm nuốt không ngừng chui vào trong tai.
Ôm lấy cái đầu gặm cắn chính là một con báo tuyết khỏe mạnh, vây lấy cắn xé thân thể cũng là một con báo tuyết khỏe mạnh cùng ba con ngao Tạng màu bạc thân mình khổng lồ như lừa. Một cái bóng khổng lồ màu nâu kêu lên thê lương rồi từ trên không trung đáp xuống, mổ lấy một miếng thịt rồi bay lên nóc nhà. Trên nóc nhà, còn có một bóng đen kiêu ngạo âm trầm đang đứng.
Ở thảo nguyên rộng lớn như vậy lại có "dịp may" tận mắt thấy một màn tù binh lâm vào yên lặng tử vong, kiềm nén tiếng khóc nức nở, tất cả rên rỉ thống khổ trong đầu phút chốc đều biến mất.
Sức mạnh phải lớn tới cỡ nào mới có thể nhẹ nhành vung tay lên đã làm cho một cái thanh niên khỏe mạnh đầu bay ra ngoài? Phải tàn nhẫn lãnh khốc đến thế nào mới có thể làm ra loại hành vi giết người hủy xác khủng bố như vậy?
La Chu hiện tại hiểu được, thì ra một người khi hãi hùng đến cực điểm thì không thể hét nổi. Giờ phút này, miệng nàng há hốc, cổ họng mềm mại nay lại cứng ngắc không phát ra nổi một chút run rẩy. Mắt mở lớn đến phát đau, làm sao cũng không chớp mắt được một cái, chỉ có thể gắt gao mà nhìn một màn trước mắt làm cho người ta sợ hãi, đem toàn bộ sự việc vừa rồi in sâu vào trong đầu.
Xác chết máu chảy đầm đìa, xương cốt trắng như tuyết, báo tuyết cùng ngao Tạng cắn ăn thật nhanh, kền kền thưởng thức thịt xác chết, không thứ nào là không khiêu chiến giới hạn thần kinh của một người xuyên qua từ một quốc gia hòa bình như nàng. Nhưng những thứ còn còn không phải điều đáng sợ nhất, làm cho người ta kinh hãi hơn chính là nam nhân nhẹ nhàng mà khua tay trái lên.
Thân hình mặc giáp Liễu Diệp cao ngoài hai thước so với nam nhân cao nguyên bình thường thì có vẻ phá lệ dũng mãnh, da thịt một màu đồng cổ, nổi bật lên một màu đỏ sẫm đặc biệt của người cao nguyên. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, bên dưới màu đen thô rậm là đôi mắt nâu uy nghiêm sắc bén, lạnh nhạt tàn nhẫn. Chóp mũi hơi câu (khoằm) xuống, sống mũi thẳng tắp như sống đao. Đường môi rõ ràng, cánh môi dày không hiện lên hấp dẫn, ngược lại lộ ra sự ác liệt tuyệt tình cùng kiêu ngạo, chiếc cằm chẻ càng làm tăng thêm sự cứng rắn nam tính.
Hắn không đội mũ, mái tóc xoăn nâu đậm xõa hỗn độn rối tung trên vai, nhưng hai bên tết mấy bím tóc nhỏ tinh tế, dùng mấy vòng khuyên bạc khắc hình đầu lâu khảm ngọc bích tinh xảo buộc lại. Tai trái không giống như nam nhân thảo nguyên bình thường đeo một cái khuyên tai thật to, mà mang một viên hồng ngọc cỡ hạt đậu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trên dưới toàn thân hắn chỉ có duy nhất đồ trang sức màu đỏ kia, giống như là một nốt rồi đỏ son.
Hắn ước chừng đã hai mươi, chân tùy ý mà đứng tại chỗ, lại giống như đỉnh thiên lập địa, sừng sững không thể lay động, toàn thân ngoài sự uy nghiêm cao quý không thể xâm phạm, còn tràn đầy sát khí máu tanh làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn lên mặt nam nhân dính sền sệt máu nạn nhân. Trong đầu cững đờ trống rỗng của la Chu chậm rãi hiện ra những gì mà Vượng Tất Khúc Mỗ kể về một nhân vật mơ hồ lại sâu xa khó hiểu.
". . . . . . Dân chúng Cổ Cách đối với Cổ Cách vương phi thường kính sợ, truyền thuyết nói hắn cùng Thổ Phồn vương Tùng Tán Kiền Bố vĩ đại mấy trăm năm trước giống nhau đều là con thiên thần. Trời sinh liền có thể gọi kền kền, chỉ huy báo tuyết. Thân hình hắn hùng tráng cường kiện như trâu đen hoang dã, ánh mắt uy nghiêm lợi hại như kền kền, khí lực đáng sợ như gấu, tốc độ so với báo còn mau lẹ hơn. Hắn so với sư tử còn muốn cao quý hơn, so với dã lang còn thêm phần tàn nhẫn, so với. . . . . ."
Lúc ấy, nàng còn thấy hoang đường buồn cười, cảm thấy người hắn nói không phải người mà là cầm thú hợp thể, cảm thấy người như vậy phải gọi là ma nhân? Chính là hiện tại xem ra truyền thuyết không hề sai, mà sai chính là người kiến thức nông cạn, thiếu kiến đa quái (người ít trải nghiệm ít kiến thức), tầm nhìn hẹp hòi như nàng!
Nam nhân trẻ trước mắt này càng nhìn càng không giống người, mà là giống cầm thú! Một kẻ khoác lên mình da người, là cầm thú quái vật do ác điểu cùng mãnh thú dung hợp mà thành!
Làm cho người ta sợ hãi chính là cỗ khí thế uy nghiêm cao quý này, cầm thú dũng mãnh tràn đầy tàn khốc tinh lệ thế nhưng lại không phải cường đạo vương chiếm núi vào rừng làm cướp, mà lại là Vương của vương triều Cổ Cách có lịch sử thống trị hơn bảy trăm năm! Một vị Vương giống như "cầm thú".
Thanh âm trầm mạnh như tiếng Tàng ngao dồn nén gào rú, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn thoảng qua ý cười kia chính là của người thống lĩnh cao nhất của đội kỵ binh ── một vị vua?! Là hắn dẫn binh tập kích lúc Trát Tây Lãng Thố và mọi người đang chiến đấu kịch liệt, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng là hắn chỉ huy cấp dưới tập kích thôn Nạp Mộc A từ phía sau?
Nữ nhân đứng đầy trên đồng cỏ trống, tiểu hài tử cùng lão nhân cũng có rất nhiều người không phải người trong thôn Nạp Mộc A, đủ để hiểu rằng đội quân này tập kích không chỉ riêng thôn Nạp Mộc A.
Cướp đoạt tài sản, bắt cóc nữ nhân, bắt giữ lão nhân cùng tiểu hài tử, giam cầm thanh niên trai tráng làm tù binh, hành vi này cùng cường đạo đại gian đại ác thời xưa có gì khác nhau?! Chỉ có điều là một tên trùm thổ phỉ cũng có thể tạo ra được một kỵ binh nghìn người nhanh nhẹn uy dũng lại nghiêm chỉnh đến như vậy được sao?
Tiếng vó ngựa tuy đã dừng lại, nhưng sát khí giá lạnh xung quanh so với lúc trước không biết nồng đậm hơn gấp mấy trăm lần. Nàng không dám quay đầu nhìn xung quanh, chỉ có thể liếc mắt rình coi một chút đã thấy hơn phân nửa nhóm kỵ binh đã vây quanh nơi này chật như nêm cối. Đừng nói là người, chỉ sợ ngay cả ruồi bọ cũng trốn không thoát đi.
Mồ hôi lạnh một lần nữa tuôn ra như suối, thấp ướt áo bông bên trong. Tim đập thình thịch, rối loạn mà thắt nhanh lại. Từng tế bào trên cơ thể đều tràn ngập sợ hãi, thu hồi lại ánh mắt tìm kiếm Trát Tây Lãng Thố đã khóc đến vừa nháp lại vừa đau, cẩn thận mà nhìn qua khe hở mái tóc về phía trước.Nàng muốn nhìn xem kẻ làm cho người ta thống hận, vi vương làm cho người khác khiếp sợ hành động như giặc cướp này rốt cuộc bộ dáng dữ tợn đến nhường nào.
Phía trước đã không còn dấu vết con ngựa nào, nàng đầu tiên là nhìn thấy một đôi giày da màu đen đế bằng có thêu hoa văn sư tử cùng một chữ "卍" (chữ vạn), cạnh bên ống giày cao đến đầu gối được khâu vào hai hàng đinh bạc, phía mép ống được khảm một hàng đá lục tùng nhĩ cùng chỉ vàng. Bên ngoài ống giàu cùng trên ống quần có dính nhiều vết máu, bên ngoài áo bào màu đỏ thẫm là áo giáp Liễu Diệp màu đen, ánh sáng đen lạnh lẽo, nồng đậm mùi máu tanh.
Tầm mắt hướng lên trên dừng lại ở đại đao đeo bên trái thắt lưng. Vỏ đại đao màu ô kim (vàng đen) được bao quanh bởi bông hoa sen mười sáu cánh gồ lên, trung tâm của bông sen tinh xảo tuyệt luân kia chính là một hình đầu lâu trắng xám trông rất sống động. Mỗi một ánh mắt của đầu lâu đều được khảm ngọc bích, phản chiếu rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong sự xa hoa lộ ra sự cổ quái thần bí, dường như muốn tỏa ra sát khí ma qủy trảm thiên diệt địa, cắn nuốt linh hồn.
La Chu không biết tại sao chính mình lại quan sát cây đao cẩn thận, kỹ càng đến vậy? Giống như có một loại năng lượng đáng sợ nào đó thu hút tầm mắt của nàng, làm cho nàng không rời ra được. Chỉ có thể yên lặng không ngừng ngắm nhìn thanh đao, giống như muốn nhìn xuyên qua vỏ vào bên trong để thấy được lưỡi đao nhuốm máu, nhìn thấy vũ trị hắc ám ở sâu trong ánh mắt ngọc bích của hình đầu lâu.
"Dẫn tế phẩm tới đây." Giọng nam nghi ngờ là cường đạo vương hờ hững nói.
"Tuân mệnh, vương."
Sau tiếng cung kính, là tiếng quát lớn nghiêm nghị cùng một loạt tiếng bước chân nặng nề hỗn độn.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Bỗng nhiên, một tiếng rống giận thê lương đến xé rách cổ họng phá vỡ không gian, cũng đánh thức thần trí đang nhập ma của La Chu. Nàng phút chốc phản ứng ngẩng đầu nhìn lại, thấy được một màn khủng bố mà vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được.
Một nam nhân trẻ nhanh nhẹn mặc giáp da hai tay bị trói như sư tử bị thương mà mãnh liệt lao tới nam nhân mặc giáp Liễu Diệp, nhưng chỉ thấy nam nhân mặc giáp kia không tránh không né, chỉ vung cánh tay trái lên nhẹ nhàng, giống như là đuổi đi ruồi bọ đáng ghét, tựa như phe phẩy cành liễu mà vung lên ──
Một cái đầu người bay lên cao, một khối thân hình ngang tàng suy sụp rồi ngã xuống, máu tươi như suối mà phun đầy trời.
"Rống ──"
Cùng với tiếng thú gầm sung sướng, một đạo thân ảnh mạnh mẽ tao nhã cấp tốc nhảy lao ra, đem chiếc đầu ở giữa không trung đang rơi xuống ngậm ở trong miệng xong lập tức quay về chỗ cũ, giống như hưởng thụ một miếng thịt tròn ngon miệng mà gặm cắn liếm ăn.
"Rống ── rống ──"
Lại là âm thanh thú rú lên sung sướng hưng phấn, thân hình không đầu trên mặt đất kia bị vài bóng thú chạy tới vây quanh. Tức khắc, tiếng thú gầm gừ trầm thấp vui thích, tiếng răng nhọn xé rách thịt nhấm nuốt không ngừng chui vào trong tai.
Ôm lấy cái đầu gặm cắn chính là một con báo tuyết khỏe mạnh, vây lấy cắn xé thân thể cũng là một con báo tuyết khỏe mạnh cùng ba con ngao Tạng màu bạc thân mình khổng lồ như lừa. Một cái bóng khổng lồ màu nâu kêu lên thê lương rồi từ trên không trung đáp xuống, mổ lấy một miếng thịt rồi bay lên nóc nhà. Trên nóc nhà, còn có một bóng đen kiêu ngạo âm trầm đang đứng.
Ở thảo nguyên rộng lớn như vậy lại có "dịp may" tận mắt thấy một màn tù binh lâm vào yên lặng tử vong, kiềm nén tiếng khóc nức nở, tất cả rên rỉ thống khổ trong đầu phút chốc đều biến mất.
Sức mạnh phải lớn tới cỡ nào mới có thể nhẹ nhành vung tay lên đã làm cho một cái thanh niên khỏe mạnh đầu bay ra ngoài? Phải tàn nhẫn lãnh khốc đến thế nào mới có thể làm ra loại hành vi giết người hủy xác khủng bố như vậy?
La Chu hiện tại hiểu được, thì ra một người khi hãi hùng đến cực điểm thì không thể hét nổi. Giờ phút này, miệng nàng há hốc, cổ họng mềm mại nay lại cứng ngắc không phát ra nổi một chút run rẩy. Mắt mở lớn đến phát đau, làm sao cũng không chớp mắt được một cái, chỉ có thể gắt gao mà nhìn một màn trước mắt làm cho người ta sợ hãi, đem toàn bộ sự việc vừa rồi in sâu vào trong đầu.
Xác chết máu chảy đầm đìa, xương cốt trắng như tuyết, báo tuyết cùng ngao Tạng cắn ăn thật nhanh, kền kền thưởng thức thịt xác chết, không thứ nào là không khiêu chiến giới hạn thần kinh của một người xuyên qua từ một quốc gia hòa bình như nàng. Nhưng những thứ còn còn không phải điều đáng sợ nhất, làm cho người ta kinh hãi hơn chính là nam nhân nhẹ nhàng mà khua tay trái lên.
Thân hình mặc giáp Liễu Diệp cao ngoài hai thước so với nam nhân cao nguyên bình thường thì có vẻ phá lệ dũng mãnh, da thịt một màu đồng cổ, nổi bật lên một màu đỏ sẫm đặc biệt của người cao nguyên. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, bên dưới màu đen thô rậm là đôi mắt nâu uy nghiêm sắc bén, lạnh nhạt tàn nhẫn. Chóp mũi hơi câu (khoằm) xuống, sống mũi thẳng tắp như sống đao. Đường môi rõ ràng, cánh môi dày không hiện lên hấp dẫn, ngược lại lộ ra sự ác liệt tuyệt tình cùng kiêu ngạo, chiếc cằm chẻ càng làm tăng thêm sự cứng rắn nam tính.
Hắn không đội mũ, mái tóc xoăn nâu đậm xõa hỗn độn rối tung trên vai, nhưng hai bên tết mấy bím tóc nhỏ tinh tế, dùng mấy vòng khuyên bạc khắc hình đầu lâu khảm ngọc bích tinh xảo buộc lại. Tai trái không giống như nam nhân thảo nguyên bình thường đeo một cái khuyên tai thật to, mà mang một viên hồng ngọc cỡ hạt đậu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, trên dưới toàn thân hắn chỉ có duy nhất đồ trang sức màu đỏ kia, giống như là một nốt rồi đỏ son.
Hắn ước chừng đã hai mươi, chân tùy ý mà đứng tại chỗ, lại giống như đỉnh thiên lập địa, sừng sững không thể lay động, toàn thân ngoài sự uy nghiêm cao quý không thể xâm phạm, còn tràn đầy sát khí máu tanh làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn lên mặt nam nhân dính sền sệt máu nạn nhân. Trong đầu cững đờ trống rỗng của la Chu chậm rãi hiện ra những gì mà Vượng Tất Khúc Mỗ kể về một nhân vật mơ hồ lại sâu xa khó hiểu.
". . . . . . Dân chúng Cổ Cách đối với Cổ Cách vương phi thường kính sợ, truyền thuyết nói hắn cùng Thổ Phồn vương Tùng Tán Kiền Bố vĩ đại mấy trăm năm trước giống nhau đều là con thiên thần. Trời sinh liền có thể gọi kền kền, chỉ huy báo tuyết. Thân hình hắn hùng tráng cường kiện như trâu đen hoang dã, ánh mắt uy nghiêm lợi hại như kền kền, khí lực đáng sợ như gấu, tốc độ so với báo còn mau lẹ hơn. Hắn so với sư tử còn muốn cao quý hơn, so với dã lang còn thêm phần tàn nhẫn, so với. . . . . ."
Lúc ấy, nàng còn thấy hoang đường buồn cười, cảm thấy người hắn nói không phải người mà là cầm thú hợp thể, cảm thấy người như vậy phải gọi là ma nhân? Chính là hiện tại xem ra truyền thuyết không hề sai, mà sai chính là người kiến thức nông cạn, thiếu kiến đa quái (người ít trải nghiệm ít kiến thức), tầm nhìn hẹp hòi như nàng!
Nam nhân trẻ trước mắt này càng nhìn càng không giống người, mà là giống cầm thú! Một kẻ khoác lên mình da người, là cầm thú quái vật do ác điểu cùng mãnh thú dung hợp mà thành!
Làm cho người ta sợ hãi chính là cỗ khí thế uy nghiêm cao quý này, cầm thú dũng mãnh tràn đầy tàn khốc tinh lệ thế nhưng lại không phải cường đạo vương chiếm núi vào rừng làm cướp, mà lại là Vương của vương triều Cổ Cách có lịch sử thống trị hơn bảy trăm năm! Một vị Vương giống như "cầm thú".
/186
|