“ Tiểu Vũ, cái áo này có đẹp không?” Lưu Anh Phương chân vừa bước vào cửa hàng, mắt liền sáng rực lên cầm ngay một chiếc áo màu đen so đi đo lại trên người, hướng con người bên cạnh hỏi.
“ Được a.” Thiên Vũ một tay cầm kẹo, gật đầu vài cái, nhàm chán ngáp dài một tiếng. Cậu ta với loại chuyện cô bạn này thấy quần áo là sáng mắt đã nhìn nhiều rồi, cũng không mấy hứng thú.
“ Xấu hoắc.” Chan Jung Gyu thì một mực rất thích chọc gậy bánh xe, tiến đến ngó tới ngó lui cái áo một hồi, phán ngay câu rồi chuồn đi chỗ khác.
“ Chan Jung Gyu! Tến khốn kia, mi cứ nhớ mặt đấy.” Phương Phương trợn trừng mắt lên, vứt cái áo lại phía sau, cứ thế mà đi thẳng.
Hoàng Thiên Vũ đứng đằng sau, tốt bụng nhặt cái áo lên treo lại chỗ cũ rồi cũng chạy đi theo.
“ Ba đứa này cũng thật là hài quá đi.” Lee Woon Kyo đi đằng sau ôm bụng cười đến không ngớt.
Xem ra những ngày anh ở đây cũng không coi là nhàm chán, ít nhất cũng có trò vui để xem.
“ Đúng rồi, hôm nay hai cha con nhà anh là nói chuyện gì vậy?” Hà Vi Băng ở một bên, tò mò hỏi.
“ Còn không phải là kể tội nhóc sao?” Lee Woon Kyo vươn tay xoa đầu cô nhóc, vừa cười vừa nói.
“ Anh không phải là đã khai hết chuyện em làm rồi đấy chứ.” Hà Vi Băng trừng mắt uy hiếp nhưng xem ra chẳng được mấy phần hiệu quả.
“ Còn lâu mới nói cho nhóc biết.”
“ Nói đi.”
“ Ai nha, không phải mấy chuyện đó cha đều biết hết rồi sao? Cần gì anh phải nói.” Woon Kyo khẽ gãi tai, chân mày hơi nhướn lên, chưa nói được đôi cậu liền chạy đi mất tiêu.
“ Lee Woon Kyo, anh đứng lại.”
***
Loanh quanh vòng vo một hồi, 5 người bọn họ ở trong trung tâm mua sắm cũng hơn cả tiếng đồng hồ. Ai mua gì thì không biết nhưng cô đại tiểu thư Lưu gia kia đã mua được cả núi quần áo vậy mà vẫn chưa có ý định dừng. Chỉ khổ cho Hoàng thiếu gia, tay không biết từ khi nào đã cầm chục túi lớn túi nhỏ lẽo đẽo đi theo đằng sau. Còn ba người kia đi bên cạnh lại rất nhàn nhã, che mắt bịt ta xem như không thấy gì, đây không phải là chuyện của mình.
“ Kia không phải là hàng mới sao?” Lưu Anh Phương mắt đột nhiên sáng lến, nhìn chằm chằm chiếc túi xách hàng hiệu mà đen ở cách đó không xa, tức thì cả thân ảnh lao nhanh đến.
Hoàng Thiên Vũ lại khẽ than một tiếng.
Ngay khi Phương Phương vừa chạm tay vào cái túi thì một bàn tay khác đã nhanh hơn một bước cầm cái túi đó lên.
“ Lưu Anh Phương?” Một giọng nữ mang theo chút sửng sốt vang lên.
“ Lại là cô?” Pương Phương khẽ ngảng đầu lên, mắt nhìn con người phía trước không mấy là vui vẻ, miệng khẽ lẩm bẩm: “ Thật là xui xẻo.”
Đinh Trần Hải Yến tay cầm cái túi, đôi môi phớt son nhẹ khẽ cười đểu một tiếng, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt.
Lưu Anh Phương mắt lập tức trợn trừng. Hai con người kia nhìn nhau đến tóe lửa, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
“ Có chuyện gì vậy?” Vũ, cậu ta không biết từ khi nào đã chạy đến, nhìn tình hình trước mặt.
Cậu ta, ngay lập tức phát hiện ra cô gái lạ mặt kia, nhìn tới nhìn lui cũng thấy quen quen. Thiên Vũ nhanh chóng phát hiện ra, cô gái kia không phải là người lần trước gây sự với Nhi Nhi sao? Cách nhìn của cậu với cô ta cũng chẳng có lấy mấy phần thiện cảm.
Cô gái kia thấy có người vừa xuất hiện, ánh mắt liền chuyển sang người đứng cạnh Lưu Anh Phương, đôi mắt khẽ nở rộ lên ý cười.
“ Cậu bạn đẹp trai, lại gặp nhau rồi.”
“ Cậu quen con nhỏ đó sao?” Lưu Anh Phương khẽ nhíu mày, quay sang Thiên Vũ hỏi một tiếng.
“Không có a, mới gặp có một lần.”
“ Vậy được, loại người này tốt nhất là không nên quen biết.” Phương Phương liếc xéo cô gái kia, trong giọng nói đầy sự châm chọc.
“ Cô nói gì cơ?” Hải Yến, cô ta khẽ nhếch môi, hướng Thiên Vũ cười nói: “ Cậu bạn à, lần trước tôi đã nhắc nhở cậu một lần rồi nhỉ. Nên biết chọn đúng bạn mà chơi. Còn cô ta thì…”
“ Chuyện của Tiểu Vũ thì liên quan gì đến cô? Tốt nhất là lo chuyện của mình đi.” Phương Phương tức đến độ thiếu điều muốn đập cho con nhỏ trước mặt một trận: “ Còn nữa, đây cái túi đây.”
“ Sao tôi phải đưa. Là tôi lấy nó trước, nó là của tôi.”
“ Là tôi thấy nó trước!”
“ Tôi thấy nó trước!”
“ Cô định gây sự với tôi phải không? Đưa đây!”
“ Không đưa!”
Hia con người kia cứ cãi qua cãi lại, càng cãi lại càng to tiếng. Mọi người xung quanh cũng đã bắt đàu để ý. Hoàng Thiên Vũ đứng bên cạnh đầu đã cảm thấy ong ong. Cậu ta mới chen miệng vào nói một câu.
“ Phương Phương, hay là nhường cho cô ta đi.” Cậu ta đâu có muốn cầm thêm một túi đồ nữa, cả đống kia đã phải khó khăn lắm mới vác đi nổi đương nhiên là muốn vứt cái túi xách kia đi chỗ khác rồi.
Phương Phương còn chưa có kịp phản ứng gì, đã có một giọng nói vang lên.
“ Nhường cái gì mà nhường! Ai chứ con nhỏ này tuyện đối không thể nhường.” Hà Vi Băng không biết từ chui ra, tay thuận tiện dựt ngay cái túi xách trong tay cô gái kia vứt sang cho Lưu Anh Phương.
Hoàng Thiên Vũ cậu ta chứng kiến nữa giờ mà hoa cả mắt. Cái túi cứ bị giằng qua giựt lại có khi chưa mua được đã rách đến tả tơi, mỗi mảnh một phương rồi. Ngay cả Tiểu Băng, người trước nay không mấy hứng thú với đống đồ này giờ lại ra đây tranh giành.
“ Lại còn có cả cô nữa sao? Hà Vi Băng?” Hải Yến khẽ cười một cách châm chọc, từ trước đến nay cô ta chưa chịu thua ai và bây giờ cũng thế. Đặc biệt là đối với hai con nhỏ mà cô ta không mấy ưa gì.
Hà Vi Băng, đối với cô ta tất nhiên cũng chả có một phần yêu thích nào ngược lại là ghét cay ghét đắng.
Hải Yến cô ta khẽ liếc mắt ra đằng sau Hà Vi Băng, còn có hai người nữa. Một người mà cô ta đã quen mặt – Chan Jung Gyu, người còn lại tất nhiên là Lee Woon Kyo – người cô ta chưa từng gặp qua bao giờ.
“ Anh chàng kia tôi chưa có gặp qua a.” Cô ta nhìn Woon Kyo khẽ cười một tiếng.
Anh chàng tóc vàng đó cũng chẳng thèm để tâm, cười lạnh một tiếng.
“ Sao hả? Lee Woon Kyo – anh ta là anh họ tôi mắc mớ gì đến cô mà quan tâm.”
“ Chỉ là tiếc anh ta đẹp trai thế sao lại là anh của cái đứa như cô.”
“ Muốn gây sự sao?”
Đám con gái cãi nhau vốn đã thành nghề, ba con người kia cũng chẳng mấy quan tâm, vẫn là đẻ ngoài tai đi.
“ Sao? 5 người các người muốn đánh hội đồng với tôi sao?” Hải Yến khẽ cười cợt một tiếng.
“ Thích thế đấy thì là sao?” Hà Vi Băng khẽ nhướn đôi lông mày lên, giọng nói đầy khiêu khích.
“ Cô được lắm.” Hải Yến trừng mắt nhìn con người kia.
“ Còn nữa, không biết cô đã nhìn đến bản mặt của tên Trần Hà Duy kia chưa.” Hà Vi Băng đột nhiên tâm tình trở nên vui vẻ, cười đến sáng lạng một cách đáng ngờ.
“ Cô có ý gì?” Hải Yến khẽ nhíu mày. Qủa thật hôm nay cô ta có gặp qua Trần Hà Duy. Cả người chỗ nào cũng bị bầm tím, tính tình thì cực kỳ không vui. Cô ta còn không biết có chuyện gì, ai mà có gan làm hắn ta ra nhông nỗi này. Lúc nghe bọn đàn em hắn nói là bị người ta đánh, cô còn không có tin. Không lẽ…
“ Không có, chỉ là hỏi thăm chút thôi.” Hà Vi Băng lại bắt đầu giở cái giọng vờ vịt như mình không biết gì.
“ Hôm trước cói lẽ anh ra tay hơi nặng đấy Kyo ạ.” Lưu Anh Phương giả giọng an ủi, lắc đầu nhìn Woo Kyo nói.
Jung Gyu bắt đầu tủm tỉm cười, nhìn hai con người kia đóng kịch, diễn qua diễn lại, kẻ tung người hứng. Woon Kyo vốn đã quen với mấy trò của nhóc con kia chỉ đứng một bên mà xem không lên tiếng. Về phàn Hoàng Thiên Vũ, nãy giờ cậu ta vẫn không hiểu gì.
“ Mấy người…” Hải Yến cô ta có chút cả kinh, sắc mặt nhất thời có chút trắng. “ Mấy người nhớ đấy!” Cô ta cuối cùng gằm ra mấy tiếng quay người không can tâm mà bỏ đi để lại phía sau cả một tràng cười.
Hoàng Thiên Vũ lúc này mới lên tiếng hỏi.
" Cô ta là ai vậy?"
" Đinh Trần Hải Yến. Cô ta học cùng trường còng khối với cậu đấy."
“ Được a.” Thiên Vũ một tay cầm kẹo, gật đầu vài cái, nhàm chán ngáp dài một tiếng. Cậu ta với loại chuyện cô bạn này thấy quần áo là sáng mắt đã nhìn nhiều rồi, cũng không mấy hứng thú.
“ Xấu hoắc.” Chan Jung Gyu thì một mực rất thích chọc gậy bánh xe, tiến đến ngó tới ngó lui cái áo một hồi, phán ngay câu rồi chuồn đi chỗ khác.
“ Chan Jung Gyu! Tến khốn kia, mi cứ nhớ mặt đấy.” Phương Phương trợn trừng mắt lên, vứt cái áo lại phía sau, cứ thế mà đi thẳng.
Hoàng Thiên Vũ đứng đằng sau, tốt bụng nhặt cái áo lên treo lại chỗ cũ rồi cũng chạy đi theo.
“ Ba đứa này cũng thật là hài quá đi.” Lee Woon Kyo đi đằng sau ôm bụng cười đến không ngớt.
Xem ra những ngày anh ở đây cũng không coi là nhàm chán, ít nhất cũng có trò vui để xem.
“ Đúng rồi, hôm nay hai cha con nhà anh là nói chuyện gì vậy?” Hà Vi Băng ở một bên, tò mò hỏi.
“ Còn không phải là kể tội nhóc sao?” Lee Woon Kyo vươn tay xoa đầu cô nhóc, vừa cười vừa nói.
“ Anh không phải là đã khai hết chuyện em làm rồi đấy chứ.” Hà Vi Băng trừng mắt uy hiếp nhưng xem ra chẳng được mấy phần hiệu quả.
“ Còn lâu mới nói cho nhóc biết.”
“ Nói đi.”
“ Ai nha, không phải mấy chuyện đó cha đều biết hết rồi sao? Cần gì anh phải nói.” Woon Kyo khẽ gãi tai, chân mày hơi nhướn lên, chưa nói được đôi cậu liền chạy đi mất tiêu.
“ Lee Woon Kyo, anh đứng lại.”
***
Loanh quanh vòng vo một hồi, 5 người bọn họ ở trong trung tâm mua sắm cũng hơn cả tiếng đồng hồ. Ai mua gì thì không biết nhưng cô đại tiểu thư Lưu gia kia đã mua được cả núi quần áo vậy mà vẫn chưa có ý định dừng. Chỉ khổ cho Hoàng thiếu gia, tay không biết từ khi nào đã cầm chục túi lớn túi nhỏ lẽo đẽo đi theo đằng sau. Còn ba người kia đi bên cạnh lại rất nhàn nhã, che mắt bịt ta xem như không thấy gì, đây không phải là chuyện của mình.
“ Kia không phải là hàng mới sao?” Lưu Anh Phương mắt đột nhiên sáng lến, nhìn chằm chằm chiếc túi xách hàng hiệu mà đen ở cách đó không xa, tức thì cả thân ảnh lao nhanh đến.
Hoàng Thiên Vũ lại khẽ than một tiếng.
Ngay khi Phương Phương vừa chạm tay vào cái túi thì một bàn tay khác đã nhanh hơn một bước cầm cái túi đó lên.
“ Lưu Anh Phương?” Một giọng nữ mang theo chút sửng sốt vang lên.
“ Lại là cô?” Pương Phương khẽ ngảng đầu lên, mắt nhìn con người phía trước không mấy là vui vẻ, miệng khẽ lẩm bẩm: “ Thật là xui xẻo.”
Đinh Trần Hải Yến tay cầm cái túi, đôi môi phớt son nhẹ khẽ cười đểu một tiếng, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt.
Lưu Anh Phương mắt lập tức trợn trừng. Hai con người kia nhìn nhau đến tóe lửa, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
“ Có chuyện gì vậy?” Vũ, cậu ta không biết từ khi nào đã chạy đến, nhìn tình hình trước mặt.
Cậu ta, ngay lập tức phát hiện ra cô gái lạ mặt kia, nhìn tới nhìn lui cũng thấy quen quen. Thiên Vũ nhanh chóng phát hiện ra, cô gái kia không phải là người lần trước gây sự với Nhi Nhi sao? Cách nhìn của cậu với cô ta cũng chẳng có lấy mấy phần thiện cảm.
Cô gái kia thấy có người vừa xuất hiện, ánh mắt liền chuyển sang người đứng cạnh Lưu Anh Phương, đôi mắt khẽ nở rộ lên ý cười.
“ Cậu bạn đẹp trai, lại gặp nhau rồi.”
“ Cậu quen con nhỏ đó sao?” Lưu Anh Phương khẽ nhíu mày, quay sang Thiên Vũ hỏi một tiếng.
“Không có a, mới gặp có một lần.”
“ Vậy được, loại người này tốt nhất là không nên quen biết.” Phương Phương liếc xéo cô gái kia, trong giọng nói đầy sự châm chọc.
“ Cô nói gì cơ?” Hải Yến, cô ta khẽ nhếch môi, hướng Thiên Vũ cười nói: “ Cậu bạn à, lần trước tôi đã nhắc nhở cậu một lần rồi nhỉ. Nên biết chọn đúng bạn mà chơi. Còn cô ta thì…”
“ Chuyện của Tiểu Vũ thì liên quan gì đến cô? Tốt nhất là lo chuyện của mình đi.” Phương Phương tức đến độ thiếu điều muốn đập cho con nhỏ trước mặt một trận: “ Còn nữa, đây cái túi đây.”
“ Sao tôi phải đưa. Là tôi lấy nó trước, nó là của tôi.”
“ Là tôi thấy nó trước!”
“ Tôi thấy nó trước!”
“ Cô định gây sự với tôi phải không? Đưa đây!”
“ Không đưa!”
Hia con người kia cứ cãi qua cãi lại, càng cãi lại càng to tiếng. Mọi người xung quanh cũng đã bắt đàu để ý. Hoàng Thiên Vũ đứng bên cạnh đầu đã cảm thấy ong ong. Cậu ta mới chen miệng vào nói một câu.
“ Phương Phương, hay là nhường cho cô ta đi.” Cậu ta đâu có muốn cầm thêm một túi đồ nữa, cả đống kia đã phải khó khăn lắm mới vác đi nổi đương nhiên là muốn vứt cái túi xách kia đi chỗ khác rồi.
Phương Phương còn chưa có kịp phản ứng gì, đã có một giọng nói vang lên.
“ Nhường cái gì mà nhường! Ai chứ con nhỏ này tuyện đối không thể nhường.” Hà Vi Băng không biết từ chui ra, tay thuận tiện dựt ngay cái túi xách trong tay cô gái kia vứt sang cho Lưu Anh Phương.
Hoàng Thiên Vũ cậu ta chứng kiến nữa giờ mà hoa cả mắt. Cái túi cứ bị giằng qua giựt lại có khi chưa mua được đã rách đến tả tơi, mỗi mảnh một phương rồi. Ngay cả Tiểu Băng, người trước nay không mấy hứng thú với đống đồ này giờ lại ra đây tranh giành.
“ Lại còn có cả cô nữa sao? Hà Vi Băng?” Hải Yến khẽ cười một cách châm chọc, từ trước đến nay cô ta chưa chịu thua ai và bây giờ cũng thế. Đặc biệt là đối với hai con nhỏ mà cô ta không mấy ưa gì.
Hà Vi Băng, đối với cô ta tất nhiên cũng chả có một phần yêu thích nào ngược lại là ghét cay ghét đắng.
Hải Yến cô ta khẽ liếc mắt ra đằng sau Hà Vi Băng, còn có hai người nữa. Một người mà cô ta đã quen mặt – Chan Jung Gyu, người còn lại tất nhiên là Lee Woon Kyo – người cô ta chưa từng gặp qua bao giờ.
“ Anh chàng kia tôi chưa có gặp qua a.” Cô ta nhìn Woon Kyo khẽ cười một tiếng.
Anh chàng tóc vàng đó cũng chẳng thèm để tâm, cười lạnh một tiếng.
“ Sao hả? Lee Woon Kyo – anh ta là anh họ tôi mắc mớ gì đến cô mà quan tâm.”
“ Chỉ là tiếc anh ta đẹp trai thế sao lại là anh của cái đứa như cô.”
“ Muốn gây sự sao?”
Đám con gái cãi nhau vốn đã thành nghề, ba con người kia cũng chẳng mấy quan tâm, vẫn là đẻ ngoài tai đi.
“ Sao? 5 người các người muốn đánh hội đồng với tôi sao?” Hải Yến khẽ cười cợt một tiếng.
“ Thích thế đấy thì là sao?” Hà Vi Băng khẽ nhướn đôi lông mày lên, giọng nói đầy khiêu khích.
“ Cô được lắm.” Hải Yến trừng mắt nhìn con người kia.
“ Còn nữa, không biết cô đã nhìn đến bản mặt của tên Trần Hà Duy kia chưa.” Hà Vi Băng đột nhiên tâm tình trở nên vui vẻ, cười đến sáng lạng một cách đáng ngờ.
“ Cô có ý gì?” Hải Yến khẽ nhíu mày. Qủa thật hôm nay cô ta có gặp qua Trần Hà Duy. Cả người chỗ nào cũng bị bầm tím, tính tình thì cực kỳ không vui. Cô ta còn không biết có chuyện gì, ai mà có gan làm hắn ta ra nhông nỗi này. Lúc nghe bọn đàn em hắn nói là bị người ta đánh, cô còn không có tin. Không lẽ…
“ Không có, chỉ là hỏi thăm chút thôi.” Hà Vi Băng lại bắt đầu giở cái giọng vờ vịt như mình không biết gì.
“ Hôm trước cói lẽ anh ra tay hơi nặng đấy Kyo ạ.” Lưu Anh Phương giả giọng an ủi, lắc đầu nhìn Woo Kyo nói.
Jung Gyu bắt đầu tủm tỉm cười, nhìn hai con người kia đóng kịch, diễn qua diễn lại, kẻ tung người hứng. Woon Kyo vốn đã quen với mấy trò của nhóc con kia chỉ đứng một bên mà xem không lên tiếng. Về phàn Hoàng Thiên Vũ, nãy giờ cậu ta vẫn không hiểu gì.
“ Mấy người…” Hải Yến cô ta có chút cả kinh, sắc mặt nhất thời có chút trắng. “ Mấy người nhớ đấy!” Cô ta cuối cùng gằm ra mấy tiếng quay người không can tâm mà bỏ đi để lại phía sau cả một tràng cười.
Hoàng Thiên Vũ lúc này mới lên tiếng hỏi.
" Cô ta là ai vậy?"
" Đinh Trần Hải Yến. Cô ta học cùng trường còng khối với cậu đấy."
/118
|