“ Rào! Rào! Rào!”
Ngoài trời vẫn mưa rất lớn, cả bầu trời được bao phủ bởi một màu đen ảm đạm. Bây giờ là 7 giờ tối.
Hoàng Thiên Vũ ngồi một mình trên chiếc giường lớn. Đến cả đèn trong phòng cũng không thèm bạt lên. Chỉ có chiếc đèn ngủ đặt gần giường tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, tạo nên một không gian sáng tối lẫn lộn.
Đôi mắt cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đang hiện lên hai bóng người. Lúc đó chính mắt cậu đã nhìn thấy con người vô cảm kia khóc như thế nào. Cậu cũng không hiểu tại sao nó lại được quay lại vào trong máy ảnh. Là cậu đã quay lại từ đầu đến cuối sao?
“ Tại sao phải khóc chứ?” Hoàng Thiên Vũ khẽ lên tiếng, trong đôi mắt không còn sự linh động thường ngày mà lại phảng phất một chút gì đó kỳ lạ và bi thương.
Khi cậu nhìn thấy con người nhỏ bé kia toàn thân run rẩy, cậu lại thật sự không hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì. Cuối cùng cậu vẫn là đi về nhà.
Cô gái đó nhìn cậu bằng ánh mắt hoảng sợ? Là sợ hãi cậu đến thế sao? Chán ghét cậu đến vậy?
Là khóc vì cậu? Vì cậu mà đau sao?
Cậu khi đó cảm nhận, rằng mình là thứ thừa thãi. Chi bằng về nhà, chí ít ở nơi này cũng không có ai ghét bỏ cậu, không có ai vì cậu mà đau.
Cậu thật sự cảm thấy cô đơn. Cậu từ nhỏ đến lớn luôn là một người cô đơn. Cậu muốn kết bạn nhưng cậu lại không thể làm được. Bởi vì cha cậu đã từng nói rằng gia đình họ không giàu có, kết bạn với bọn họ sau này cũng không giúp gì được cho cậu. Cậu chỉ nên quen biết với những người có gia thế. Một đứa bé mới 6 tuổi đã được dạy như vậy.
Mọi người thường nói cậu ngốc, cậu cũng cảm thấy mình là đồ ngu ngốc. Cậu lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, không suy không nghĩ gì nhưng thực chất đấy cũng chỉ là vỏ bọc. Cậu đeo bộ mặt đó từng ngày qua ngày, đến nỗi cậu thật sự chán ghét chính bản thân mình.
Cậu thật sự cảm thấy buồn, không có ai chơi cùng với cậu. Ba người bạn kia của cậu thật sự là những người bạn tốt, là những người bạn từ nhỏ cùng cậu lớn lên. Nhưng là cha cậu để ý đến gia tài vào đống tài sản kế xù mà họ thừa hưởng và ông nghĩ rằng đó chính là những người mà cậu nên làm bạn.
Cho đến khi cha bảo cậu đi du học, cậu cũng làm theo mà không một lời phản kháng. Ông nói gì cậu cũng đề làm theo. Người ngoài nhìn vào thì thấy cậu thật sung sướng khi được sống trong một gia đình danh giá và giàu có. Nhưng, cậu chỉ thấy bản thân mình thật đáng thương.
Người đàn ông mà cậu gọi là cha đó cuối cùng cũng chỉ xem cậu như một công cụ để kiếm tiền mà thôi. Ngay khi cậu về nước đã dẫn cậu đến gặp Vũ tổng tài đó không phải là quá rõ rồi sao? Ông cuối cùng cũng chỉ muốn cậu kết hôn với Vũ Linh Nhi để thuận lợi cho việc làm ăn sau này mà thôi. Nhưng, cậu không quan tâm, dù sao cậu sống như vậy cũng đã quen rồi. Mà cho dù cậu có không đồng ý thì có tác dụng gì chứ, không phải là vị tổng giám đốc đức cao vọng trọng đó vẫn bắt cậu làm theo sao? Đến cùng trong cái nhà này ngoài chị An ra thì làm gì còn ai thật lòng yêu thương cậu.
“ Vũ Linh Nhi!” Hoàng Thiên Vũ khẽ cười nhạt một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vè phía màn hình nhưng trong đó lại không phản chiếu bất cứ hình ảnh gì.
Vũ Linh Nhi lại là người đầu tiên mà thật tâm cậu muốn kết bạn. Cậu cũng không hiểu là tại sao nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, con người đó đã mang lại cho cậu một cảm giác que thuộc. Là một cảm giác quen thuộc từ một người xa lạ. Lúc đó cậu đã nghĩ rằng cô gái đó sẽ là người bạn thứ tư của cậu. Nhưng không, hôm nay khi tận mắt chứng kiến, cậu lại thấy mình mãi mãi vẫn chỉ là một người cô đơn, rằng cậu chỉ đem lại đau khổ đến cho người khác.
Khi nhìn thấy con người kia khóc, trái tim cậu cứ nhói đau mãi không thôi. Là cậu đau cho chính bản thận mình, hay là vì một người nào khác mà cảm thấy đau?
Hoàng Thiên Vũ suy nghĩ đến bần thần cả người , đôi mắt nâu đột nhiên nhìn ra ngoài phía cửa thông với lan can bên ngoài. Ở nơi đó có rất nhiều chậu cây xương rồng.
“ Chúng mày thật đẹp.” Cậu ta khẽ cười một tiếng, đôi mắt một lần nữa lại nhìn tới thất thần.
Mưa không ngừng rơi, qua cánh cửa không đóng hắt vào đầy phòng. Mang theo cơn gió lạnh buốt đến thấu xương tràn vào, khiến con người kia bát giác rung mình.
Vậy mà mấy chậu xương rồng nhỏ bé kia vẫn có thể sống sót sao?
Đây cũng chính là loài cây mà cậu thích nhất. Nó không phải là loài hoa đẹp nhất nhưng nó lại mạnh mẽ nhất, kiên cường nhất. Cho dù cô đơn, chỉ có một mình nó vẫn có thể tồn tại, tiếp tục sinh tồn một cách đơn độc.
Đôi lúc cậu cũng ước mình có thể làm được như vậy. Nhưng… cậu vĩnh viễn không làm được. Dù nó chỉ là một hại cát nhỏ nhưng theo thời gian lại ngày càng lớn dần lên. Lớn đến nỗi chính cậu cũng không thể kiểm soát nổi nữa…
“ Cộc! Cộc! Cộc!”
Từ bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
“ Chị vào nhé!”
Thiên Vũ cậu ta nghe thấy giọng nói kia thất nhiên biết ngay người bên ngoài là Hoàng Thiên An. Tay cậu cầm lấy điều khiển tivi tắt cái phụt, cả màn hình lóe lên một tia rồi sau đó tối đen.
“ Chị vào đi.” Cậu ta nói lên một tiếng, đôi tay lần mò trên tường bật công tắc điện. Cả phòng đang chìm trong bóng tối đội ngột sáng trưng. Cậu ta nhất thời không thích ứng được với ánh sáng, đôi mắt hơi nheo lại.
“ Cạch!”
“ Sao lại không đóng cửa?”
***
“ Cạch!”
“ Sao lại không đóng cửa?”
Hoàng Thiên An vừa bước vào phòng liền nhìn thấy ngay dưới sàn nhà chỗ gần cửa có một vũng nước lớn. Mưa từ ngoài vẫn không ngừng hắt vào trong.
Thiên Vũ cậu ta giờ đây đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đôi mắt linh hoạt lại khẽ chớp một cái.
Cô gái kia khẽ lắc đầu, tiến đến đóng cửa lại, tiện tay kéo luôn tấm rèm màu xám xuống. Cả căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hơi một chút, chỉ nghe thấy phảng phất tiếng mưa rơi.
“ Cậu nhóc này, sao không xuống ăn cơm.” Thiên An ngồi lên chiếc giường tròn, xoa xoa đầu cậu em trước mặt khẽ lên tiếng hỏi.
Thường ngày cậu ta luôn xuống ăn đúng giờ, nhưng hôm nay lại đặc biệt không có xuống, khiến người chị này cảm thấy kỳ quái. Nghe quản gia nói từ khi cậu ta về đã ngồi lỳ trong phòng đến 2 tiếng đồng hồ, cũng không có ra khỏi phòng đến nửa bước.
“ Em không muốn ăn.” Cậu ta khẽ lắc đầu cũng không thèm cười lấy một tiếng.
“ NHóc nha, lớn rồi mà còn biếng ăn.”
“ Em có thể ôm chị một chút không?” Cậu ta đột nhiên lại lên tiếng hỏi, đôi mắt kia lại không biểu hiện điều gì, khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Vẫn là đôi mắt thường ngày nhưng lại có điểm gì đó khác. Nó cứ mị mờ khiến người ta không rõ, lại càng khiến người ta phải lưu tâm.
“ Em đó, đã cao hơn chị cả một cái đầu rồi mà vẫn suốt ngày làm nũng.” Hoàng Thiên An cảm thấy con người này hôm nay có điều gì đó kì lạ nhưng cô vẫn để cho cậu bé kia ôm lấy mình.
“ Có chuyện gì sao?” Đôi bàn tay cô vỗ nhẹ lên lưng con người trong lòng mình, hạ hỏi.
Cậu ta không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.
Hoàng Thiên An khẽ thở dài. Cậu em này của cô từ trước đến nay vẫn luôn như thế. Ai cũng luôn cho là nó ngốc, nhưng nó cái gì cũng đều biết cả. Vậy mà lại không bao giờ nói ra. Cho dù có chuyện gì, nó không bao giờ nói cho ai biết, cũng đều chịu đựng một mình. Ngay cả người chị như cô, nhiều lúc cũng không hiểu nổi cậu em này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
“ Không muốn nói thì thôi.” Cô gái kia nhẹ giọng nói, đôi tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ lên lưng người kia. Cậu ta khẽ nhắm mắt, dụi dụi vài cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đứa em cô đến cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ…
Ngoài trời vẫn mưa rất lớn, cả bầu trời được bao phủ bởi một màu đen ảm đạm. Bây giờ là 7 giờ tối.
Hoàng Thiên Vũ ngồi một mình trên chiếc giường lớn. Đến cả đèn trong phòng cũng không thèm bạt lên. Chỉ có chiếc đèn ngủ đặt gần giường tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, tạo nên một không gian sáng tối lẫn lộn.
Đôi mắt cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đang hiện lên hai bóng người. Lúc đó chính mắt cậu đã nhìn thấy con người vô cảm kia khóc như thế nào. Cậu cũng không hiểu tại sao nó lại được quay lại vào trong máy ảnh. Là cậu đã quay lại từ đầu đến cuối sao?
“ Tại sao phải khóc chứ?” Hoàng Thiên Vũ khẽ lên tiếng, trong đôi mắt không còn sự linh động thường ngày mà lại phảng phất một chút gì đó kỳ lạ và bi thương.
Khi cậu nhìn thấy con người nhỏ bé kia toàn thân run rẩy, cậu lại thật sự không hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì. Cuối cùng cậu vẫn là đi về nhà.
Cô gái đó nhìn cậu bằng ánh mắt hoảng sợ? Là sợ hãi cậu đến thế sao? Chán ghét cậu đến vậy?
Là khóc vì cậu? Vì cậu mà đau sao?
Cậu khi đó cảm nhận, rằng mình là thứ thừa thãi. Chi bằng về nhà, chí ít ở nơi này cũng không có ai ghét bỏ cậu, không có ai vì cậu mà đau.
Cậu thật sự cảm thấy cô đơn. Cậu từ nhỏ đến lớn luôn là một người cô đơn. Cậu muốn kết bạn nhưng cậu lại không thể làm được. Bởi vì cha cậu đã từng nói rằng gia đình họ không giàu có, kết bạn với bọn họ sau này cũng không giúp gì được cho cậu. Cậu chỉ nên quen biết với những người có gia thế. Một đứa bé mới 6 tuổi đã được dạy như vậy.
Mọi người thường nói cậu ngốc, cậu cũng cảm thấy mình là đồ ngu ngốc. Cậu lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, không suy không nghĩ gì nhưng thực chất đấy cũng chỉ là vỏ bọc. Cậu đeo bộ mặt đó từng ngày qua ngày, đến nỗi cậu thật sự chán ghét chính bản thân mình.
Cậu thật sự cảm thấy buồn, không có ai chơi cùng với cậu. Ba người bạn kia của cậu thật sự là những người bạn tốt, là những người bạn từ nhỏ cùng cậu lớn lên. Nhưng là cha cậu để ý đến gia tài vào đống tài sản kế xù mà họ thừa hưởng và ông nghĩ rằng đó chính là những người mà cậu nên làm bạn.
Cho đến khi cha bảo cậu đi du học, cậu cũng làm theo mà không một lời phản kháng. Ông nói gì cậu cũng đề làm theo. Người ngoài nhìn vào thì thấy cậu thật sung sướng khi được sống trong một gia đình danh giá và giàu có. Nhưng, cậu chỉ thấy bản thân mình thật đáng thương.
Người đàn ông mà cậu gọi là cha đó cuối cùng cũng chỉ xem cậu như một công cụ để kiếm tiền mà thôi. Ngay khi cậu về nước đã dẫn cậu đến gặp Vũ tổng tài đó không phải là quá rõ rồi sao? Ông cuối cùng cũng chỉ muốn cậu kết hôn với Vũ Linh Nhi để thuận lợi cho việc làm ăn sau này mà thôi. Nhưng, cậu không quan tâm, dù sao cậu sống như vậy cũng đã quen rồi. Mà cho dù cậu có không đồng ý thì có tác dụng gì chứ, không phải là vị tổng giám đốc đức cao vọng trọng đó vẫn bắt cậu làm theo sao? Đến cùng trong cái nhà này ngoài chị An ra thì làm gì còn ai thật lòng yêu thương cậu.
“ Vũ Linh Nhi!” Hoàng Thiên Vũ khẽ cười nhạt một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vè phía màn hình nhưng trong đó lại không phản chiếu bất cứ hình ảnh gì.
Vũ Linh Nhi lại là người đầu tiên mà thật tâm cậu muốn kết bạn. Cậu cũng không hiểu là tại sao nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, con người đó đã mang lại cho cậu một cảm giác que thuộc. Là một cảm giác quen thuộc từ một người xa lạ. Lúc đó cậu đã nghĩ rằng cô gái đó sẽ là người bạn thứ tư của cậu. Nhưng không, hôm nay khi tận mắt chứng kiến, cậu lại thấy mình mãi mãi vẫn chỉ là một người cô đơn, rằng cậu chỉ đem lại đau khổ đến cho người khác.
Khi nhìn thấy con người kia khóc, trái tim cậu cứ nhói đau mãi không thôi. Là cậu đau cho chính bản thận mình, hay là vì một người nào khác mà cảm thấy đau?
Hoàng Thiên Vũ suy nghĩ đến bần thần cả người , đôi mắt nâu đột nhiên nhìn ra ngoài phía cửa thông với lan can bên ngoài. Ở nơi đó có rất nhiều chậu cây xương rồng.
“ Chúng mày thật đẹp.” Cậu ta khẽ cười một tiếng, đôi mắt một lần nữa lại nhìn tới thất thần.
Mưa không ngừng rơi, qua cánh cửa không đóng hắt vào đầy phòng. Mang theo cơn gió lạnh buốt đến thấu xương tràn vào, khiến con người kia bát giác rung mình.
Vậy mà mấy chậu xương rồng nhỏ bé kia vẫn có thể sống sót sao?
Đây cũng chính là loài cây mà cậu thích nhất. Nó không phải là loài hoa đẹp nhất nhưng nó lại mạnh mẽ nhất, kiên cường nhất. Cho dù cô đơn, chỉ có một mình nó vẫn có thể tồn tại, tiếp tục sinh tồn một cách đơn độc.
Đôi lúc cậu cũng ước mình có thể làm được như vậy. Nhưng… cậu vĩnh viễn không làm được. Dù nó chỉ là một hại cát nhỏ nhưng theo thời gian lại ngày càng lớn dần lên. Lớn đến nỗi chính cậu cũng không thể kiểm soát nổi nữa…
“ Cộc! Cộc! Cộc!”
Từ bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
“ Chị vào nhé!”
Thiên Vũ cậu ta nghe thấy giọng nói kia thất nhiên biết ngay người bên ngoài là Hoàng Thiên An. Tay cậu cầm lấy điều khiển tivi tắt cái phụt, cả màn hình lóe lên một tia rồi sau đó tối đen.
“ Chị vào đi.” Cậu ta nói lên một tiếng, đôi tay lần mò trên tường bật công tắc điện. Cả phòng đang chìm trong bóng tối đội ngột sáng trưng. Cậu ta nhất thời không thích ứng được với ánh sáng, đôi mắt hơi nheo lại.
“ Cạch!”
“ Sao lại không đóng cửa?”
***
“ Cạch!”
“ Sao lại không đóng cửa?”
Hoàng Thiên An vừa bước vào phòng liền nhìn thấy ngay dưới sàn nhà chỗ gần cửa có một vũng nước lớn. Mưa từ ngoài vẫn không ngừng hắt vào trong.
Thiên Vũ cậu ta giờ đây đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đôi mắt linh hoạt lại khẽ chớp một cái.
Cô gái kia khẽ lắc đầu, tiến đến đóng cửa lại, tiện tay kéo luôn tấm rèm màu xám xuống. Cả căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hơi một chút, chỉ nghe thấy phảng phất tiếng mưa rơi.
“ Cậu nhóc này, sao không xuống ăn cơm.” Thiên An ngồi lên chiếc giường tròn, xoa xoa đầu cậu em trước mặt khẽ lên tiếng hỏi.
Thường ngày cậu ta luôn xuống ăn đúng giờ, nhưng hôm nay lại đặc biệt không có xuống, khiến người chị này cảm thấy kỳ quái. Nghe quản gia nói từ khi cậu ta về đã ngồi lỳ trong phòng đến 2 tiếng đồng hồ, cũng không có ra khỏi phòng đến nửa bước.
“ Em không muốn ăn.” Cậu ta khẽ lắc đầu cũng không thèm cười lấy một tiếng.
“ NHóc nha, lớn rồi mà còn biếng ăn.”
“ Em có thể ôm chị một chút không?” Cậu ta đột nhiên lại lên tiếng hỏi, đôi mắt kia lại không biểu hiện điều gì, khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Vẫn là đôi mắt thường ngày nhưng lại có điểm gì đó khác. Nó cứ mị mờ khiến người ta không rõ, lại càng khiến người ta phải lưu tâm.
“ Em đó, đã cao hơn chị cả một cái đầu rồi mà vẫn suốt ngày làm nũng.” Hoàng Thiên An cảm thấy con người này hôm nay có điều gì đó kì lạ nhưng cô vẫn để cho cậu bé kia ôm lấy mình.
“ Có chuyện gì sao?” Đôi bàn tay cô vỗ nhẹ lên lưng con người trong lòng mình, hạ hỏi.
Cậu ta không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.
Hoàng Thiên An khẽ thở dài. Cậu em này của cô từ trước đến nay vẫn luôn như thế. Ai cũng luôn cho là nó ngốc, nhưng nó cái gì cũng đều biết cả. Vậy mà lại không bao giờ nói ra. Cho dù có chuyện gì, nó không bao giờ nói cho ai biết, cũng đều chịu đựng một mình. Ngay cả người chị như cô, nhiều lúc cũng không hiểu nổi cậu em này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
“ Không muốn nói thì thôi.” Cô gái kia nhẹ giọng nói, đôi tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ lên lưng người kia. Cậu ta khẽ nhắm mắt, dụi dụi vài cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đứa em cô đến cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ…
/118
|