“ Cậu 9 năm rồi vẫn không thay đổi gì.” Lưu An Vũ ngồi đối diện Hoàng Thiên An, khẽ nhấm một ngụm café, thong thả nói. Cả người anh ta đều toát ra phong thái quý tộc không lẫn đi đâu được.
“ Lại còn nói, cậu cũng có khác gì đâu.” Hoàng Thiên An tay cầm tách café, lại phát hiện nó đã nguội lạnh từ bao giờ. Cô khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lưu An Vũ vẫy tay với cô phục vụ gần đó, pha thêm một ly café.
“ Cảm ơn.” Hoàng Thiên An nhận lấy ly café, uống một ngụm. Cái vị đăng đắng khiến ý thức cô tỉnh táo thêm vài phần. Cô, lại quên không bỏ đường vào.
“ Cậu, từ khi nào mà lại thích uống loại café không có tý đường này?” Lưu An Vũ lời nói như nửa đùa nửa thật, thâm thúy nhìn con người trước mắt. Anh ta vốn là người ôn hòa, lại hay quan tâm đến người khác nên nhìn một cái liền nhận ra.
“ Quên không bỏ đường.”
“ Mà cũng thật lại, cậu về nước lại không nghe thấy Phương Phương nói tiếng nào cho tớ.” Lưu An Vũ nhếch môi cười nhẹ một tiếng. Phương Phương ở đây, không ai khác chính là Lưu Anh Phương – tiểu thư nhà học Lưu, cũng chính là cô em gái mang nửa dòng huyết thống. Thế nhưng tình cảm giữa hai anh em họ lại cực kỳ tốt, Lưu Anh Phương có thể nói được anh ta nâng niu như bảo bối.
“ Cũng chỉ mới về gần một tháng.” HoàngThiên An ngẩng đầu nhìn con người trước mặt. Dù gì cũng là bạn tốt nhiều năm chưa gặp. “ Nơi này thật sự vẫn không hề thay đổi.”
“ Đúng vậy, từ khi cậu đi du học vẫn không hề thay đổi. Cứ bài trí như vậy cảm thấy là tốt nhất.” Lưu An Vũ lướt nhìn xung quanh quán một vòng, rồi lại dừng lại, quay đầu sang nhìn Hoàng Thiên An có chút thăm dò, rồi lên tiếng. “ Nó dù sao cũng là do ba người chúng ta bố trí nên.”
Lời nói vừa dứt, Hoàng Thiên An cả người liền cứng ngắc, con ngươi nhìn chằm chằm vào tách café trước mặt không lấy một điểm chuyển động.
Lưu An Vũ chăm chú nhìn con người kia, khẽ thở dài. – Quả nhiên là, cậu vẫn không thể quên được.
“ Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Chiếc chuông gió ngoài cửa lại vang lên mấy tiếng. Có một người khách vừa mới tới. Quả thật nhiều lúc, mỗi chúng ta cũng chỉ là những người khách không quen biết mà gặp gỡ, uống một tách café rồi lại nhanh chóng rời khỏi. Có thể sẽ gặp lại, hoặc là vĩnh viễn không, giống như quá khứ trôi vào dĩ vãng. Nhưng… đôi lúc lại để lại một vết thương, mãi mãi không lành.
Chiếc bàn gần cửa sổ lại vang lên giọng một giọng nam.
“ Còn nữa, tớ sắp kết hôn rồi.”
***
Hoàng Thiên Vũ hằng ngày ngoài việc đi học thì cũng không có gì thay đổi, dạo gần đây cũng không thường xuyên ra ngoài. Có thể nói tính cách cậu ta gàn đây rất lạ. Đây cũng là điều mà ba người bạn kia nhận thấy đầu tiên, nhưng cũng không ai lên tiếng, càng không ai hỏi nguyên do. Vì có lẽ bọn họ biết, dù có hỏi cũng không có câu trả lời.
Hà Vi Băng như bình thường đều lấy máy chơi game ra nghịch giết thời gian. Chan Jung Gyu thường thường không việc gì làm cũng lôi sách ra đọc. Lưu Anh Phương vừa mới mua được lo sơn móng tay mới cũng sẽ lôi ra mà thử. Ba con người này ngồi trong lớp là thường xuyên làm vậy, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
Hoàng Thiên Vũ ngồi ở đằng sau chán nản mà gục mặt xuống bàn, chẳng có tâm trạng đâu mà cùng bọn họ nói chuyện. Không khí xung quanh lớp học vẫn như vậy. Ồn ào!
Hà Vi Băng khẽ quay đầu ra đằng sau nhìn con người kia, không đến mấy giây lại quay lên tiếp tục chơi game.
***
“ Reng! Reng! Reng!”
Giờ học nặng nề rốt cuộc cũng trôi qua, một tiếng chuông giải thoát toàn bộ đống học sinh khỏi những kiến thức khiến con người ta phải đau đầu. Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa. Hành lang trống vắng giờ đã trở nên náo nhiệt.
“ Thật là buồn ngủ đi.” Hoàng Thiên Vũ lười biếng mở miệng một tiếng, hai con mắt sớm đã muốn không nhìn thấy đường đi.
“ Vũ! Nhìn xem màu móng tay mới này có đẹp không?” Lưu Anh Phương kéo kéo tay cậu ta, chìa ra bàn tay với những móng tay được tô vẽ nhiều màu sắc.
“ Xấu muốn chết.” Chan Jung Gyu đi ở đằng sau, thuận tiên chen vào.
“ Đâu có ai hỏi cậu.” Lưu Anh Phương quay đầu lại, trừng mắt với con người phía sau.
Chan Jung Gyu nhếch môi cười đểu, cũng không chịu thua kém mà trừng lại. Hai con người kia cứ mắt to trừng mắt bé qua qua lại lại.
“ Đi ăn trưa thôi.” Hà Vi Băng nhìn cảnh này cũng đã nhàm, đi lướt qua hai người còn đang trừng nhau tới độ mắt sắp rớt ra ngoài, tiện tay kéo Lưu Anh Phương đi luôn.
“ Cậu không định đi ăn sao?” Nhìn hai dáng người kia dần khuất trong dòng người đông đúc, Chan Jung Gyu quay người nhìn Hoàng Thiên Vũ một cái, lại phát hiện ra cậu ta đang thất thần, lại không biết là vì cái gì.
Chan Jung Gyu tặc lưỡi một cái, cũng không đợi cậu ta có phản ứng trực tiếp lôi con người kia tới căng tin.
“ Không biết có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?” Lưu Anh Phương kéo tay Hà Vi Băng, vừa bước vào cửa căng tin đã cảm thấy hẳn là có chuyện gì đang xảy ra. Khắp nơi là một mảng ồn ào.
Chan Jung Gyu cùng Hoàng Thiên Vũ vừa lúc cũng đuổi kịp đến, lại bị cô tiểu thư họ Lưu kia lôi thẳng vào trong xem náo nhiệt.
“ Đinh Trần Hải Yến?” Lưu Anh Phương kêu lên một tiếng. Chỗ nào có chuyện đều có cô ta hay sao chứ?
Hoàng Thiên Vũ theo tiếng nói của Lưu Anh Phương liền quay đầu lại, một thân ảnh đập thẳng vào mắt cậu, khiến cậu có chút thất kinh.
***
Trong phòng y tế của trường hôm nay lại đặc biệt không có một học sinh nào, chỉ có một mình Hoàng Thiên An ngồi im lặng trên ghế.
Đôi mắt cô có chút thẫn thờ không biết là nhìn vào đâu, nó có lẽ chỉ là một khoảng trống rỗng. Trong đầu óc cô lại không ngừng hiện lên những lời nói khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng… lại không cách nào đuổi nó đi được…
Cô, từ lúc gặp Lưu An Vũ đã luôn như vậy…
“ Nó dù sao cũng là do ba người chúng ta bố trí nên.”
“…”
“ Đôi khi quên đi mới là điều tốt nhất.” Lưu An Vũ khẽ thở dài, nhìn cô bạn trước mặt, ánh mắt lại phảng phất chút buồn.
“ Nhưng tớ vẫn không làm được, 9 năm rồi, nếu quên thì cũng đã quên từ lâu.” Hoàng Thiên An khẽ cười nhạt, nhìn con người trước mặt trong ánh mắt hoàn toàn là bi thương cùng mất mát. “ Cậu thật sự không thể hiểu được. Đợi đến khi nào cậu yêu, có lẽ…”
“ Không! Cậu sai rồi.” Lưu An Vũ đánh gãy lời nói của cô. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, khẽ thở dài, trong mắt lại có chút si ngốc không rõ.
“ Sai sao?”
“ Chỉ là… cậu không muốn quên đi thôi.” Anh ta bình tĩnh uống một ngụm café, tiếp tục lên tiếng. “Đôi khi là thật sư muốn quên, nhưng lại muốn giữ mãi nó bên mình, giữ khư khư lấy để rồi phải đau khổ, phải rướm máu mà vẫn không chịu từ bỏ. Cứ vô vọng ôm lấy nó không chịu buông ra. Phải không?”
“ Cậu…”
“ Tớ cũng là như thế, cậu cũng là như thế. Đến bây giờ tớ vẫn không thể buông ra. Kỳ thật. Có tư cách gì để nói người khác chứ?” Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười như đang tự diễu chính mình.
Trong không khí đột nhiên là một mảng trầm mặc.
“ Còn nữa, tớ sắp kết hôn rồi.” Lưu An Vũ sau một hồi im lặng liền lên tiếng, đánh tan sự im lặng mà hai người họ tạo ra.
“ Nhưng… không biết đây có phải là một quyết định đúng không? Thật sự là khó.”
“ Lại còn nói, cậu cũng có khác gì đâu.” Hoàng Thiên An tay cầm tách café, lại phát hiện nó đã nguội lạnh từ bao giờ. Cô khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lưu An Vũ vẫy tay với cô phục vụ gần đó, pha thêm một ly café.
“ Cảm ơn.” Hoàng Thiên An nhận lấy ly café, uống một ngụm. Cái vị đăng đắng khiến ý thức cô tỉnh táo thêm vài phần. Cô, lại quên không bỏ đường vào.
“ Cậu, từ khi nào mà lại thích uống loại café không có tý đường này?” Lưu An Vũ lời nói như nửa đùa nửa thật, thâm thúy nhìn con người trước mắt. Anh ta vốn là người ôn hòa, lại hay quan tâm đến người khác nên nhìn một cái liền nhận ra.
“ Quên không bỏ đường.”
“ Mà cũng thật lại, cậu về nước lại không nghe thấy Phương Phương nói tiếng nào cho tớ.” Lưu An Vũ nhếch môi cười nhẹ một tiếng. Phương Phương ở đây, không ai khác chính là Lưu Anh Phương – tiểu thư nhà học Lưu, cũng chính là cô em gái mang nửa dòng huyết thống. Thế nhưng tình cảm giữa hai anh em họ lại cực kỳ tốt, Lưu Anh Phương có thể nói được anh ta nâng niu như bảo bối.
“ Cũng chỉ mới về gần một tháng.” HoàngThiên An ngẩng đầu nhìn con người trước mặt. Dù gì cũng là bạn tốt nhiều năm chưa gặp. “ Nơi này thật sự vẫn không hề thay đổi.”
“ Đúng vậy, từ khi cậu đi du học vẫn không hề thay đổi. Cứ bài trí như vậy cảm thấy là tốt nhất.” Lưu An Vũ lướt nhìn xung quanh quán một vòng, rồi lại dừng lại, quay đầu sang nhìn Hoàng Thiên An có chút thăm dò, rồi lên tiếng. “ Nó dù sao cũng là do ba người chúng ta bố trí nên.”
Lời nói vừa dứt, Hoàng Thiên An cả người liền cứng ngắc, con ngươi nhìn chằm chằm vào tách café trước mặt không lấy một điểm chuyển động.
Lưu An Vũ chăm chú nhìn con người kia, khẽ thở dài. – Quả nhiên là, cậu vẫn không thể quên được.
“ Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Chiếc chuông gió ngoài cửa lại vang lên mấy tiếng. Có một người khách vừa mới tới. Quả thật nhiều lúc, mỗi chúng ta cũng chỉ là những người khách không quen biết mà gặp gỡ, uống một tách café rồi lại nhanh chóng rời khỏi. Có thể sẽ gặp lại, hoặc là vĩnh viễn không, giống như quá khứ trôi vào dĩ vãng. Nhưng… đôi lúc lại để lại một vết thương, mãi mãi không lành.
Chiếc bàn gần cửa sổ lại vang lên giọng một giọng nam.
“ Còn nữa, tớ sắp kết hôn rồi.”
***
Hoàng Thiên Vũ hằng ngày ngoài việc đi học thì cũng không có gì thay đổi, dạo gần đây cũng không thường xuyên ra ngoài. Có thể nói tính cách cậu ta gàn đây rất lạ. Đây cũng là điều mà ba người bạn kia nhận thấy đầu tiên, nhưng cũng không ai lên tiếng, càng không ai hỏi nguyên do. Vì có lẽ bọn họ biết, dù có hỏi cũng không có câu trả lời.
Hà Vi Băng như bình thường đều lấy máy chơi game ra nghịch giết thời gian. Chan Jung Gyu thường thường không việc gì làm cũng lôi sách ra đọc. Lưu Anh Phương vừa mới mua được lo sơn móng tay mới cũng sẽ lôi ra mà thử. Ba con người này ngồi trong lớp là thường xuyên làm vậy, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
Hoàng Thiên Vũ ngồi ở đằng sau chán nản mà gục mặt xuống bàn, chẳng có tâm trạng đâu mà cùng bọn họ nói chuyện. Không khí xung quanh lớp học vẫn như vậy. Ồn ào!
Hà Vi Băng khẽ quay đầu ra đằng sau nhìn con người kia, không đến mấy giây lại quay lên tiếp tục chơi game.
***
“ Reng! Reng! Reng!”
Giờ học nặng nề rốt cuộc cũng trôi qua, một tiếng chuông giải thoát toàn bộ đống học sinh khỏi những kiến thức khiến con người ta phải đau đầu. Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa. Hành lang trống vắng giờ đã trở nên náo nhiệt.
“ Thật là buồn ngủ đi.” Hoàng Thiên Vũ lười biếng mở miệng một tiếng, hai con mắt sớm đã muốn không nhìn thấy đường đi.
“ Vũ! Nhìn xem màu móng tay mới này có đẹp không?” Lưu Anh Phương kéo kéo tay cậu ta, chìa ra bàn tay với những móng tay được tô vẽ nhiều màu sắc.
“ Xấu muốn chết.” Chan Jung Gyu đi ở đằng sau, thuận tiên chen vào.
“ Đâu có ai hỏi cậu.” Lưu Anh Phương quay đầu lại, trừng mắt với con người phía sau.
Chan Jung Gyu nhếch môi cười đểu, cũng không chịu thua kém mà trừng lại. Hai con người kia cứ mắt to trừng mắt bé qua qua lại lại.
“ Đi ăn trưa thôi.” Hà Vi Băng nhìn cảnh này cũng đã nhàm, đi lướt qua hai người còn đang trừng nhau tới độ mắt sắp rớt ra ngoài, tiện tay kéo Lưu Anh Phương đi luôn.
“ Cậu không định đi ăn sao?” Nhìn hai dáng người kia dần khuất trong dòng người đông đúc, Chan Jung Gyu quay người nhìn Hoàng Thiên Vũ một cái, lại phát hiện ra cậu ta đang thất thần, lại không biết là vì cái gì.
Chan Jung Gyu tặc lưỡi một cái, cũng không đợi cậu ta có phản ứng trực tiếp lôi con người kia tới căng tin.
“ Không biết có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?” Lưu Anh Phương kéo tay Hà Vi Băng, vừa bước vào cửa căng tin đã cảm thấy hẳn là có chuyện gì đang xảy ra. Khắp nơi là một mảng ồn ào.
Chan Jung Gyu cùng Hoàng Thiên Vũ vừa lúc cũng đuổi kịp đến, lại bị cô tiểu thư họ Lưu kia lôi thẳng vào trong xem náo nhiệt.
“ Đinh Trần Hải Yến?” Lưu Anh Phương kêu lên một tiếng. Chỗ nào có chuyện đều có cô ta hay sao chứ?
Hoàng Thiên Vũ theo tiếng nói của Lưu Anh Phương liền quay đầu lại, một thân ảnh đập thẳng vào mắt cậu, khiến cậu có chút thất kinh.
***
Trong phòng y tế của trường hôm nay lại đặc biệt không có một học sinh nào, chỉ có một mình Hoàng Thiên An ngồi im lặng trên ghế.
Đôi mắt cô có chút thẫn thờ không biết là nhìn vào đâu, nó có lẽ chỉ là một khoảng trống rỗng. Trong đầu óc cô lại không ngừng hiện lên những lời nói khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng… lại không cách nào đuổi nó đi được…
Cô, từ lúc gặp Lưu An Vũ đã luôn như vậy…
“ Nó dù sao cũng là do ba người chúng ta bố trí nên.”
“…”
“ Đôi khi quên đi mới là điều tốt nhất.” Lưu An Vũ khẽ thở dài, nhìn cô bạn trước mặt, ánh mắt lại phảng phất chút buồn.
“ Nhưng tớ vẫn không làm được, 9 năm rồi, nếu quên thì cũng đã quên từ lâu.” Hoàng Thiên An khẽ cười nhạt, nhìn con người trước mặt trong ánh mắt hoàn toàn là bi thương cùng mất mát. “ Cậu thật sự không thể hiểu được. Đợi đến khi nào cậu yêu, có lẽ…”
“ Không! Cậu sai rồi.” Lưu An Vũ đánh gãy lời nói của cô. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, khẽ thở dài, trong mắt lại có chút si ngốc không rõ.
“ Sai sao?”
“ Chỉ là… cậu không muốn quên đi thôi.” Anh ta bình tĩnh uống một ngụm café, tiếp tục lên tiếng. “Đôi khi là thật sư muốn quên, nhưng lại muốn giữ mãi nó bên mình, giữ khư khư lấy để rồi phải đau khổ, phải rướm máu mà vẫn không chịu từ bỏ. Cứ vô vọng ôm lấy nó không chịu buông ra. Phải không?”
“ Cậu…”
“ Tớ cũng là như thế, cậu cũng là như thế. Đến bây giờ tớ vẫn không thể buông ra. Kỳ thật. Có tư cách gì để nói người khác chứ?” Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười như đang tự diễu chính mình.
Trong không khí đột nhiên là một mảng trầm mặc.
“ Còn nữa, tớ sắp kết hôn rồi.” Lưu An Vũ sau một hồi im lặng liền lên tiếng, đánh tan sự im lặng mà hai người họ tạo ra.
“ Nhưng… không biết đây có phải là một quyết định đúng không? Thật sự là khó.”
/118
|