“ Tại sao tớ phải đi mấy cái nơi này với cậu?” Hà Vi Băng đôi lông mày nhíu chặt lại.
Tình huống bây giờ lại có chút thay đổi, cô ta không còn đứng ngoài đợi đến chai cả chân nữa mà là vào trong sân khấu, cũng may là ở đây là hàng VIP nên còn có ghế mà ngồi. Nhưng mà cái tình trạng chật chội cùng chen lấn xô đẩy thì lại càng ra tăng.
“ Không phải tớ đã nói rồi sao? Là thừa vé!” Lưu Anh Phương ngồi ăn bỏng ngô bên cạnh, ngoắc ngoắc tay nói.
“ Thực ồn ào muốn chết.” Hà Vi Băng nhìn đám người xung quanh, không khí đâu đâu cũng ồn ào khiến cô ta phải đau đầu.
“ Ở đây cũng thật to nha.” Hoàng Thiên Vũ thì ngược lại cảm thấy có hứng thú, ánh mắt đảo khắp nơi nhìn ngó. Chan Jung Gyu ngồi bên cạnh cũng không thèm để ý, dù sao mấy cái show này cậu cũng bị cô tiểu thư kia lôi kéo đi xem nhiều rồi.
“ Tớ về đây.” Hà đại tiểu thư cuối cùng chịu không nổi, đứng lên toan bỏ về thì bị Lưu Anh Phương giữ lại.
“ Đến đây rồi thì còn về gì nữa.” Phương Phương giữ chặt lấy cánh tay Hà Vi Băng, nhất quyết không chịu buông ra.
Đột nhiên, không khí bỗng chốc trở nên im lặng, tiếng nhạc sôi động bắt đầu vang lên.
“ Bắt đầu rồi kìa, ngồi xuống đi.” Lưu Anh Phương kéo Hà Vi Băng lại ngồi xuống ghế, ánh mắt ngay lập tức lại hướng lên phía sâu khấu.
Hà Vi Băng nhàm chán, một tay ngồi chống cằm ngồi ăn bỏng ngô. Đột nhiên ánh mắt cô hướng về phía sân khấu đang được chiếu sáng bởi đủ loại ánh sáng màu. Một thân ảnh hiện lên trong mắt cô. Người này, cô chưa bao giờ gặp. Thế nhưng… ánh mắt của anh ta lại khiến cô chút ý tới.
Anh ta có mái tóc màu bạch kim dài đến chấm vai, khuôn mặt thanh tú lại không hợp với con trai một chút nào, nhìn thấy giống con gái là nhiều hơn. Anh ta đang hát, đôi mắt cong lên vì cười như sâu trong ánh nhìn ấy lại hoàn toàn là sự chán ghét. Đôi môi đó như cũng chỉ nở một nụ cười giả tạo. Không hiểu sao, cô ta lại có cảm giác đó. Cô lại càng không hiểu, tại sao cô lại chú ý tới anh ta, ánh mắt nhìn đến dáng người đó không tài nào dời đi được.
Cô hoàn toàn không biết, kể từ giờ phút ấy, số phận của cô vào người đó sẽ phải dính liền với nhau… mãi mãi… cả đời…
***
Hà Vi Băng bước ra khỏi sân khấu, cô ta không hiểu sao mình có thể ngồi đến mấy tiếng trong cái nơi ồn ào đó được. Nếu không phải là nó đã kết thúc thì không biết bao giờ cô mới có thể ra ngoài.
Còn Lưu Anh Phương kia nữa, xem xong thì về luôn đi lại còn lôi kéo 2 tiên kia đi xin chữ ký. Làm cô lại phải đứng đây đợi. Trong lòng cô ta, bay giờ đang rất bực bội.
“ Bộp!”
Đột nhiên có ai đó va phải cô, khiến cô lùi lùi vài bước liền ngã xuống đất. Hà Vi Băng tâm tình đã không tốt, giờ lại không đâu bị người ta xô ngã, đùng đùng nổi giận.
“ Đi đứng không biết…” Hà Vi Băng ngẩng đầu lên, định chửi cho người kia một trận nhưng lời nói vừa thoát ra được một nửa thì lại bị nuốt ngược trở vào.
Là anh ta. Cái người mà cô nhìn thấy lúc nãy trên sân khấu. Không phải anh ta là ca sĩ sao?
Người kia nhìn cô một chút, trong mắt có lộ chút khẩn trương.
“ Xin lỗi.” Anh ta hơi cúi đầu một chút sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Hà Vi Băng ngồi bệt tại chỗ cũng từ từ đứng dậy. Lời vừa rồi mà anh ta nói không phải là tiếng Việt. Cô ta nghe thấy là tiếng Hàn. Anh ta chắc là người Hàn Quốc. Nếu không phải cô ta là người gốc Hàn có lẽ sẽ không hiểu anh ta nói cái gì mất.
“ Tiểu Băng! Đứng đó làm gì vậy?”
Có một giọng nói từ đằng sau Hà Vi Băng vang lên. Lưu Anh Phương chạy đến khoác vai cô.
“ Không phải là đứng đợi đại tiểu thư nhà cậu đi xin chữ ký về sao?”
“ Tiếc thật, chỉ xin được có hai người thôi. Không thấy Joon Shin đâu cả.”
“ Xong rồi thì đi thôi.” Hoàng Thiên Vũ cùng Chan Jung Gyu từ đằng sau đi tới.
“ Vậy chúng ta đi chơi thôi.”
“ Lần này nhất định phải phạt Vũ đấy nhé.”
“ Được rồi.”
***
“ Hôm nay đông khách phết nhỉ.” Hoàng Thiên Vũ ngồi ở một bàn VIP trong quán bar, hướng ánh nhìn ra ngoài cửa đang tấp nập người ra vào.
“ Chắc là có vụ gì đó.” Hà Vi Băng khẽ nhướn mày. Trực giác của cô từ trước đến nay đều rất chuẩn. Không khí ở đây có chút nguy hiểm.
“ Vậy là lại có trò vui để xem rồi.” Lưu Anh Phương thích thú nhìn ngó xung quanh, đột nhiên lại phát hiện ra một người.
“ Kia không phải là Trần Hà Duy sao?”
Hoàng Thiên Vũ nhương theo ánh nhìn của Lưu Anh Phương nhìn thấy một người ngồi ở bàn VIP đằng kia. Anh ta có mái tóc vàng, đặc biệt là ánh mắt nhìn vào nơi nào đó hoàn toàn lạnh lẽo.
“ Có người gặp xui xẻo rồi.” Chan Jung Gyu lắc đầu nói, nhàn nhã uống một ly rượu.
“ Xui xẻo sao?” Hoàng Thiên Vũ cũng cảm giác được trong này có mùi nguy hiểm, nhưng mà không phải là hướng tới bọn cậu mà là hướng tới người khác.
“ Rầm!!!”
Hà Vi Băng nói có vụ gì đó là y rằng có chuyện xảy ra thật. Một cái bàn không hiểu vì sao mà gãy ra làm đôi, ly cốc ở trên đó toàn bộ đều rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Cả đám người ngay lập tức xông vào đánh nhau. Mà một trong số những người đó chính là Trần Hà Duy.
Vụ đánh nhau xảy ra một lúc thì dừng lại, hẳn là thắng thua đã phân rõ. Bốn người bọn họ cũng chẳng mấy quan tâm, dù sao cũng không phải là việc của bọn họ.
***
“ Róc rách!”
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy nhỏ giọt. Trong này ngoài một người ra thì không có ai. Hoàng Thiên Vũ hai tay chống vào bồn rửa mặt, lắc mạnh đầu vài cái. Cậu ta đã có phần hơi say, tửu lượng vốn đã không tốt, lại bị đám bạn kia chuốc cho nhiều như thế không say mới là lạ.
Cậu ta nhìn mình trong gương, đột nhiên lại chút ý đến vật phát sáng ánh bạc đeo trên cổ. Là hai cái vòng có hình thánh giá giống hệt nhau.
Từ lúc cậu nhặt được nó đến bây giờ vẫn thắc mắc. Rốt cuộc là cái vòng kia từ đâu mà ra? Là của cô bé đó sao?
“ Thật mà. Tớ cho cậu cái này nè.”
“Cái vòng?”
Một mảng ký ức mờ nhạt chợt hiện về trong đầu óc cậu. Chín năm trước, là chuyện đã xảy ra từ chín năm trước. Đôi lúc cậu cũng sẽ nhớ về nó nhưng lại không dài lâu. Cậu luôn nghĩ đó chỉ là thứ xúc cảm nhất thời, là suy nghĩ của trẻ con. Khi cô bé đó lần đầu tiên khiến cậu cảm thấy như mình đang sống như một đứa trẻ chứ không phải là con của một thương gia giàu có. Giống như một hồi úc tốt đẹp vậy.
Đột nhiên cậu lại nghĩ, biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ gặp lại cô bé đó. Cậu cũng không biết lúc đấy rồi mình sẽ ra sao nữa.
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một dáng người cao lớn bước vào. Hoàng Thiên Vũ khẽ quay đầu lại. Là hắn ta.
Trần Hà Duy đi đến bên bồn rửa mặt, xả nước tẩy đi vết máu dính trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống dòng nước đang hòa với máu tạo thành một màu đỏ nhạt kia.
Hoàng Thiên Vũ cảm thấy con người này không đơn giản. Cậu được rèn luyện trong thương trường từ nhỏ nên mắt nhìn người rất chuẩn. Hắn luôn tỏa ra một hàn khí khiến người ta bất giác phải run rẩy, cái lạnh đến thấu xương. Đặc biệt là đôi mắt đó, lạnh lẽo.
Trần Hà Duy tắt vòi nước, lấy giấy lau khô tay, khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ đứng bên cạnh.
Cậu cũng nhìn hắn, đôi lông mày hơi nhíu lại. Cậu cảm giác được người này rất nguy hiểm.
“ Sau này sẽ còn gặp lại.”
Giọng nói trầm thấp vang vọng trong phòng vệ sinh chỉ có hai người. Trần Hà Duy sau khi nói xong cũng không thèm nhìn đến phải ứng của đối phương, mở cửa bước ra ngoài.
“ Rầm!” Cánh cửa mạnh một cái liền đóng lại.
Hoàng Thiên Vũ có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Hắn ta vừa nói với cậu sao? Nhưng… nói với cậu câu đó là có ý gì?
Tình huống bây giờ lại có chút thay đổi, cô ta không còn đứng ngoài đợi đến chai cả chân nữa mà là vào trong sân khấu, cũng may là ở đây là hàng VIP nên còn có ghế mà ngồi. Nhưng mà cái tình trạng chật chội cùng chen lấn xô đẩy thì lại càng ra tăng.
“ Không phải tớ đã nói rồi sao? Là thừa vé!” Lưu Anh Phương ngồi ăn bỏng ngô bên cạnh, ngoắc ngoắc tay nói.
“ Thực ồn ào muốn chết.” Hà Vi Băng nhìn đám người xung quanh, không khí đâu đâu cũng ồn ào khiến cô ta phải đau đầu.
“ Ở đây cũng thật to nha.” Hoàng Thiên Vũ thì ngược lại cảm thấy có hứng thú, ánh mắt đảo khắp nơi nhìn ngó. Chan Jung Gyu ngồi bên cạnh cũng không thèm để ý, dù sao mấy cái show này cậu cũng bị cô tiểu thư kia lôi kéo đi xem nhiều rồi.
“ Tớ về đây.” Hà đại tiểu thư cuối cùng chịu không nổi, đứng lên toan bỏ về thì bị Lưu Anh Phương giữ lại.
“ Đến đây rồi thì còn về gì nữa.” Phương Phương giữ chặt lấy cánh tay Hà Vi Băng, nhất quyết không chịu buông ra.
Đột nhiên, không khí bỗng chốc trở nên im lặng, tiếng nhạc sôi động bắt đầu vang lên.
“ Bắt đầu rồi kìa, ngồi xuống đi.” Lưu Anh Phương kéo Hà Vi Băng lại ngồi xuống ghế, ánh mắt ngay lập tức lại hướng lên phía sâu khấu.
Hà Vi Băng nhàm chán, một tay ngồi chống cằm ngồi ăn bỏng ngô. Đột nhiên ánh mắt cô hướng về phía sân khấu đang được chiếu sáng bởi đủ loại ánh sáng màu. Một thân ảnh hiện lên trong mắt cô. Người này, cô chưa bao giờ gặp. Thế nhưng… ánh mắt của anh ta lại khiến cô chút ý tới.
Anh ta có mái tóc màu bạch kim dài đến chấm vai, khuôn mặt thanh tú lại không hợp với con trai một chút nào, nhìn thấy giống con gái là nhiều hơn. Anh ta đang hát, đôi mắt cong lên vì cười như sâu trong ánh nhìn ấy lại hoàn toàn là sự chán ghét. Đôi môi đó như cũng chỉ nở một nụ cười giả tạo. Không hiểu sao, cô ta lại có cảm giác đó. Cô lại càng không hiểu, tại sao cô lại chú ý tới anh ta, ánh mắt nhìn đến dáng người đó không tài nào dời đi được.
Cô hoàn toàn không biết, kể từ giờ phút ấy, số phận của cô vào người đó sẽ phải dính liền với nhau… mãi mãi… cả đời…
***
Hà Vi Băng bước ra khỏi sân khấu, cô ta không hiểu sao mình có thể ngồi đến mấy tiếng trong cái nơi ồn ào đó được. Nếu không phải là nó đã kết thúc thì không biết bao giờ cô mới có thể ra ngoài.
Còn Lưu Anh Phương kia nữa, xem xong thì về luôn đi lại còn lôi kéo 2 tiên kia đi xin chữ ký. Làm cô lại phải đứng đây đợi. Trong lòng cô ta, bay giờ đang rất bực bội.
“ Bộp!”
Đột nhiên có ai đó va phải cô, khiến cô lùi lùi vài bước liền ngã xuống đất. Hà Vi Băng tâm tình đã không tốt, giờ lại không đâu bị người ta xô ngã, đùng đùng nổi giận.
“ Đi đứng không biết…” Hà Vi Băng ngẩng đầu lên, định chửi cho người kia một trận nhưng lời nói vừa thoát ra được một nửa thì lại bị nuốt ngược trở vào.
Là anh ta. Cái người mà cô nhìn thấy lúc nãy trên sân khấu. Không phải anh ta là ca sĩ sao?
Người kia nhìn cô một chút, trong mắt có lộ chút khẩn trương.
“ Xin lỗi.” Anh ta hơi cúi đầu một chút sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Hà Vi Băng ngồi bệt tại chỗ cũng từ từ đứng dậy. Lời vừa rồi mà anh ta nói không phải là tiếng Việt. Cô ta nghe thấy là tiếng Hàn. Anh ta chắc là người Hàn Quốc. Nếu không phải cô ta là người gốc Hàn có lẽ sẽ không hiểu anh ta nói cái gì mất.
“ Tiểu Băng! Đứng đó làm gì vậy?”
Có một giọng nói từ đằng sau Hà Vi Băng vang lên. Lưu Anh Phương chạy đến khoác vai cô.
“ Không phải là đứng đợi đại tiểu thư nhà cậu đi xin chữ ký về sao?”
“ Tiếc thật, chỉ xin được có hai người thôi. Không thấy Joon Shin đâu cả.”
“ Xong rồi thì đi thôi.” Hoàng Thiên Vũ cùng Chan Jung Gyu từ đằng sau đi tới.
“ Vậy chúng ta đi chơi thôi.”
“ Lần này nhất định phải phạt Vũ đấy nhé.”
“ Được rồi.”
***
“ Hôm nay đông khách phết nhỉ.” Hoàng Thiên Vũ ngồi ở một bàn VIP trong quán bar, hướng ánh nhìn ra ngoài cửa đang tấp nập người ra vào.
“ Chắc là có vụ gì đó.” Hà Vi Băng khẽ nhướn mày. Trực giác của cô từ trước đến nay đều rất chuẩn. Không khí ở đây có chút nguy hiểm.
“ Vậy là lại có trò vui để xem rồi.” Lưu Anh Phương thích thú nhìn ngó xung quanh, đột nhiên lại phát hiện ra một người.
“ Kia không phải là Trần Hà Duy sao?”
Hoàng Thiên Vũ nhương theo ánh nhìn của Lưu Anh Phương nhìn thấy một người ngồi ở bàn VIP đằng kia. Anh ta có mái tóc vàng, đặc biệt là ánh mắt nhìn vào nơi nào đó hoàn toàn lạnh lẽo.
“ Có người gặp xui xẻo rồi.” Chan Jung Gyu lắc đầu nói, nhàn nhã uống một ly rượu.
“ Xui xẻo sao?” Hoàng Thiên Vũ cũng cảm giác được trong này có mùi nguy hiểm, nhưng mà không phải là hướng tới bọn cậu mà là hướng tới người khác.
“ Rầm!!!”
Hà Vi Băng nói có vụ gì đó là y rằng có chuyện xảy ra thật. Một cái bàn không hiểu vì sao mà gãy ra làm đôi, ly cốc ở trên đó toàn bộ đều rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Cả đám người ngay lập tức xông vào đánh nhau. Mà một trong số những người đó chính là Trần Hà Duy.
Vụ đánh nhau xảy ra một lúc thì dừng lại, hẳn là thắng thua đã phân rõ. Bốn người bọn họ cũng chẳng mấy quan tâm, dù sao cũng không phải là việc của bọn họ.
***
“ Róc rách!”
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy nhỏ giọt. Trong này ngoài một người ra thì không có ai. Hoàng Thiên Vũ hai tay chống vào bồn rửa mặt, lắc mạnh đầu vài cái. Cậu ta đã có phần hơi say, tửu lượng vốn đã không tốt, lại bị đám bạn kia chuốc cho nhiều như thế không say mới là lạ.
Cậu ta nhìn mình trong gương, đột nhiên lại chút ý đến vật phát sáng ánh bạc đeo trên cổ. Là hai cái vòng có hình thánh giá giống hệt nhau.
Từ lúc cậu nhặt được nó đến bây giờ vẫn thắc mắc. Rốt cuộc là cái vòng kia từ đâu mà ra? Là của cô bé đó sao?
“ Thật mà. Tớ cho cậu cái này nè.”
“Cái vòng?”
Một mảng ký ức mờ nhạt chợt hiện về trong đầu óc cậu. Chín năm trước, là chuyện đã xảy ra từ chín năm trước. Đôi lúc cậu cũng sẽ nhớ về nó nhưng lại không dài lâu. Cậu luôn nghĩ đó chỉ là thứ xúc cảm nhất thời, là suy nghĩ của trẻ con. Khi cô bé đó lần đầu tiên khiến cậu cảm thấy như mình đang sống như một đứa trẻ chứ không phải là con của một thương gia giàu có. Giống như một hồi úc tốt đẹp vậy.
Đột nhiên cậu lại nghĩ, biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ gặp lại cô bé đó. Cậu cũng không biết lúc đấy rồi mình sẽ ra sao nữa.
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một dáng người cao lớn bước vào. Hoàng Thiên Vũ khẽ quay đầu lại. Là hắn ta.
Trần Hà Duy đi đến bên bồn rửa mặt, xả nước tẩy đi vết máu dính trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống dòng nước đang hòa với máu tạo thành một màu đỏ nhạt kia.
Hoàng Thiên Vũ cảm thấy con người này không đơn giản. Cậu được rèn luyện trong thương trường từ nhỏ nên mắt nhìn người rất chuẩn. Hắn luôn tỏa ra một hàn khí khiến người ta bất giác phải run rẩy, cái lạnh đến thấu xương. Đặc biệt là đôi mắt đó, lạnh lẽo.
Trần Hà Duy tắt vòi nước, lấy giấy lau khô tay, khẽ liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ đứng bên cạnh.
Cậu cũng nhìn hắn, đôi lông mày hơi nhíu lại. Cậu cảm giác được người này rất nguy hiểm.
“ Sau này sẽ còn gặp lại.”
Giọng nói trầm thấp vang vọng trong phòng vệ sinh chỉ có hai người. Trần Hà Duy sau khi nói xong cũng không thèm nhìn đến phải ứng của đối phương, mở cửa bước ra ngoài.
“ Rầm!” Cánh cửa mạnh một cái liền đóng lại.
Hoàng Thiên Vũ có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Hắn ta vừa nói với cậu sao? Nhưng… nói với cậu câu đó là có ý gì?
/118
|