Trời tối, con đường này lại cực kỳ ít người qua lại. Vũ Linh Nhi và Hoàng Thiên Vũ không biết từ không nào đã đứng trước cửa nhà cô.
“ Đợi ở đây một chút được không?” Hoàng Thiên Vũ cười nhìn cô rồi chạy về phía nhà mình.
Vũ Linh Nhi không hiểu, đứng nguyên ở đó đợi cậu.
Không lâu sao đó từ trong nhà họ Hoàng, có một dáng người chạy ra, hai tay còn ôm theo cái gì đó. Lúc đến gần, Vũ Linh Nhi mới biết, cậu cầm trên tay một chậu cây xương rồng.
“ Tặng cậu.” Hoàng Thiên Vũ đưa nó ra trước mặt Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi yên lặng nhìn cậu, đôi mắt màu nâu khói khẽ dao động.
“ Không phải tôi đã từng hứa rồi sao? Tôi không muốn làm một người thất hứa.” Cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, cười.
Cô chuyển hướng nhìn từ cậu sang chậu cây xương rồng kia. Cậu, vẫn còn nhớ đến lới hứa đó sao?
" ừ! Khi nào gặp tớ sẽ tặng cho cậu một chậu xương rồng, được không."
" Hứa rồi nhé."
" Hứa mà."
Cô đột nhiên lại cảm thấy lòng mình ấm áp đến kỳ lạ. Vẫn có một người vì cô mà làm một điều gì đó. Vẫn có một người khiến cô nghĩ bản thân mình thật sự tồn tại. Cô nhận lấy chậu hoa từ tay cậu, khẽ cười. Đôi môi nhỏ khẽ cong lên thành một đường hình bán nguyệt. Đã lâu lắm rồi cô không cười.
“ Cậu… cười sao?” Vũ đột nhiên ngơ ngẩn nhìn cô, Vũ Linh Nhi lúc cười nhìn thật sự rất đẹp.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thật mạnh, dường như là rất nhanh. Có một thứ cảm giác đang biến đổi trong cậu, và hình như cậu biết cái thứ cảm giác đó gọi tên là gì. Cậu nghĩ, có lẽ mình đã biết. Cậu cuối cùng cũng đã nghĩ ra đáp án, cái đáp án đã làm con đường mòn của cậu rẽ sang một hướng khác.
“ Cậu… sau này cứ tiếp tục cười như vậy nhé.” Vũ nhìn cô khẽ cười nói. Nụ cười mang theo chút cầu mong, mang theo chút trông chờ, lại mang theo chút áp đặt. Cậu mong cô mãi mãi cười như vậy, mãi mãi được vui vẻ. Bởi vì dường như cô vui vẻ, cậu cũng sẽ vui vẻ.
Phía bên kia đường, có một người đang đứng nhìn bọn họ, dường như là vô tình đi qua, lại như là cố tình nán lại. Một đôi mắt dài mất đi nửa phần lạnh lẽo.
***
Trần Hà Duy hai tay đút túi quần. Hắn không đi xe đến nhà thờ, giờ chỉ có đi bộ về nhà thôi. Hắn không thích cái cảm giác được người khác đưa đi đón về, thực phiền toái muốn chết. Hắn nghĩ, nếu được mãi ở cái nơi yên tĩnh đó thì tốt. Bước chân hắn vẫn cứ đều đều đi về phía trước.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy ai đó ở bên đường. Kia không phải là Vũ Linh Nhi với Hoàng Thiên Vũ sao? Hắn hơi nhíu mày, đôi chân dừng lại. Hắn đứng bên đường nhìn bọn họ.
Hắn thấy Hoàng Thiên Vũ đưa cho cô cái gì đó. Cậu ta quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn thấy nhưng Vũ Linh Nhi thì hắn lại thấy rất rõ.
Cô gái đó? Cười? – Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn nhìn thấy Vũ Linh Nhi cười, nụ cười đó rất giống, rất giống với một nụ cười mà trước đây hắn đã nhìn thấy. 10 năm trước, vào cái ngày đen tối nhất của cuộc đời hắn. Hôm đó, trời mưa…
Trời không mưa to mà chỉ mưa phùn. Nhưng nó lại cứ dai dẳng mãi không tạnh, từng hạt mưa cứ rơi mãi không dứt, giống như nước mắt mãi mãi không ngừng chảy. Hôm nay là tang lễ của mẹ hắn.
Hắn đi theo người mà hắn gọi là bố lên xe, trên tay còn cầm theo khung ảnh được quấn băng trắng của mẹ hăn. Hắn đi đến nghĩ trang, nơi mẹ hắn đang nằm ở đó, trong một ngày mưa.
“ Rào! Rào! Rào!” Trời vẫn mưa, tiếng mưa tí tách như những lưỡi dao đâm vào tim hắn. Mẹ hắn chết, chết rồi, chết đúng vào lúc hắn vừa tròn 8 tuổi. Mẹ hắn chết ngay trong ngày sinh nhật của hắn. Có phải ngày hắn sinh ra là một ngày của sự chết chóc không?
Hắn ngồi trên xe,nhìn qua cửa kính, mọi vật bên ngoài trở nên mờ mịt, giống như tương lai sau này của hắn sao? Từng giọt nước bám lại trên cửa kính, rồi lại từ từ trượt xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại. Hắn mở cửa kính ra, mưa phùn hắt vào trong xe, hắn vào người hắn. Lạnh! Lạnh thì tim sẽ không cảm thấy đau?
Đột nhiên, hắn nhìn thấy bên kia đường. Trời mưa phùn ảm đạm nhưng ở kia lại tràn ngập ấm áp. Nơi đó, có hai người một lớn một bé, nhìn giống như là bản sao vậy. Người con trai chừng 15, 16 tuổi dắt theo một cô bé khoảng bằng tuổi hắn đi bộ trên vỉa hè. Họ có một đôi mắt màu nâu khói thật đẹp. Cô bé đó có nụ cười khiến hắn phải xao động, nụ cười thuần khiết không nhiễm bụi trần, nụ cười của một con người hạnh phúc, trái ngược với hắn.
Cô bé nhìn người con trai kia cười thật vui vẻ, nắm chặt lấy tay anh ta. Hai người đó khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng khiến người ta phải ghen tỵ. Hắn cũng ghen tỵ.
“ Duy, kéo kính lên.” Giọng nói uy nghiêm của ông nội vang lên.
“ Dạ.” Hắn kéo cửa kính xe lên, hình ảnh của hai người kia biến mất trước mắt hắn. Hắn quay người nhìn sang ông nội, hắn ghét ông ta. Là ông ta đã khiến hắn mất đi mẹ.
Hắn sau này có lẽ sẽ mãi mãi không thể cười như cô bé đó được.
Nụ cười giống như làm tan chảy băng giá trong lòng hắn. Khối băng to lớn từ một vết nứt liền tan ra, tan ra từng chút một, để hắn có thể cảm nhận được dòng nước mát lạnh chảy trong hắn. Dường như hắn sờ thấy được được con tim mình có chút độ ấm. Một thứ cảm xúc không tên chậm chậm rãi biến đổi trong hắn.
Đôi mắt mấy đi phần lạnh lẽo lại đột nhiên trở nên ấm áp, trong đó như có chút bi thương.
***
“ Nó… thật sự nói rồi được sao?” Vũ Diệp Lương như không tin vào những gì mình như được, trong giọng nói có chút run rẩy tràn ngập kích động. Vừa nghe quản gia Kim nói Vũ Linh Nhi có thể nói chuyện ông đã bỏ tất cả công việc ở Tây Ban Nha để về đây.
“ Đúng vậy.” Quản gia Kim không giấu nổi vui mừng, gật đầu vài cái. Hôm qua lúc nói chuyện với Vũ Linh Nhi qua điện thoại đến ông còn cảm thấy ngạc nhiên, cô bé đó thật sự có thể nói được rồi.
“ Ông chủ. Cô chủ về rồi.” Người giúp việc từ bên ngoài chạy vào phòng khách báo một tiếng.
Vũ Diệp Lương khôi phục vẻ mặt thường ngày, ánh mắt nhìn ra phía cửa.
Vũ Linh Nhi ôm theo chậu cây xương rồng đi vào nhà, Vừa vào đến nhà, cô đã nhìn thấy Vũ Diệp Lương.
Ông ta có một niềm xúc động muốn ôm đứa con của mình vào lòng, thật sự muốn nghe cô gọi một tiếng “bố” đã bao nhiêu năm không nghe thấy. Nhưng ông ngay sau đó lại trấn tĩnh lại, ông nhớ đến con trai ông, nhớ đến vợ ông.
“ Quản gia Kim. Vào thư phòng nói chuyện một chút với tôi.” Vũ Diệp Lương vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Vũ Linh Nhi một cái liền đi thẳng lên trên tầng.
Quản gia Kim quay đầu nhìn cô chủ mình đã phục vụ bao năm nay, trong lòng không khỏi có chút xót xa. Ông chủ không nên đối xử với cô như thế. Đã 9 năm rồi, và chuyện đó cũng không phải là lỗi của cô.
“ Cô chủ chắc chưa ăn tối. Tôi sẽ bảo giúp việc nấu vài món.” Quản gia Kim nói xong liền phân phó vài người đi nấu bữa tối rồi mới đi lên tầng.
Vũ Linh Nhi một mình đứng dưới tầng, hai tay cầm chặt chậu hoa xương rồng. Ba cô từ 9 năm trước luôn đối xử với cô như vậy, luôn lạnh nhạt, xa lánh với cô. Cô biết là ông hận cô, hận cô đã hại chết anh hai và mẹ. Cô… cũng rất hận chính bản thân mình.
Người thân duy nhất còn lại của cô trên đời lại chưa bao giờ ôm cô vào lòng, xoa dịu nỗi đau cho cô.
***
“ Ông chủ…” Quản gia Kim đi lên thư phòng ở tầng 3, ngồi xuống ngay trước mặt Vũ Diệp Lương.
“ Đừng nói chuyện đấy nữa. Tôi không muốn nghe.” Vũ Diệp Lương hai tay ôm lấy trán, hơi nhíu mày nói.
Ông biết là vị quản gia này đang định nói gì. Nhưng là ông không thể, ông không thể yêu thương, chăm sóc Vũ Linh Nhi như trước được. Mỗi lần nhìn thấy đứa con này là ông lại nhớ đến con trai ông, vợ ông. Ông không thể. Ông biết mình ích kỷ nhưng ông không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình.
Quản gia Kim khẽ thở dài, hai cha con này chính là tự giày vò nhau.
Một lúc sau, Vũ Diệp Lương mới lên tiếng, vẻ mặt đã trở nên điềm tĩnh.
“ Tình hình công ty dạo này không được tốt. Tôi đang nghĩ đến việc hợp tác với tập đoàn họ Hoàng.”
Quản gia Kim là ở đây cũng đã được hơn cả chục năm rồi, cũng là người mà Vũ Diệp Lương tin tưởng nhất.
“ Vậy ý ông là… cô chủ? Không lẽ…” Quản gia Kim hơi nhíu mày, lời nói cũng không được rõ ràng. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu ông.
“ Tôi hiện tại mới chỉ đang suy nghĩ. Công ty vẫn còn có thể duy trì được. Hơn nữa… tôi chỉ còn lại một đứa con. Tôi… thật sự không muốn nó…” Vũ Diệp Lương nói đến đây thì dừng hẳn, Ông hiện tại không biết mình phải làm gì nữa. Lăn lộn trong thương trường bao nhiên nắm, nếm đủ sự đời, dường như người đàn ông này vẫn chưa tìm ra được cái bản thân mình thật sự cần. Là gia đình hay tiền bạc?
“ Tôi biết.” Quản gia Kim khẽ gật đầu.
“ Còn nữa, dạo gần đây có tin tức gì không?”
“ Tôi có nghe nói Hà thi đang rơi vào thời kỳ khủng khoản. Họ cũng đang phải đi tìm nguồn vốn khắp nơi, nếu không tìm được có lẽ sẽ phá sản.”
“ Đợi ở đây một chút được không?” Hoàng Thiên Vũ cười nhìn cô rồi chạy về phía nhà mình.
Vũ Linh Nhi không hiểu, đứng nguyên ở đó đợi cậu.
Không lâu sao đó từ trong nhà họ Hoàng, có một dáng người chạy ra, hai tay còn ôm theo cái gì đó. Lúc đến gần, Vũ Linh Nhi mới biết, cậu cầm trên tay một chậu cây xương rồng.
“ Tặng cậu.” Hoàng Thiên Vũ đưa nó ra trước mặt Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi yên lặng nhìn cậu, đôi mắt màu nâu khói khẽ dao động.
“ Không phải tôi đã từng hứa rồi sao? Tôi không muốn làm một người thất hứa.” Cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, cười.
Cô chuyển hướng nhìn từ cậu sang chậu cây xương rồng kia. Cậu, vẫn còn nhớ đến lới hứa đó sao?
" ừ! Khi nào gặp tớ sẽ tặng cho cậu một chậu xương rồng, được không."
" Hứa rồi nhé."
" Hứa mà."
Cô đột nhiên lại cảm thấy lòng mình ấm áp đến kỳ lạ. Vẫn có một người vì cô mà làm một điều gì đó. Vẫn có một người khiến cô nghĩ bản thân mình thật sự tồn tại. Cô nhận lấy chậu hoa từ tay cậu, khẽ cười. Đôi môi nhỏ khẽ cong lên thành một đường hình bán nguyệt. Đã lâu lắm rồi cô không cười.
“ Cậu… cười sao?” Vũ đột nhiên ngơ ngẩn nhìn cô, Vũ Linh Nhi lúc cười nhìn thật sự rất đẹp.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thật mạnh, dường như là rất nhanh. Có một thứ cảm giác đang biến đổi trong cậu, và hình như cậu biết cái thứ cảm giác đó gọi tên là gì. Cậu nghĩ, có lẽ mình đã biết. Cậu cuối cùng cũng đã nghĩ ra đáp án, cái đáp án đã làm con đường mòn của cậu rẽ sang một hướng khác.
“ Cậu… sau này cứ tiếp tục cười như vậy nhé.” Vũ nhìn cô khẽ cười nói. Nụ cười mang theo chút cầu mong, mang theo chút trông chờ, lại mang theo chút áp đặt. Cậu mong cô mãi mãi cười như vậy, mãi mãi được vui vẻ. Bởi vì dường như cô vui vẻ, cậu cũng sẽ vui vẻ.
Phía bên kia đường, có một người đang đứng nhìn bọn họ, dường như là vô tình đi qua, lại như là cố tình nán lại. Một đôi mắt dài mất đi nửa phần lạnh lẽo.
***
Trần Hà Duy hai tay đút túi quần. Hắn không đi xe đến nhà thờ, giờ chỉ có đi bộ về nhà thôi. Hắn không thích cái cảm giác được người khác đưa đi đón về, thực phiền toái muốn chết. Hắn nghĩ, nếu được mãi ở cái nơi yên tĩnh đó thì tốt. Bước chân hắn vẫn cứ đều đều đi về phía trước.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy ai đó ở bên đường. Kia không phải là Vũ Linh Nhi với Hoàng Thiên Vũ sao? Hắn hơi nhíu mày, đôi chân dừng lại. Hắn đứng bên đường nhìn bọn họ.
Hắn thấy Hoàng Thiên Vũ đưa cho cô cái gì đó. Cậu ta quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn thấy nhưng Vũ Linh Nhi thì hắn lại thấy rất rõ.
Cô gái đó? Cười? – Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn nhìn thấy Vũ Linh Nhi cười, nụ cười đó rất giống, rất giống với một nụ cười mà trước đây hắn đã nhìn thấy. 10 năm trước, vào cái ngày đen tối nhất của cuộc đời hắn. Hôm đó, trời mưa…
Trời không mưa to mà chỉ mưa phùn. Nhưng nó lại cứ dai dẳng mãi không tạnh, từng hạt mưa cứ rơi mãi không dứt, giống như nước mắt mãi mãi không ngừng chảy. Hôm nay là tang lễ của mẹ hắn.
Hắn đi theo người mà hắn gọi là bố lên xe, trên tay còn cầm theo khung ảnh được quấn băng trắng của mẹ hăn. Hắn đi đến nghĩ trang, nơi mẹ hắn đang nằm ở đó, trong một ngày mưa.
“ Rào! Rào! Rào!” Trời vẫn mưa, tiếng mưa tí tách như những lưỡi dao đâm vào tim hắn. Mẹ hắn chết, chết rồi, chết đúng vào lúc hắn vừa tròn 8 tuổi. Mẹ hắn chết ngay trong ngày sinh nhật của hắn. Có phải ngày hắn sinh ra là một ngày của sự chết chóc không?
Hắn ngồi trên xe,nhìn qua cửa kính, mọi vật bên ngoài trở nên mờ mịt, giống như tương lai sau này của hắn sao? Từng giọt nước bám lại trên cửa kính, rồi lại từ từ trượt xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại. Hắn mở cửa kính ra, mưa phùn hắt vào trong xe, hắn vào người hắn. Lạnh! Lạnh thì tim sẽ không cảm thấy đau?
Đột nhiên, hắn nhìn thấy bên kia đường. Trời mưa phùn ảm đạm nhưng ở kia lại tràn ngập ấm áp. Nơi đó, có hai người một lớn một bé, nhìn giống như là bản sao vậy. Người con trai chừng 15, 16 tuổi dắt theo một cô bé khoảng bằng tuổi hắn đi bộ trên vỉa hè. Họ có một đôi mắt màu nâu khói thật đẹp. Cô bé đó có nụ cười khiến hắn phải xao động, nụ cười thuần khiết không nhiễm bụi trần, nụ cười của một con người hạnh phúc, trái ngược với hắn.
Cô bé nhìn người con trai kia cười thật vui vẻ, nắm chặt lấy tay anh ta. Hai người đó khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng khiến người ta phải ghen tỵ. Hắn cũng ghen tỵ.
“ Duy, kéo kính lên.” Giọng nói uy nghiêm của ông nội vang lên.
“ Dạ.” Hắn kéo cửa kính xe lên, hình ảnh của hai người kia biến mất trước mắt hắn. Hắn quay người nhìn sang ông nội, hắn ghét ông ta. Là ông ta đã khiến hắn mất đi mẹ.
Hắn sau này có lẽ sẽ mãi mãi không thể cười như cô bé đó được.
Nụ cười giống như làm tan chảy băng giá trong lòng hắn. Khối băng to lớn từ một vết nứt liền tan ra, tan ra từng chút một, để hắn có thể cảm nhận được dòng nước mát lạnh chảy trong hắn. Dường như hắn sờ thấy được được con tim mình có chút độ ấm. Một thứ cảm xúc không tên chậm chậm rãi biến đổi trong hắn.
Đôi mắt mấy đi phần lạnh lẽo lại đột nhiên trở nên ấm áp, trong đó như có chút bi thương.
***
“ Nó… thật sự nói rồi được sao?” Vũ Diệp Lương như không tin vào những gì mình như được, trong giọng nói có chút run rẩy tràn ngập kích động. Vừa nghe quản gia Kim nói Vũ Linh Nhi có thể nói chuyện ông đã bỏ tất cả công việc ở Tây Ban Nha để về đây.
“ Đúng vậy.” Quản gia Kim không giấu nổi vui mừng, gật đầu vài cái. Hôm qua lúc nói chuyện với Vũ Linh Nhi qua điện thoại đến ông còn cảm thấy ngạc nhiên, cô bé đó thật sự có thể nói được rồi.
“ Ông chủ. Cô chủ về rồi.” Người giúp việc từ bên ngoài chạy vào phòng khách báo một tiếng.
Vũ Diệp Lương khôi phục vẻ mặt thường ngày, ánh mắt nhìn ra phía cửa.
Vũ Linh Nhi ôm theo chậu cây xương rồng đi vào nhà, Vừa vào đến nhà, cô đã nhìn thấy Vũ Diệp Lương.
Ông ta có một niềm xúc động muốn ôm đứa con của mình vào lòng, thật sự muốn nghe cô gọi một tiếng “bố” đã bao nhiêu năm không nghe thấy. Nhưng ông ngay sau đó lại trấn tĩnh lại, ông nhớ đến con trai ông, nhớ đến vợ ông.
“ Quản gia Kim. Vào thư phòng nói chuyện một chút với tôi.” Vũ Diệp Lương vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Vũ Linh Nhi một cái liền đi thẳng lên trên tầng.
Quản gia Kim quay đầu nhìn cô chủ mình đã phục vụ bao năm nay, trong lòng không khỏi có chút xót xa. Ông chủ không nên đối xử với cô như thế. Đã 9 năm rồi, và chuyện đó cũng không phải là lỗi của cô.
“ Cô chủ chắc chưa ăn tối. Tôi sẽ bảo giúp việc nấu vài món.” Quản gia Kim nói xong liền phân phó vài người đi nấu bữa tối rồi mới đi lên tầng.
Vũ Linh Nhi một mình đứng dưới tầng, hai tay cầm chặt chậu hoa xương rồng. Ba cô từ 9 năm trước luôn đối xử với cô như vậy, luôn lạnh nhạt, xa lánh với cô. Cô biết là ông hận cô, hận cô đã hại chết anh hai và mẹ. Cô… cũng rất hận chính bản thân mình.
Người thân duy nhất còn lại của cô trên đời lại chưa bao giờ ôm cô vào lòng, xoa dịu nỗi đau cho cô.
***
“ Ông chủ…” Quản gia Kim đi lên thư phòng ở tầng 3, ngồi xuống ngay trước mặt Vũ Diệp Lương.
“ Đừng nói chuyện đấy nữa. Tôi không muốn nghe.” Vũ Diệp Lương hai tay ôm lấy trán, hơi nhíu mày nói.
Ông biết là vị quản gia này đang định nói gì. Nhưng là ông không thể, ông không thể yêu thương, chăm sóc Vũ Linh Nhi như trước được. Mỗi lần nhìn thấy đứa con này là ông lại nhớ đến con trai ông, vợ ông. Ông không thể. Ông biết mình ích kỷ nhưng ông không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình.
Quản gia Kim khẽ thở dài, hai cha con này chính là tự giày vò nhau.
Một lúc sau, Vũ Diệp Lương mới lên tiếng, vẻ mặt đã trở nên điềm tĩnh.
“ Tình hình công ty dạo này không được tốt. Tôi đang nghĩ đến việc hợp tác với tập đoàn họ Hoàng.”
Quản gia Kim là ở đây cũng đã được hơn cả chục năm rồi, cũng là người mà Vũ Diệp Lương tin tưởng nhất.
“ Vậy ý ông là… cô chủ? Không lẽ…” Quản gia Kim hơi nhíu mày, lời nói cũng không được rõ ràng. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu ông.
“ Tôi hiện tại mới chỉ đang suy nghĩ. Công ty vẫn còn có thể duy trì được. Hơn nữa… tôi chỉ còn lại một đứa con. Tôi… thật sự không muốn nó…” Vũ Diệp Lương nói đến đây thì dừng hẳn, Ông hiện tại không biết mình phải làm gì nữa. Lăn lộn trong thương trường bao nhiên nắm, nếm đủ sự đời, dường như người đàn ông này vẫn chưa tìm ra được cái bản thân mình thật sự cần. Là gia đình hay tiền bạc?
“ Tôi biết.” Quản gia Kim khẽ gật đầu.
“ Còn nữa, dạo gần đây có tin tức gì không?”
“ Tôi có nghe nói Hà thi đang rơi vào thời kỳ khủng khoản. Họ cũng đang phải đi tìm nguồn vốn khắp nơi, nếu không tìm được có lẽ sẽ phá sản.”
/118
|