“ Leng keng! Leng keng! Leng keng!!” Tiếng chuông gió lanh lảng vang lên.
“ Đây gọi là “ Góc khuất”.” Hoàng Thiên Vũ kéo Vũ Linh Nhi vào trong quán. Hôm nay quán không đông người lắm.
“ Chào quý khách.” Cô phục vụ đứng ở quần thu ngân khẽ cúi đầu, lúc ngẩng lên cô ta mới phát hiện ra cậu thực chính là người quen của chủ quán.
“ Anh Vũ không có ở đây sao?” Cậu nhìn quanh quán một vòng, bình thường giờ này đáng ra anh ấy phải ở đây chứ nhỉ.
“ Ông chủ dạo này chuẩn bị cho đám cưới nên không thường xuyên đến đây.”
“ Ah, tôi cũng có nghe nói qua.”
“ Nếu cậu cần nhắn gì khi anh Vũ trở lại tôi sẽ nói giúp cho.”
“ Không cần, tôi đến đây cũng không phải là tìm anh ấy.”
“ Vậy được.”
Hoàng Thiên Vũ gật đầu với cô phục vụ đó một cái, liền kéo Vũ Linh Nhi về một cái bàn còn trống đằng kia, ngồi xuống.
“ Đồ ăn ở đây cũng rất ngon. Cậu ăn gì?” Vũ cầm thực đơn trên tay, ánh mắt nhìn về phía Vũ Linh Nhi ngồi đối diện.
“ Gì cũng được.”
“ Thế không được.” Hoàng Thiên Vũ lắc lắc đầu. “ Tôi là bạn cậu mà, phải không. Nói đi. Cậu muốn ăn gì?”
Hai tháng gần đây, mặc dù Vũ Linh Nhi nói chuyện có nhiều hơn nhưng cũng chỉ tiếp xúc với vài ba người. Cô cũng rất ít khi biểu lộ ý muốn của mình. Điều này làm cậu thực sự không thích.
Hoàng Thiên Vũ đẩy menu sang phía cô, như mong chờ mà nhìn cô.
“ Cái này.” Vũ Linh Nhi nhìn cuốn menu một hồi rồi chỉ vào một dòng chữ trong đó.
“ Được rồi, gọi cái này.”
***
“ Cậu biết không, ở đây có một bức tường duy nhất có màu trắng.” Hoàng Thiên Vũ cắn một miếng bánh, nhìn Vũ Linh Nhi nói.
Vũ Linh Nhi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cậu có chút tò mò.
“ Nó ở đằng kia kìa.” Cậu giơ tay chỉ ra phía đằng sau Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi theo hướng tay cậu nhìn ra đằng sau, quả nhiên chỉ có duy nhất một bức tường màu trắng. Bức tường đó được dán đầy ảnh.
“ Cậu biết nó có ý nghĩa gì không?”
Vũ Linh Nhi nhìn cậu, lắc đầu.
“ Bức tường đó… được gọi là bức tường…” Hoàng Thiên Vũ nói đến đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vũ Linh Nhi. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ cười. “ Là bức tường tình bạn.”
Cậu biết, mình đang nói dối.
“ Tình bạn?” Vũ Linh Nhi hơi nghiêng đầu, nhìn về bức tường màu trắng đằng xa kia.
“ Đúng.” Cậu biết điều này là không nên, nhưng không hiểu tại sao cậu lại muốn nói dối Vũ Linh Nhi. Cậu dường như đang hy vọng một điều gì đó.
“ Chỉ cần hai người bạn cùng nhau chụp một bức ảnh và dán lên tường đó thì họ sẽ mãi mãi là bạn thân.”
Vũ Linh Nhi khẽ chớp chớp mắt, nhìn cậu.
“ Chúng ta… cũng chụp được không?” Hoàng Thiên Vũ khẽ cười nhìn cậu, trong nụ cười đó lại có một chút mong chờ, một chút hy vọng, lại có một chút sợ hãi không rõ tên.
Cậu nghĩ, từ khi mình nói ra câu này thì cậu đã không thể quay đầu được nữa rồi. Cậu thật sự không biết việc này là đúng hay là sai. Cậu chỉ là không muốn bản thân mình tổn thương, cũng muốn khiến cho bản thân mình hạnh phúc dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
Cậu rốt cuộc là xác định được mình muốn cái gì. Vậy mà cậu lại thực lo sợ, có khi nào điều đó sẽ vuột mất khỏi tay cậu, hay nó vỗn dĩ đã không dành cho cậu. Nhưng cậu đac lựa chọn đi vào con đường này, thì đã không thể quay trở lại, chỉ có thể ôm hy vọng đi đến hết con đường.
***
“ Két!!!” Cánh cổng nhà họ Hoàng mở ra.
“ Thiếu gia! Cậu đã về rồi. Có một cô gái nói là bạn của cậu đợi ở trong phòng khách đấy.”
“ Bạn tôi?” Cậu nhìn người giúp việc trước mắt, có chút ngạc nhiên mà hỏi lại. Bạn cậu? Là ai chứ?
“ Cô gái đó nói vậy.”
“ Cháu biết rồi.” Hoàng Thiên Vũ gật đầu với người giúp việc kia một cái, trong lòng mang theo nghi vấn đi vào nhà.
“ Vũ! Về rồi sao?” Có một cô gái ngồi ở phòng khách. Cô ta nhìn thấy cậu bước vào thì bỏ tách café trên tay xuống, khẽ cười nhìn cậu. Cô gái đó đặc biệt có một mái tóc thật dài.
“ Chị…” Cậu sửng sốt nhìn người trước mặt. “ Chị không phải đang ở Mĩ ư? Sao lại về đây?”
“ Chị vừa xuống sân bay thì liền đến tìm em. Sao? Em muốn đuổi khách hả?” Cô gái kia vân vê mấy lọn tóc dài, cười nhìn cậu.
“ Không có.” Cậu vội xua tay, ngồi xuống đối diện với cô.
Cô gái này cậu quen lúc còn du học ở Mĩ. Cũng có thể coi là đàn chị của cậu đi. Hai người khi sống ở bên Mĩ cũng khá là thân nhau, nói gì thì nói đều là người Việt tiếp xúc cũng dễ hơn. Cô tên là Phương Tử Linh, năm nay 19, hơn cậu 2 tuổi đi.
“ Sao chị lại về đây?”
“ Cũng không có gì. Học bên đấy chán thì về thôi.”
“ Có ai như chị không chứ?”
“ Không có em, ở bên đấy chẳng vui gì cả.”
“ Chị đừng có đùa.” Hoàng Thiên Vũ cười trừ nói, tính tình cô chị này hài hước, lại rất thích đùa.
“ Chị không có đùa.” Phương Tử Linh nghiêm túc nói, vẻ mặt đó chưa xuất hiện được bao lâu, cô lại bật cười.
“ Chị đúng là. Tính vẫn không đổi.” Cậu khẽ lắc đầu. Vừa mới mấy tháng trước cậu ở Mĩ giải quyết công việc bên chi nhánh gặp lại người chị này. Không ngờ bây giờ đã ngồi đây uống café với nhau. Cậu đột nhiên nhớ lại, lúc đó…
Khi tổng giám đốc của chi nhánh bên Mĩ vừa đi khỏi, cậu tính quay về phòng tắm rửa một chút cho thoải mái. Ai ngờ chưa đi được mấy bước liền gặp ngay Phương Tử Linh.
“ Tiểu Vũ?” Cô gái đó nhìn cậu có chút ngạc nhiên.
“ Chị Linh?” Cậu cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ ở khách sạn lại có thể gặp được người quen.
Sau đó hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc.
Sự việc mấy tháng trước là thế, cậu bây giờ đang ở Việt Nam, vậy mà lại ngồi nói chuyện với người chị này. Đây cũng thật gọi là chuyện đời đi.
“ Sau này chị sẽ làm phiền em nhiều đấy.”
“ Không phải đấy chứ?” Cậu khẽ cười, lời nói như nửa đùa nửa thật.
***
Phía bên dưới sân trường ồn ào, nhưng không khí đó dường như lại không ảnh hưởng đến nơi này một chút nào. Bây giờ đang là giờ ăn trưa, còn đây là sân thượng, nơi chỉ có đúng một người – Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi ngồi dưa lưng vào tường. Những chuyện xảy ra dạo gần đây quá nhiều, có lúc cô cũng sẽ suy nghĩ lại nhưng cuối cùng vẫn là thường vứt nó ra sau đầu. Suy nghĩ của cô vốn đơn giản, cô không thích những thứ gì quá phức tạp. Có lẽ căn bệnh mất ngôn ngữ kia khiến cô không thể nào suy nghĩ nhiều được. Mỗi khi làm như vậy đầu cô sẽ cảm thấy đau, giống như là bị nổ tung ra vậy.
Vậy mà những người bên cạnh cô dường như lại quá phức tạp, cô lại luôn không hiểu được họ.
“ Rầm!!” Cánh cửa đột nhiên không mấy nhẹ nhàng mà mở ra.
Vũ Linh Nhi khẽ giật mình, những suy nghĩ kia liền bị cô nhanh chóng xua đi. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới bước vào, không khỏi có chút ngây ngốc.
“ Nhìn cái gì mà nhìn.” Trần Hà Duy khẽ nhíu mày, hắn dạo này đi đâu hình như cũng đều gặp cô ta.
Vũ Linh Nhi khẽ rụt người lại, giống như một con thú nhỏ gặp phải loài ăn thịt chỉ biết lẩn trốn.
Hắn ta khẽ cười lạnh một tiếng, môi khẽ nhếch lên đúng tiêu chuẩn một nụ cười lạnh lẽo. Đáy mắt hắn ta khẽ ánh lên tia thích thú. Hắn tiến đến gần cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“ Sợ sao?” Hắn ta lạnh lùng hỏi. Cô gái này từ khi nào mà biết sợ hắn. Trước đây thì giống như một cái xác không hồn, bây giờ lại sơ sệt giống như một con thỏ. Cái chứng mất ngôn ngữ gì đó cũng không biết đã mất đi đằng nào.
Cô im lặng, không lên tiếng, đôi vai nhỏ bé khẽ run rẩy.
Hắn nhìn đến cô tim đột nhiên có chút đập nhanh. Một thứ cảm xúc đột nhiên trào lên trong hắn. Hắn cảm thấy mình không ổn, kỳ lạ. Hắn nhanh chóng đứng thẳng người dậy, cách chỗ cô 3, 4 mét ngồi xuống.
Hai người không ai nói chuyện, không khí rơi vào im lặng. Một lúc lâu sao, hắn ta mới khẽ lên tiếng.
“ Cũng đúng! Ai mà chẳng sợ tôi!” Hắn dường như đang tự nói với chút mình, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên tia tự giễu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Hắn lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, ngậm một điếu vào miệng, châm lửa. Một lài khói trắng đục từ miệng hắn phả ra.
“ Khụ khụ khụ!” Vũ Linh Nhi khẽ nghiêng người, ho sặc sụa. Cô cực kỳ không thíc mùi thuốc lá. Mũi cô vốn dĩ rất mẫn cảm, cô không quen với cái mùi khiến cô cảm tấy khó thở này.
Trần Hà Duy cười lạnh, vẫn tiếp tục hút thuốc.
“ Đây gọi là “ Góc khuất”.” Hoàng Thiên Vũ kéo Vũ Linh Nhi vào trong quán. Hôm nay quán không đông người lắm.
“ Chào quý khách.” Cô phục vụ đứng ở quần thu ngân khẽ cúi đầu, lúc ngẩng lên cô ta mới phát hiện ra cậu thực chính là người quen của chủ quán.
“ Anh Vũ không có ở đây sao?” Cậu nhìn quanh quán một vòng, bình thường giờ này đáng ra anh ấy phải ở đây chứ nhỉ.
“ Ông chủ dạo này chuẩn bị cho đám cưới nên không thường xuyên đến đây.”
“ Ah, tôi cũng có nghe nói qua.”
“ Nếu cậu cần nhắn gì khi anh Vũ trở lại tôi sẽ nói giúp cho.”
“ Không cần, tôi đến đây cũng không phải là tìm anh ấy.”
“ Vậy được.”
Hoàng Thiên Vũ gật đầu với cô phục vụ đó một cái, liền kéo Vũ Linh Nhi về một cái bàn còn trống đằng kia, ngồi xuống.
“ Đồ ăn ở đây cũng rất ngon. Cậu ăn gì?” Vũ cầm thực đơn trên tay, ánh mắt nhìn về phía Vũ Linh Nhi ngồi đối diện.
“ Gì cũng được.”
“ Thế không được.” Hoàng Thiên Vũ lắc lắc đầu. “ Tôi là bạn cậu mà, phải không. Nói đi. Cậu muốn ăn gì?”
Hai tháng gần đây, mặc dù Vũ Linh Nhi nói chuyện có nhiều hơn nhưng cũng chỉ tiếp xúc với vài ba người. Cô cũng rất ít khi biểu lộ ý muốn của mình. Điều này làm cậu thực sự không thích.
Hoàng Thiên Vũ đẩy menu sang phía cô, như mong chờ mà nhìn cô.
“ Cái này.” Vũ Linh Nhi nhìn cuốn menu một hồi rồi chỉ vào một dòng chữ trong đó.
“ Được rồi, gọi cái này.”
***
“ Cậu biết không, ở đây có một bức tường duy nhất có màu trắng.” Hoàng Thiên Vũ cắn một miếng bánh, nhìn Vũ Linh Nhi nói.
Vũ Linh Nhi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cậu có chút tò mò.
“ Nó ở đằng kia kìa.” Cậu giơ tay chỉ ra phía đằng sau Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi theo hướng tay cậu nhìn ra đằng sau, quả nhiên chỉ có duy nhất một bức tường màu trắng. Bức tường đó được dán đầy ảnh.
“ Cậu biết nó có ý nghĩa gì không?”
Vũ Linh Nhi nhìn cậu, lắc đầu.
“ Bức tường đó… được gọi là bức tường…” Hoàng Thiên Vũ nói đến đây đột nhiên dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vũ Linh Nhi. Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ cười. “ Là bức tường tình bạn.”
Cậu biết, mình đang nói dối.
“ Tình bạn?” Vũ Linh Nhi hơi nghiêng đầu, nhìn về bức tường màu trắng đằng xa kia.
“ Đúng.” Cậu biết điều này là không nên, nhưng không hiểu tại sao cậu lại muốn nói dối Vũ Linh Nhi. Cậu dường như đang hy vọng một điều gì đó.
“ Chỉ cần hai người bạn cùng nhau chụp một bức ảnh và dán lên tường đó thì họ sẽ mãi mãi là bạn thân.”
Vũ Linh Nhi khẽ chớp chớp mắt, nhìn cậu.
“ Chúng ta… cũng chụp được không?” Hoàng Thiên Vũ khẽ cười nhìn cậu, trong nụ cười đó lại có một chút mong chờ, một chút hy vọng, lại có một chút sợ hãi không rõ tên.
Cậu nghĩ, từ khi mình nói ra câu này thì cậu đã không thể quay đầu được nữa rồi. Cậu thật sự không biết việc này là đúng hay là sai. Cậu chỉ là không muốn bản thân mình tổn thương, cũng muốn khiến cho bản thân mình hạnh phúc dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
Cậu rốt cuộc là xác định được mình muốn cái gì. Vậy mà cậu lại thực lo sợ, có khi nào điều đó sẽ vuột mất khỏi tay cậu, hay nó vỗn dĩ đã không dành cho cậu. Nhưng cậu đac lựa chọn đi vào con đường này, thì đã không thể quay trở lại, chỉ có thể ôm hy vọng đi đến hết con đường.
***
“ Két!!!” Cánh cổng nhà họ Hoàng mở ra.
“ Thiếu gia! Cậu đã về rồi. Có một cô gái nói là bạn của cậu đợi ở trong phòng khách đấy.”
“ Bạn tôi?” Cậu nhìn người giúp việc trước mắt, có chút ngạc nhiên mà hỏi lại. Bạn cậu? Là ai chứ?
“ Cô gái đó nói vậy.”
“ Cháu biết rồi.” Hoàng Thiên Vũ gật đầu với người giúp việc kia một cái, trong lòng mang theo nghi vấn đi vào nhà.
“ Vũ! Về rồi sao?” Có một cô gái ngồi ở phòng khách. Cô ta nhìn thấy cậu bước vào thì bỏ tách café trên tay xuống, khẽ cười nhìn cậu. Cô gái đó đặc biệt có một mái tóc thật dài.
“ Chị…” Cậu sửng sốt nhìn người trước mặt. “ Chị không phải đang ở Mĩ ư? Sao lại về đây?”
“ Chị vừa xuống sân bay thì liền đến tìm em. Sao? Em muốn đuổi khách hả?” Cô gái kia vân vê mấy lọn tóc dài, cười nhìn cậu.
“ Không có.” Cậu vội xua tay, ngồi xuống đối diện với cô.
Cô gái này cậu quen lúc còn du học ở Mĩ. Cũng có thể coi là đàn chị của cậu đi. Hai người khi sống ở bên Mĩ cũng khá là thân nhau, nói gì thì nói đều là người Việt tiếp xúc cũng dễ hơn. Cô tên là Phương Tử Linh, năm nay 19, hơn cậu 2 tuổi đi.
“ Sao chị lại về đây?”
“ Cũng không có gì. Học bên đấy chán thì về thôi.”
“ Có ai như chị không chứ?”
“ Không có em, ở bên đấy chẳng vui gì cả.”
“ Chị đừng có đùa.” Hoàng Thiên Vũ cười trừ nói, tính tình cô chị này hài hước, lại rất thích đùa.
“ Chị không có đùa.” Phương Tử Linh nghiêm túc nói, vẻ mặt đó chưa xuất hiện được bao lâu, cô lại bật cười.
“ Chị đúng là. Tính vẫn không đổi.” Cậu khẽ lắc đầu. Vừa mới mấy tháng trước cậu ở Mĩ giải quyết công việc bên chi nhánh gặp lại người chị này. Không ngờ bây giờ đã ngồi đây uống café với nhau. Cậu đột nhiên nhớ lại, lúc đó…
Khi tổng giám đốc của chi nhánh bên Mĩ vừa đi khỏi, cậu tính quay về phòng tắm rửa một chút cho thoải mái. Ai ngờ chưa đi được mấy bước liền gặp ngay Phương Tử Linh.
“ Tiểu Vũ?” Cô gái đó nhìn cậu có chút ngạc nhiên.
“ Chị Linh?” Cậu cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ ở khách sạn lại có thể gặp được người quen.
Sau đó hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc.
Sự việc mấy tháng trước là thế, cậu bây giờ đang ở Việt Nam, vậy mà lại ngồi nói chuyện với người chị này. Đây cũng thật gọi là chuyện đời đi.
“ Sau này chị sẽ làm phiền em nhiều đấy.”
“ Không phải đấy chứ?” Cậu khẽ cười, lời nói như nửa đùa nửa thật.
***
Phía bên dưới sân trường ồn ào, nhưng không khí đó dường như lại không ảnh hưởng đến nơi này một chút nào. Bây giờ đang là giờ ăn trưa, còn đây là sân thượng, nơi chỉ có đúng một người – Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi ngồi dưa lưng vào tường. Những chuyện xảy ra dạo gần đây quá nhiều, có lúc cô cũng sẽ suy nghĩ lại nhưng cuối cùng vẫn là thường vứt nó ra sau đầu. Suy nghĩ của cô vốn đơn giản, cô không thích những thứ gì quá phức tạp. Có lẽ căn bệnh mất ngôn ngữ kia khiến cô không thể nào suy nghĩ nhiều được. Mỗi khi làm như vậy đầu cô sẽ cảm thấy đau, giống như là bị nổ tung ra vậy.
Vậy mà những người bên cạnh cô dường như lại quá phức tạp, cô lại luôn không hiểu được họ.
“ Rầm!!” Cánh cửa đột nhiên không mấy nhẹ nhàng mà mở ra.
Vũ Linh Nhi khẽ giật mình, những suy nghĩ kia liền bị cô nhanh chóng xua đi. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới bước vào, không khỏi có chút ngây ngốc.
“ Nhìn cái gì mà nhìn.” Trần Hà Duy khẽ nhíu mày, hắn dạo này đi đâu hình như cũng đều gặp cô ta.
Vũ Linh Nhi khẽ rụt người lại, giống như một con thú nhỏ gặp phải loài ăn thịt chỉ biết lẩn trốn.
Hắn ta khẽ cười lạnh một tiếng, môi khẽ nhếch lên đúng tiêu chuẩn một nụ cười lạnh lẽo. Đáy mắt hắn ta khẽ ánh lên tia thích thú. Hắn tiến đến gần cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“ Sợ sao?” Hắn ta lạnh lùng hỏi. Cô gái này từ khi nào mà biết sợ hắn. Trước đây thì giống như một cái xác không hồn, bây giờ lại sơ sệt giống như một con thỏ. Cái chứng mất ngôn ngữ gì đó cũng không biết đã mất đi đằng nào.
Cô im lặng, không lên tiếng, đôi vai nhỏ bé khẽ run rẩy.
Hắn nhìn đến cô tim đột nhiên có chút đập nhanh. Một thứ cảm xúc đột nhiên trào lên trong hắn. Hắn cảm thấy mình không ổn, kỳ lạ. Hắn nhanh chóng đứng thẳng người dậy, cách chỗ cô 3, 4 mét ngồi xuống.
Hai người không ai nói chuyện, không khí rơi vào im lặng. Một lúc lâu sao, hắn ta mới khẽ lên tiếng.
“ Cũng đúng! Ai mà chẳng sợ tôi!” Hắn dường như đang tự nói với chút mình, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên tia tự giễu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Hắn lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, ngậm một điếu vào miệng, châm lửa. Một lài khói trắng đục từ miệng hắn phả ra.
“ Khụ khụ khụ!” Vũ Linh Nhi khẽ nghiêng người, ho sặc sụa. Cô cực kỳ không thíc mùi thuốc lá. Mũi cô vốn dĩ rất mẫn cảm, cô không quen với cái mùi khiến cô cảm tấy khó thở này.
Trần Hà Duy cười lạnh, vẫn tiếp tục hút thuốc.
/118
|