Trong nhà họ Hoàng hôm nay lại thực vắng người. Người giúp việc đều đã về quê ăn tết hết cả. Giờ đây chỉ còn lại hai chị em nhà họ cùng quản gia Huỳnh. Đèn điện khắp nơi đều bật sáng nhưng dường như vẫn không thể xua đi được cái u ám trong lòng người. Căn nhà to lớn chìm trong tĩnh lặng đến đáng sợ, nỗi cô đơn như bủa vây lấy con người.
Trong không gian yên tĩnh thi thoảng chỉ vang lên vài tiếng sủa của Pooky. Cái không khí ngày cuối năm lại tràn ngập nặng nề.
Hoàng Thiên Vũ cùng Hoàng Thiên An đang ngồi nướng thịt ở ngoài sân, ông quản gia thì ở trong nhà làm gì đó. Mùi thịt nướng thơm nức lan tỏa trong không khí.
“ Gâu! Gâu!” Con chó to nằm dưới chân cậu sủa vài tiếng như đòi ăn.
Cậu khẽ cười, gắp cho nó vài miếng, lại nhìn nó ăn đến ngon lành.
Cái ngày này hằng năm đối với cậu vẫn diễn ra như thế. Vẫn chỉ có cậu cùng chị. Nếu có khác thì chỉ là năm may cậu ở Việt Nam chứ không phải là ở nước ngoài. Nói là gia đình thì cái nhà này đã không còn gọi là gia đình nữa rồi. Rộng lớn thì sao chứ, đến cuối cùng vẫn là trống trải. Như một người sống trong một căn nhà lớn, cô đơn mà lẻ loi , giống như một mê cung mà không thể thoát ra. Như vậy có ích gì?
Đồng hồ vừa đúng điểm 11 giờ.
“ Vũ! Thịt sắp cháy rồi kìa.” Hoàng Thiên An lật giở miếng thịt, nhìn đứa em đang thất thần vỗ vai nó một cái.
“ Ah? Chị lừa em. Thịt còn chưa chin.”
“ Em mà cứ như vậy nó sẽ cháy thật đấy.” Hoàng Thiên An khẽ phì cười. Cậu nhóc này có lúc nhìn sẽ thấy thật phức tạp, cũng có lúc lại thật đơn giản. Cô luôn không hiểu được nó. Nhưng… cô biết nó cũng đang giống như mình. Cô đơn.
“ Vũ. Rủ Linh Nhi sang đây đi.” Hoàng Thiên An đột nhiên lại nói, cô nghĩ có lẽ năm nay sẽ có một cái tết vui hơn, chí ít là sẽ có nhiều người hơn.
***
11 giờ 30 phút,
Ngoài sân nhà họ Hoàng, vẫn có những người đang tiếp tục nướng thịt, không khí lại có chút ồn ào. Chủ yếu đều là do cậu gây ra, cứ huyên thuyên không ngừng. Hôm nay cậu nói thực sự nhiều.
Năm người cùng với một chú chó ngồi quanh bếp nướng thịt.
“ Thịt chin rồi này.” Cậu gắp vào đĩa của mõi người một ít thịt, rồi lại tự thưởng cho mình một miếng. Xem, cậu nướng cùng không tệ.
“ Cảm ơn cậu chủ.” Quản gia Huỳnh khẽ gật đầu. Ông ở đây cũng đã được mấy chục năm, người nhà cũng đã không còn ai. Coi như là ông không có gia đình, mà ông cũng xem như nơi này là nhà của ông.
“ Bác không cần phải cảm ơn cháu.” Hoàng Thiên Vũ lắc lắc cái đầu, cậu đã có chút say. Hôm nay dù gì cung đã uống chút rượu.
Có đôi khi say thì sẽ quên đi được cảm giác cô đơn. Mà hôm nay cậu cũng không cô đơn. Ở đây còn có chị, Linh Nhi, còn có cả hai người quản gia nữa.
“ Nhóc con lại bắt đầu ăn nói linh tinh.” Hoàng Thiên An cười, gắp một ít thịt cho Vũ Linh Nhi. “ Ăn nhiều một chút, nhìn em gầy như vậy.”
Vũ Linh Nhi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, có chút cảm giác của gia đình. Cảm giác được người khác quan tâm luôn khiến cô cảm thấy vui vẻ. Cô ngước đôi mắt đã ngập nước lên nhìn Hoàng Thiên An.
“ Ngốc.” Hoàng Thiên An xoa xoa đầu cô rồi lại quay sang nhìn cậu.
Hai đứa trẻ này. Đáng thương.
Đột nhiên bầu trời lóe lên vài tia sáng. Rồi ngay sau đó hàng loạt tiếng động như pháo nổ vang lên. Cả năm người đều ngước đầu nhìn lên trời. Là pháo hoa.
Những chùm pháo đủ màu sắc bắn lên không trung, tạo ra những tiếng động lớn. Từng đợt rồi từng đợt pháo được bắn lên. Bầu trời đen như được nhuộm bởi những thứ ánh sáng nhiều màu. Thật đẹp. Nó sáng lên rồi nhanh chóng vụt tắt, sau đó lại có những chùng sáng khác thay thế. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Những nhà xung quanh vang lên không khí náo nhiệt. Ở đây lại hoàn toàn im lặng. Nhưng có lẽ lúc này, trong lòng họ dường như lại không cảm thấy cô đơn nữa. Trong biển người, họ tìm thấy nhau. Dùng trái tim tổn thương để sưởi ấm cho nhau, ấm áp.
Tuy nhiên, không phải ai cũng được như vậy. Trong màn đêm, những chùm pháo sáng lại như những tia hy vọng lóe lên rồi lại nhanh chóng vụt tắt để lại sau đó không còn gì ngoài một màu đen. Khi những bông pháo khác sáng lên lại như một hy vọng được tiếp nối. Để rồi khi ta chưa chạm được vào nó thì nó lại biến mất. Giống như vậy nhiều lần, đã là con người thì sẽ sinh ra chán nản, không ai muốn cố với lấy một hy vọng không bền vững cả. Mặc dù đẹp nhưng lại rất nhanh vuột khỏi tầm tay. Và rồi để lại gì ngoài sự tiếc nuối?
Trần Hà Duy đứng ngoài ban công, tiếng ồn ào bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì tới hắn. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá. Một ngụm khói màu trắng đục lan tỏa trong không khí. Nó khiến con người cảm thấy mờ mịt, cũng giống như bây giờ không thể nhìn rõ đôi mắt hắn. Hắn đang nghĩ gì?
Đau khổ? Đã quá đủ cho một con người đáng thương.
Vui vẻ? Quá xa xỉ với một con ác quỷ.
Tội lỗi? Không!
Tình yêu? Trái tim mềm yếu trước tình yêu nhưng có thể được yêu?
Cuộc đời đôi khi là một ác duyên và khi khi một con quỷ dấn thân vào để rồi rướm máu thì nó đã có nước mắt, tuôn ra khỏi hốc mắt. Hóa thành băng. Ác quỷ mãi mãi là ác quỷ?
Thù hận mãi mãi là thù hận?
Con người vốn là loài động vật ngu ngốc. Biết là đau nhưng vẫn muốn đau. Hay giống như hắn, trái tim đã bắt đầu biết đập thì lại đau, một nỗi sợ vô hình của sự thất bại.
Hắn nhìn về bầu trời màu đen nổi bật lên những chùm sáng đủ màu kia, trong đầu óc không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của cô. Giống như hình ảnh thiên thần trong tim ác quỷ? Hay là một thiên thần mang đôi cánh của ác quỷ trong tim hắn? Đây liệu có phải là một con đường đúng.
Đồng hồ chỉ đúng 12 giờ. Một năm mới lại bắt đầu. Cũng như những số phận, những cuộc đời lại bắt đầu… hoặc là đổi thay.
Một năm của đau khổ… hay hạnh phúc…
***
Những cái ngày năm mới trôi qua một cách nhanh chóng. Mỗi người lại trở về đúng với công việc của mình, cái đời sống vội vã lại bao trùm lên toàn bộ thành phố. Giống như những chú gấu Bắc cực sau một thời kỳ ngủ đông, chúng lại chui ra khỏi hang và tiếp tục kiếm ăn và lại dự trữ cho mùa đông tới.
Cuộc sống vẫn như thế luôn ồn ào. “Góc khuất” mở của trở lại sau những ngày nghỉ tết, hôm nay không có nhiều khách.
“ Leng keng! Leng leng! Leng keng!” Tiếng chuông gió một lần nữa lại vang lên. Một vị khách nữ có mái tóc thật dài bước vào.
Phương Tử Linh ngồi vào một bàn gần cửa sổ. Người phục vụ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước ra, phải nói đây là chủ quán đi.
Hôm nay mấy người phục vụ vẫn chưa đến trong quán chỉ còn lại ông chủ pha café. Lưu An Vũ khẽ mỉm cười, đặt menu xuống bàn.
“ Có một người bạn đã giới thiệu cho tôi quán này.” Phương Tử Linh nhìn vào menu khẽ lên tiếng. Vũ đã giới thiệu quán này với cô, cậu nói là do một người anh của cậu mở.
“ Vậy sao?” Lưu An Vũ cảm thấy đây là một người khác đặc biệt đi.
“ Cappuccino.”
“ Có ngay.” Lưu An Vũ cầm theo menu đi vào trong. Phương Tử Linh Nhi xung quanh quán một lượt. Không gian quán có chút bình yên, lại ấm áp khiến cho người ta yêu thích.
Khi có một cơn mưa chợt đổ xuống người ta sẽ nghĩ đến nơi này, như là một ngôi nhà dùng để trú mưa, nhấm nháp ly café ấm nóng vào cái thời tiết lạnh giá, lại là nơi bắt đầu của những mối nhân duyên.
Không lâu sau, Lưu An Vũ bước ra với một tách Cappuccino trên tay.
“ Cảm ơn.” Phương Tử Linh cầm tách café trên tay nhưng cũng không vội uống, cô đột nhiên lại nói: “ Không gian ở đây khiến tôi rất thích.”
“ Vậy thì cô thường xuyên đến đây. Doanh thu của quán sẽ tăng lên.” Lưu An Vũ nói như nửa đùa nửa thật.
Phương Tử Linh khẽ bật cười cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“ Anh thật là thú vị.”
“ Cảm ơn vì lời khen.” Lưu An Vũ khẽ nghiêng đầu, làm một kiểu chào đúng chất quý tộc.
“ Tôi xem ah không giống như một người pha café.”
“ Thật ra… tôi là chủ quán.” Lưu An Vũ tỏ ra thần bí, thì thầm vào tai cô.
“ Lần sau tôi sẽ thường xuyên đến đây.” Cô một lần nữa bật cười, người này đúng là rất thú vị.
“ Mà… bức tường đó là gì vậy?” Phương Tử Linh đột nhiên chú ý tới bức tường màu trắng có dán rất nhiều ảnh kia.
“ Vi khách nào lần đầu tiên đến đây cũng đều hỏi câu này. Đó là bức tường tình yêu.”
“ Tôi có thể đến đó xem một chút được không?”
“ Tất nhiên. Nếu lần sau cô đến cùng bạn trai tôi sẽ chụp ảnh giúp cô.”
“ Tôi chưa có bạn trai.” Phương Tử Linh tiến gần tới bức tường, ở đầu đều là ảnh của những đôi yêu nhau.
Một bức ảnh thu hút sự chút ý của cô. Cô có chút sững người, cảm giác như có thứ gì đó vừa mới vuột khỏi tay mình.
Trong bức ảnh là Hoàng Thiên Vũ cùng Vũ Linh Nhi.
Trong không gian yên tĩnh thi thoảng chỉ vang lên vài tiếng sủa của Pooky. Cái không khí ngày cuối năm lại tràn ngập nặng nề.
Hoàng Thiên Vũ cùng Hoàng Thiên An đang ngồi nướng thịt ở ngoài sân, ông quản gia thì ở trong nhà làm gì đó. Mùi thịt nướng thơm nức lan tỏa trong không khí.
“ Gâu! Gâu!” Con chó to nằm dưới chân cậu sủa vài tiếng như đòi ăn.
Cậu khẽ cười, gắp cho nó vài miếng, lại nhìn nó ăn đến ngon lành.
Cái ngày này hằng năm đối với cậu vẫn diễn ra như thế. Vẫn chỉ có cậu cùng chị. Nếu có khác thì chỉ là năm may cậu ở Việt Nam chứ không phải là ở nước ngoài. Nói là gia đình thì cái nhà này đã không còn gọi là gia đình nữa rồi. Rộng lớn thì sao chứ, đến cuối cùng vẫn là trống trải. Như một người sống trong một căn nhà lớn, cô đơn mà lẻ loi , giống như một mê cung mà không thể thoát ra. Như vậy có ích gì?
Đồng hồ vừa đúng điểm 11 giờ.
“ Vũ! Thịt sắp cháy rồi kìa.” Hoàng Thiên An lật giở miếng thịt, nhìn đứa em đang thất thần vỗ vai nó một cái.
“ Ah? Chị lừa em. Thịt còn chưa chin.”
“ Em mà cứ như vậy nó sẽ cháy thật đấy.” Hoàng Thiên An khẽ phì cười. Cậu nhóc này có lúc nhìn sẽ thấy thật phức tạp, cũng có lúc lại thật đơn giản. Cô luôn không hiểu được nó. Nhưng… cô biết nó cũng đang giống như mình. Cô đơn.
“ Vũ. Rủ Linh Nhi sang đây đi.” Hoàng Thiên An đột nhiên lại nói, cô nghĩ có lẽ năm nay sẽ có một cái tết vui hơn, chí ít là sẽ có nhiều người hơn.
***
11 giờ 30 phút,
Ngoài sân nhà họ Hoàng, vẫn có những người đang tiếp tục nướng thịt, không khí lại có chút ồn ào. Chủ yếu đều là do cậu gây ra, cứ huyên thuyên không ngừng. Hôm nay cậu nói thực sự nhiều.
Năm người cùng với một chú chó ngồi quanh bếp nướng thịt.
“ Thịt chin rồi này.” Cậu gắp vào đĩa của mõi người một ít thịt, rồi lại tự thưởng cho mình một miếng. Xem, cậu nướng cùng không tệ.
“ Cảm ơn cậu chủ.” Quản gia Huỳnh khẽ gật đầu. Ông ở đây cũng đã được mấy chục năm, người nhà cũng đã không còn ai. Coi như là ông không có gia đình, mà ông cũng xem như nơi này là nhà của ông.
“ Bác không cần phải cảm ơn cháu.” Hoàng Thiên Vũ lắc lắc cái đầu, cậu đã có chút say. Hôm nay dù gì cung đã uống chút rượu.
Có đôi khi say thì sẽ quên đi được cảm giác cô đơn. Mà hôm nay cậu cũng không cô đơn. Ở đây còn có chị, Linh Nhi, còn có cả hai người quản gia nữa.
“ Nhóc con lại bắt đầu ăn nói linh tinh.” Hoàng Thiên An cười, gắp một ít thịt cho Vũ Linh Nhi. “ Ăn nhiều một chút, nhìn em gầy như vậy.”
Vũ Linh Nhi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, có chút cảm giác của gia đình. Cảm giác được người khác quan tâm luôn khiến cô cảm thấy vui vẻ. Cô ngước đôi mắt đã ngập nước lên nhìn Hoàng Thiên An.
“ Ngốc.” Hoàng Thiên An xoa xoa đầu cô rồi lại quay sang nhìn cậu.
Hai đứa trẻ này. Đáng thương.
Đột nhiên bầu trời lóe lên vài tia sáng. Rồi ngay sau đó hàng loạt tiếng động như pháo nổ vang lên. Cả năm người đều ngước đầu nhìn lên trời. Là pháo hoa.
Những chùm pháo đủ màu sắc bắn lên không trung, tạo ra những tiếng động lớn. Từng đợt rồi từng đợt pháo được bắn lên. Bầu trời đen như được nhuộm bởi những thứ ánh sáng nhiều màu. Thật đẹp. Nó sáng lên rồi nhanh chóng vụt tắt, sau đó lại có những chùng sáng khác thay thế. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Những nhà xung quanh vang lên không khí náo nhiệt. Ở đây lại hoàn toàn im lặng. Nhưng có lẽ lúc này, trong lòng họ dường như lại không cảm thấy cô đơn nữa. Trong biển người, họ tìm thấy nhau. Dùng trái tim tổn thương để sưởi ấm cho nhau, ấm áp.
Tuy nhiên, không phải ai cũng được như vậy. Trong màn đêm, những chùm pháo sáng lại như những tia hy vọng lóe lên rồi lại nhanh chóng vụt tắt để lại sau đó không còn gì ngoài một màu đen. Khi những bông pháo khác sáng lên lại như một hy vọng được tiếp nối. Để rồi khi ta chưa chạm được vào nó thì nó lại biến mất. Giống như vậy nhiều lần, đã là con người thì sẽ sinh ra chán nản, không ai muốn cố với lấy một hy vọng không bền vững cả. Mặc dù đẹp nhưng lại rất nhanh vuột khỏi tầm tay. Và rồi để lại gì ngoài sự tiếc nuối?
Trần Hà Duy đứng ngoài ban công, tiếng ồn ào bên ngoài dường như không ảnh hưởng gì tới hắn. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá. Một ngụm khói màu trắng đục lan tỏa trong không khí. Nó khiến con người cảm thấy mờ mịt, cũng giống như bây giờ không thể nhìn rõ đôi mắt hắn. Hắn đang nghĩ gì?
Đau khổ? Đã quá đủ cho một con người đáng thương.
Vui vẻ? Quá xa xỉ với một con ác quỷ.
Tội lỗi? Không!
Tình yêu? Trái tim mềm yếu trước tình yêu nhưng có thể được yêu?
Cuộc đời đôi khi là một ác duyên và khi khi một con quỷ dấn thân vào để rồi rướm máu thì nó đã có nước mắt, tuôn ra khỏi hốc mắt. Hóa thành băng. Ác quỷ mãi mãi là ác quỷ?
Thù hận mãi mãi là thù hận?
Con người vốn là loài động vật ngu ngốc. Biết là đau nhưng vẫn muốn đau. Hay giống như hắn, trái tim đã bắt đầu biết đập thì lại đau, một nỗi sợ vô hình của sự thất bại.
Hắn nhìn về bầu trời màu đen nổi bật lên những chùm sáng đủ màu kia, trong đầu óc không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của cô. Giống như hình ảnh thiên thần trong tim ác quỷ? Hay là một thiên thần mang đôi cánh của ác quỷ trong tim hắn? Đây liệu có phải là một con đường đúng.
Đồng hồ chỉ đúng 12 giờ. Một năm mới lại bắt đầu. Cũng như những số phận, những cuộc đời lại bắt đầu… hoặc là đổi thay.
Một năm của đau khổ… hay hạnh phúc…
***
Những cái ngày năm mới trôi qua một cách nhanh chóng. Mỗi người lại trở về đúng với công việc của mình, cái đời sống vội vã lại bao trùm lên toàn bộ thành phố. Giống như những chú gấu Bắc cực sau một thời kỳ ngủ đông, chúng lại chui ra khỏi hang và tiếp tục kiếm ăn và lại dự trữ cho mùa đông tới.
Cuộc sống vẫn như thế luôn ồn ào. “Góc khuất” mở của trở lại sau những ngày nghỉ tết, hôm nay không có nhiều khách.
“ Leng keng! Leng leng! Leng keng!” Tiếng chuông gió một lần nữa lại vang lên. Một vị khách nữ có mái tóc thật dài bước vào.
Phương Tử Linh ngồi vào một bàn gần cửa sổ. Người phục vụ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bước ra, phải nói đây là chủ quán đi.
Hôm nay mấy người phục vụ vẫn chưa đến trong quán chỉ còn lại ông chủ pha café. Lưu An Vũ khẽ mỉm cười, đặt menu xuống bàn.
“ Có một người bạn đã giới thiệu cho tôi quán này.” Phương Tử Linh nhìn vào menu khẽ lên tiếng. Vũ đã giới thiệu quán này với cô, cậu nói là do một người anh của cậu mở.
“ Vậy sao?” Lưu An Vũ cảm thấy đây là một người khác đặc biệt đi.
“ Cappuccino.”
“ Có ngay.” Lưu An Vũ cầm theo menu đi vào trong. Phương Tử Linh Nhi xung quanh quán một lượt. Không gian quán có chút bình yên, lại ấm áp khiến cho người ta yêu thích.
Khi có một cơn mưa chợt đổ xuống người ta sẽ nghĩ đến nơi này, như là một ngôi nhà dùng để trú mưa, nhấm nháp ly café ấm nóng vào cái thời tiết lạnh giá, lại là nơi bắt đầu của những mối nhân duyên.
Không lâu sau, Lưu An Vũ bước ra với một tách Cappuccino trên tay.
“ Cảm ơn.” Phương Tử Linh cầm tách café trên tay nhưng cũng không vội uống, cô đột nhiên lại nói: “ Không gian ở đây khiến tôi rất thích.”
“ Vậy thì cô thường xuyên đến đây. Doanh thu của quán sẽ tăng lên.” Lưu An Vũ nói như nửa đùa nửa thật.
Phương Tử Linh khẽ bật cười cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“ Anh thật là thú vị.”
“ Cảm ơn vì lời khen.” Lưu An Vũ khẽ nghiêng đầu, làm một kiểu chào đúng chất quý tộc.
“ Tôi xem ah không giống như một người pha café.”
“ Thật ra… tôi là chủ quán.” Lưu An Vũ tỏ ra thần bí, thì thầm vào tai cô.
“ Lần sau tôi sẽ thường xuyên đến đây.” Cô một lần nữa bật cười, người này đúng là rất thú vị.
“ Mà… bức tường đó là gì vậy?” Phương Tử Linh đột nhiên chú ý tới bức tường màu trắng có dán rất nhiều ảnh kia.
“ Vi khách nào lần đầu tiên đến đây cũng đều hỏi câu này. Đó là bức tường tình yêu.”
“ Tôi có thể đến đó xem một chút được không?”
“ Tất nhiên. Nếu lần sau cô đến cùng bạn trai tôi sẽ chụp ảnh giúp cô.”
“ Tôi chưa có bạn trai.” Phương Tử Linh tiến gần tới bức tường, ở đầu đều là ảnh của những đôi yêu nhau.
Một bức ảnh thu hút sự chút ý của cô. Cô có chút sững người, cảm giác như có thứ gì đó vừa mới vuột khỏi tay mình.
Trong bức ảnh là Hoàng Thiên Vũ cùng Vũ Linh Nhi.
/118
|