Đối với học sinh có lẽ kỳ nghỉ tết là kỳ nghỉ dài nhất, cũng là kỳ nghỉ đáng mong đợi nhất. Nhưng khi kết thúc nó, những điều tiếp theo lại khiến họ ghét nhất. Đó là việc phải đi học lại. Sân trường vốn ồn ào náo nhiệt hôm nay lại tăng lên gấp mấy lần, dường như cái dư vị ngày tết vẫn còn chưa kết thúc.
Vũ Linh Nhi vẫn thường hay đi một mình. Rất nhiều tháng trôi qua, cũng có rất nhiều điều đã thay đổi. Vậy mà ngoại trừ Hoàng Thiên Vũ cùng mấy người bạn của cậu ta, cô dường như vẫn chưa có bạn. Điều này cô cũng không mấy bận tâm, dù sao cô cũng là người sống khép kín, cái ồn ào không hợp với cô.
“ Đứng lại.”
Một giọng nói cắt ngang dòng suy của cô. Cô lại một lần nữa gặp cô ta – Đinh Trần Hải Yến. Cô không hiểu tại sao cô ta luôn gây khó dễ cho cô, trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy.
“ Lâu không gặp, xem ra màu tươi tỉnh gớm.” Đinh Trần Hải Yến khinh khỉnh nhìn cô.
Hải Yến cô ta nhận ra rằng ánh mặt của con người này khác trước đây không còn trống rỗng vô hồn nữa mà thay vào đó lại là một sự yếu đuối. Thế nhưng trong cái yếu đuối đó lại có một chút quật cường. Cảm giác mà cô mang lại cho cô ta bây giờ nhiều hơn là một sự thách thức. Nó giống như khinh thường.
“ Tao tưởng mày bị câm.” Hải Yến dùng đôi tay với những cái móng được tô vẽ tỉ mỉ đánh nhẹ lên mặt cô mấy cái.
Vũ Linh Nhi đứng yên tại chỗ, nhìn cô ta. “ Tôi đã làm gì cô? Tại sao luôn gây khó dễ cho tôi?”
Hải Yến có phần ngạc nhiên vì câu hỏi của cô, con người này so với trước đây đã thay đổi quá nhiều, lại là một sự thanh cao đến đáng khinh. Cô luôn khiến cho Hải Yến này cảm thấy mình luôn đứng dưới.
“ Bởi vì… tao ghét mày.” Hải Yến nhếch miệng nói, kèm theo đó là một cái tát nảy lửa.
Những người chứng kiến xung quanh ồ lên một tiếng nhưng cũng không mấy ngạc nhiên. Họ nhìn cảnh này cũng đã quen rồi. Nhưng tò mò vẫn là bản tính của con người, những học sinh vây quanh xem cũng không ít. Đây lại là sân trường, cho nên số người bu lại theo thế mà gia tăng.
Mặt Vũ Linh Nhi nghiêng hẳn sang một bên, má phải bỏng rát còn có vài vết xước đang chảy máu do móng tay cô ta cào phải. Cô không hiểu, cô gây chuyện gì với cô ta mà cô ta luôn làm như vật với cô? Trước đây cô có thể chịu đựng như hiện tại dường như lại không. Cô cảm thấy rất khó chịu, bản tính của cô vốn không phải nhẫn nại để người ta đánh.
“ Tại sao?” Vũ Linh Nhi quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút tức giận.
“ Mày nghe không hiểu à? Tao ghét mày.” Trong đó không chỉ có ghen ghét, mà còn có chút đố kị. Cảm giác đó theo thời gian càng ngày càng lớn hơn.
Một cái tát nữa lại giáng xuống mặt Vũ Linh Nhi. Thế nhưng cái tay giữa không trung thì lại bị người ta nắm lấy. Người đó… lại chính là Vũ Linh Nhi.
“ Mày dám…” Đinh Trần Hải Yến giận sôi người, vung mạnh tay ra khỏi tay cô.
Vũ Linh Nhi thể chất vốn không được tốt, người cô rất yếu. Bị một cái vung tay kia làm cho mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
“ Dừng lại.”
Một giọng nói từ trong đám đông vọng ra. Và thật sự thì chủ nhân của giọng nói khiến người ta phải sửng sốt, không, đúng hơn là bang hoàng như không tin vào mắt mình được nữa. Chính là Trần Hà Duy.
Hoàng Thiên Vũ cũng không biết từ đâu chạy lại đỡ cô lên, đứng chắt trước mặt cô. Nhưng Đinh Trần Hải Yến giờ đây đâu để ý gì đến cậu, người mà cô ta để ý bây giờ là hắn. Hắn vẫn nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng nhưng so với mọi ngày lại băng lãnh hơn nhiều.
“ Cút hết khỏi đây cho tôi.” Trần Hà Duy nhìn những người đứng xung quanh, gằn giọng nói. Ngya lập tức toàn bộ sân trường trở nên vắng hoe, chỉ còn lại 4 người bọn họ.
“ Còn cô nữa. Về lớp đi.” Hắn ta nhìn Hải Yến lạnh lùng mà ra lệnh, trong đáy mặt không có lấy một tia cảm xúc. Không hiểu sao khi nhìn thấy cô ta cùng Vũ Linh Nhi, hắn lại có một xúc động muốn giết cô ta. Dường như mọi chuyện đã đi quá sự kiểm soát của hắn.
“ Em không đi! Tại sao em phải đi chứ?” Đinh Trần Hải Yến cảm thấy cô như có một cục tức nghẹn lại trong lòng khiến cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô ta có cảm giác như hắn đang bảo vệ con nhỏ đáng ghét kia. Nghĩ đến đây, cô ta lại quay sang nhìn Vũ Linh Nhi, đôi tay chớp cái nắm lấy tóc cô mà bắt đầu giật.
“ Cô làm cái gì vậy?” Hoàng Thiên Vũ kéo con người đang phát rồ kia ra khỏi người Vũ Linh Nhi nhưng không được.
Cô ta giống như một con thú đã lên cơn, đôi mắt đầy đáng sợ nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Nhi, đôi tay vẫn không ngừng cào cấu lên người cô. Hắn ta đột nhiên lại đứng bất động. Đôi mắt dài chứng kiến cảnh này lại lóe lên một tia sát ý.
Hoàng Thiên Vũ cuối cùng cũng gỡ được đôi móng vuốt của cô ta ra khỏi người Vũ Linh Nhi. Cô ta như phát điên lên, cậu phải giữ thật chặt mới không để cô ta nhào đến chô Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi đầu tóc rối bù, trên mặt và tay đều có vết cào cấu của cô ta. Linh Nhi hoảng sợ nhìn con người kia, đôi mắt đã ngâp đầy nước. Cô rốt cuộc đã làm cái gì động đến cô ta? Cô ta sao có thể đối xử với cô như vậy? Cô sợ hãi, cô lawesc mạnh đầu sau đó quay người, chạy nhanh ra khỏi cổng trường.
“ Linh Nhi!” Cậu ngạc nhiên, buông Hải Yến ra, chạy đuổi theo cô.
“ RẦM!! RẦM!! RẦM!!!!”
Trời đang sáng đột nhiên lại lóe lên vài tia chớp. Một cơn mưa ngay lập tức đổ âp xuống. Mưa rất nặng hạt, lại càng lúc càng to.
Dưới sân trường có hai người đang đứng. Họ đều đã ướt nhẹp. Cơn mưa lạnh xối thẳng vào người khiến cho Hải Yến cô chút ý thức, cô khẽ nhìn sang hắn. Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
“ Chát!!!”
Tiếng ta hòa vào với tiếng mưa nghe không rõ. Nhưng chính cô, lại nghe rất rõ.
Hắn tát cô? Hải Yến sững người nhìn hắn ta. Đây… là lần đầu tiên hắn tát cô? Lại là vì con nhỏ đó?
Trần Hà Duy không nhìn đến cô thêm nữa. Hắn quay người bước ra khỏi cổng trường, để lại cho người đằng sau một trái tim lạnh giá.
Hải Yến như mất đi hết sức lực, cả người ngồi bệt xuống nền đất ẩm ướt. Ánh mắt cô ta nhìn về phía bóng lưng của người kia đang mờ ảo trong làn mưa. Một nỗi chua xót tràn ngập trong lòng.
Không! Là đau! Cô rất đau!
Lòng cô đau, tim cô cũng đau. Trái tim giống như bị cắt ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh. Nước mưa vẫn không ngừng xối lên người cô, làm ướt mái tóc của cô, khuôn mặt cô, lòng cô. Cái lạnh của mùa đông, của mưa như muốn đóng băng lấy cô. Cô rất lạnh. Rất đau.
Trong làn mưa, cô không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mặt của mình nữa.
***
“ Rào! Rào! Rào!!!”
“ Trời mưa rồi?” Phương Tử Linh ngồi trong quán café nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài trời đang mưa rất to, nhưng trong này lại thật ấm áp. Vậy mà… lòng cô lại có chút lạnh. Cô còn phải làm rõ một chuyện, như mối tình bao năm qua. Làm rõ là nên bắt đầu, hay nên kết thúc.
“ Rào! Rào! Rào!”
Trời vẫn mưa rất to. Giống như cô nghĩ “ Góc khuất” là một nơi hoàn hảo để trú mưa. Nhưng không phải là một nơi hoàn hảo để đợi mưa tạnh. Có đôi khi là hòa mình vào cơn mưa để xóa sách mọi thứ lại là điều tốt hơn.
Tách café cô để trên bàn vơi một nửa đã nguội lạnh từ bao giờ. Cô đứng dậy ra quầy thu ngân tính tiền.
“ Trời còn đang mưa rất to. Cô ở lại thêm chút nữa.” Lưu An Vũ cười.
“ Phải từ chối lời mời của anh rồi. Tôi có việc bận.” Phương Tử Linh đưa tiền cho anh ta.
“ Vậy cô dùn tạm cái ô này đi. Lúc nào đến đây trả tôi sau cũng được.” Anh ta lấy cho cô một chiếc ô.
“ Không phải quán anh lúc nào cũng dự trữ ô đấy chứ?” Cô nói đùa.
“ Không! Là do cô hôm nay may mắn thôi. Bình thường tôi toàn cho khách đội mưa về.” Anh đùa lại.
Cô khẽ bật cười. Người này là người có thể làm cho người khác cảm thấy vui vẻ. Cô cầm lấy chiếc ô mà anh đưa.
“ Tôi sẽ trả lại.”
“ Lần sau lại đến.”
“ Leng keng! Leng keng!” Tiếng chuông gió vang lên trong mưa.
Bóng dáng cô gái cầm chiếc ô khuất dần trong làn mưa.
Vũ Linh Nhi vẫn thường hay đi một mình. Rất nhiều tháng trôi qua, cũng có rất nhiều điều đã thay đổi. Vậy mà ngoại trừ Hoàng Thiên Vũ cùng mấy người bạn của cậu ta, cô dường như vẫn chưa có bạn. Điều này cô cũng không mấy bận tâm, dù sao cô cũng là người sống khép kín, cái ồn ào không hợp với cô.
“ Đứng lại.”
Một giọng nói cắt ngang dòng suy của cô. Cô lại một lần nữa gặp cô ta – Đinh Trần Hải Yến. Cô không hiểu tại sao cô ta luôn gây khó dễ cho cô, trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy.
“ Lâu không gặp, xem ra màu tươi tỉnh gớm.” Đinh Trần Hải Yến khinh khỉnh nhìn cô.
Hải Yến cô ta nhận ra rằng ánh mặt của con người này khác trước đây không còn trống rỗng vô hồn nữa mà thay vào đó lại là một sự yếu đuối. Thế nhưng trong cái yếu đuối đó lại có một chút quật cường. Cảm giác mà cô mang lại cho cô ta bây giờ nhiều hơn là một sự thách thức. Nó giống như khinh thường.
“ Tao tưởng mày bị câm.” Hải Yến dùng đôi tay với những cái móng được tô vẽ tỉ mỉ đánh nhẹ lên mặt cô mấy cái.
Vũ Linh Nhi đứng yên tại chỗ, nhìn cô ta. “ Tôi đã làm gì cô? Tại sao luôn gây khó dễ cho tôi?”
Hải Yến có phần ngạc nhiên vì câu hỏi của cô, con người này so với trước đây đã thay đổi quá nhiều, lại là một sự thanh cao đến đáng khinh. Cô luôn khiến cho Hải Yến này cảm thấy mình luôn đứng dưới.
“ Bởi vì… tao ghét mày.” Hải Yến nhếch miệng nói, kèm theo đó là một cái tát nảy lửa.
Những người chứng kiến xung quanh ồ lên một tiếng nhưng cũng không mấy ngạc nhiên. Họ nhìn cảnh này cũng đã quen rồi. Nhưng tò mò vẫn là bản tính của con người, những học sinh vây quanh xem cũng không ít. Đây lại là sân trường, cho nên số người bu lại theo thế mà gia tăng.
Mặt Vũ Linh Nhi nghiêng hẳn sang một bên, má phải bỏng rát còn có vài vết xước đang chảy máu do móng tay cô ta cào phải. Cô không hiểu, cô gây chuyện gì với cô ta mà cô ta luôn làm như vật với cô? Trước đây cô có thể chịu đựng như hiện tại dường như lại không. Cô cảm thấy rất khó chịu, bản tính của cô vốn không phải nhẫn nại để người ta đánh.
“ Tại sao?” Vũ Linh Nhi quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút tức giận.
“ Mày nghe không hiểu à? Tao ghét mày.” Trong đó không chỉ có ghen ghét, mà còn có chút đố kị. Cảm giác đó theo thời gian càng ngày càng lớn hơn.
Một cái tát nữa lại giáng xuống mặt Vũ Linh Nhi. Thế nhưng cái tay giữa không trung thì lại bị người ta nắm lấy. Người đó… lại chính là Vũ Linh Nhi.
“ Mày dám…” Đinh Trần Hải Yến giận sôi người, vung mạnh tay ra khỏi tay cô.
Vũ Linh Nhi thể chất vốn không được tốt, người cô rất yếu. Bị một cái vung tay kia làm cho mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
“ Dừng lại.”
Một giọng nói từ trong đám đông vọng ra. Và thật sự thì chủ nhân của giọng nói khiến người ta phải sửng sốt, không, đúng hơn là bang hoàng như không tin vào mắt mình được nữa. Chính là Trần Hà Duy.
Hoàng Thiên Vũ cũng không biết từ đâu chạy lại đỡ cô lên, đứng chắt trước mặt cô. Nhưng Đinh Trần Hải Yến giờ đây đâu để ý gì đến cậu, người mà cô ta để ý bây giờ là hắn. Hắn vẫn nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng nhưng so với mọi ngày lại băng lãnh hơn nhiều.
“ Cút hết khỏi đây cho tôi.” Trần Hà Duy nhìn những người đứng xung quanh, gằn giọng nói. Ngya lập tức toàn bộ sân trường trở nên vắng hoe, chỉ còn lại 4 người bọn họ.
“ Còn cô nữa. Về lớp đi.” Hắn ta nhìn Hải Yến lạnh lùng mà ra lệnh, trong đáy mặt không có lấy một tia cảm xúc. Không hiểu sao khi nhìn thấy cô ta cùng Vũ Linh Nhi, hắn lại có một xúc động muốn giết cô ta. Dường như mọi chuyện đã đi quá sự kiểm soát của hắn.
“ Em không đi! Tại sao em phải đi chứ?” Đinh Trần Hải Yến cảm thấy cô như có một cục tức nghẹn lại trong lòng khiến cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô ta có cảm giác như hắn đang bảo vệ con nhỏ đáng ghét kia. Nghĩ đến đây, cô ta lại quay sang nhìn Vũ Linh Nhi, đôi tay chớp cái nắm lấy tóc cô mà bắt đầu giật.
“ Cô làm cái gì vậy?” Hoàng Thiên Vũ kéo con người đang phát rồ kia ra khỏi người Vũ Linh Nhi nhưng không được.
Cô ta giống như một con thú đã lên cơn, đôi mắt đầy đáng sợ nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Nhi, đôi tay vẫn không ngừng cào cấu lên người cô. Hắn ta đột nhiên lại đứng bất động. Đôi mắt dài chứng kiến cảnh này lại lóe lên một tia sát ý.
Hoàng Thiên Vũ cuối cùng cũng gỡ được đôi móng vuốt của cô ta ra khỏi người Vũ Linh Nhi. Cô ta như phát điên lên, cậu phải giữ thật chặt mới không để cô ta nhào đến chô Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi đầu tóc rối bù, trên mặt và tay đều có vết cào cấu của cô ta. Linh Nhi hoảng sợ nhìn con người kia, đôi mắt đã ngâp đầy nước. Cô rốt cuộc đã làm cái gì động đến cô ta? Cô ta sao có thể đối xử với cô như vậy? Cô sợ hãi, cô lawesc mạnh đầu sau đó quay người, chạy nhanh ra khỏi cổng trường.
“ Linh Nhi!” Cậu ngạc nhiên, buông Hải Yến ra, chạy đuổi theo cô.
“ RẦM!! RẦM!! RẦM!!!!”
Trời đang sáng đột nhiên lại lóe lên vài tia chớp. Một cơn mưa ngay lập tức đổ âp xuống. Mưa rất nặng hạt, lại càng lúc càng to.
Dưới sân trường có hai người đang đứng. Họ đều đã ướt nhẹp. Cơn mưa lạnh xối thẳng vào người khiến cho Hải Yến cô chút ý thức, cô khẽ nhìn sang hắn. Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
“ Chát!!!”
Tiếng ta hòa vào với tiếng mưa nghe không rõ. Nhưng chính cô, lại nghe rất rõ.
Hắn tát cô? Hải Yến sững người nhìn hắn ta. Đây… là lần đầu tiên hắn tát cô? Lại là vì con nhỏ đó?
Trần Hà Duy không nhìn đến cô thêm nữa. Hắn quay người bước ra khỏi cổng trường, để lại cho người đằng sau một trái tim lạnh giá.
Hải Yến như mất đi hết sức lực, cả người ngồi bệt xuống nền đất ẩm ướt. Ánh mắt cô ta nhìn về phía bóng lưng của người kia đang mờ ảo trong làn mưa. Một nỗi chua xót tràn ngập trong lòng.
Không! Là đau! Cô rất đau!
Lòng cô đau, tim cô cũng đau. Trái tim giống như bị cắt ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh. Nước mưa vẫn không ngừng xối lên người cô, làm ướt mái tóc của cô, khuôn mặt cô, lòng cô. Cái lạnh của mùa đông, của mưa như muốn đóng băng lấy cô. Cô rất lạnh. Rất đau.
Trong làn mưa, cô không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mặt của mình nữa.
***
“ Rào! Rào! Rào!!!”
“ Trời mưa rồi?” Phương Tử Linh ngồi trong quán café nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài trời đang mưa rất to, nhưng trong này lại thật ấm áp. Vậy mà… lòng cô lại có chút lạnh. Cô còn phải làm rõ một chuyện, như mối tình bao năm qua. Làm rõ là nên bắt đầu, hay nên kết thúc.
“ Rào! Rào! Rào!”
Trời vẫn mưa rất to. Giống như cô nghĩ “ Góc khuất” là một nơi hoàn hảo để trú mưa. Nhưng không phải là một nơi hoàn hảo để đợi mưa tạnh. Có đôi khi là hòa mình vào cơn mưa để xóa sách mọi thứ lại là điều tốt hơn.
Tách café cô để trên bàn vơi một nửa đã nguội lạnh từ bao giờ. Cô đứng dậy ra quầy thu ngân tính tiền.
“ Trời còn đang mưa rất to. Cô ở lại thêm chút nữa.” Lưu An Vũ cười.
“ Phải từ chối lời mời của anh rồi. Tôi có việc bận.” Phương Tử Linh đưa tiền cho anh ta.
“ Vậy cô dùn tạm cái ô này đi. Lúc nào đến đây trả tôi sau cũng được.” Anh ta lấy cho cô một chiếc ô.
“ Không phải quán anh lúc nào cũng dự trữ ô đấy chứ?” Cô nói đùa.
“ Không! Là do cô hôm nay may mắn thôi. Bình thường tôi toàn cho khách đội mưa về.” Anh đùa lại.
Cô khẽ bật cười. Người này là người có thể làm cho người khác cảm thấy vui vẻ. Cô cầm lấy chiếc ô mà anh đưa.
“ Tôi sẽ trả lại.”
“ Lần sau lại đến.”
“ Leng keng! Leng keng!” Tiếng chuông gió vang lên trong mưa.
Bóng dáng cô gái cầm chiếc ô khuất dần trong làn mưa.
/118
|