“ Rào! Rào! Rào!!”
Trời mưa rất to, những hạt mưa rơi xuống mặt đường ngày một nặng hạt. Nó cản trở tầm nhìn của con người, những thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo. Nó giống như muốn che đi đau thương, nhưng sau khi mưa tạnh liệu sẽ có cầu vồng?
“ Linh Nhi!”
Tiếng hét này dù có to cũng không thể át đi tiếng mưa. Nó như bị làn mưa nuốt chửng, hòa vào những âm “rào rào” ngày một lớn. Đến nỗi có khi chủ nhân của âm thanh này cũng không nghe rõ.
Hoàng Thiên Vũ cả người đã ướt nhẹp không ngừng tìm kiếm xung quanh. Nhưng cơn mưa đã cản trở tầm nhìn của cậu rất nhiều. Cậu chỉ có thể nhìn thấy những dáng người mở mờ ở phía xa. Cậu vẫn tìm kiếm bóng dáng cô, cũng không để ý đến cả người mình đã bị cái lạnh và nước mưa làm cho trở nên tím tái.
“ Rào! Rào! Rào!!!”
“ Vũ Linh Nhi! Cậu ở đâu?” Cậu không ngừng gào lên, từ lúc cô chạy ra ngoài đường đã không thấy đâu. Trời đang mửa to như vậy cậu thật sự lo lắng.
“ Ah…”
Đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng người ở phía trước, bóng người đó đáng tiến lại về phía cậu. Trong làn mưa…
***
“ Rào! Rào! Rào!!!”
Từng hạt mưa rơi xuống mái hiên rồi trượt theo một đường dài, nhỏ tí tách rơi xuống đất. Một dáng người nhỏ bé ngồi xổm trước một cửa hàng tạp hóa. Hôm nay của hàng đó không mở cửa.
Vũ Linh Nhi cả người ướt sũng, run cầm cập, hia tay cô ôm chặt lấy thân thể mong truyền được một chút độ ấm nhưng đến đôi tay cũng trở nên lạnh ngắt. Giống như một con mèo nhỏ bị mắc mưa tìm nơi trú ẩn. Vũ Linh Nhi nhìn ra ngoài kia, đôi mắt ngập nước.
Cô cảm thấy rất khó chịu. Vì cái gì cô gái kia cứ thích đánh cô? Cô đâu có làm gì cô ta? Trước đây là cô không để tâm nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô phải sống vì anh hai của cô. Tại sao những người đó lại không muốn cô sống vui vẻ một chút. Nói cô ngu ngốc cũng được, cô vốn không quan tâm đến lời bọn họ nói. Cô chỉ cho mình là người đơn giản, tâm tư của bọn họ cô không hiểu nổi. Cô cũng không muốn hiểu. Cô cảm thấy một ngọn lửa giận đang bùng lên trong lòng mình. Tất cả mọi người đều ghét bỏ cô. Tất cả! Chỉ có Vũ là quan tâm đến cô.
“ Cũng biết tìm chỗ trú mưa?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô hơi ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay ánh mắt châm chọc của hắn.
Nhưng cô không hề biết khi nhìn thấy cô một mình ngồi ở kia lòng hắn có chút nhẹ nhõm vì ít nhất hắn cũng đã tìm thấy cô. Hắn không quản trời đang mưa liền đột đầu trần đi tìm cô, kết quả giờ ướt sũng như chuột lột.
Vũ Linh Nhi có chút sợ sệt cúi đầu không nói chuyện với hắn. Lại một người nữa cảm thấy ghét cô. Trong lòng cô nghĩ: Tại sao hắn luôn lạnh lùng nhìn cô, cô đắc tội gì với hắn.
“ Lại bị câm rồi sao?” Hắn dùng chân đá đá cô.
“ Đừng động vào tôi.” Cô không biết lấy đâu ra khí lực để trừng mắt với hắn. Trước đây cô luôn sợ sệt nghe theo lời hắn, nhưng hôm nay cô đang tức giận. Cô đột nhiên cảm thấy bao nhiêu chuyện hắn làm với cô trước nay thật quá đang. Cô có chút tủi thân. Mọi chuyện khó chịu bấy lâu nay như dồn lại một chỗ để rồi bây giờ bùng phát.
“ Cô nói cái gì?” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhíu mày nhìn cô, ánh mắt toát ra sự uy hiếp.
Mèo nhỏ hôm nay biến thành con hổ giấy rồi sao?
Cô bị ánh mắt kia của hắn dọa cho sợ. Những dũng cảm ban nãy không biết bay đi đâu hết. Cô hơi lùi ra đằng sau, lại càng cảm thấy ấm ức. Cô lại bật khóc.
“ Khóc cái gì mà khóc. Tự chạy ra ngoài còn ngồi đấy mà khóc.” Hắn ta có chút tức giận, lạnh lùng nhìn cô. Chạy ra giữa trời đang mưa to mà chỉ nhận lại được thái độ đó? Hắn không khỏi cảm thấy mình thật nực cười.
“ Đứng lên!” Hắn ra lệnh, đứng từ trên cao nhìn xuống. Vũ Linh Nhi giống như con mèo nhỏ đang mít ướt. Hắn lại có chút mềm lòng, kéo tay cô đứng lên. Nhưng động tác cũng không gọi gì là nhẹ nhàng. Cổ ta cô bị nắm tới phát đau.
Vũ Linh Nhi kho chịu giãy ta ra.
“ Không muốn chết thì đừng có làm tôi tức giận.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, hằn học nói.
Vũ Linh Nhi vẫn tiếp tục khóc, hắn lại làm như thế với cô. Cô tức giận, giằng mạnh tay ra khỏi tay hắn.
“ Tôi làm gì anh mà anh suốt ngày khó chịu với tôi?” Cô gào lên.
Hắn nhìn cô, có chút ngạc nhiên. Tức giận một lần nữa lạnh bùng lên trong người hắn. Con mèo kia lại dám chống đối hắn?
“ Điên sao?” Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi không thèm đôi co với cô, đứng yên đợi mưa tạnh.
Cô trừng mắt nhìn hắn sao đó cũng im lặng, quay mặt đi chỗ khác. Không khí rơi vào trầm mặc.
“ Rào! Rào! Rào! Rào!!”
Mưa dần dần nhỏ lại rồi cho đến khi tạnh hẳn. Con đường đã ngập đầy nước.Những tiếng nước tí tách từ mái hiên rơi xuống.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô kịp phản kháng kéo cô đi. Dù sao vẫn phải về trường.
Ngay gần đó, có hai dáng người đang quan sát bọn họ.
***
“ Tạnh mưa rồi.” Phương Tử Linh bỏ cái ôm đang che mưa cho mình và Hoàng Thiên Vũ ra, gập lại. Lúc nãy cô đang đi trên đường thì nhìn thấy ai giống như là cậu. Hóa ra đúng là cậu thật. Cậu cả người ướt hết mà còn đứng dưới mưa. Không sợ bị cảm lạnh chắc.
Hoàng Thiên Vũ không để ý đến câu nói của cô chị kia. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa hàng tạp hóa đằng kia, nơi Vũ Linh Nhi và Trần Hà Duy đang đứng. Trong lòng đột nhiên nổi lên một tia ghen tức, lại có chua xót.
Phương Tử Linh nhìn theo hướng nhìn của cậu, có chút sửng sốt. Sau đó cô im lặng, không nói gì, chỉ nhìn vào cậu. Đôi mắt toát lên chút bi thương. Đúng là cô bé đó sao? Hay là du cô suy nghĩ quá nhiều. Nhưng… bức ảnh đó… Cô thật sự muốn hỏi. Nhưng dường như cô lại rất sợ câu trả lời từ cậu.
Một lúc thật lâu sau, cô thu hết can đảm nhìn về phía cửa hàng tạp hóa kia. Hai người đó đã rời khỏi. Hoàng Thiên Vũ vẫn đứng yên bất động.
“ Vũ.” Cô khẽ lên tiếng.
Cậu hơi giật mình nghiêng đầu, nhìn cô.
“ Em… thích cô bé đó sao?” Phương Tử Linh nhìn thẳng vào mắt cậu, thấy trong đó có chút dao động. Cô cảm thấy như hy vọng của mình lại xa thêm.
Cậu im lặng.
Cô cười nhẹ, một nụ cười buồn. Cô nói: “ Chị đã từng nói với im rồi đúng không? Rằng chị thích em.”
“ Chị…” Người này đã từng nói với cậu câu đó nhưng cậu luôn nghĩ đó chỉ là một trò đùa.
“ Đấy không phải là lời nói đùa.” Cô nghiêm túc nói.
“ Xin lỗi.” Cậu cúi đầu.
“ Tại sao em phải xin lỗi? Không phải! Đúng không?...” Cô vẫn có tự tạo ra một thế giới để huyễn hoặc chính mình. Rằng cô vẫn còn cơ hội.
Mặc dù biết đó là vô vọng,
Mặc dù biết đó chỉ là lời nói lúc vui đùa.
Nhưng cô vẫn luôn tự lừa dối bản thân nó là thật.
Cậu đừng có phá ta giấc mộng của cô chứ…
“ Không phải! Đúng không? Không phải đâu! Em đã từng nói em thích những cô gái tóc dài.” Cô biết lời mình nói thật vô lý nhưng cô vẫn muốn tại cho chính mình một sợi dây để có thể nắm lấy. Nó giống như điểm tự cuối cùng của cô.
Cô còn nhớ, lần đầu tiên cậu gặp cô. Cậu đã nói với cô rằng.
“ Tóc chị thật đẹp. Em rất thích những cô gái có mái tóc dài.”
Lúc đấy cô đang định đi căt tóc, ấy vậy mà lại thôi. Cô… đã nuôi tóc dài từ đó đến giờ.
“ Thật ra… Linh Nhi chính là cô gái đó. Cô gái có mái tóc dài mà em gặp năm xưa.”
“ Chị… không còn hy vọng nữa phải không?” Cô đến cả sợi dây cuối cùng cũng không thể nắm lấy. Cô có chút bi thương nhìn cậu.
“ Em…” Cậu khó xử nhìn cô. Cậu không nghĩ tình chị em lại biến đổi thành như vậy.
“ Em không cần phải nói gì cả. Càng không cần phải xin lỗi chị. Chị hiểu rồi.” Cô mỉm cười nhìn cậu, quay người bước đi.
Như vậy cô có thể cắt đứt dễ dàng, giữa hai người chưa từng có cái gì, cũng không cần phải níu kéo. Cứ thế quên đi thôi. Cô cứ như vậy chấm dứt mối tình đầu. Cô không muốn người khác phải vì cô mà cảm thấy tội lỗi, là cô bắt đầu trước, không đạt được gì cũng không thể trách ai. Ra đi trong vui vẻ, như vậy là được rồi. Nhưng sao tim vẫn có chút nhói đau?
“ Rào! Rào! Rào!!” Trời lại đổ mưa.
Hoàng THiên Vũ đứng ngẩng ra nhìn theo bóng dáng cô. Mưa hắt vào mặt khiến cậu cảm thấy lạnh buốt. Cậu đã phụ một người. Nhưng lại không thể nói ra hai chữ “xin lỗi”. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng. Giống như trong chuyện tình cảm của cậu. Cậu là người đến trước nhưng vẫn bị vuột mất cơ hội.
Trời mưa rất to, những hạt mưa rơi xuống mặt đường ngày một nặng hạt. Nó cản trở tầm nhìn của con người, những thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo. Nó giống như muốn che đi đau thương, nhưng sau khi mưa tạnh liệu sẽ có cầu vồng?
“ Linh Nhi!”
Tiếng hét này dù có to cũng không thể át đi tiếng mưa. Nó như bị làn mưa nuốt chửng, hòa vào những âm “rào rào” ngày một lớn. Đến nỗi có khi chủ nhân của âm thanh này cũng không nghe rõ.
Hoàng Thiên Vũ cả người đã ướt nhẹp không ngừng tìm kiếm xung quanh. Nhưng cơn mưa đã cản trở tầm nhìn của cậu rất nhiều. Cậu chỉ có thể nhìn thấy những dáng người mở mờ ở phía xa. Cậu vẫn tìm kiếm bóng dáng cô, cũng không để ý đến cả người mình đã bị cái lạnh và nước mưa làm cho trở nên tím tái.
“ Rào! Rào! Rào!!!”
“ Vũ Linh Nhi! Cậu ở đâu?” Cậu không ngừng gào lên, từ lúc cô chạy ra ngoài đường đã không thấy đâu. Trời đang mửa to như vậy cậu thật sự lo lắng.
“ Ah…”
Đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng người ở phía trước, bóng người đó đáng tiến lại về phía cậu. Trong làn mưa…
***
“ Rào! Rào! Rào!!!”
Từng hạt mưa rơi xuống mái hiên rồi trượt theo một đường dài, nhỏ tí tách rơi xuống đất. Một dáng người nhỏ bé ngồi xổm trước một cửa hàng tạp hóa. Hôm nay của hàng đó không mở cửa.
Vũ Linh Nhi cả người ướt sũng, run cầm cập, hia tay cô ôm chặt lấy thân thể mong truyền được một chút độ ấm nhưng đến đôi tay cũng trở nên lạnh ngắt. Giống như một con mèo nhỏ bị mắc mưa tìm nơi trú ẩn. Vũ Linh Nhi nhìn ra ngoài kia, đôi mắt ngập nước.
Cô cảm thấy rất khó chịu. Vì cái gì cô gái kia cứ thích đánh cô? Cô đâu có làm gì cô ta? Trước đây là cô không để tâm nhưng bây giờ thì khác rồi. Cô phải sống vì anh hai của cô. Tại sao những người đó lại không muốn cô sống vui vẻ một chút. Nói cô ngu ngốc cũng được, cô vốn không quan tâm đến lời bọn họ nói. Cô chỉ cho mình là người đơn giản, tâm tư của bọn họ cô không hiểu nổi. Cô cũng không muốn hiểu. Cô cảm thấy một ngọn lửa giận đang bùng lên trong lòng mình. Tất cả mọi người đều ghét bỏ cô. Tất cả! Chỉ có Vũ là quan tâm đến cô.
“ Cũng biết tìm chỗ trú mưa?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô hơi ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay ánh mắt châm chọc của hắn.
Nhưng cô không hề biết khi nhìn thấy cô một mình ngồi ở kia lòng hắn có chút nhẹ nhõm vì ít nhất hắn cũng đã tìm thấy cô. Hắn không quản trời đang mưa liền đột đầu trần đi tìm cô, kết quả giờ ướt sũng như chuột lột.
Vũ Linh Nhi có chút sợ sệt cúi đầu không nói chuyện với hắn. Lại một người nữa cảm thấy ghét cô. Trong lòng cô nghĩ: Tại sao hắn luôn lạnh lùng nhìn cô, cô đắc tội gì với hắn.
“ Lại bị câm rồi sao?” Hắn dùng chân đá đá cô.
“ Đừng động vào tôi.” Cô không biết lấy đâu ra khí lực để trừng mắt với hắn. Trước đây cô luôn sợ sệt nghe theo lời hắn, nhưng hôm nay cô đang tức giận. Cô đột nhiên cảm thấy bao nhiêu chuyện hắn làm với cô trước nay thật quá đang. Cô có chút tủi thân. Mọi chuyện khó chịu bấy lâu nay như dồn lại một chỗ để rồi bây giờ bùng phát.
“ Cô nói cái gì?” Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhíu mày nhìn cô, ánh mắt toát ra sự uy hiếp.
Mèo nhỏ hôm nay biến thành con hổ giấy rồi sao?
Cô bị ánh mắt kia của hắn dọa cho sợ. Những dũng cảm ban nãy không biết bay đi đâu hết. Cô hơi lùi ra đằng sau, lại càng cảm thấy ấm ức. Cô lại bật khóc.
“ Khóc cái gì mà khóc. Tự chạy ra ngoài còn ngồi đấy mà khóc.” Hắn ta có chút tức giận, lạnh lùng nhìn cô. Chạy ra giữa trời đang mưa to mà chỉ nhận lại được thái độ đó? Hắn không khỏi cảm thấy mình thật nực cười.
“ Đứng lên!” Hắn ra lệnh, đứng từ trên cao nhìn xuống. Vũ Linh Nhi giống như con mèo nhỏ đang mít ướt. Hắn lại có chút mềm lòng, kéo tay cô đứng lên. Nhưng động tác cũng không gọi gì là nhẹ nhàng. Cổ ta cô bị nắm tới phát đau.
Vũ Linh Nhi kho chịu giãy ta ra.
“ Không muốn chết thì đừng có làm tôi tức giận.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, hằn học nói.
Vũ Linh Nhi vẫn tiếp tục khóc, hắn lại làm như thế với cô. Cô tức giận, giằng mạnh tay ra khỏi tay hắn.
“ Tôi làm gì anh mà anh suốt ngày khó chịu với tôi?” Cô gào lên.
Hắn nhìn cô, có chút ngạc nhiên. Tức giận một lần nữa lạnh bùng lên trong người hắn. Con mèo kia lại dám chống đối hắn?
“ Điên sao?” Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu rồi không thèm đôi co với cô, đứng yên đợi mưa tạnh.
Cô trừng mắt nhìn hắn sao đó cũng im lặng, quay mặt đi chỗ khác. Không khí rơi vào trầm mặc.
“ Rào! Rào! Rào! Rào!!”
Mưa dần dần nhỏ lại rồi cho đến khi tạnh hẳn. Con đường đã ngập đầy nước.Những tiếng nước tí tách từ mái hiên rơi xuống.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô kịp phản kháng kéo cô đi. Dù sao vẫn phải về trường.
Ngay gần đó, có hai dáng người đang quan sát bọn họ.
***
“ Tạnh mưa rồi.” Phương Tử Linh bỏ cái ôm đang che mưa cho mình và Hoàng Thiên Vũ ra, gập lại. Lúc nãy cô đang đi trên đường thì nhìn thấy ai giống như là cậu. Hóa ra đúng là cậu thật. Cậu cả người ướt hết mà còn đứng dưới mưa. Không sợ bị cảm lạnh chắc.
Hoàng Thiên Vũ không để ý đến câu nói của cô chị kia. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa hàng tạp hóa đằng kia, nơi Vũ Linh Nhi và Trần Hà Duy đang đứng. Trong lòng đột nhiên nổi lên một tia ghen tức, lại có chua xót.
Phương Tử Linh nhìn theo hướng nhìn của cậu, có chút sửng sốt. Sau đó cô im lặng, không nói gì, chỉ nhìn vào cậu. Đôi mắt toát lên chút bi thương. Đúng là cô bé đó sao? Hay là du cô suy nghĩ quá nhiều. Nhưng… bức ảnh đó… Cô thật sự muốn hỏi. Nhưng dường như cô lại rất sợ câu trả lời từ cậu.
Một lúc thật lâu sau, cô thu hết can đảm nhìn về phía cửa hàng tạp hóa kia. Hai người đó đã rời khỏi. Hoàng Thiên Vũ vẫn đứng yên bất động.
“ Vũ.” Cô khẽ lên tiếng.
Cậu hơi giật mình nghiêng đầu, nhìn cô.
“ Em… thích cô bé đó sao?” Phương Tử Linh nhìn thẳng vào mắt cậu, thấy trong đó có chút dao động. Cô cảm thấy như hy vọng của mình lại xa thêm.
Cậu im lặng.
Cô cười nhẹ, một nụ cười buồn. Cô nói: “ Chị đã từng nói với im rồi đúng không? Rằng chị thích em.”
“ Chị…” Người này đã từng nói với cậu câu đó nhưng cậu luôn nghĩ đó chỉ là một trò đùa.
“ Đấy không phải là lời nói đùa.” Cô nghiêm túc nói.
“ Xin lỗi.” Cậu cúi đầu.
“ Tại sao em phải xin lỗi? Không phải! Đúng không?...” Cô vẫn có tự tạo ra một thế giới để huyễn hoặc chính mình. Rằng cô vẫn còn cơ hội.
Mặc dù biết đó là vô vọng,
Mặc dù biết đó chỉ là lời nói lúc vui đùa.
Nhưng cô vẫn luôn tự lừa dối bản thân nó là thật.
Cậu đừng có phá ta giấc mộng của cô chứ…
“ Không phải! Đúng không? Không phải đâu! Em đã từng nói em thích những cô gái tóc dài.” Cô biết lời mình nói thật vô lý nhưng cô vẫn muốn tại cho chính mình một sợi dây để có thể nắm lấy. Nó giống như điểm tự cuối cùng của cô.
Cô còn nhớ, lần đầu tiên cậu gặp cô. Cậu đã nói với cô rằng.
“ Tóc chị thật đẹp. Em rất thích những cô gái có mái tóc dài.”
Lúc đấy cô đang định đi căt tóc, ấy vậy mà lại thôi. Cô… đã nuôi tóc dài từ đó đến giờ.
“ Thật ra… Linh Nhi chính là cô gái đó. Cô gái có mái tóc dài mà em gặp năm xưa.”
“ Chị… không còn hy vọng nữa phải không?” Cô đến cả sợi dây cuối cùng cũng không thể nắm lấy. Cô có chút bi thương nhìn cậu.
“ Em…” Cậu khó xử nhìn cô. Cậu không nghĩ tình chị em lại biến đổi thành như vậy.
“ Em không cần phải nói gì cả. Càng không cần phải xin lỗi chị. Chị hiểu rồi.” Cô mỉm cười nhìn cậu, quay người bước đi.
Như vậy cô có thể cắt đứt dễ dàng, giữa hai người chưa từng có cái gì, cũng không cần phải níu kéo. Cứ thế quên đi thôi. Cô cứ như vậy chấm dứt mối tình đầu. Cô không muốn người khác phải vì cô mà cảm thấy tội lỗi, là cô bắt đầu trước, không đạt được gì cũng không thể trách ai. Ra đi trong vui vẻ, như vậy là được rồi. Nhưng sao tim vẫn có chút nhói đau?
“ Rào! Rào! Rào!!” Trời lại đổ mưa.
Hoàng THiên Vũ đứng ngẩng ra nhìn theo bóng dáng cô. Mưa hắt vào mặt khiến cậu cảm thấy lạnh buốt. Cậu đã phụ một người. Nhưng lại không thể nói ra hai chữ “xin lỗi”. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng. Giống như trong chuyện tình cảm của cậu. Cậu là người đến trước nhưng vẫn bị vuột mất cơ hội.
/118
|