Sân trường sau giờ tan học dần dần trở nên vắng vẻ. Vũ Linh Nhi một mình ngồi trên ghế đá đằng sau trường. Ở đây trước là khu đất hoang, bây giờ được cải tạo thành sân sau. Nhưng cũng rất ít người lui tới.
“ Nhi Nhi!”
Hoàng Thiên Vũ chạy về phía cô.
“ Tôi có cái này cho cậu.” Cậu lấy từ trong túi áo ra cái gì đó, rồi nắm thật chặt. Cô nhất thời không biết nó là cái gì. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
“ Giơ tay ra.”
Cô làm theo lời cậu, giơ tay ra trước mặt cậu. Cậu đặt thứ gì đó vào tay cô, nó nhẹ.
“ Cái này… không phải. Mất rồi sao?” Vũ Linh Nhi nhìn vật trong lòng bàn tay mình, ngạc nhiên nhìn cậu. Đây không phải là chiếc vòng hình thánh giá mà cô làm mất sao? Sao nó….
Không phải là cậu tìm thấy nó chứ?
“ Tất nhiên là không phải nó. Tôi đã nhờ người làm một cái y hệt.” Cậu như đọc được ý nghĩ của cô, lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô.
“ Cậu…” Vũ Linh Nhi nhìn cậu, sống mũi đột nhiên trở nên cay xè. Cô thật sự rất muốn khóc. Cậu làm cô rất cảm động.
“ Ngốc! Đừng có khóc.” Cậu vươn ta ra xoa xoa đầu cô, giống như cưng chiều một đứa trẻ con, dịu dàng mà nói: “ Lần này đừng có làm mất nữa đấy nhé.”
Cô gật đầu thật mạnh, nắm chặt chiếc vòng trong tay. Nó lại trở về với cô rồi. Nó chính là niềm hy vọng của cô. Từ chín năm trước, nó đã là tia sáng duy trì sự sống trong cô. Bây giờ đây, nó cũng chính là hy vọng về tương lai của cô. Trước đây cậu đã mở ra cho cô một tia hy vọng, và bây giờ cũng vậy.
Cậu giúp cô thoát ra khỏi cuộc sống trong bốn bức tường, cậu giúp cô nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cậu giúp cô biết mỉm cười, biết khóc. Đối với cô, cậu đã là một người quan trọng.
Hiện tại, có rât nhiều thứ cảm xúc hỗn độn cùng tồn tại trong lòng cô. Dường như cô đã quá quen với sự tồn tại của cậu, quen dựa dẫm vào cậu. Cậu xuất hiện trong cuộc sống của cô như một lẽ tự nhiên. Cô nhìn cậu, đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui.
“ Thật ra… tôi còn một chuyện nữa muốn nói với cậu.” Hoàng Thiên Vũ đan hai tay lại vào với nhau, có chút lưỡng lự.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu. Nhưng cậu lại không nhìn cô. Đôi mắt cậu nhìn về nơi nào đó thật xa. Bởi vì cậu sợ nếu nhìn cô, cậu sẽ không có dũng khí để nói ra. Dù gì, đây cũng là lần đầu tiên của cậu.
“ Chuyện gì?” Cô vẫn nhìn cậu.
Đôi mắt màu nâu khói nhìn chằm chằm vào cậu. Trong tưởng tượng của cô, cậu có một bộ dáng hệt như thiên thần, không biết đôi cánh đã được cậu giấu đi đằng nào rồi. Cậu chính là thiên thần trong cuộc đời cô, cậu là người đem đến ánh sáng trong cô, xua đi cái bóng tối u ám.
Mái tóc màu nâu đỏ của thiên thần có hơi rối. Gió thổi, những sợ tóc đỏ khẽ bay, nó như lay động đến cả lòng cô. Gió như thổi vào không khí mùi hương của cô. Cô đột nhiên cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, trong lòng cô tràn đầy hồi hộp. Dường như chuyện cậu sắp nói rất quan trọng.
“ Thật ra… tôi…” Cậu tưởng là dễ, nhưng thật ra lại không. Chính đến giờ phút này, cậu lại không tài nào mở miệng được.
“ Reng! Reng! Reng!”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cậu thở hắt ra một hơi, giống như là tìm được cho mình một lối thoát vậy. Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, là Lưu Anh Phương gọi cho cậu.
“ Alo!”
“ Vũ! Lâu rồi bốn người chúng ta chưa đi chơi. Hôm nay đi được không? Cậu biết đấy, gần đây…” Giọng nói của Anh Phương truyền đến.
Cậu biết ý nghĩ của cô. Dạo gần đây bọn họ không thường gặp nhau, lại thêm chuyện của Hà Vi Băng nữa. Không khí giữa bọn họ không còn như trước nữa. mỗi người đềm mang một tâm sự, lại khó có thể nói ra mà hòa hợp được. Pưu Anh Phương có lẽ định mượn cơ hội này để hòa giải.
Thế nhưng cậu…
Cậu nhìn sang Vũ Linh Nhi. Cô vẫn đang nhìn cậu như chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu. Cậu có chút lưỡng lự. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định.
“ Được rồi. Tớ đến ngay.”
Có lẽ cậu vẫn chưa đủ dũng cảm để nói ra.
Cậu tắt máy. Có chút áy náy nhìn cô. Cậu nói: “ Tôi có chút việc phải đi trước. Cậu tự về nhé.”
“ Ah… còn chuyện cậu định nói.”
“ Tôi nghĩ bây giờ chưa thích hợp. Đến khi nào đó, tôi sẽ nói với cậu.”
“ Ừ.”
***
“ Vũ! Ở đây!” Lưu Anh Phương vừa nhìn thấy bóng dáng cậu ngoài cửa quán mắt đã sáng rực lên, vẫy vẫy tay.
“ Góc khuất” hôm nay không đông khách lắm.
“ Mọi người đến hết rồi sao?” Cậu kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Lưu Anh Phương, hiện tại đúng đủ bốn người.
“ Đợi mỗi cậu thôi.” Chan Jung Gyu không nặng không nhẹ mà trả lời.
Có là người mù cũng nhìn ra được cậu ta vẫn còn đang giận. Không khí cũng có chút không thoải mái.
Hà Vi Băng im lặng, không lên tiếng.
“ Thôi, quên đi. Vũ, cậu ăn gì?” Lưu Anh Phương lên tiếng, phá tan bầu không khí khó chịu vừa rồi. Cô quay đầu sang hỏi cậu.
“ Như mọi khi.”
“ Vũ, hôm nay sẽ giảm giá cho cậu.”
“ Tốt vậy sao? Không sợ anh Vũ đi đòi tiền chỗ cậu?”
“ Anh ấy dám.”
Nói qua nói lại cũng chỉ có cậu cùng Lưu Anh Phương nói chuyện. Nghe qua thật giống như là kẻ tung người hứng. Hai người vốn dĩ muốn cho mọi người hòa hợp lại với nhau nhưng xem kìa. Một người thì uống café, một người thì ngồi chơi game. Căn bản là chẳng có gì thay đổi.
“ Đúng rồi. Tiểu Băng, khi nào sang Hàn nhớ mua quà về cho tớ.” Lưu Anh Phương chợt buột miệng nói, nói xong rồi cô mới phát hiện ra mình đang nói đến điều tối kỵ. Chỉ có thể thầm nguyền rủa cái mồm ăn nói linh tinh.
Thế nhưng… muộn rồi.
Hà Vi Băng khẽ giật mình, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu.
Chan Jung Gyu ngẩng đầu lên nhìn Lưu Anh Phương, rồi quay sang nhìn Hà Vi Băng, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Hoàng Thiên Vũ ngồi một bên, thầm than: Xong rồi.
Không khí rơi vào im lặng.
“ Ừ. Khi nào sang sẽ mua cho cậu.” Không ngờ Hà Vi Băng lại thản nhiên nói.
“ Cậu thật sự sẽ đi?” Chan Jung Gyu nhìn cô, trong mắt không dấu nổi vẻ ảm đạm.
“ Phải đi chứ.”
“ Cậu thật sự không coi chúng tôi ra gì?” Chan Jung Gyu đập bàn đứng dậy, tức giận nhìn Hà Vi Băng. Đã mấy tuần kể từ khi cậu ta biết chuyện Hà Vi Băng sang Hàn. Nhưng cậu vẫn là không thể nào chấp nhận nổi.
Điều thứ nhất, là cô ta giấu mọi người. Đó cũng chính là không tôn trọng cậu, kể cả tình cảm của cậu.
Điều thứ hai, nếu như việc cô ra đi là một việc bình thường thì đối với cậu nó giống như một mất mát. Không phải là nơi gì xa xôi mà chính là quên hương của cậu. Nhưng cậu chính điều đó lại khiến cậu thấy khoảng cách giữa hai người lại ngày một xa hơn. Giống như cô đã không còn muốn làm bạn bè với cậu.
“ Chúng ta vẫn là bạn.” Hà Vi Băng hơi nhíu mày, nhìn cậu nói. Cô là người luôn có vẻ ngoài mạnh mẽ, cô không muốn lộ vẻ mềm yếu cho bất kỳ ai. Kể cả người thân hay bạn bè.
“ Bạn sao? Bạn mà cậu dám giấu chúng tôi?” Chan Jung Gyu hét lên. Cậu đến cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh.
“ Gyu! Bình tĩnh đi. Chúng ta hẹn nhau ra đây không phải là để cãi nhau.” Lưu Anh Phương thấy không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng. Cô kéo tay Chan Jung Gyu, đẩy cậu ngồi xuống ghế.
Chan Jung Gyu vẫn nhìn Hà Vi Băng. Cậu luôn có cảm giác như cánh cửa trái tim của cô đóng quá chặt. Dường như… là không muốn ai mở nó ra.
“ Thôi được rồi. Mỗi người nhường một câu. Chúng ta vẫn là bạn bè mà.” Hoàng Thiên Vũ cười, như muốn giảm bớt đi bầu không khí này.
Cuối cùng, buổi đi chơi này cũng chẳng dẫn đến đâu. Tình hình không khá hơn chút nào, thậm chí có phần xấu hơn. Bốn người mang theo nhiều tâm trạng cùng đi ra khỏi “ Góc khuất”. Rồi mỗi người đi theo một con đường rời khỏi.
Dù họ là bạn bè, Cùng đi chung trên một con đường lớn. Nhưng đến khi gặp ngã rẽ, mỗi người cũng sẽ đi theo một đường khác nhau. Mỗi con người đều có số phận của riêng mình, một cuộc đời của riêng mình, một tương lại của riêng mình. Trong thế giới rộng lớn này, cùng nhau đi một con đường ngắn ngủi cũng đã là duyên phận. Giữa ngã rẽ chia tách rồi biết đâu một ngày lại hội ngộ trên cùng một con đường.
Gặp lại sẽ là một chữ “duyên”, còn nếu không sẽ là một chữ “vô”.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng.”
“ Nhi Nhi!”
Hoàng Thiên Vũ chạy về phía cô.
“ Tôi có cái này cho cậu.” Cậu lấy từ trong túi áo ra cái gì đó, rồi nắm thật chặt. Cô nhất thời không biết nó là cái gì. Cô nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
“ Giơ tay ra.”
Cô làm theo lời cậu, giơ tay ra trước mặt cậu. Cậu đặt thứ gì đó vào tay cô, nó nhẹ.
“ Cái này… không phải. Mất rồi sao?” Vũ Linh Nhi nhìn vật trong lòng bàn tay mình, ngạc nhiên nhìn cậu. Đây không phải là chiếc vòng hình thánh giá mà cô làm mất sao? Sao nó….
Không phải là cậu tìm thấy nó chứ?
“ Tất nhiên là không phải nó. Tôi đã nhờ người làm một cái y hệt.” Cậu như đọc được ý nghĩ của cô, lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô.
“ Cậu…” Vũ Linh Nhi nhìn cậu, sống mũi đột nhiên trở nên cay xè. Cô thật sự rất muốn khóc. Cậu làm cô rất cảm động.
“ Ngốc! Đừng có khóc.” Cậu vươn ta ra xoa xoa đầu cô, giống như cưng chiều một đứa trẻ con, dịu dàng mà nói: “ Lần này đừng có làm mất nữa đấy nhé.”
Cô gật đầu thật mạnh, nắm chặt chiếc vòng trong tay. Nó lại trở về với cô rồi. Nó chính là niềm hy vọng của cô. Từ chín năm trước, nó đã là tia sáng duy trì sự sống trong cô. Bây giờ đây, nó cũng chính là hy vọng về tương lai của cô. Trước đây cậu đã mở ra cho cô một tia hy vọng, và bây giờ cũng vậy.
Cậu giúp cô thoát ra khỏi cuộc sống trong bốn bức tường, cậu giúp cô nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cậu giúp cô biết mỉm cười, biết khóc. Đối với cô, cậu đã là một người quan trọng.
Hiện tại, có rât nhiều thứ cảm xúc hỗn độn cùng tồn tại trong lòng cô. Dường như cô đã quá quen với sự tồn tại của cậu, quen dựa dẫm vào cậu. Cậu xuất hiện trong cuộc sống của cô như một lẽ tự nhiên. Cô nhìn cậu, đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui.
“ Thật ra… tôi còn một chuyện nữa muốn nói với cậu.” Hoàng Thiên Vũ đan hai tay lại vào với nhau, có chút lưỡng lự.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu. Nhưng cậu lại không nhìn cô. Đôi mắt cậu nhìn về nơi nào đó thật xa. Bởi vì cậu sợ nếu nhìn cô, cậu sẽ không có dũng khí để nói ra. Dù gì, đây cũng là lần đầu tiên của cậu.
“ Chuyện gì?” Cô vẫn nhìn cậu.
Đôi mắt màu nâu khói nhìn chằm chằm vào cậu. Trong tưởng tượng của cô, cậu có một bộ dáng hệt như thiên thần, không biết đôi cánh đã được cậu giấu đi đằng nào rồi. Cậu chính là thiên thần trong cuộc đời cô, cậu là người đem đến ánh sáng trong cô, xua đi cái bóng tối u ám.
Mái tóc màu nâu đỏ của thiên thần có hơi rối. Gió thổi, những sợ tóc đỏ khẽ bay, nó như lay động đến cả lòng cô. Gió như thổi vào không khí mùi hương của cô. Cô đột nhiên cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, trong lòng cô tràn đầy hồi hộp. Dường như chuyện cậu sắp nói rất quan trọng.
“ Thật ra… tôi…” Cậu tưởng là dễ, nhưng thật ra lại không. Chính đến giờ phút này, cậu lại không tài nào mở miệng được.
“ Reng! Reng! Reng!”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cậu thở hắt ra một hơi, giống như là tìm được cho mình một lối thoát vậy. Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, là Lưu Anh Phương gọi cho cậu.
“ Alo!”
“ Vũ! Lâu rồi bốn người chúng ta chưa đi chơi. Hôm nay đi được không? Cậu biết đấy, gần đây…” Giọng nói của Anh Phương truyền đến.
Cậu biết ý nghĩ của cô. Dạo gần đây bọn họ không thường gặp nhau, lại thêm chuyện của Hà Vi Băng nữa. Không khí giữa bọn họ không còn như trước nữa. mỗi người đềm mang một tâm sự, lại khó có thể nói ra mà hòa hợp được. Pưu Anh Phương có lẽ định mượn cơ hội này để hòa giải.
Thế nhưng cậu…
Cậu nhìn sang Vũ Linh Nhi. Cô vẫn đang nhìn cậu như chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu. Cậu có chút lưỡng lự. Cuối cùng, cậu vẫn quyết định.
“ Được rồi. Tớ đến ngay.”
Có lẽ cậu vẫn chưa đủ dũng cảm để nói ra.
Cậu tắt máy. Có chút áy náy nhìn cô. Cậu nói: “ Tôi có chút việc phải đi trước. Cậu tự về nhé.”
“ Ah… còn chuyện cậu định nói.”
“ Tôi nghĩ bây giờ chưa thích hợp. Đến khi nào đó, tôi sẽ nói với cậu.”
“ Ừ.”
***
“ Vũ! Ở đây!” Lưu Anh Phương vừa nhìn thấy bóng dáng cậu ngoài cửa quán mắt đã sáng rực lên, vẫy vẫy tay.
“ Góc khuất” hôm nay không đông khách lắm.
“ Mọi người đến hết rồi sao?” Cậu kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Lưu Anh Phương, hiện tại đúng đủ bốn người.
“ Đợi mỗi cậu thôi.” Chan Jung Gyu không nặng không nhẹ mà trả lời.
Có là người mù cũng nhìn ra được cậu ta vẫn còn đang giận. Không khí cũng có chút không thoải mái.
Hà Vi Băng im lặng, không lên tiếng.
“ Thôi, quên đi. Vũ, cậu ăn gì?” Lưu Anh Phương lên tiếng, phá tan bầu không khí khó chịu vừa rồi. Cô quay đầu sang hỏi cậu.
“ Như mọi khi.”
“ Vũ, hôm nay sẽ giảm giá cho cậu.”
“ Tốt vậy sao? Không sợ anh Vũ đi đòi tiền chỗ cậu?”
“ Anh ấy dám.”
Nói qua nói lại cũng chỉ có cậu cùng Lưu Anh Phương nói chuyện. Nghe qua thật giống như là kẻ tung người hứng. Hai người vốn dĩ muốn cho mọi người hòa hợp lại với nhau nhưng xem kìa. Một người thì uống café, một người thì ngồi chơi game. Căn bản là chẳng có gì thay đổi.
“ Đúng rồi. Tiểu Băng, khi nào sang Hàn nhớ mua quà về cho tớ.” Lưu Anh Phương chợt buột miệng nói, nói xong rồi cô mới phát hiện ra mình đang nói đến điều tối kỵ. Chỉ có thể thầm nguyền rủa cái mồm ăn nói linh tinh.
Thế nhưng… muộn rồi.
Hà Vi Băng khẽ giật mình, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu.
Chan Jung Gyu ngẩng đầu lên nhìn Lưu Anh Phương, rồi quay sang nhìn Hà Vi Băng, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Hoàng Thiên Vũ ngồi một bên, thầm than: Xong rồi.
Không khí rơi vào im lặng.
“ Ừ. Khi nào sang sẽ mua cho cậu.” Không ngờ Hà Vi Băng lại thản nhiên nói.
“ Cậu thật sự sẽ đi?” Chan Jung Gyu nhìn cô, trong mắt không dấu nổi vẻ ảm đạm.
“ Phải đi chứ.”
“ Cậu thật sự không coi chúng tôi ra gì?” Chan Jung Gyu đập bàn đứng dậy, tức giận nhìn Hà Vi Băng. Đã mấy tuần kể từ khi cậu ta biết chuyện Hà Vi Băng sang Hàn. Nhưng cậu vẫn là không thể nào chấp nhận nổi.
Điều thứ nhất, là cô ta giấu mọi người. Đó cũng chính là không tôn trọng cậu, kể cả tình cảm của cậu.
Điều thứ hai, nếu như việc cô ra đi là một việc bình thường thì đối với cậu nó giống như một mất mát. Không phải là nơi gì xa xôi mà chính là quên hương của cậu. Nhưng cậu chính điều đó lại khiến cậu thấy khoảng cách giữa hai người lại ngày một xa hơn. Giống như cô đã không còn muốn làm bạn bè với cậu.
“ Chúng ta vẫn là bạn.” Hà Vi Băng hơi nhíu mày, nhìn cậu nói. Cô là người luôn có vẻ ngoài mạnh mẽ, cô không muốn lộ vẻ mềm yếu cho bất kỳ ai. Kể cả người thân hay bạn bè.
“ Bạn sao? Bạn mà cậu dám giấu chúng tôi?” Chan Jung Gyu hét lên. Cậu đến cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh.
“ Gyu! Bình tĩnh đi. Chúng ta hẹn nhau ra đây không phải là để cãi nhau.” Lưu Anh Phương thấy không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng. Cô kéo tay Chan Jung Gyu, đẩy cậu ngồi xuống ghế.
Chan Jung Gyu vẫn nhìn Hà Vi Băng. Cậu luôn có cảm giác như cánh cửa trái tim của cô đóng quá chặt. Dường như… là không muốn ai mở nó ra.
“ Thôi được rồi. Mỗi người nhường một câu. Chúng ta vẫn là bạn bè mà.” Hoàng Thiên Vũ cười, như muốn giảm bớt đi bầu không khí này.
Cuối cùng, buổi đi chơi này cũng chẳng dẫn đến đâu. Tình hình không khá hơn chút nào, thậm chí có phần xấu hơn. Bốn người mang theo nhiều tâm trạng cùng đi ra khỏi “ Góc khuất”. Rồi mỗi người đi theo một con đường rời khỏi.
Dù họ là bạn bè, Cùng đi chung trên một con đường lớn. Nhưng đến khi gặp ngã rẽ, mỗi người cũng sẽ đi theo một đường khác nhau. Mỗi con người đều có số phận của riêng mình, một cuộc đời của riêng mình, một tương lại của riêng mình. Trong thế giới rộng lớn này, cùng nhau đi một con đường ngắn ngủi cũng đã là duyên phận. Giữa ngã rẽ chia tách rồi biết đâu một ngày lại hội ngộ trên cùng một con đường.
Gặp lại sẽ là một chữ “duyên”, còn nếu không sẽ là một chữ “vô”.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng.”
/118
|