Tới giờ đăng đèn, bỗng tin bệ hạ hồi cung truyền đến, lúc ấy Lưu Dục đang dọn dẹp tẩm cung, nghe thấy tin ấy, nàng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần thì đã vội vội vàng vàng đứng chờ trước cửa Liễu uyển, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy bóng Liễu Vận Ngưng.
Lý Nhĩ đứng bên cạnh nàng ảo não nói: "Có lẽ vì nương nương vừa mới về, đích thân thỉnh an Thái hậu cũng không chừng."
Nghe vậy, Lưu Dục mới giật mình phát hiện bản thân đã quá nôn nóng, lập tức trở lại tẩm cung, dặn dò hết tất cả mọi người trên dưới, trong ngoài Liễu uyển quét tước dọn dẹp lại lần nữa.
Liễu uyển đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường, xách nước rồi xách nước, lau rồi lại lau, rất nhanh sau, cả Liễu uyển trở nên sáng sủa hẳn lên.
Lưu Dục dẫn đầu, mọi người cung kính đứng trước cửa Liễu uyển, chờ chủ tử của các nàng trở về.
Đợi cho đến nửa khuya, mới thấy chủ tử của các nàng khoan thai bước vào.
Người phản ứng đầu tiên là Lý Nhĩ, nàng hoan hô một tiếng rồi bổ nhào về phía Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, rốt cục người cũng đã về rồi, Lý Nhĩ nhớ người lắm đó!"
Liễu Vận Ngưng lùi lại vài bước, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, giang tay ôm lấy Lý Nhĩ, nói: "Ta cũng rất nhớ các ngươi."
"Nương nương......"
Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, Lưu Dục lẳng lặng đứng đó, khóe mắt hoe đỏ, Lưu Dục nhìn nàng hồi lâu, hình như cũng có rất nhiều điều muốn nói, song chỉ mừng: "Nương nương, hoan nghênh người trở về!"
"Ừ!" Gật gật đầu, khóe mắt Liễu Vận Ngưng cũng hoe đỏ, nàng xoay người, nói: "Vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm!"
Mọi người trở vào trong, trong tẩm cung đã châm sẵn bếp sưởi, cả trong lẫn ngoài, quả thực như hai thế giới trái ngược nhau.
Khi không có Liễu Vận Ngưng ở, Liễu uyển quạnh quẽ vô cùng, nay lại náo nhiệt lạ thường, Lưu Dục sai Lý Nhĩ đi châm trà, Liễu Vận Ngưng quan sát tẩm cung sau hơn một tháng qua, thấy ở đây vẫn vật không có gì thay đổi, lòng liền nổi song.
Nàng rời đi cũng khá lâu rồi, thế mà Liễu uyển không hề thay đổi một chút nào, ngay cả vị trí đồ đạc cũng chẳng hề xê xích.
Đang quan sát, bỗng nghe một tiếng 'rầm', tẩm cung lắng xuống, Liễu Vận Ngưng nhìn về phía phát ra tiếng động, một tiểu thái giám với sắc mặt trắng bệch đang đứng ở đó, thấy Liễu Vận Ngưng nhìn hắn, hắn liền quỳ xuống, vẻ mặt bối rối: "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội." Vừa nói vừa dập đầu.
Nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, Liễu Vận Ngưng không nói gì, chỉ nghe tiếng quát nghiêm khắc của Lưu Dục: "Nô tài to gan, dám quấy nhiễu nương nương?"
Tiểu thái giám nghe xong, liên tục dập đầu, khóc lóc: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!"
Liễu Vận Ngưng chau mày, thấy trán tiểu thái giám chảy máu, vội la lên: "Mau đứng lên đi, bổn cung không trách ngươi!"
"Không được!" Lưu Dục can ngăn: "Nếu không nghiêm khắc quản chế, ngày sau sao nương nương có thể khiến mọi người tin phục được chứ?"
"Lưu Dục tỷ nói phải lắm, nô tài đáng chết, xin nương nương hãy trách phạt!" Tiểu thái giám lại ra sức dập đầu, khiến Liễu Vận Ngưng nhăn mặt.
"Vậy bổn cung liền phạt ngươi phải thu dọn sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất, nếu làm không xong sẽ bị phạt nặng!"
"Nương nương từ bi, nô tài lĩnh phạt!" Dứt lời, tiểu thái giám nặng nề dập đầu.
"Được rồi, đứng dậy đi!"
"Tạ nương nương!" Tiểu thái giám lại dập đầu cái nữa rồi mới đứng lên, trộm quan sát sắc mặt Liễu Vận Ngưng, thấy nàng không giận, mới dám a dua nịnh hót: "Nương nương đúng là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, tâm địa từ bi!"
Liễu Vận Ngưng sững sờ, bật cười: "Ngươi tên gì?" Trong Liễu uyển có một người thú vị như vậy, sao trước nay nàng lại không biết nhỉ?
"Nô tài tên Lịch Hỷ, lúc trước là người của phòng giặt giũ, năm nay mười sáu, nhà ở Hoàng Châu, song thân đã mất, có một đệ đệ, nhưng không còn liên lạc, còn có......"
"Dừng dừng dừng!" Lý Nhĩ bưng trà vào nghe không lọt tai, hô dừng, buông chén trà trong tay, hai tay chống nạnh, nói: "Tiểu thái giám ngươi đó, nương nương chỉ hỏi ngươi tên gì, đâu có tính điều tra thân thế của ngươi!"
"Nương nương đã hỏi, nô tài đương nhiên phải nói cho hết!" Lịch Hỷ trả lời hợp tình hợp lý.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Liễu Vận Ngưng bật cười: "Các ngươi ai cũng có lý cả." Đã lâu rồi nàng không được vui như vậy.
Nhịn không được, nàng cười rạng rỡ, làm ai trong phòng cũng đứng ngây ra.
Liễu Vận Ngưng thấy vậy, không khỏi hỏi: "Sao thế?" Trong mắt xuất hiện ý cười.
Các nàng nhìn nhau hồi lâu, Lịch Hỷ mới buông lời: "Nương nương cười lên thật đẹp!" Hắn nghĩ nghĩ, tiếp lời: "Cứ như thiên nữ hạ phàm vậy!"
Liễu Vận Ngưng bật cười, nói: "Không phải vừa bảo ta giống Quan Âm Bồ Tát sao? Sao giờ lại thành thiên nữ hạ phàm rồi?"
Lịch Hỷ vội biện giải: "Ở trong lòng nô tài, nương nương đều giống Quan Âm Bồ Tát lẫn thiên nữ!"
Liễu Vận Ngưng nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Ban nãy bổn cung còn cảm thấy ngươi là một người thành thật, không ngờ ngươi lại biết vuốt mông ngựa đến vậy."
Lịch Hỷ vui vẻ nói: "Tạ nương nương khích lệ!"
Lý Nhĩ nhìn lên trần phòng với vẻ khinh thường.
—- Cái đồ ngựa!
Lưu Dục kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Vận Ngưng hồi lâu, thấy nàng cứ cười mãi, tựa như đang có chuyện gì vui lắm.
Liễu Vận Ngưng nâng mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của Lưu Dục, hơi ngây ra, giây tiếp theo, đã lại nở nụ cười vui sướng tận đáy lòng.
Kiềm chế nỗi nghi ngờ, Lưu Dục đuổi khéo tất cả ra ngoài, đợi đến khi chỉ còn lại hai người, nàng hỏi Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, cười cười, hồi lâu mới đáp: "Có lẽ ở chỗ chúng ta, sẽ có thêm một người nữa."
Lý Nhĩ đứng bên cạnh nàng ảo não nói: "Có lẽ vì nương nương vừa mới về, đích thân thỉnh an Thái hậu cũng không chừng."
Nghe vậy, Lưu Dục mới giật mình phát hiện bản thân đã quá nôn nóng, lập tức trở lại tẩm cung, dặn dò hết tất cả mọi người trên dưới, trong ngoài Liễu uyển quét tước dọn dẹp lại lần nữa.
Liễu uyển đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường, xách nước rồi xách nước, lau rồi lại lau, rất nhanh sau, cả Liễu uyển trở nên sáng sủa hẳn lên.
Lưu Dục dẫn đầu, mọi người cung kính đứng trước cửa Liễu uyển, chờ chủ tử của các nàng trở về.
Đợi cho đến nửa khuya, mới thấy chủ tử của các nàng khoan thai bước vào.
Người phản ứng đầu tiên là Lý Nhĩ, nàng hoan hô một tiếng rồi bổ nhào về phía Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, rốt cục người cũng đã về rồi, Lý Nhĩ nhớ người lắm đó!"
Liễu Vận Ngưng lùi lại vài bước, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, giang tay ôm lấy Lý Nhĩ, nói: "Ta cũng rất nhớ các ngươi."
"Nương nương......"
Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, Lưu Dục lẳng lặng đứng đó, khóe mắt hoe đỏ, Lưu Dục nhìn nàng hồi lâu, hình như cũng có rất nhiều điều muốn nói, song chỉ mừng: "Nương nương, hoan nghênh người trở về!"
"Ừ!" Gật gật đầu, khóe mắt Liễu Vận Ngưng cũng hoe đỏ, nàng xoay người, nói: "Vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm!"
Mọi người trở vào trong, trong tẩm cung đã châm sẵn bếp sưởi, cả trong lẫn ngoài, quả thực như hai thế giới trái ngược nhau.
Khi không có Liễu Vận Ngưng ở, Liễu uyển quạnh quẽ vô cùng, nay lại náo nhiệt lạ thường, Lưu Dục sai Lý Nhĩ đi châm trà, Liễu Vận Ngưng quan sát tẩm cung sau hơn một tháng qua, thấy ở đây vẫn vật không có gì thay đổi, lòng liền nổi song.
Nàng rời đi cũng khá lâu rồi, thế mà Liễu uyển không hề thay đổi một chút nào, ngay cả vị trí đồ đạc cũng chẳng hề xê xích.
Đang quan sát, bỗng nghe một tiếng 'rầm', tẩm cung lắng xuống, Liễu Vận Ngưng nhìn về phía phát ra tiếng động, một tiểu thái giám với sắc mặt trắng bệch đang đứng ở đó, thấy Liễu Vận Ngưng nhìn hắn, hắn liền quỳ xuống, vẻ mặt bối rối: "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội." Vừa nói vừa dập đầu.
Nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, Liễu Vận Ngưng không nói gì, chỉ nghe tiếng quát nghiêm khắc của Lưu Dục: "Nô tài to gan, dám quấy nhiễu nương nương?"
Tiểu thái giám nghe xong, liên tục dập đầu, khóc lóc: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!"
Liễu Vận Ngưng chau mày, thấy trán tiểu thái giám chảy máu, vội la lên: "Mau đứng lên đi, bổn cung không trách ngươi!"
"Không được!" Lưu Dục can ngăn: "Nếu không nghiêm khắc quản chế, ngày sau sao nương nương có thể khiến mọi người tin phục được chứ?"
"Lưu Dục tỷ nói phải lắm, nô tài đáng chết, xin nương nương hãy trách phạt!" Tiểu thái giám lại ra sức dập đầu, khiến Liễu Vận Ngưng nhăn mặt.
"Vậy bổn cung liền phạt ngươi phải thu dọn sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất, nếu làm không xong sẽ bị phạt nặng!"
"Nương nương từ bi, nô tài lĩnh phạt!" Dứt lời, tiểu thái giám nặng nề dập đầu.
"Được rồi, đứng dậy đi!"
"Tạ nương nương!" Tiểu thái giám lại dập đầu cái nữa rồi mới đứng lên, trộm quan sát sắc mặt Liễu Vận Ngưng, thấy nàng không giận, mới dám a dua nịnh hót: "Nương nương đúng là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế, tâm địa từ bi!"
Liễu Vận Ngưng sững sờ, bật cười: "Ngươi tên gì?" Trong Liễu uyển có một người thú vị như vậy, sao trước nay nàng lại không biết nhỉ?
"Nô tài tên Lịch Hỷ, lúc trước là người của phòng giặt giũ, năm nay mười sáu, nhà ở Hoàng Châu, song thân đã mất, có một đệ đệ, nhưng không còn liên lạc, còn có......"
"Dừng dừng dừng!" Lý Nhĩ bưng trà vào nghe không lọt tai, hô dừng, buông chén trà trong tay, hai tay chống nạnh, nói: "Tiểu thái giám ngươi đó, nương nương chỉ hỏi ngươi tên gì, đâu có tính điều tra thân thế của ngươi!"
"Nương nương đã hỏi, nô tài đương nhiên phải nói cho hết!" Lịch Hỷ trả lời hợp tình hợp lý.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Liễu Vận Ngưng bật cười: "Các ngươi ai cũng có lý cả." Đã lâu rồi nàng không được vui như vậy.
Nhịn không được, nàng cười rạng rỡ, làm ai trong phòng cũng đứng ngây ra.
Liễu Vận Ngưng thấy vậy, không khỏi hỏi: "Sao thế?" Trong mắt xuất hiện ý cười.
Các nàng nhìn nhau hồi lâu, Lịch Hỷ mới buông lời: "Nương nương cười lên thật đẹp!" Hắn nghĩ nghĩ, tiếp lời: "Cứ như thiên nữ hạ phàm vậy!"
Liễu Vận Ngưng bật cười, nói: "Không phải vừa bảo ta giống Quan Âm Bồ Tát sao? Sao giờ lại thành thiên nữ hạ phàm rồi?"
Lịch Hỷ vội biện giải: "Ở trong lòng nô tài, nương nương đều giống Quan Âm Bồ Tát lẫn thiên nữ!"
Liễu Vận Ngưng nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Ban nãy bổn cung còn cảm thấy ngươi là một người thành thật, không ngờ ngươi lại biết vuốt mông ngựa đến vậy."
Lịch Hỷ vui vẻ nói: "Tạ nương nương khích lệ!"
Lý Nhĩ nhìn lên trần phòng với vẻ khinh thường.
—- Cái đồ ngựa!
Lưu Dục kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Vận Ngưng hồi lâu, thấy nàng cứ cười mãi, tựa như đang có chuyện gì vui lắm.
Liễu Vận Ngưng nâng mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của Lưu Dục, hơi ngây ra, giây tiếp theo, đã lại nở nụ cười vui sướng tận đáy lòng.
Kiềm chế nỗi nghi ngờ, Lưu Dục đuổi khéo tất cả ra ngoài, đợi đến khi chỉ còn lại hai người, nàng hỏi Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, cười cười, hồi lâu mới đáp: "Có lẽ ở chỗ chúng ta, sẽ có thêm một người nữa."
/182
|