Thôi Quý Lăng đi ra khỏi cửa sân Diễn Khánh đường, ở bên ngoài thị vệ Trần Bình đã chờ sẵn vội vàng tới đón.
Thần sắc trên mặt Thôi Quý Lăng không được tốt. Mà hắn dường như không nhìn thấy Trần Bình, trực tiếp bước nhanh về phía trước. Trần Bình cũng không dám nói chuyện, vội vàng nhấc chân đi theo hắn.
Đi được một đoạn đường dài, bước chân của Thôi Quý Lăng mới dần dần chậm lại. Hắn nghĩ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Trần Bình.
Trần Bình vội vàng dừng bước.
Bỗng nghe được thanh âm lạnh lùng của Thôi Quý Lăng vang lên: " Bây giờ ngươi đi thăm dò một chút, xem xem là ai đã đem việc vết thương cũ của ta tái phát nói cho lão thái thái biết. Người này không biết giữ mồm giữ miệng, ta giữ lại để làm gì? Lập tức âm thầm xử trí."
Trong lòng Trần Bình run lên. Bất quá hắn cũng biết, những việc của hầu gia nhất định không được nói cho lão thái thái. Rốt cuộc là kẻ nào ngại mệnh mình dài, tự chui đầu vào rọ?
Trần Bình lập tức đáp ứng, quay người đi.
Thôi Quý Lăng chắp hai tay sau lưng, đứng một chỗ, hắn nhìn những phiến lá sen, những bông hoa sen trên mặt hồ nước nhỏ, trong lòng đau như bị một dao cùn cứa qua.
Bất quá hắn chỉ mới nghe được một danh tự giống nhau mà đã kích động khẩn trương thành bộ dạng như vậy. Nếu như có một ngày người kia đứng ở trước mặt hắn, hắn nghĩ mình nhất định sẽ trở nên điên cuồng.
Hắn không biết được đến lúc đó hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa. Thế nhưng những năm này, hắn luôn luôn không thể tìm thấy được tung tích của người kia. Cũng không biết nàng và Biện Ngọc Thành hiện tại đang ở nơi nào.
Trong lòng Thôi Qúy Lăng tràn đầy tinh mịch đau đớn. Hắn nhắm hai mắt lại, hai tay chắp ở sau lưng nắm chặt thành quyền, cũng ép buộc chính mình không nghĩ đến người kia thêm nữa.
Chợt hắn nghe được tiếng bước chân. Trong nháy mắt, Thôi Qúy Lăng mở mắt ra, quay đầu nhìn sang.
Liền thấy Tôn Ánh Huyên đi về phía của hắn đang đứng.
Lông mày của Thôi Qúy Lăng lập tức nhíu lại.
Hắn không muốn gặp người này, xoay người nhấc chân định đi.
Tôn Ánh Huyên thấy thế, nên tăng tốc độ bước chân đi tới. Trong miệng nàng còn gọi: "Hầu gia."
Thôi Quý Lăng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Tôn Ánh Huyên chỉ cảm thấy trong lòng khổ đau.
Lúc trước, khi ngươi kia vẫn còn, vì nàng là bằng hữu của người đó cho nên Thôi Qúy Lăng vẫn khách sáo với nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ nói chuyện với nàng mấy câu. Nhưng từ khi hắn trở về từ kinh thành, không thấy người kia, thì đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng cho nàng sắc mặt tốt.
Trong lòng nàng minh bạch, hắn tất nhiên là cảm thấy chính bởi vì Thôi lão thái thái ở trước mặt người kia đề cập việc muốn để hắn nạp nàng làm thiếp nên mới khiến người đó rời đi, cho nên trong lòng Thôi Qúy Lăng hận nàng. Ngay cả nói chuyện cũng lười nói với nàng.
Không nhịn được liền lớn tiếng nói: "Trong lòng ngươi biết rõ, người kia cũng sẽ không trở lại nữa. Hiện tại nàng cùng với Thành ca ca của nàng chắc hẳn đã sống rất tốt. Vì một nữ nhân như thế, mà ngươi lại tra tấn chính mình như vậy, nhất định chịu sự cô đơn? Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì nàng sẽ trở về tìm ngươi, ở lại bên cạnh ngươi một lần nữa sao? Ngươi tỉnh táo lại đi. Ta biết trước kia nàng ấy và Biện Ngọc Thành có bao nhiêu thân cận, hai người bọn họ còn là thanh mai trúc mã..."
"Câm miệng."
Lời còn chưa nói dứt, chỉ thấy Thôi Quý Lăng đột nhiên dừng bước, quay người sải bước về phía nàng.
Người chưa đến gần nhưng tay phải đã nâng cao lên. Đột nhiên một cái tát rơi xuống, giống như sét đánh qua nhanh chóng. Lực đạo của cái tát nặng tựa vạn cân, khiến cho thân thể của Tôn Ánh Huyên té ngã, trên gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi.
"Chuyện của nàng ngươi không có tư cách bình phán (bình luận + phán xét) một chữ." Thôi Quý Lăng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo âm hàn, lời nói ra cũng sắc bén như đao, "Còn có, ngươi tốt nhất nên biết rõ thân phận của chính mình. Nếu không phải ta niệm tình trước kia nàng coi ngươi như thân muội, thì bây giờ Tĩnh Ninh hầu phủ không dung ngươi tới, lui tự do."
Tôn Ánh Huyên ngồi dưới đất, nhìn sự sắc bén cùng sát ý rét lạnh giữa lông mày của hắn, hốc mắt nàng không khỏi đỏ lên.
Đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới những việc liên quan đến người kia nàng cũng không thể nhắc đến. Vậy nàng dùng trăm phương ngàn kế làm ra việc trước kia, đến cùng để làm gì?
Thôi Quý Lăng nói xong câu đó cũng không nhìn nàng, xoay người hướng đi luôn.
Mắt Tôn Ánh Huyên rưng rưng, cắn thật chặt môi dưới của chính mình, nhìn thân ảnh hắn dần dần đi xa, hận ý trong lòng nàng đối với Khương Thanh Uyển lại lớn hơn.
Cũng không biết đến cùng người kia bây giờ đang ở đâu. Năm đó đúng là nàng ấy đã được đưa vào cung, không sai, nhưng sau đó cũng không có nửa điểm tin tức gì về nàng.
Tính tình nàng yếu ớt như thế, chỉ sợ là qua không được quãng thời gian trong cung. Có lẽ đã chết, nhưng cũng có lẽ thời điểm hoàng cung bị phá nàng đã trốn thoát được. Nhưng vô luận thế nào, chỉ cần đời này nàng và Biện Ngọc Thành, hai người không xuất hiện trước mặt Thôi Quý Lăng, thì những chuyện năm đó cũng sẽ không có người biết.
Về phần Biện Ngọc Thành, nghe nói năm đó ở thành Vân châu bị một đám loạn dân khởi nghĩa chiếm lĩnh, về sau cả nhà hắn đã không còn tăm hơi bóng dáng, ai biết hiện tại hắn đã sống hay đã chết? Bất quá Thôi Quý Lăng tìm hắn chín năm cũng không thể tìm thấy, nhất định là đã chết trong loạn thế rồi.
Chỉ cần Khương Thanh Uyển và Biện Ngọc Thành đều đã chết, những chuyện năm đó vĩnh viễn sẽ không lộ ra. Thôi Quý Lăng cũng sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng năm đó. Nàng cũng từ từ có cơ hội để khiến Thôi Quý Lăng có thể tiếp nhận nàng.
Trong lòng Tôn Ánh Huyên lạnh lùng nghĩ đến những việc này, xoay người hướng Diễn Khánh đường chậm rãi đi tới. Nửa đường quay đầu vừa khéo đụng phải Khương lão thái thái.
Khương lão thái thái ngồi một hồi, thấy trên mặt Thôi lão thái thái có vẻ không yên lòng, bà là một người rất có ánh mắt nên cũng xin cáo từ. Thôi lão thái thái cũng không lưu bà ở lại thêm, liền gọi Bích Ngọc tiễn tổ tôn ba người ra về.
Tôn Ánh Huyên sắp xếp lại tinh thần, đi qua hành lễ đối với Khương lão thái thái. Sợ Khương lão thái thái thấy được dấu tay trên gò má trái của nàng, nên Tôn Ánh Huyên còn cẩn thận dùng khăn gấm che đi một phần gương mặt của mình.
Bởi vì câu nói kia của Thôi lão thái thái, trong lòng Khương lão thái thái coi Tôn Ánh Huyên xác thực có quan hệ mật thiết với Thôi Quý Lăng, thái độ đối với nàng so với lần trước thân thiện hơn rất nhiều. Còn dừng lại, ôn hòa nói chuyện với nàng hai ba câu.
Khương Thanh Uyển đứng ở một bên nhìn Tôn Ánh Huyên.
Có thể nhìn ra được hiện tại nàng ta đang miễn cưỡng vui cười. Làm sao mà nàng và Thôi Quý Lăng mấy tháng không gặp, thời điểm gặp lại không phải nên ngọt ngào thân mật, đằng này lại xa lạ không nhìn mặt, hiện tại nhìn dáng vẻ Tôn Ánh Huyên giống như rất thương tâm? Mà nhanh như vậy nàng ta đã trở lại.
Nhưng đối với chuyện hai người bọn họ, nàng vẫn luôn không muốn biết, nên liền quay đầu nhìn lùm trúc được trồng bên cạnh.
Cũng may Khương lão thái thái cũng chỉ hàn huyên vài câu với Tôn Ánh Huyên, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Nếu không, Khương Thanh Uyển sẽ rất nhàm chán khi phải nghe giọng nói nhẹ thì thầm của Tôn Ánh Huyên.
Thời điểm các nàng rời đi, ánh mắt Tôn Ánh Huyên liếc nhìn thân ảnh tiêm tú của Khương Thanh Uyển. Nghĩ đến người này có cùng danh tự với người kia, nàng ta liền có cảm giác người này vô cùng đáng ghét.
***
Thôi Quý Lăng trở lại thư phòng của mình ở Tẩy Ngô trai, an vị ở trên ghế, hắn nhìn cây ngô đồng ở ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Đang là giữa hè, lá cây ngô đồng đã lớn cỡ bàn tay. Thời điểm có cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây tung bay, tiếng rơi rào rạc vang lên.
Hắn nhớ tới trước kia, Khương Thanh Uyển thích đem đầu của nàng gối ở trên đùi hắn, nhắm mắt lắng nghe thanh âm gió thổi qua ngọn cây bên ngoài. Khi mà tuyết rơi trong đêm, nàng sẽ đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn những bông tuyết bên ngoài rơi xuống, còn nghiêng tai lắng nghe tiếng gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, thanh âm ở dưới những cây trúc.
Rõ ràng nàng là một người rất sợ lạnh, nhưng lúc này lại không sợ lạnh. Cho nên hắn đi qua đóng cửa sổ lại, không nói lời nào liền ôm nàng lên trên giường, dùng chăn bao lấy.
Hắn cũng thường xuyên nói nàng, cứ như vậy rất dễ cảm lạnh. Nhưng mỗi lần như vậy nàng đều không nghe, lúc nào cũng chỉ cười hì hì, sau đó nàng vẫn làm những việc đó như thường.
Thật là một người hoạt bát bướng bỉnh. Thế nhưng chín năm này nàng ở đâu? Có phải nàng cũng sẽ đem đầu gối lên trên đùi của Biện Ngọc Thành, cùng hắn nghe tiếng gió lướt qua đầu ngọn cây? Trong đêm rét lạnh nàng cũng sẽ cùng Biện Ngọc Thành ngắm những bông tuyết bay bên ngoài cửa sổ hay sao?
Bàn tay Thôi Qúy Lăng đặt trên kỷ án không khỏi nắm lại thật chặt. Hai mắt hắn nhắm lại, ngực cũng trở nên phập phồng.
Hắn đang cật lực áp chế phẫn nộ, ghen ghét trong lòng.
Đến khi Thôi Qúy Lăng mở mắt ra, hai mắt vẫn thâm trầm, mang theo khí lạnh ức người.
Thời điểm Trần Bình tới, Thôi Quý Lăng đã khôi phục trạng thái bình thường, hắn đang xem một bản binh thư của cổ nhân.
Trần Bình tiến vào phòng, lập tức quỳ xuống hành lễ, nói rằng đã điều tra được thị vệ nói việc hắn bị thương cho Thôi lão thái thái biết, cùng đã âm thầm xử trí người đó. Sau đó còn nói thêm: "Trương công công trong cung tới, đang ở ngoài viện chờ. Nói là hoàng hậu nương nương muốn gặp ngài, xin ngài đi qua một chuyến. Ngài có muốn tiểu nhân mời Trương công công tiến vào hay không?"
"Mời hắn vào làm cái gì?" Thôi Quý Lăng để binh thư trong tay xuống, đứng dậy từ trên ghế, "Theo ta tiến cung một chuyến."
Trần Bình lên tiếng, đứng lên đi theo sau lưng Thôi Quý Lăng ra ngoài.
Trương công công trong tay bụi bặm, đang đứng ở ngoài cửa viện chờ. Nhìn thấy Thôi Quý Lăng đi ra, vội vàng hành lễ đối với hắn, cười rạng rỡ vấn an: "Đại đô đốc mạnh khỏe."
Thôi Quý Lăng liếc hắn một cái, không nói gì. Đi về hướng bên ngoài.
Ánh mắt Trương công công nhìn qua Trần Bình. Trần Bình đối với hắn làm thủ thế hắn phải đuổi theo, lúc này Trương công công mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huynh muội giữa Đại đô đốc và hoàng hậu nương nương giường như không quá tốt. Trước kia, hoàng hậu nương nương mời đại đô đốc tiến cung, mười lần thì đại đô đốc mới tới được một lần. Lần này đại đô đốc bắc chinh Thát Đát đại thắng trở về, hoàng thượng vô cùng cao hứng, phái thái tử ra khỏi thành hai mươi dặm để nghênh đón không nói, trong cung còn xếp đặt yến tiệc. Hoàng hậu nương nương cũng rất cao hứng, mấy ngày nay nhiều lần sai hắn đến mời đại đô đốc tiến cung, nhưng đại đô đốc lại không đi. Khó có được lần đại đô đốc chịu đi như hôm nay, hắn trở về cũng không cần phải chịu trách phạt của hoàng hậu nương nương.
Ra đến cửa của Tĩnh Ninh hầu phủ, bên ngoài đã có xe ngựa đang chờ, Thôi Quý Lăng ngồi lên xe ngựa, theo sau là Trần Bình cùng mười thị vệ cưỡi ngựa tùy hành.
Bất qúa khi tiến vào cửa cung, Thôi Quý Lăng chỉ dẫn theo Trần Bình. Trương công công cẩn thận cách hắn ba bước chân.
Đại đô đốc tựa như không thích thân cận với người khác, cho nên vẫn là cách hắn tương đối xa một chút.
Thời điểm sắp đi đến Vĩnh Thọ cung, bọn họ chợt thấy đường hẻm trước mặt có hai thị vệ đang áp tải một cung nữ về hướng bên này. Người cung nữ kia khóc sướt mướt, đi theo vị thái giám phía trước. Vị thái giám nghe được tiếng khóc, liền quay đầu mắng: "Ngươi tiến cung cũng đã mấy năm, chẳng lẽ không biết quy củ cung nhân có thể đổ máu nhưng không thể rơi lệ hay sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên cam chịu số phận đi. Đang tốt lành lại ở trong ngự hoa viên đốt tiền giấy làm cái gì. Đây là chuyện đại kị."
Thanh âm thái giám vừa nhọn vừa sắc bén, nghe chói tai vô cùng.
Thôi Quý Lăng nhíu mày, liền quay đầu nhìn Trương công công, phân phó hắn: "Ngươi đi hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì."
Trương công công ứng tiếng, chạy đến răn dạy bọn họ đừng quấy nhiễu đến đại đô đốc. Lại hỏi thăm vị cung nữ này đã phạm vào lỗi lầm gì.
Thái giám kia vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thôi Quý Lăng, liền bị hù đến mức hai đầu gối mềm nhũn, liền lập tức quỳ xuống. Hai thị vệ sau và cung nữ sau lưng cũng đều quỳ xuống.
Một lát sau khi hỏi rõ, Trương công công một đường trở về, vô cùng cung kính bẩm báo với Thôi Quý Lăng: "Hồi đại đô đốc, tiểu nhân đã hỏi thăm rõ ràng. Người cung nữ kia nói nàng có một lần nàng ta trực đêm đã nhìn thấy một bóng trắng bên hồ, bóng trắng ấy dừng lại một chút rồi bay đi, còn kèm theo trận trận tiếng gió. Lúc ấy nàng ta bị hù không nhẹ, sau khi trở về mấy đêm đều mơ thấy ác mộng, ban ngày cũng có cảm giác như toàn thân phát lạnh, giống như có người đang quấn lấy nàng. Trong lòng người cung nữ đó sợ hãi, cho nên mới len lén nhờ người mua một ít tiền giấy, hương và nến đến, đêm hôm qua thừa dịp trời tối mới đem đồ đến bên cạnh hồ để đốt, mong cầu bình an. Không nghĩ tới lại bị thị vệ tuần tra ban đêm phát hiện. Ngài cũng biết, trong cung kiêng kị nhất chính là chuyện như vậy, cho nên đêm qua đã đem cung nữ này nhốt ở trong phòng, hiện tai đưa ra ngoài xử trí."
Thôi Quý Lăng bỗng nhớ lại một chuyện rất xa xưa.
Là sáu năm trước, vào ngày thứ năm sau khi lãnh binh đánh hạ hoàng cung, hắn đã phân phó binh sĩ đem tất cả những người chết trong hoàng cung quét sạch sẽ, để nghênh đón Ninh vương đăng cơ, đưa Ninh vương phi vào ở hậu cung. Thời điểm đi qua ngự hoa viên, nhìn thấy bên hồ có mấy người đang vây quanh ở đó. Hắn liền sai thị vệ bên người qua hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì. Thị vệ kia trở về, nói rằng có binh sĩ mò được một thi thể ở trong hồ. Xem ra người đó hẳn là một cung nhân. Chắc là đã chết trong ngày phá cung hôm đó, toàn thân cung nhân đó đã bị sưng vù, tướng mạo cũng không thấy rõ. Bọn hắn không biết nên xử trí như thế nào, cho nên vẫn đang ở đó thương nghị.
Lúc ấy hắn nghe, liền thản nhiên nói: "Cái này có cái gì mà chưa thương nghị được? Gọi hai người tới, ném vào trong bãi tha ma là được."
Thị vệ đáp ứng, xoay người sang chỗ khác phân phó cho binh sĩ. Mà hắn thì tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là đi được mấy bước, trong lòng hắn có một cảm giác rất kỳ quái, không nhịn được liền quay đầu lại nhìn thoáng qua về phía hồ.
Chỉ thấy mấy binh sĩ đang nghe lệnh của thị vệ.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Kiwi: Đúng là mình không thích nam chính đánh phụ nữ, nhưng đối tượng bị đánh ở đây lại là Tôn Ánh Huyên lòng dạ ác độc nên chỉ cầu nam chính đánh ả thêm mấy chục cái nữa. Mà không biết đến khi anh Lăng của chúng ta biết mình là người đã hạ lệnh đem xác của ai đó vứt ra bãi tha ma thì anh sẽ ra sao nữa. Hóng!!!!(+.+=)
Thần sắc trên mặt Thôi Quý Lăng không được tốt. Mà hắn dường như không nhìn thấy Trần Bình, trực tiếp bước nhanh về phía trước. Trần Bình cũng không dám nói chuyện, vội vàng nhấc chân đi theo hắn.
Đi được một đoạn đường dài, bước chân của Thôi Quý Lăng mới dần dần chậm lại. Hắn nghĩ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Trần Bình.
Trần Bình vội vàng dừng bước.
Bỗng nghe được thanh âm lạnh lùng của Thôi Quý Lăng vang lên: " Bây giờ ngươi đi thăm dò một chút, xem xem là ai đã đem việc vết thương cũ của ta tái phát nói cho lão thái thái biết. Người này không biết giữ mồm giữ miệng, ta giữ lại để làm gì? Lập tức âm thầm xử trí."
Trong lòng Trần Bình run lên. Bất quá hắn cũng biết, những việc của hầu gia nhất định không được nói cho lão thái thái. Rốt cuộc là kẻ nào ngại mệnh mình dài, tự chui đầu vào rọ?
Trần Bình lập tức đáp ứng, quay người đi.
Thôi Quý Lăng chắp hai tay sau lưng, đứng một chỗ, hắn nhìn những phiến lá sen, những bông hoa sen trên mặt hồ nước nhỏ, trong lòng đau như bị một dao cùn cứa qua.
Bất quá hắn chỉ mới nghe được một danh tự giống nhau mà đã kích động khẩn trương thành bộ dạng như vậy. Nếu như có một ngày người kia đứng ở trước mặt hắn, hắn nghĩ mình nhất định sẽ trở nên điên cuồng.
Hắn không biết được đến lúc đó hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa. Thế nhưng những năm này, hắn luôn luôn không thể tìm thấy được tung tích của người kia. Cũng không biết nàng và Biện Ngọc Thành hiện tại đang ở nơi nào.
Trong lòng Thôi Qúy Lăng tràn đầy tinh mịch đau đớn. Hắn nhắm hai mắt lại, hai tay chắp ở sau lưng nắm chặt thành quyền, cũng ép buộc chính mình không nghĩ đến người kia thêm nữa.
Chợt hắn nghe được tiếng bước chân. Trong nháy mắt, Thôi Qúy Lăng mở mắt ra, quay đầu nhìn sang.
Liền thấy Tôn Ánh Huyên đi về phía của hắn đang đứng.
Lông mày của Thôi Qúy Lăng lập tức nhíu lại.
Hắn không muốn gặp người này, xoay người nhấc chân định đi.
Tôn Ánh Huyên thấy thế, nên tăng tốc độ bước chân đi tới. Trong miệng nàng còn gọi: "Hầu gia."
Thôi Quý Lăng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Tôn Ánh Huyên chỉ cảm thấy trong lòng khổ đau.
Lúc trước, khi ngươi kia vẫn còn, vì nàng là bằng hữu của người đó cho nên Thôi Qúy Lăng vẫn khách sáo với nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ nói chuyện với nàng mấy câu. Nhưng từ khi hắn trở về từ kinh thành, không thấy người kia, thì đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng cho nàng sắc mặt tốt.
Trong lòng nàng minh bạch, hắn tất nhiên là cảm thấy chính bởi vì Thôi lão thái thái ở trước mặt người kia đề cập việc muốn để hắn nạp nàng làm thiếp nên mới khiến người đó rời đi, cho nên trong lòng Thôi Qúy Lăng hận nàng. Ngay cả nói chuyện cũng lười nói với nàng.
Không nhịn được liền lớn tiếng nói: "Trong lòng ngươi biết rõ, người kia cũng sẽ không trở lại nữa. Hiện tại nàng cùng với Thành ca ca của nàng chắc hẳn đã sống rất tốt. Vì một nữ nhân như thế, mà ngươi lại tra tấn chính mình như vậy, nhất định chịu sự cô đơn? Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì nàng sẽ trở về tìm ngươi, ở lại bên cạnh ngươi một lần nữa sao? Ngươi tỉnh táo lại đi. Ta biết trước kia nàng ấy và Biện Ngọc Thành có bao nhiêu thân cận, hai người bọn họ còn là thanh mai trúc mã..."
"Câm miệng."
Lời còn chưa nói dứt, chỉ thấy Thôi Quý Lăng đột nhiên dừng bước, quay người sải bước về phía nàng.
Người chưa đến gần nhưng tay phải đã nâng cao lên. Đột nhiên một cái tát rơi xuống, giống như sét đánh qua nhanh chóng. Lực đạo của cái tát nặng tựa vạn cân, khiến cho thân thể của Tôn Ánh Huyên té ngã, trên gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi.
"Chuyện của nàng ngươi không có tư cách bình phán (bình luận + phán xét) một chữ." Thôi Quý Lăng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo âm hàn, lời nói ra cũng sắc bén như đao, "Còn có, ngươi tốt nhất nên biết rõ thân phận của chính mình. Nếu không phải ta niệm tình trước kia nàng coi ngươi như thân muội, thì bây giờ Tĩnh Ninh hầu phủ không dung ngươi tới, lui tự do."
Tôn Ánh Huyên ngồi dưới đất, nhìn sự sắc bén cùng sát ý rét lạnh giữa lông mày của hắn, hốc mắt nàng không khỏi đỏ lên.
Đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới những việc liên quan đến người kia nàng cũng không thể nhắc đến. Vậy nàng dùng trăm phương ngàn kế làm ra việc trước kia, đến cùng để làm gì?
Thôi Quý Lăng nói xong câu đó cũng không nhìn nàng, xoay người hướng đi luôn.
Mắt Tôn Ánh Huyên rưng rưng, cắn thật chặt môi dưới của chính mình, nhìn thân ảnh hắn dần dần đi xa, hận ý trong lòng nàng đối với Khương Thanh Uyển lại lớn hơn.
Cũng không biết đến cùng người kia bây giờ đang ở đâu. Năm đó đúng là nàng ấy đã được đưa vào cung, không sai, nhưng sau đó cũng không có nửa điểm tin tức gì về nàng.
Tính tình nàng yếu ớt như thế, chỉ sợ là qua không được quãng thời gian trong cung. Có lẽ đã chết, nhưng cũng có lẽ thời điểm hoàng cung bị phá nàng đã trốn thoát được. Nhưng vô luận thế nào, chỉ cần đời này nàng và Biện Ngọc Thành, hai người không xuất hiện trước mặt Thôi Quý Lăng, thì những chuyện năm đó cũng sẽ không có người biết.
Về phần Biện Ngọc Thành, nghe nói năm đó ở thành Vân châu bị một đám loạn dân khởi nghĩa chiếm lĩnh, về sau cả nhà hắn đã không còn tăm hơi bóng dáng, ai biết hiện tại hắn đã sống hay đã chết? Bất quá Thôi Quý Lăng tìm hắn chín năm cũng không thể tìm thấy, nhất định là đã chết trong loạn thế rồi.
Chỉ cần Khương Thanh Uyển và Biện Ngọc Thành đều đã chết, những chuyện năm đó vĩnh viễn sẽ không lộ ra. Thôi Quý Lăng cũng sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng năm đó. Nàng cũng từ từ có cơ hội để khiến Thôi Quý Lăng có thể tiếp nhận nàng.
Trong lòng Tôn Ánh Huyên lạnh lùng nghĩ đến những việc này, xoay người hướng Diễn Khánh đường chậm rãi đi tới. Nửa đường quay đầu vừa khéo đụng phải Khương lão thái thái.
Khương lão thái thái ngồi một hồi, thấy trên mặt Thôi lão thái thái có vẻ không yên lòng, bà là một người rất có ánh mắt nên cũng xin cáo từ. Thôi lão thái thái cũng không lưu bà ở lại thêm, liền gọi Bích Ngọc tiễn tổ tôn ba người ra về.
Tôn Ánh Huyên sắp xếp lại tinh thần, đi qua hành lễ đối với Khương lão thái thái. Sợ Khương lão thái thái thấy được dấu tay trên gò má trái của nàng, nên Tôn Ánh Huyên còn cẩn thận dùng khăn gấm che đi một phần gương mặt của mình.
Bởi vì câu nói kia của Thôi lão thái thái, trong lòng Khương lão thái thái coi Tôn Ánh Huyên xác thực có quan hệ mật thiết với Thôi Quý Lăng, thái độ đối với nàng so với lần trước thân thiện hơn rất nhiều. Còn dừng lại, ôn hòa nói chuyện với nàng hai ba câu.
Khương Thanh Uyển đứng ở một bên nhìn Tôn Ánh Huyên.
Có thể nhìn ra được hiện tại nàng ta đang miễn cưỡng vui cười. Làm sao mà nàng và Thôi Quý Lăng mấy tháng không gặp, thời điểm gặp lại không phải nên ngọt ngào thân mật, đằng này lại xa lạ không nhìn mặt, hiện tại nhìn dáng vẻ Tôn Ánh Huyên giống như rất thương tâm? Mà nhanh như vậy nàng ta đã trở lại.
Nhưng đối với chuyện hai người bọn họ, nàng vẫn luôn không muốn biết, nên liền quay đầu nhìn lùm trúc được trồng bên cạnh.
Cũng may Khương lão thái thái cũng chỉ hàn huyên vài câu với Tôn Ánh Huyên, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Nếu không, Khương Thanh Uyển sẽ rất nhàm chán khi phải nghe giọng nói nhẹ thì thầm của Tôn Ánh Huyên.
Thời điểm các nàng rời đi, ánh mắt Tôn Ánh Huyên liếc nhìn thân ảnh tiêm tú của Khương Thanh Uyển. Nghĩ đến người này có cùng danh tự với người kia, nàng ta liền có cảm giác người này vô cùng đáng ghét.
***
Thôi Quý Lăng trở lại thư phòng của mình ở Tẩy Ngô trai, an vị ở trên ghế, hắn nhìn cây ngô đồng ở ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Đang là giữa hè, lá cây ngô đồng đã lớn cỡ bàn tay. Thời điểm có cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây tung bay, tiếng rơi rào rạc vang lên.
Hắn nhớ tới trước kia, Khương Thanh Uyển thích đem đầu của nàng gối ở trên đùi hắn, nhắm mắt lắng nghe thanh âm gió thổi qua ngọn cây bên ngoài. Khi mà tuyết rơi trong đêm, nàng sẽ đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn những bông tuyết bên ngoài rơi xuống, còn nghiêng tai lắng nghe tiếng gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, thanh âm ở dưới những cây trúc.
Rõ ràng nàng là một người rất sợ lạnh, nhưng lúc này lại không sợ lạnh. Cho nên hắn đi qua đóng cửa sổ lại, không nói lời nào liền ôm nàng lên trên giường, dùng chăn bao lấy.
Hắn cũng thường xuyên nói nàng, cứ như vậy rất dễ cảm lạnh. Nhưng mỗi lần như vậy nàng đều không nghe, lúc nào cũng chỉ cười hì hì, sau đó nàng vẫn làm những việc đó như thường.
Thật là một người hoạt bát bướng bỉnh. Thế nhưng chín năm này nàng ở đâu? Có phải nàng cũng sẽ đem đầu gối lên trên đùi của Biện Ngọc Thành, cùng hắn nghe tiếng gió lướt qua đầu ngọn cây? Trong đêm rét lạnh nàng cũng sẽ cùng Biện Ngọc Thành ngắm những bông tuyết bay bên ngoài cửa sổ hay sao?
Bàn tay Thôi Qúy Lăng đặt trên kỷ án không khỏi nắm lại thật chặt. Hai mắt hắn nhắm lại, ngực cũng trở nên phập phồng.
Hắn đang cật lực áp chế phẫn nộ, ghen ghét trong lòng.
Đến khi Thôi Qúy Lăng mở mắt ra, hai mắt vẫn thâm trầm, mang theo khí lạnh ức người.
Thời điểm Trần Bình tới, Thôi Quý Lăng đã khôi phục trạng thái bình thường, hắn đang xem một bản binh thư của cổ nhân.
Trần Bình tiến vào phòng, lập tức quỳ xuống hành lễ, nói rằng đã điều tra được thị vệ nói việc hắn bị thương cho Thôi lão thái thái biết, cùng đã âm thầm xử trí người đó. Sau đó còn nói thêm: "Trương công công trong cung tới, đang ở ngoài viện chờ. Nói là hoàng hậu nương nương muốn gặp ngài, xin ngài đi qua một chuyến. Ngài có muốn tiểu nhân mời Trương công công tiến vào hay không?"
"Mời hắn vào làm cái gì?" Thôi Quý Lăng để binh thư trong tay xuống, đứng dậy từ trên ghế, "Theo ta tiến cung một chuyến."
Trần Bình lên tiếng, đứng lên đi theo sau lưng Thôi Quý Lăng ra ngoài.
Trương công công trong tay bụi bặm, đang đứng ở ngoài cửa viện chờ. Nhìn thấy Thôi Quý Lăng đi ra, vội vàng hành lễ đối với hắn, cười rạng rỡ vấn an: "Đại đô đốc mạnh khỏe."
Thôi Quý Lăng liếc hắn một cái, không nói gì. Đi về hướng bên ngoài.
Ánh mắt Trương công công nhìn qua Trần Bình. Trần Bình đối với hắn làm thủ thế hắn phải đuổi theo, lúc này Trương công công mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huynh muội giữa Đại đô đốc và hoàng hậu nương nương giường như không quá tốt. Trước kia, hoàng hậu nương nương mời đại đô đốc tiến cung, mười lần thì đại đô đốc mới tới được một lần. Lần này đại đô đốc bắc chinh Thát Đát đại thắng trở về, hoàng thượng vô cùng cao hứng, phái thái tử ra khỏi thành hai mươi dặm để nghênh đón không nói, trong cung còn xếp đặt yến tiệc. Hoàng hậu nương nương cũng rất cao hứng, mấy ngày nay nhiều lần sai hắn đến mời đại đô đốc tiến cung, nhưng đại đô đốc lại không đi. Khó có được lần đại đô đốc chịu đi như hôm nay, hắn trở về cũng không cần phải chịu trách phạt của hoàng hậu nương nương.
Ra đến cửa của Tĩnh Ninh hầu phủ, bên ngoài đã có xe ngựa đang chờ, Thôi Quý Lăng ngồi lên xe ngựa, theo sau là Trần Bình cùng mười thị vệ cưỡi ngựa tùy hành.
Bất qúa khi tiến vào cửa cung, Thôi Quý Lăng chỉ dẫn theo Trần Bình. Trương công công cẩn thận cách hắn ba bước chân.
Đại đô đốc tựa như không thích thân cận với người khác, cho nên vẫn là cách hắn tương đối xa một chút.
Thời điểm sắp đi đến Vĩnh Thọ cung, bọn họ chợt thấy đường hẻm trước mặt có hai thị vệ đang áp tải một cung nữ về hướng bên này. Người cung nữ kia khóc sướt mướt, đi theo vị thái giám phía trước. Vị thái giám nghe được tiếng khóc, liền quay đầu mắng: "Ngươi tiến cung cũng đã mấy năm, chẳng lẽ không biết quy củ cung nhân có thể đổ máu nhưng không thể rơi lệ hay sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên cam chịu số phận đi. Đang tốt lành lại ở trong ngự hoa viên đốt tiền giấy làm cái gì. Đây là chuyện đại kị."
Thanh âm thái giám vừa nhọn vừa sắc bén, nghe chói tai vô cùng.
Thôi Quý Lăng nhíu mày, liền quay đầu nhìn Trương công công, phân phó hắn: "Ngươi đi hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì."
Trương công công ứng tiếng, chạy đến răn dạy bọn họ đừng quấy nhiễu đến đại đô đốc. Lại hỏi thăm vị cung nữ này đã phạm vào lỗi lầm gì.
Thái giám kia vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thôi Quý Lăng, liền bị hù đến mức hai đầu gối mềm nhũn, liền lập tức quỳ xuống. Hai thị vệ sau và cung nữ sau lưng cũng đều quỳ xuống.
Một lát sau khi hỏi rõ, Trương công công một đường trở về, vô cùng cung kính bẩm báo với Thôi Quý Lăng: "Hồi đại đô đốc, tiểu nhân đã hỏi thăm rõ ràng. Người cung nữ kia nói nàng có một lần nàng ta trực đêm đã nhìn thấy một bóng trắng bên hồ, bóng trắng ấy dừng lại một chút rồi bay đi, còn kèm theo trận trận tiếng gió. Lúc ấy nàng ta bị hù không nhẹ, sau khi trở về mấy đêm đều mơ thấy ác mộng, ban ngày cũng có cảm giác như toàn thân phát lạnh, giống như có người đang quấn lấy nàng. Trong lòng người cung nữ đó sợ hãi, cho nên mới len lén nhờ người mua một ít tiền giấy, hương và nến đến, đêm hôm qua thừa dịp trời tối mới đem đồ đến bên cạnh hồ để đốt, mong cầu bình an. Không nghĩ tới lại bị thị vệ tuần tra ban đêm phát hiện. Ngài cũng biết, trong cung kiêng kị nhất chính là chuyện như vậy, cho nên đêm qua đã đem cung nữ này nhốt ở trong phòng, hiện tai đưa ra ngoài xử trí."
Thôi Quý Lăng bỗng nhớ lại một chuyện rất xa xưa.
Là sáu năm trước, vào ngày thứ năm sau khi lãnh binh đánh hạ hoàng cung, hắn đã phân phó binh sĩ đem tất cả những người chết trong hoàng cung quét sạch sẽ, để nghênh đón Ninh vương đăng cơ, đưa Ninh vương phi vào ở hậu cung. Thời điểm đi qua ngự hoa viên, nhìn thấy bên hồ có mấy người đang vây quanh ở đó. Hắn liền sai thị vệ bên người qua hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì. Thị vệ kia trở về, nói rằng có binh sĩ mò được một thi thể ở trong hồ. Xem ra người đó hẳn là một cung nhân. Chắc là đã chết trong ngày phá cung hôm đó, toàn thân cung nhân đó đã bị sưng vù, tướng mạo cũng không thấy rõ. Bọn hắn không biết nên xử trí như thế nào, cho nên vẫn đang ở đó thương nghị.
Lúc ấy hắn nghe, liền thản nhiên nói: "Cái này có cái gì mà chưa thương nghị được? Gọi hai người tới, ném vào trong bãi tha ma là được."
Thị vệ đáp ứng, xoay người sang chỗ khác phân phó cho binh sĩ. Mà hắn thì tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là đi được mấy bước, trong lòng hắn có một cảm giác rất kỳ quái, không nhịn được liền quay đầu lại nhìn thoáng qua về phía hồ.
Chỉ thấy mấy binh sĩ đang nghe lệnh của thị vệ.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Kiwi: Đúng là mình không thích nam chính đánh phụ nữ, nhưng đối tượng bị đánh ở đây lại là Tôn Ánh Huyên lòng dạ ác độc nên chỉ cầu nam chính đánh ả thêm mấy chục cái nữa. Mà không biết đến khi anh Lăng của chúng ta biết mình là người đã hạ lệnh đem xác của ai đó vứt ra bãi tha ma thì anh sẽ ra sao nữa. Hóng!!!!(+.+=)
/100
|