Tuy trời sinh Thôi Quý Lăng thư sinh nhưng khi đi, ánh mắt luôn nhìn thẳng, bước nhanh về phía trước, một loại khí thế không phải ai cũng có. Hà Cảnh Minh chạy đuổi theo mới miễn cưỡng bắt kịp hắn.
Ban đầu Hà Cảnh Minh còn không biết Thôi Quý Lăng muốn đi đâu, mấy lần muốn mở miệng hỏi. Nhưng thấy khuôn mặt Thôi Quý Lăng lạnh lùng nên đành yên lặng giữ câu hỏi trong lòng. Lúc này nhìn thấy Thôi Quý Lăng dừng bước trước cửa thủy các, trong lòng hắn rất khiếp sợ.
Nghĩa phụ tới đây để gặp Khương cô nương?
Hắn đi theo Thôi Quý Lăng nhiều năm chưa từng thấy nghĩa phụ mình vội vã đi gặp một người như vậy. Chỉ có người khác vội vã tới gặp Thôi Quý Lăng.
Bên ngoài thủy các có hai nha hoàn đứng chờ dưới gốc liễu phòng khi Khương Thanh Uyển sai bảo. Thấy Thôi Quý Lăng tới, hai người giật nảy mình. Sau đó vội vàng uốn gối hành lễ với hắn: “Hầu gia”.
Hai hàng mày của Thôi Quý Lăng nhíu lại khi thấy cửa sổ đã đóng chặt.
"Mở cửa." Hắn không nhìn hai nha hoàn kia, hạ giọng phân phó xuống dưới.
Nha hoàn không dám chống lại lệch của hắn. Một người đi qua đưa tay gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Khương tiểu thư, hầu gia của chúng ta đang bên ngoài, muốn được gặp mặt."
Là Hồng Dược tới mở cửa.
"Hầu gia." Nàng ấy hành lễ với Thôi Quý Lăng, thần sắc trên mặt có chút khẩn trương, "Tiểu thư nhà ta đang nghỉ ngơi, ngài có phải..."
Căn thủy các không lớn, cửa vừa mở ra có thể thấy nhìn rõ bên trong, không sót một cái gì.
Thôi Quý Lăng thấy Khương Thanh Uyển ngồi trên băng ghế đá, quay lưng về phía hắn. Tay trái chống cằm, hai mắt nhắm lại, là bộ dáng ngủ thiếp đi. Lục La ở bên cạnh liên tục gọi nàng.
Đối diện với hắn là gò má có nốt ruồi kia. Khi nàng ngủ, lông mi cong dài, nhìn thật bình thản, không màng danh lợi.
Lại có chút giống người kia.
Trước kia, Thôi Quý Lăng đã từng đọc một quyển sách ghi lại những chuyện lạ của ngoại quốc. Nó nói ở một quốc gia xa xôi, có một loại động vật rất kỳ quái, một ngày mười hai canh giờ thì có tám, chín canh giờ đều ngủ. Tuy vậy nhưng tính tình rất ngoan ngoãn, dịu dàng.
Khương Thanh Uyển là người thích ngủ. Nếu ngủ không được ngon, tính tình nàng sẽ không tốt. Dễ phát cáu, bực bội, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Cho nên nhất định phải để nàng ngủ ngon.
Lúc trước hắn cười nói nàng giống tiểu động vật kỳ quái kia nhưng tính tình lại không dịu dàng được như nó. Nàng nghe vậy thì cầm gối mềm truy đánh và nói sở dĩ tiểu động vật ngoan ngoãn cũng bởi mỗi ngày được ngủ ngon, nếu không sao có thể hiền lành được?
Mỗi lần nàng ngụy biện, đầu sẽ hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt sáng lên, nụ cười tươi đến mê hồn, bộ dáng rất sinh động.
Khóe môi hắn không khỏi cong lên, cả người trở nên nhu hòa.
Hắn xoay người đưa lưng về phía thủy các, phân phó Hồng Dược: "Đánh thức tiểu thư nhà ngươi."
Hồng Dược kinh ngạc nhìn hắn.
Nếu nàng không nhìn lầm, thần sắc trên mặt vị hầu gia vừa nãy vẫn rất lạnh lùng mà bây giờ lại trở nên ấm áp hơn...
Không có thời gian suy nghĩ tiếp chuyện này, Hồng Dược nhanh chóng đi tới đánh thức Khương Thanh Uyển.
Tuy nhiên Khương Thanh Uyển đã tỉnh lại.
Mới tỉnh lại nên nàng còn hơi ngái ngủ, không biết mình đang ở đâu. Khẽ nghiêng đầu thì thấy người kia đứng ở cửa.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng như được đao búa khắc sâu ở trong lòng, nàng làm sao có thể quên?
Trong lòng vừa chua chát, vừa phẫn nộ, nàng trong cơn ngái ngủ mà quên mất bản thân mình đã chết, hiện tại là đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ. Đột nhiên đứng dậy lên, chỉ tay vào bóng lưng Thôi Quý Lăng quát lên: "Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta sao?"
Thanh âm không tính là lớn nhưng Thôi Quý Lăng vẫn nghe thấy rõ ràng.
Có thể nghe được sự phẫn nộ, oán hận và ủy khuất không cam lòng trong lời nói của nàng.
Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng run sợ. Tựa như bị ai đó dùng tay bóp nghẹt nơi mềm yếu nhất của tâm hồn.
Hắn xoay người thì thấy Khương Thanh Uyển dù tay chống trên bàn đá nhưng thân thể lại không đứng vững được. Khóe mắt nàng phiếm hồng, một đôi mắt đầy ánh lệ nhưng kiên cường không rơi lệ.
Song thần sắc trên mặt vẫn quật cường. Răng trên gắt gao cắn chặt môi dưới, ánh mắt ủy khuất lại phẫn hận nhìn qua hắn.
Người kia khi tức giận cũng giống như này. Nên dù cho chuyện có to lớn, trọng đại thế nào, chỉ cần nàng bày dáng vẻ như vậy, hắn không thể tức giận được.
Đã rất nhiều năm hắn không thấy người kia ở trước mặt hắn tức giận như vậy. Lúc này đột nhiên lại thấy bóng dáng quen thuộc trên thân người khác, hắn không nhịn được xúc động.
Càng nghĩ càng muốn rơi lệ.
Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống che giấu.
Lục La và Hồng Dược giật mình kêu lên, vừa kéo tay Khương Thanh Uyển vừa gọi một tiếng: "Tiểu thư."
Thanh âm tràn đầy lo lắng.
Vị kia vừa nhìn đã biết không dễ chọc, sao tiểu thư lại dám nói với hắn như vậy?
Ngay cả Hà Cảnh Minh cũng thấy lo lắng cho Khương Thanh Uyển. Hà Cảnh Minh chăm chú nhìn vào biểu cảm của Thôi Quý Lăng, chỉ sợ hắn sẽ trở mặt.
Bây giờ Thôi Quý Lăng đang cúi đầu nên không rõ thần sắc trên mặt. Nhưng hai vai hắn như đang run rẩy?
Lúc này Khương Thanh Uyển cũng lấy lại tinh thần.
Mặc dù câu nói kia đúng là suy nghĩ trong lòng nhưng nàng đã xác định đời này sẽ trôi qua yên bình, không dính vào chuyện kiếp trước.
Vậy nên nhất định không thể để Thôi Quý Lăng biết nàng là ai.
Nàng đành uốn gối hành lễ với Thôi Quý Lăng, cúi đầu nhẹ nói: "Vừa nãy ta đang nằm mộng, đột nhiên bị thị nữ đánh thức nên nhận nhầm thế thúc thành người trong mộng. Là chất nữ mạo phạm, xin thế thúc thứ lỗi."
Nàng muốn giải thích một phen. Thôi Quý Lăng hẳn cũng phải đế ý đến giao tình giữa hai nhà nên sẽ không quá khó xử nàng.
Thôi Quý Lăng cũng không làm khó cho nàng.
Hắn ngẩng đầu, thần sắc trên mặt cũng không lạnh lùng, lại có phần nhu hòa.
"Không sao." Hắn nhẹ gật đầu với nàng. Thậm chí còn tốt bụng nói, "Tiết trời mùa hè dễ dàng mệt mỏi, nếu ngươi cảm thấy buồn ngủ nên sai nha hoàn đưa vào phòng nghỉ ngơi. Nghỉ tạm như vậy sẽ dễ dàng gặp ác mộng."
Lục La và Hồng Dược nghe được lời này, tinh thần mới có thể trở nên an ổn.
Hầu gia không tức giận là tốt nhất. Lời nói tiểu thư vừa thốt ra quả đúng là rất bất kính. Vốn cho rằng người ngoài truyền miệng hầu gia lạnh lùng, không dễ thân cận nên nhất định ngài sẽ tức giận. Bất ngờ ngài lại nói chuyện ôn hòa với tiểu thư như vậy.
Hà Cảnh Minh khó nén khỏi kinh ngạc. Tuy nhiên ngẫm lại hai người họ có quan hệ thế chất nữ, khách quan mà nói, Khương Thanh Uyển chỉ là tiểu cô nương, cho nên dù Khương Thanh Uyển nói chuyện mạo phạm, hắn cũng không hề tức giận.
Hơn nữa sau đó Khương Thanh Uyển đã giải thích do nàng gặp ác mộng nên nhận nhầm Thôi Quý Lăng thành người trong giấc mơ ấy.
Cũng không biết Khương Thanh Uyển mơ tới cái gì mà lại kích động nói ra những lời như vậy.
Lúc này Khương Thanh Uyển cũng rất kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Thôi Quý Lăng.
Chỉ thấy thần sắc hắn dù bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được ánh mắt hắn chất chứa đầy cô đơn và đau thương.
Năm đó hắn không phải khát vọng quyền thế, phú quý sao? Hiện tại quyền lực che trời, vinh hoa phú quý, đương kim hoàng thượng và thái hậu cũng phải kiêng kị, vậy mà hắn còn cảm thấy đau thương, cô đơn?
Khương Thanh Uyển cười lạnh. Trên mặt lại không biểu hiện ra, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.
"Thế thúc nói đúng lắm." Nàng cúi đầu xem thường, lộ ra cái cổ trắng nõn, "Chất nữ xin được cáo lui. Thế thúc và Hà công tử ở chỗ này ung dung nói chuyện."
Nàng không muốn ở lâu với Thôi Quý Lăng, cũng không muốn nói chuyện với hắn. Không chỉ vậy, trong lòng nàng còn oán hận hắn nhưng do thân phận phải cung kính hành lễ, gọi hắn tiếng thế thúc.
Ngẫm lại đã cảm thấy không thoải mái.
Nàng muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Dù sao chính Thôi Quý Lăng đã nói, nếu nàng cảm thấy mệt mỏi thì để nha hoàn đưa đi nghỉ ngơi.
Chỉ là vừa mới bước được hai bước, Thôi Quý Lăng không nhanh không chậm nói: "Chậm đã."
Khương Thanh Uyển rất muốn mặc kệ lời nói của hắn mà bước về phía trước, nhưng không thể tiếp tục đi. Nàng đành quay người lại cung kính hỏi hắn: "Xin hỏi thế thúc còn có gì sai bảo?"
Nàng cúi đầu nên không thấy được ánh mắt sáng rực của Thôi Quý Lăng.
"Ngươi, trước kia ngươi có gặp qua một cô nương nào trùng tên, trùng họ với mình hay không?" Thôi Quý Lăng rất khẩn trương, lời nói hơi run rẩy, "Nàng giống như ngươi, bên má phải có một nuốt rồi nhỏ màu đen. Tướng mạo rất xinh đẹp, nàng hay cười, lúc cười mắt nàng cong cong. Một người như vậy, ngươi, ngươi có thấy qua hay không?"
Người Thôi Quý Lăng miêu tả không phải là nàng đời trước hay sao? Hắn đang tìm nàng? Tìm nàng làm gì?
Trong lòng Khương Thanh Uyển run lên, cảm thấy khiếp sợ. Nhất thời không khống chế tốt bản thân, ngẩng đầu nhìn Thôi Quý Lăng.
Thôi Quý Lăng mắt sáng như sao. Mà hắn luôn nhìn Khương Thanh Uyển chằm chằm nên lập tức chú ý tới sự chấn kinh trong mắt nàng.
Trong lòng căng thẳng, hắn truy vấn: "Ngươi đã gặp qua nàng rồi ư? Có phải trùng danh tự, trên gương mặt cô nương ấy cũng có một nốt ruồi như người, đúng hay không? Ngươi gặp nàng ở đâu? Nàng bây giờ ở nơi nào? Nàng có nói với ngươi lời gì hay không?"
Liên tiếp đưa ra câu hỏi, đúng ra là ép hỏi. Bởi vì Thôi Quý Lăng càng nói tốc độ càng nhanh, thần sắc trên mặt cũng dần khẩn trương. Thậm chí chút nữa còn đưa tay nắm vai nàng, bức nàng nhìn hắn.
Như vậy có thể thấy rõ mặt nàng, nhìn ánh mắt, nàng sẽ không nói dối được hắn.
Khương Thanh Uyển xém chút bật cười.
Thôi Quý Lăng đang muốn làm gì đây? Lo lắng nàng còn sống trên đời sẽ tiết lộ những chuyện năm đó gây ảnh hưởng đến địa vị trong triều của hắn ư? Hay là lương tâm trỗi dậy, muốn tìm nàng để nói một câu xin lỗi?
Mặc kệ mục đích của hắn là gì đi chăng nữa, Khương Thanh Uyển cũng không quan tâm.
Khương Thanh Uyển ngày xưa đã chết, bây giờ nàng là đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ. Nàng sẽ dùng thân phận này sống một cuộc sống mới thật mạnh khỏe.
Những người có lỗi với nàng dần chết đi, lúc bấy giờ nàng có thể cân nhắc nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của mình.
Đến lúc đó, ánh mắt bọn họ chắc chắn sẽ khiếp sợ, nàng bắt đầu có chút chờ mong thời điểm ấy.
Nhưng hiện tại nàng bỗng nhiên muốn trêu đùa tâm tư của Thôi Quý Lăng
Nàng nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên: "Hình như người ngài nói, ta đã từng gặp qua. Nhưng đã là chuyện của sáu năm trước, người kia hẳn cũng đã chết rồi. Làm sao thế thúc có thể nhận ra nàng?"
Ban đầu Hà Cảnh Minh còn không biết Thôi Quý Lăng muốn đi đâu, mấy lần muốn mở miệng hỏi. Nhưng thấy khuôn mặt Thôi Quý Lăng lạnh lùng nên đành yên lặng giữ câu hỏi trong lòng. Lúc này nhìn thấy Thôi Quý Lăng dừng bước trước cửa thủy các, trong lòng hắn rất khiếp sợ.
Nghĩa phụ tới đây để gặp Khương cô nương?
Hắn đi theo Thôi Quý Lăng nhiều năm chưa từng thấy nghĩa phụ mình vội vã đi gặp một người như vậy. Chỉ có người khác vội vã tới gặp Thôi Quý Lăng.
Bên ngoài thủy các có hai nha hoàn đứng chờ dưới gốc liễu phòng khi Khương Thanh Uyển sai bảo. Thấy Thôi Quý Lăng tới, hai người giật nảy mình. Sau đó vội vàng uốn gối hành lễ với hắn: “Hầu gia”.
Hai hàng mày của Thôi Quý Lăng nhíu lại khi thấy cửa sổ đã đóng chặt.
"Mở cửa." Hắn không nhìn hai nha hoàn kia, hạ giọng phân phó xuống dưới.
Nha hoàn không dám chống lại lệch của hắn. Một người đi qua đưa tay gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Khương tiểu thư, hầu gia của chúng ta đang bên ngoài, muốn được gặp mặt."
Là Hồng Dược tới mở cửa.
"Hầu gia." Nàng ấy hành lễ với Thôi Quý Lăng, thần sắc trên mặt có chút khẩn trương, "Tiểu thư nhà ta đang nghỉ ngơi, ngài có phải..."
Căn thủy các không lớn, cửa vừa mở ra có thể thấy nhìn rõ bên trong, không sót một cái gì.
Thôi Quý Lăng thấy Khương Thanh Uyển ngồi trên băng ghế đá, quay lưng về phía hắn. Tay trái chống cằm, hai mắt nhắm lại, là bộ dáng ngủ thiếp đi. Lục La ở bên cạnh liên tục gọi nàng.
Đối diện với hắn là gò má có nốt ruồi kia. Khi nàng ngủ, lông mi cong dài, nhìn thật bình thản, không màng danh lợi.
Lại có chút giống người kia.
Trước kia, Thôi Quý Lăng đã từng đọc một quyển sách ghi lại những chuyện lạ của ngoại quốc. Nó nói ở một quốc gia xa xôi, có một loại động vật rất kỳ quái, một ngày mười hai canh giờ thì có tám, chín canh giờ đều ngủ. Tuy vậy nhưng tính tình rất ngoan ngoãn, dịu dàng.
Khương Thanh Uyển là người thích ngủ. Nếu ngủ không được ngon, tính tình nàng sẽ không tốt. Dễ phát cáu, bực bội, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Cho nên nhất định phải để nàng ngủ ngon.
Lúc trước hắn cười nói nàng giống tiểu động vật kỳ quái kia nhưng tính tình lại không dịu dàng được như nó. Nàng nghe vậy thì cầm gối mềm truy đánh và nói sở dĩ tiểu động vật ngoan ngoãn cũng bởi mỗi ngày được ngủ ngon, nếu không sao có thể hiền lành được?
Mỗi lần nàng ngụy biện, đầu sẽ hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt sáng lên, nụ cười tươi đến mê hồn, bộ dáng rất sinh động.
Khóe môi hắn không khỏi cong lên, cả người trở nên nhu hòa.
Hắn xoay người đưa lưng về phía thủy các, phân phó Hồng Dược: "Đánh thức tiểu thư nhà ngươi."
Hồng Dược kinh ngạc nhìn hắn.
Nếu nàng không nhìn lầm, thần sắc trên mặt vị hầu gia vừa nãy vẫn rất lạnh lùng mà bây giờ lại trở nên ấm áp hơn...
Không có thời gian suy nghĩ tiếp chuyện này, Hồng Dược nhanh chóng đi tới đánh thức Khương Thanh Uyển.
Tuy nhiên Khương Thanh Uyển đã tỉnh lại.
Mới tỉnh lại nên nàng còn hơi ngái ngủ, không biết mình đang ở đâu. Khẽ nghiêng đầu thì thấy người kia đứng ở cửa.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng như được đao búa khắc sâu ở trong lòng, nàng làm sao có thể quên?
Trong lòng vừa chua chát, vừa phẫn nộ, nàng trong cơn ngái ngủ mà quên mất bản thân mình đã chết, hiện tại là đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ. Đột nhiên đứng dậy lên, chỉ tay vào bóng lưng Thôi Quý Lăng quát lên: "Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta sao?"
Thanh âm không tính là lớn nhưng Thôi Quý Lăng vẫn nghe thấy rõ ràng.
Có thể nghe được sự phẫn nộ, oán hận và ủy khuất không cam lòng trong lời nói của nàng.
Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng run sợ. Tựa như bị ai đó dùng tay bóp nghẹt nơi mềm yếu nhất của tâm hồn.
Hắn xoay người thì thấy Khương Thanh Uyển dù tay chống trên bàn đá nhưng thân thể lại không đứng vững được. Khóe mắt nàng phiếm hồng, một đôi mắt đầy ánh lệ nhưng kiên cường không rơi lệ.
Song thần sắc trên mặt vẫn quật cường. Răng trên gắt gao cắn chặt môi dưới, ánh mắt ủy khuất lại phẫn hận nhìn qua hắn.
Người kia khi tức giận cũng giống như này. Nên dù cho chuyện có to lớn, trọng đại thế nào, chỉ cần nàng bày dáng vẻ như vậy, hắn không thể tức giận được.
Đã rất nhiều năm hắn không thấy người kia ở trước mặt hắn tức giận như vậy. Lúc này đột nhiên lại thấy bóng dáng quen thuộc trên thân người khác, hắn không nhịn được xúc động.
Càng nghĩ càng muốn rơi lệ.
Hắn nhanh chóng cúi đầu xuống che giấu.
Lục La và Hồng Dược giật mình kêu lên, vừa kéo tay Khương Thanh Uyển vừa gọi một tiếng: "Tiểu thư."
Thanh âm tràn đầy lo lắng.
Vị kia vừa nhìn đã biết không dễ chọc, sao tiểu thư lại dám nói với hắn như vậy?
Ngay cả Hà Cảnh Minh cũng thấy lo lắng cho Khương Thanh Uyển. Hà Cảnh Minh chăm chú nhìn vào biểu cảm của Thôi Quý Lăng, chỉ sợ hắn sẽ trở mặt.
Bây giờ Thôi Quý Lăng đang cúi đầu nên không rõ thần sắc trên mặt. Nhưng hai vai hắn như đang run rẩy?
Lúc này Khương Thanh Uyển cũng lấy lại tinh thần.
Mặc dù câu nói kia đúng là suy nghĩ trong lòng nhưng nàng đã xác định đời này sẽ trôi qua yên bình, không dính vào chuyện kiếp trước.
Vậy nên nhất định không thể để Thôi Quý Lăng biết nàng là ai.
Nàng đành uốn gối hành lễ với Thôi Quý Lăng, cúi đầu nhẹ nói: "Vừa nãy ta đang nằm mộng, đột nhiên bị thị nữ đánh thức nên nhận nhầm thế thúc thành người trong mộng. Là chất nữ mạo phạm, xin thế thúc thứ lỗi."
Nàng muốn giải thích một phen. Thôi Quý Lăng hẳn cũng phải đế ý đến giao tình giữa hai nhà nên sẽ không quá khó xử nàng.
Thôi Quý Lăng cũng không làm khó cho nàng.
Hắn ngẩng đầu, thần sắc trên mặt cũng không lạnh lùng, lại có phần nhu hòa.
"Không sao." Hắn nhẹ gật đầu với nàng. Thậm chí còn tốt bụng nói, "Tiết trời mùa hè dễ dàng mệt mỏi, nếu ngươi cảm thấy buồn ngủ nên sai nha hoàn đưa vào phòng nghỉ ngơi. Nghỉ tạm như vậy sẽ dễ dàng gặp ác mộng."
Lục La và Hồng Dược nghe được lời này, tinh thần mới có thể trở nên an ổn.
Hầu gia không tức giận là tốt nhất. Lời nói tiểu thư vừa thốt ra quả đúng là rất bất kính. Vốn cho rằng người ngoài truyền miệng hầu gia lạnh lùng, không dễ thân cận nên nhất định ngài sẽ tức giận. Bất ngờ ngài lại nói chuyện ôn hòa với tiểu thư như vậy.
Hà Cảnh Minh khó nén khỏi kinh ngạc. Tuy nhiên ngẫm lại hai người họ có quan hệ thế chất nữ, khách quan mà nói, Khương Thanh Uyển chỉ là tiểu cô nương, cho nên dù Khương Thanh Uyển nói chuyện mạo phạm, hắn cũng không hề tức giận.
Hơn nữa sau đó Khương Thanh Uyển đã giải thích do nàng gặp ác mộng nên nhận nhầm Thôi Quý Lăng thành người trong giấc mơ ấy.
Cũng không biết Khương Thanh Uyển mơ tới cái gì mà lại kích động nói ra những lời như vậy.
Lúc này Khương Thanh Uyển cũng rất kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Thôi Quý Lăng.
Chỉ thấy thần sắc hắn dù bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy được ánh mắt hắn chất chứa đầy cô đơn và đau thương.
Năm đó hắn không phải khát vọng quyền thế, phú quý sao? Hiện tại quyền lực che trời, vinh hoa phú quý, đương kim hoàng thượng và thái hậu cũng phải kiêng kị, vậy mà hắn còn cảm thấy đau thương, cô đơn?
Khương Thanh Uyển cười lạnh. Trên mặt lại không biểu hiện ra, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.
"Thế thúc nói đúng lắm." Nàng cúi đầu xem thường, lộ ra cái cổ trắng nõn, "Chất nữ xin được cáo lui. Thế thúc và Hà công tử ở chỗ này ung dung nói chuyện."
Nàng không muốn ở lâu với Thôi Quý Lăng, cũng không muốn nói chuyện với hắn. Không chỉ vậy, trong lòng nàng còn oán hận hắn nhưng do thân phận phải cung kính hành lễ, gọi hắn tiếng thế thúc.
Ngẫm lại đã cảm thấy không thoải mái.
Nàng muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Dù sao chính Thôi Quý Lăng đã nói, nếu nàng cảm thấy mệt mỏi thì để nha hoàn đưa đi nghỉ ngơi.
Chỉ là vừa mới bước được hai bước, Thôi Quý Lăng không nhanh không chậm nói: "Chậm đã."
Khương Thanh Uyển rất muốn mặc kệ lời nói của hắn mà bước về phía trước, nhưng không thể tiếp tục đi. Nàng đành quay người lại cung kính hỏi hắn: "Xin hỏi thế thúc còn có gì sai bảo?"
Nàng cúi đầu nên không thấy được ánh mắt sáng rực của Thôi Quý Lăng.
"Ngươi, trước kia ngươi có gặp qua một cô nương nào trùng tên, trùng họ với mình hay không?" Thôi Quý Lăng rất khẩn trương, lời nói hơi run rẩy, "Nàng giống như ngươi, bên má phải có một nuốt rồi nhỏ màu đen. Tướng mạo rất xinh đẹp, nàng hay cười, lúc cười mắt nàng cong cong. Một người như vậy, ngươi, ngươi có thấy qua hay không?"
Người Thôi Quý Lăng miêu tả không phải là nàng đời trước hay sao? Hắn đang tìm nàng? Tìm nàng làm gì?
Trong lòng Khương Thanh Uyển run lên, cảm thấy khiếp sợ. Nhất thời không khống chế tốt bản thân, ngẩng đầu nhìn Thôi Quý Lăng.
Thôi Quý Lăng mắt sáng như sao. Mà hắn luôn nhìn Khương Thanh Uyển chằm chằm nên lập tức chú ý tới sự chấn kinh trong mắt nàng.
Trong lòng căng thẳng, hắn truy vấn: "Ngươi đã gặp qua nàng rồi ư? Có phải trùng danh tự, trên gương mặt cô nương ấy cũng có một nốt ruồi như người, đúng hay không? Ngươi gặp nàng ở đâu? Nàng bây giờ ở nơi nào? Nàng có nói với ngươi lời gì hay không?"
Liên tiếp đưa ra câu hỏi, đúng ra là ép hỏi. Bởi vì Thôi Quý Lăng càng nói tốc độ càng nhanh, thần sắc trên mặt cũng dần khẩn trương. Thậm chí chút nữa còn đưa tay nắm vai nàng, bức nàng nhìn hắn.
Như vậy có thể thấy rõ mặt nàng, nhìn ánh mắt, nàng sẽ không nói dối được hắn.
Khương Thanh Uyển xém chút bật cười.
Thôi Quý Lăng đang muốn làm gì đây? Lo lắng nàng còn sống trên đời sẽ tiết lộ những chuyện năm đó gây ảnh hưởng đến địa vị trong triều của hắn ư? Hay là lương tâm trỗi dậy, muốn tìm nàng để nói một câu xin lỗi?
Mặc kệ mục đích của hắn là gì đi chăng nữa, Khương Thanh Uyển cũng không quan tâm.
Khương Thanh Uyển ngày xưa đã chết, bây giờ nàng là đích nữ của Vĩnh Xương bá phủ. Nàng sẽ dùng thân phận này sống một cuộc sống mới thật mạnh khỏe.
Những người có lỗi với nàng dần chết đi, lúc bấy giờ nàng có thể cân nhắc nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của mình.
Đến lúc đó, ánh mắt bọn họ chắc chắn sẽ khiếp sợ, nàng bắt đầu có chút chờ mong thời điểm ấy.
Nhưng hiện tại nàng bỗng nhiên muốn trêu đùa tâm tư của Thôi Quý Lăng
Nàng nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên: "Hình như người ngài nói, ta đã từng gặp qua. Nhưng đã là chuyện của sáu năm trước, người kia hẳn cũng đã chết rồi. Làm sao thế thúc có thể nhận ra nàng?"
/100
|