Dung Tri Hạ ở trước cửa tiễn Mặc Lan.
Bầu trời u ám bỗng trút xuống một cơn mưa lớn,lqđ Cúc Nhi cầm dù che mưa cho hai vị chủ tử.
Dung Tri Hạ nhìn Mặc Lan, đôi môi màu hồng phấn mở ra, trong lòng có ngàn vạn câu muốn dặn dò Mặc Lan, nhưng khi đến bên môi chỉ hóa thành một câu – “Ta chờ chàng trở lại.”
Mặc Lan ôm lấy nàng, thần sắc kiên định nói – “Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ tiêu diệt hết đám giặc cỏ kia, để lương thảo thuận lợi đến được tay nhạc phụ.”
Trong lòng nàng lưu luyến không thôi, gật đầu nói – “Vâng, ta tin tưởng nhất định phu quân sẽ làm được.”
Cuối cùng, hắn hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên trán nàng, rồi xoay người lên xe ngựa, đi tới tụ hợp cùng Du tướng quân.
Dung Tri Hạ đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn hắn rời đi,lqđ mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, mới xoay người trở về phòng.
Nhìn làn mưa thu lạnh lẽo trước mặt, trong lòng nàng quẩn quanh cảm giác bất an không nói nên lời, quay đầu lại hỏi – “Cúc nhi, Thế tử nhất định có thể bình an trở về, đúng không?”
“Tiểu thư đừng lo lắng, chắc chắn Thế tử sẽ bình an trở về.” – Cúc Nhi nghĩ, mặc dù Thế tử đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng Thế tử là quan văn, nên cũng không cần hắn phải dốc lực, Du tướng quân là người cầm quân , vậy nên nhiệm vụ tiêu diệt giặc cỏ dĩ nhiên phải do Du tướng quân bọn họ ra tay, Thế tử chỉ cần ở bên cạnh giám sát là được.
“Cha và đại ca cũng sẽ bình an trở lại.” – Dung Tri Hạ nói lời này là muốn an ủi chính mình nhiều hơn.
Cúc Nhi cười phụ họa – “Người yên tâm,lqđ Đại tướng quân cùng thiếu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nhất định có thể đánh bại quân địch, giành thắng lợi trở về.”
Nghe Cúc Nhi nói, bất an trong lòng Dung Tri Hạ cũng vơi đi phần nào, ngắm màn mưa một lát nữa, mới đi vào trong nhà.
Lương đạo thông đến biên cảnh là một vùng hoang mạc, mây mù bốn phía, cỏ dại mọc đầy, không nhìn thấy chân trời.
Lúc mặt trời lặn, đoàn người Mặc Lan tìm một khu đất trống trải bằng phẳng, dựng doanh trại để dừng chân.
Sau khi dùng bữa tối, Hà Thương tới trước mặt Mặc Lan chất vấn – “Chúng ta đã tới đoạn đường này nhiều ngày như vậy, dọc đường cũng không thấy kẻ nào khả nghi, không biết Mặc đại nhân nói giặc cỏ là ở chỗ nào?”
“Hà đại nhân không cần gấp gáp, chúng ta cứ chờ đợi, nội trong ba ngày, bọn chúng nhất định sẽ xuất hiện.” – Mặc Lan ung dung trả lời.
Nghe hắn khẳng định chắc chắn như vậy, Hà Thương lộ vẻ hoài nghi, vốn định hỏi thêm mấy câu nữa, lại thấy hắn đã xoay người vào phía sau doanh trướng,lqđ nên cũng lười hỏi tiếp. Hắn nhìn cách đó không xa, Du tướng quân đang giao phó thuộc cấp việc tuần tra phòng thủ đêm nay, suy nghĩ một chút liền đi tới.
Du tướng quân gật đầu với hắn, rồi lại phân phó cho thuộc cấp – “Vậy cứ theo mệnh lệnh của ta mà làm.” – Mấy tên tướng lĩnh gật đầu đáp ứng, rồi tự mình rời đi.
“Nơi này hoang vu vắng vẻ như thế, Du tướng quân có cho rằng thật sự có giặc cỏ mai phục không?” – Giọng điệu của Hà Thương khá là xem thường.
Du tướng quân vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, nói – “Nơi này hoang vắng, lại không thấy có dấu người, bình thường quả thật giặc cỏ sẽ không tới chỗ này.” –lqđ Dáng người hắn mập lùn, cười lên cặp mắt kia híp lại, dường như bị thịt trên mặt dồn ép chỉ còn lại một đường nhỏ.
Thấy hắn cũng cho là như vậy, Hà Thương oán trách nói – “Đúng thế, nơi này chó ăn đá gà ăn sỏi, giặc cỏ sao có thể tụ tập ở đây được? Muốn cướp bóc cũng không có ai để mà cướp, thật không biết Mặc đại nhân lấy tin tức này ở đâu?”
“Nếu là thường ngày, tất nhiên là không có ai để mà cướp, cho nên giặc cỏ cũng sẽ không thường xuyên lui tới nơi này.” Du tướng quân lời nói xoay chuyển – “Nhưng vào lúc này hai quân đang giao chiến, vận chuyển lương thảo tới biên cảnh, nhất định phải đi qua nơi này, nên tình hình sẽ khác.”
Hà Thương cũng không tán thành lời nói của hắn – “Đó là lương thảo của triều đình, mấy tên thổ phỉ kia có to gan lớn mật đi chăng nữa, cũng sẽ không dám cướp bóc lương thảo của triều đình, đây chính là phạm vào trọng tội, sẽ bị tịch thu tài sản và xử tử.”
“Cho nên, kẻ dám can đảm đánh chủ ý vào lương thảo của quân đội,lqđ vậy thì không phải là giặc cỏ bình thường.” – Du tướng quân ha hả cười nói.
“Chẳng lẽ Du tướng quân có phát hiện gì sao?” – Vẻ mặt Hà Thương khẽ động.
“Không có, nhưng mà nếu Mặc đại nhân khăng khăng nói với Hoàng thượng rằng nơi này có giặc cỏ thường lui tới, thì dù sao chúng ta cũng nên kiểm tra thật tốt.” – Trước khi lên đường, Hoàng thượng từng triệu kiến riêng hắn, dặn dò hắn tất cả phải nghe theo mệnh lệnh của Mặc Lan, nếu Mặc Lan phân phó chuyện gì thì hắn cứ thế mà nghe theo. Như vậy có thể thấy được, Hoàng thượng hết sức tin tưởng vào lời nói của Mặc Lan.
“Du tướng quân định điều tra như thế nào?” – Hà Thương truy hỏi.
“Ngày mai mạt tướng sẽ phái hai đội nhân mã, chia ra kiểm tra phía Đông và phía Bắc, hai ngày sau lại kiểm tra phía Tây và phía Nam.”
Theo như Mặc Lan chỉ điểm, đám giặc cỏ này có số lượng hơn một ngàn người, vì vậy mà hắn đem theo ba ngàn binh mã. Nhưng vì đề phòng bất trắc, hắn cũng không chia ra làm bốn đội đi tuần tra bốn hướng, mà chỉ chia ra làm hai đội, mỗi đội dẫn theo một ngàn binh mã, như thế thứ nhất, nếu chẳng may trong lúc đi tuần tra gặp nhóm giặc cỏ kia, thì cũng không đến mức bởi vì binh lực không đủ mà không đánh lại được. Hà Thương gật đầu nói – “Du tướng quân an bài như vậy tốt lắm, đợi sau khi điều tra rõ, Mặc đại nhân sẽ không còn lời nào để nói nữa.”
Hôm sau, Du tướng quân phái hai đội binh mã chia ra đi hướng Đông và hướng Bắc.
Sau khi Hà Thương xác nhận, thấy nắng cuối thu quá gắt, gần đó cũng không có bóng râm che mát, liền chui về doanh trướng nghỉ ngơi.
Đến tận ngày hôm sau, trước lúc mặt trời lặn,salemsmalldđlqđ hai đội nhân mã đi hướng Đông va hướng Bắc đã trở về, phó tướng mang theo đội quân đi hướng Đông lên tiếng nói – “Khởi bẩm Du tướng quân, mạt tướng dẫn người đi tuần tra hai ngày, đều không tra ra người nào khả nghi.”
Đội quân đi hướng Bắc cũng bẩm báo như vậy – “Bẩm Du tướng quân,lqđ ở phía Bắc mạt tướng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.”
Nghe vậy, Du tướng quân gật đầu nói – “Các ngươi vất vả rồi, trước tiên hãy mang các huynh đệ xuống nghỉ ngơi đi.”
Hà Thương ở một bên nghe, cố ý nhìn Mặc Lan một cái, ánh mắt tựa như đang cười nhạo hắn.
Mặc Lan cũng không để ý nhiều, đợi sau khi Hà Thương rời đi,lqđ hắn nói với Du tướng quân mấy câu, Du tướng quân hơi trầm ngâm, rồi gật đầu đáp ứng.
Không lâu sau, doanh trại vùi nồi nấu cơm trước nửa canh giờ.
Sau khi mọi người ăn no không lâu, binh sĩ trực trên đài cao phát hiện có dị động, lập tức bẩm báo cho Du tướng quân,salemsmalldđlqđ Du tướng quân leo lên đài cao nhìn ra phía xa, phát hiện phía Tây, phía Đông và phía Nam đều có ánh lửa và khói đen. Nơi đây khô hạn, cỏ dại một khi bị thiêu cháy sẽ lan ra cực nhanh, duy chỉ có phía Bắc bởi vì ở ngay đầu gió, lại ít cây cỏ, nên không thấy bị bốc cháy.
“Sao lại thế này?” – Du tướng quân hỏi.
Mặc Lan cũng đi lên đài cao, khóe miệng chứa nụ cười thản nhiên,lqđ giải thích – “Hôm qua ta mượn tạm Du tướng quân ba trăm người, lệnh cho bọn họ vào lúc mặt trời lặn ngày hôm nay chia làm ba nhóm âm thầm đốt cháy cỏ dại ở ba hướng. Bây giờ, những bụi cỏ có thể ẩn thân ở ba hướng đó đã bị đốt, không còn chỗ ẩn nấp nữa, nhóm cường đạo kia ắt sẽ dời sang hướng Bắc, thỉnh Du tướng quân hạ lệnh cho binh lính,lqđ chuẩn bị xuất kích.”
Du tướng quân liếc mắt nhìn một lần nữa, liền hoàn toàn bái phục, lên tiếng – “Mạt tướng sẽ hạ lệnh.”
Lúc trước, Mặc Lan muốn hắn nói với binh lính vùi nồi nấu cơm sớm một chút, nói là vào ban đêm nhóm cường đạo kia sẽ lộ tung tích, salemsmalldđlqđ lúc đầu hắn còn có chút hoài nghi, nhưng ngay vừa rồi, hắn mơ hồ trông thấy có nhân mã di chuyển đến hướng Bắc. Mặc dù bởi vì khoảng cách khá xa, nên không nhìn rõ đến tột cùng là có bao nhiêu tên, nhưng hai ngày nay không thấy người nào khả nghi, nhưng đúng lúc này lại xuất hiện, có thể thấy được những kẻ này nhất định là dựa vào địa thế và bụi cỏ rậm rạp để trốn. Giờ phút này,lqđ cây cỏ ba hướng kia đã bốc cháy, không còn nơi ẩn núp nữa, nên đã bị bại lộ hành tung.
Hắn lập tức tập hợp binh mã, tự mình dẫn binh về phía Bắc.
Lúc này,lqđ Hà Thương cũng bị kinh động, tiện tay ngăn tên lính quèn lại hỏi thăm xem có chuyện gì, sau khi biết đã phát hiện ra tung tích cường đạo, hắn lắp bắp kinh hãi, ngay lập tức leo lên đài cao nhìn ra xa, nhìn thấy Đông, Tây, salemsmalldđlqđ Nam ba phía đều tỏa ra ánh lửa, khói đen chạy thẳng đến phía chân trời. Sau khi sửng sốt, hắn lại nhìn thấy Du tướng quân dẫn binh mã vội vã đi về hướng Bắc, mặt biến sắc, lập lức lao xuống.
Mặc Lan đứng canh ở thang gỗ, sắc mặt nghiêm nghị nói – “Sao Hà đại nhân lại có vẻ kinh hoảng thế?”
“Này…..Hạ quan nhìn thấy bốn phía nổi lửa, sợ đám cháy sẽ lan đến doanh trại.”
“Hà đại nhân yên tâm, nơi chúng ta đóng quân không có nhiều cỏ dại,lqđ sẽ không lan tới đây được.”
“Vậy sao? Thế thì tốt.” – Hà đại nhân miễn cưỡng cười một tiếng.
Mặc Lan liếc xéo hắn một cái, rồi nói tiếp – “Thủ hạ của ta bắt được một kẻ có bộ dạng lén lút, Hà đại nhân đến nhìn xem có biết kẻ này hay không?” – Hắn ra hiệu cho bốn tên tùy tùng sau lưng áp giải người tới.
Nhìn thấy người nọ, con ngươi Hà đại nhân co rút nhanh.
“Hà đại nhân cũng biết hắn sao?” –lqđ Mặc Lan tất nhiên không coi thường biến hóa trên mặt hắn.
Hà Thương trấn tĩnh lại rất nhanh, sắc mặt tức giận chất vấn – “Hắn là tùy tùng của ta, hắn đã phạm vào tội gì? Vì sao Mặc đại nhân lại trói tùy tùng của hạ quan?”
Mặc Lan chậm rãi trả lời – “Đêm hôm kia, tên này lén lút ra khỏi doanh trại, vụng trộm gặp một kẻ khả nghi cách đây hai mươi dặm.salemsmalldđlqđ Ta nghi ngờ hắn mật báo cho đám giặc cỏ kia, liền ra lệnh cho thủ hạ âm thầm theo dõi, thuận lợi tìm được chỗ ẩn nấp của bọn chúng, lúc này mới phái người phóng hỏa đốt cháy cỏ dại, dụ bọn chúng đi về phía Bắc. Lúc này,lqđ Du tướng quân đang đi bắt bọn giặc cỏ đó.”
Để tránh đả thảo kinh xà *, hai khắc trước hắn mới sai người bắt tên tùy tùng này lại.
(* - bứt dây động rừng)
Nghe hắn nói, trên mặt Hà Thương thoáng hiện lên sự kinh hãi, vì để che giấu hốt hoảng, hắn cố ý cao giọng, tức giận mắng – “Cái gì, lại có chuyện như vậy sao? Nô tài kia dám to gan cấu kết với tặc nhân, không nên giữ hắn lại nữa!” – lqđ Hà Thương ra vẻ chính nghĩa nói.
Mặc Lan lạnh lùng cười một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho một gã tùy tùng, sai hắn gỡ miếng vải bố trong miệng tên nam tử nhỏ gầy kia xuống.
Vừa có thể nói chuyện, nam tử nhỏ gầy này liền kêu oan – “Oan uổng quá, chuyện này là do đại nhân ngài giao phó nô tài đi làm mà!” –salemsmalldđlqđ Nếu vừa rồi, chủ tử nhà mình có thể bận tâm đến chút tình nghĩa chủ tớ, biện bạch cho hắn một chút, hắn sẽ nhận tội chuyện này để không liên lụy chủ tử.
Chẳng ngờ, chủ tử lại không mảy may nghĩ đến tình nghĩa chủ tớ, vừa thấy mặt đã không chút lưu tình muốn bổ đao vào hắn, muốn giết hắn để diệt khẩu, trong lòng hắn cảm thấy oán hận. Hắn ta đã bất nghĩa trước, thì cũng đừng trách hắn bất nhân, quyết tâm khai ra tất cả mọi chuyện.
Hắn quỳ trên mặt đất kêu khóc với Mặc Lan – “Mặc đại nhân, ngài phải làm chủ cho nô tài, chuyện này không phải do nô tài muốn làm, mà tất cả đều là do đại nhân nhà nô tài sai khiến nô tài lén lút mật báo với nhóm cường đạo kia,lqđ đại nhân hắn đã sớm thu được nhiều lợi ích từ Lỗ Lim quốc…….”
Nghe đến đó, sắc mặt Hà Thương đại biến, gầm lên – “Im miệng, ngươi là đồ ác nô! Chính mình cấu kết với giặc,salemsmalldđlqđ bị bại lộ còn dám ngậm máu phun người, vu tội cho ta, nhất định không thể tha được!”
Mặc Lan ra lệnh - “Bịt miệng Hà đại nhân lại!”
Một gã đại nhân lập tức tiến lên che miệng Hà Thương.
Hà Thương tức giận muốn tránh thoát, thế nhưng tên tùy tùng vừa cao lớn vừa có võ, dễ dàng chế trụ được hắn,lqđ khiến hắn không thể nhúc nhích.
Mặc Lan ra hiệu cho tên nam nhân nhỏ gầy kia nói tiếp.
Thấy chủ tử vô tình vô nghĩa như vậy, hắn càng thêm oán hận – “Đại nhân nhà ta thu được nhiều lợi ích từ Lỗ Kim quốc, đáp ứng giúp cho đám giặc cỏ Lỗ Kim quốc trà trộn vào đây để yểm trợ, nên sai nô tài đi mật báo cho bọn chúng.”
Nghe nô tài kia nói xong, Mặc Lan cũng không ngạc nhiên, ban đầu khi Hà Thương ở trong triều đình năm lần bảy lượt ngăn cản hắn,salemsmalldđlqđ hắn đã thấy nghi ngờ. Lần này đưa hắn (HT) đi cùng, chẳng qua muốn hắn lộ ra bộ mặt thật, không cách nào ngụy biện.
Hắn sai người dẫn hai kẻ này xuống nhốt riêng,lqđ dự định đợi sau khi Du tướng quân trở lại sẽ nghiêm khắc thẩm vấn.
Bầu trời u ám bỗng trút xuống một cơn mưa lớn,lqđ Cúc Nhi cầm dù che mưa cho hai vị chủ tử.
Dung Tri Hạ nhìn Mặc Lan, đôi môi màu hồng phấn mở ra, trong lòng có ngàn vạn câu muốn dặn dò Mặc Lan, nhưng khi đến bên môi chỉ hóa thành một câu – “Ta chờ chàng trở lại.”
Mặc Lan ôm lấy nàng, thần sắc kiên định nói – “Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ tiêu diệt hết đám giặc cỏ kia, để lương thảo thuận lợi đến được tay nhạc phụ.”
Trong lòng nàng lưu luyến không thôi, gật đầu nói – “Vâng, ta tin tưởng nhất định phu quân sẽ làm được.”
Cuối cùng, hắn hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên trán nàng, rồi xoay người lên xe ngựa, đi tới tụ hợp cùng Du tướng quân.
Dung Tri Hạ đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn hắn rời đi,lqđ mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, mới xoay người trở về phòng.
Nhìn làn mưa thu lạnh lẽo trước mặt, trong lòng nàng quẩn quanh cảm giác bất an không nói nên lời, quay đầu lại hỏi – “Cúc nhi, Thế tử nhất định có thể bình an trở về, đúng không?”
“Tiểu thư đừng lo lắng, chắc chắn Thế tử sẽ bình an trở về.” – Cúc Nhi nghĩ, mặc dù Thế tử đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng Thế tử là quan văn, nên cũng không cần hắn phải dốc lực, Du tướng quân là người cầm quân , vậy nên nhiệm vụ tiêu diệt giặc cỏ dĩ nhiên phải do Du tướng quân bọn họ ra tay, Thế tử chỉ cần ở bên cạnh giám sát là được.
“Cha và đại ca cũng sẽ bình an trở lại.” – Dung Tri Hạ nói lời này là muốn an ủi chính mình nhiều hơn.
Cúc Nhi cười phụ họa – “Người yên tâm,lqđ Đại tướng quân cùng thiếu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nhất định có thể đánh bại quân địch, giành thắng lợi trở về.”
Nghe Cúc Nhi nói, bất an trong lòng Dung Tri Hạ cũng vơi đi phần nào, ngắm màn mưa một lát nữa, mới đi vào trong nhà.
Lương đạo thông đến biên cảnh là một vùng hoang mạc, mây mù bốn phía, cỏ dại mọc đầy, không nhìn thấy chân trời.
Lúc mặt trời lặn, đoàn người Mặc Lan tìm một khu đất trống trải bằng phẳng, dựng doanh trại để dừng chân.
Sau khi dùng bữa tối, Hà Thương tới trước mặt Mặc Lan chất vấn – “Chúng ta đã tới đoạn đường này nhiều ngày như vậy, dọc đường cũng không thấy kẻ nào khả nghi, không biết Mặc đại nhân nói giặc cỏ là ở chỗ nào?”
“Hà đại nhân không cần gấp gáp, chúng ta cứ chờ đợi, nội trong ba ngày, bọn chúng nhất định sẽ xuất hiện.” – Mặc Lan ung dung trả lời.
Nghe hắn khẳng định chắc chắn như vậy, Hà Thương lộ vẻ hoài nghi, vốn định hỏi thêm mấy câu nữa, lại thấy hắn đã xoay người vào phía sau doanh trướng,lqđ nên cũng lười hỏi tiếp. Hắn nhìn cách đó không xa, Du tướng quân đang giao phó thuộc cấp việc tuần tra phòng thủ đêm nay, suy nghĩ một chút liền đi tới.
Du tướng quân gật đầu với hắn, rồi lại phân phó cho thuộc cấp – “Vậy cứ theo mệnh lệnh của ta mà làm.” – Mấy tên tướng lĩnh gật đầu đáp ứng, rồi tự mình rời đi.
“Nơi này hoang vu vắng vẻ như thế, Du tướng quân có cho rằng thật sự có giặc cỏ mai phục không?” – Giọng điệu của Hà Thương khá là xem thường.
Du tướng quân vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, nói – “Nơi này hoang vắng, lại không thấy có dấu người, bình thường quả thật giặc cỏ sẽ không tới chỗ này.” –lqđ Dáng người hắn mập lùn, cười lên cặp mắt kia híp lại, dường như bị thịt trên mặt dồn ép chỉ còn lại một đường nhỏ.
Thấy hắn cũng cho là như vậy, Hà Thương oán trách nói – “Đúng thế, nơi này chó ăn đá gà ăn sỏi, giặc cỏ sao có thể tụ tập ở đây được? Muốn cướp bóc cũng không có ai để mà cướp, thật không biết Mặc đại nhân lấy tin tức này ở đâu?”
“Nếu là thường ngày, tất nhiên là không có ai để mà cướp, cho nên giặc cỏ cũng sẽ không thường xuyên lui tới nơi này.” Du tướng quân lời nói xoay chuyển – “Nhưng vào lúc này hai quân đang giao chiến, vận chuyển lương thảo tới biên cảnh, nhất định phải đi qua nơi này, nên tình hình sẽ khác.”
Hà Thương cũng không tán thành lời nói của hắn – “Đó là lương thảo của triều đình, mấy tên thổ phỉ kia có to gan lớn mật đi chăng nữa, cũng sẽ không dám cướp bóc lương thảo của triều đình, đây chính là phạm vào trọng tội, sẽ bị tịch thu tài sản và xử tử.”
“Cho nên, kẻ dám can đảm đánh chủ ý vào lương thảo của quân đội,lqđ vậy thì không phải là giặc cỏ bình thường.” – Du tướng quân ha hả cười nói.
“Chẳng lẽ Du tướng quân có phát hiện gì sao?” – Vẻ mặt Hà Thương khẽ động.
“Không có, nhưng mà nếu Mặc đại nhân khăng khăng nói với Hoàng thượng rằng nơi này có giặc cỏ thường lui tới, thì dù sao chúng ta cũng nên kiểm tra thật tốt.” – Trước khi lên đường, Hoàng thượng từng triệu kiến riêng hắn, dặn dò hắn tất cả phải nghe theo mệnh lệnh của Mặc Lan, nếu Mặc Lan phân phó chuyện gì thì hắn cứ thế mà nghe theo. Như vậy có thể thấy được, Hoàng thượng hết sức tin tưởng vào lời nói của Mặc Lan.
“Du tướng quân định điều tra như thế nào?” – Hà Thương truy hỏi.
“Ngày mai mạt tướng sẽ phái hai đội nhân mã, chia ra kiểm tra phía Đông và phía Bắc, hai ngày sau lại kiểm tra phía Tây và phía Nam.”
Theo như Mặc Lan chỉ điểm, đám giặc cỏ này có số lượng hơn một ngàn người, vì vậy mà hắn đem theo ba ngàn binh mã. Nhưng vì đề phòng bất trắc, hắn cũng không chia ra làm bốn đội đi tuần tra bốn hướng, mà chỉ chia ra làm hai đội, mỗi đội dẫn theo một ngàn binh mã, như thế thứ nhất, nếu chẳng may trong lúc đi tuần tra gặp nhóm giặc cỏ kia, thì cũng không đến mức bởi vì binh lực không đủ mà không đánh lại được. Hà Thương gật đầu nói – “Du tướng quân an bài như vậy tốt lắm, đợi sau khi điều tra rõ, Mặc đại nhân sẽ không còn lời nào để nói nữa.”
Hôm sau, Du tướng quân phái hai đội binh mã chia ra đi hướng Đông và hướng Bắc.
Sau khi Hà Thương xác nhận, thấy nắng cuối thu quá gắt, gần đó cũng không có bóng râm che mát, liền chui về doanh trướng nghỉ ngơi.
Đến tận ngày hôm sau, trước lúc mặt trời lặn,salemsmalldđlqđ hai đội nhân mã đi hướng Đông va hướng Bắc đã trở về, phó tướng mang theo đội quân đi hướng Đông lên tiếng nói – “Khởi bẩm Du tướng quân, mạt tướng dẫn người đi tuần tra hai ngày, đều không tra ra người nào khả nghi.”
Đội quân đi hướng Bắc cũng bẩm báo như vậy – “Bẩm Du tướng quân,lqđ ở phía Bắc mạt tướng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.”
Nghe vậy, Du tướng quân gật đầu nói – “Các ngươi vất vả rồi, trước tiên hãy mang các huynh đệ xuống nghỉ ngơi đi.”
Hà Thương ở một bên nghe, cố ý nhìn Mặc Lan một cái, ánh mắt tựa như đang cười nhạo hắn.
Mặc Lan cũng không để ý nhiều, đợi sau khi Hà Thương rời đi,lqđ hắn nói với Du tướng quân mấy câu, Du tướng quân hơi trầm ngâm, rồi gật đầu đáp ứng.
Không lâu sau, doanh trại vùi nồi nấu cơm trước nửa canh giờ.
Sau khi mọi người ăn no không lâu, binh sĩ trực trên đài cao phát hiện có dị động, lập tức bẩm báo cho Du tướng quân,salemsmalldđlqđ Du tướng quân leo lên đài cao nhìn ra phía xa, phát hiện phía Tây, phía Đông và phía Nam đều có ánh lửa và khói đen. Nơi đây khô hạn, cỏ dại một khi bị thiêu cháy sẽ lan ra cực nhanh, duy chỉ có phía Bắc bởi vì ở ngay đầu gió, lại ít cây cỏ, nên không thấy bị bốc cháy.
“Sao lại thế này?” – Du tướng quân hỏi.
Mặc Lan cũng đi lên đài cao, khóe miệng chứa nụ cười thản nhiên,lqđ giải thích – “Hôm qua ta mượn tạm Du tướng quân ba trăm người, lệnh cho bọn họ vào lúc mặt trời lặn ngày hôm nay chia làm ba nhóm âm thầm đốt cháy cỏ dại ở ba hướng. Bây giờ, những bụi cỏ có thể ẩn thân ở ba hướng đó đã bị đốt, không còn chỗ ẩn nấp nữa, nhóm cường đạo kia ắt sẽ dời sang hướng Bắc, thỉnh Du tướng quân hạ lệnh cho binh lính,lqđ chuẩn bị xuất kích.”
Du tướng quân liếc mắt nhìn một lần nữa, liền hoàn toàn bái phục, lên tiếng – “Mạt tướng sẽ hạ lệnh.”
Lúc trước, Mặc Lan muốn hắn nói với binh lính vùi nồi nấu cơm sớm một chút, nói là vào ban đêm nhóm cường đạo kia sẽ lộ tung tích, salemsmalldđlqđ lúc đầu hắn còn có chút hoài nghi, nhưng ngay vừa rồi, hắn mơ hồ trông thấy có nhân mã di chuyển đến hướng Bắc. Mặc dù bởi vì khoảng cách khá xa, nên không nhìn rõ đến tột cùng là có bao nhiêu tên, nhưng hai ngày nay không thấy người nào khả nghi, nhưng đúng lúc này lại xuất hiện, có thể thấy được những kẻ này nhất định là dựa vào địa thế và bụi cỏ rậm rạp để trốn. Giờ phút này,lqđ cây cỏ ba hướng kia đã bốc cháy, không còn nơi ẩn núp nữa, nên đã bị bại lộ hành tung.
Hắn lập tức tập hợp binh mã, tự mình dẫn binh về phía Bắc.
Lúc này,lqđ Hà Thương cũng bị kinh động, tiện tay ngăn tên lính quèn lại hỏi thăm xem có chuyện gì, sau khi biết đã phát hiện ra tung tích cường đạo, hắn lắp bắp kinh hãi, ngay lập tức leo lên đài cao nhìn ra xa, nhìn thấy Đông, Tây, salemsmalldđlqđ Nam ba phía đều tỏa ra ánh lửa, khói đen chạy thẳng đến phía chân trời. Sau khi sửng sốt, hắn lại nhìn thấy Du tướng quân dẫn binh mã vội vã đi về hướng Bắc, mặt biến sắc, lập lức lao xuống.
Mặc Lan đứng canh ở thang gỗ, sắc mặt nghiêm nghị nói – “Sao Hà đại nhân lại có vẻ kinh hoảng thế?”
“Này…..Hạ quan nhìn thấy bốn phía nổi lửa, sợ đám cháy sẽ lan đến doanh trại.”
“Hà đại nhân yên tâm, nơi chúng ta đóng quân không có nhiều cỏ dại,lqđ sẽ không lan tới đây được.”
“Vậy sao? Thế thì tốt.” – Hà đại nhân miễn cưỡng cười một tiếng.
Mặc Lan liếc xéo hắn một cái, rồi nói tiếp – “Thủ hạ của ta bắt được một kẻ có bộ dạng lén lút, Hà đại nhân đến nhìn xem có biết kẻ này hay không?” – Hắn ra hiệu cho bốn tên tùy tùng sau lưng áp giải người tới.
Nhìn thấy người nọ, con ngươi Hà đại nhân co rút nhanh.
“Hà đại nhân cũng biết hắn sao?” –lqđ Mặc Lan tất nhiên không coi thường biến hóa trên mặt hắn.
Hà Thương trấn tĩnh lại rất nhanh, sắc mặt tức giận chất vấn – “Hắn là tùy tùng của ta, hắn đã phạm vào tội gì? Vì sao Mặc đại nhân lại trói tùy tùng của hạ quan?”
Mặc Lan chậm rãi trả lời – “Đêm hôm kia, tên này lén lút ra khỏi doanh trại, vụng trộm gặp một kẻ khả nghi cách đây hai mươi dặm.salemsmalldđlqđ Ta nghi ngờ hắn mật báo cho đám giặc cỏ kia, liền ra lệnh cho thủ hạ âm thầm theo dõi, thuận lợi tìm được chỗ ẩn nấp của bọn chúng, lúc này mới phái người phóng hỏa đốt cháy cỏ dại, dụ bọn chúng đi về phía Bắc. Lúc này,lqđ Du tướng quân đang đi bắt bọn giặc cỏ đó.”
Để tránh đả thảo kinh xà *, hai khắc trước hắn mới sai người bắt tên tùy tùng này lại.
(* - bứt dây động rừng)
Nghe hắn nói, trên mặt Hà Thương thoáng hiện lên sự kinh hãi, vì để che giấu hốt hoảng, hắn cố ý cao giọng, tức giận mắng – “Cái gì, lại có chuyện như vậy sao? Nô tài kia dám to gan cấu kết với tặc nhân, không nên giữ hắn lại nữa!” – lqđ Hà Thương ra vẻ chính nghĩa nói.
Mặc Lan lạnh lùng cười một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho một gã tùy tùng, sai hắn gỡ miếng vải bố trong miệng tên nam tử nhỏ gầy kia xuống.
Vừa có thể nói chuyện, nam tử nhỏ gầy này liền kêu oan – “Oan uổng quá, chuyện này là do đại nhân ngài giao phó nô tài đi làm mà!” –salemsmalldđlqđ Nếu vừa rồi, chủ tử nhà mình có thể bận tâm đến chút tình nghĩa chủ tớ, biện bạch cho hắn một chút, hắn sẽ nhận tội chuyện này để không liên lụy chủ tử.
Chẳng ngờ, chủ tử lại không mảy may nghĩ đến tình nghĩa chủ tớ, vừa thấy mặt đã không chút lưu tình muốn bổ đao vào hắn, muốn giết hắn để diệt khẩu, trong lòng hắn cảm thấy oán hận. Hắn ta đã bất nghĩa trước, thì cũng đừng trách hắn bất nhân, quyết tâm khai ra tất cả mọi chuyện.
Hắn quỳ trên mặt đất kêu khóc với Mặc Lan – “Mặc đại nhân, ngài phải làm chủ cho nô tài, chuyện này không phải do nô tài muốn làm, mà tất cả đều là do đại nhân nhà nô tài sai khiến nô tài lén lút mật báo với nhóm cường đạo kia,lqđ đại nhân hắn đã sớm thu được nhiều lợi ích từ Lỗ Lim quốc…….”
Nghe đến đó, sắc mặt Hà Thương đại biến, gầm lên – “Im miệng, ngươi là đồ ác nô! Chính mình cấu kết với giặc,salemsmalldđlqđ bị bại lộ còn dám ngậm máu phun người, vu tội cho ta, nhất định không thể tha được!”
Mặc Lan ra lệnh - “Bịt miệng Hà đại nhân lại!”
Một gã đại nhân lập tức tiến lên che miệng Hà Thương.
Hà Thương tức giận muốn tránh thoát, thế nhưng tên tùy tùng vừa cao lớn vừa có võ, dễ dàng chế trụ được hắn,lqđ khiến hắn không thể nhúc nhích.
Mặc Lan ra hiệu cho tên nam nhân nhỏ gầy kia nói tiếp.
Thấy chủ tử vô tình vô nghĩa như vậy, hắn càng thêm oán hận – “Đại nhân nhà ta thu được nhiều lợi ích từ Lỗ Kim quốc, đáp ứng giúp cho đám giặc cỏ Lỗ Kim quốc trà trộn vào đây để yểm trợ, nên sai nô tài đi mật báo cho bọn chúng.”
Nghe nô tài kia nói xong, Mặc Lan cũng không ngạc nhiên, ban đầu khi Hà Thương ở trong triều đình năm lần bảy lượt ngăn cản hắn,salemsmalldđlqđ hắn đã thấy nghi ngờ. Lần này đưa hắn (HT) đi cùng, chẳng qua muốn hắn lộ ra bộ mặt thật, không cách nào ngụy biện.
Hắn sai người dẫn hai kẻ này xuống nhốt riêng,lqđ dự định đợi sau khi Du tướng quân trở lại sẽ nghiêm khắc thẩm vấn.
/22
|