“Ngươi...” Mộ Hàm Chương tức giận nói không nên lời, có là vợ chồng thì ban ngày ban mặt thế này cũng quá càn rỡ rồi.
Cảnh Thiều yêu cực kì vẻ mặt vừa thẹn vừa giận này của y, nhịn không được hôn lên khóe môi khẽ nhếch kia, nói, “Quân Thanh, hôm này đừng vào triều.”
“Như vậy sao được, hôm nay là ngày mấu chốt.” Mộ Hàm Chương đẩy hắn ra, nghiêm túc sửa sang ngọc đái triều phục.
Cảnh Thiều ôm cánh tay nhàn tản chờ y sửa soạn xong, đến lúc y nghi hoặc mà nhìn tới Vương gia nhà mình đột nhiên an tĩnh lại thì một đôi tay vươn ra bế y lên, ném lên giường.
“Á...ngươi làm gì?” Mộ Hàm Chương hoảng sợ, giãy dụa muốn đứng lên.
“Quân Thanh, ta cảm thấy từ khi ngươi phong hầu thì dần dần quên mất bổn phận của mình rồi nhỉ.” Cảnh Thiều ép phía trên vòng eo mảnh dẻ, triều phục ngọc đái dán vào đùi truyền tới cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng.
“Đừng làm rộn, một chút nữa sẽ muộn.” Mộ Hàm Chương có chút sốt ruột, hôm nay là ngày quyết định ai sẽ được phái tới Hoài Nam, y phải vào triều.
“Ngươi xem, quả nhiên là quên rồi.” Cảnh Thiều căm giận, nói xong thì bắt đầu động thủ cởi xuống tầng tầng y phục hoa lệ, xiêm y tinh xảo, như tiểu hài tử mở ra một món đồ chơi, càng mở càng hưng phấn.
“Hỗn đản, không được, a...” Mộ Hàm Chương giãy dụa muốn đứng dậy nhưng khí lực quá kém so với Cảnh Thiều, rất nhanh đã bị Thành Vương điện hạ vũ dũng trấn áp.
Lúc tiến vào, Cảnh Thiều nghiêm túc nói, “Nhớ kĩ, ngươi trước hết là Thành Vương phi rồi mới là Văn Uyên Hầu, cho nên thỏa mãn yêu cầu của trượng phu phải được xếp trước việc vào triều.”
“Ngươi...ô...” Mộ Hàm Chương nắm chặt sàng đan dưới thân.
Tứ Hoàng tử ở Phượng Nghi cung đợi hồi lâu, tổng quản thái giám khuyên hắn tới Thiên điện nghỉ tạm nhưng hắn lại kiên trì muốn đứng ngoài cửa chờ, trên người đã dính không ít sương sớm. Nghe nói, năm đó Cảnh Thiều muốn vào quân đội đã ở thềm ngọc quỳ một ngày một đêm, bây giờ bản thân muốn tự mình mang binh thì tất nhiên cũng phải thể hiện thành ý.
Hoành Chính đế ăn mặc chỉnh tề, kế hậu uyển chuyển tỏ vẻ Cảnh Du đã đợi bên ngoài rất lâu rồi.
“Ngươi cảm thấy mình mạnh hơn Cảnh Thiều ở điểm nào?” Hoành Chính đế nhìn thoáng qua Tứ Hoàng tử bị sương sớm bám đầy quần áo, trong mắt nổi lên một tia lạnh lẽo khó nhận ra.
“Tam Hoàng huynh dụng binh như thần, nhi thần không so được.” Cảnh Du quỳ trên đất khiêm tốn nói.
“Coi như ngươi có chút biết mình biết người.” Hoành Chính đế hừ một tiếng.
Tứ Hoàng tử nghẹn một chút, đây vốn là khiêm tốn, ai ngờ phụ hoàng lại nói xuôi theo luôn chứ, hắn tuy không phục trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, giờ khắc này là vì tranh thủ cơ hội, hắn phải đưa ra một lý do không thể từ chối. Cảnh Du hít sâu một hơi, trấn định lại, nói, “Nhi thần mặc dù không bằng Tam Hoàng huynh, nhưng nhi thần đã sắp thành niên, cũng muốn giống các hoàng huynh có thể kiến công lập nghiệp.”
“Đúng vậy Hoàng Thượng, kinh nghiệm trên chiến trường tất nhiên phải rèn luyện mới thành tài.”Kế hậu phụ họa theo.
“Rèn luyện?” Hoành Chính đế cầm chén nước súc miệng trong tay hung hăng đặt mạnh lên bàn, “Giang Nam là nơi nào? Là nơi Cảnh Du có thể luyện tập sao?”
“Phụ hoàng bớt giận!” Tứ Hoàng tử vội cúi đầu, biết lý do này đã không thể thuyết phục Hoành Chính đế, cắn chặt răng bất chấp tất cả nói, “Nhi thần có một chuyện báo cáo!”
Hoành Chính đế ý bảo hắn nói tiếp, Tứ Hoàng tử liền đem chuyện hắn biết Cảnh Thiều gặp qua Hoài Nam Vương nửa thật nửa giả mà nói ra, “Nếu Tam Hoàng huynh với Hoài Nam Vương thật sự...có liên quan, lần này nếu phái hoàng huynh tới, sợ là...”
Hoành Chính đế lẳng lặng nhìn hắn chốc lát, “Hai người bọn họ gặp mặt, ngươi có tận mắt nhìn thấy sao?”
“Cái này, lúc nhi thần dẫn người đến thì đã vườn không nhà trống,” Tứ Hoàng tử không có chứng cứ cụ thể, tất cả đều thông qua lời nói của Triệu Lâu Lâm, hắn cũng không dám nói mình nhìn thấy, “Đó là tin tức mà nhi thần có được.”
“Ai cung cấp tin tức đó cho ngươi?” Hoành Chính đế nhìn chằm chằm Tứ Hoàng tử, ánh mắt cũng sắc bén lên, “Trẫm cũng không biết trong triều còn có người báo tin cho ngươi mà không hề cung cấp cho trẫm.”
“Này...” Tứ Hoàng tử nhất thời bị dọa đổ mồ hôi, chỉ lo bôi đen Cảnh Thiều mà lại quên phụ hoàng hận nhất hoàng tử cấu kết với triều thần, khẽ cắn môi, nói, “Là Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm, hắn xuất thân Giang Nam, khi vào kinh đi thi Hoài Nam Vương cho hắn làm nội ứng, nhưng chỉ giả vờ trung thành với Hoài Nam Vương mà thôi. Nhi thần trên đường ngẫu nhiên gặp được Triệu Lâu Lâm, hắn nói dường như nhìn thấy Hoài Nam Vương đi tới đào viên ở thành nam, mà...mà xe ngựa Thành Vương phủ cũng tới.” Nói xong không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm hoa văn phức tạp trên thảm trải sàn.
Hoành Chính đế trầm mặc không nói lời nào, hai ngón tay gõ mặt bàn một chút, bỗng nhiên một tay cầm lấy chén trà trên bàn, “Thứ ăn cây táo rào cây sung, giữ lại làm gì!”
Không chỉ có Tứ Hoàng tử, kế hậu cũng bị dọa, nửa quỳ nửa ngồi không dám lên tiếng.
Cảnh Thiều chậm lại, nói với Đa Phúc đứng ngoài cửa trưng bộ mặt đáng thương ra, “Vào cung báo lại, Văn Uyên Hầu hôm nay thân thể khó chịu, không thể vào triều.”
“Không được...Ưm...” Mộ Hàm Chương còn chưa nói xong, người phía trên nhìn y một cái, cố y hung hăng cọ cọ chỗ mẫn cảm làm y không nói ra lời, lại sợ hạ nhân bên ngoài nghe được, chỉ có thể cắn môi dưới không phát ra âm thanh.
Đa Phúc vội lên tiếng, nhanh chóng đuổi nhóm nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu đi, vội vội vàng vàng.
Trọng điểm buổi lâm triều hôm nay vẫn là chuyện đất phong Hoài Nam, chuyện phái ai đi mà làm cho túi bụi lên.
Cảnh Sâm vẫn trầm mặc, ngay từ đầu đã không hề lên tiếng, thân thể Đại Hoàng tử vừa mới khôi phục, đứng đó vẫn hiện ra vài phần bệnh thái. Hoành Chính đế tựa hồ cũng không có ý nghe hai đứa con trai này nói chuyện, đợi triều thần hết lòng tiến cử Tứ Hoàng tử nói ra đủ loại lí do, mới chậm rãi nói một câu, “Chuẩn tấu.”
Trên triều lặng im một lát mọi người mới kịp phản ứng, Tứ Hoàng tử Cảnh Du mạnh mẽ áp chế cảm giác vui sướng, cung kính hành lễ, “Nhi thần nhất định dốc hết sức lực, vì phụ hoàng thu phục Hoài Nam!”
Người sáng suốt đều nhìn ra được Tứ Hoàng tử là coi trọng địa thể bằng phẳng của Giang Nam, dễ công khó thủ, muốn giành một cái tước thân vương, mà Thành Vương công cao vẫn còn bị cấm túc ở vương phủ, vô duyên vô cớ lại có lợi cho Tứ Hoàng tử, không khỏi hơi đồng tình, vài người quen biết còn muốn an ủi Mộ Hàm Chương vài câu, lại phát hiện chuyện trọng yếu hôm nay như vậy mà Văn Uyên Hầu lại vắng mặt.
Mà Văn Uyên Hầu bị Vương gia mà mình mạnh mẽ lột triều phục hết cách vào triều, đang ngoài ý muốn trở thành chủ đề đồng tình hoặc trào phúng của mọi người.
Tứ Hoàng tử xuất chinh đi Giang Nam là chuyện đã định, kế hậu rốt cuộc thở phào một hơi, đối với những cung phi ngày thường nhìn không vừa mắt cũng ôn hòa không ít. Mà Tứ Hoàng tử càng phấn chấn, mỗi ngày đều chuẩn bị cho việc xuất chinh, phủ Tứ Hoàng tử gần đây phi thường náo nhiệt.
So ra thì Thành Vương Văn Uyên Hầu phủ lại lạnh lùng hơn nhiều.
Cảnh Thiều yêu cực kì vẻ mặt vừa thẹn vừa giận này của y, nhịn không được hôn lên khóe môi khẽ nhếch kia, nói, “Quân Thanh, hôm này đừng vào triều.”
“Như vậy sao được, hôm nay là ngày mấu chốt.” Mộ Hàm Chương đẩy hắn ra, nghiêm túc sửa sang ngọc đái triều phục.
Cảnh Thiều ôm cánh tay nhàn tản chờ y sửa soạn xong, đến lúc y nghi hoặc mà nhìn tới Vương gia nhà mình đột nhiên an tĩnh lại thì một đôi tay vươn ra bế y lên, ném lên giường.
“Á...ngươi làm gì?” Mộ Hàm Chương hoảng sợ, giãy dụa muốn đứng lên.
“Quân Thanh, ta cảm thấy từ khi ngươi phong hầu thì dần dần quên mất bổn phận của mình rồi nhỉ.” Cảnh Thiều ép phía trên vòng eo mảnh dẻ, triều phục ngọc đái dán vào đùi truyền tới cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng.
“Đừng làm rộn, một chút nữa sẽ muộn.” Mộ Hàm Chương có chút sốt ruột, hôm nay là ngày quyết định ai sẽ được phái tới Hoài Nam, y phải vào triều.
“Ngươi xem, quả nhiên là quên rồi.” Cảnh Thiều căm giận, nói xong thì bắt đầu động thủ cởi xuống tầng tầng y phục hoa lệ, xiêm y tinh xảo, như tiểu hài tử mở ra một món đồ chơi, càng mở càng hưng phấn.
“Hỗn đản, không được, a...” Mộ Hàm Chương giãy dụa muốn đứng dậy nhưng khí lực quá kém so với Cảnh Thiều, rất nhanh đã bị Thành Vương điện hạ vũ dũng trấn áp.
Lúc tiến vào, Cảnh Thiều nghiêm túc nói, “Nhớ kĩ, ngươi trước hết là Thành Vương phi rồi mới là Văn Uyên Hầu, cho nên thỏa mãn yêu cầu của trượng phu phải được xếp trước việc vào triều.”
“Ngươi...ô...” Mộ Hàm Chương nắm chặt sàng đan dưới thân.
Tứ Hoàng tử ở Phượng Nghi cung đợi hồi lâu, tổng quản thái giám khuyên hắn tới Thiên điện nghỉ tạm nhưng hắn lại kiên trì muốn đứng ngoài cửa chờ, trên người đã dính không ít sương sớm. Nghe nói, năm đó Cảnh Thiều muốn vào quân đội đã ở thềm ngọc quỳ một ngày một đêm, bây giờ bản thân muốn tự mình mang binh thì tất nhiên cũng phải thể hiện thành ý.
Hoành Chính đế ăn mặc chỉnh tề, kế hậu uyển chuyển tỏ vẻ Cảnh Du đã đợi bên ngoài rất lâu rồi.
“Ngươi cảm thấy mình mạnh hơn Cảnh Thiều ở điểm nào?” Hoành Chính đế nhìn thoáng qua Tứ Hoàng tử bị sương sớm bám đầy quần áo, trong mắt nổi lên một tia lạnh lẽo khó nhận ra.
“Tam Hoàng huynh dụng binh như thần, nhi thần không so được.” Cảnh Du quỳ trên đất khiêm tốn nói.
“Coi như ngươi có chút biết mình biết người.” Hoành Chính đế hừ một tiếng.
Tứ Hoàng tử nghẹn một chút, đây vốn là khiêm tốn, ai ngờ phụ hoàng lại nói xuôi theo luôn chứ, hắn tuy không phục trong lòng nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, giờ khắc này là vì tranh thủ cơ hội, hắn phải đưa ra một lý do không thể từ chối. Cảnh Du hít sâu một hơi, trấn định lại, nói, “Nhi thần mặc dù không bằng Tam Hoàng huynh, nhưng nhi thần đã sắp thành niên, cũng muốn giống các hoàng huynh có thể kiến công lập nghiệp.”
“Đúng vậy Hoàng Thượng, kinh nghiệm trên chiến trường tất nhiên phải rèn luyện mới thành tài.”Kế hậu phụ họa theo.
“Rèn luyện?” Hoành Chính đế cầm chén nước súc miệng trong tay hung hăng đặt mạnh lên bàn, “Giang Nam là nơi nào? Là nơi Cảnh Du có thể luyện tập sao?”
“Phụ hoàng bớt giận!” Tứ Hoàng tử vội cúi đầu, biết lý do này đã không thể thuyết phục Hoành Chính đế, cắn chặt răng bất chấp tất cả nói, “Nhi thần có một chuyện báo cáo!”
Hoành Chính đế ý bảo hắn nói tiếp, Tứ Hoàng tử liền đem chuyện hắn biết Cảnh Thiều gặp qua Hoài Nam Vương nửa thật nửa giả mà nói ra, “Nếu Tam Hoàng huynh với Hoài Nam Vương thật sự...có liên quan, lần này nếu phái hoàng huynh tới, sợ là...”
Hoành Chính đế lẳng lặng nhìn hắn chốc lát, “Hai người bọn họ gặp mặt, ngươi có tận mắt nhìn thấy sao?”
“Cái này, lúc nhi thần dẫn người đến thì đã vườn không nhà trống,” Tứ Hoàng tử không có chứng cứ cụ thể, tất cả đều thông qua lời nói của Triệu Lâu Lâm, hắn cũng không dám nói mình nhìn thấy, “Đó là tin tức mà nhi thần có được.”
“Ai cung cấp tin tức đó cho ngươi?” Hoành Chính đế nhìn chằm chằm Tứ Hoàng tử, ánh mắt cũng sắc bén lên, “Trẫm cũng không biết trong triều còn có người báo tin cho ngươi mà không hề cung cấp cho trẫm.”
“Này...” Tứ Hoàng tử nhất thời bị dọa đổ mồ hôi, chỉ lo bôi đen Cảnh Thiều mà lại quên phụ hoàng hận nhất hoàng tử cấu kết với triều thần, khẽ cắn môi, nói, “Là Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm, hắn xuất thân Giang Nam, khi vào kinh đi thi Hoài Nam Vương cho hắn làm nội ứng, nhưng chỉ giả vờ trung thành với Hoài Nam Vương mà thôi. Nhi thần trên đường ngẫu nhiên gặp được Triệu Lâu Lâm, hắn nói dường như nhìn thấy Hoài Nam Vương đi tới đào viên ở thành nam, mà...mà xe ngựa Thành Vương phủ cũng tới.” Nói xong không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm hoa văn phức tạp trên thảm trải sàn.
Hoành Chính đế trầm mặc không nói lời nào, hai ngón tay gõ mặt bàn một chút, bỗng nhiên một tay cầm lấy chén trà trên bàn, “Thứ ăn cây táo rào cây sung, giữ lại làm gì!”
Không chỉ có Tứ Hoàng tử, kế hậu cũng bị dọa, nửa quỳ nửa ngồi không dám lên tiếng.
Cảnh Thiều chậm lại, nói với Đa Phúc đứng ngoài cửa trưng bộ mặt đáng thương ra, “Vào cung báo lại, Văn Uyên Hầu hôm nay thân thể khó chịu, không thể vào triều.”
“Không được...Ưm...” Mộ Hàm Chương còn chưa nói xong, người phía trên nhìn y một cái, cố y hung hăng cọ cọ chỗ mẫn cảm làm y không nói ra lời, lại sợ hạ nhân bên ngoài nghe được, chỉ có thể cắn môi dưới không phát ra âm thanh.
Đa Phúc vội lên tiếng, nhanh chóng đuổi nhóm nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu đi, vội vội vàng vàng.
Trọng điểm buổi lâm triều hôm nay vẫn là chuyện đất phong Hoài Nam, chuyện phái ai đi mà làm cho túi bụi lên.
Cảnh Sâm vẫn trầm mặc, ngay từ đầu đã không hề lên tiếng, thân thể Đại Hoàng tử vừa mới khôi phục, đứng đó vẫn hiện ra vài phần bệnh thái. Hoành Chính đế tựa hồ cũng không có ý nghe hai đứa con trai này nói chuyện, đợi triều thần hết lòng tiến cử Tứ Hoàng tử nói ra đủ loại lí do, mới chậm rãi nói một câu, “Chuẩn tấu.”
Trên triều lặng im một lát mọi người mới kịp phản ứng, Tứ Hoàng tử Cảnh Du mạnh mẽ áp chế cảm giác vui sướng, cung kính hành lễ, “Nhi thần nhất định dốc hết sức lực, vì phụ hoàng thu phục Hoài Nam!”
Người sáng suốt đều nhìn ra được Tứ Hoàng tử là coi trọng địa thể bằng phẳng của Giang Nam, dễ công khó thủ, muốn giành một cái tước thân vương, mà Thành Vương công cao vẫn còn bị cấm túc ở vương phủ, vô duyên vô cớ lại có lợi cho Tứ Hoàng tử, không khỏi hơi đồng tình, vài người quen biết còn muốn an ủi Mộ Hàm Chương vài câu, lại phát hiện chuyện trọng yếu hôm nay như vậy mà Văn Uyên Hầu lại vắng mặt.
Mà Văn Uyên Hầu bị Vương gia mà mình mạnh mẽ lột triều phục hết cách vào triều, đang ngoài ý muốn trở thành chủ đề đồng tình hoặc trào phúng của mọi người.
Tứ Hoàng tử xuất chinh đi Giang Nam là chuyện đã định, kế hậu rốt cuộc thở phào một hơi, đối với những cung phi ngày thường nhìn không vừa mắt cũng ôn hòa không ít. Mà Tứ Hoàng tử càng phấn chấn, mỗi ngày đều chuẩn bị cho việc xuất chinh, phủ Tứ Hoàng tử gần đây phi thường náo nhiệt.
So ra thì Thành Vương Văn Uyên Hầu phủ lại lạnh lùng hơn nhiều.
/100
|