Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thậm chí là dùng từ ăn mày cũng không thể miêu tả được sự chênh lệch giữa anh ta và đối phương
Không, anh ta không thể chấp nhận được…
Sao Đường Ninh có thể gả cho Mặc Đình?
Sao Đường Ninh mà anh ta không cần, có thể gả cho người đàn ông quyền lực nhất mà cũng thần bí nhất trong giới giải trí được?
Điều này không thể nào là sự thật được, chắc chắn là anh ta đang nằm mơ.
Mặc Đình trấn an Đường Ninh xong, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vũ Phàm, đôi mắt sắc bén mà lạnh lùng của anh nhìn đối phương như ưng đang nhìn con mồi của mình, đôi môi mỏng quyến rũ khẽ mấp máy: "Xem ra Hàn tiên sinh có vẻ không quen ăn món ăn ở đây, hả?"
Giọng nói trầm thấp mà êm dịu, đê mê đến nỗi làm trái tim người nghe phải rung động.
Hàn Vũ Phàm dần lạnh sống lưng, căng thẳng đến mức hầu kết giật giật, đặc biệt là sau khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Mặc Đình, anh ta trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, dáng vẻ như chưa từng được thấy vị đời của anh ta, làm những nhân viên phục vụ xung quanh đều cố nén cười.
"Các người… các người cứ từ từ dùng đi… tôi… tôi đi trước…" Hàn Vũ Phàm muốn bò dậy từ dưới đất, nhưng mà…
"Đi?" Mặc Đình lười biếng nâng mí mắt lên, nghi hoặc hỏi anh ta: “Đi đâu?"
Nghe thấy câu nói này của Mặc Đình, nhân viên phục vụ đứng ở cửa, trực tiếp đóng cửa lại, rõ ràng, từ lúc Hàn Vũ Phàm bắt đầu đi vào đây, anh ta muốn đi ra ngoài hay không, không phải là chuyện anh ta có thể định đoạt.
“Không phải Hàn tiên sinh muốn gặp tôi à? Sao còn chưa nói được mấy câu, đã muốn đi vậy?" Mặc Đình vừa tao nhã dùng dao cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết trước mặt, vừa đưa mắt nhìn Hàn Vũ Phàm, sau khi cắt nhỏ thịt bò xong, anh quan tâm chuyển đĩa thịt bò bít tết đến trước mặt Đường Ninh.
Hàn Vũ Phàm run rẩy ngồi ở dưới đất, bởi vì anh ta biết mình không thể phản kháng lại Mặc Đình, chuyện đó giống như lấy trứng chọi đá.
"Tôi… tôi có thể đứng ra làm rõ cho Đường Ninh, làm rõ… làm rõ… làm rõ chuyện cô ấy không leo lên giường." Hàn Vũ Phàm cho rằng, đây là kết quả Mặc Đình mong muốn, là mục đích chủ yếu Mặc Đình đồng ý gặp mặt anh ta, nhưng Mặc Đình chỉ thờ ơ cong khóe môi.
"Anh cho rằng, Đường Ninh còn cần đến anh ra mặt làm rõ hả?" Mặc Đình dừng động tác cắt thịt bò bít tết lại, hạ tầm mắt nhìn Hàn Vũ Phàm: “Cô ấy đã sớm không cần…"
"Có tôi ở đây, anh là cái thứ gì?"
Hàn Vũ Phàm ngẩn người, bởi vì anh ta bất ngờ không đoán ra được mục đích của Mặc Đình, nếu Mặc Đình không sắp xếp gặp mặt anh ta vì muốn anh ta đứng ra làm rõ cho Đường Ninh, vậy mục đích của anh là gì?
Đơn giản, chỉ muốn làm nhục anh ta?
Hay là muốn nhìn dáng vẻ hoàn toàn thất bại của anh ta, nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta?
"Mặc tổng, vậy rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?" Trong lòng Hàn Vũ Phàm đang cực kỳ căng thẳng, căng thẳng đến mức đối phương rõ ràng chỉ có ý muốn hỏi thăm anh ta, nhưng Hàn Vũ Phàm lại như ngửi thấy mùi nguy hiểm, anh ta chỉ nghĩ rằng, vào giây phút này, lòng tự ái của mình đã bị Mặc Đình vô tình đạp xuống trên đất, tùy ý chà đạp.
"Tất cả đều phụ thuộc vào vợ tôi…" Mặc Đình nghiêng đầu, giao quyền chủ động cho Đường Ninh, so với giọng điệu nói chuyện với Hàn Vũ Phàm vừa xong, giọng điệu của anh đã hoàn toàn thay đổi, cưng chìu mà lại dịu dàng.
Hàn Vũ Phàm nhanh chóng hiểu được mục đích cuối cùng của Mặc Đình, anh đang trả thù thay cho Đường Ninh!
Hàn Vũ Phàm ngẩng đầu lên nhìn Đường Ninh, anh ta nhìn cô như nhìn một người không tranh đua gì với đời, nhưng lại lén lút trở thành vợ của lão đại, trong lòng anh ta thầm dâng lên sự giễu cợt, đồng thời cũng đi đôi với ý lạnh, anh ta như muốn nói, đàn ông trên thế giới này đều giống nhau cả, người có thân phận và địa vị như Mặc Đình, muốn cái gì là có cái đó ở bên cạnh mình, anh ta có thể cưng chiều cô được bao lâu?
Đường Ninh xem hiểu ý nhạo bang trong mắt Hàn Vũ Phàm, nhưng cô không quan tâm.
"Đường Ninh, em đã biến anh thành trò cười rồi, em còn muốn thế nào nữa, em cứ nói thẳng đi, anh thật sự không ngờ rằng, tâm cơ của em lại sâu đến vậy…"
"Anh có muốn biết tôi và Mặc Đình kết hôn vào hôm nào không?"
"Ngày mười chín tháng tám." Đường Ninh lạnh lùng cắt đứt lời của Hàn Vũ Phàm.
Hàn Vũ Phàm nghe xong, anh ta nhất thời kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt của Đường Ninh.
Ngày mười chín tháng tám, đó là ngày tốt anh ta muốn cùng đăng ký kết hôn với Đường Ninh, cũng chính vào ngày hôm đó, anh ta đã ném Đường Ninh lại, ở bên cạnh Mặc Vũ Nhu, hơn nữa còn bắt Đường Ninh đi làm thế thân cho Mặc Vũ Nhu, tham dự buổi catwalk ngôi sao vương miện thay cho Mặc Vũ Nhu.
"Vậy tại sao… tại sao em không mượn…"
"Mượn tay của Mặc Đình để trả thù anh?" Đường Ninh hỏi ngược lại, trong lời nói, hơi tỏ vẻ buồn cười nói: “Bởi vì tôi không muốn làm bẩn tay của Mặc Đình."
Nghe Đường Ninh nói xong, trong lòng Hàn Vũ Phàm dâng lên cảm giác lạnh người, cảm giác đó nhanh chóng lan khắp toàn thân anh ta.
Chỉ cần Đường Ninh công bố quan hệ giữa cô và Mặc Đình đích, thử dõi mắt nhìn trong khắp giới giải trí, còn có ai dám không đặt Đường Ninh ở trong mắt? Nhưng dù phải chịu rất nhiều hiểu lầm và đau khổ vì anh ta, Đường Ninh vẫn còn có thể bước từng bước đi đến vị trí hôm nay.
Cô có thể dựa vào Mặc Đình…
Nhưng cô đã không làm như vậy, vì sao?
"Vì vậy, em thật sự không dựa vào bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu để đi tới ngày hôm nay?"
"Không phải tất cả mọi người đều giống như anh và Mặc Vũ Nhu, Hàn Vũ Phàm, ba năm trước tôi có thể là người mẫu nổi tiếng nhất Thịnh Kinh, ba năm sau, tôi vẫn có thể như cũ, tôi sẽ chứng minh cho tất cả mọi người đều thấy, dĩ nhiên, cũng bao gồm cả anh… "
Hàn Vũ Phàm nghe thấy những lời này của Đường Ninh, anh ta bỗng cười phá lên, cười đến nỗi ngay cả mình cũng đều cảm thấy giả tạo: "Em dám nói những người biết chồng em là Mặc tổng, không cho em mấy phần mặt mũi?"
"Chỉ có anh biết mà thôi…" Đường Ninh lãnh đạm nhìn Hàn Vũ Phàm, cô nhấn mạnh: “Trước mắt, chỉ có mình anh biết quan hệ của chúng tôi."
Hàn Vũ Phàm khiếp sợ nhìn Đường Ninh, cuối cùng, anh ta nhận thua cúi thấp đầu xuống: "Trên thế giới còn có người giống như em, có nhiều tài nguyên tốt lại không cần, còn có người giống như em… ha ha…"
"Trên thế giới này, không phải mối quan hệ nào cũng đều là lợi dụng lẫn nhau, ví dụ như tôi đã từng đối với anh, và tôi đối với Mặc Đình từ nay về sau, tôi có thể lấy được tất cả những thứ mình mong muốn dựa vào năng lực của mình, có thể lấy lại được vị trí đỉnh cao trước khi tôi bị rơi xuống dựa vào sự nỗ lực của bản thân mình, có lẽ với anh, tất cả những thứ này đều là tài nguyên, nhưng với tôi mà nói, quan hệ giữa tôi và Mặc Đình, không phải là lợi dụng lẫn nhau, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được điều này đâu…"
Giờ khắc này, Hàn Vũ Phàm chỉ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, anh ta cũng đã từng thật lòng với Đường Ninh, nhưng anh ta đã biến sự quan tâm của cô thành lợi ích, thành điều kiện, thành công cụ để giao dịch…
Thì ra, Đường Ninh sống thiếu anh ta, cô có thể sống tốt hơn, sống thú vị hơn, thậm chí là…
Kết hôn với bất kỳ ai mà cô muốn kết hôn.
Tổng giám đốc công ty giải trí Hải Thụy à, cho dù anh ta có cố gắng mười đời, anh ta cũng không có khả năng đạt tới vị trí của Mặc Đình.
Sao anh ta lại ngu xuẩn đến vậy, đần đến vậy, bị con tiện nhân Mặc Vũ Nhu kia che mắt chứ?
Nếu anh ta không phản bội Đường Ninh, có phải kết cục bây giờ sẽ khác?
"Tôi đã từng nghĩ tời hàng nghìn hàng vạn cách để tra tấn anh, nhưng tôi không ngờ rằng Mặc Vũ Nhu lại dùng phương pháp độc ác nhất, Hàn Vũ Phàm, rốt cuộc anh đã mất tất cả rồi."
"Tôi không có yêu cầu gì khác, cũng không có hứng thú đạp con chó bị thương rơi xuống nước, tôi còn phải tiếp tục sống cuộc đời của mình, bởi vì anh chẳng là gì của tôi cả. Vì vậy, Hàn Vũ Phàm, cút đi…" Đường Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt càng lạnh lùng hơn so với trước đó: “Từ nay về sau, đừng xuất hiện trong bất kỳ xó xỉnh nào ở Thịnh Kinh, càng đừng nên xuất hiện ở trước mặt Đường Ninh tôi nữa!"
/110
|