Phù!
Thở ra một hơi, Trương Huyền mở mắt ra.
Trải qua hồi lâu nghiên cứu, kiến thức về dược liệu của hắn đã tăng lên đáng kể.
Tất cả tri thức trong thư phòng, hiện tại đã biến thành của mình, giờ hắn đã thông hiểu đạo lí.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán, không những có thể phục chế bí tịch, tổ hợp thành Thiên Đạo thần công, mà còn dùng để học tập tri thức, cũng cực nhanh.
Thịch thịch thịch thịch!
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
- Là học đồ Chu Hoa Hoa, mới thi đậu nửa năm trước!
- Không phải hắn làm học đồ cho Đỗ Mãn Luyện đan sư hay sao?
- Đúng đấy, lúc này đi ra, chắc chắn là tuyên bố thành tích!
- Chỉ mong chúng ta được thông qua...
...
Nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân, tất cả người bên ngoài, vội vàng đứng dậy.
- Đã có thành tích, có thể vạch trần bộ mặt giả vờ giả vịt của ngươi, ta xem ngươi tiếp tục giả vờ thế nào!
Văn Tuyết cười lạnh, nhìn sang thanh niên trước mặt.
Nói thật, nếu không phải sớm biết tên này giả vờ giả vịt, nàng sẽ cảm thấy đối phương có bản lĩnh thật sự.
Bởi vì... hắn quá biết giả vờ!
Từ lúc thi xong đến hiện tại, đã sắp qua một canh giờ, vì để thu hút sự chú ý của mình mà hắn có thể ngồi yên ở đó không nhúc nhích, hắn cũng được đấy chứ!
Nhưng mà... vô dụng!
Vừa nãy hắn đã triệt để đắc tội mình, muốn thay đổi suy nghĩ của ta ư, đừng hòng!
- Khảo hạch bài thi đầu tiên, tổng cộng ba người thông qua!
Chu Hoa Hoa học đồ đi tới trước cửa, cầm tờ giấy trong tay, bắt đầu đọc:
- Người đầu tiên, Lộ Viễn thành Tôn Đào, tỉ lệ chính xác, chín mươi mốt phần trăm!
- A, là ta? Ta thông qua...
Vừa nói, một thanh niên vừa hưng phấn nhảy lên.
Nhìn dáng vẻ của hắn, nhiều người ao ước.
Tuy rằng chỉ mới thông qua vòng một, nhưng điều đó đã chứng tỏ được tiếp cận Luyện đan học đồ.
Ngay cả Văn Tuyết cũng nhìn sang, ánh mắt sùng bái.
- Thứ hai, Tử Vân thành Tiễn Văn Man, tỉ lệ chính xác, chín mươi phần trăm!
- Là ta...
Nghe gọi đến tên, lại một người đứng lên, sắc mặt đỏ lên.
- Người cuối cùng, Thiên Huyền thành Trương Huyền, tỉ lệ chính xác...
Dường như Chu Hoa Hoa có phần không dám tin, cẩn thận nhìn vào trang giấy, lại dụi dụi mắt, lúc này mới xác nhận, giọng nói hơi run rẩy:
- Một trăm... Một trăm phần trăm!
- Cái gì?
- Trăm phần trăm?
- Như vậy có nghĩa là... tất cả đáp án đều chính xác?
- Sao lại có chuyện đó?
- Đề thi khó như vậy mà có thể làm đúng hết… Trương Huyền là vị cao nhân nào?
- Đúng vậy, là ai?
...
Nghe được người thông qua thứ ba lại có thể trả lời chính xác trăm phần trăm, mọi người bùng nổ, dáo dác đưa ánh mắt tìm kiếm, muốn xem người nào là Trương Huyền.
- Được rồi, mời ba vị thông qua tham gia khảo hạch vòng thứ hai!
Chu Hoa Hoa cắt lời mọi người, hắn đi vào trong phòng.
Hai người thông qua lập tức theo sau.
Trương Huyền cũng đứng lên.
- Đã báo ra ba cái tên. Sao nào, còn không thừa nhận mình không biết cái gì…
Thấy hắn đứng dậy, Văn Tuyết cười lạnh một tiếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đôi mắt mở to, không nhịn được nói:
- Ngươi... Ngươi... tên là gì?
- Trương Huyền!
Chẳng muốn tiếp tục để ý tới nữ nhân nông cạn này, Trương Huyền nhấc chân đi vào gian phòng.
- Trương Huyền? Hắn... là Trương Huyền?
- Khảo hạch tỉ lệ chính xác trăm phần trăm?
Văn Tuyết chấn động, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt cảm thấy mình như thằng hề, mất mặt xấu hổ.
Lúc trước nói người ta giả vờ giả vịt, kỳ thực không có bản lĩnh gì, kết quả... người ta trả lời chính xác tất cả đề thi!
Thật hay giả?
Không phải ngươi không biết khảo hạch cái gì sao?
Không phải ngươi chưa xem sách về khảo hạch sao?
Tên lừa đảo...
Quả thực chính là tên lừa gạt!
Nhìn thì đần độn không biết gì, thế mà khảo hạch lại được điểm tối đa... Đại ca, ngươi đùa giỡn ta sao!
Văn Tuyết cảm thấy mặt mũi nóng bừng như thiêu đốt, sắp điên rồi.
- Một tiểu tử chỉ biết lật sách... lại có thể khảo hạch điểm tối đa?
Lý thúc bên cạnh, đôi mắt suýt rớt xuống đất.
Mẹ nó!
Lúc nãy hắn cho rằng đối phương tới chơi, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.
Từ hồi còn thiếu niên đến giờ hắn đã tham gia khảo hạch mà nào có thông qua, ấy vậy mà tên tiểu tử này lại trực tiếp đạt điểm tuyệt đối...
Thực sự so sánh với nhau khiến người ta tức chết được đi mà...
- Là tên tiểu tử chỉ thi nửa canh giờ liền nộp bài!
- Ta tưởng rằng hắn từ bỏ, không nghĩ tới lại đạt điểm tối đa...
- Quá mạnh! Nửa canh giờ liền làm đúng tất cả, hắn học kiểu gì vậy?
Những người khác cũng nhận ra, đầu óc mê muội.
...
Không biết đám người bên ngoài suýt điên lên, lúc này Trương Huyền lại đến ngồi trước bàn.
Trên bàn trước mặt đã dọn ra các loại dược liệu, cơ bản đều là các loại không có trên thị trường, vô cùng xa lạ.
- Trên bàn có tổng cộng mười loại dược liệu, cho các ngươi thời gian một nén nhang, viết ra tên gọi, thuộc tính, cách dùng! Trong vòng khảo hạch này, nhất định phải trả lời chính xác tuyệt đối mới thông qua!
Âu Dương Thành đứng trên bục, vung tay lên:
- Bắt đầu tính giờ!
Vòng khảo hạch thứ hai là nhận biết dược liệu, cần chính xác tuyệt đối, nói cách khác, mười cây dược liệu, nhận sai một cây, sẽ bị đào thải.
Trương Huyền nhìn cây dược liệu đầu tiên.
Đây là gốc cây lá xanh, hóa xanh, rễ cũng màu xanh.
- Thanh Tu thảo!
Nhớ tới ghi chép trên một quyển sách, một cái tên xuất hiện trong đầu.
Tiếp theo bên trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán xuất hiện miêu tả về Thanh Tu thảo, liền tiện tay viết ra.
Viết xong loại dược liệu đầu tiên, bắt đầu xem loại thứ hai.
Tuy những dược liệu này rất lạ, nhưng đối với tri thức dự trữ của hắn thì không tính là gì, rất hắn nhanh chóng viết ra chín loại, còn một loại cuối cùng.
Đây là hoa cúc, nhưng lá cây lại có màu trắng kỳ quái, rễ cây màu xám đen.
Đang suy nghĩ xem nó là loại dược liệu gì, đột nhiên sửng sốt, hắn cười khổ, vỗ trán một cái.
Thật là khờ!
Có máy gian lận Thiên Đạo thư viện, phân biệt dược liệu khó khăn như vậy sao?
Duỗi ngón tay về phía trước, hắn chạm nhẹ vào dược liệu.
Hô!
Quả nhiên, một quyển sách xuất hiện trước mặt, trên đó viết tỉ mỉ dược liệu tên gì, nắm giữ ưu điểm và thiếu hụt ra sao.
Tiện tay sao chép là được.
Tiếp theo hắn phân biệt sờ vào chín gốc dược liệu lúc trước.
Kết quả hầu như giống với đáp án của hắn, chỉ có một gốc không giống.
Trương Huyền biết Thiên Đạo Đồ Thư Quán không sai, lập tức đổi thành đáp án chính xác.
Viết xong tất cả, chỉ hết thời gian nửa nén nhang.
Nộp đáp án lên.
Trước kia cho rằng hắn tới quấy rối, trong lòng không thoải mái, biết được hắn là người đạt điểm tối đa trong vòng khảo hạch đầu tiên, Âu Dương Thành không dám tiếp tục xem thường, vội vàng xem đáp án.
Đỗ Mãn Luyện đan sư ở bên cạnh cũng đi tới.
Nhìn đáp án trên bài thi, đối chiếu từng cái.
Vừa xem vừa thỏa mãn gật đầu.
Thiếu niên viết nội dung, không những tên gọi giống nhau, mà thuộc tính dược liệu, đặc thù, công hiệu giống như đúc, không có sai lầm gì.
Đang muốn buông lời khen mấy câu, cho rằng hắn nhất định thông qua khảo hạch, đột nhiên đồng thời ngừng lại, hai người sững sờ.
- Được rồi, ta tuyên bố ngươi đã thông qua vòng khảo hạch thứ hai, chỉ có một vị...
Rất nhanh, hai người kia đều nộp bài, Âu Dương Thành xem xong, nhìn quanh một vòng, đưa ra kết quả:
- Là Lộ Viễn thành Tôn Đào!
Thở ra một hơi, Trương Huyền mở mắt ra.
Trải qua hồi lâu nghiên cứu, kiến thức về dược liệu của hắn đã tăng lên đáng kể.
Tất cả tri thức trong thư phòng, hiện tại đã biến thành của mình, giờ hắn đã thông hiểu đạo lí.
Thiên Đạo Đồ Thư Quán, không những có thể phục chế bí tịch, tổ hợp thành Thiên Đạo thần công, mà còn dùng để học tập tri thức, cũng cực nhanh.
Thịch thịch thịch thịch!
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
- Là học đồ Chu Hoa Hoa, mới thi đậu nửa năm trước!
- Không phải hắn làm học đồ cho Đỗ Mãn Luyện đan sư hay sao?
- Đúng đấy, lúc này đi ra, chắc chắn là tuyên bố thành tích!
- Chỉ mong chúng ta được thông qua...
...
Nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân, tất cả người bên ngoài, vội vàng đứng dậy.
- Đã có thành tích, có thể vạch trần bộ mặt giả vờ giả vịt của ngươi, ta xem ngươi tiếp tục giả vờ thế nào!
Văn Tuyết cười lạnh, nhìn sang thanh niên trước mặt.
Nói thật, nếu không phải sớm biết tên này giả vờ giả vịt, nàng sẽ cảm thấy đối phương có bản lĩnh thật sự.
Bởi vì... hắn quá biết giả vờ!
Từ lúc thi xong đến hiện tại, đã sắp qua một canh giờ, vì để thu hút sự chú ý của mình mà hắn có thể ngồi yên ở đó không nhúc nhích, hắn cũng được đấy chứ!
Nhưng mà... vô dụng!
Vừa nãy hắn đã triệt để đắc tội mình, muốn thay đổi suy nghĩ của ta ư, đừng hòng!
- Khảo hạch bài thi đầu tiên, tổng cộng ba người thông qua!
Chu Hoa Hoa học đồ đi tới trước cửa, cầm tờ giấy trong tay, bắt đầu đọc:
- Người đầu tiên, Lộ Viễn thành Tôn Đào, tỉ lệ chính xác, chín mươi mốt phần trăm!
- A, là ta? Ta thông qua...
Vừa nói, một thanh niên vừa hưng phấn nhảy lên.
Nhìn dáng vẻ của hắn, nhiều người ao ước.
Tuy rằng chỉ mới thông qua vòng một, nhưng điều đó đã chứng tỏ được tiếp cận Luyện đan học đồ.
Ngay cả Văn Tuyết cũng nhìn sang, ánh mắt sùng bái.
- Thứ hai, Tử Vân thành Tiễn Văn Man, tỉ lệ chính xác, chín mươi phần trăm!
- Là ta...
Nghe gọi đến tên, lại một người đứng lên, sắc mặt đỏ lên.
- Người cuối cùng, Thiên Huyền thành Trương Huyền, tỉ lệ chính xác...
Dường như Chu Hoa Hoa có phần không dám tin, cẩn thận nhìn vào trang giấy, lại dụi dụi mắt, lúc này mới xác nhận, giọng nói hơi run rẩy:
- Một trăm... Một trăm phần trăm!
- Cái gì?
- Trăm phần trăm?
- Như vậy có nghĩa là... tất cả đáp án đều chính xác?
- Sao lại có chuyện đó?
- Đề thi khó như vậy mà có thể làm đúng hết… Trương Huyền là vị cao nhân nào?
- Đúng vậy, là ai?
...
Nghe được người thông qua thứ ba lại có thể trả lời chính xác trăm phần trăm, mọi người bùng nổ, dáo dác đưa ánh mắt tìm kiếm, muốn xem người nào là Trương Huyền.
- Được rồi, mời ba vị thông qua tham gia khảo hạch vòng thứ hai!
Chu Hoa Hoa cắt lời mọi người, hắn đi vào trong phòng.
Hai người thông qua lập tức theo sau.
Trương Huyền cũng đứng lên.
- Đã báo ra ba cái tên. Sao nào, còn không thừa nhận mình không biết cái gì…
Thấy hắn đứng dậy, Văn Tuyết cười lạnh một tiếng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đôi mắt mở to, không nhịn được nói:
- Ngươi... Ngươi... tên là gì?
- Trương Huyền!
Chẳng muốn tiếp tục để ý tới nữ nhân nông cạn này, Trương Huyền nhấc chân đi vào gian phòng.
- Trương Huyền? Hắn... là Trương Huyền?
- Khảo hạch tỉ lệ chính xác trăm phần trăm?
Văn Tuyết chấn động, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt cảm thấy mình như thằng hề, mất mặt xấu hổ.
Lúc trước nói người ta giả vờ giả vịt, kỳ thực không có bản lĩnh gì, kết quả... người ta trả lời chính xác tất cả đề thi!
Thật hay giả?
Không phải ngươi không biết khảo hạch cái gì sao?
Không phải ngươi chưa xem sách về khảo hạch sao?
Tên lừa đảo...
Quả thực chính là tên lừa gạt!
Nhìn thì đần độn không biết gì, thế mà khảo hạch lại được điểm tối đa... Đại ca, ngươi đùa giỡn ta sao!
Văn Tuyết cảm thấy mặt mũi nóng bừng như thiêu đốt, sắp điên rồi.
- Một tiểu tử chỉ biết lật sách... lại có thể khảo hạch điểm tối đa?
Lý thúc bên cạnh, đôi mắt suýt rớt xuống đất.
Mẹ nó!
Lúc nãy hắn cho rằng đối phương tới chơi, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy.
Từ hồi còn thiếu niên đến giờ hắn đã tham gia khảo hạch mà nào có thông qua, ấy vậy mà tên tiểu tử này lại trực tiếp đạt điểm tuyệt đối...
Thực sự so sánh với nhau khiến người ta tức chết được đi mà...
- Là tên tiểu tử chỉ thi nửa canh giờ liền nộp bài!
- Ta tưởng rằng hắn từ bỏ, không nghĩ tới lại đạt điểm tối đa...
- Quá mạnh! Nửa canh giờ liền làm đúng tất cả, hắn học kiểu gì vậy?
Những người khác cũng nhận ra, đầu óc mê muội.
...
Không biết đám người bên ngoài suýt điên lên, lúc này Trương Huyền lại đến ngồi trước bàn.
Trên bàn trước mặt đã dọn ra các loại dược liệu, cơ bản đều là các loại không có trên thị trường, vô cùng xa lạ.
- Trên bàn có tổng cộng mười loại dược liệu, cho các ngươi thời gian một nén nhang, viết ra tên gọi, thuộc tính, cách dùng! Trong vòng khảo hạch này, nhất định phải trả lời chính xác tuyệt đối mới thông qua!
Âu Dương Thành đứng trên bục, vung tay lên:
- Bắt đầu tính giờ!
Vòng khảo hạch thứ hai là nhận biết dược liệu, cần chính xác tuyệt đối, nói cách khác, mười cây dược liệu, nhận sai một cây, sẽ bị đào thải.
Trương Huyền nhìn cây dược liệu đầu tiên.
Đây là gốc cây lá xanh, hóa xanh, rễ cũng màu xanh.
- Thanh Tu thảo!
Nhớ tới ghi chép trên một quyển sách, một cái tên xuất hiện trong đầu.
Tiếp theo bên trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán xuất hiện miêu tả về Thanh Tu thảo, liền tiện tay viết ra.
Viết xong loại dược liệu đầu tiên, bắt đầu xem loại thứ hai.
Tuy những dược liệu này rất lạ, nhưng đối với tri thức dự trữ của hắn thì không tính là gì, rất hắn nhanh chóng viết ra chín loại, còn một loại cuối cùng.
Đây là hoa cúc, nhưng lá cây lại có màu trắng kỳ quái, rễ cây màu xám đen.
Đang suy nghĩ xem nó là loại dược liệu gì, đột nhiên sửng sốt, hắn cười khổ, vỗ trán một cái.
Thật là khờ!
Có máy gian lận Thiên Đạo thư viện, phân biệt dược liệu khó khăn như vậy sao?
Duỗi ngón tay về phía trước, hắn chạm nhẹ vào dược liệu.
Hô!
Quả nhiên, một quyển sách xuất hiện trước mặt, trên đó viết tỉ mỉ dược liệu tên gì, nắm giữ ưu điểm và thiếu hụt ra sao.
Tiện tay sao chép là được.
Tiếp theo hắn phân biệt sờ vào chín gốc dược liệu lúc trước.
Kết quả hầu như giống với đáp án của hắn, chỉ có một gốc không giống.
Trương Huyền biết Thiên Đạo Đồ Thư Quán không sai, lập tức đổi thành đáp án chính xác.
Viết xong tất cả, chỉ hết thời gian nửa nén nhang.
Nộp đáp án lên.
Trước kia cho rằng hắn tới quấy rối, trong lòng không thoải mái, biết được hắn là người đạt điểm tối đa trong vòng khảo hạch đầu tiên, Âu Dương Thành không dám tiếp tục xem thường, vội vàng xem đáp án.
Đỗ Mãn Luyện đan sư ở bên cạnh cũng đi tới.
Nhìn đáp án trên bài thi, đối chiếu từng cái.
Vừa xem vừa thỏa mãn gật đầu.
Thiếu niên viết nội dung, không những tên gọi giống nhau, mà thuộc tính dược liệu, đặc thù, công hiệu giống như đúc, không có sai lầm gì.
Đang muốn buông lời khen mấy câu, cho rằng hắn nhất định thông qua khảo hạch, đột nhiên đồng thời ngừng lại, hai người sững sờ.
- Được rồi, ta tuyên bố ngươi đã thông qua vòng khảo hạch thứ hai, chỉ có một vị...
Rất nhanh, hai người kia đều nộp bài, Âu Dương Thành xem xong, nhìn quanh một vòng, đưa ra kết quả:
- Là Lộ Viễn thành Tôn Đào!
/3578
|