Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 72: Thiên hạ có thể người cư chi

/147


Kim Hoa điện.

Sấm rung chớp giật, mưa to tầm tả, bùm bùm vang trời, bầu trời u ám mang theo một tia quỷ dị.

Đan Phượng quốc nữ vương gia Cơ Tuyết, đang quỳ gối bên cạnh quan tài hoảng sợ, ánh mắt chậm rãi liếc về phía ngoài cửa điện, gió thổi tiến vào làm đèn cung đình chập chờn nhấp nháy, bỗng nhiên bị dập tắt, toàn bộ đại điện một màu đen kịt nhìn không rõ ràng lắm, Cơ Tuyết sợ đến mức đứng lên, hướng ra phía ngoài thét chói tai: “Người đâu, người đâu.”

Nhưng không có một người cung nữ nào tiến vào, quanh mình vắng vẻ, nàng hình như hoàn toàn bị ngăn cách, chỉ nghe được cuồng phong thổi qua, bên ngoài điện tàn lá bay cuồn cuộn, đầy thê lương, lòng của nàng thoáng cái hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía quan tài đen, lúc này nắp quan được đóng lại đang đung đưa, sợ đến mức nàng thụt lùi hai bước, hai tròng mắt không dám chớp nhìn chằm chằm quan tài nói chuyện không đâu vào đâu, quan tài đen không chỉ cử động, từ bên trong còn toát ra khói trắng, càng ngày càng nhiều, bao phủ chỉnh phủ cả Kim Hoa điện, mơ hồ ở giữa nhìn thấy một thân ảnh tóc tai bù xù, từ trong quan tài đứng lên, tóc đen che khuất cả khuôn mặt của nàng, thấy không rõ lắm dung mạo đích thực trên mặt, thế nhưng lại có thanh âm truyền ra.

“Hoàng muội, ngươi làm hại hoàng tỷ thật thê thảm a.”

Hư vô mờ ảo, tựa như từ trong địa ngục truyền đến, thê thảm không gì sánh được, Cơ Tuyết tuy rằng sợ hãi, thế nhưng trong đầu còn có một tia lý trí cuối cùng, ôm lấy đầu thối lui, hét rầm lên: “Ngươi đừng có gạt ta, ngươi đến tột cùng là ai?”

Cơ tuyết nói xong, quay ra cửa trước kêu lên: “Liễu Hồng, Liễu Hồng.”

Một đạo sấm sét lần thứ hai hiện lên, thân ảnh kia như hư không hướng tới, vèo một cái bay ra khỏi quan tài, lúc này đây Cơ Tuyết mở to mắt, bởi vì sương khói lờ mờ, nhìn không rõ lắm, quỷ ảnh kia tựa hồ không có chân, căn bản là đang trôi.

Lúc này đây Cơ Tuyết cũng khống chế không được nữa, run run không ngừng, lui về phía sau, liên thanh cầu xin: “Hoàng tỷ, hoàng tỷ, ta không phải cố tình, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta tuyệt đối không phải cố tình hại ngươi.”

“Hoàng muội, ngươi hãy đi theo ta đi, ở đây lạnh quá a, hoàng tỷ một người cô đơn lắm, xuống đây đi.”

Thân ảnh đột nhiên thổi tung bay đến, đưa tay ra, bàn tay trắng bạch kinh khủng, đầu ngón tay thật dài và đầy, mắt thấy nó sẽ nhanh chóng bóp trên cổ của nàng, Cơ Tuyết cũng nhịn không được nữa, ùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu.

“Hoàng tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi, sau này ta nhất định đốt nhiều giấy tiền vàng mã cho ngươi, ta tuy rằng tham luyến hậu vị của ngươi, động đến tâm tư, thế nhưng đêm hôm đó, ta không phải cố tình, chỉ là lỡ tay đẩy ngươi một chút, ai biết ngươi sẽ thoáng cái đụng vào cái góc của ghế dựa, bị chết, hoàng tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi, bỏ qua cho ta đi.”

Cơ tuyết liên tục dập đầu, ai oán bi thương…

Ngoài điện, tiếng sấm tiếng mưa rơi hội hợp cùng một chỗ, tại đây ánh sáng lần lượt thay đổi, bỗng nhiên đèn cung đình sáng trưng, trong Kim Hoa điện sương mù cũng tan đi, một mảnh trong vắt, giống như ban ngày, ngoài phòng, mây đen bay mất, bầu trời tựa như bị nước rửa quá hiện lên màu lam trong sạch, mưa dần dần nhỏ.

Cơ Tuyết còn không có hết khiếp sợ bỗng phục hồi tinh thần lại, sững sờ nhìn hết thảy trước mắt.

Lúc này từ ngoài cửa điện đi tới mấy thân ảnh, người dẫn đầu chính là Huyền Nguyệt quốc hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn, vẻ mặt âm ngao, trong đôi mắt đen lóe ra từng con sóng cuộn trào mãnh liệt, lạnh lẽo trừng mắt nhìn Cơ Tuyết, mà bên cạnh hắn một nữ tử đang đứng thẳng lạnh như hàn băng, chính là đương triều hoàng hậu nương nương, trên gương mặt tươi đẹp bức người bao phủ sự lạnh lùng tàn bạo, thần sắc tự có một cỗ uy nghiêm, khóe môi nhếch lên châm biếm.

Mà theo sát phía sau bọn họ vào chính là ngũ quốc sứ thần, trên mặt của mỗi người đều hiện lên kinh ngạc, mang theo sự khinh thường…

Cơ Tuyết ngẩn ngơ, hơn nửa ngày mới thì thào lên tiếng: “Đây là có chuyện gì?”

Mộc Thanh Dao gương mặt trầm xuống đi tới, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống Cơ Tuyết, lành lạnh mở miệng: “Ngươi nói xem là chuyện gì xảy ra? Trong thiên hạ thật có loại người như ngươi lục thân không nhận, giết tỷ đoạt vị, ghê tởm nhất chính là, giết người rồi còn muốn giá họa đến trên đầu Huyền Nguyệt quốc chúng ta, Huyền Nguyệt chúng ta sẽ không để cho người khi dễ, lần này nhất định phải hướng tới nữ hoàng đòi một câu trả lời hợp lý.”

Trên Kim Hoa điện thanh âm lạnh như hàn băng len lõi khắp mọi nơi, mâu quang của mọi người đều dời về phía Mộc Thanh Dao, giờ khắc này họ đều nhận thức rõ ràng chỗ lợi hại của hoàng hậu nương nương, Huyền đế cưới nàng chỉ sợ như hổ thêm cánh, nàng thông minh tuyệt đỉnh, trí dũng song toàn, tựa như một thanh đao thượng cổ, lưỡi dao sắc bén, rút ra khỏi giỏ sẽ thấy máu khi quay về, lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được trên đỉnh đầu hàn ý lạnh lẽo.

Trưởng Tôn Trúc sắc mặt đen lại, lòng hiện tại không chỉ ảo não, mà còn có hối hận, lúc đầu hắn không nên do dự mà mang đi nàng.

Cuối cùng vẫn cho rằng, chẳng qua là một nữ nhân, lợi hại hơn nữa cũng không thể một mình chống trời, hiện nay nhìn thấy, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ thế cục sẽ bởi vì nàng mà thay đổi, là hắn thất sách, Huyền đế tuệ nhãn độc đáo, đã chọn nàng.

Ngũ quốc sứ thần sắc mặt đều khác nhau, xấu xí đến cực điểm, mà một bên cơ tuyết cũng không tốt hơn chút nào, cho đến lúc này, nàng mới biết được xảy ra chuyện gì.

Nguyên lai nàng trúng kế của người ta, vừa rồi tựa hồ đều không nên nói cũng đã nói luôn, nghĩ đến đây, nàng mang vẻ hoảng sợ đứng dậy, hướng một bên thối lui.

“Các ngươi nói cái gì, ta không hiểu, ta cái gì cũng không biết.”

Mộ Dung Lưu Tôn ngũ quan tuấn mị thay đổi trong nháy mắt, âm ngao thâm trầm, phảng phất bao phủ khí hàn đầm, khóe môi nhất câu, đó là sát khí thị máu, lạnh lùng nặng nề mở miệng.

“Ngươi còn muốn nói dối sao? Nếu như ngươi còn dám giả vờ ngu đần làm chuyện chống cự vô ích, trẫm liền đem ngươi nhốt vào trong đại lao.”

“Không, ngươi không có quyền bắt ta, ta là vương gia của Đan Phượng quốc, sứ thần đi sứ Huyền Nguyệt quốc.”

Cơ Tuyết vừa nghe đến Huyền đế nói thế, kịch liệt nhảy dựng lên, giận dữ chỉ vào Mộ Dung Lưu Tôn, cẩn thận nhìn đám người đối diện, chậm rãi thối lui về phía sau, bỗng nhiên nắm lấy người vừa giả quỷ, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Ngươi là ai, lại dám làm hại ta, ta và ngươi thế bất lưỡng lập, ta không tốt, ngươi cũng đừng mong yên ổn.”

giả quỷ là tiểu Kiều, từ nhỏ đến lớn đi theo bên người hoàng thái nữ, đem thanh âm hoàng thái phụ Cơ Phượng mô phỏng giống đến kỳ lạ, bằng không cơ Tuyết sẽ không trúng kế, hơn nữa hôm nay lại được thiên thời địa lợi, vì thế tất cả liền thuận theo để hành động, Cơ Tuyết có cái gì đều nói tất cả.

Tiểu Kiều bị nắm lấy, cũng không e ngại, lấy tay nhẹ nhàng vén tóc lên, chảy nước mắt nhìn cơ tuyết: “Cơ vương gia, ngươi tại sao muốn giết thái nữ, nàng đối với ngươi rất tốt, ngươi tại sao muốn giết nàng?”

Cơ Tuyết một tay bóp ở cổ tiểu kiều, tay kia hướng bên cạnh đem nàng ta túm lấy, nghĩ đến đều là nữ nhân này làm hại nàng, ánh mắt tàn nhẫn muốn một ngụm cắn đứt cổ Tiểu Kiều, khi nghe Tiểu Kiều chất vấn, khuôn mặt khinh thường.

“Ngươi biết cái gì? Từ nhỏ đến lớn mẫu hoàng thương yêu nhất chính là nàng, đối với ta nhìn như không thấy, vì sao cùng cha mẹ, nàng có thể hưởng thụ thứ tốt nhất, mà ta lại không có gì cả, nàng là thái nữ, ta cũng là một vương gia, thế nhưng có ai nhìn thấy, ta nỗ lực so với nàng còn nhiều hơn, nàng ngoại trừ sống phóng túng còn có thể làm cái gì, cái gì cũng đều không hiểu.”

Chương 72.2

Cơ Tuyết thét chói tai, tựa hồ nhanh chóng điên lên, ánh mắt đỏ đậm, Mộc Thanh Dao lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng, giơ một tay lên ý bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ, chính mình chậm rãi đi về phía trước.

“Cơ Tuyết, ngươi đại nghịch bất đạo, đã giết hai người rồi còn chưa đủ sao? Ngươi giết hoàng tỷ, lại để cho người giết Dại Kiều, bây giờ còn muốn cho đôi tay kia giết thêm một cái mạng sao?”

Trong thiên điện, mọi người nhìn nương nương đang đi về phía trước, rất sợ nàng gặp phải nguy hiểm, không khỏi sợ trong lòng, Mai Tâm cùng Mạc Sầu kêu lên: “Nương nương.”

Mộc Thanh Dao hoàn toàn không để ý tới tiếng kêu của hai nha đầu, không nhanh không vội, toàn thân bình tĩnh có ý định nán lãi, ngay khi Cơ Tuyết sửng sốt ngây người, thanh âm thanh duyệt của Mộc Thanh Dao đột ngột vang lên: “Băng Tiêu.”

Một lời vừa phát, một đạo thân ảnh nhanh chóng bay vút qua, như phá vỡ cầu vồng, trong nháy mắt xuất thủ điểm trúng huyệt đạo Cơ Tuyết, nhanh nhẹn rơi xuống đất, bình tĩnh lên tiếng trả lời: “Nương nương.”

Hai người phối hợp không có kẻ hở, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, trước một khắc còn làm cho lòng người kinh hãi đảm chiến tình cảnh trước mắt, một khắc sau đã ngăn được cơn sóng dữ, chuyển đổi toàn bộ cục diện, ngũ quốc sứ thần lại một lần nữa chứng kiến sự cơ trí trầm ổn của nữ nhân này, thảo nào nàng mặt không đổi sắc, hơi thở thu lại, nguyên lai từ lâu đã an bài người núp ở chỗ tối, chỉ chờ một kích tức trúng.

Cơ Tuyết bị chế phục, Mộc Thanh Dao thân thể vừa lui về phía sau, quanh thân ánh sáng lạnh giá thối lui, khuôn mặt nhàn nhã hơn, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lưu Tôn bên cạnh, kế tiếp chính là chuyện của hắn.

Mộ Dung Lưu Tôn dồn khí đan điền, khuôn mặt tuấn tú âm ngao, đôi lông mài hẹp dài nhảy lên, lời nói lãnh chìm đầy sát khí vang lên: “Người đâu, lập tức đem Cơ Tuyết đưa đến Lưu Ly cung, trẫm muốn tự mình thẩm vấn, lập tức thả Nam An vương gia.”

“Dạ, hoàng thượng.” A Cửu lĩnh mệnh vung tay lên, liền có mấy người tiểu thái giám tiến đến nhấc lên tay chân không nhúc nhích được của Cơ Tuyết hướng Lưu Ly cung mà đi đến, Cơ Tuyết vẻ mặt trắng bệch, há mồm kêu lên.

“Huyền đế, đừng quên thân phận của ta, ta là sứ thần, các ngươi không có quyền lợi thẩm vấn ta.”

Đáng tiếc gương mặt âm trầm của Mộ Dung Lưu Tôn, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Cơ Tuyết, chỉ cần nghĩ tới hoàng đệ Nam An vương bị người hãm hại, vô duyên vô cớ phải ở tù đợi ba ngày hai đêm, hắn đè nén không được tức giận liền nhè nhẹ phát tiết ra ngoài, hận không thể lập tức xử tử nữ nhân kia, thế mà vẫn còn kêu lên.

Thiên điện, Cơ Tuyết bị lôi đi xuống, đứng ở cửa đại điện ngũ quốc sứ thần đều ủ rũ, chỉ có cuối cùng một người, tiếu ý dịu dàng nhìn hết thảy trước mắt, con ngươi nhìn không chớp mắt nữ tử đứng ở bên người Huyền đế, khuôn mặt xinh đẹp thanh tươi, cả người lạnh mỏng đạm mạc, rõ ràng là một tay thiết kế cục này, hết lần này tới lần khác mang dáng vẻ nhàn nhã không đếm xỉa đến, hình như những chuyện đã phát sinh không quan hệ với nàng, còn nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay của mình.

Tròng mắt của Trưởng Tôn Trúc lóe lên vài cái, Mộc Thanh Dao, ngươi là người quan trọng trong thiên hạ đại cục, bản thái tử tuyệt sẽ không để cho ngươi đứng ở bên người Huyền đế, Trưởng Tôn Trúc tự nhủ xong, khóe môi đỏ nhạt mang theo nụ cười, chậm rãi bước đi thong thả đến phía trước, ưu nhã mở miệng.

“Đan Phượng quốc thực sự là khinh người quá đáng, quả nhiên hãm hại Nam An vương, thực sự là chết chưa hết tội.”

Một lời rơi, người khác sôi nổi phụ họa.

“Đúng vậy, chính là giết nàng cũng không quá đáng.”

“Làm cho Nam An vương ăn biết bao nhiêu đau khổ, nguyên lai hoàng thái nữ là do Cơ vương gia giết chết, vì cái gọi là ngôi vị hoàng đế, ngay cả thân tỷ tỷ đều giết, thực sự là tâm địa ác độc, dù giết nàng cũng không quá đáng.”

Gương mặt tuyệt mỹ của Huyền đế cười khẽ, ánh mắt mờ mịt, bí hiểm ngẩng đầu hơi nghiêng người nhìn Mộc Thanh Dao, ôn hòa mở miệng.

“Dao nhi, ngươi nói đi?”

lời nói thật là ôn nhu, kích thích được Trưởng Tôn Trúc trong lòng run sợ, thậm chí có một tia đau đớn không thể ức chế, lan tràn tới toàn thân, cuối cùng hóa thành mùi vị cay đắng.

Mộc Thanh Dao liếc Mộ Dung Lưu Tôn một cái, nam nhân này rõ ràng là có lòng tốt cũng không yên, chính mình đã có chủ ý, cần gì phải đa sự làm bộ hỏi nàng đâu, tức giận trừng hắn liếc mắt một cái, con mắt dời về phía Trưởng Tôn Trúc, châm chọc mở miệng.

“Trưởng Tôn thái tử thật là chính trực, người giết người thì đền mạng, nhất định phải chết, bất quá người hạ mệnh lệnh này không phải Huyền đế, mà là Đan Phượng nữ hoàng, Huyền Nguyệt quốc chúng ta sẽ phái người đem thi thể của hoàng thái nữ cùng Cơ vương gia nhất định đưa đến Đan Phượng quốc, tới lúc đó Đan Phượng nữ hoàng xử trí Cơ vương gia như thế nào, ánh mắt của người trong thiên hạ tự có cái nhìn đánh giá, bất quá nếu Trưởng Tôn thái tử cùng tứ quốc sứ thần hiệp đảm trung tâm như vậy, xin mời Trưởng Tôn thái tử và các vị sứ thần cùng Huyền Nguyệt chúng ta thẩm vấn Cơ Tuyết, cuối cùng liền phái ra một người đi cùng Huyền Nguyệt, sang Đan Phượng quốc làm chứng.”

lời nói của lạnh lẽo của Mộc Thanh Dao vang dội rơi xuống, ngũ quốc lập tức giật mình, bọn họ muốn gây xích mích người ta, ai ngờ lại bị phản ngược lại, xem ra cùng nữ nhân trước mắt chơi tâm kế thực sự là tự mình chuốc lấy cực khổ, bọn họ còn có cần phải ở lại Huyền Nguyệt sao? Vẫn là nhanh chóng hồi cung bẩm báo cùng quân vương của mình thương lượng đối sách, Huyền đế vốn là thông minh hơn người, hiện tại lại thêm một lưỡi dao sắc bén, chẳng lẽ nhất thống giang sơn, thực sự sẽ rơi vào Huyền Nguyệt?

Không được, bọn họ thế nào lại cam tâm đây?

Mộc Thanh Dao đem ngũ quốc đánh trả xong, quay đầu nhìn Mộ Dung Lưu Tôn bên cạnh, không nhanh không chậm mở miệng: “Hoàng thượng, chủ ý của Thanh Dao, hoàng thượng sẽ không phản đối chứ.”

“Chủ ý của Dao nhi chính là chủ ý trẫm, sau này lời nói của đại huyền hoàng hậu cũng giống như lời nói của trẫm.”

Mộ Dung Lưu Tôn trên gương mặt tuấn mỹ da thịt trắng noãn ngưng tụ thành miếng băng mỏng, thanh tuyệt cao ngạo tuyên bố, tiếng nói lang lảnh vang vọng ở trên Thiên điện, rơi vào trong tai mỗi người, Mộc Thanh Dao con ngươi rạo rực, nàng thật không nghĩ tới Huyền đế dĩ nhiên trước mặt nhiều người lại nói như thế, thật làm cho người ta có chút ngoài ý muốn mím môi cười thanh nhã .

“Không phải nói hậu cung không cho phép tham gia vào chính sự sao?”

“Trẫm muốn phá tiền lệ này, trong thiên hạ người có năng lực đều có thể làm, không phân biệt nam nữ.” Gương mặt tuấn mỹ, mĩm cười điên đảo chúng sinh, khí như núi sông, chấn kinh mọi người, ngũ quốc sứ thần đều quá sợ hãi, hai đại cường giả liên thủ, lo gì thiên hạ không thống nhất, thiên hạ thực sự sẽ loạn, huống chi hoàng hậu lúc trước còn vẽ ra bức tranh ra của một loại vũ khí quân sự rất lợi hại, nếu như cái vũ khí kia là thật, chỉ sợ trong nháy mắt vung lên, sơn hà đều vở, mọi người nghĩ đến đó lòng đều lạnh, cũng vô tâm ở lại Huyền Nguyệt, nhưng bây giờ đi không được, còn phải cùng Huyền Nguyệt đi thẩm vấn Cơ vương gia, thực sự là ăn trộm gà bất thành còn mất đi nắm gạo.

Nữ nhân này quá thông minh rồi, vốn chỉ có Huyền Nguyệt thẩm vấn Cơ vương gia, chỉ vì một lời nói mà bị nắm thóp, bây giờ ngũ phải bồi thẩm, Đan Phượng quốc nữ hoàng lòng có oán khí, cũng là nhằm vào lục quốc bọn họ, mà không phải một mình Huyền Nguyệt, cao minh a, cao minh….

Ngoài điện, mưa đã ngừng lại…

Hoa cỏ tươi mát, phía chân trời hiện lên một mảnh trắng noãn, trời cao tẩy sạch mây đen, chỉ còn lại có sạch sẽ thanh khiết, mặt trời chiều chói sáng bao phủ cả tòa hoàng cung, làm bức tranh chạm khắc trên nóc, đẹp không sao tả xiết.

Chương 72.3

Trưởng Tôn Trúc đứng ở trước cửa đại điện, quay đầu lại liếc mắt nhìn một đôi người trong điện, quả nhiên là vậy xứng đôi, tim của hắn khẽ đau một chút, nhưng lại kiên định cho rằng, hắn chỉ là mắt thấy nữ nhân này bị Mộ Dung Lưu Tôn ôm lấy, mà tâm hoảng sợ, tất cả đều vì đất nước, không quan hệ với mình, chỉ có suy nghĩ như thế, đau đớn kia mới giảm đi.

Ngũ quốc sứ thần cùng nhau di chuyển, hướng Lưu Ly cung mà đi.

Phía cuối hàng, Mộc Thanh Dao mâu quang u ám lạnh lùng con khiếp người bắn về phía Mộ Dung Lưu Tôn, khóe môi nhất câu, mang vẻ u ám.

"Hoàng thượng làm như vậy là đem ta đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió."

Mộ Dung Lưu Tôn thân thể cao ráo to lớn đi tới trước, đôi mắt đen kịt lóa ra ánh sáng chói mắy của trời chiều. Khóe môi lộ nụ cười ôn nhuận như nước, đặc biệt yêu mỵ mê người, thanh âm cam thuần như rượu vang lên: "Chẳng lẽ Dao nhi không tin trẫm sao? Trẫm sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người nào thương tổn ngươi."

Bàn tay thon dài của hắn mang theo dòng nước ấm nóng, lôi kéo tay Mộc Thanh Dao, cầm lên, vẻ mặt thật tình và tận tâm.

Tuy rằng hắn hi vọng nàng cùng hắn kề vai chiến đấu, nhưng càng hy vọng bất ly bất khí.

Từ khi hắn dẫn nàng nhận đủ loại quan lại triều bái, đi qua Kiền Thanh môn, hắn là thật lòng muốn nắm tay nàng, đi suốt đời, tựa hồ cuộc đời này có nàng là đủ.....

"Từ xưa nay cung đình không chân tình, " Mộc Thanh Dao lạnh mỏng cười, rút về tay, trong lòng bỗng có thứ tình cảm ấm áp, chí ít giờ khắc này nàng nhìn ra hắn rất thật tình, chuyện sau này ai mà biết được, nàng không phải là vẫn muốn xuất cung sao?

"Biết đâu sẽ có ngoại lệ, chúng ta đồng tâm hiệp lực mở hạ một tiền lệ, trở thành một đôi Đế hậu tương kính yêu nhau hiếm có của sử sách, vĩnh viễn lưu lại thanh danh không tốt sao?"

Mộc Thanh Dao quay đầu đi ra ngoài, không đếm xỉa đến lời của hắn, nàng đối danh lợi vô cầu, cũng không muốn cùng hắn trở thành một đôi Đế hậu lưu danh sử sách, thế sự không có tuyệt đối, chẳng lẽ trong lòng của hắn không có tư tâm sao? Nếu như nàng là một kẻ tầm thường, nếu như nàng vẫn là cái nữ tử bình thường kia, nếu như nàng vẫn là một háo sắc nữ nhân, hắn còn cố ý nghĩ đến nàng sao? (TT : ạc suy nghĩ gì kỳ vậy)

Mộ Dung Lưu Tôn đưa mắt nhìn thân thể tinh tế kiên quyết rời khỏi đại điện của Mộc Thanh Dao, con ngươi sâu không thấy đáy, hiện lên ánh sáng bén.

Dao nhi, trẫm là thật lòng, thế gian chỉ có ngươi mới xứng cùng trẫm đứng ở đỉnh núi... (TT : Ca đừng nản lòng cố lên ^.^)

Ngoài điện, vang lên thanh âm Mạc Sầu: "Nương nương, qua lại Lưu Ly cung sao?"

"Ừ." Thanh âm rơi xuống, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

A Cửu đi đến, thấy hoàng thượng nhìn quan tài màu đen ở đại điện như có điều suy nghĩ, ngũ quan chìm đắm, hình như có ánh sáng ôn nhuận sưởi ấm, mang theo tia sáng nhè nhẹ chói mắt, làm trong lòng yên ổn.

"Hoàng thượng, nên trở về Lưu Ly cung, tất cả mọi người đều qua đó."

"Tốt " thân hình cao lớn vừa di chuyển, đi ra ngoài, hai bóng dáng một vàng một xanh, đều xuất sắc mà chói mắt như nhau, chỉ là ở phía trước thân ảnh cao to anh tuấn, thấy thế nào đều có chút ít bị động...

Lưu Ly cung, lúc này một mảnh trang nghiêm uy nghi, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương sắc mặt lãnh chìm ngồi ngay ngắn ở bên trên, ngũ quốc sứ thần chia ra ngồi ở hai bên, Huyền Nguyệt quốc Hình bộ thượng thư, còn có tả hữu thừa tướng, ngay cả Bắc Tân vương gia đều tới, Bắc Tân vương gia sắc mặt không chỉ trắng hơn nữa còn rất trầm lặng, phát sinh chuyện như vậy, hắn khó thoát trách nhiệm, có thể đây chính là dụng ý của hoàng thượng.

Vương gia Cơ Tuyết quỳ gối ở giữa đại điện, ánh mắt thay đổi liên tục, sắc mặt âm ngao xấu xí, liều mạng trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao ngồi trên cao. Vốn là thiên y vô phùng (không có kẽ hở), đều là nữ nhân này phá hủy đại sự của nàng.

Nhưng mà đừng tưởng rằng nàng thừa nhận là có thể muốn làm gì cũng được, nàng Cơ Tuyết là sứ thần, bọn họ không có quyền lợi giết nàng, chỉ có mẫu hoàng mới có quyền lợi xử tử nàng, nghĩ đến mẫu hoàng đối với hoàng tỷ sủng ái, đáy mắt Cơ Tuyết một mảnh lạnh lẽo, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, bất quá chết ở quốc gia của mình so với chết ở bên ngoài vẫn tốt hơn.

Phía dưới ngoại trừ Cơ Tuyết đang quỳ, còn có tỳ nữ Tiểu Kiều của hoàng thái nữ .

Ngoài cửa điện lúc này đứng thẳng rất nhiều thị vệ, dẫn đầu chính là thị vệ thống lĩnh Hoa Ly Ca, hoàng thượng ở Lưu Ly cung thẩm vấn Đan Phượng vương gia, sự tình này liên quan trọng đại, cũng không phải là chuyện cá nhân của Nam An vương, vì thế trách nhiệm bọn họ rất lớn, tuyệt không cho phép bất cứ người nào phá hư ngự thẩm.

"Cơ Tuyết, ngươi chính miệng thừa nhận giết hoàng thái nữ Đan Phượng, ngươi còn có cái gì để nói?"

Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm từ tính u ám vang lên, sát khí lăng hàn như phán quan từ trong địa ngục.

Trên đại điện, con ngươi của Cơ Tuyết loang loáng, mím môi cười nhạt, thản nhiên mở miệng: "Là bản vương giết hoàng thái nữ, bản vương là vô tâm, lúc đầu hoàng tỷ tâm tình không tốt, bản vương có lòng tốt muốn khuyên giải an ủi nàng, ai ngờ nàng đem hỏa phát ở trên người bản vương, mắng to bản vương vô năng, bản vương lúc đó nổi giận, thẳng tay đem nàng ta đánh bay ra ngoài, ai ngờ lại rơi trúng vào góc ghế, liền tắt thở."

Cơ tuyết kẻ lại sự tình từ đầu đến cuối, kỳ thực nàng rất hận hoàng tỷ, cũng muốn giết nàng ta, nhưng đêm hôm đó thật đúng là không nghĩ đến việc giết nàng, nhưng vô tình ra tay làm nàng ta chết, tất cả đều là ý trời a.

Trong đại điện rất yên tĩnh, mọi người thần sắc không giống nhau, có người thở dài một hơi, có người khinh thường hành vi của Cơ Tuyết, có người ảo não, cũng có người không có phản ứng.

Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao tuy rằng chưa lên tiếng, nhưng đã vừa ý đáy lòng thở dài một hơi, nếu Cơ Tuyết giao nhận nàng giết hoàng tỷ, như vậy Nam An vương liền không có việc gì, nhưng là có người nhìn thấy Nam An vương từ phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ phía sau Cơ vương gia còn có một người khác, là ai?

Trên mặt tuấn mỹ như quan ngọc của Huyền đế bao phủ âm ngao, đôi mắt đen thâm thúy thần bí quét mắt liếc nhìn ngũ quốc sứ thần, rốt cuộc ai có khả năng nhất là kẻ đồng lõa phía sau Cơ Tuyết?

"Cơ Tuyết, như vậy là kẻ nào từ trong phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra?"

"Nam An vương." Cơ Tuyết khóe môi nhếch lên cười nhạt.

Lời vừa nói ra, như đá chìm đáy biển, trong nháy mắt nổi lên sóng to gió lớn ở đại điện, tại sao lại là Nam An vương, Nam An vương tại sao lại cùng Cơ Tuyết cấu kết ở cùng một chỗ, hắn cố ý gây ra?

Ngũ quốc sứ thần không ai ngoại lệ, tất cả đều phấn khởi lên, bởi vì Huyền đế ở đây, nét mặt phải đè nén, nhưng ánh sáng kỳ lạ từ ánh mắt tiết lộ lòng của mỗi người, ngay cả kẻ mặt không thay đổi như Trưởng Tôn Trúc cũng không ngoại lệ, gương mặt tuyệt mỹ cười khẽ, mài kiếm gãy nhẹ, môi mỏng kéo ra, con ngươi lóe ra bất định (nghi ngờ).

Không nghĩ tới việc này thật đúng là chỉ vào Nam An vương, bất quá đến tột cùng là Nam An vương thực sự liên quan cùng việc này, hay do cơ tuyết giá họa?

Nếu như giá họa, chỉ mong nàng liều chết cắn cho chặt mới tốt.

Trưởng Tôn Trúc cười đến rạng rỡ, vẻ mặt hứng thú nhìn Huyền đế đang ngồi bên trên.

Mộ Dung Lưu Tôn ngũ quan như điêu khắc thành, lúc này bao phủ tầng sương mỏng, con ngươi đen kịt như mực chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi biến mất, lạnh lẽo mà quỷ dị, bàn tay to thon dài nắm chặt nắm tay vịn hình kim long của long ỷ, tựa như sắp bóp nát nó ra.

Mộc Thanh Dao thân hình khẽ động, bàn tay mảnh khảnh đè lại thân hình muốn chuyện động của Huyền đế, khẽ gật đầu một cái, ý bảo chuyện này để cho nàng đến xử lý.

Mộ Dung Lưu Tôn mạnh mẽ đè xuống cơn tức giận của chính mình, con ngươi rét lạnh sáng tỏa hẳn lên, thở ra một hơi thở sâu, không còn mang dáng vẻ thô bạo như trước.

Ở nơi này nhiều con mắt phái dưới đang nhìn chăm chú, Huyền đế cùng hoàng hậu ăn ý với nhau họ nhìn một cái không sót thứ gì, một ánh mắt, một động tác, liền hiểu rõ trong lòng, nên nói bọn họ tình sâu như biển, hay là thông tuệ hơn người đây?

Mọi người đều đồng thời nghĩ như thế.

Mộc Thanh Dao đã rút tay của mình về, quay đầu quét mắt một vòng nhìn mọi người trên đại điện, mâu quang của nàng không hờn không giận, hình như mang theo một cổ ma lực điều tra, mọi người thoáng cái kinh hãi lòng thầm mừng rỡ, hoàng hậu ra tay, chưa chắc cơ tuyết gánh vác được.

"Cơ Tuyết, ngươi nói ngươi đồng phạm của ngươi trong vụ án này là Nam An vương, phải không?"

Cơ Tuyết nhìn về phía trên cao, nhìn nữ nhân cao cao tại thượng, một thân thanh tươi đẹp đẽ, quanh thân tỏa sáng, ánh mắt cơ trí, bình tĩnh nhìn nàng.

"Phải" Cơ tuyết trầm giọng, trong lòng thầm nghĩ, ta không được tốt đẹp, cũng tuyệt sẽ không để cho Huyền Nguyệt các ngươi dễ chịu, các ngươi muốn cho Nam An vương kia vô tội thả ra, bản vương không cho các ngươi được như ý.

Trong con ngươi của Mộc Thanh Dao hiện lên ánh sáng sắc bén, nhìn vẻ mặt trấn định của Cơ Tuyết, nàng ta muốn cắn chết Nam An vương, để cho bọn họ hết cách, nếu như đây là ân oán cá nhân, không thể nghi ngờ sự thông minh của cơ tuyết, nhưng bây giờ là lúc hai nước đang tranh chấp, nàng cắn chặt Nam An vương, chỉ có thể đưa hai nước rơi vào cục diện bế tắc, điều này sẽ làm lợi cho những thứ quốc gia khác.

"Cơ Tuyết, Nam An vương vì sao cùng ngươi hợp mưu giết hoàng thái nữ?"

"Hắn trước giúp ta lên ngôi vị hoàng đế, sau đó ta sẽ giúp hắn cướp ngôi vị hoàng đế, giúp đỡ lẫn nhau thôi." Cơ Tuyết mặt không đổi sắc nói, biểu tình chăm chú, thu lại bộ dạng suy đoán.

Trong đại điện, rất nhiều người ồ lên, hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc sắc mặt âm ngao, khó coi đến cực điểm đứng lên: "Hoang đường, hoang đường, Nam An vương thật quá mức, hoàng thượng, Nam An vương quả thật phụ lòng hoàng thượng."

Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt thoáng cái u ám, đuôi lông mày nhướng lên, vẫn chưa có động tác gì, đối với Nam An vương hắn là tín nhiệm không nghi ngờ, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.

Mộc Thanh Dao cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng kích động của hữu thừa tướng, hắn kích động như vậy làm gì, giang sơn cũng không phải của Sở gia, mà là của Mộ Dung gia, Mộ Dung gia cũng không gấp, hắn gấp cái gì? Mộc Thanh Dao phất phất tay: "Hữu thừa tướng ngồi xuống đi, còn không có thẩm vấn xong đâu."

Sở Phong Ngọc ngẩn ra, không nghĩ tới hoàng hậu một chút mặt mũi cũng không cho hắn, có chút chán nản, nét mặt già nua đỏ ửng, xấu hổ ngồi xuống, trong lòng hờn dỗi tức giận, Huyền Nguyệt thế là xong, dĩ nhiên để cho một nữ nhân can thiệp việc triều chính, hoang đường, hoang đường...

Ngũ quốc sứ thần tiếp tục xem trò hay, Mộc Thanh Dao cũng không nóng lòng, thần sắc thủy chung vẫn nhàn nhạt, không hờn không giận, nhưng Cơ vương gia thì có chút thiếu kiên nhẫn, đuôi lông mài gãy nhẹ, lạnh lùng mở miệng.

"Còn có cái gì muốn nói, bản vương đã nói tất cả, là Huyền Nguyệt quốc Nam An vương cùng bản vương lập kế."

"Nói bậy, Cơ Tuyết, hoàng thái nữ trong tay có ngọc bội của Nam An vương, thử hỏi ai đi giết người còn đem ngọc bội bỏ vào trong tay người chết, để cho người khác đi nghi ngờ chính mình."

Mộc Thanh Dao đột nhiên quát thét, căn bản là một bên hồ ngôn loạn ngữ, Cơ Tuyết muốn kéo người khác theo mình mà thôi, tâm tư thật đủ ác độc.

Chương 72.4

"Đó là kế một hòn đá ném hai chim của bản vương, có thể loại trừ hoàng tỷ, lại có thể tiêu diệt Nam An vương, cớ sao mà không làm, ngọc bội kia là bản vương từ trên người hắn len lén lấy xuống, bỏ vào trong tay hoàng tỷ."

Cơ Tuyết nói xong hợp lý hợp tình, không có kẽ hở, làm cho người ta khó có thể phân rõ đâu là thật đâu là giả, bất quá phàm là người có đầu óc đều hiểu, Nam An vương không thể nào cùng Cơ Tuyết cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng bây giờ Cơ Tuyết một mực chắc chắn, Nam An vương chính là đồng lõa của nàng.

Ngũ nước sứ thần trên mặt đều mang ý cười, nhìn tình thế trên điện thượng, nương nương tự cho thông minh hơn người, bây giờ nhìn xem nàng có biện pháp nào hóa hiểm thành an đây.

Mộc Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, quanh thân xơ xác tiêu điều, thanh âm lành lạnh đột ngột vang lên.

"Cơ Tuyết, chuyện của Nam An vương gia làm, Nam An vương phi biết không?"

Mọi người sửng sốt, Nam An vương còn không có nạp phi đâu, từ lúc nào đã ra một Nam An vương phi vậy, mạch suy nghĩ còn chưa có xong, tiếng nói của Cơ Tuyết đã vang lên.

"Không biết, đây là chuyện của ta cùng Nam An vương, hắn đã gạt Nam An vương phi."

Cơ Tuyết lời này vừa nói ra, trong đại điện, khuôn mặt tuấn mỹ Mộ Dung Lưu Tôn, hòa hoãn một ít, đôi môi mỏng hơi giơ lên, tạo thành đường vòng cung duyên dáng.

Hữu thừa tướng Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư đều thở ra một hơi, cho tới giờ khắc này họ mới hiểu được dụng ý của hoàng hậu nương nương, nguyên lai hoàng hậu nương nương là làm bộ hỏi để Cơ Tuyết trả lời, Cơ Tuyết quả nhiên trúng kế, nếu nàng thực sự cùng Nam An vương hợp mưu, vì sao không biết Nam An vương căn bản không có chính phi, cả Nam An vương phủ ngay cả một trắc phi cũng không có, phỏng

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status