Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 86: Cửu cung hoàn

/147


Tiếng nói của ngự y vừa dứt, mọi người thở phào nhẹ nhỏm, Mai Tâm cùng Mạc Sầu nhìn chủ tử chịu khổ, trong lòng đem cái kẻ bắt nương nương đi mắng không dưới một trăm, muốn thiên đao vạn hỏa hăn, tại sao phải bỏ thuốc nương nương, làm hại nàng chịu khổ như vậy, nếu như không phải mất nội lực, hoàng thượng cũng sẽ không chữa trị cho nương nương, nương nương cũng không phải chịu hành hạ như vậy?

"Nương nương nội lực mất hết, hiện tại có biện pháp nào không?"

Đôi mắt lạnh lẻo âm ngao của Hoàng thượng làm cho người ta thấy cực kỳ gay go, sát khí đằng đằng, tên đáng chết kia, nếu như bị hắn bắt được, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha, tuyệt đối sẽ không qua cho hắn, dám làm ra loại chuyện này.

Ngự y nghe xong hoàng thượng nói, trên mặt lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Hoàng thượng, kỳ thực nội lực của nương nương cũng không có mất vẫn còn ở trong người, chỉ là bị bỏ thuốc nên hiện tại nếu muốn khôi phục nội lực, nhất định phải lấy được giải dược, loại thuốc này nhiều trong người giang hồ thường dùng."

Lời của Ngự y vừa thốt ra, hoàng thượng thở dài nhẹ nhõm, lúc trước do hắn quá quan tâm nàng, mà quan tâm sẽ bị loạn, nên đã quên việc mau chóng tìm được giải dược, kỳ thực đó cũng không phải chuyện khó khăn đáng ngại gì.

"Tốt, thân thể nương nương hơi yếu, ngươi hãy kê thang thuốc mang qua đây, rồi lui ra ngoài đi."

Ngự y sợ hãi lui ra, đáy lòng thở dài một hơi, cuối cùng tuy có hoảng sợ nhưng hắn cũng đã vượt qua nguy hiểm, Mai Tâm theo hắn đi lấy thuốc.

Bên trong tẩm cung, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt âm ngao, lạnh lùng mở miệng: "A Cửu? Lập tức thông tri tứ đại ám vệ, mau chóng lấy cho được giải dược."

"Dạ, hoàng thượng."

A Cửu lĩnh mệnh đi ra ngoài làm việc, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao đã tỉnh lại, nhìn mọi người đang vây quanh bên cạnh giường của mình, nàng không khỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy quanh thân rất suy yếu, sau đó chậm rãi dời tầm về phía Mộ Dung Lưu Tôn, đôi mắt u ám uca3 hoàng thượng lóe ra sự đau lòng, hắn vươn tay nắm lấy tay nàng: "Dao nhi, không có việc gì, trẫm đã sai người đi tìm thuốc giải, chỉ cần lấy được giải dược, thì chuyện gì cũng không có."

"Không có việc gì, " Mộc Thanh Dao khẽ cử động, Mạc Sầu lập tức tiến lên đỡ lấy nàng, so với bình thường thì nàng dễ mệt một chút, và không sử dụng được nội lực mà thôi, thân thể cũng không có gì đáng lo ngại, vừa rồi nàng cảm thấy nóng lên, nhiệt huyết sôi trào, là bởi vì nội lực của hoàng thượng quá mạnh mẽ, mà nàng thì không có nội lực vì thế nhất thời khí huyết công tâm, mới chịu không nổi bất tỉnh đi, hiện tại ngoài một thân đầy mồ hôi ra thì không có tổn hại gì cả.

"Hoàng thượng không cần phải lo lắng, ta không có việc gì, nên xử lý công vụ quan trọng hơn."

"Dao nhi?" Mộ Dung Lưu Tôn còn muốn nói thêm điều gì, nhưng lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm thái giám: "Hoàng thượng, thừa tướng đại nhân đang ở ngoài Lưu Ly cung chờ, nói có việc bẩm báo cùng hoàng thượng?"

"Đi thôi, " Mộc Thanh Dao thấy hắn sắc mặt âm ngao, đôi mắt nàng hiện lên sự thân thiết, thân hình không có cử động, nhưng đã vội vàng nhẹ đẩy hắn ra: "Đi xem Nguyệt Giác tự có phải có bí ẩn gì khác nữa hay không?"

"Được, buổi tối trẫm sẽ sang đây thăm nàng."

Mộc Thanh Dao gật đầu, hoàng thượng bước xuống giường, lập tức có thái giám bước qua hầu hạ hắn mặc long bào mang giày vàng vào, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, mới trầm ổn đi ra ngoài.

Đợi đến khi hoàng thượng đi khỏi, bên trong tẩm cung người mới dám mở miệng nói chuyện, Mạc Sầu vẻ mặt lo lắng: "Nương nương vô duyên vô cớ bị người ta bỏ thuốc, phải làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, ta không có sao, nếu người kia không có hạ độc mà chỉ bỏ thuốc hóa giải nội lực, ta tin tưởng rằng hắn không có ác ý, mục đích chỉ là muốn giam giữ ta, làm cho ta sống ở đó thôn nhỏ trên núi đó không làm gì được, nhưng ta thực sự đoán không ra hắn rốt cuộc muốn làm gì?"

Mộc Thanh Dao sắc mặt ngưng đọng, trầm giọng mở miệng.

Tốt cho ngươi Sở Thiển Dực, ta không chọc giận đến ngươi, ngươi lại đến tìm ta gây chuyện, tốt, ta thật muốn nhìn xem Sở gia ngươi muốn làm cái gì? Ai cũng trở thành món đồ trong tay để Bắc Tân vương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Mạc Sầu nhìn thần sắc chủ tử, tựa hồ có thể đoán được một ít ý nghĩ trong đó, nàng cảm thấy kỳ quái truy hỏi: "Chẳng lẽ chủ tử biết là ai bỏ thuốc người sao?"

"Đoán được một ít."

Mộc Thanh Dao sắc mặt càng lạnh hơn, chỉ cần nghĩ đến chuyện lần này, quanh thân nàng liền bốc hỏa, nếu như lúc này Sở đại công tử ở trước mặt nàng, nàng nhất định hung hăng cắn hắn một ngụm, bất quá, nàng có phải nên tìm Sở đại công tử lấy giải dược trước hay không?

Ánh mắt Mộc Thanh Dao hiện lên mũi nhọn lạnh lẽo nguy hiểm, nàng không hề chớp mắt nhìn bình phong ngọc lưu ly đặt ở trước cửa.

"Nương nương, ngươi đã biết là người nào hạ độc, vì sao không nói cho hoàng thượng? Người như thế nên xét nhà diệt tộc, tuyệt đối không thể thả, nương nương cũng dám bắt cóc, còn bỏ thuốc cho nương nương nữa?"

Mạc Sầu tức giận đế mặt mũi trắng bệch, dùng hết sức quơ tay ra.

Mạc Ưu đứng ở bên người nàng tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng tán thành cách nghĩ của Mạc Sầu, người dám động đến trên đầu chủ tử như thế, nên để hoàng thượng hạ chỉ diệt tộc, kẻ đáng hận đó.

Mộc Thanh Dao nhìn hai người thủ hạ của mình, biết bọn họ là vì quan tâm mình, nói ra những câu này cũng không có gì sai, nhưng về người bỏ thuốc lần này, thứ nhất nàng không có mười phần chắc chắn, sao có thể mạo muội chỉ chứng Sở đại công tử, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ bị tru di cửu tộc, hắn làm sao mà thừa nhận, thứ hai, việc này nếu bẩm báo với hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng mất đi lý trí, trực tiếp đem Sở Thiển Dực nhốt vào đại lao, mà bây giờ Sở gia đang liên kết với Bắc Tân vương, ngoài ra còn có thái hậu nương nương, hiện nay, càng ngày càng nhiều chứng cứ chứng minh, Bắc Tân vương là một nhân vật lợi hại, hiện tại chỉ có thể phân ra mà đánh, tiêu diệt từng bộ phận, mới có thể đạt được thắng lợi, vì thế chân tướng về Sở Thiển Dực còn chưa tra ra, và không nắm bắt được ý nghĩ của hắn, thì bọn họ tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn tựa hồ cũng không phải chỉ đơn thuần muốn trợ giúp Bắc Tân vương, mà hắn còn có động cơ của mình, đến tột cùng là suy tính của hữu tướng Sở Phong Ngọc, hay là suy tính của bản thân Sở Thiển Dực?

"Được rồi, chuyện này ta sẽ xử lý, còn chưa tới lúc nói cho hoàng thượng biết, hiện tại không có chứng cứ chứng minh là hắn hạ độc, nếu bị vu khống, ta không muốn gặp phải chuyện như vật, lúc này chuyện quan trọng vẫn là xử lý vấn đề của nhóm tử sĩ."

"Dạ, nương nương."

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu biết nương nương tự có tính ra, không nói thêm gì nữa, lúc này Mai Tâm đã đem thuốc tiên hảo tặng tiến đến, Mộc Thanh Dao ăn vào đi, tùy ý tựa ở giường thượng nghỉ ngơi...

Lưu Ly cung.

Bầu không khí giết chóc bao phủ cả điện, hoàng đế nét mặt âm trầm, quanh thân lạnh lẽo, chậm rãi mở miệng: "Nguyệt Giác tự tra xét ra sao? Có phát hiện những kẻ còn lại của loạn đảng hay không?"

"Bẩm hoàng thượng, không có, " Mộc Ngân cung kính báo cáo, khuôn mặt nghiêm túc, đau lòng không gì sánh được mở miệng: "Ở Nguyệt Giác tự kê biên tài sản phát hiện ra có tòa cung điện ở dưới đất, bên trong có rất nhiều binh khí, trãi qua kiểm chứng, là được một bí mật tiến hành diễn tập, những tử sĩ này rất có khả năng quanh năm suốt tháng sống ở dưới mặt đất."

"Ghê tởm, " hoàng thượng phẫn nộ dùng sức đập lên long ỷ, đôi mắt đen trong nháy mắt phóng xuất ra mũi nhọn lạnh giá chói mắt, không khí chung quanh lạnh lẻo xơ xác tiêu điều, không có thêm bất cứ âm thanh nào ở đại điện thượng: "Có ai sẽ nghĩ tới, ở dưới mắt của trẫm, lại phát sinh chuyện như vậy, có người dám can đảm âm thầm bồi dưỡng tử sĩ, còn là nơi phật môn, những kẻ ăn chay niệm nảy dám can đảm làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy, trị, nhất định phải trị tội nặng."

Chương 86.2

"Dạ, hoàng thượng, thần biết việc này rất là trọng đại, Liễu Không đại sư cùng tất cả hòa thượng của Nguyệt Giác tự hiện tại đều bị nhốt trong đại lao Hình bộ, chờ hoàng thượng xử lý."

Mộc Ngân lời nói vừa dứt, hoàng đế đột nhiên im lìm lại, một đôi mắt u ám nhanh chóng phát ra ánh sáng lạnh, âm ngao cười rộ lên: "Mộc Ngân truyền chỉ."

"Thần tiếp chỉ."

Mộc Ngân vội vàng lĩnh mệnh, không biết hoàng thượng muốn để cho hắn làm gì, nên cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống.

"Lập tức tuyên chỉ Nam An vương cùng Bắc Tân vương, lần này vụ án kê biên tài sản của Nguyệt Giác tự, giao cho hai vị vương gia và Hình bộ cùng nhau thẩm tra xử lí, cần phải tra ra người chủ mưu phía sau."

"Dạ, hoàng thượng, " Mộc Ngân lĩnh chỉ, đáy mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, hoàng thượng thực sự giỏi tính toán, quả nhiên phái Bắc Tân vương đi thẩm tra xử lí vụ án này, nếu quả thật là do Bắc Tân vương gây nên, không biết hắn còn có thể duy trì sự bình tĩnh yên lặng như trước đây hay không, tâm cơ của hắn rốt cuộc sâu đậm đến đâu? Họ đã ẩn nấp nhiều năm như vậy, mà khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, thế nên nhóm tử sĩ này không thể nào là Bắc Tân vương bồi dưỡng, rất khả năng là do người khác, người đó vì sao cam tâm giúp đỡ thái hậu làm ra loại chuyện này, Mộc Ngân vừa suy nghĩ vừa lĩnh mệnh lui ra ngoài.

A Cửu từ cửa điện đi vào: "Hoàng thượng, tiểu nhân đã thông báo cho tứ đại ám vệ, mau chóng tìm được giải dược, nên hoàng thượng hãy yên tâm, nội lực của nương nương nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục lại."

"Tốt, đi xuống đi." Hoàng thượng phất phất tay, hắn muốn yên tĩnh một mình, sự kiện tử sĩ lần này, làm cho hắn càng thêm cảnh giác, việc nội hoạn nhất định phải mau chóng thanh trừ.

A Cửu bước ra ngoài, hắn theo hoàng thượng đã nhiều năm, biết hoàng thượng không thể nào chấp nhận việc sơ suất này, nên nhất định tự trách không thôi, hơn nữa chuyện nương nương bị bỏ thuốc, trong lòng hắn bây giờ rất là phiền muộn, hãy để cho hắn một mình yên tịnh đi...

Quảng Dương cung.

Bên trong tẩm cung, tiếng khóc ô ô vang lên, thái hậu không thể khống chế được tâm trạng nên khóc rống, một bên khóc một bên nhìn con trai Mộ Dung Lưu Mạch của mình, khuôn mặt duyên dáng sang trọng trước kia, đã bị nước mắt trôi đi sưng phù lên, khó coi cực kỳ, hai con mắt đã hồng hồng, có thể thấy, nàng đã khóc rất lâu.

"Mạch nhi, là ta liên lụy hắn, là ta liên lụy hắn, van cầu ngươi hãy cứu hắn đi, mẫu hậu cái gì cũng không cầu xin, chỉ cầu ngươi cứu hắn."

Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch vẻ mặt không chút thay đổi nhìn mẫu hậu của mình, đáy lòng thở dài, nữ nhân mặc kệ là cao quý đến cở nào đều xử trí theo cảm tính, ngay cả người luôn luôn dùng mọi thủ đoạn độc ác như mẫu hậu mình cũng không ngoại lệ, xem ra người đó vẫn nên diệt trừ sớm một chút mới tốt, hắn nhìn mẫu hậu, nàng luôn luôn là một nữ nhân duyên dáng sang trọng bây giờ lại thế này, còn ra thể thống gì, hơn nữa lại vì một nam nhân khác mà không phải phụ hoàng, điều này càng làm cho hắn không cách nào hiểu nỗi, cái lão hòa thượng kia có cái gì tốt, đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn còn lo lắng cho hắn.

"Mẫu hậu, hắn đã bị giam ở trong đại lao, người nói Mạch nhi làm thế nào mà cứu? Hiện tại mẫu hậu không phải nên lo lắng cho ta hay sao? Nếu như người kia khai ra nhi thần, nhi thần chỉ có một con đường chết mà thôi."

Bắc Tân vương ánh mắt lóe lên dữ tợn, hung tàn mở miệng, mặc dù biết Liễu Không không có khả năng khai ra hắn, thế nhưng hắn vẫn không tránh được lo lắng, hiện tại hi vọng tên kia mau chóng chết cho rồi.

"Mạch nhi, hắn đã đáp ứng mẫu hậu, nên sẽ không bao giờ đem ngươi khai ra đâu, hắn là người như thế nào làm sao mẫu hậu lại không biết, hắn bị như ngày hôm nay đều là do mẫu hậu liên lụy, vì thế ngươi hãy nghĩ một biện pháp đem hắn cứu ra, trừ hắn ra, người khác mẫu hậu sẽ không hỏi đến."

Thái hậu nhìn con trai mình với ánh mắt cầu xin, bi ai đến cực điểm, hành động của nàng lúc này làm cho Bắc Tân vương nhớ tới lúc tiên hoàng băng hà, mẫu hậu tựa hồ cũng không có thương tâm nhiều, không nghĩ tới vì một người ngoài, nàng lại thương tâm đến như vậy, hắn càng nghĩ càng giận, bất quá lúc này, không nên chọc giận mẫu hậu mới là chuyện quan trọng hơn, chờ cái lão hòa thượng kia chết đi đã.

"Được rồi, mẫu hậu, nhi thần sẽ nghĩ biện pháp, mẫu hậu yên tâm đi, nhi thần cần phải trở về, nếu có người phát hiện, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ sao."

Bắc Tân vương đi tới bên cạnh thái hậu trấn an, khi bà đang bị thất thần tuyệt vọng, lời của hắn làm cho thái hậu tựa như một người sắp chết đuối vớ được nhánh cây cứu mạng, hai tròng mắt hằn tia máu mọc lên hi vọng: "Mạch nhi, mẫu hậu chờ tin tức của ngươi, ngươi mau trở về đi thôi, trở về đi."

"Dạ, mẫu hậu bảo trọng thân thể, nhi thần đi về trước."

Đôi mắt Bắc Tân vương chợt lóe ra ánh sáng ác độc rồi nhanh chóng biến mất, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, cùng thái hậu nói lời từ biệt, ly khai Quảng Dương cung, trở về Bắc Tân vương phủ...

Giờ Dậu, trên trời đã bao phủ mưa phùn tối tăm.

Trong ngoài Lưu Ly cung đều sáng như ban ngày, ngoài cửa điện, trên thềm đá, dưới hành lang đều đứng rất nhiều thái giám cùng cung nữ, dẫn đầu chính là tổng quản thái giám A Cửu, mọi người thở cũng không dám thở mạnh, hoàng thượng ở bên trong đã một canh giờ, bây giờ còn không có động tĩnh, ngay cả bữa tối cũng không ăn.

A Cửu xoa xoa tay dạo bước qua lại trước cửa điện, đang suy nghĩ biện pháp để đi vào nhìn một cái thì chợt nghe thái giám phía sau kêu một tiếng: "Tân Nguyệt cô nương?"

Đèn cung đình chiếu xuống, Tây Môn Tân Nguyệt lã lướt phong tư, mặc một bộ váy mỏng màu hồng phấn, trên vai khoác một áo choàng hồng thêu hàn mai, cả người cực kỳ quyến rũ, đang dẫn một thiếp thân thị nữ, thướt tha đi tới, nhìn thấy A Cửu đăm đăm nhìn nàng, liền mím môi cười mang theo tư thái động lòng người mở miệng.

"Tân Nguyệt tham kiến A Cửu công công."

"Không dám, đứng lên đi, không biết Tân Nguyệt cô nương khuya như vậy tới đây làm gì?"

A Cửu phục hồi tinh thần lại, nữ nhân trong cung này thực sự là một người so với một người thì càng đẹp hơn, Tây Môn Tân Nguyệt cùng hoàng hậu nương nương khi so sánh, hai người đều các hữu phong tư. Nương nương tựa như hàn mai ngạo nghễ, mà Tân Nguyệt cô nương thì giống như một đó thủy tiên trong nước, về phần quý phi nương nương, lại mang một phong thái khác nữa.

"Tân Nguyệt có việc cầu kiến hoàng thượng."

Tây Môn Tân Nguyệt tiếng nói vừa dứt, A Cửu cũng có một ít hứng thú, bởi vì hắn đang suy nghĩ biện pháp để đi vào gặp hoàng thượng? Hoàng thượng ngay cả bữa tối cũng chưa từng dùng, cũng không cho người ta đi vào, nếu là Tân Nguyệt cô nương có việc cầu kiến hoàng thượng, đúng lúc hắn có thể đi vào bẩm báo.

"Được, Tân Nguyệt cô nương xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi vào bẩm báo."

A Cửu khách khí trả lời, kỳ thực hắn đã nhìn ra, Tây Môn Tân Nguyệt này là một nhân vật lợi hại, tâm kế chỉ sợ so với hoàng hậu nương nương không thua kém bao nhiêu, sau này nếu được vào cung, cũng là một chủ tử lợi hại, vì thế hắn vẫn nên cẩn thận một chút, đừng đắc tội nàng, nữ nhân đều là người thù dai.

"Làm phiền A Cửu công công." Tây Môn Tân Nguyệt không chỉ người đẹp, ngay cả thanh âm đều uyển chuyển êm tai, chỉ có mấy câu như vậy, truyền vào trong lổ tai của thái giám ngoài cửa điện, mỗi người đều có một cảm giác tê dại, lâng lâng, Tây Môn Tân Nguyệt cùng hoàng hậu nương nương thật sự là trái ngược, hoàng hậu nương nương quanh thân lạnh lùng, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho người ta không dám xem thường, mà Tây Môn Tân Nguyệt thì nhu mềm như nước, làm cho người ta càng muốn nhìn, càng muốn dựa vào được gần hơn một tí.

Chương 86.3

Trên đại điện, hoàng thượng vẫn còn duy trì tư thế lúc trước, không có nhúc nhích, hai mắt khẽ nhắm, lông mi thật dài tạo thành bóng râm trên mặt, có thể làm hắn ấm áp ôn nhuận như ngọc.

Nghe được ngoài cửa đại điện truyền vào tiếng bước chân, hắn đột nhiên mở mắt ra, cặp mắt kia như nước biển sâu không lường được, mang theo sát khí băng hàn khiếp người bắn qua, lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện gì?"

"Hoàng thượng, Tây Môn Tân Nguyệt cầu kiến?"

A Cửu cung kính bẩm báo, đối với sát khí băng hàn như vậy của hoàng thượng, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn biết hoàng thượng không phải là hôn quân tùy tiện giết người, chỉ cần không chống đối và chọc giận hắn, thì hoàng thượng sẽ không tùy tiện động sát khí.

"Nàng? Chuyện gì?"

Mộ Dung Lưu Tôn nhíu mày, đối với Tây Môn Tân Nguyệt, hắn không có quá nhiều ấn tượng, chỉ nhớ rõ nữ nhân này là tay đánh đàn rất hay, hắn cũng không có hứng thú để biết thêm gì về nàng. Không biết đã trễ thế này, nàng tới làm gì? Đôi mắt hắn đượm vẻ không vui.

"Nàng nói có việc cầu kiến hoàng thượng."

"Tốt, để cho nàng đi vào đi, " Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi mở miệng, hắn cũng muốn nhìn xem nữ nhân này muốn giở trò gì, mà dám chạy đến Lưu Ly cung gặp hắn, nữ nhân này thật là to gan, dám ở trong lúc này làm phiền hắn, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì đừng trách hắn không nể tình? Những mũi nhọn lạnh giá lóe lên trong ánh mắt Mộ Dung Lưu Tôn.

"Dạ, hoàng thượng."

A Cửu trong lòng run lên, ánh mắt của hoàng thượng vừa rồi không phải là điềm tốt nha, Tây Môn Tân Nguyệt kia tốt nhất là thật sự có chuyện trọng yếu phải tìm hoàng thượng, bằng không sẽ tự rước họa vào thân, hoàng thượng hiện tại tâm tình rất tệ, nếu như chọc giận hắn, nhẹ thì bị đem đuổi ra cung, còn nặng thì khó nói à.

Ngoài cửa điện, dáng vẻ yểu điệu của Tây Môn Tân Nguyệt, dẫn không thay đổi, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, nàng đang liều mạng đánh cuộc, không biết hoàng thượng có muốn gặp nàng hay không, chỉ cần chịu gặp nàng thì sẽ thuận lợi, sợ nhất chính là không gặp, không gặp liền vô kế khả thi.

Bất quá sự lo lắng của nàng là dư thừa, A Cửu công công đã đi ra, cung kính mở miệng: "Tân Nguyệt cô nương, mời vào đi, hoàng thượng bảo ngươi đi vào trong."

"Hoàng thượng, hắn có khỏe không?" Tây Môn Tân Nguyệt nhắc kéo làn váy lên, mềm mại yêu kiều nhìn A Cửu, câu hỏi kia là hỏi có kỹ xảo, hơn nữa nói chuyện với tư thái tựa như đang hờn dỗi, mặc dù A Cửu là một thái giám, nhưng mà trời sinh vẫn là người thương hương tiếc ngọc.

"Tân Nguyệt cô nương cần phải có chuyện quan trọng, bằng không..."

A Cửu không nói tiếp, nhưng kẻ thông minh như Tây Môn Tân Nguyệt làm sao mà không hiểu lời nói của A Cửu, hoàng thượng hiện tại tâm tình không tốt, cho nên tốt nhất nàng thật sự có chuyện quan trọng cần tìm hắn, bằng không chỉ là tự mình chuốc lấy đau khổ, Tây Môn Tân Nguyệt mím môi cười, đáy lòng âm thầm suy nghĩ, hoàng thượng là vì nữ nhân kia mà sốt ruột? Hay bởi vì chuyện khác.

"Tạ ơn A Cửu công công."

Hai người nói xong thì bước vào đại điện xa hoa lộng lẫy, bốn góc đều treo dạ minh châu, ánh sáng phát ra sinh động chói lọi, làm cho tất cả vật thể trong đại điện đều giống như bị phủ một tầng sa mỏng, càng tăng thêm vài phần cảm giác thần bí hoa lệ, bên trong kim đỉnh đốt long tiên hương, mùi vị dễ ngửi vô cùng.

Tây Môn Tân Nguyệt không dám tùy ý quan sát, chỉ sơ sài nhìn lướt qua, vội vàng dẫn thiếp thân tỳ nữ Liên Yên, quỳ xuống dập đầu ra mắt hoàng thượng

"Tây Môn Tân Nguyệt tham kiến hoàng thượng."

Ánh mắt của Mộ Dung Lưu Tôn hiện lên mũi nhọn khiếp người, đạm nhiên lạnh lùng nhìn Tây Môn Tân Nguyệt đang quỳ bên dưới, lúc này đây cuối cùng hắn cũng nhìn rõ Tây Môn Tân Nguyệt là hình dạng gì, giở tay nhấc chân đều mang dáng vẻ dịu dàng như nước, quanh thân khí phái, cũng thật không hổ danh là ái nữ của Tây Môn tướng quân.

"Tây Môn Tân Nguyệt, có chuyện gì muốn gặp trẫm?"

Mộ Dung Lưu Tôn cũng không có bởi vì Tây Môn Tân Nguyệt lời nói dịu dàng bộ dáng xinh đẹp, mà có chút thương tiếc nào, hắn không phải là dạng hoàng đế trông mặt mà bắt hình dong, ngay cả khi lần đầu gặp gỡ hoàng hậu, hắn cũng không có bất luận tâm tình gì, phải trải qua chung đụng rất lâu, mới bị ánh sáng trên người nàng hấp dẫn, từ đáy lòng hắn sinh ra sự yêu thích, nếu như hắn là một hoàng đế trông mặt mà bắt hình dong, thì quý phi nương nương kia sao lại một mình ở khuê phòng nữa năm, hơn nữa hậu cung cũng không có phi tử dư thừa, tất cả tinh lực hắn đều dùng ở việc an định thiên hạ.

Tây Môn Tân Nguyệt nghe thanh âm lãnh khốc vô tình của hoàng thượng, đáy lòng khó tránh khỏi thất vọng, nhưng mà thất vọng càng nhiều, thì lại càng thêm yêu quý người nam nhân này, ở trong cảm nhận của nàng, đây mới là nam nhi tốt chân chính, không phải loại, nhìn người bằng dáng vẻ bên ngoài, xem ra hoàng thượng về điểm này, nàng đã không có nhìn nhầm.

"Bẩm hoàng thượng, xin bỏ qua cho sự đường đột của Tân Nguyệt, hôm nay Tân Nguyệt bởi vì thân thể không khỏe, liền đến ngự y quán lấy thuốc, thì nhìn thấy cung nữ Phượng Loan cung cũng lấy thuốc ở đó, Tân Nguyệt mới hỏi qua người của Ngự Y quán, biết được hoàng hậu nương nương bị bệnh, vì thế Tân Nguyệt cả gan, đặc biệt dâng lên một đan dược, viên thuốc này tên Cửu Cung Đan, là do quỷ y Vô Tình bào chế, nghe nói có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì cường thân kiện thể, quan trọng nhất viên thuốc này là thứ mà người trong giang hồ nằm mơ cũng đều muốn lấy được, để gia tăng nội lực."

Thanh âm của Tây Môn Tân Nguyệt chậm rãi như nước vang lên, Mộ Dung Lưu Tôn đang ngồi trên cao cũng thấy có chút hứng thú, tuy rằng hắn không phải người trong giang hồ, thế nhưng danh tiếng của quỷ y Vô Tình hắn cũng biết, nghe nói người này võ công bí hiểm, thái độ làm người càng cổ quái vô tình, tâm tình tốt thì sẽ cứu người, tâm tình tệ thì chỉ biết giết người, mà không cứu người, y thuật được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất, chỉ cần hắn muốn cứu, sẽ không có người cứu không sống, nếu như Cửu Cung Đan, thật sự do Vô Tình bào chế, nói không chừng có thể khôi phục nội lực của Thanh Dao.

"Tốt, viên thuốc này hiện ở nơi nào?"

Tiếng nói của Mộ Dung Lưu Tôn lộ ra hi vọng nhè nhẹ, vẻ lạnh lùng đã giảm đi rất nhiều, Tây Môn Tân Nguyệt nhìn hoàng thượng ngồi ở trên Long ỷ, bởi vì một nữ nhân khác, mà sắc mặt lại phát ra tia sáng rực rỡ, trong lòng không khỏi sinh ra mùi vị chua chát, thế nhưng hoàng đế có thể sủng hạnh một nữ nhân bao lâu, nàng sẽ chống mắt mà xem.

"Liên Yên, " Tây Môn Tân Nguyệt hướng tỳ nữ ở phía sau kêu lên một tiếng, Liên Yên có một chút không vui, nhưng ở trước mặt hoàng thượng cũng không dám kháng nghị, cẩn thận lấy ra viên thuốc, Cửu Cung Đan là vật lão gia cho tiểu thư dùng, để tăng nội lực, lão gia thật vất vả mới có được một viên, tiểu thư lại đem đưa cho nữ nhân kia.

"Tiểu thư, đây."

Tây Môn Tân Nguyệt cầm lấy rồi dâng lên, A Cửu rất nhanh tiến qua nhận lấy, đi tới chỗ cao đưa cho hoàng thượng.

Một cái hộp tinh xảo, trên nắp hộp có khảm nạm bảo thạch, chỉ liếc qua một cái liền biết được Cửu Cung đan này cực kỳ trân quý, ngay cả hộp đựng cũng nạm bảo thạch có giá trị xa xỉ, huống chi là đan dược bên trong, hơn nữa quỷ y Vô Tình, cho tới bây giờ cũng không có ai gặp qua hắn, chớ nói chi là được hắn cho một viên đan dược, hắn cả đời ở tại Vô Tình cốc, mà cốc kia bốn phía là ao đầm, còn có hoa đào trận pháp, cho dù là thế ngoại cao thủ cũng không có khả năng đi vào, chỉ có hiểu được huyền môn trận pháp mới vào được, hơn nữa dù cho có vào được thì cũng là có đi vào mà không có đi ra.

Chương 86.4

Nghĩ như thế, nên Mộ Dung Lưu Tôn đối với đan dược này liền hoài nghi, Tây Môn Tân Nguyệt làm thế nào mà có đan dược của quỷ y Vô Tình.

"Tây Môn Tân Nguyệt, Cửu Cung đan này từ nơi nào mà có được?"

"Bẩm hoàng thượng, đây là vật của gia phụ, gia phụ qua một năm lại già thêm một tuổi, vì từng có một lần giúp đở quỷ y Vô Tình, nên hắn lấy Cửu Cung đan tặng cho gia phụ."

Tây Môn Tân Nguyệt dịu dàng mở miệng, đối với nghi vấn của hoàng thượng, nàng đã dự liệu từ đầu, lúc phụ thân đem Cửu Cung đan đưa cho nàng, nàng cũng từng hoài nghi viên thuốc này là giả, nhưng về sau hỏi qua một bằng hữu tốt của phụ thân, mới biết viên thuốc này thực sự là do Vô Tình đích thân ban tặng, đối với việc gia tăng nội lực trong người giúp ích rất nhiều, bởi vậy phụ thân mới đưa cho nàng, vì nàng là người học võ, tự nhiên sẽ xem viên thuốc này như bảo bối, chỉ là hoàng hậu bệnh nặng lần này, nếu nàng dâng lên viên thuốc thì sẽ khiến cho hoàng thượng coi trọng nàng, vứt đi hài tử để bắt được con sói lớn, đạo lý này, nàng vẫn hiểu, tuy rằng có đau lòng, nhưng vẫn là nghĩa vô phản cố đem ra.

"Tốt " Mộ Dung Lưu Tôn từ trên chỗ ngồi bước xuống, băng sơn trên mi tâm tán đi không ít, đôi mài hẹp dài nhảy lên, đôi mắt phượng xinh đẹp toát ra hai đám lửa nhỏ, tùy ý cuồng vọng mở miệng: "Bãi giá Phượng Loan cung."

"Dạ, hoàng thượng."

A Cửu lĩnh mệnh, nhìn hoàng thượng tâm tình tốt lên, tâm tình của hắn cũng không có lý do mà phấn khởi theo, nhìn Tây Môn Tân Nguyệt đang còn trên đại điện, mâu quang càng phát ra nhu hòa, Tây Môn Tân Nguyệt này thật không đơn giản a, biết điển cố vứt mận đổi đào, đúng là một nhân vật lợi hại.

"Đứng lên đi, " Mộ Dung Lưu Tôn khi đi qua người Tây Môn Tân Nguyệt, chậm rãi mở miệng, lời nói như băng sơn lãnh khốc vô tình lúc trước, lúc này giống như đang bị tan chảy, đôi mắt đen của Tây Môn Tân Nguyệt lóe lên một cái, tiếng nói càng phát ra uyển chuyển hàm xúc: "Tạ ơn hoàng thượng, Tân Nguyệt có một chuyện thỉnh cầu."

Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt nhấp nháy một chút, hơi lạnh lùng, bất quá vẫn hắn chưa phát tác, nữ nhân này thật hiện thực, vừa mới đưa đồ tới, bây giờ đang muốn ban thưởng sao? Vẫn là Dao nhi tốt nhất, nàng chưa bao giờ đòi hỏi hắn cái gì cả.

"Nói."

"Tân Nguyệt nguyện ý theo hoàng thượng đi đến Phượng Loan cung, vì hoàng hậu nương nương thử đan dược."

Lời vừa nói ra, Mộ Dung Lưu Tôn một lần nữa lại dùng hai mắt nhìn Tây Môn Tân Nguyệt, nàng này không chỉ lớn lên bất phàm, ngay cả tâm tư cũng trí tuệ thông minh, biết hắn hoài nghi viên thuốc này là giả, nên tự nguyện thử đan dược, hắn gật đầu đi qua: "Được."

Mộ Dung Lưu Tôn bước ra ngoài trước, A Cửu theo sau, Tây Môn Tân Nguyệt không nhanh không chậm đứng lên, đi phía sau bọn họ để ra ngoài.

Ngoài cửa Lưu Ly cung, đã có nhuyễn kiệu chờ sẳn, hoàng thượng lên nhuyễn kiệu, phân phó cho A Cửu chuyện hiếm thấy: " Chuẩn bị một nhuyễn kiệu khác cho Tây Môn Tân Nguyệt."

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu lĩnh mệnh, lập tức phất tay ý bảo tiểu thái giám nhanh chóng chuẩn bị cho Tân Nguyệt cô nương nhuyễn kiệu, đợi đến khi Tây Môn Tân Nguyệt lên kiệu, đoàn người mới từ từ đi đến Phượng Loan cung.

Phượng Loan cung, hoàng hậu đang ở trên đại điện cùng công chúa Mộ Dung Tinh Trúc nói chuyện, còn có nha đầu Mạc Sầu và Mai Tâm, cả thiếp thân thị nữ Lam Y của công chúa nữa, mọi người bao quanh lại làm thành một vòng tròn, đùa chơi với tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu, thỉnh thoảng có tiếng cười bay ra ngoài, cả tòa điện đều ấm áp, xa xa còn có mấy người thái giám cùng cung nữ. Trên mặt tất cả đều mang ý cười nhìn vào bên trong.

Đúng lúc này, thanh âm lanh lảnh của thái giám vang lên: "Hoàng thượng giá lâm."

Mấy người cung nữ ở trên cao nhanh chóng chạy xuống dưới, ngoại trừ hoàng hậu nương nương cùng Tinh Trúc công chúa thân hình chưa động, thì những nữ nhân còn lại đều cẩn thận quỳ trên mặt đất, cùng hô lên: "Tham kiến hoàng thượng."

Thân ảnh cao to màu vàng đã nhanh chóng tiến vào, đi theo phía sau là A Cửu cùng Tây Môn Tân Nguyệt, hoàng thượng tâm tình tựa hồ rất tốt, thanh âm nồng thấp như rượu.

"Bình thân."

"Tạ ơn hoàng thượng, " mọi người trên đại điện đều đứng lên, Mạc Sầu cùng Mai Tâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở giữa đại điện có thêm một nữ nhân là Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta khẽ cúi thân thể, dịu dàng như nước mở miệng: "Tân Nguyệt tham kiến hoàng hậu nương nương."

Mộc Thanh Dao sắc mặt tối sầm lại, khóe môi xả ra nụ cười, Tây Môn Tân Nguyệt rốt cuộc cũng ra tay rồi sao? Nữ nhân này xem ra không đạt mục đích tuyệt đối không bỏ qua.

"Hãy bình thân."

"Tạ nương nương, " Tây Môn Tân Nguyệt dẫn tỳ nữ đứng dậy, lui qua một bên, trên đại điện, vài đôi mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn nàng, Tây Môn Tân Nguyệt sao lại không biết, nơi này chính là địa bàn của hoàng hậu, nàng mạo muội xông tới, đương nhiên sẽ bị người ta ghét, bất quá chuyện này đã được hoàng thượng đồng ý, Tây Môn Tân Nguyệt từ đầu tới đuôi đều biểu hiện vẻ ôn nhu thanh tao lịch sự, cười tươi như hoa xuân.

Mộc Thanh Dao không rõ hoàng thượng vì sao lại đi cùng Tây Môn Tân Nguyệt, còn đem nàng đến Phượng Loan cung, bất quá nhìn thần sắc của hoàng thượng, dường như thật cao hứng, cầm trong tay một hộp gấm hoa lệ, sải bước tiêu sái đến trên đài cao.

"Dao nhi, nàng xem, đây là Cửu Cung đan, do Tây Môn Tân Nguyệt dâng tới, nghe nói viên thuốc này rất có công hiệu, chỉ cần nàng ăn xong, nói không chừng có tác dụng."

Mộc Thanh Dao nhíu mày, không nghĩ tới Tây Môn Tân Nguyệt lại tới đây xuất ra chiêu này, tốt, xem ra lần này nàng ta thông minh, không đần giống như trước, ở ngự hoa viên đánh đàn.

"Hoàng thượng, Cửu Cung đan này, thật sự dùng được sao?"

Mộc Thanh Dao hoài nghi, nàng cũng không phải sinh bệnh gì, chỉ bị bỏ thuốc mà thôi, Cửu Cung đan này chẳng lẽ có thể khôi phục nội lực của nàng, nếu như không thể khôi phục nội lực, nàng ăn nó làm gì, còn tự dưng nợ nữ nhân này một cái ân tình, mặc dù nữ nhân này không nói, nhưng đây cũng là sự thực.

Mộ Dung Lưu Tôn còn không có lên tiếng, thì Tây Môn Tân Nguyệt đã mở lời: "Bẩm hoàng hậu nương nương, đan dược này là thuốc của quỷ y Vô Tình, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì cường thân kiện thể, quan trọng nhất là người tập võ ăn nó vào nội lực sẽ gia tăng rất lớn"

Tây Môn Tân Nguyệt vừa mới nói xong, Mộc Thanh Dao ngồi trên cao có chút không vui, mâu quang khiếp người bắn về phía Tây Môn Tân Nguyệt, nàng cùng hoàng thượng nói chuyện, cũng không có hỏi nàng ta, đang định phát tác, thì công chúa Mộ Dung Tinh Trúc bên cạnh đã nhanh hơn một bước.

"Lớn mật, hoàng hậu đang cùng hoàng thượng nói chuyện, ai cho ngươi xía miệng vào, nếu không phải nể tình ngươi đã biếu tặng đan dược, thì ta đã cho người vả miệng."

Mộc Thanh Dao nghe xong lời công chúa, cũng thấy vô cùng kinh ngạc, nha đầu kia từ trước đến nay đều đơn thuần nhu hòa, hiếm khi nhìn thấy nàng tàn nhẫn như vậy, xem ra trong cơ thể công chúa vẫn có huyết thống cao quý của hoàng thất, lúc này phát huy vẻ cứng cỏi một chút cũng không thua người khác.

Tây Môn Tân Nguyệt bị tiểu công chúa giáo huấn vài câu, sắc mặt trong nháy mắt một mảnh đỏ đậm, cắn răng không lên tiếng, không nói thêm cái gì nữa, xem ra tiểu công chúa rất thích hoàng hậu, mới bảo vệ nàng ta như vậy, nàng sau này cũng phải cẩn thận ứng phó mới được.

"Dạ, công chúa, Tân Nguyệt nhớ kỹ."

Hoàng thượng Mộ Dung Lưu Tôn tà tà quét mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì thêm, mà lại ôn nhuận nhìn về phía Mộc Thanh Dao.

"Để cho nàng ta thử thuốc đi, chỉ cần không có gì, là dùng được."

"Này?" Đôi mắt của Mộc Thanh Dao u ám lại, sắc mặt lành lạnh nhìn Tây Môn Tân Nguyệt, không biết này Cửu Cung đan này rốt cuộc có thể khôi phục nội lực của nàng hay không, nói thật lòng, nàng cũng muốn khôi phục nội lực: "Thử xem đi."

Chương 86.5

Mộc Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, hoàng thượng quay đầu quét mắt băng hàn nhìn người trên đại điện, lạnh lùng mệnh lệnh: "Lập tức mang nước đến, trước hết để cho Tây Môn Tân Nguyệt thử thuốc, sau đó mới để cho hoàng hậu dùng."

"Dạ, hoàng thượng."

Mai Tâm lập tức lĩnh mệnh, rất nhanh đem nước tiến vào, đưa tới trong tay Tây Môn Tân Nguyệt, đồng thời đem đan dược đưa qua, tổng cộng có một viên, làm sao mà thử, tất cả mọi người hiếu kỳ không ngớt, cùng nhau nhìn về phía Tây Môn Tân Nguyệt, chỉ thấy nàng động tác mềm nhẹ mở hộp gấm, bên trong hộp gấm có một viên đan dược màu vàng, bên cạnh có một cây ngân châm, dùng ngân châm đâm thủng viên thuốc, nó rơi ra mấy viên hoàn nhỏ, nàng ta khéo léo tách miếng vỡ đó ra, sau đó dùng ngân châm xuyên qua một viên, uống một ngụm nước rồi chậm rãi ăn vào.

Từ đầu tới đuôi khí định thần nhàn, mây bay nước chảy lưu loát sinh động và ưu nhã, một điểm cũng không hoảng loạn, sau khi thử đan dược vừa xong, nàng ta chậm rãi làm thi lễ, mĩm cười mở miệng.

"Hoàng hậu nương nương, viên thuốc này không có độc, mời hoàng hậu nương nương dùng."

Tất cả mọi người trên đại thở ra một hơi nhẹ nhõm, Mai Tâm bước tới nhận lấy đan dược rồi đưa lên, trong lòng hi vọng viên thuốc này có thể khôi phục nội lực của nương nương.

"Nương nương mời dùng."

"Được " Mộc Thanh Dao gật đầu, dùng ngân châm cắm vào đan dược, ngân châm xác thực không có đổi màu, xem ra thật sự không có độc, liền đem nuốt vào miệng, liên tiếp mấy viên đều ăn xong, đan dược này hương thơm không gì sánh được, vừa vào cổ liền tan ngay, làm miệng tràn đầy hương thơm, hơn nữa trong cơ thể liền nóng nóng, trong chớp mắt có luồn nội lực di chuyển trong kinh mạch, thân thể không còn mệt mỏi giống như lúc trước, ngược lại, tinh thần còn khôi phục rất nhiều, nàng âm thầm vận lực, dồn khí xuống đan điền, thì nội lực tự dưng trở về, hơn nữa tựa hồ so với trước còn lưu chuyển nhanh hơn, đan dược này thực sự có thể làm cho nàng khôi phục nội lực. Chứng tỏ viên thuốc này rất trân quý.

"Hoàng thượng?"

Mộc Thanh Dao hướng về phía hoàng thượng, gật gật đầu, khóe môi không tự chủ hiện lên nụ cười, hoàng thượng vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, đã sớm cao hứng sải bước nhảy đến bên cạnh, vươn tay nắm lấy tay của nàng, hai tay vừa nắm, liền biết nội lực của nàng toàn bộ đã trở về, sắc mặt hắn lập rạng rỡ lên rất nhiều, đôi mắt trên gương mặt tuấn mị bắn ra ánh sáng rạng rỡ khắp bốn phía, câu lấy lòng người.

Trong điện mấy người nhìn thấy đều ngẩn ngơ, nhất là Tây Môn Tân Nguyệt càng nhìn càng ngây người, hoàng thượng thật quá tuấn tú, thế nhưng sự vui vẻ lúc này của hắn, lại là vì người khác, nghĩ đến đây đáy lòng nàng liền đau, nhưng cố kìm nén không thể biểu hiện ra ngoài, Tây Môn Tân Nguyệt từ đầu tới đuôi không biết hoàng hậu nương nương sinh bệnh gì, bất quá xem bộ dạng cao hứng của bọn hắn lúc này, tựa hồ thực sự đã thành công, thanh âm vang lên như nước: "Chúc mừng nương nương."

"Tốt, Tây Môn Tân Nguyệt có công tặng đan dược, nói, muốn ban thưởng cho cái gì, trẫm lập tức thưởng hơn mười phần như thế cho ngươi."

Hoàng thượng tâm tình thật tốt, thanh âm trầm thấp vang lên, đôi mắt đen láy của Tây Môn Tân Nguyệt hiện lên vui sướng, điều nàng muốn nhất chính là để cho nàng tiến cung, nhưng lúc này nàng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nói này, việc này không vội?

"Hoàng thượng, Tân Nguyệt không cần ban thưởng, chỉ cần hoàng hậu nương nương bình yên vô là tốt, Tân Nguyệt cáo lui."

"Được, ngươi lui ra đi, " Mộ Dung Lưu Tôn phất phất tay, Tây Môn Tân Nguyệt dẫn tỳ nữ lui xuống, hai người vẫn chưa ngồi lên nhuyễn kiệu, mà theo một con đường đá uốn khúc đi trở về Vị Ưong cung, tỳ nữ Liên Yên nhỏ giọng thầm thì "Tiểu thư, thuốc đó trân quý vô cùng, tại sao phải cho nữ nhân kia?"

"Nha đầu ngốc, ngươi biết được cái gì, ta muốn người nam nhân kia, tất nhiên phải hi sinh một vài thứ, mới có thể đạt được, trên đời không có chuyện không làm mà được hưởng."

Liên Yên nhớ tới một màn nhìn thấy trên đại điện, hoàng thượng thoạt nhìn là người rất nặng tình, làm sao có thể là cái loại có mới nới cũ, tiểu thư tại sao lại nói như vậy chứ, nàng không hiểu.

Đại điện Phượng Loan cung.

Mộ Dung Tinh Trúc đã cáo lui đi trở về, thái giám cùng cung nữ cả điện cũng thối lui đến ngoài cửa điện coi chừng.

Trên đại điện xanh vàng rực rỡ, Mộ Dung Lưu Tôn vươn tay nắm chặt tay Mộc Thanh Dao, chậm rãi mở miệng: "Dao nhi cuối cùng cũng khôi phục nội lực."

"Đã để cho hoàng thượng bận tâm."

Mộc Thanh Dao khó có khi nở nụ cười, như tắm gió xuân, từ trước tới nay nàng đều đạm mạc, bây giờ cả người mềm mại như một khối bèo nước, làm cho hoàng đế tâm viên ý mãn lên, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mặt của nàng, bị tầm mắt nóng bỏng của người đó nhìn làm Mộc Thanh Dao có chút bất an, nóng ruột tìm cách chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.

"Hoàng thượng, việc kê biên tài sản của Nguyệt Giác tự có tìm ra được thêm nghịch đảng nào nữa không?"

Nhắc tới vấn đề nghiêm trọng này, hoàng đế thu lại thần sắc ôn nhuận, cả người băng lạnh tiêu sát, con ngươi sâu thẳm như nước biển.

"Không có, rất hiển nhiên đã bị người khác nhanh chân đến trước dời đi, người đó thật lợi hại, " Mộ Dung Lưu Tôn phải bội phục người đứng phía sau chuyện này, trên khuôn mặt tuấn dật mây đen bao phủ đen kịt.

Mộc Thanh Dao chậm rãi mở miệng: "Hoàng thượng, người đứng sau màn kịch này sẽ là ai chứ? Còn có nhóm người lạ kia lại là ai đây?"

Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt âm ngao khó coi, thật lâu mới chậm rãi mở miệng: "Chỉ sợ đám tử sĩ kia là do Bắc Tân vương đào tạo, trẫm nghĩ không ra còn có kẻ nào dám làm như thế, nhưng nếu nói không người có nào dám làm như vậy, thì đám người ngầm xuất hiện giúp đở rồi chạy thoát kia là ai, bọn họ muốn làm cái gì?"

Mộc Thanh Dao đưa tay cầm lấy một bên bàn cờ, từ từ đưa mấy quân cờ đặt ở trong bàn cờ, chậm rãi mở miệng.

"Nếu như đây là hoàng thượng, đây là Bắc Tân vương, hoàng thượng cùng Bắc Tân vương đấu nhau, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, như vậy có khả năng đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau hay không." Mộc Thanh Dao lại thả thêm một con cờ vào bàn cờ.

Con ngươi của Mộ Dung Lưu Tôn nổi lên ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

"Chẳng lẽ là Sở gia, bọn họ làm sao lại dám?"

Mộc Thanh Dao không lên tiếng, nâng chung trà trên áng lên, mâu quang nhìn chằm chằm bàn cờ kia, nếu như không phải tình huống này, thực sự nghỉ không ra đám người lạ đó muốn làm gì? Hơn nữa Sở gia là có hiềm nghi lớn nhất, nắm giữ phân nửa binh quyền của Huyền Nguyệt, rõ ràng là muốn giúp đỡ thái hậu nương nương, đem Bắc Tân vương lên ngôi vị hoàng đế, nhưng họ đã ngầm hạ nuôi dưỡng tay chân khác, chỉ như vậy mới có thể chứng minh, đêm đó tại sao có người ra mặt giúp đỡ bọn họ, bởi vì một nhóm người khác không muốn Bắc Tân vương dễ dàng lên ngôi vị hoàng đế.

Âm thầm nhìn bọn họ nội bộ đấu đá, cho đến khi họa loạn thiên hạ, sau đó bọn họ ngồi hưởng thế ngư ông đắc lợi.

Người nam nhân Sở Thiển Dực kia chỉ sợ là một nhân vật lợi hại.

"Hoàng thượng?" Mộc Thanh Dao kêu một tiếng, đôi môi Tôn lạnh mỏng của Mộ Dung Lưu nhếch lên, hơn nửa ngày mới mở miệng: "Trẫm sẽ gặp mặt để biết suy nghĩ của bọn họ như thế nào, xem ra trẫm cần phải cùng Thiển Dực liên hệ cảm tình rồi, thời gian thật lâu rồi không có liên lạc, cũng trở nên xa lạ hơn." Hoàng đế một lời rơi xuống, khóe môi hiện lên nụ cười thị máu.

Mộc Thanh Dao không nói gì, trong thế cuộc này, ai cũng có thể bị lợi dụng, ai cũng có khả năng bị thương tổn...

"Hoàng thượng, ngày mai ta muốn đi gặp Liễu không đại sư."

"Không được, hắn là trọng phạm của triều đình, nếu là chó cùng rứt giậu, làm nàng bị thương thì sao bây giờ?" Mộ Dung Lưu Tôn không muốn để cho nàng lấy thân mạo hiểm nữa, Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lùng, nổi lên ánh sáng mạnh mẽ chói lóa, nàng sẽ không chịu thua thiệt nữa đâu.

Chương 86.6

"Có lẽ qua ngày mai, bản cung có thể làm cho thái hậu nương nương chính miệng nói ra chuyện năm đó hại chết Lý hoàng hậu."

Mộ Dung Lưu Tôn giật mình, bởi vì quá mức vu kinh ngạc, ngay cả phản ứng cũng đã quên, đây là tâm nguyện của hắn nhiều năm qua, nữ nhân kia làm sao lại thừa nhận mình giết mẫu hậu hắn chứ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, thế nhưng Dao nhi tự tin như vậy, rốt cuộc là có ẩn tình gì?

"Dao nhi?"

"Hoàng thượng hãy tin ta đi, ta sẽ làm cho nàng chính miệng nói ra."

Khuôn mặt của Mộc Thanh Dao nhẹ nhàng lộ ra ánh sáng trí tuệ, trấn định nhìn hoàng thượng, nàng tin Liễu Không đại sư không phải loại người tùy ý giết người, điều hoàng thượng lo lắng căn bản là dư thừa.

"Dao nhi?" Mộ Dung Lưu Tôn nhướng đôi mài hẹp dài, sắc mặt thay đổi, cuối cùng thì đồng ý: "Được."

Hắn rất muốn biết năm đó nữ nhân kia, tại sao lại làm hại mẫu hậu hắn, vì sao phải hại mẫu hậu hắn?

"Nàng ngàn vạn lần phải ghi nhớ kỹ, không thể lỗ mãng, cũng đừng chọc tức cái lão hòa thượng kia." Hoàng đế vẫn không quên dặn dò Mộc Thanh Dao, tuy rằng rất muốn biết mẫu hậu chết như thế nào, thế nhưng trong lòng vẫn đang lo lắng, rất sợ Dao nhi gặp phải chuyện gì, hơn nữa Dao nhi dường như che giấu hắn điều gì đó, đến tột cùng là cái gì đây? Đôi mắt đen nhánh của hoàng đế chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất...

Đêm dài dằng dặc không ngủ được.

Vị Ương cung lạnh lẻo, vắng vẻ, tiêu điều, bên trong tẩm cung to lớn, một điểm âm thanh cũng không có.

Phía trước cửa sổ, gió đêm thổi qua, làm lay động rèm lụa, một thân ảnh tinh tế tiêu điều đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt như sương mù trong đêm, bầu trời không trăng sao, trong lòng không khỏi tăng thêm buồn bả.

Có tiếng bước chân vang lên, một cung nữ y phục hoa lệ đi tới gần, thanh âm nhu hòa vang lên.

"Nương nương, nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya rồi."

Quý phi Sở Ngữ Yên quay đầu đang nhìn thiếp thân tỳ nữ Thu Nguyệt của mình, trên khuôn mặt như hoa, lại tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào không tiếng động.

Thu Nguyệt lại càng hoảng sợ: "Nương nương, người làm sao vậy?"

"Thu Nguyệt, ta có phải rất ngu hay không, ngây ngốc chờ, ngây ngốc yêu, biết rõ người nam nhân kia sẽ không quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, vậy mà hàng ngày vẫn không từ bỏ ý định, vẫn hi vọng có một ngày hắn sẽ phát hiện ta vẫn ở chỗ này chờ đợi hắn." (TT : Tội nghiệp tỷ này nhất, cố chấp quá trong tình cảm để rồi đau khổ chỉ là bản thân)

Vô tận chua xót khổ sở, tràn ra trong tẩm cung, thân thể đơn bạc mềm mại tựa hồ không chịu nổi cái lạnh trong đêm, nhẹ nhàng run run, Thu Nguyệt đau lòng tiến lên một bước ôm chủ tử mình, ánh mắt hung ác độc địa mở miệng.

"Nương nương, chúng ta không thể vẫn ngồi bất động như vậy, bằng chỉ chịu thiệt thòi mà thôi, chúng ta phải chủ động xuất kích."

"Này?"

Sở Ngữ Yên chần chừ, nàng ta muốn thế nào chủ động xuất kích a, hoàng thượng cùng Sở gia bất hòa, hắn căn bản không muốn thấy nàng, nàng cùng Tây Môn Tân Nguyệt không có giống nhau, phụ thân của Tây Môn Tân Nguyệt là thần tử thân tín của hoàng thượng, mà cha của nàng thì ngược lại, là kẻ mà hoàng thượng căm thù đến tận xương tuỷ, các nàng căn bản là không nên cứ ở đây phải trực tiếp chủ động.

"Đúng vậy, vẫn là Thu Nguyệt có hiểu biết a."

Trong tẩm cung bỗng nhiên vang lên một tiếng nói tà mị, người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước, Thu Nguyệt vừa nghe thấy thanh âm này, sớm mừng rỡ kêu lên: "Đại thiếu gia, người đã đến rồi?"

Theo của nàng tiếng kêu, một đạo thân ảnh cao lớn rơi vào trong tẩm cung.

Quả nhiên là Sở gia đại thiếu gia, Sở Thiển Dực, chỉ thấy hắn tuấn mỹ không gì sánh nổi, trên mặt bày ra bộ dáng tươi cười yêu nghiệt, một đôi mắt đen kịt nhuộm ánh sáng sâu không lường được.

"Ca ca, " Sở Ngữ Yên buông Thu Nguyệt ra, lao thẳng tới trong lòng Sở Thiển Dực, thất thanh khóc lên, trong tẩm cung vắng vẻ không tiếng động, chỉ có thanh âm tinh tế khóc nức nở của Sở Ngữ Yên, cho đến khi nàng khóc mệt, Sở Thiển Dực mới vỗ vai của nàng an ủi.

"Được rồi, đừng ủy khuất, lúc trước lúc muội muốn vào cung, không phải ta không cho muốn tiến cung sao? Nếu đã vào, thì cần phải tranh thủ được tâm của người nam nhân kia."

"Thế nhưng?" Sở Ngữ Yên ngước lên đôi mắt lòa xòa đẫm lệ, nàng căn bản không có cơ hội a, người nam nhân kia không gặp nàng, không nhìn nàng, nàng có biện pháp nào chứ?

"Ca ca, hắn không chịu gặp ta."

"Được rồi, ca ca sẽ giúp ngươi." Đáy mắt của Sở Thiển Dực chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi biến mất, hắn lôi kéo tay Sở Ngữ Yên ngồi qua một bên trường kỷ.

Thu Nguyệt phục hồi tinh thần lại, vội vàng dâng trà cho đại thiếu gia cùng nương nương, vừa rồi bản thân vì nhìn thấy đại thiếu gia mà ngây người, hắn vẫn là cao to tuấn mỹ như vậy.

"Thu Nguyệt, ta có việc cùng chủ tử nhà ngươi nói chuyện, ra bảo vệ cửa tẩm cung đi."

Sở Thiển Dực chậm rãi mở miệng, Thu Nguyệt đỏ mặt gật đầu, thiếu gia nói chuyện vẫn dễ nghe như vậy, nàng lĩnh mệnh lui ra ngoài, nếu đại thiếu gia xuất hiện, hắn nhất định sẽ giúp đỡ nương nương, nàng tin nương nương sẽ nhận được sự sủng ái của hoàng thượng.

Bên trong tẩm cung. hai huynh muội Sở gia ngồi đối diện nhau, vẻ mặt bi thương của quý phi Sở Ngữ Yên, cũng may đã khống chế được, nâng chung trà trên áng đưa cho ca ca.

"Ca ca, tại sao lại tới?"

Sở Thiển Dực tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm, rồi buông xuống, con ngươi chỉ còn một mảnh nhu hòa, chậm rãi mở miệng: "Biết muội muội ta chịu ủy khuất, vì thế sang đây nhìn xem, lúc trước ngươi cứ muốn vào cung, nhìn hiện tại thì thương tâm đến vậy."

"Ca?" Sở Ngữ Yên vừa nghe lời này, lại khóc, nàng lúc trước muốn đi là bởi vì yêu hoàng thượng, ai biết sẽ đi tới cục diện ngày hôm nay như thế, nhưng bây giờ nàng vẫn rất yêu hoàng thượng a, nếu bảo nàng xuất cung, nàng thật không cam lòng, hiện tại nàng không cầu hoàng thượng yêu thương nàng, chỉ cần có thể theo ở bên người hoàng thượng, nàng liền mãn nguyện, thế nhưng vì sao ngay cả tâm nho nhỏ ấy cũng không thể đạt thành?

"Ca ca là tới giúp ngươi, vì nhận được ân sủng của hoàng thượng, muội nguyện ý bỏ ra chút hi sinh không?"

Sở Ngữ Yên không biết lời ca ca nói là có ý gì, nàng mở to đôi mắt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó dụng sức gật đầu: "Được, ta nguyện ý."

"Tốt " ánh mắt Sở Thiển Dực chợt lóe lên, nghiên người qua bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm vào lỗ tai của Sở Ngữ Yên, sắc mặt Sở Ngữ Yên rất nhanh đỏ lên, cắn chặt môi, đợi Sở Thiển Dực ngồi trở lại vị trí, nàng vẫn còn không kịp phản ứng.

"Đây chính là cơ hội duy nhất của muội."

"Ca ca, thực sự phải làm như vậy sao?" Sở Ngữ Yên mặt đỏ mặt đỏ như tôm luộc, nàng tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, còn là một tiểu thư khuê các, tại sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?

"Nếu như muội không muốn hoàng thượng, như vậy xem như ca ca chưa nói gì, sau này muội cũng không có cơ hội nữa, " Sở Thiển Dực khí định thần nhàn tiếp tục uống trà, hắn biết muội muội sẽ đồng ý, nữ nhân khi lòng đã yêu nam nhân, sẽ thành người liều lĩnh, giống như hắn, kỳ thực không có ai biết, hắn bây giờ rất thích nữ nhân cao cao tại thượng kia, chỉ vì quen thói ngao du cho nên không ai tin tưởng hắn thật lòng, hơn nữa nữ nhân kia cũng không thuộc về hắn.

"Được, ca, ta đáp ứng ngươi."

Quý phi Sở Ngữ Yên cắn răng một cái, lên tiếng trả lời, ngồi ở đối diện Sở Thiển Dực buông chén trà, chậm rãi mở miệng: "Đêm mai giờ Tuất, ngươi cứ đi đến Lưu Ly cung chuyện còn lại ca ca sẽ làm tốt tất cả."

Nói xong, cũng không đợi Sở Ngữ Yên nói thêm cái gì, hắn rất nhanh lắc mình rời đi, Sở Ngữ Yên đứng lên kêu một chút: "Ca ca."

Nhưng đâu còn thấy bóng dáng của ca ca, đã như vậy, thì đêm mai liền buông tay đánh cuộc đi, tuy rằng một nữ nhân mà làm ra chuyện như vậy, thực sự làm cho nàng bối rối, thế nhưng ai bảo người nam nhân kia là kẻ nàng một lòng muốn chứ, tốt, cứ như vậy mà làm đi, Sở Ngữ Yên sau khi nghĩ thông suốt, ý chí chiến đấu lại sục sôi, phấn chấn hơn không còn héo rủ như lúc trước, khẽ gọi ra ngoài cửa điện: "Thu Nguyệt, hầu hạ bản cung đi ngủ."

"Dạ, nương nương, " Thu Nguyệt đi đến, quét mắt một vòng, nhìn thấy đại công tử đã đi, đáy lòng không khỏi thất vọng, bất quá vẫn động tác vẫn linh hoạt hầu hạ nương nương nghỉ ngơi...

Ngày thứ hai.

Mộc Thanh Dao mang theo Mạc Sầu cùng Mạc Ưu còn có mấy người thị vệ cải trang ra khỏi hoàng cung, đi đến đại lao Hình bộ, gặp Liễu Không đại sư người bị kê biên tài sản.

Lúc ở giữa đường, Mộc Thanh Dao bỗng nhiên nghĩ đến tên Sở Thiển Dực kia làm hại bản thân mình phải chịu tội, không khỏi tức giận, lạnh trầm mặt kêu Mạc Ưu bên cạnh, phân phó hắn đi đến Sở phủ, mời Sở đại công tử đi ngoài một chuyến, nói có người ở Minh Phượng lâu chờ hắn.

Mạc Ưu lĩnh mệnh rời đi, đoàn người Mộc Thanh Dao đến Minh Phượng lâu trước.

Minh Phượng lâu, trước sau như một vẫn rất náo nhiệt, làm ăn thịnh vượng, thiếp vàng chữ lớn ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, sinh động rực rỡ.

Đoàn người bước lên thềm đá, Mộc Thanh Dao một thân hoa phục, hình tượng một công tử thư sinh, điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy những người này liền biết lai lịch không nhỏ, lập tức nhiệt tình đem bọn họ mời vào bên trong, một bên dẫn đường một bên cung kính mở miệng.

"Khách quan là uống trà, dùng cơm, hay dừng chân?"


/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status