Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 88: Trừng Phạt Thái Hậu

/147


Mộ Dung Lưu Tôn xoay người ngồi dậy, áo choàng tắm trên người trượt rơi xuống, lộ ra thân hình anh tuấn như ngọc, làm cho người ta không muốn dời tầm mắt, bàn tay thon dài giơ lên, kéo chăn gấm qua, đem thân hình hoàn mỹ của nàng che kín lại, cho đến khi cái gì cũng đều nhìn không thấy được, mới chậm rãi xuống giường, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "A Cửu."

A Cửu vẫn gác ở bên ngoài, vừa nghe thấy thanh âm của hoàng thượng, liền biết hoàng thượng hôm nay tâm tình thật tốt, không cần nghĩ cũng biết, hoàng thượng đã ăn vụng thành công, hoàng thượng lúc này mới chính thức động phòng, chuyện phát sinh ở đại hôn đêm đó, hắn cũng biết được, hoàng thượng không có đụng đến hoàng hậu, không nghĩ tới hai người sau hai tháng thành hôn hôm nay mới viên phòng.

"Hoàng thượng" A Cửu vừa đi tới, đã nhìn thấy hoàng thượng đứng ở bên cạnh giường lớn, đôi mắt lóe ra ánh sáng sủng nịch, thâm tình nhìn hoàng hậu nương nương, mà hoàng hậu nương nương thì đang say ngủ trên giường lớn khắc hoa, hắn chỉ thấy được mái tóc đen dài như mây, ngoài ra không nhìn thấy thứ gì khác nữa, hoàng thượng thật đúng là lòng dạ hẹp hòi a, A Cửu buồn cười, vội vàng thay y phục cho hoàng thượng, để chuẩn bị vào triều sớm.

Lúc hoàng thượng rời đi, đặc biệt dặn dò Mạc Sầu cùng Mai Tâm.

"Để cho nương nương ngủ nhiều một chút, đừng đánh thức nàng."

"Dạ, hoàng thượng." Mai Tâm cùng Mạc Sầu cúi thân thể một chút, mím môi cười trộm, hôm nay vẻ mặt ôn hoà của hoàng thượng thực sự là hiếm thấy, hơn nữa cả người xuân phong đầy mặt, lại càng thêm xuất sắc, đợi đến khi hắn đi, Mai Tâm cùng Mạc Sầu mới đứng thẳng lên, nhìn nhau liếc mắt một cái.

"Xem ra, hoàng thượng buổi tối hôm qua sủng hạnh nương nương."

"Ừ" hai nha đầu đi vào tẩm cung, chỉ thấy nương nương đang yên ổn ngủ trên giường lớn khắc hoa, dường như cực kỳ mệt mỏi, bất quá trên chiếc cổ trắng nộn kia hơi lộ ra mấy vết bầm xanh tím, Mai Tâm không khỏi đau lòng muốn đi tới xốc chăn lên nhìn, Mạc Sầu vội vàng lôi kéo nàng, ý bảo nàng không thể lỗ mãng.

"Ngươi đừng lỗ mãng. Hoàng thượng hôm qua sủng hạnh nương nương, nghĩ chắc đây là... đây là..."

Mạc Sầu nói không được nữa, thân là nữ nhân giang hồ, lại lớn lên ở trong xóm Cô Đầu, tự nhiên hiểu biết so với Mai Tâm nhiều hơn một chút, biết đó chính là ấn ký lưu lại do ân ái triền miên, điều này nói rõ hoàng thượng buổi tối hôm qua cực kỳ yêu thương nương nương.

Đáng tiếc nha đầu Mai Tâm kia lại không hiểu, mở to hai mắt chờ đợi, thấy Mạc Sầu cứ ấp a ấp úng nói không nên lời, liền có giác chút ảo não: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng đánh nương nương, bằng không ở đâu ra nhiều vết bầm như vậy, cái này phải làm thế nào mới tốt? Nương nương sao không đánh trả thế?" (TT: sao mi biết không đánh trả, đánh trả dữ dội đó chứ)

"Được rồi, ngươi đừng đánh thức nương nương, cẩn thận hoàng thượng trở về phạt ngươi."

Mạc Sầu sợ nàng đánh thức nương nương, vội vàng lấy hoàng thượng để uy hiếp nàng ta, nha đầu kia cuối cùng cũng tự giác không lên tiếng, bất quá đối với vết bầm xanh tím trên cổ nương nương, vẫn đang có chútbất mãn.

Mộc Thanh Dao mới nếm thử mây mưa hoan hỉ, hơn nữa hoàng đế tinh lực hơn người, cũng là lần đầu làm chuyện này, đương nhiên sẽ tìm mọi cách thương yêu, thiếu chút nữa không đem nàng mệt chết, vì thế lúc hoàng thượng đi nàng cũng không biết, vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, mở mắt ra thấy mình đang ở nơi xa lạ, một giường đầy quần áo mất trật tự, hơn nữa bên trong tẩm cung vẫn còn hơi thở ám muội, nàng rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác nhớ tới tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Nàng cùng hoàng thượng ở trên giường, hơn nữa nam nhân kia một đêm còn muốn nàng nhiều lần như vậy, thiếu chút nữa không đem nàng hành chết rồi.

Nghĩ đến tất cả mọi chuyện, nàng không khỏi nhíu mày, sự thuần khiết cất giữ bao nhiêu năm, hôm qua một rốt cuộc cũng tặng đi ra ngoài, nhưng cảm giác này cũng không có tệ lắm, tuy rằng lúc đầu có chút đau, nhưng về sau nàng tựa hồ rất cũng rất hưởng thụ, tuy rằng hoàng thượng không có kỹ xảo, nhưng rất dũng mãnh, Mộc Thanh Dao đang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên thầm mắng bản thân mình một tiếng, hôm qua nàng bị người ta bỏ thuốc, phá hủy đi sự thuần khiết của mình, sao bây giờ có thể nghĩ những thứ này chứ, sắc mặt nàng lạnh lùng lại, nhàn nhạt mở miệng kêu một tiếng: "Mai Tâm."

Mai Tâm đang đứng bên ngoài bình phong Ngọc lưu ly, vừa nghe tiếng biết chủ tử tỉnh, vội vàng chạy vào, vừa nhìn thấy chủ tử sắc mặt lạnh lùng, không khỏi đau lòng mở miệng.

"Chủ tử, hoàng thượng hôm qua đã đánh người phải không?"

"Hử?" Mộc Thanh Dao kỳ quái nhíu mài, hoàng thượng không có đánh nàng a, nàng nhìn theo mâu quang của Mai Tâm, rồi kinh hô lên một tiếng nhanh chóng kéo cao tấm chăn đắp lại thân thể đầy vết hôn của mình, nha đầu kia cái gì cũng không biết, còn tưởng rằng hoàng thượng đánh nàng, thật là buồn cười, lạnh lùng trừng mắt liếc nàng ta một cái: "Ngươi hãy làm như không nhìn thấy, không ai nói ngươi câm điếc đâu."

"Nương nương?"

Mai Tâm chu môi, Mạc Sầu từ bên ngoài bình phong đi tới, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Mai Tâm, không khỏi buồn cười, đã bảo nàng đừng hỏi, mà nàng vẫn nhịn không được, đáng đời bị chủ tử la rầy.

"Hoàng thượng đâu?"

"Đã vào triều sớm, chắc sẽ rất nhanh trở về " Mộc Thanh Dao vừa nghe hoàng thượng sẽ nhanh chóng trở lại, nghĩ đến buổi tối hôm qua hai người làm những chuyện như vậy, hình như nàng còn rất to gan chỉ dẫn hoàng đế hoàn thành lần đầu tiên của họ, điều này làm cho nàng cảm thấy rất không còn mặt mũi, vội vàng phân phó Mai Tâm cùng Mạc Sầu: "Hầu hạ ta đứng dậy, trở về Phượng Loan cung đi."

"Nương nương vội vả như vậy làm gì?"

Mai Tâm trong đầu vừa nghĩ thì miệng đã mở lời, nhưng động tác cũng không chậm, nhanh chóng hầu hạ chủ tử mặc quần áo, lúc xốc chăn gấm lên, lơ đãng nhìn thấy vết máu ở trên giường, không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhưng bắt gặp chủ tử đang trừng mắt với nàng, thì vội vàng ngậm miệng lại, nàng cũng không muốn đi Hoán Tẩy phòng giặt quần áo đâu.

Bất quá, nàng vừa mới thu thập xong, thì hoàng thượng vừa bãi triều, đã trực tiếp đi tới, vừa bước vào liền nhìn thấy Mộc Thanh Dao ngồi ở bên giường, Mai Tâm đang mang giày thiêu cho nàng, khóe môi không khỏi nở nụ cười say lòng người, quan hệ của bọn hắn đã không giống như lúc trước, bây giờ bọn họ đã hòa làm một thể, tuy rằng Mộc Thanh Dao không dám gật bừa, thế nhưng hoàng thượng đã tự nhận cùng nàng là nhất thể, mặt mày hắn đầy ý cười.

"Các ngươi đều đi xuống đi."

"Dạ, hoàng thượng." Bên trong tẩm cung, vài người đã lui xuống, chỉ còn lại Mộc Thanh Dao cùng hoàng thượng hai người, Mộ Dung Lưu Tôn đem bàn tay to nhấc lên cầm lấy bàn tay nhỏ dài trắng nõn của Mộc Thanh Dao, ôn nhu mở miệng: "Dao nhi, sau này trẫm sẽ thật tình đối tốt với nàng, quyết không phụ lòng nàng."

"Hoàng thượng?" Mộc Thanh Dao muốn nói gì đó, nhưng còn không có nói ra miệng, thì Mộ Dung Lưu Tôn đã vươn tay che miệng của nàng lại, kiên định mệnh lệnh nàng: "Kêu trẫm Lưu Tôn, lúc không có người, cứ gọi tên của trẫm, không nên gọi hoàng thượng, kêu như thế cảm thấy rất xa lạ."

Mộc Thanh Dao nhìn mâu quang ôn nhu của hắn, lúc này đang sủng nịch nhìn nàng, làm cho nàng lời nói đã đến cửa miệng vẫn phải thu trở về, nàng vốn muốn nói với hắn, chuyện tối hôm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, xin hoàng thượng không nên để ở trong lòng, trước đây như thế nào, thì sau này cứ tiếp tục như vậy, nhưng bây giờ khi đối mặt với người nam nhân đang hưng phấn mãnh liệt này, mâu quang đầy thâm tình chân thành, nàng lại một phen nói không nên lời như vậy, điều này có phải chứng tỏ trong lòng của nàng cũng rất lưu ý đến hắn, nên mới không đành lòng.

Chương 88.2

Nghĩ đến buổi tối hôm qua, trên mặt Mộc Thanh Dao đỏ ửng thành một mảnh, thật là cảm thấy khó xử, thì ra từ trong xương của nàng cũng có sự nhiệt tình như vậy, bất quá vừa nghĩ tới chén trà kia, sắc mặt liền có chút lạnh.

"Hoàng thượng, chén trà đó? Đã điều tra ra là ai đối với ngươi hạ thủ chưa?"

Mộc Thanh Dao chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt cũng lạnh xuống vài phần, ánh mắt âm ngao.

" Buổi tối hôm qua, nghe A Cửu nói, quý phi nương nương có qua đây muốn gặp ta, nghe nói ngươi đang ở nơi này, thì sắc mặt liền tái đi, nếu như trẫm đoán không lầm, nhất định là người của Sở gia đã động tay động chân."

"Sở Thiển Dực?"

Đáy mắt của Mộc Thanh Dao trở nên lạnh buốt, nam nhân này ban ngày đã bị giáo huấn xong, vậy mà buổi tối lại xuất hiện, hắn bỏ thuốc cho hoàng thượng, thật chỉ đơn thuần hi vọng muội muội được sủng ái, hay còn có mục đích khác?

"Nhất định là hắn, Sở Ngữ Yên nhất định được chỉ thị của hắn, cho nên mới đi đến đây, buổi tối hôm qua, nếu như trẫm uống chén trà kia, mà nàng ta vừa lúc qua đây..."

Hoàng thượng không có nói tiếp nữa, nhưng cả khuôn mặt bao phủ tầng sương lạnh, hắn đang suy nghĩ có nên đến Vị Ưng cung cảnh cáo quý phi Sở Ngữ Yên một chút hay không, Mộc Thanh Dao bên cạnh đã biết ý nghĩ của hắn, nên nhẹ nhàng mở miệng: "Hay để ta qua đó gặp nàng một chút."

"Ừ"

Hoàng đế hơi có chút bất ngờ, Dao nhi luôn luôn không muốn gặp Sở Ngữ Yên, nhưng bây giờ lại tự động muốn đi gặp nàng, việc này có chút cổ quái, hắn đưa bàn tay lên, không có kiêng kỵ gì đem Mộc Thanh Dao kéo vào trong lòng, ngữ điệu nhu hòa ở bên tai nàng mở miệng: "Nói, Dao nhi có phải giấu giếm trẫm chuyện gì hay không?"

"Buông ra, " Mộc Thanh Dao giãy dụa, đáng tiếc nam nhân kia tay không có nới lỏng chút nào, còn làm như không nghe thấy, ngay cả hô hấp cũng đều phun ở trên cổ của nàng, vừa nóng vừa ngứa, hiện tại nàng đánh thì đánh không lại hắn, giãy dụa cũng giãy dụa không được, chỉ có thể làm mặt lạnh lùng cảnh cáo: "Hoàng thượng, buông ta ra, ta muốn cùng ngươi nói chuyện chính sự."

Vừa nghe đến nói chính sự, hoàng đế cuối cùng cũng nới tay, ngồi xuống.

Hắn biết nữ nhân trước mắt này chuyện gì cũng có giới hạn, tốt nhất chớ có chọc giận nàng mới tốt.

"Nói đi, trẫm nghe đây?"

"Ta đi gặp Sở Ngữ Yên, là muốn khuyên nàng nói với hữu tướng giao ra binh quyền, tuy rằng ngươi không nói, ta không nói, nhưng trong lòng chúng ta đều biết rõ, những tử sĩ đó rất có khả năng chính là Bắc Tân vương bồi dưỡng ra, mà Sở gia là thế lực lớn nhất của Bắc Tân vương, nếu như bọn họ có thể giao ra binh quyền, chúng ta sẽ vững vàng hơn nhiều lắm, một Bắc Tân vương sẽ không đủ gây ra chuyện lớn, nếu như hữu tướng không giao ra binh quyền, chỉ sợ việc này có chút phiền phức."

Mộc Thanh Dao sắc mặt bao phủ lãnh ý, bình tĩnh nhìn hoàng thượng.

Huyền đế sắc mặt âm u, khó coi đến cực điểm, lời nói của Mộc Thanh Dao, chính là tình cảnh khó khăn nhất hiện nay, hữu tướng vẫn không chịu giao ra binh quyền, rất khả năng sẽ giúp đỡ Bắc Tân vương để đối phó hắn, cho nên mới nắm mãi binh quyền không buông.

"Bất quá bây giờ ta không còn nghĩ như vậy, lần đó ở Nguyệt Giác tự, chúng ta gặp phải hai nhóm người, nhóm mà giúp đỡ chúng ta chỉ sợ là người của Sở gia, nếu như Sở gia thực sự giúp đỡ Bắc Tân vương, vì sao không thống nhất hành động, điều đó chỉ có thể chứng minh một việc, đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau, nếu như ta đem quan hệ lợi hại trong đó nói cho Sở Ngữ Yên nghe, nếu hữu tướng không có dã tâm, nhất định sẽ giao trả lại binh quyền, nếu như không giao, hoàng thượng phải nhanh một chút bố trí lại."

Mộc Thanh Dao nhàn nhạt nói xong, thì hơi nghiêng người nhìn nam nhân này.

Trên ngũ quan tuấn mị của Mộ Dung Lưu Tôn, lúc này đang nổi trận lôi đình, bão tố sắp xảy ra, trong đáy mắt của hắn ẩn chứa màu đỏ yêu mị.

"Giỏi cho Sở gia, dã tâm thật là lớn, không chỉ muốn ăn trẫm, ăn Bắc Tân vương, mà còn muốn nuốt trọn giang sơn Huyền Nguyệt."

"Vốn là ta cũng không dám khẳng định, nhưng hôm qua Sở Thiển Dực đã bỏ thuốc cho ngươi, rất khả năng hắn hy vọng quý phi nương nương nhận được thánh sủng, sau đó mang long tử, mà Sở gia bọn họ, sẽ hiệp thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, đến lúc đó, tất cả quyền lớn sẽ nằm ở trong tay Sở gia."

"Thật là mưu kế âm hiểm."

Mộ Dung Lưu Tôn vung bàn tay ra, đánh nát đèn ngọc lưu ly trên bàn, mảnh vụn rơi đầy đất, ngoài cửa tẩm cung thái giám cùng cung nữ đang đứng hầu không biết bên trong xảy ra chuyện gì? Mỗi người đều run như cầy sấy, nhất là Mạc Sầu cùng Mai Tâm, mặt mũi trắng bệch, hô hấp cũng khó khăn, không phải chủ tử chọc giận hoàng thượng chứ, hoàng thượng tức giận đã đánh nát vật gì vậy chứ? Trời ạ, ở tẩm trước cửa cung mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau mà đứng đợi.

Mộc Thanh Dao thấy hoàng thượng quanh thân bao phủ sát khí, sắc mặt âm ngao đen thui, đôi mắt thì sắc bén như đao, tựa hồ bị đả kích không ít, về chuyện của Bắc Tân vương, hoàng thượng đã biết, ngay cả chuyện Sở gia muốn giúp Bắc Tân vương đoạt ngôi vị hoàng đế, hoàng thượng cũng biết, thế nhưng hắn vạn lần không thể chấp nhận được là chuyện Sở gia lợi dụng bọn họ, muốn độc chiếm Huyền Nguyệt, bọn họ có cái năng lực gì đòi độc chiếm Huyền Nguyệt, cả một bọn ghê tởm đó?

"Được rồi, hoàng thượng cũng đừng tức giận, hiện tại tất cả mọi chuyện bí ẩn đã trồi lên mặt nước, hành động trước sẽ chiếm ưu thế, chỉ cần nhanh chóng bố trí là được."

Mộ Dung Lưu Tôn thở dài một hơi, sắc mặt đã hòa hoãn một ít, tuy rằng vẫn lạnh lùng cứng rắn, nhưng đã không còn phẫn nộ giống lúc nãy.

"Dao nhi yên tâm, trẫm sẽ xử lý việc này."

Huyền đế một lời rơi xuống, Mộc Thanh Dao cũng đã đứng lên, tùy ý mở miệng: "Hiện tại ta sẽ để cho hoàng thượng chính tai nghe một chút, chuyện thái hậu nương nương năm đó làm thế nào hại chết Lý hoàng hậu?"

Những lời này của nàng làm cho Mộ Dung Lưu Tôn híp đôi mắt phượng lại, có vẻ khó tin, cái lão bà kia sao lại thẳng thắng thừa nhận chuyện này chứ, nhưng khi nhìn vẻ mặt tự tin của Dao nhi, tựa hồ không giống giả, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà hắn không biết sao? Đáy mắt hắn càng âm u hơn.

"Đi thôi."

Mộc Thanh Dao cũng không để ý tới thần sắc thay đổi của Mộ Dung Lưu Tôn, khôn khéo như hắn, làm gì mà không nghĩ ra nàng có chút chuyện không nói cho hắn biết, tỷ như Liễu Không chính là Tô Trảm, là người tình năm đó của thái hậu, mà Tô Trảm chính là con trai của lão bản bố tác phường, nàng không nói cho hắn, bởi vì không muốn đem những người vô tội dính dáng vào chuyện này, người của Tô gia từ hơn hai mươi mấy năm trước đã mất đi liên hệ với Tô Trảm, chẳng lẽ hiện tại còn muốn đả thương cùng vô tội...

Hai người quanh thân quạnh quẻ tiêu điều thong thả đi ra khỏi tẩm cung, ngoài cửa, mấy tiểu nha đầu không biết rõ ràng càng thêm hoảng sợ, hoàng thượng cùng hoàng hậu sắc mặt thật là khó nhìn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính hô một tiếng.

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Mộ Dung Lưu Tôn vẻ mặt âm trầm, sải bước đi tới, theo phía sau hắn Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng: "Tất cả đứng lên đi, bây giờ đi Quảng Dương cung."

"Dạ, hoàng hậu nương nương."

Mạc Sầu cùng Mai Tâm các nàng nghe ý tứ trong lời nói của chủ tử, tựa hồ cũng không có cùng hoàng thượng cãi vả, chắc là vì chuyện khác, hiện tại đi Quảng Dương cung, chẳng lẽ là chuyện của thái hậu nương nương, vài người lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng theo sau nương nương đi đến Quảng Dương cung.

Chương 88.3

Quảng Dương cung.

Vắng vẻ không tiếng động, không khí một mảnh tiêu điều, bên ngoài cửa lớn của cung điện, có mấy người cung nữ cùng thái giám chịu đựng không được tùy ý nghiên đầu dựa trên cây cột, cho đến khi nhìn thấy hai nhuyễn kiệu đứng ở ngoài cửa điện, mới thất kinh lấy lại tinh thần, quỳ xuống đầy đất.

"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Mộ Dung Lưu Tôn ngước mắt quét nhìn hàng chữ lớn cứng cáp có lực trên đỉnh đầu, Quảng Dương cung, ở đây vốn nên là nơi mẹ đẻ của hắn Lý hoàng hậu ở, hiện tại không chỉ bị lão bà chiếm giữ nơi này, nàng còn ác độc hại chết mẫu hậu hắn.

Trên ngũ quan tuấn mỹ của hoàng đế, đôi mắt trở nên u ám quỷ mị, đôi môi lạnh mỏng nhếch lên, quanh thân bao phủ khí thế uy nghiêm như núi.

Mộc Thanh Dao quét mắt nhìn đám người thái giám cùng cung nữ đang khủng hoảng quỳ rạp trên đất, nhàn nhạt phất phất tay: "Tất cả đứng lên đi."

"Tạ ơn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, " mọi người thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy lui qua một bên, Mộc Thanh Dao đi tới trước hai bước, nhìn quanh không thấy được thiếp thân thái giám Lý công công của thái hậu, không khỏi nhíu mày kỳ quái, lạnh lùng hỏi: "Thái hậu nương nương đang ở bên trong điện à?"

"Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, thái hậu nương nương bị bệnh, hiện tại đang ở trong tẩm cung, Lý công công đang ở bên trong hầu hạ, nên mệnh lệnh cho chúng tiểu nhân ở ngoài cửa coi chừng."

"À" Mộc Thanh Dao nhướng mài một chút, trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng lợi hại rồi biến mất, xem ra nữ nhân kia còn có chút lương tâm, nàng đâu phải bị bệnh thật, chỉ là tâm bệnh mà thôi.

Thái giám vừa trả lời thấy hoàng hậu không nói gì, vội vàng mở miệng: "Để tiểu nhân đi vài bẩm báo."

Mộc Thanh Dao nhẹ lắc đầu, ngăn cản động tác của hắn: "Được rồi, không cần phải bẩm báo, hoàng thượng cùng bản cung trực tiếp đi vào là được."

Nói xong quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, lúc này hoàng thượng mới thu hồi tầm mắt u ám bất minh, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, hắn vượt lên phía trước bước vào Quảng Dương cung, kế tiếp là Mộc Thanh Dao, thứ nhì là thái giám cùng cung nữ, đoàn người cuồn cuộn hướng về tẩm cung mà đi.

Ngoài cửa tẩm cung có mấy người cung nữ đứng hầu, lúc này vừa thấy được hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đến nên quá sợ hãi, định hô lên thì Mộc Thanh Dao đã khoát tay áo, ý bảo đám cung nữ kia không được phép lên tiếng, bọn cung nữ được cảnh cáo, đâu còn dám nhiều lời nữa, cả đám sợ hãi gục đầu xuống lui qua một bên.

Mộc Thanh Dao không phát ra tiếng động dùng mắt nhìn, ý bảo hoàng thượng chờ ở bên ngoài, đợi một lúc sẽ nghe được tất cả những chuyện hắn muốn biết.

Trên giường lớn trong tẩm cung, thái hậu nương nương đang nghiên người tựa ở bên giường, trên gương mặt duyên dáng sang trọng ngày xưa, lúc này là một mảnh tang thương, cặp mắt thì đầy tơ máu, cả người thê thảm vô cùng, thỉnh thoảng còn hít mũi, dùng khăn lụa lau nước mắt, bên người nàng thái giám Lý công công đang đứng thẳng hầu.

"Nương nương, người đừng thương tâm, sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể, đừng nghĩ đến chuyện đáng ghét kia nữa."

Đáng tiếc người đang rơi lệ căn bản không để ý tới hắn, vẫn lau nước mắt thương tâm như trước, nước mắt kia dường như có lau thế nào cũng không hết được.

Lý công công thở dài, bất đắc dĩ nhìn thái hậu nương nương, cả khuôn mặt đã tái nhợt không gì sánh được, càng làm cho người ta khiếp sợ hơn là mái tóc đen của nàng, lúc này đã trắng hơn phân nửa, cho nên có thể thấy được nội tâm của nàng bị dày vò lớn đến cỡ nào.

"Nương nương?" Lý công công kêu gọi chủ tử, đang muốn tiếp tục khuyên giải nàng, hắn vừa nhấc tay lên, đã thấy hoàng hậu nương nương dẫn hai tỳ nữ đi đến, Lý công công há to mồm, một câu nói cũng nói không nên lời, ngây ngẩn cả người ra, lúc này hoàng hậu tới đây làm gì, nhìn nàng quanh thân lạnh lùng, đôi mắt đầy ánh sáng lạnh mãnh liệt, không phải là muốn đối phó thái hậu chứ, cái này đúng là sóng này chưa đi sóng khác lại tới.

"Tiểu nhân tham kiến hoàng hậu nương nương."

Lý công công vội vàng hành lễ với Mộc Thanh Dao.

Thái hậu nương nương vừa nghe Lý công công nói, lập tức phục hồi tinh thần lại, ngước ánh mắt đầy tơ máu lên đăm đăm nhìn Mộc Thanh Dao, hoàn toàn không còn khí thế uy nghi hiếp người, cùng kiêu ngạo hung tàn nữa, lúc này nhìn nàng, thì chỉ thấy là một lão phụ nhân vừa già vừa đáng thương mà thôi, thế nhưng khi nghĩ đến những chuyện nàng đã, chỉ khiến cho người ta khinh thường chứ không hề thương hại, Mộc Thanh Dao trầm mặt, chậm rãi đi tới, thi lễ.

"Tham kiến thái hậu nương nương."

Thái hậu vừa nhìn thấy nàng qua đây, vốn không muốn để ý tới, thế nhưng thấy nữ nhân này mang vẻ mặt lạnh lùng, làm cho nàng không tự chủ được phát hỏa lớn, giận tái đến mặt.

"Hoàng hậu tới đây làm gì?"

"Nghe nói thái hậu nương nương bị bệnh, vì thế Thanh Dao cố ý qua đây thăm thái hậu nương nương, chuyện này không có gì là không đúng cả, hơn nữa ánh mắt thái hậu nương nương sưng đỏ, tóc thì bạc, nhìn qua rất tiều tụy, là chuyện gì mà làm cho thái hậu nương nương phí công đau khổ như vậy?"

Mộc Thanh Dao lành lạnh mở miệng, thái hậu cắn răng, thanh âm ác độc nói:

"Còn không phải do ngươi các gây ra sao, các ngươi đem công chúa gả đến Vạn Hạc quốc, ai gia nhớ công chúa, cho nên mới phải thương tâm rơi lệ, ngay cả tóc cũng bạc luôn."

Mộc Thanh Dao trong đáy lòng cười nhạt, chuyện tới nước này, mà bà ta còn ngụy biện được, thực sự là không đến được Hoàng Hà thì không bỏ cuộc.

"Nha, nếu thái hậu nương nương nói như thế, xem ra không cần Thanh Dao phí tâm rồi, Thanh Dao vốn cho rằng, thái hậu sẽ vì chuyện này mà cám ơn, xem ra ta nghĩ sai rồi."

Mộc Thanh Dao nói xong, từ trong tay áo lấy ra một phật châu đặt ở trước mặt thái hậu, phật châu này chính là lúc ở trong nhà tù bị Liễu Không đại sư làm đứt, nàng đã lượm một ít mang qua đây.

Thái hậu nương nương vừa nhìn thấy phật châu, cả người giống như bị si ngốc, một bên nhặt lên phật châu, một bên hướng về phía Mộc Thanh Dao rống giận.

"Ngươi, ngươi đã đối với hắn làm cái gì, các ngươi đối với hắn làm cái gì?"

"Hẳn là nên nói thái hậu đối với hắn làm cái gì chứ, nếu như không có thái hậu, hắn có thể có chuyện gì, chẳng lẽ thái hậu làm hại hắn chưa đủ thảm sao? Ngươi biết Nguyệt Giác tự bị liên can đều bị giam giữ ở trong đại lao không? Ngẫm lại thì tội nghiệt của ngươi thật quá sâu nặng, từ trước đây cho đến bây giờ, hai tay của ngươi đã nhiễm biết bao nhiêu là máu, mà ngươi bây giờ vẫn có thể bình yên ở trong tẩm cung này, yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý."

Mộc Thanh Dao phẫn nộ hừ lạnh, nàng thật sự vì những người đó mà cảm thấy bất bình, một nữ nhân sát tâm nặng và làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy.

"Ta... Ta..." Thái hậu bị Mộc Thanh Dao chỉ trích đến á khẩu không trả lời được, ngực dường như cũng trở nên nặng nề, cứ ngước hơi lên mà không thể thở xuống, sắc mặt tái nhợt xấu xí, một câu nói rất lâu cũng không nói được đầy đủ, Lý công công vẫn đứng ở bên cạnh nàng, vội vàng đưa tay vuốt cho nàng dễ thở hơn, bất quá hắn cũng không dám lên tiếng, rất sợ bị hoàng hậu trách phạt, hiện tại hoàng hậu, giống như Tu La trong bóng tối, thị máu lạnh lùng.

Mộc Thanh Dao cũng không để ý tới nàng ta, tiếp tục nói.

"Từ lúc ngươi bắt đầu tính toán với Lý hoàng hậu, cũng là lúc ngươi đánh mất đi lương tâm, lòng của ngươi cũng đen tối hơn, Lý hoàng hậu xem ngươi giống như muội muội ruột của mình, còn ngươi, Ngươi đã đối đãi như thế nào với nàng?"

Mộc Thanh Dao hung hăng mở miệng, thái hậu thở xuống một hơi, ngạc nhiên trừng mắt nhìn Mộc Thanh Dao

"Làm sao ngươi biết?"

Chương 88.4

"Ta làm sao biết chuyện của ngươi cùng Lý hoàng hậu sao? Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ngươi dám nói ngươi không có hại Lý hoàng hậu sao?"

Mộc Thanh Dao đột ngột xoay người, âm trầm trừng mắt nhìn thái hậu, thái hậu bị nàng lên mặt hù dọa đến nhảy dựng, khống chế không được hét rầm lên: "Ai gia không phải cố ý, là nàng ép ta, là nàng ép ta, ta không phải cố ý hại nàng."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, mà khuôn mặt của Lý công công thì cứng lại, thái hậu sao lại nói ra chứ, hiện tại đầu óc của nàng bị đã kích nhiều quá, nên mới bị hoàng hậu đánh trúng một kích, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng nói ra.

"Nương nương?"

Lý công công kêu một tiếng, thái hậu phục hồi tinh thần lại, liên tục lắc đầu: "Ta chưa nói, ta không có nói gì."

Một đạo thân ảnh cao to màu vàng từ sau tấm bình phong đi tới, trên ngũ quan tuấn mỹ, lúc này bao phủ sự âm trầm bi thống, trong đôi mắt đen kia đang dâng lên cơn sóng hủy thiên diệt địa, khóe môi nhếch lên, ánh sáng khiếp người bắn thẳng đến người thái hậu, thái hậu sắc mặt tái nhợt, thân thể khống chế không được run rẩy, vươn tay lôi kéo Lý công công: "Ta không nói gì, ta không nói gì."

Lúc này, Lý công công nào dám nhiều lời nữa, cẩn thận cúi thấp đầu.

Bên trong tẩm cung, bị bao phủ bởi bầu không khí tử vong, nó len lỏi đến từng góc nhỏ, mỗi một người đều bị áp lực hít thở không thông, hàn khí lạnh lẻo đang từng đợt di chuyển, thái hậu hai tay ôm lấy thân thể, ra sức lắc đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt.

"Ta không nói gì, ta chưa nói."

Mộ Dung Lưu Tôn đau lòng không gì sánh được mở miệng: "Nói cho trẫm biết, ngươi làm như thế nào hại chết mẫu hậu? Vì sao phải hại nàng?"

Mộc Thanh Dao đứng ở một bên, đang cố tìm một chỗ cho mình để ngồi xuống, kế tiếp chính là chuyện của hoàng thượng cùng thái hậu, nàng đã làm cho thái hậu cung khai, bất quá nói thật lòng, nàng cũng hiếu kỳ thái hậu tại sao lại hạ thủ với Lý hoàng hậu, cho nên nàng lấy hai tay chống cằm, khí định thần nhàn chờ, nàng tin, thái hậu nhất định sẽ nói, đã đi đến nước này, thì có nói hay không cũng không có khác biệt gì?

Quả nhiên, thái hậu cuối cùng cũng chịu không được, cắn răng một cái, nói ra tất cả.

"Phải, là ta lệnh cho thái giám độc chết tỷ tỷ, sau đó để người ta đem nàng ném ở hồ nhân tạo mà tiên hoàng đã xây cho nàng."

Lời vừa nói ra, Mộ Dung Lưu Tôn cũng không còn vẻ lãnh tĩnh tự cao như bình thường nữa, trên mặt tuấn mỹ một mảnh băng hàn, đôi mắt âm ngao, nổi giận cắn răng thở mạnh. Bàn tay to nắm chặt, gân xanh trải rộng, dáng vẻ lúc này của hắn tựa như dã thú thị máu trong rừng rậm, hận không thể một ngụm cắn chết nữ nhân kia, thanh âm lạnh buốt quỷ mị như từ trong địa ngục nhô ra:

"Ngươi tại sao phải làm như vậy, nàng đã xem ngươi như muội muội ruột, ngươi có thể làm được việc như thế sao?"

Thái hậu thân thể run run không ngừng, tuyệt vọng nhìn hoàn cảnh hết thảy trước mắt, thống khổ co lại thân thể, tóc xỏa xuống mất trật tự, nàng không ngừng lấy tay nhéo đầu mình, giờ phút này khi nàng thừa nhận cũng chịu rất nhiều thống khổ.

"Tiên hoàng phi thường sủng ái nàng, nàng là hoàng hậu, mà ta chỉ là một lục phẩm quý nhân nho nhỏ, khi được tiên hoàng sủng hạnh, không lâu sau thì sinh ra mạch nhi, thế nhưng một lục phẩm quý nhân mặc dù sinh con trai, thì cũng chỉ liên lụy nhi tử theo ta chịu khổ, vì thế ta đến cầu xin nàng, nói nàng hãy cầu hoàng thượng phong ta làm phi, ta tin, chỉ cần nàng lên tiếng, hoàng thượng nhất định sẽ cho hai mẹ con chúng ta một vị trí tốt, chỉ cần có thể làm phi, ta liền mãn nguyện, thế nhưng không ngờ nàng ta cái gì cũng không làm, để ta liên tiếp sinh hai người con, cũng không nói hoàng thượng đem ta thăng phi vị, vì thế ta hận nàng, ta hận nàng?"

Thái hậu nói xong lời cuối cùng, không chỉ kéo tóc của mình, mà còn liên tục thét chói tai, toàn bộ ý thức lâm vào mê loạn, thê thảm không gì sánh được.

Mộc Thanh Dao ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy, đáy lòng nói không nên lời, có lẽ nữ nhân này lúc ban đầu cũng là một người tốt, bởi vì tiến nhập vào thâm cung, mới đem nàng biến thành một người thủ đoạn độc ác, đã nhiều năm như thế này, lòng nàng thực sự trãi qua ngày tháng tốt đẹp sao? Nếu quả thật hạnh phúc, vì sao lúc biết Tô Trảm bị nhốt vào đại lao, lại thống khổ như vậy, chỉ một đêm tóc đã bạc đầu? Mộc Thanh Dao đáy lòng nặng nề, đây là hoàng cung, nàng thực sự muốn ở tại chỗ này sao? Lòng nàng lúc này không khỏi thật sâu nổi lên nghi ngờ...

"Là ngươi, là ngươi hại nàng, vì sao ngươi biết nàng không nói gì, khi đó mặc dù trẫm còn nhỏ, nhưng trẫm biết nàng vì ngươi cầu xin, nhưng bởi vì phụ hoàng sợ người khác uy hiếp đến nàng, vì thế đã không đồng ý, nhưng không ngờ một muội muội như ngươi lại hoài nghi nàng?"

Hoàng thượng rống lên, lúc này hắn đã khống chế không được cảm xúc của mình nữa, hoàn toàn mất đi bình tĩnh, lửa giận ở bên trong tẩm cung ngút trời, rất nhiều thứ bị đập nát, thái hậu không biết bởi vì sợ, hay chịu không nổi kích thích, cuối cùng đã ngất đi...

Hoàng thượng thờ ơ lạnh nhạt nhìn thái hậu vẫn không nhúc nhích, ngọn lửa phẫn nộ cuối cùng cũng hạ xuống một ít, bất quá sắc mặt vẫn tàn bạo đến dọa người, trong đôi mắt đen lóe lên những mũi nhọn sâu không lường được, khóe môi là băng hàn thị máu, lạnh lùng nhìn lướt qua người Lý công công.

"Người đến."

Hắn ra lệnh một tiếng, A Cửu dẫn mấy người tiểu thái giám đi tới, kinh hãi đảm chiến nhìn một điện bừa bãi, thở cũng không dám thở mạnh, vừa rồi nghe tiếng rống giận dữ của hoàng thượng như lâm vào điên cuồng, đã sớm truyền tới lỗ tai của bọn họ, bọn họ ai dám nói tiếng nào chứ.

"Hoàng thượng."

"Kể từ hôm nay, phong tỏa Quảng Dương cung, bất luận kẻ nào không được tiến vào Quảng Dương cung một bước, trái lệnh trảm."

Tiếng nói thị máu cuồng bạo vang lên, cả một điện không người nào dám lên tiếng hay thở mạnh.

"Dạ, hoàng thượng." A Cửu lĩnh chỉ.

Bên trong tẩm cung, thái hậu vẫn mê man như cũ, gương mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, đang ngủ ở trên giường lớn, lúc này ai mà dám đề nghị mời ngự y cho nàng chứ.

Mộc Thanh Dao đứng lên, hoàng thượng xử trí thái hậu như thế nào là chuyện của hoàng thượng, việc nàng nên làm đã làm.

"Đi thôi, hoàng thượng."

Mộ Dung Lưu Tôn quay đầu nhìn Mộc Thanh Dao, mâu quang của nàng sáng tỏ như nước. Làm cho lòng cuồng loạn thị máu của hắn cũng nhận được an ủi, chậm rãi bình phục, trầm ổn mở miệng: "Đi thôi, trẫm còn nhiều chính sự phải xử lý nữa?"

"Ừ, ta đói bụng, sáng sớm đến giờ còn không có ăn đâu?"

Mộc Thanh Dao chu miệng lên, chỉ lo xử lý chuyện của hắn, kết quả là ngay cả cơm nàng còn không có ăn đâu? Bụng thật đói a

"Đi thôi." Hoàng không thèm nhìn thái hậu nương nương, vươn bàn tay ra nắm lấy nàng, đi ra ngoài, ngoài cửa tẩm cung đứng thẳng một đám người lớn nhỏ, cuối cùng họ cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ có thái hậu từ nay về sau hậu không được rời khỏi Quảng Dương cung một bước, hơn nữa còn không biết hoàng thượng sẽ trừng phạt nàng như thế nào?

Vốn dĩ Mộc Thanh Dao chuẩn bị trở về Phượng Loan cung dùng bữa, ai ngờ hoàng thượng lại phân phó người đem đồ ăn sáng truyền vào Lưu Ly cung, nguyên nhân là hắn cũng chưa có ăn gì. Hai người đúng lúc cùng nhau dùng bữa.

Mộc Thanh Dao nhìn hắn lúc nãy bị dằn vặt rất nhiều, bây giờ tuy rằng đã khôi phục bình tĩnh, thế nhưng đáy lòng nhất định vẫn còn rất đau, cho nên cứ tùy ý hắn.

Chương 88.5

Trong thiên điện, hai người yên tĩnh dùng đồ ăn sáng, Mộc Thanh Dao thật sự rất đói bụng, vì thế ăn thật ngon lành, nhưng hoàng thì mang vẻ mặt như có điều suy nghĩ, lơ đễnh há miệng ăn từng miếng mà thực sự không biết mùi vị gì, từ trước đến nay hắn vẫn muốn biết, nàng vì sao phải hại mẫu hậu, nhưng bây giờ khi nghe được lời nàng ta cung khai, lòng hắn càng đau hớn, nhớ tới mẫu hậu vô tội phải chịu chết thảm, hắn hận không thể lập tức sai người ta chém đầu nữ nhân kia, nhưng hắn sẽ không làm thế, cứ để nàng sống không bằng chết, không phải nàng luôn muốn con trai mình leo lên ngôi vị hoàng đế sao? Hắn sẽ để nàng tận mắt nhìn, Mộ Dung Lưu Mạch sẽ chết thảm như thế nào, đôi mắt Mộ Dung Lưu Tôn càng phát ra vẻ âm trầm lạnh lẻo.

Mộc Thanh Dao đã nhanh chóng ăn uống no đủ, nàng dùng chiếc đũa gõ lên mặt bàn, nhắc nhở nam nhân đối diện.

"Hoàng thượng, ngươi nghiền cái gì đó?,

Chỉ thấy cái đĩa điểm tâm trước mặt hoàng thượng, bị hắn đâm nghiền đến độ nhìn không ra hình dáng gì nữa.

Mộ Dung Lưu Tôn phục hồi tinh thần lại, ném chiếc đũa xuống: "Trẫm no rồi."

"Ta cũng no rồi, " Mộc Thanh Dao là thật sự no, còn nam nhân này chỉ sợ do phẫn nộ mà no, loại chuyện này xảy đến trên người của ai, thì nhất thời đều không thể tiếp thu được, hãy để cho hắn từ từ bình phục vậy, nàng tin với cơ trí và tính cách của hắn sẽ rất nhanh điều chỉnh tốt trở lại.

Mộc Thanh Dao đứng lên, thật sự thì thân thể của nàng chua xót khó chịu vô cùng, buổi tối hôm qua bị nam nhân này giằng co cả đêm, lúc này nàng mệt mỏi lắm, chỉ muốn đi ngủ: "Hoàng thượng, ta trở về Phượng Loan cung đây."

"Được."

Huyền đế vẫn chưa quên mình còn có chính vụ phải xử lý, nội loạn vẫn còn chưa trừ đâu, thù mới nợ cũ hắn sẽ cùng tính toán một lượt, nghĩ đến đây khóe môi hắn câu ra nụ cười âm lãnh, nhẹ chau đôi lông mài. Đôi mắt lòe ra ánh sáng lợi hại, âm trầm nhìn đăm đăm giữa không trung, mang theo sự tàn bạo giết chốc...

Mộc Thanh Dao cũng không để ý tới hắn nữa, dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu rời khỏi Lưu Ly cung để quay về Phượng Loan cung, tối hôm qua, nàng mệt muốn chết rồi, thuốc kia đúng là của Sở Thiển Dực cái tên hỗn đản kia hạ, đương nhiên hắn bỏ thuốc, không phải là vì muốn thành toàn chuyện tốt cho nàng cùng hoàng đế, mà muốn thành toàn chuyện tốt cho Sở Ngữ Yên cùng hoàng thượng, như lại bị nàng chó ngáp phải ruồi.

Cái tên lòng dạ xấu xa khó lường, sớm biết buổi tối hôm qua hắn sẽ làm cái chuyện thiếu đạo đức này, thì ban ngày nàng nên đem hắn đã bị lột sạch, đưa đến trước cửa phòng Minh Phượng lâu, làm cho tất cả mọi người đều được nhìn thấy Sở đại thiếu gia không mặc y phục, còn đẹp trai như vậy không?

Mộc Thanh Dao mơ mơ màng màng nghĩ, cuối cùng cũng ngủ quên.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu canh giữ ở ngoài cửa điện, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy...

Trong Vị Ương cung, lúc này một mảnh bừa bãi.

Quý phi nương nương chưa bao giờ phát giận đập nát nhiều đồ cổ đến như vậy, thiếp thân nha đầu Thu Nguyệt đau lòng liên thanh kêu lên: "Nương nương, đừng đập phá, đây chính là đồ từ Sở gia mang đến a?"

Lời này không nói thì tốt, vừa nói ra Sở Ngữ Yên càng tức giận thêm, ở nhìn xung quanh mọi nơi trong đại điện, liếc mắt một cái nhìn thấy một bình hoa lam màu, nàng liền nhặt lên ném xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt càng lo âu thêm, nương nương rốt cuộc là bị cái gì kích thích, tối hôm qua khi trở về, vẫn ngồi yên lặng cho đến hừng đông, sau đó liền điên cuồng đập bể đồ đạc.

Không lẻ là bởi vì hoàng thượng không triệu kiến nàng sao, đây cũng là chuyện thường tình mà, cho tới bây giờ nàng cũng chưa có phát giận lần nào.

Thu Nguyệt không hiểu sự thật, không biết trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì mà nàng không biết đây.

"Nương nương, người đừng tức giận, tức giận quá sẽ không tốt cho thân thể, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người nói với nô tỳ một chút đi, chúng ta có thể tìm lão gia cùng đại thiếu gia thương lượng?"

"Thương lượng cái gì, thương lượng cái gì, họ chỉ biết làm chuyện xấu mà thôi, còn thương lượng, đều là do hắn, " Sở Ngữ Yên một lời vừa nói xong, liền dừng tay lại, vừa thở phì phò vừa đi qua một bên ngồi xuống, gương mặt đẹp bây giờ khó coi đến cực điểm.

Thu Nguyệt cũng chạy nhanh đi qua, rót chén trà cho chủ tử, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên bảo.

"Mặc kệ thế nào? Chủ tử tức giận như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì, không phải sao? Chúng ta lúc này hẳn nên động não suy nghĩ, nghe được Tiểu Xảo nói, mấy ngày nay, Tây Môn Tân Nguyệt kia cũng không ít lần hướng về hoàng đế mà chạy đến, nghe nói hai ngày trước, nàng còn tặng một viên đan hoàn cho hoàng hậu nương nương, làm cho hoàng thượng rất cao hứng, lúc đó đã nghĩ đến chuyện ban thưởng cho nàng, bất quá nàng ta không muốn, thái độ của nàng như thế, khẳng định trong lòng hoàng thượng đối với nàng rất hảo cảm, nếu nàng ta có thể làm vậy, chúng ta cũng có thể a."

Quý phi Sở Ngữ Yên nét mặt âm trầm, hớp vào từng ngụm trà, từ trước đến giờ nàng luôn luôn tâm cao khí ngạo, nghĩ đến chuyện phải đi đút lót nữ nhân kia, cơn giận liền bùng lên khó đè nén, nhưng quan trọng nhất là, thấy hoàng thượng xem nàng ta như bảo vật, còn nàng thì như cỏ rác, càng không giữ được bình tĩnh.

"Nương nương, người đừng quá nóng giận, hiện tại quan trọng là lòng của hoàng thượng, bằng không để cho nữ nhân Tây Môn Tân Nguyệt kia tiến cung, mà hoàng thượng vẫn như cũ đối với người hờ hững, nữ nhân kia nhất định sẽ bò lên trên đầu khi dễ người, nàng ta cũng không giống hoàng hậu nương nương, nữ nhân kia tuy rằng lạnh lùng, nhưng chỉ cần không chọc tới nàng ta, thì chắc là sẽ không khi dễ đến chúng ta, nhưng Tây Môn Tân Nguyệt thì không giống, nàng nhất định sẽ trả thù nương nương."

Thu nguyệt cố nói cho hết lời, cơn tức giận của Sở Ngữ Yên cuối cùng cũng bị đè nén không ít, sắc mặt tuy vẫn khó coi, nhưng đã tỉnh táo lại.

"Được rồi, ta biết, để cho ta suy nghĩ một chút đi."

Sở Ngữ Yên đặt chén trà xuống, một tay chống đầu, nghĩ đến tình trạng hiện nay của mình, thực sự là thập phần khổ não.

Trong đại điện rất yên tĩnh.

Lúc này một đạo thân ảnh lã lướt thướt tha đi đến, còn kèm theo giọng nói giòn như chim hoàng oanh.

"Ái chà, Đã xảy ra chuyện gì? Quý phi tỷ tỷ tại sao lại tức giận, trời ạ, đồ vật quý báu như thế cũng bị lấy đi đập bể, rốt cuộc đúng là gia đình hữu tướng, không giống với gia đình người bình thường, ra tay thật là rộng rãi, khi nóng giận, mắt cũng không chớp cái nào hủy đi hơn một nghìn hai lượng bạc."

Người nói chuyện chính là kẻ ở nhờ tại Vị Ưong cung Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ta mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, dưới chân váy thêu vài đoán mây trắng, nơi eo thì buộc một cái thắt lưng màu trắng, thắt thành một nơ con bướm thật to, siết chặc cái eo nhỏ nhắn, càng làm cho nó thêm mềm mại yêu kiều, Tây Môn Tân Nguyệt lúc này đang đứng ở trước cửa đại điện, một tay nắm lấy khăn thiêu, một tay che miệng cười khẽ, thân thể chậm rãi cúi xuống đất, vừa nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, vừa một phen cảm khái.

Quý phi Sở Ngữ Yên vừa nhìn thấy nữ nhân này với bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác, khí giận không có chỗ để phát tác nên lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta.

Nàng không có cách nào so sánh với hoàng hậu, nhưng nữ nhân trước mắt dựa vào cái gì đến chế giễu nàng, nàng ta cái gì cũng đều không phải, chỉ là một tú nữ, nếu không được sủng ái, sợ rằng mấy ngày nữa sẽ phải cút ra khỏi cung.

"Tây Môn Tân Nguyệt, ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ là đến để chế giễu, ngươi có tư cách gì cười bản cung, đừng quên thân phận của ngươi."

Sở Ngữ Yên một lời vừa rơi xuống, sắc mặt của Tây Môn Tân Nguyệt lập tức trầm xuống, đôi mắt toát ra ánh lửa, bộ dạng cười như yêu nghiệt lúc nãy hiện tại đã không còn nữa, vẻ mặt u ám trừng trừng nhìn Sở Ngữ Yên, Sở Ngữ Yên cũng đâu có sợ nàng ta, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng.

"Ngươi chạy tới nhìn ta để cười nhạo, sao không giỏi tới cười nhạo hoàng hậu, ngươi có biết tối hôm qua hoàng thượng sủng hạnh nương nương không? Cả một đêm chưa từng cho nàng rời khỏi Lưu Ly cung, đây là chuyện có bao nhiêu quang vinh ân sủng a, ngươi có sao, ngươi có sao?"

Chương 88.6

Sở Ngữ Yên cười nhạt, liên tục lên tiếng hỏi tới.

Tây Môn Tân Nguyệt vừa nghe lời nói của Sở Ngữ Yên, một nửa là tức giận, một nửa là đau lòng, sắc mặt trắng bệch, lại càng đặc biệt động lòng người, bất quá người trên đại điện này, ngoại trừ thiếp thân tỳ nữ của nàng vì nàng mà đau lòng, còn những người khác căn bản không thèm để ý tới nàng, bởi vì đây là Vị Ương cung, nơi ở của Quý phi nương nương.

Trên đại điện, bầu không khí an tĩnh lại, hai xuất sắc nữ nhân, giống như hai con gà chọi nhìn nhau đầy thù hận.

Thiếp thân tỳ nữ Thu Nguyệt của Quý phi nương nương quét mắt liếc nhìn các nàng một cái, bỗng nhiên mở miệng: "Nương nương hà tất cùng Tân Nguyệt cô nương giận hờn lẫn nhau, Tân Nguyệt cô nương cũng đừng giận chủ tử chúng ta, kỳ thực tâm ý hai vị đều là muốn được hoàng thượng yêu thích có phải không? Nếu đã như vậy thì nên chung sống hoà bình, cùng nhau tìm cách để tạo cho hoàng thượng niềm vui, chỉ cần hoàng thượng mưa móc đều đủ, thì sợ cái gì, nữ nhân tại hậu cung này sẽ ngày càng nhiều, nô tỳ nghĩ, nếu như Tân Nguyệt cô nương không cùng chủ tử ta liên thủ. Chỉ sợ chuyện chuyên sủng sẽ rơi xuống trên đầu vị chủ tử Phượng Loan cung kia, đến lúc đó, chỉ sợ hoàng thượng ai cũng đều không muốn, vậy các ngươi làm những chuyện như thế này, chẳng phải là uỗng phí tâm cơ sao."

Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt vừa nghe lời nói của Thu Nguyệt, cũng rất có đạo lý, thế nhưng hai nữ nhân này đều là người tâm cao khí ngạo, nhất thời cũng không muốn bỏ mặt mũi xuống, nên Tây Môn Tân Nguyệt lạnh lùng trừng Sở Ngữ Yên một cái, nặng nề mở miệng.

"Đừng tưởng rằng Sở gia các ngươi còn có thể chiếm giang sơn Huyền Nguyệt, cô cô của ngươi không biết đã làm cái gì chọc giận đến hoàng thượng, hiện tại ngay cả Quảng Dương cung cũng đều không được bước ra khỏi đó nửa bước."

Tây Môn Tân Nguyệt nói xong, vung tay một cái, lắc lắc cái eo nhỏ nhắn rời khỏi đại điện.

Trong đại điện, Sở Ngữ Yên đang ở trong trạng thái ngơ ngẩn, nhướng mài một cái, trong đôi mắt bị lây nhiễm sự lo lắng.

"Thu Nguyệt, lời nói của nàng ta là có ý gì? Cô cô làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi lập tức phái người đi Quảng Dương cung nhìn xem, vì sao cô lại bị nhốt, nếu quả thật là như vậy, chúng ta muốn lập tức truyền tin cho phụ thân mới được."

"Dạ, nương nương, nô tỳ sẽ phái người đi Quảng Dương cung ngay."

"Ừ " Sở Ngữ Yên quả nhiên cảm thấy một trận bất an ở trong lòng, tựa hồ thực sự sẽ có chuyện không tốt phát sinh, cuối cùng là chuyện gì đây?

Tây Môn Tân Nguyệt sau khi ra khỏi Vị Ương cung, dẫn thiếp thân tỳ nữ, một đường đi thẳng đến Lưu Ly cung, không còn khuôn mặt phẫn nộ như lúc trước, bây giờ nó tràn đầy nhu tình như nước, hiện tại nàng phải đi gặp hoàng thượng, tại sao có thể làm cho cơn tức giận đen tối ảnh hưởng đến phong thái của mình chứ, đôi mắt nàng lóe ra ánh sáng lợi hại.

"Tiểu thư, chúng ta bây giờ đi chỗ nào vậy?"

Thiếp thân tỳ nữ Liên Yên của nàng, không biết chủ tử muốn đi đâu, nàng liếc nhìn lộ trình, cũng hiểu hình như là hướng về Lưu Ly cung mà đi, tiểu thư sẽ không đi gặp hoàng thượng chứ, gương mặt Liên Yên liền trắng bạch.

"Đi Lưu Ly cung gặp hoàng thượng.,

"Tiểu thư, vì sao đi gặp hoàng thượng, nhưng mà vừa rồi nghe người nói hoàng thượng vì tâm tình không tốt, cho nên mới nhốt thái hậu nương nương."

Tây Môn Tân Nguyệt dừng cước bộ lại, quay đầu nhìn thiếp thân nha đầu của mình. Khuôn mặt thanh tú đã sớm trắng, nha đầu này lá gan thật là nhỏ, đưa tay gõ một cái vào đầu của nàng, lạnh lùng cảnh cáo: "Liên Yên ngươi như vậy, sau này làm thế nào hầu hạ tiểu thư nhà ngươi, gan phải lớn một chút, ta bây giờ đi gặp hoàng thượng, tin rằng một lúc nữa, tâm tình hoàng thượng sẽ tốt hơn."

Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi câu ra nụ cười đắc ý vừa lòng, nàng đang có được một thông tin có lợi, tin là hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng, vì thế đâu có lý do nào để nổi giận với nàng đâu?

"Tiểu thư?"

Liên Yên hết chỗ nói rồi, tiểu thư luôn luôn tài cao mật lớn (vừa tài năng vừa can đảm), hơn nữa rất thông minh, nếu như nàng ta nói như thế, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, hơn nữa dù cho nàng có ngăn cản, thì tiểu thư cũng sẽ không nghe lời nàng.

Hai người trực tiếp đi đến Lưu Ly cung.

Ngoài cửa Lưu Ly cung, yên tĩnh không tiếng động, hoàng thượng đang ở bên trong làm việc, ai lại dám ồn ào nói thêm câu nào chứ, một hàng thái giám tinh thần phấn chấn nhìn cửa đại điện, vừa thấy hai chủ tớ của Tây Môn Tân Nguyệt đi đến, tiểu thái giám này đã sớm nở nụ cười, Tân Nguyệt cô nương là một người tuyệt vời, hơn nữa thái độ làm người nhu hòa, nói chuyện cũng nhẹ giọng nhẹ lời.

"Tham kiến Tân Nguyệt cô nương."

"Ừ, ta muốn gặp hoàng thượng." Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi nở nụ cười, cả khuôn mặt càng tỏa ra vẻ mềm mại như nước, tóc đen khéo léo vấn lên, thả xuống vài lọn theo từng bước đi mà đung đưa nhẹ nhàng, tăng thêm sự tinh tế cho dung nhan, yểu điệu cho dáng vẻ.

"Hoàng thượng đang ở bên trong xử lý chính sự? Bất luận kẻ nào không gặp." đại thái giám dẫn đầu vội vàng mở miệng, hoàng thượng đã phân phó xuống dưới, hôm nay bất luận kẻ nào cũng không gặp, tuy rằng bọn họ rất muốn trợ giúp Tân Nguyệt cô nương, nhưng là lực bất tòng tâm.

Tây Môn Tân Nguyệt mỉm cười, cũng không làm khó những thái giám này: "Vậy có thể giúp ta gọi A Cửu công công ra đây không?"

"Vậy?" đại thái giám nhíu mài một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười quyến rũ tươi mát của Tây Môn Tân Nguyệt, liền không nói lời cự tuyệt được, cuối cùng đành cắn răng một cái, gật đầu: "Được, Tân Nguyệt cô nương chờ một chút, tiểu nhân đi vào bẩm báo với A Cửu công công."

"Làm phiền công công."

Tây Môn Tân Nguyệt thi lễ, đại thái giám kia thấy thế đã sớm mừng rỡ hấp tấp chạy vào, Tân Nguyệt cô nương xinh đẹp như vậy, quanh thân khí phái, hơn nữa nhìn nàng có vẻ rất thông minh, hoàng thượng thì luôn luôn thích nữ nhân thông minh, nếu như ngày nào đó nàng được sủng ái, sao lại có thể quên những người như bọn họ chứ.

A Cửu được bẩm báo, liền theo đại thái giám kia đi ra ngoài.

"Tân Nguyệt cô nương có chuyện gì muốn gặp tiểu nhân?"

A Cửu thân là thiếp thân thái giám của hoàng thượng, trong hoàng cung này cũng là một nhân vật, bởi vậy hắn đối Tây Môn Tân Nguyệt cũng không cần quá nhiều cấp bậc lễ nghĩa, nhưng mà vẫn rất khách khí hỏi.

"Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với hoàng thượng, là việc về trọng phạm bị giam trong tù, Liễu Không hòa thượng."

Tây Môn Tân Nguyệt lời vừa thốt ra, ánh mắt của A Cửu liền sắc bén lên, đây chính là chuyện quan trọng a, nên hắn đưa tay đánh vào sau cái ót của đại thái giám một cái, Tân Nguyệt cô nương là có chuyện đại sự muốn gặp hoàng thượng, ngươi cũng dám chậm trễ, đánh xong đại thái giám kia, A Cửu xoay người, cung kính mở miệng: "Tân Nguyệt cô nương xin chờ một chút."

"Được."

Tây Môn Tân Nguyệt mím môi khẽ cười, mục đích của nàng đã đạt được, tin rằng hoàng thượng nhất định sẽ gặp nàng.

Tây Môn Tân Nguyệt nàng sẽ từng bước, đi vào bên người hoàng thượng, sau đó tiến nhập hậu cung, Tây Môn Tân Nguyệt khóe môi vung lên nụ cười đắc ý mãn nguyện.

A Cửu đi vào bẩm báo, rất nhanh đã trở ra, loại chuyện này hoàng thượng sao lại không gặp nàng được.

"Tân Nguyệt cô nương, mời cùng tiểu nhân đi vào, hoàng thượng ở bên trong chờ ngươi."

"Làm phiền A Cửu công công." Tây Môn Tân Nguyệt nở nụ cười dịu dàng dẫn Liên Yên, theo sau A Cửu đi vào Lưu Ly cung, đại thái giám bị A Cửu đánh vào cái ót không khỏi há to mồm, Tân Nguyệt cô nương thật là tâm kế lợi hại a, rõ ràng là muốn diện kiến hoàng thượng, nhưng lại nói gặp A Cửu công công, trên thực tế có thể gặp được A Cửu công công, cũng giống như gặp được hoàng thượng vậy, nữ nhân trong cung a, người này so với người kia còn lợi hại hơn.

Đại điện nguy nga lộng lẫy, vắng vẻ không tiếng động.

Mùi Long Tiên hương lởn vởn khắp nơi, sa trướng màu vàng rủ xuống.

A Cửu dẫn Tây Môn Tân Nguyệt lướt qua những tấm rèm, đi tới phía trước, chỉ thấy trên mặt long án lộ ra một đống tấu chương, trên long ỷ nạm vàng, ánh sáng kim quang rực rỡ, hoàng thượng đang ngồi ngay ngắn ở bên trên để phê duyệt tấu chương, nghe được tiếng bước chân, thì dừng lại động tác, nhìn sang chỉ thấy hắn một thân long bào chói mắt, quanh thân khí phách, đôi mắt đen trên ngũ quan tuấn mỹ, đang ẩn chứa những cơn sóng giao động, tựa như từng cơn sóng biển bắt đầu mang tất cả phong ba đến, và trong chớp mắt nó che lấp Tây Môn Tân Nguyệt.

Nàng chỉ cảm thấy tim đập ùm ùm rất lợi hại, mỗi một lần nhìn thấy hoàng thượng, thì nàng khó lòng kìm lòng nổi, ý niệm muốn đi vào hậu cung ngày càng lớn mạnh.

"Tân Nguyệt tham kiến hoàng thượng."

Mộ Dung Lưu Tôn vẻ mặt bình thản quét mắt nhìn nàng, nhớ tới việc lúc trước nàng dâng tặng cho hoàng hậu đan dược, thì sắc mặt liền hòa hoãn một... hai... phần, phất phất tay: "Đứng lên đi, A Cửu, ban thưởng ngồi."

"Dạ, hoàng thượng."

A Cửu mang một cái ghế qua đây, mặt trên của ghế lót một cái đệm dày, mời Tây Môn Tân Nguyệt ngồi xuống.

"Nghe nói ngươi biết Liễu Không hòa thượng?" Đôi mắt đen của Hoàng thượng bắn ra ánh sáng khiếp người, mắt không nháy không chớp nhìn chằm chằm Tây Môn Tân Nguyệt, Tây Môn Tân Nguyệt ở cảm thụ được sự lãnh khốc vô tình của hắn, chân tay liền có chút luống cuống đối với cái nhìn này, bất quá nàng vẫn có thể trấn định lại tâm tình, chậm rãi mở miệng.

"Không phải Tân Nguyệt quen biết, mà là một hạ nhân của Tây Môn gia biết, ngày đó lúc hắn đi dâng hương, thì gặp ngay thời gian hoàng thượng hạ chỉ kê biên tài sản Nguyệt Giác tự, hắn nhận ra Liễu Không đại sư, liền đi bẩm báo phụ thân, phụ thân cũng không dễ dàng tin vào việc này, vì sự tình liên quan trọng đại, hơn nữa hoàng thượng cũng đã mệnh lệnh cho Nam An vương và Bắc Tân vương cùng Hình bộ thẩm tra xử lí, nhưng phụ thân lại nghĩ, nói không chừng một chi tiết nhỏ có thể giúp được cho hoàng thượng, bởi vậy mới phái hạ nhân kia truyền tin vào cung cho Tân Nguyệt đến gặp hoàng thượng."

Tây Môn Tân Nguyệt kể lại chuyện đã xảy ra, hoàng thượng ngồi ở trên cao nhướng mài, nhanh chóng mất đi tính nhẫn nại, lạnh lùng mở miệng: "Liễu Không đó rốt cuộc là liên quan gì đến chuyện này?"

"Bẩm hoàng thượng, Liễu Không hòa thượng, nguyên lai tên gọi là Tô Trảm, khi tuổi còn trẻ, là người yêu của thái hậu nương nương."

"Tô Trảm?"


/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status