Bởi vì Trầm Ký Ngôn và Hình Nhạn Lai đột nhiên tới, Hoa Thanh Vũ cũng chưa kịp đi trước, đành phải mặc phải mặc áo giáp nặng nề đứng phía sau Mạnh Hoài Cẩn, vụng trộm đánh giá hai người vừa mới đi vào của lớn của Phủ Tướng Quân.
Cũng không biết có phải Hoa Thanh Vũ nhìn lầm hay không, hôm nay Cửu Vương gia và Tiểu Chiết Hoa dường như đặc biệt anh tuấn!
Bởi vì trời lạnh, cho nên Trầm Ký Ngôn khoác áo choàng lông chồn màu tím, áo được làm bằng gấm Tứ Xuyên ngàn vàng khó mua, đầu tay áo thêu hình con chồn và hình cỏ huân (loài cỏ thơm), một con rồng được thêu từ hai vai đến giữa ngực, ở giữa là một đám mây ngũ sắc. Tóc dùng trâm bạch ngọc buộc lên một cách tùy ý, tăng thêm vài phần phong thái phóng khoáng, quả thực là phong hoa tuyệt đại mà, khiến cho Hoa Thanh Vũ bị lóa mắt!
Hoa Thanh Vũ không biết là Cửu Vương gia đã đặc biệt mặc như vậy để tới đây, cho rằng năng lực thừa nhận cái đẹp của mình bỗng nhiên giảm xuống. Nếu không thì tại sao khi nhìn thấy đôi mắt phượng của Cửu Vương gia mỉm cười, nàng lại khó chịu như vậy chứ?
Mạnh Hoài Cẩn nhận ra được Trầm Ký Ngôn vừa bước vào đã nhìn Hoa Thanh Vũ đầu tiên, lập tức nói khẽ với nàng nói: “Còn đứng ở đây làm gì, còn không nhanh đi xuống trước đi.”
Hoa Thanh Vũ ước gì có thể rời khỏi nơi này thật nhanh, nhưng vừa quay đầu lại bị người ta gọi lại.
“Tại sao Hoa cô nương vừa thấy bổn vương đến đã vội bước đi?”
Ngoại trừ Hình Nhạn Lai vẫn là vẻ mặt ủ rũ như trước, hai người còn lại cũng ngây dại. Hoa Thanh Vũ ngây người là vì không ngờ Cửu Vương gia còn nhớ mình là ai, Mạnh Hoài Cẩn ngây người là vì không ngờ Cửu Vương gia lại nói như vậy!
Tiểu tử Trầm Ký Ngôn này, vừa vào cửa chưa chào hỏi với Bản tướng quân đã trực tiếp quyến rũ Tiểu Hoa của hắn, thật sự là khiến cho hắn được mở mang tầm mắt!
Cửu Vương gia đã gọi mình, Hoa Thanh Vũ không làm sao được, đành phải xoay người hướng về phía hai người bọn họ hành lễ.
“Cửu Vương gia cát tường, Hình Thị Lang cát tường.”
Nghe thấy Hoa Thanh Vũ chào mình, Hình Nhạn Lai vẫn đang ủ rũ rốt cục ngẩng đầu lên, hắn nhìn thoáng qua Trầm Ký Ngôn, lại nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ, âm thầm nắm tay, lại một lần nữa ủ rũ cúi đầu xuống.
Hoa Thanh Vũ khó hiểu nhìn Hình Nhạn Lai, không biết hôm nay hắn xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Chiết Hoa đã thật sự biến thành Bông Cải, cho nên hôm nay bầu trời mới u ám như vậy?
Mạnh Hoài Cẩn đứng bên cạnh thường xuyên quan sát cũng nhận ra Hình Nhạn Lai có chút kỳ lạ, hắn nhạy cảm bước lên một bước nhỏ, cố ý che Hoa Thanh Vũ ra phía sau, hướng về phía Trầm Ký Ngôn nói lời mời: “Cửu Vương gia, mời vào bên trong ngồi, trời lạnh không nên đứng trong sân.”
Lúc này Trầm Ký Ngôn mới không nhanh không chậm, đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, tươi cười lạnh nhạt nói: “Không cần làm phiền Tướng quân, hôm nay ta tới đây là tìm Hoa cô nương ôn chuyện .”
Nghe vậy Mạnh Hoài Cẩn mạnh sửng sốt, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Thanh Vũ, tròng mắt hận không thể phóng ra ngoài!
Nha đầu kia, nàng nén lút quen biết Cửu Vương gia từ khi nào! Hơn nữa quan hệ tốt đến nỗi Cửu Vương gia tự mình đến tìm nàng! Thật sự là không thể tha thứ!
Hoa Thanh Vũ cũng choáng váng, nàng cũng không biết tại sao Cửu Vương gia lại bỗng nhiên đến tìm, không phải hai người chỉ mới gặp mặt có một lần ở Trung thu yến thôi sao? Dựa theo lẽ thường cùng với kinh nghiệm sống nhiều năm của nàng mà nói, hẳn là Cửu Vương gia vừa xoay người sẽ lập tức quên mất diện mạo của nàng mới đúng, tại sao còn cố ý tìm đến nàng chứ?
Trong nháy mắt Hoa Thanh Vũ thầm nghĩ đến một khả năng -- nàng nhớ Hình Nhạn Lai từng nói với nàng, trăm ngàn lần không nên để cho Cửu Vương gia biết nàng là Hoa Thanh Vũ, bởi vì hắn luôn muốn giúp đỡ tỷ tỷ tìm tung tích của nàng!
Nay cửu Vương gia đến phủ Tướng quân, phía sau còn có Hình Nhạn Lai, ngồi cũng không ngồi, chỉ nói đến đây tìm nàng, vậy chỉ có thể là tới để bắt nàng!
Trầm Ký Ngôn nhận ra cơ thể Hoa Thanh Vũ khẽ run, còn tưởng rằng nàng đang kích động vì thấy mình, lập tức nở nụ cười an ủi Hoa Thanh Vũ, sau đó quay đầu nói với Mạnh Hoài Cẩn: “Nếu Đại tướng quân không ngại, có thể để một mình bổn vương trò chuyện với Hoa cô nương không?”
Đồng ý!
Đồng ý là chết!
Mạnh Hoài Cẩn gào lên ở trong lòng, nhưng người ta là Cửu Vương gia, yêu cầu hắn gặp một thị nữ, cũng không phải là một yêu cầu sai trái, hắn hoàn toàn không có lý do để từ chối!
Ngay khi nội tâm Mạnh Hoài Cẩn đang giao chiến, tất cả mọi người không ngờ chuyện này lại xảy ra..
Hoa Thanh Vũ không hề báo trước bổ nhào tới trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, ôm đùi hắn thật chặt!
“Đại tướng quân, cầu xin ngài cứu ta! Ta không muốn đi với Cửu Vương gia! Huhu..”
Hoa Thanh Vũ òa một tiếng khóc lớn, Hình Nhạn Lai kinh hãi, Trầm Ký Ngôn tan nát cõi lòng, Mạnh Hoài Cẩn.. Đắc ý nở nụ cười.
Ý thức được mình tỏ ra quá đắc ý Mạnh Hoài Cẩn lập tức thu lại nụ cười, hắn ra vẻ nghiêm túc vỗ vỗ đầu Hoa Thanh Vũ, an ủi nói: “Đừng sợ, Cửu Vương gia chẳng qua là có lời muốn nói với nàng, sẽ không làm gì nàng đâu.”
“Ngài gạt người, rõ ràng hắn muốn bắt ta về giao cho tỷ tỷ, sau đó gả ta cho cái tên thiếu gia bệnh lao kia.”
“Câu này là ai nói?” Trầm Ký Ngôn bật cười nói: “Lần trước không phải Hoa cô nương còn cùng bổn vương tâm tình trên núi giả trong vương phủ sao? Nếu bổn vương thật sự muốn bắt nàng, tội gì phải đợi đến ngày hôm nay?“
Cái gì? Nghe vậy Mạnh Hoài Cẩn lại một lần nữa trừng mắt nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, từ khi nào mà Cửu Vương gia và nha đầu kia đã phát triển đến bước này! Nàng chưa bao giờ tâm tình với hắn ở trên núi giả cả!
Hoa Thanh Vũ vẫn gắt gao ôm chân Đại tướng quân không buông tay, vẻ mặt khẩn trương liếc mắt nhìn Hình Nhạn Lai một cái, sau đó mới lẩm bẩm nói: “Vì có người nói cho ta biết, ngươi tìm ta là muốn bắt ta quay về Hoa gia thành thân?”
Thấy Hoa Thanh Vũ nhìn Hình Nhạn Lai, Trầm Ký Ngôn lập tức đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Hình Nhạn Lai, sau đó nói với Hoa Thanh Vũ: “Bổn vương chỉ có thể nói nói cho nàng biết, tin tức này là người ta đang lừa nàng, ta tìm nàng đã lâu, cũng không phải vì nguyên nhân này.”
“Vậy vì nguyên nhân gì?”
Trầm Ký Ngôn bất đắc dĩ thở dài nói: “Hoa cô nương, hai chúng ta nói chuyện riêng có được không?”
“Không được.” Hoa Thanh Vũ như đinh đóng cột cự tuyệt.
Mạnh Hoài Cẩn đắc ý nhìn về phía Trầm Ký Ngôn, mỉm cười nói: “Tiểu Hoa sợ Vương gia như vậy, không bằng Vương gia nói ngay tại đây đi, dù sao giữa ta và Tiểu Hoa cũng không có bí mật gì.”
Từ khi nào thì giữa bọn họ đã không có bí mật? Hoa Thanh Vũ nghi hoặc nhìn thoáng qua Mạnh Hoài Cẩn, nhưng không phản bác lại.
Trầm Ký Ngôn không ngờ cục diện sẽ biến thành thế này, cũng không thể làm gì hơn, cười khổ lắc đầu, hỏi Hoa Thanh Vũ: “Hoa cô nương, nàng thật sự không nhớ Thổ Bao ca ca năm đó ở Tĩnh An tự núi Lạc Hà sao?”
Hai tay Hoa Thanh Vũ vốn đang gắt gao ôm lấy đùi Mạnh Hoài Cẩn, bỗng nhiên buông ra, nàng chậm rãi đứng lên, không thể tin đi về phía trước từng bước, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Trầm Ký Ngôn, nghẹn ngào hỏi: “Ngươi.. Ngươi thật sự là Thổ Bao ca ca của ta?”
Trầm Ký Ngôn cũng nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, mỉm cười gật đầu.
Hai người nhìn nhau, dường như trời đất này chỉ còn lại bọn họ, Mạnh Hoài Cẩn và Hình Nhạn Lai đứng bên cạnh làm nền, hóa thành tảng đá và dòng sông.
Trầm Ký Ngôn vui mừng nhìn Hoa Thanh Vũ, trong lòng ấm áp, quả nhiên Tiểu Hoa vẫn còn nhớ đến hắn.. :))
Trong phút chốc, Trầm Ký Ngôn như lại được nhìn thấy một tiểu cô nương trong tay cầm một cái ná thật to, cười híp mắt nhìn mình.
“Vì sao huynh lúc nào cũng có vẻ không vui vậy? Huynh còn chưa nói cho ta biết tên của huynh là gì đâu!”
“Hì hì, không muốn nói cho ta biết thì thôi, nhìn gương mặt bánh bao của huynh, ta gọi là huynh Thổ Bao được không?”
“Tại sao huynh lại cho rằng ta chán ghét huynh chứ? Bởi vì gương mặt bánh bao của huynh sao?”
“Mặc dù huynh xấu xí vượt xa tiêu chuẩn, nhưng ta không chê huynh đâu! Ta thích huynh như vậy!”
“Thổ Bao ca ca, ta muốn bắt cá, huynh có thể giúp ta không? Mấy ngày hôm nay ở trong miếu toàn phải ăn chay, ta sắp biến thành con thỏ mất rồi!”
Trầm Ký Ngôn cảm thấy dường như mình đang trở về tuổi mười ba, mà Hoa Thanh Vũ cũng quay lại chín tuổi năm ấy, lúc đó bọn họ vẫn còn vui vẻ như vậy, tất cả đều chưa từng thay đổi..
Hắn mỉm cười nhìn Hoa Thanh Vũ, giống như đang khích lệ nàng.
Hoa Thanh Vũ bước từng bước một chậm rãi đi về phía Trầm Ký Ngôn, mỗi một bước đều kiên định mà tràn đầy tình cảm.
Nhưng ngay khi Trầm Ký Ngôn giang tay, chuẩn bị ôm Tiểu Hoa một cái ôm tái hợp đã chờ đợi từ lâu..
“Tên lường gạt!”
Tiểu Hoa giơ cao chân hung hăng đạp một cước vào bụng Trầm Ký Ngôn, sau đó xoay người bỏ chạy, biến mất ở trong sân!
Hình Nhạn Lai thề, đời này hắn chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của Cửu Vương gia muôn màu muôn vẻ như vậy, năng lực biểu hiện phong phú.
/57
|