Ba người Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai và Trầm Ký Ngôn lần lượt đi ra ngoài nhìn nhau liếc mắt một cái, quan sát hai người còn lại từ trên xuống dưới một phen, sau đó từng người quay đầu lại nhìn về phía trước, đồng thời lộ ra nụ cười đắc ý.
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ: Thắng!
Hình Nhạn Lai nghĩ: Thắng!
Trầm Ký Ngôn nghĩ: Thắng!
Ba người đồng thời nghĩ: “Hai người bọn họ không soái bằng ta!”
Nhưng rất nhanh một người khác đã hấp dẫn sự chú ý của ba người bọn họ, đó chính là Hoa Thanh Vũ đang ngồi ở vị trí dễ nhìn thấy nhất. Ba người đồng thời gật đầu mỉm cười với Hoa Thanh Vũ, làm cho các tiểu thư đang chú ý đến ba người bọn họ đồng loạt nhìn về phía bàn Hoa Thanh Vũ, sau đó đồng loạt dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Tử Điệp!
Tử Điệp mẫn cảm nhận ra mọi người đang dùng ánh mắt muốn đem nàng thiên đao vạn quả*, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Đại tướng quân muốn nàng đi theo đến đây. Nàng không nhịn được trừng mắt liếc nhìn chủ tử của mình một cái, Mạnh Hoài Cẩn không những không tức giận, còn cố ý hướng về phía nàng ta phong tao nháy mắt một cái!
*Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
Các cô nương bàn bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng mỉa mai Tử Điệp :“Tiểu hồ ly tinh..”
“Tiểu yêu tinh!”
“Nhìn nàng ta gầy như vậy, thắt lưng nhỏ như thế, chẳng lẽ bị mắc bệnh nan y!”
Tử Điệp nhắm mắt lại, tự nhủ ở trong lòng một vạn lần: “Đại tướng quân là ân nhân cứu mạng cứu mạng của nhà ta.. Ngài ấy là ân nhân cứu mạng của nhà ta.. Đại tướng quân là ân nhân cứu mạng của nhà ta!
Nàng nuốt tức giận xuống, thẳng sống lưng nhìn chung quanh một vòng, trả lại cho các vị tiểu thư kia mỗi người một ánh mắt xem thường, sau đó mới lại cười mị mị nhìn về phía Đại tướng quân.
Tử Điệp nhớ rõ nhiệm vụ hôm nay -- thay Hoa cô nương chia sẻ cừu hận!
Kế tiếp mọi người cùng nhau xem các tiểu thư kia hiến nghệ, biểu diễn thi từ ca phú, nhưng thật ra không có mấy người để ý việc này, tất cả mọi người chỉ chờ đến lúc được tặng hoa cho lang quân như ý của mình!
Hơn nữa, những tiểu thư có thể lên đài hiến nghệ hoặc là có tiền mua chuộc người đứng ra tổ chức, hoặc là trong nhà có người hiển quý không thể không cho chút mặt mũi. Nói trắng ra là những cô nương đó đều là kình địch của các cô nương dưới đài, mọi người làm sao có thể nghiêm túc xem các nàng biểu diễn?
Về phần Tam Thiếu được các cô nương chú ý nhất kinh thành, thì hoàn toàn không đặt sự chú ý ở nơi này, bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào bông hoa sắp bị xé nát trong tay Hoa Thanh Vũ!
Tử Điệp tiếp nhận những ánh mắt chung quanh, một lần nữa sắc mặt trầm trọng nhắm hai mắt lại, cũng không biết lát nữa nàng có thể còn sống đi ra khỏi Đại Hội Bách Hoa hay không! Nếu thật sự bị các cô nương thiên đao vạn quả*, cũng coi như nàng báo đáp ân cứu mạng của Đại tướng quân!
*Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
Rất nhanh đã đến lúc các cô nương tặng hoa, trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai và Trầm Ký Ngôn bị vây chặt như nêm cối, mà trước mặt Diêu Cảnh Hành là Phan Sương Nhi giang hai tay chống đỡ mọi người, với những người chưa từ bỏ ý định nhất định phải chen vào..
Hoa Thanh Vũ nhìn đám người tuấn nam mỹ nữ này lập tức đau đầu, càng đừng nói đến việc chen chúc ở một nơi như vậy!
Nơi này với người khác là thiên đường trần gian, còn với Hoa Thanh Vũ là địa ngục nhân gian!
“Hoa cô nương, ngươi còn do dự gì chứ! Mau tặng hoa của ngươi đi!”
“Cho ai?”
“Đương nhiên là tặng cho Đại tướng quân!”
Lúc này Hoa Thanh Vũ mới nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, chỉ thấy trước mặt hắn vây đầy các cô nương, đang giành giật nhau để nói chuyện với hắn, muốn được cùng hắn nói chuyện ngắm trăng ngắm sao, nói từ thi từ ca phú tới nhân sinh triết học!
Nhiều cô nương vây quanh Mạnh Hoài Cẩn như vậy, nhưng hắn cũng có thể quan tâm đến từng người một, với ai cũng cười tủm tỉm, bất kể là cô nương nào nói chuyện với hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ trả lời lại.
Hoa Thanh Vũ nhìn hắn tươi cười bỗng nhiên ngây dại, một cảm giác chua xót kỳ lạ lan đến trái tim nàng, giống như là quả cam cuối cùng bỗng nhiên rất chua, vừa đau vừa khổ..
Thì ra Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm không chỉ cười như vậy với một mình nàng, thì ra hắn cũng cười như vậy với người khác.
Hoa Thanh Vũ không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng đúng là rất khó chịu .
Lúc này Tử Điệp đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, chỉ về hướng Mạnh Hoài Cẩn nói: “Hoa cô nương ngươi nhìn đi, nếu ngươi không đi cẩn thận Đại tướng quân bị người khác đoạt mất!”
“Cái gì gọi là cướp mất, hắn vốn không phải là của ta .”
Nói xong Hoa Thanh Vũ chuyển tầm mắt đi nơi khác, chợt nhìn thấy một vị công tử vô cùng đặc biệt không giống người thường đang đứng trong góc!
“Ôi chao, Tử Điệp, ngươi nhìn xem bên kia là ai, tại sao chung quanh hắn lại không có một ai vậy?”
Tử Điệp nghe vậy nghi hoặc nhìn sang bên kia, bỗng nhiên hiểu ra nói: “Hắn sao! Hắn là Trạng nguyên lang năm nay!”
“Trạng nguyên lang không phải rất lợi hại sao, tại sao lại không có cô nương nào tặng hoa cho hắn vậy?”
“Còn phải hỏi sao?” Tử Điệp kinh ngạc nói: “Ngươi nhìn hắn xem, dáng người còn lùn hơn cả nữ nhân, gương mặt còn lớn hơn cả chậu nước, tìm nửa ngày trên mặt hắn mới lờ mờ nhìn thấy sống mũi, rõ ràng đang cố gắng mở to mắt nhưng vẫn giống như đang ngủ, không cười thì thôi vừa cười một cái ta thấy một miệng đầy răng ố vàng, ta còn tưởng rằng mình nhìn thấy bà ngoại từ trong đất chui ra ngoài chứ! Như vậy, mà ngươi còn hỏi ta vì sao không có cô nương nào tặng hoa cho hắn?”
Hoa Thanh Vũ không thể tin nhìn về phía Tử Điệp, cho đến hôm nay nàng mới biết khi Tử Điệp chê bai người khác cũng rất là ác độc !
Tử Điệp ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trạng nguyên lang lấy một cái, lại bắt đầu giục Hoa Thanh Vũ tặng hoa .
Hoa Thanh Vũ không chịu nổi, chỉ đành chậm rãi đứng lên.
Nàng vừa đứng lên, ánh mắt của Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai, Trầm Ký Ngôn cũng theo đó chuyển động, sắc mặt của ba người dần trở nên khẩn trương, ngoại trừ Hình Nhạn Lai còn có thể thành thạo tránh né các cô nương, hai người còn lại một lời cũng không nói được, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoa Thanh Vũ.
Điều này khiến cho thích các cô nương yêu mến Tam gia cũng tò mò, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía hoa Thanh Vũ.
Con người thích tham gia náo nhiệt, có lúc không biết mình đang gặp náo nhiệt gì cũng không nhịn được muốn lại gần, cho nên những cô nương khác tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy người khác nhìn Hoa Thanh Vũ cũng dừng chuyện trong tay lại quay sang nhìn.
Cô nương không tài không mạo này có gì thần kỳ, vì sao tất cả mọi người lại nhìn vậy?
Trong chốc lát hội trường vốn huyên náo lập tức im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân của Hoa Thanh Vũ, nhưng Hoa Thanh Vũ lại không chú ý tới ánh mắt của mọi người, chỉ kiên định đi theo phương hướng của mình.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đi về phía Mạnh Hoài Cẩn, Tử Điệp nhìn thấy các cô nương trước mặt Mạnh Hoài Cẩn lộ ra thần sắc hung ác, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, chuẩn bị tùy thời che chở cho nàng.
Mạnh Hoài Cẩn đắc ý dào dạt liếc nhìn Cửu Vương gia và Chiết Hoa một cái, sau đó khinh miệt nở nụ cười.
Kẻ thua cuộc!
Mà Hình Nhạn Lai và Trầm Ký Ngôn thấy một màn như vậy trái tim đều tan vỡ, chẳng lẽ còn chưa bắt đầu tỉ thí bọn hắn đã thua sao?
Nhưng bọn họ còn không chưa kịp tan nát cõi lòng, thì lập tức trở lên vui vẻ.
Bởi vì bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy Hoa Thanh Vũ không hề lưu luyến ..
Bước qua Mạnh Hoài Cẩn!
Cái gì?!
Ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn sắp trừng cả ra ngoài!
Không tặng hoa cho hắn!
Không tặng!
Hình Nhạn Lai và Trầm Ký Ngôn đều lộ ra sắc mặt vui mừng, Hình Nhạn Lai cảm thấy chắc là Hoa Thanh Vũ đến tặng hoa cho mình, bởi vì ở đây ngoại trừ ba người bọn họ Hoa Thanh Vũ vốn không hề biết ai khác, nàng không tặng hoa cho Mạnh Hoài Cẩn, lại đang tức giận với Cửu Vương gia, như vậy cũng chỉ có thể tặng cho Hình Nhạn Lai hắn!
Ha ha, nếu quyết định chuyện này trên Đại Hội Bách Hoa, cho dù là Cửu Vương gia cũng không thể làm gì được hắn! Tự đáy lòng Hình Nhạn Lai cảm tạ Mạnh Hoài Cẩn cơ trí, nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy tác thành cho hắn!
Hình Nhạn Lai đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái, sau đó khinh miệt nở nụ cười.
Kẻ thua cuộc!
Hình Nhạn Lai quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, chuẩn bị tặng cho nàng một nụ cười tuyệt đại phong hoa, nhưng khi hắn còn chưa kịp nở nụ cười, Hoa Thanh Vũ đã đi qua người hắn hướng về phía Trầm Ký Ngôn!
Cái gì!
Chẳng lẽ là tên lường gạt Thổ Bao ca ca!
Không phải chứ!
Lần này Trầm Ký Ngôn hoàn toàn đắc ý, hắn và Hoa Thanh Vũ có tình cảm thanh mai trúc mã, cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ, Mạnh Hoài Cẩn cũng không thể so với hắn!
Chỉ tiếc Trầm Ký Ngôn cũng nghĩ sai rồi, hắn cũng chưa kịp cười đắc ý, thì Hoa Thanh Vũ đã bước qua hắn tiếp tục đi về phía trước!
Lúc này Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai, Trầm Ký Ngôn đều luống cuống, rốt cuộc trong đầu Hoa Thanh Vũ đang nghĩ cái gì?
Giờ phút này Hoa Thanh Vũ đã ra quyết định, ở cái nơi mà khắp phòng đều là mỹ nhân, chỉ có một nơi mới là chốn Niết bàn!
Hoa Thanh Vũ không chút do dự đi đến nơi hẻo lánh tối tăm nhất, bỏ hoa của nàng vào rổ Trạng nguyên lang!
Tất cả mọi người choáng váng, bao gồm cả Trạng nguyên lang!
Căn phòng rơi vào sự yên tĩnh còn đáng sợ hơn lúc nãy, bây giờ chỉ sợ tiếng một cây kim rơi cũng có thể nghe được.
Khẩu vị của cô nương này cũng quá nặng đi?
Chỉ có Hoa Thanh Vũ là không phát hiện ra mọi người ở đây đều đang chú ý đến nàng, nàng vẫn không nhúc nhích nhìn Trạng nguyên lang.
Trạng nguyên lang tuyệt đối là người xấu nhất, cũng là người u ám nhất mà Hoa Thanh Vũ đã từng gặp.
Vừa rồi một mình hắn ta đứng ở vị trí của mình, bi ai nhìn đám công tử được vây chung quanh, hắn giống như là một kẻ ngoại tộc, một trò hề.
Mà chung quanh dường như cũng đang nói người như hắn vốn không nên xuất hiện đây..
Trạng nguyên lang cúi đầu, giống như rất xấu hổ, bóng lưng gù kia, Hoa Thanh Vũ chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra hắn cô đơn như thế nào.
Hoa Thanh Vũ rất hiểu cảm giác này, bọn họ đều là những người có vẻ ngoài xấu xí, luôn gặp nhiều khó khăn hơn những người khác.
Cho nên Hoa Thanh Vũ không hề do dự, cho nên cuối cùng nàng bước đến trước mặt Trạng nguyên lang!
Nàng không quan tâm đến cảm giác trong lòng khi nhìn thấy Đại tướng quân, nàng quyết định dựa theo mong muốn trước kia của mình, tìm một tướng công diện mạo xấu xí tâm địa thiện lương.
Chính là Trạng nguyên lang!
Đây là vận mệnh an bài, đây là phu quân diện mạo xấu xí của nàng!
Mọi người nghĩ đây nhất định là cao trào của cả Đại Hội Bách Hoa, sẽ không còn gì đặc sắc nữa, lại bỗng nhiên nhìn thấy Trạng nguyên lang cầm rổ của mình lên ném hoa của Hoa Thanh Vũ ra ngoài!
“Ta cực nhọc vất vả đọc sách mười năm, không dễ dàng gì mới thi đậu Trạng Nguyên, không phải để cưới loại xấu nữ như ngươi.”
Tất cả mọi người ngây người..
Tử Điệp vừa lên tiếng, vừa vô cùng nổi giận, chỉ vào Trạng nguyên lang mắng: “Ngươi thế này mà còn dám chê người khác xấu à, ngươi cả đời không soi gương hay sao, không biết bản thân thế nào à?”
Lại một lần nữa Hoa Thanh Vũ bị công lực mắng chửi người của Tử Điệp làm cho kinh hãi, nàng cầm lấy bông hoa bị Trạng nguyên lang ném xuống đất cắm lên đầu mình, không nhìn Trạng nguyên lang đang bị Tử Điệp chửi túi bụi, xoay người bước đi .
Nhìn thấy Hoa Thanh Vũ bước đi, Mạnh Hoài Cẩn vô cùng sốt ruột, cũng không quan tâm có thất lễ với những mỹ nhân trước mặt không, không chút do dự nhảy qua lan can muốn đuổi theo. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp mức độ điên cuồng của các vị tiểu thư này, hắn còn chưa kịp bước nửa bước đã có ba cô nương đạp hắn, có hai cô nương cố ý đâm vào hắn, có năm cô nương cố gắng ngã vào trong ngực hắn!
Khi hắn đang luống cuống tay chân đối phó với đám tiểu thư này, Trầm Ký Ngôn lại thừa dịp Mạnh Hoài Cẩn tạo ra hỗn loạn chạy ra ngoài, khi các cô nương thích Trầm Ký Ngôn hoàn hồn, thì đã không thể đuổi kịp hắn .
Vì thế Mạnh Hoài Cẩn chỉ đành trơ mắt nhìn Hoa Thanh Vũ biến mất ở cửa Đại Hội Bách Hoa, lại tiếp tục trơ mắt nhìn tình địch lớn nhất của mình là Cửu Vương gia đuổi theo sau lưng Hoa Thanh Vũ chạy ra ngoài!
Mạnh Hoài Cẩn thề, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu này nữa! Tuyệt đối sẽ không đến Đại Hội Bách Hoa nữa! Tuyệt đối sẽ không đưa con dê nhỏ Hoa Thanh Vũ vào miệng sói của Cửu Vương gia nữa!
“Các ngươi đừng đạp ta nữa!” Mạnh Hoài Cẩn kêu rên nói: “Cũng đừng ta ngã vào người ta nữa, ta đỡ không được!”
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ: Thắng!
Hình Nhạn Lai nghĩ: Thắng!
Trầm Ký Ngôn nghĩ: Thắng!
Ba người đồng thời nghĩ: “Hai người bọn họ không soái bằng ta!”
Nhưng rất nhanh một người khác đã hấp dẫn sự chú ý của ba người bọn họ, đó chính là Hoa Thanh Vũ đang ngồi ở vị trí dễ nhìn thấy nhất. Ba người đồng thời gật đầu mỉm cười với Hoa Thanh Vũ, làm cho các tiểu thư đang chú ý đến ba người bọn họ đồng loạt nhìn về phía bàn Hoa Thanh Vũ, sau đó đồng loạt dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Tử Điệp!
Tử Điệp mẫn cảm nhận ra mọi người đang dùng ánh mắt muốn đem nàng thiên đao vạn quả*, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Đại tướng quân muốn nàng đi theo đến đây. Nàng không nhịn được trừng mắt liếc nhìn chủ tử của mình một cái, Mạnh Hoài Cẩn không những không tức giận, còn cố ý hướng về phía nàng ta phong tao nháy mắt một cái!
*Thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
Các cô nương bàn bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng mỉa mai Tử Điệp :“Tiểu hồ ly tinh..”
“Tiểu yêu tinh!”
“Nhìn nàng ta gầy như vậy, thắt lưng nhỏ như thế, chẳng lẽ bị mắc bệnh nan y!”
Tử Điệp nhắm mắt lại, tự nhủ ở trong lòng một vạn lần: “Đại tướng quân là ân nhân cứu mạng cứu mạng của nhà ta.. Ngài ấy là ân nhân cứu mạng của nhà ta.. Đại tướng quân là ân nhân cứu mạng của nhà ta!
Nàng nuốt tức giận xuống, thẳng sống lưng nhìn chung quanh một vòng, trả lại cho các vị tiểu thư kia mỗi người một ánh mắt xem thường, sau đó mới lại cười mị mị nhìn về phía Đại tướng quân.
Tử Điệp nhớ rõ nhiệm vụ hôm nay -- thay Hoa cô nương chia sẻ cừu hận!
Kế tiếp mọi người cùng nhau xem các tiểu thư kia hiến nghệ, biểu diễn thi từ ca phú, nhưng thật ra không có mấy người để ý việc này, tất cả mọi người chỉ chờ đến lúc được tặng hoa cho lang quân như ý của mình!
Hơn nữa, những tiểu thư có thể lên đài hiến nghệ hoặc là có tiền mua chuộc người đứng ra tổ chức, hoặc là trong nhà có người hiển quý không thể không cho chút mặt mũi. Nói trắng ra là những cô nương đó đều là kình địch của các cô nương dưới đài, mọi người làm sao có thể nghiêm túc xem các nàng biểu diễn?
Về phần Tam Thiếu được các cô nương chú ý nhất kinh thành, thì hoàn toàn không đặt sự chú ý ở nơi này, bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào bông hoa sắp bị xé nát trong tay Hoa Thanh Vũ!
Tử Điệp tiếp nhận những ánh mắt chung quanh, một lần nữa sắc mặt trầm trọng nhắm hai mắt lại, cũng không biết lát nữa nàng có thể còn sống đi ra khỏi Đại Hội Bách Hoa hay không! Nếu thật sự bị các cô nương thiên đao vạn quả*, cũng coi như nàng báo đáp ân cứu mạng của Đại tướng quân!
*Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
Rất nhanh đã đến lúc các cô nương tặng hoa, trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai và Trầm Ký Ngôn bị vây chặt như nêm cối, mà trước mặt Diêu Cảnh Hành là Phan Sương Nhi giang hai tay chống đỡ mọi người, với những người chưa từ bỏ ý định nhất định phải chen vào..
Hoa Thanh Vũ nhìn đám người tuấn nam mỹ nữ này lập tức đau đầu, càng đừng nói đến việc chen chúc ở một nơi như vậy!
Nơi này với người khác là thiên đường trần gian, còn với Hoa Thanh Vũ là địa ngục nhân gian!
“Hoa cô nương, ngươi còn do dự gì chứ! Mau tặng hoa của ngươi đi!”
“Cho ai?”
“Đương nhiên là tặng cho Đại tướng quân!”
Lúc này Hoa Thanh Vũ mới nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn, chỉ thấy trước mặt hắn vây đầy các cô nương, đang giành giật nhau để nói chuyện với hắn, muốn được cùng hắn nói chuyện ngắm trăng ngắm sao, nói từ thi từ ca phú tới nhân sinh triết học!
Nhiều cô nương vây quanh Mạnh Hoài Cẩn như vậy, nhưng hắn cũng có thể quan tâm đến từng người một, với ai cũng cười tủm tỉm, bất kể là cô nương nào nói chuyện với hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ trả lời lại.
Hoa Thanh Vũ nhìn hắn tươi cười bỗng nhiên ngây dại, một cảm giác chua xót kỳ lạ lan đến trái tim nàng, giống như là quả cam cuối cùng bỗng nhiên rất chua, vừa đau vừa khổ..
Thì ra Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm không chỉ cười như vậy với một mình nàng, thì ra hắn cũng cười như vậy với người khác.
Hoa Thanh Vũ không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng đúng là rất khó chịu .
Lúc này Tử Điệp đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, chỉ về hướng Mạnh Hoài Cẩn nói: “Hoa cô nương ngươi nhìn đi, nếu ngươi không đi cẩn thận Đại tướng quân bị người khác đoạt mất!”
“Cái gì gọi là cướp mất, hắn vốn không phải là của ta .”
Nói xong Hoa Thanh Vũ chuyển tầm mắt đi nơi khác, chợt nhìn thấy một vị công tử vô cùng đặc biệt không giống người thường đang đứng trong góc!
“Ôi chao, Tử Điệp, ngươi nhìn xem bên kia là ai, tại sao chung quanh hắn lại không có một ai vậy?”
Tử Điệp nghe vậy nghi hoặc nhìn sang bên kia, bỗng nhiên hiểu ra nói: “Hắn sao! Hắn là Trạng nguyên lang năm nay!”
“Trạng nguyên lang không phải rất lợi hại sao, tại sao lại không có cô nương nào tặng hoa cho hắn vậy?”
“Còn phải hỏi sao?” Tử Điệp kinh ngạc nói: “Ngươi nhìn hắn xem, dáng người còn lùn hơn cả nữ nhân, gương mặt còn lớn hơn cả chậu nước, tìm nửa ngày trên mặt hắn mới lờ mờ nhìn thấy sống mũi, rõ ràng đang cố gắng mở to mắt nhưng vẫn giống như đang ngủ, không cười thì thôi vừa cười một cái ta thấy một miệng đầy răng ố vàng, ta còn tưởng rằng mình nhìn thấy bà ngoại từ trong đất chui ra ngoài chứ! Như vậy, mà ngươi còn hỏi ta vì sao không có cô nương nào tặng hoa cho hắn?”
Hoa Thanh Vũ không thể tin nhìn về phía Tử Điệp, cho đến hôm nay nàng mới biết khi Tử Điệp chê bai người khác cũng rất là ác độc !
Tử Điệp ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trạng nguyên lang lấy một cái, lại bắt đầu giục Hoa Thanh Vũ tặng hoa .
Hoa Thanh Vũ không chịu nổi, chỉ đành chậm rãi đứng lên.
Nàng vừa đứng lên, ánh mắt của Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai, Trầm Ký Ngôn cũng theo đó chuyển động, sắc mặt của ba người dần trở nên khẩn trương, ngoại trừ Hình Nhạn Lai còn có thể thành thạo tránh né các cô nương, hai người còn lại một lời cũng không nói được, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoa Thanh Vũ.
Điều này khiến cho thích các cô nương yêu mến Tam gia cũng tò mò, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía hoa Thanh Vũ.
Con người thích tham gia náo nhiệt, có lúc không biết mình đang gặp náo nhiệt gì cũng không nhịn được muốn lại gần, cho nên những cô nương khác tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy người khác nhìn Hoa Thanh Vũ cũng dừng chuyện trong tay lại quay sang nhìn.
Cô nương không tài không mạo này có gì thần kỳ, vì sao tất cả mọi người lại nhìn vậy?
Trong chốc lát hội trường vốn huyên náo lập tức im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân của Hoa Thanh Vũ, nhưng Hoa Thanh Vũ lại không chú ý tới ánh mắt của mọi người, chỉ kiên định đi theo phương hướng của mình.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đi về phía Mạnh Hoài Cẩn, Tử Điệp nhìn thấy các cô nương trước mặt Mạnh Hoài Cẩn lộ ra thần sắc hung ác, lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, chuẩn bị tùy thời che chở cho nàng.
Mạnh Hoài Cẩn đắc ý dào dạt liếc nhìn Cửu Vương gia và Chiết Hoa một cái, sau đó khinh miệt nở nụ cười.
Kẻ thua cuộc!
Mà Hình Nhạn Lai và Trầm Ký Ngôn thấy một màn như vậy trái tim đều tan vỡ, chẳng lẽ còn chưa bắt đầu tỉ thí bọn hắn đã thua sao?
Nhưng bọn họ còn không chưa kịp tan nát cõi lòng, thì lập tức trở lên vui vẻ.
Bởi vì bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy Hoa Thanh Vũ không hề lưu luyến ..
Bước qua Mạnh Hoài Cẩn!
Cái gì?!
Ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn sắp trừng cả ra ngoài!
Không tặng hoa cho hắn!
Không tặng!
Hình Nhạn Lai và Trầm Ký Ngôn đều lộ ra sắc mặt vui mừng, Hình Nhạn Lai cảm thấy chắc là Hoa Thanh Vũ đến tặng hoa cho mình, bởi vì ở đây ngoại trừ ba người bọn họ Hoa Thanh Vũ vốn không hề biết ai khác, nàng không tặng hoa cho Mạnh Hoài Cẩn, lại đang tức giận với Cửu Vương gia, như vậy cũng chỉ có thể tặng cho Hình Nhạn Lai hắn!
Ha ha, nếu quyết định chuyện này trên Đại Hội Bách Hoa, cho dù là Cửu Vương gia cũng không thể làm gì được hắn! Tự đáy lòng Hình Nhạn Lai cảm tạ Mạnh Hoài Cẩn cơ trí, nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy tác thành cho hắn!
Hình Nhạn Lai đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái, sau đó khinh miệt nở nụ cười.
Kẻ thua cuộc!
Hình Nhạn Lai quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, chuẩn bị tặng cho nàng một nụ cười tuyệt đại phong hoa, nhưng khi hắn còn chưa kịp nở nụ cười, Hoa Thanh Vũ đã đi qua người hắn hướng về phía Trầm Ký Ngôn!
Cái gì!
Chẳng lẽ là tên lường gạt Thổ Bao ca ca!
Không phải chứ!
Lần này Trầm Ký Ngôn hoàn toàn đắc ý, hắn và Hoa Thanh Vũ có tình cảm thanh mai trúc mã, cho dù có chút mâu thuẫn nhỏ, Mạnh Hoài Cẩn cũng không thể so với hắn!
Chỉ tiếc Trầm Ký Ngôn cũng nghĩ sai rồi, hắn cũng chưa kịp cười đắc ý, thì Hoa Thanh Vũ đã bước qua hắn tiếp tục đi về phía trước!
Lúc này Mạnh Hoài Cẩn, Hình Nhạn Lai, Trầm Ký Ngôn đều luống cuống, rốt cuộc trong đầu Hoa Thanh Vũ đang nghĩ cái gì?
Giờ phút này Hoa Thanh Vũ đã ra quyết định, ở cái nơi mà khắp phòng đều là mỹ nhân, chỉ có một nơi mới là chốn Niết bàn!
Hoa Thanh Vũ không chút do dự đi đến nơi hẻo lánh tối tăm nhất, bỏ hoa của nàng vào rổ Trạng nguyên lang!
Tất cả mọi người choáng váng, bao gồm cả Trạng nguyên lang!
Căn phòng rơi vào sự yên tĩnh còn đáng sợ hơn lúc nãy, bây giờ chỉ sợ tiếng một cây kim rơi cũng có thể nghe được.
Khẩu vị của cô nương này cũng quá nặng đi?
Chỉ có Hoa Thanh Vũ là không phát hiện ra mọi người ở đây đều đang chú ý đến nàng, nàng vẫn không nhúc nhích nhìn Trạng nguyên lang.
Trạng nguyên lang tuyệt đối là người xấu nhất, cũng là người u ám nhất mà Hoa Thanh Vũ đã từng gặp.
Vừa rồi một mình hắn ta đứng ở vị trí của mình, bi ai nhìn đám công tử được vây chung quanh, hắn giống như là một kẻ ngoại tộc, một trò hề.
Mà chung quanh dường như cũng đang nói người như hắn vốn không nên xuất hiện đây..
Trạng nguyên lang cúi đầu, giống như rất xấu hổ, bóng lưng gù kia, Hoa Thanh Vũ chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra hắn cô đơn như thế nào.
Hoa Thanh Vũ rất hiểu cảm giác này, bọn họ đều là những người có vẻ ngoài xấu xí, luôn gặp nhiều khó khăn hơn những người khác.
Cho nên Hoa Thanh Vũ không hề do dự, cho nên cuối cùng nàng bước đến trước mặt Trạng nguyên lang!
Nàng không quan tâm đến cảm giác trong lòng khi nhìn thấy Đại tướng quân, nàng quyết định dựa theo mong muốn trước kia của mình, tìm một tướng công diện mạo xấu xí tâm địa thiện lương.
Chính là Trạng nguyên lang!
Đây là vận mệnh an bài, đây là phu quân diện mạo xấu xí của nàng!
Mọi người nghĩ đây nhất định là cao trào của cả Đại Hội Bách Hoa, sẽ không còn gì đặc sắc nữa, lại bỗng nhiên nhìn thấy Trạng nguyên lang cầm rổ của mình lên ném hoa của Hoa Thanh Vũ ra ngoài!
“Ta cực nhọc vất vả đọc sách mười năm, không dễ dàng gì mới thi đậu Trạng Nguyên, không phải để cưới loại xấu nữ như ngươi.”
Tất cả mọi người ngây người..
Tử Điệp vừa lên tiếng, vừa vô cùng nổi giận, chỉ vào Trạng nguyên lang mắng: “Ngươi thế này mà còn dám chê người khác xấu à, ngươi cả đời không soi gương hay sao, không biết bản thân thế nào à?”
Lại một lần nữa Hoa Thanh Vũ bị công lực mắng chửi người của Tử Điệp làm cho kinh hãi, nàng cầm lấy bông hoa bị Trạng nguyên lang ném xuống đất cắm lên đầu mình, không nhìn Trạng nguyên lang đang bị Tử Điệp chửi túi bụi, xoay người bước đi .
Nhìn thấy Hoa Thanh Vũ bước đi, Mạnh Hoài Cẩn vô cùng sốt ruột, cũng không quan tâm có thất lễ với những mỹ nhân trước mặt không, không chút do dự nhảy qua lan can muốn đuổi theo. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp mức độ điên cuồng của các vị tiểu thư này, hắn còn chưa kịp bước nửa bước đã có ba cô nương đạp hắn, có hai cô nương cố ý đâm vào hắn, có năm cô nương cố gắng ngã vào trong ngực hắn!
Khi hắn đang luống cuống tay chân đối phó với đám tiểu thư này, Trầm Ký Ngôn lại thừa dịp Mạnh Hoài Cẩn tạo ra hỗn loạn chạy ra ngoài, khi các cô nương thích Trầm Ký Ngôn hoàn hồn, thì đã không thể đuổi kịp hắn .
Vì thế Mạnh Hoài Cẩn chỉ đành trơ mắt nhìn Hoa Thanh Vũ biến mất ở cửa Đại Hội Bách Hoa, lại tiếp tục trơ mắt nhìn tình địch lớn nhất của mình là Cửu Vương gia đuổi theo sau lưng Hoa Thanh Vũ chạy ra ngoài!
Mạnh Hoài Cẩn thề, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu này nữa! Tuyệt đối sẽ không đến Đại Hội Bách Hoa nữa! Tuyệt đối sẽ không đưa con dê nhỏ Hoa Thanh Vũ vào miệng sói của Cửu Vương gia nữa!
“Các ngươi đừng đạp ta nữa!” Mạnh Hoài Cẩn kêu rên nói: “Cũng đừng ta ngã vào người ta nữa, ta đỡ không được!”
/57
|