Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 86

/100


Hạ Hoành Lạc hộ tống, hoặc là nói, áp giải Kỳ Kiêu về kinh, không thể không nói là vất vả một đường. Hắn sợ trên đường sơ sẩy để Kỳ Kiêu chạy mất. Chính mình phụng mệnh hoàng đế truy bắt Thế tử Bách Nhận, không bắt được Thế tử thì thôi, lỡ như lại phạm vào tội “thông đồng với địch” thả chạy Thái tử, vậy sau khi hồi kinh, cho dù hắn có mười đầu cũng không đủ cho hoàng đế chém.

Ngoài dự đoán của Hạ Hoành Lạc là, dọc theo đường đi, Kỳ Kiêu rất an phận, chưa từng hoang mang rối loạn, cũng chưa từng có ý định chạy trốn. Quỳ trong đại điện, Hạ Hoành Lạc nhìn Kỳ Kiêu trước mặt, lắc đầu, cái gì gọi là không hoảng hốt, một đường này, Kỳ Kiêu hoàn toàn phải gọi là thản nhiên tự tại!

Ngày ấy sau khi thân vệ Kỳ Kiêu quay người chống đối, Kỳ Kiêu như Tu La tái thế, tay cầm trường đao nhiễm máu, cùng Hạ Hoành Lạc giằng co ba giờ. Dự tính Bách Nhận đã đến Lĩnh Hòa, Kỳ Kiêu liền buông đại đao, nhìn Hạ Hoành Lạc cười lạnh: “Không cần sợ, Thế tử đã đi, cô sẽ không giết ngươi.”

Hạ Hoành Lạc nghe lời này, suýt chút nữa hộc máu. Hắn phạm vào tội lớn ngập trời, chính mình không đe dọa vài câu thì thôi, hắn còn dám trào phúng! Sau, Kỳ Kiêu lại càng xa hoa đến cực điểm, nói, nếu không gấp rút đuổi theo người, kia không thể lại màn trời chiếu đất, phong trần mệt mỏi. Trên đường trở về phải ăn món ăn ngon nhất, ở phải ở nơi tốt nhất, không được thiếu nửa phần. Có một ngày, chăn dùng cho buổi tối không phải bằng tơ tằm, Kỳ Kiêu còn trực tiếp ném chăn xuống đất, lúc này sai Hạ Hoành Lạc đi tiệm vải mua chăn tơ về cho hắn, Hạ Hoành Lạc bị Kỳ Kiêu sai phái ngày đêm không yên, thật sự chịu không nổi, ngẫu nhiên nói một câu: Tương lai chưa biết thế nào, hiện giờ còn dám hạch sách. Lời còn chưa dứt, thân vệ của Kỳ Kiêu đã tiến lên, cho Hạ Hoành Lạc một bàn tay, lực lớn đến suýt chút nữa đánh hắn gãy răng!

Kỳ Kiêu cười khẽ, dùng khăn lụa lau khóe miệng: “Phượng hoàng không phải cây ngô đồng không trú lại, không phải trái cây trúc sẽ không ăn, không phải nước suối ngọt không uống, Hà thống lĩnh, con người vốn khác nhau, đạo lý này, cô nghĩ ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được, vậy cô nói đơn giản cho ngươi, hiện giờ… cô vương còn là Thái tử, cô sai ngươi làm gì, ngươi liền phải làm nấy, hiểu chưa?”

Hạ Hoành Lạc giận đến gan cũng đau, á khẩu không trả lời được, căm giận mà đi.

Hạ Hoành Lạc nghẹn một đường, nay rốt cuộc về đến kinh thành. Hạ Hoành Lạc thở ra một hơi, thầm cười lạnh, không phải rất giỏi sao? Vậy tự mình giải vây đi a! Nếu hắn thật trốn được lần này, chính mình mới xem như phục hắn!

Hoàng để lẳng lặng nghe Hạ Hoành Lạc trình bày, lạnh mắt nhìn Kỳ Kiêuk, trầm giọng: “Thái tử, những lời của Hạ Hoành Lạc đều là thật?”

Kỳ Kiêu ngẩng đầu nhìn hoàng đế, một bộ lạnh nhạt: “Là thật.”

Hoàng đế giận dữ vỗ bàn mắng: “Nghiệp chướng!”

Các đại thần trong điện vội vàng quỳ xuống, cùng nói: “Hoàng thượng bớt giận.”

Chỉ có một mình Kỳ Kiêu chưa quỳ, trên mặt hắn không có một tia sợ hãi, quay đầu nói với thân vệ đứng ngoài điện: “Đưa mật báo đến.”

Thân vệ vào điện, ha tay nâng một phong thư nhuốm máu. Hoàng đế nhíu mày, quay đầu nhìn Phúc Hải Lộc, Phúc Hải Lộc đi xuống thềm, nhận lấy mật báo, dâng lên cho hoàng đế.

Hoàng đế đầy vẻ nghi ngờ, mở mật báo ra, vừa liếc nhìn một lần, sắc mặt đã trở nên ngưng trọng, ngẩng đầu nhíu mày: “Đây là thật?”

Kỳ Kiêu thản nhiên nói: “Mật báo là Bách Nhận cho ta, hắn cũng là vì nhận được thứ này, mới có thể gấp rút trở về Lĩnh Nam như vậy.”

Hoàng đế vẫn nửa tin nửa ngờ, thừa tướng lại dẫn đầu bước ra khỏi hàng, nói: “Hoàng thượng, cựu thần dám hỏi, trong thư viết gì?”

Hoàng đế đưa thư cho Phúc Hải Lộc: “Đọc.”

Sau khi Phúc Hải Lộc đọc xong, cả triều kinh hãi.

Sắc mặt Lý Văn Hưng trắng bệch: “Thư này… chẳng lẽ là Tây Di vương viết cho Đông Lăng Văn Ngọc?”

Mọi người nhìn về phía Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu lạnh nhạt lắc đầu: “Không xác định.”

Nếu thái độ Kỳ Kiêu chắc chắn, mọi người có lẽ sẽ không tin, nhưng Kỳ Kiêu lại cứ một bộ nghi hoặc, mọi người cũng không thể không hoài nghi, không lẽ… là thật?

Kỳ Kiêu chậm rãi nói: “Ta không xác định, nhưng không thể nghi ngờ rằng đây là ngữ khí của Tây Di vương. Từ sau khi xảy ra chuyện, ta vẫn hoài nghi, Đông Lăng Văn Ngọc vừa đến kinh thành cách đây ba tháng, tính tình hắn thế nào không cần ta nói, các đại nhân cũng biết. Hắn có khả năng giết cha đoạt vị sao? Nếu không phải Tây Di vương âm mưu châm ngòi, lại có Tây Di vương làm hậu thuẫn, hắn có gan làm phản?”

Kỳ Kiêu nhìn Chu Đức Di: “Chu đại nhân từng làm Tiết Độ sứ Lĩnh Nam, tình hình phía nam, đại nhân rõ ràng hơn ta. Nếu Tây Di liên thủ Lĩnh Nam, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, có phải như hổ thêm cánh hay không?”

Chu Đức Di đột nhiên bị điểm danh, chợt cả kinh, vội bước ra khỏi hàng: “Bẩm hoàng thượng, phía nam… Thái tử nói không sai, Lĩnh Nam cùng Tây Di thành thế hai mặt chặn đánh, nếu liên thủ, quả thật phiền toái.”

Kỳ Kiêu lại nói: “Này có phải thật hay không ta không biết, ta chỉ biết, nếu tin này là thật, nếu thật sự việc lần này là do Tây Di vương ở sau lưng bày mưu, vậy ba vạn binh lính của hoàng thượng, sợ là chỉ có đi không về.”

“Bách Nhận không giống Văn Ngọc, hắn vốn là Thế tử do hoàng thượng tứ phong, vốn có thể thuận lợi kế vị, không cần phải phản quốc, cho nên, lời của hắn, ta tin.”

“Trước kia ta vốn muốn tự mình bắt giam Bách Nhận, ai ngờ Bách Nhận chỉ liên tục tránh đi, khi đó ta đã cảm thấy không đúng, khi đẩy được hắn ngã ngựa, Bách Nhận đưa mật báo cho ta, cũng nói rõ tiền căn hậu quả. Sau khi Văn Ngọc phản, thư đồng cũ của Bách Nhận, Sầm Triều Ca bị Văn tướng liều mạng giao trọng trách đưa phong mật thư này ra khỏi Lĩnh Nam, đưa đến tận tay Bách Nhận. Lúc này Bách Nhận liền quyết định lập tức trở về Lĩnh Nam, phải đuổi kịp trước khi Văn Ngọc liên thủ với Tây Di vương, thanh lý môn hộ, giết sạch đám người bất trung bất hiếu, an ủi linh hồn Lĩnh Nam vương, phù hộ Nam Cương thoát khỏi đau khổ chiến tranh. Sau khi cân nhắc, ta thả Bách Nhận.”

Kỳ Kiêu nhìn thẳng về phía hoàng đế, ánh mắt lẫm liệt: “Thần, cam nguyện mang danh làm trái quân lệnh, cũng tuyệt không thể trơ mắt nhìn Tây Di xâm phạm Đại Tương ta!”

Bình thường tuy các đại thần cũng kéo bè kết cánh, câu tâm đấu giác, nhưng lập trường khi đối mặt giặc ngoại xâm đều như nhau. Kỳ Kiêu vừa nói, không ít đại thần vừa nãy chỉ tin ba phần, lập tức tin chín phần.

Hạ Hoành Lạc quỳ giữa đại điện cơ hồ choáng váng, một lúc lâu sau bỗng nhiên nói: “Không đúng! Hoàng thượng, không đúng a! Thái tử ở Nam Cương chống lại thần, khi đó không có nói như vậy! Thái tử nói hắn đã sớm muốn thả Thế tử đi, chỉ là sợ rằng nếu sớm thả sẽ bị hoàng đế phái truy binh đuổi theo, cho nên mới đợi đến Nam Cương mới làm phản. Hắn… hắn nói như cậy a! Bao nhiêu người đều nghe được, thần không nói dối!”

Hoàng đế liếc mắt nhìn Kỳ Kiêu: “Thái tử, lời của Hà ái khanh, ngươi giải thích thế nào?”

Kỳ Kiêu cười khẽ, quay đầu nhìn Hạ Hoành Lạc: “Chuyện cơ mật như vậy, cô không gạt tất cả mọi người, chẳng lẽ muốn trước trận cao giọng nói ra? Hạ đại nhân, ngươi điên hay sao? Lúc ấy chúng ta cách Lĩnh Nam chưa đến ba trăm dặm! Nếu không cẩn thận khiến người Tây Di biết được, bọn họ phái người chặn lại Bách Nhận, đến lúc đó… Lĩnh Nam liền thật rơi vào tay Tây Di!”

Kỳ Kiêu lại nhìn hoàng đế: “Nếu không phải vì che dấu tin tức, thần đã muốn cùng Thế tử giết đến tận Lĩnh Nam! Chỉ là nghĩ đến, thứ nhất không thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện nội bộ Lĩnh Nam, miễn cho sau này khiến hoàng thượng khó xử, thứ hai là… lần này dù sao cũng là chuyện nhà tộc Đông Lăng, tùy tiện ra tay, sẽ không tránh được người khác xoi mói, cho nên mới không xen vào.”

Kỳ Kiêu lại hỏi Hạ Hoành Lạc: “Nếu ta muốn thả Bách Nhận chạy đi, vì sao lại không theo hắn trở về?”

Hạ Hoành Lạc yên lặng, nhỏ giọng: “Ta… trong tay ta còn có một ngàn tinh binh, ngươi tự biết đánh không lại ta…”

“Hạ đại nhân ăn nói cẩn thận!” Trương Ngự sử của Ngự sử đài lớn giọng quát: “Trên đại điện, sao có thể tùy ý nói lời như vậy với Thái tử?!”

Hạ Hoành Lạc vội cúi đầu, không dám lại nói một chữ.

Kỳ Kiêu tiếp tục: “Mật thư này, từ trang giấy, đến mực viết, đến bút tích, đều là chứng cớ. Nếu có người không tin, có thể đưa đến Đại Lý tự, khiến Đại Lý tự tra rõ, xem có phải ta nói dối hay không! Thần thả Bách Nhận trở về, là vì đại nghĩa, vì giúp hắn làm chủ Lĩnh Nam, phân rõ giới hạn với Tây Di, như thế mới có thể trừ đi tai họa! Đến nay đã qua mười ngày, là thật là giả, ngày sau sẽ biết!”

Kỳ Kiêu quỳ xuống, thanh âm lạnh lùng: “Lần này thần không thẹn với lương tâm, nhưng lại tiền trảm hậu tấu, tự biết phạm tội, thỉnh hoàng thượng trách phạt!”

Chu Đức Di do dự bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, tuy rằng Thái tử lỗ mãng, nhưng dù sao cũng thật có lý do, mong hoàng thượng cân nhắc.” Nửa đời người của Chu Đức Di đều ở phía nam, không ai rõ ràng hơn hắn, Tây Di cùng Lĩnh Nam liên thủ sẽ đáng sợ thế nào.

Không ít lão thần cũng bước ra khỏi hàng cầu tình cho Kỳ Kiêu, chậm rãi, trong điện một mảnh quỳ xuống, tuy rằng hoàng đế nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này tuyệt đối không thể phạt nặng hắn. Mà lúc này hoàng đế cũng thật hoảng sợ, lúc nãy Phúc Hải Lộc đã cầm mật tín đi Thiên điện cho người của Đại Lý tự xem xét, quả thực không có gì sai sót. Hoàng đế sợ nhất là động võ, lúc này đã âm thầm hy vọng, hi vọng Bách Nhận có thể thuận lợi kế vị, như vậy, chính mình cũng chỉ cần trách phạt vài câu mà thôi, chỉ cần đừng thật đánh là được…

Hoàng đế nhìn Kỳ Kiêu, hắn không dám động binh, không chỉ là vì hắn không giỏi bày binh bố trận, dưới tay cũng không có bao nhiêu đại tướng có thể tin, cũng vì…. Hoàng đế sợ là hoàng thành trống rỗng, để Kỳ Kiêu cơ hội thừa cơ, trực tiếp soán vị, coòn sợ các tướng sĩ trong quân vẫn còn nhớ rõ ân tình với Vũ đế, sau đại chiến cự tuyệt dẫn binh trở về, quay đầu làm phản bức hắn nhường ngôi cho Kỳ Kiêu!

Hơn nữa… Kỳ Kiêu thật cam tâm tình nguyện vì Bách Nhận mà làm liều như vậy sao?

Hoàng đế không tin.

Mắt thấy hầu hết mọi người trong điện đều đã quỳ xuống cầu tình cho Kỳ Kiêu, hoàng đế không thể làm gì, chỉ phải khoát tay: “Thôi! Trước giam lỏng Thái tử trong phủ Thái tử, còn để sau lại nói!”

Hạ Hoành Lạc ngã ngồi trên đất, liền… liền bỏ qua nhẹ nhàng như vậy sao? Kỳ Kiêu chỉ nói vài câu liền thoát, hơn nữa còn gỡ tội cho Bách Nhận? Bọn họ… lại thành người có công?

Kỳ Kiêu thoáng liếc mắt về phía Hạ Hoành Lạc, cười lạnh một tiếng, năm đó Vũ đế nam chinh bắc chiến, như chiến thần bất bại, chưa từng đánh qua một trận chiến nào mà không có chuẩn bị. Mà thân là người thừa hưởng huyết mạch của Vũ đế, Kỳ Kiêu, chỉ có hơn chứ không kém.

Về phần phong mật tín chế tạo từ turớc kia, Kỳ Kiêu cười thầm, hắn tự tin là không ai có thể nhìn ra vấn đề. Có bản lĩnh, đi tìm Tây Di vương mà hỏi đi.

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status