Bách Nhận sợ để người bắt gặp, mỗi ngày ngay cả cửa viện cũng không ra, cũng may hắn không thấy nhàm chán, có thể mỗi ngày thấy được Kỳ Kiêu đừng nói chỉ là trong đại viện, cho dù chỉ cho hắn ở trong phòng này không ra ngoài Bách Nhận cũng nguyện ý.
Mà này lại càng hợp ý Kỳ Kiêu. Từ sau khi chỗ kia lành, không cần lại ăn kiêng, Kỳ Kiêu để cho phòng bếp mỗi ngày làm thức ăn như mở tiệc, bữa chính không nói, riêng là điểm tâm trong phòng Kỳ Kiêu cũng quy định rõ ràng – nửa canh giờ đổi một lần, trước bữa trưa là món mặn, sau bữa trưa là các loại đồ ngọt từ trứng sữa, mỗi lần mười hai món khác nhau, trong hai ngày không cho lặp lại. Mỗi lần dọn xuống, Bách Nhận động món nào, ăn bao nhiêu đều phải ghi lại rõ ràng, ai làm điểm tâm Bách Nhận ăn nhiều liền có thưởng, bữa ăn chính mỗi ngày cũng như vậy, phòng bếp làm thức ăn càng ngày càng đa dạng tinh xảo, mấy ngày trôi qua, tay nghề vượt xa Ngự thiện phòng.
Nửa năm này ở Lĩnh Nam Bách Nhận sống như nhà tu khổ hạnh, nay không lại tương tư, gặp món ăn tinh xảo ngon miệng liền ăn nhiều, có lão ma ma hầu hạ Kỳ Kiêu nhiều năm sợ hắn đột nhiên ngấy mà bỏ ăn, còn đặc biệt làm quả sơn tra đường phèn cho Bách Nhận tiêu thực, rất có hiệu quả, Kỳ Kiêu liền thưởng cho một túi vàng.
Cẩm y ngọc ăn ngon ngủ yên mấy ngày, Bách Nhận liền giống như đổi một người khác, trên mặt hồng hào, cằm tròn ra, trên người cũng có chút thịt, chẳng còn dọa người như vậy. Buổi tối lúc hai người nằm xuống, Kỳ Kiêu ôm người trong lòng thỏa mãn thở dài: “Quả nhiên… cô mới là thuốc hay của ngươi a.”
Bách Nhận bật cười, Kỳ Kiêu cười nhéo cằm hắn: “Mầy ngày nay có buồn chán không?”
Bách Nhận lắc đầu: “Ban ngày muốn viết văn thư gửi về Lĩnh Nam, tối cùng ngươi chơi cờ nói chuyện, rất tốt, mấy ngày ngày ngươi vừa về phủ liền ở trong phòng, có nhàm chán không?”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Đâu có, rất có thú.”
Bách Nhận khó hiểu nâng mi, Kỳ Kiêu cười đến tự đắc: “Thú vui kim ốc tàng kiều, ngươi không hiểu.”
Bách Nhận dở khóc dở cười, xoay người liền muốn nằm xuống, Kỳ Kiêu vội vàng cản lại: “Đừng ngủ, hiện giờ vừa ăn xong ngủ sẽ thương thân, nói chuyện một lát.”
“Nói cái gì đâu.” Bách Nhận nghĩ nghĩ, “Đúng, sáng nay vừa nhận tin từ Lĩnh Nam,vừa muốn nói, ngươi hạ triều vừa gặp liền quên…. An Khang nói, nàng muốn gả.”
Kỳ Kiêu bật cười: “Này cũng phải gả? Ha ha… được rồi, nàng chọn nào?” Kỳ Kiêu còn nhớ mang máng mấy người Đôn Túc trưởng công chúa nói là thế nào, cũng khó tin được là An Khang còn có thể vừa lòng chọn ai.
Bách Nhận dừng một lúc: “Công tử nhà biểu tỷ của phò mã… chính là con thứ của Công bộ viên ngoại lang Lý đại nhân.”
Kỳ Kiêu nghĩ tới, là vị công tử trong nhà có vợ cả hung dữ kia, Kỳ Kiêu bật cười: “Cho nàng chọn vài nhà, liền không chọn làm chính thê, vội vã dâng mình làm trắc, ha ha… đến cùng là cha mẹ biết chỉ dạy.”
Bách Nhận buông mi: “Kỳ thật nàng không ngốc, vị bên nhà chồng đại cô nương của Đôn Túc trưởng công chúa là kẻ điên, tra tấn người bên gối, đương nhiên không được, tôn nhi thứ xuất của cô cô phò mã… không thọ, sau khi gả đến còn không chắc có hoài thượng hay không, cho dù có thể, cũng không chắc là nam hài nhi, mà hắn là con thứ, ngày sau có thể phân được bao nhiêu gia sản? Này làm quả phụ, cũng không có lợi.”
“Nhưng nếu gả cho nhị công tử của Lý đại nhân, liền có nhiều chỗ phát huy…. Dưới gối hắn chưa có con, Lý phu nhân muốn nạp thiếp cho con là vì chống đối con dâu, chờ sau khi rước vào cửa đương nhiên sẽ có thiên vị nàng, nếu An Khang có thể sinh con trai, về sau có chỗ dựa, cũng không sai.” Bách Nhận cười trào phúng, “Sau khi Thái phi nhận được tin còn đặc biệt gọi nàng đến, khuyên nàng, không bằng tìm một hộ nông gia giàu có gả đi, sống yên ổn qua ngày, còn hơn làm tiểu, bị người sỉ nhục. Đáng tiếc… lúc này An Khang còn dám lớn tiếng cãi lại, hỏi vì sao ngày đó Thái phi không gả Nhu Gia cho nông dân.”
“Thái phi không muốn lớn tiếng cãi nhau, ngược lại Nghiêm ma ma lợi hại, lúc này bước xuống tát An Khang hai bàn tay, mắng hỏi nàng, huynh đệ ruột thịt của Nhu Gia có mưu nghịch, cữu cữu của Nhu Gia có phạm tội lớn, mưu toan thay trời đổi đất, lúc này An Khang liền yên.”
Kỳ Kiêu một bộ không quan tâm: “Lúc trước Thái phi cũng thường xuyên cầu tình cho nàng đi.”
Bách Nhận thở dài: “Mẫu phi ta chính là chịu thiệt, rất mềm lòng, lúc ấy ta là thật muốn giết cả An Khang, ta không có chứng cứ nàng tham gia mưu nghịch, nhưng trước kia nàng không tôn kính đích mẫu, khi nhục tỷ muội, chuyện này ai đều biết. Mà… nếu ngày đó ta chết, người kế vị là Văn Ngọc, ta không tin bọn họ sẽ tha Nhu Gia cùng mẫu phi một mạng, được làm vua thua làm giặc là lẽ thường. Thái phi lại vẫn ngăn cản, ta hiểu, mẫu phi là sợ ta bị mang tiếng tàn hại ruột thịt, sau, ta tưởng để An Khang đi linh đường Hạ gia sống, tha cho nàng một mang, ta nhìn ra mẫu phi còn tưởng khuyên, do dự, lại cảm giác không nên rất can thiệp chuyện của ta, liền thôi.”
Kỳ Kiêu yên lòng, tuy Thái phi làm người yếu đuối, nhưng ít ra đầu óc rõ ràng, biết ai mới là quan trọng nhất, sẽ không ỷ vào chính mình là mẫu thân của Bách Nhận liền tùy ý nhúng tay chuyện của hắn. Mà tính tình của thái phi như vậy, cũng không phải không tốt…. Kỳ Kiêu rất hài lòng, nếu ngày sau chuyện của hắn cùng Bách Nhận lộ ra, cũng sẽ không khó thuyết phục Thái phi, như vậy Kỳ Kiêu đã thấy đủ, nếu thật Thái phi là người giỏi tâm kế, kia hắn cũng khó làm.
Bách Nhận không biết Kỳ Kiêu nghĩ này đó, tiếp tục nói: “Nhưng An Khang chính mình sống chết không muốn, nhất định muốn gả đi, ta đây không quản, tôn thất cũng không trách được ta, ta không ngăn cản, thì cũng phải có người chịu cưới nàng mới được. Nếu không phải Đôn Túc trưởng công chúa giúp nàng xem ở đây, riêng là Lĩnh Nam… một đời cũng sẽ không có người đến cầu hôn, Nghiêm ma ma còn nói, nàng muốn gả cao, cũng phải xem thân phận của mình là gì.”
Bách Nhận nhìn Kỳ Kiêu, cười cảm kích: “Một năm này, ít nhiều nhờ có Nghiêm ma ma, trong lòng Thái phi có chuyện gì khó xử, nghĩ không ra, ta khuyên nàng, mặc dù nói không có việc gì nhưng ta biết nàng vẫn sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có Nghiêm ma ma không giống, nàng thật có thể nói động Thái phi.”
Kỳ Kiêu cười thầm, đương nhiên, Nghiêm ma ma không được Thái phi xem trọng, về sau làm sao thay chính mình làm thuyết khách, Kỳ Kiêu cười khẽ: “Ngươi ta còn nói này đó làm gì, An Khang muốn thì cứ thế, quan tâm làm gì, tóm lại là không ra được sóng gió gì.”
Bách Nhận gật đầu, lại hỏi: “Còn có… nửa năm này sức khỏe hoàng đế thế nào? Bên ngoài có người truyền… nói là bệnh lao.”
Kỳ Kiêu cười không nói, Bách Nhận trợn to mắt ngồi dậy: “Thật là lao?”
Kỳ Kiêu lắc đầu, kéo chăn đắp cho Bách Nhận, thấp giọng: “Không phải lao, là trúng độc.”
Bách Nhận cả kinh, lập tức hiểu ra, thất thanh: “Là….”
Kỳ Kiêu cười gật đầu, Bách Nhận thất kinh nhìn quanh một vòng, vội hạ giọng: “Ngươi điên rồi… lỡ như bị người biết, lỡ như….”
“Phải, ta không phải là điên rồi sao.” Kỳ Kiêu cúi đầu, sủng nịch hôn trán Bách Nhận, “Yên tâm, không có lỡ như.”
Kỳ Kiêu ôm chặt Bách Nhận vào lòng, chậm rãi đem chuyện hạ độc kỹ càng nói một lần, Bách Nhận sợ Kỳ Kiêu làm không chu toàn, tinh tế ngẫm nghĩ nửa ngày, lại tìm không ra sơ suất gì, chỉ là, hắn vẫn không yên lòng, Kỳ Kiêu nhẹ thở dài: “Bách Nhận… năm trước từ Nam Cương trở về, ta liền phát thệ, đời này ta không lại lừa ngươi, cho nên ta mới nói chuyện đòi mạng này…. Nhưng, trước kia ta lừa ngươi, cũng không phải là vì hại ngươi, rất nhiều thời điểm, ta chỉ không muốn ngươi lo lắng, nay chuyện gì ta cũng không giấu diếm, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện, khiến ta yên tâm.”
Bách Nhận kinh ngạc gật đầu, Kỳ Kiêu nói, làm sao hắn không nghe.
Kỳ Kiêu dừng một lát, thấp giọng: “Lâu thì tám chính tháng, nhanh thì năm sáu tháng, trong kinh sẽ đại biến một hồi, ngươi đáp ứng ta, đến lúc đó, ngươi trở về Lĩnh Nam, xem như chuyện gì cũng không biết, chờ ta….”
Bách Nhận lập tức ngắt lời: “Không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không rời đi.”
“Ngươi trước nghe ta nói!” Kỳ Kiêu khẽ nhíu mi, thả chậm ngữ tốc, “Căn cơ của ngươi ở Lĩnh Nam, ở hoàng thành, nói trắng ra là, trong này ngươi không có bao nhiêu trợ lực giúp ta, ngược lại khiến ta lo lắng, không bằng đi xa, ta cũng có thể an tâm xuống tay, như vậy càng có lợi.”
Bách Nhận chăm chú nhìn Kỳ Kiêu, thấp giọng: “Lời này vốn có vấn đề, ngươi từng nói, ngươi gật được, vậy làm sao sẽ có người biết ta đến đây? Lại nói… trừ người của ngươi, ai biết ngươi là thật lòng với ta, lấy ta uy hiếp ngươi, là chuyện đùa.”
Kỳ Kiêu nghẹn lời, lập tức bật cười, nhẹ giọng: “Thật sự là trưởng thành, sẽ lấy lời ta nói đổ miệng ta.”
Bách Nhận bản năng muốn phản bác, lại vẫn nhịn xuống: “Hay là ngươi cho rằng, nếu ngươi chết, ta sẽ sống một mình?”
Kỳ Kiêu vô ý thức nhìn về mệnh phù bên hông, Bách Nhận buông mi: “Nếu thật đến ngày đó, ta liền sẽ truyền vương vị cho con trưởng của Nhu Gia, sau đó cùng ngươi…. Ngày lẻ loi một mình, ta chịu đủ.”
Trái tim Kỳ Kiêu bị bàn tay vô hình siết chặt, vội nói: “Được rồi được rồi, không biết là chuyện bao lâu về sau, ngươi chết a sống a lo lắng suông làm cái gì…”
Trong lòng Bách Nhận cũng chua chua, nhỏ giọng: “Làm sao là lo lắng suông, rõ ràng là điện hạ nhất định muốn đuổi ta đi.”
Kỳ Kiêu bật cười, nhẹ giọng: “Được rồi, là ta lỡ lời, Lĩnh Nam vương tha tội đi.”
Sắc mặt Bách Nhận lúc này mới tốt lên, Kỳ Kiêu sợ hắn khó chịu, ôm hắn vừa lừa vừa dỗ nửa ngày, nhưng đến cuối cùng, Kỳ Kiêu vẫn chưa từng mở miệng hứa hẹn để Bách Nhận ở lại đây. Trong lòng Kỳ Kiêu rõ ràng, kế hoạch kia cũng không phải tuyệt đối hoàn mỹ, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không để Bách Nhận cùng chính mình phạm hiểm, ngày sau… tưởng biện pháp đưa hắn rời đi là được, lại nói, Bách Nhận không biết khi nào chính mình ra tay, hắn cũng không thể không trở về Lĩnh Nam, chính mình khẳng định có cách.
Kỳ Kiêu không nói, Bách Nhận cũng tránh đi, hắn biết Kỳ Kiêu luôn sẽ không cho hắn xen vào loại sự tình này, Bách Nhận cũng đơn giản không nhiều lời, nay hắn sớm không phải chất tử không nơi nương tựa kia, biến cố ngày sau, hắn tự có biện pháp giúp đỡ Kỳ Kiêu.
Nhưng mà hiện tại… Bách Nhận thầm thở dài, nói nhiều vô ích, không cần cùng Kỳ Kiêu cãi nhau.
Lúc Bách Nhận xuất thần, Kỳ Kiêu vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ dành hắn, chỉ là không biết khi nào, càng ngày càng biến vị, tay càng ngày càng đi xuống, lúc Bách Nhận lấy lại tinh thần, mặt liền đỏ, chậm rãi lui vào trong giường, Kỳ Kiêu lập tức giữ chặt eo hắn, trầm giọng cười: “Không đau nữa phải không?”
Bách Nhận do dự, cuối cùng vẫn thành thật đỏ mặt lắc đầu, ý cười trên mặt Kỳ Kiêu càng đậm, xoay người đặt người ta dưới thân….
Mà này lại càng hợp ý Kỳ Kiêu. Từ sau khi chỗ kia lành, không cần lại ăn kiêng, Kỳ Kiêu để cho phòng bếp mỗi ngày làm thức ăn như mở tiệc, bữa chính không nói, riêng là điểm tâm trong phòng Kỳ Kiêu cũng quy định rõ ràng – nửa canh giờ đổi một lần, trước bữa trưa là món mặn, sau bữa trưa là các loại đồ ngọt từ trứng sữa, mỗi lần mười hai món khác nhau, trong hai ngày không cho lặp lại. Mỗi lần dọn xuống, Bách Nhận động món nào, ăn bao nhiêu đều phải ghi lại rõ ràng, ai làm điểm tâm Bách Nhận ăn nhiều liền có thưởng, bữa ăn chính mỗi ngày cũng như vậy, phòng bếp làm thức ăn càng ngày càng đa dạng tinh xảo, mấy ngày trôi qua, tay nghề vượt xa Ngự thiện phòng.
Nửa năm này ở Lĩnh Nam Bách Nhận sống như nhà tu khổ hạnh, nay không lại tương tư, gặp món ăn tinh xảo ngon miệng liền ăn nhiều, có lão ma ma hầu hạ Kỳ Kiêu nhiều năm sợ hắn đột nhiên ngấy mà bỏ ăn, còn đặc biệt làm quả sơn tra đường phèn cho Bách Nhận tiêu thực, rất có hiệu quả, Kỳ Kiêu liền thưởng cho một túi vàng.
Cẩm y ngọc ăn ngon ngủ yên mấy ngày, Bách Nhận liền giống như đổi một người khác, trên mặt hồng hào, cằm tròn ra, trên người cũng có chút thịt, chẳng còn dọa người như vậy. Buổi tối lúc hai người nằm xuống, Kỳ Kiêu ôm người trong lòng thỏa mãn thở dài: “Quả nhiên… cô mới là thuốc hay của ngươi a.”
Bách Nhận bật cười, Kỳ Kiêu cười nhéo cằm hắn: “Mầy ngày nay có buồn chán không?”
Bách Nhận lắc đầu: “Ban ngày muốn viết văn thư gửi về Lĩnh Nam, tối cùng ngươi chơi cờ nói chuyện, rất tốt, mấy ngày ngày ngươi vừa về phủ liền ở trong phòng, có nhàm chán không?”
Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Đâu có, rất có thú.”
Bách Nhận khó hiểu nâng mi, Kỳ Kiêu cười đến tự đắc: “Thú vui kim ốc tàng kiều, ngươi không hiểu.”
Bách Nhận dở khóc dở cười, xoay người liền muốn nằm xuống, Kỳ Kiêu vội vàng cản lại: “Đừng ngủ, hiện giờ vừa ăn xong ngủ sẽ thương thân, nói chuyện một lát.”
“Nói cái gì đâu.” Bách Nhận nghĩ nghĩ, “Đúng, sáng nay vừa nhận tin từ Lĩnh Nam,vừa muốn nói, ngươi hạ triều vừa gặp liền quên…. An Khang nói, nàng muốn gả.”
Kỳ Kiêu bật cười: “Này cũng phải gả? Ha ha… được rồi, nàng chọn nào?” Kỳ Kiêu còn nhớ mang máng mấy người Đôn Túc trưởng công chúa nói là thế nào, cũng khó tin được là An Khang còn có thể vừa lòng chọn ai.
Bách Nhận dừng một lúc: “Công tử nhà biểu tỷ của phò mã… chính là con thứ của Công bộ viên ngoại lang Lý đại nhân.”
Kỳ Kiêu nghĩ tới, là vị công tử trong nhà có vợ cả hung dữ kia, Kỳ Kiêu bật cười: “Cho nàng chọn vài nhà, liền không chọn làm chính thê, vội vã dâng mình làm trắc, ha ha… đến cùng là cha mẹ biết chỉ dạy.”
Bách Nhận buông mi: “Kỳ thật nàng không ngốc, vị bên nhà chồng đại cô nương của Đôn Túc trưởng công chúa là kẻ điên, tra tấn người bên gối, đương nhiên không được, tôn nhi thứ xuất của cô cô phò mã… không thọ, sau khi gả đến còn không chắc có hoài thượng hay không, cho dù có thể, cũng không chắc là nam hài nhi, mà hắn là con thứ, ngày sau có thể phân được bao nhiêu gia sản? Này làm quả phụ, cũng không có lợi.”
“Nhưng nếu gả cho nhị công tử của Lý đại nhân, liền có nhiều chỗ phát huy…. Dưới gối hắn chưa có con, Lý phu nhân muốn nạp thiếp cho con là vì chống đối con dâu, chờ sau khi rước vào cửa đương nhiên sẽ có thiên vị nàng, nếu An Khang có thể sinh con trai, về sau có chỗ dựa, cũng không sai.” Bách Nhận cười trào phúng, “Sau khi Thái phi nhận được tin còn đặc biệt gọi nàng đến, khuyên nàng, không bằng tìm một hộ nông gia giàu có gả đi, sống yên ổn qua ngày, còn hơn làm tiểu, bị người sỉ nhục. Đáng tiếc… lúc này An Khang còn dám lớn tiếng cãi lại, hỏi vì sao ngày đó Thái phi không gả Nhu Gia cho nông dân.”
“Thái phi không muốn lớn tiếng cãi nhau, ngược lại Nghiêm ma ma lợi hại, lúc này bước xuống tát An Khang hai bàn tay, mắng hỏi nàng, huynh đệ ruột thịt của Nhu Gia có mưu nghịch, cữu cữu của Nhu Gia có phạm tội lớn, mưu toan thay trời đổi đất, lúc này An Khang liền yên.”
Kỳ Kiêu một bộ không quan tâm: “Lúc trước Thái phi cũng thường xuyên cầu tình cho nàng đi.”
Bách Nhận thở dài: “Mẫu phi ta chính là chịu thiệt, rất mềm lòng, lúc ấy ta là thật muốn giết cả An Khang, ta không có chứng cứ nàng tham gia mưu nghịch, nhưng trước kia nàng không tôn kính đích mẫu, khi nhục tỷ muội, chuyện này ai đều biết. Mà… nếu ngày đó ta chết, người kế vị là Văn Ngọc, ta không tin bọn họ sẽ tha Nhu Gia cùng mẫu phi một mạng, được làm vua thua làm giặc là lẽ thường. Thái phi lại vẫn ngăn cản, ta hiểu, mẫu phi là sợ ta bị mang tiếng tàn hại ruột thịt, sau, ta tưởng để An Khang đi linh đường Hạ gia sống, tha cho nàng một mang, ta nhìn ra mẫu phi còn tưởng khuyên, do dự, lại cảm giác không nên rất can thiệp chuyện của ta, liền thôi.”
Kỳ Kiêu yên lòng, tuy Thái phi làm người yếu đuối, nhưng ít ra đầu óc rõ ràng, biết ai mới là quan trọng nhất, sẽ không ỷ vào chính mình là mẫu thân của Bách Nhận liền tùy ý nhúng tay chuyện của hắn. Mà tính tình của thái phi như vậy, cũng không phải không tốt…. Kỳ Kiêu rất hài lòng, nếu ngày sau chuyện của hắn cùng Bách Nhận lộ ra, cũng sẽ không khó thuyết phục Thái phi, như vậy Kỳ Kiêu đã thấy đủ, nếu thật Thái phi là người giỏi tâm kế, kia hắn cũng khó làm.
Bách Nhận không biết Kỳ Kiêu nghĩ này đó, tiếp tục nói: “Nhưng An Khang chính mình sống chết không muốn, nhất định muốn gả đi, ta đây không quản, tôn thất cũng không trách được ta, ta không ngăn cản, thì cũng phải có người chịu cưới nàng mới được. Nếu không phải Đôn Túc trưởng công chúa giúp nàng xem ở đây, riêng là Lĩnh Nam… một đời cũng sẽ không có người đến cầu hôn, Nghiêm ma ma còn nói, nàng muốn gả cao, cũng phải xem thân phận của mình là gì.”
Bách Nhận nhìn Kỳ Kiêu, cười cảm kích: “Một năm này, ít nhiều nhờ có Nghiêm ma ma, trong lòng Thái phi có chuyện gì khó xử, nghĩ không ra, ta khuyên nàng, mặc dù nói không có việc gì nhưng ta biết nàng vẫn sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có Nghiêm ma ma không giống, nàng thật có thể nói động Thái phi.”
Kỳ Kiêu cười thầm, đương nhiên, Nghiêm ma ma không được Thái phi xem trọng, về sau làm sao thay chính mình làm thuyết khách, Kỳ Kiêu cười khẽ: “Ngươi ta còn nói này đó làm gì, An Khang muốn thì cứ thế, quan tâm làm gì, tóm lại là không ra được sóng gió gì.”
Bách Nhận gật đầu, lại hỏi: “Còn có… nửa năm này sức khỏe hoàng đế thế nào? Bên ngoài có người truyền… nói là bệnh lao.”
Kỳ Kiêu cười không nói, Bách Nhận trợn to mắt ngồi dậy: “Thật là lao?”
Kỳ Kiêu lắc đầu, kéo chăn đắp cho Bách Nhận, thấp giọng: “Không phải lao, là trúng độc.”
Bách Nhận cả kinh, lập tức hiểu ra, thất thanh: “Là….”
Kỳ Kiêu cười gật đầu, Bách Nhận thất kinh nhìn quanh một vòng, vội hạ giọng: “Ngươi điên rồi… lỡ như bị người biết, lỡ như….”
“Phải, ta không phải là điên rồi sao.” Kỳ Kiêu cúi đầu, sủng nịch hôn trán Bách Nhận, “Yên tâm, không có lỡ như.”
Kỳ Kiêu ôm chặt Bách Nhận vào lòng, chậm rãi đem chuyện hạ độc kỹ càng nói một lần, Bách Nhận sợ Kỳ Kiêu làm không chu toàn, tinh tế ngẫm nghĩ nửa ngày, lại tìm không ra sơ suất gì, chỉ là, hắn vẫn không yên lòng, Kỳ Kiêu nhẹ thở dài: “Bách Nhận… năm trước từ Nam Cương trở về, ta liền phát thệ, đời này ta không lại lừa ngươi, cho nên ta mới nói chuyện đòi mạng này…. Nhưng, trước kia ta lừa ngươi, cũng không phải là vì hại ngươi, rất nhiều thời điểm, ta chỉ không muốn ngươi lo lắng, nay chuyện gì ta cũng không giấu diếm, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện, khiến ta yên tâm.”
Bách Nhận kinh ngạc gật đầu, Kỳ Kiêu nói, làm sao hắn không nghe.
Kỳ Kiêu dừng một lát, thấp giọng: “Lâu thì tám chính tháng, nhanh thì năm sáu tháng, trong kinh sẽ đại biến một hồi, ngươi đáp ứng ta, đến lúc đó, ngươi trở về Lĩnh Nam, xem như chuyện gì cũng không biết, chờ ta….”
Bách Nhận lập tức ngắt lời: “Không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không rời đi.”
“Ngươi trước nghe ta nói!” Kỳ Kiêu khẽ nhíu mi, thả chậm ngữ tốc, “Căn cơ của ngươi ở Lĩnh Nam, ở hoàng thành, nói trắng ra là, trong này ngươi không có bao nhiêu trợ lực giúp ta, ngược lại khiến ta lo lắng, không bằng đi xa, ta cũng có thể an tâm xuống tay, như vậy càng có lợi.”
Bách Nhận chăm chú nhìn Kỳ Kiêu, thấp giọng: “Lời này vốn có vấn đề, ngươi từng nói, ngươi gật được, vậy làm sao sẽ có người biết ta đến đây? Lại nói… trừ người của ngươi, ai biết ngươi là thật lòng với ta, lấy ta uy hiếp ngươi, là chuyện đùa.”
Kỳ Kiêu nghẹn lời, lập tức bật cười, nhẹ giọng: “Thật sự là trưởng thành, sẽ lấy lời ta nói đổ miệng ta.”
Bách Nhận bản năng muốn phản bác, lại vẫn nhịn xuống: “Hay là ngươi cho rằng, nếu ngươi chết, ta sẽ sống một mình?”
Kỳ Kiêu vô ý thức nhìn về mệnh phù bên hông, Bách Nhận buông mi: “Nếu thật đến ngày đó, ta liền sẽ truyền vương vị cho con trưởng của Nhu Gia, sau đó cùng ngươi…. Ngày lẻ loi một mình, ta chịu đủ.”
Trái tim Kỳ Kiêu bị bàn tay vô hình siết chặt, vội nói: “Được rồi được rồi, không biết là chuyện bao lâu về sau, ngươi chết a sống a lo lắng suông làm cái gì…”
Trong lòng Bách Nhận cũng chua chua, nhỏ giọng: “Làm sao là lo lắng suông, rõ ràng là điện hạ nhất định muốn đuổi ta đi.”
Kỳ Kiêu bật cười, nhẹ giọng: “Được rồi, là ta lỡ lời, Lĩnh Nam vương tha tội đi.”
Sắc mặt Bách Nhận lúc này mới tốt lên, Kỳ Kiêu sợ hắn khó chịu, ôm hắn vừa lừa vừa dỗ nửa ngày, nhưng đến cuối cùng, Kỳ Kiêu vẫn chưa từng mở miệng hứa hẹn để Bách Nhận ở lại đây. Trong lòng Kỳ Kiêu rõ ràng, kế hoạch kia cũng không phải tuyệt đối hoàn mỹ, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không để Bách Nhận cùng chính mình phạm hiểm, ngày sau… tưởng biện pháp đưa hắn rời đi là được, lại nói, Bách Nhận không biết khi nào chính mình ra tay, hắn cũng không thể không trở về Lĩnh Nam, chính mình khẳng định có cách.
Kỳ Kiêu không nói, Bách Nhận cũng tránh đi, hắn biết Kỳ Kiêu luôn sẽ không cho hắn xen vào loại sự tình này, Bách Nhận cũng đơn giản không nhiều lời, nay hắn sớm không phải chất tử không nơi nương tựa kia, biến cố ngày sau, hắn tự có biện pháp giúp đỡ Kỳ Kiêu.
Nhưng mà hiện tại… Bách Nhận thầm thở dài, nói nhiều vô ích, không cần cùng Kỳ Kiêu cãi nhau.
Lúc Bách Nhận xuất thần, Kỳ Kiêu vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng dỗ dành hắn, chỉ là không biết khi nào, càng ngày càng biến vị, tay càng ngày càng đi xuống, lúc Bách Nhận lấy lại tinh thần, mặt liền đỏ, chậm rãi lui vào trong giường, Kỳ Kiêu lập tức giữ chặt eo hắn, trầm giọng cười: “Không đau nữa phải không?”
Bách Nhận do dự, cuối cùng vẫn thành thật đỏ mặt lắc đầu, ý cười trên mặt Kỳ Kiêu càng đậm, xoay người đặt người ta dưới thân….
/100
|