Vương Ngữ Yên mở tung nệm quỳ ra, đưa tay sờ sờ, quả nhiên tìm thấy một cái túi, đang định vui mừng muốn mở ra, đã thấy Mộ Dung Phục đang ở một bên nhắm mắt ngồi thiền vận công, liền hiếu kỳ hỏi: “Biểu ca, tại sao bây giờ ngươi lại vận công? Bí kíp võ công còn đang ở trên tay ta mà!”
Mộ Dung Phục cười khổ, thấy nàng ánh mắt hồn nhiên nhìn mình, đành phải trợn mắt nói dối: “Chẳng phải ngươi nói võ công kia cực kì cao thâm sao, ta tất nhiên phải vận chân khí trước, để cho kinh mạch thông suốt, đến lúc luyện sẽ tốt hơn.”
“Thì ra là huynh nóng lòng muốn luyện võ nha.” Mộ Dung Phục trước giờ chưa từng gạt nàng, cho nên Vương Ngữ Yên cũng không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn, vô cùng cao hứng mở túi ra, lấy ra được một mảnh lụa trắng, bên trên có chữ của Lý Thu Thủy, lúc đọc đến “Thần công thành tựu rồi, hãy tới Lang Hoàn Phúc Địa đọc cho kỳ hết các điển tịch nơi đây để biết hết gia số các môn phái trong thiên hạ mà dùng. Đừng gấp gáp, cứ thư thả, học xong rồi xuống núi, giết sạch đệ tử phái Tiêu Dao, nếu sót một người thì ta ở trên trời dưới đất cũng khắc khoải chưa tiêu mối hận” thì nàng không khỏi thở dài.
“Bí kíp có vấn đề sao?” Mộ Dung Phục thấy nàng vốn đang cao hứng, nhìn đến tấm lụa trắng liền nghệt mặt ra, không khỏi ôn tồn hỏi.
“Không phải, là ta nhớ đến chuyện xưa của bà ngoại.” Vương Ngữ Yên ngồi xuống bên cạnh Đoàn Dự, đem tấm lụa đưa cho hắn, “Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, huynh đem thần công tu luyện đi.”
Mộ Dung Phục chính là đang ước gì có chuyện để hắn dời đi lực chú ý của mình, vì vậy liền thả lỏng tinh thần, lắng nghe nàng nói. Vương Ngữ Yên vỗ vỗ cái túi, đem khúc mắc giữa Lý Thu Thủy, Thiên Sơn Đồng Mỗ và Vô Nhai Tử, còn có vị tiểu muội của Lý Thu Thủy chưa từng bao giờ xuất đầu lộ diện kể ra. Mộ Dung Phục chú ý nghe, cuối cùng cảm thán: “Thì ra Thiên Sơn Đồng Mỗ danh tiếng lẫy lừng cũng từng trải qua chuyện như vậy, thảo nào mà tính cách của bà ấy có sự biến đổi lớn, trách không được làm việc quái đản, thủ đoạn độc ác.”
“Theo lí mà nói, bà ngoại ta phải xin lỗi nàng ấy, nhưng mà ông ngoại sau đó cũng bỏ bà ngoại mà đi. Cuộc đời khổ ải, các nàng một người là không chiếm được, một người là bị mất đi, cũng không biết ai đáng thương hơn ai. Nhưng ta nghĩ, Đồng Mỗ ngay cả một chút kí ức vui vẻ cũng không có, tất nhiên trong lòng rất đau khổ.” Vương Ngữ Yên ngẩng đầu, nhìn bức tượng ngọc được tạc y như thật kia, nhẹ nhàng nói.
Mộ Dung Phục dựa vào bàn đá, nhìn Vương Ngữ Yên một lúc lâu, cười nói: “Yên nhi, ngươi quả thật không giống những người khác. Phụ thân và bà ngoại ngươi làm sai, ngươi không bao che người nhà, ngược lại đi đồng tình với Thiên Sơn Đồng Mỗ, người bị giang hồ kinh sợ, gọi là ác nhân.”
“Cũng không hẳn là vậy, ta kỳ thực cũng phân rõ thân sơ, cũng sẽ biện hộ cho người nhà.” Vương Ngữ Yên ngẫm nghĩ, “Cha ta tuy là phong lưu hoa tâm, nhưng với tư cách là vương gia nước Đại Lý thì ông cũng làm tròn bổn phận của mình. Bà ngoại tuy ích kỉ, nhưng nếu như không có bà ấy, thì sẽ không có nhiều sách để lại Vương gia như thế, và ta cũng sẽ không có được cuộc sống sung túc an lành.”
“Ngươi xử sự công chính nghiêm minh như vậy, khiến ta cũng có chút áp lực.” Mộ Dung Phục lấy bí kíp ra, thuận tay xoa nhẹ đầu nàng.
Vương Ngữ Yên thầm nghĩ, bản thân trong chuyện này chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc, đương nhiên khách quan công bằng, còn đối với Mộ Dung Phục…Nàng tươi cười nói: “Không sao, biểu ca ngươi có làm chuyện xấu, chỉ cần không phải là tội đại ác, ta nhất định sẽ đứng về phía huynh.”
Hai người đùa giỡn một hồi, Mộ Dung Phục liền tùy tiện mở ra một cuốn, để Vương Ngữ Yên dựa vào rồi hai người cùng xem.
“…Võ công bản phái cũng chẳng khác, cốt yếu đầu tiên là được gia tăng nội lực. Nội lực đầy đủ rồi, võ công trong thiên hạ ta đều dùng được, khác gì biển bắc, thuyền lớn thuyền nhỏ đều chở được, cá lớn cá nhỏ đều dung được. Cho nên nội lực là gốc, chiêu số là ngọn.”
“Nội lực là gốc, chiêu số là ngọn…” Mộ Dung Phục lí giải tám chữ này, “Nhìn bề ngoài mà nói, dường như có xung đột với vật đổi sao dời của Mộ Dung gia, nhưng tinh tế xem xét thấu đáo bên trong, chẳng những không có gì mâu thuẫn, mà chính là vô cùng thích hợp. Chiêu số là hình thức, nội lực là nội dung. Không có nội lực, có dù biết hết chiêu số cũng khó chống địch; đến lúc có nội lực hùng hậu làm trụ cột, muốn sử dụng vật đổi sao dời tự nhiên sẽ tăng nhanh tốc độ, dùng cũng thuận tay hơn.”
Hắn lại nhìn tiếp, nhẩm thầm nội công tâm quyết, nhíu mày nói: “Trên lụa ghi cách tu tập nội công, xem ra, tâm pháp này cũng không khác so với cách ta thường luyện.” Thì ra, võ công của Mộ Dung gia cũng hướng dẫn theo hướng tương tự, cùng nội công của phái Tiêu Dao tuy cách dạy khác nhau nhưng chung một mục đích. Hơn nữa, từ nhỏ Mộ Dung Phục đã đọc rất nhiều loại võ công, nội công tu luyện tương đối giống Tiểu Vô Tướng Công, cho nên không cần quên tâm pháp lúc trước, cũng không phải lo kinh mạch sẽ hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Vương Ngữ Yên thấy hắn gật đầu không thôi, tiếp tục kéo cuốn lụa xuống nhìn, tự nhiên cũng vui mừng trong lòng, nếu Mộ Dung Phục cùng nàng học hết Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, sau này không đánh lại được thì có thể hút nội lực của người ta, mà hút nội lực không được nữa thì có thể chạy, ít nhất không phải lo sẽ mất mạng.
Chính là lúc đang vô cùng vui sướng, lại phát hiện Mộ Dung Phục “ba” một tiếng gập cuốn lụa lại, vẻ mặt đỏ bừng bừng, ho khụ khụ.
“Biểu ca, huynh không thoải mái sao?” Vương Ngữ Yên quýnh lên, liền muốn giơ tay sờ trán hắn. Ai ngờ, Mộ Dung Phục vội vàng nhảy lên, cách xa nàng hai ba trượng, sau đó ném cuốn lụa lên tay nàng, quay đầu lại, thở dài nói: “Muội…cách xa ta một chút.”
Vương Ngữ Yên nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên chợt nghĩ ra một chuyện, bèn vỗ đầu bản thân một cái, mở cuốn lụa ra, quả nhiên tất cả ghi chú trên tấm lụa đều được chú thích trên cơ thể một người con gái khỏa thân, hơn nữa…người con gái khỏa thân này có khuôn mặt của nàng! Bản thân lúc trước chỉ lo lấy bí kíp, lại quên mất trong bí kíp còn có một điểm quan trọng cần chú ý, cho nên trong lúc nhất thời đỏ bừng cả mặt, quẫn bách không nói nên lời.
Bà ngoại này có thú vui độc ác, nàng cũng không xen vào, chính là…Để Mộ Dung Phục xem bí kíp này, chẳng phải tương đương đưa ảnh khỏa thân của mình cho hắn? Nếu ở hiện đại mà nói, còn có thể coi đây là nghệ thuật thân thể, nhưng mà bây giờ là thời Tống, cái thứ này gọi là “dâm thư” đó.
“Biểu ca…” Nghĩ đến vừa rồi Mộ Dung Phục trong tay cầm ảnh khỏa thân, bên người lại là thiếu nữ xinh đẹp, cũng không khó hiểu tại sao hắn lại nhảy dựng lên, vội vàng ra ngoài hô hấp không khí trong lành. Hắn cũng hơn hai mươi, luôn luôn chờ nàng lớn lên, mỗi ngày chỉ nhìn thấy chứ không ăn được, nàng cũng có chút không đành lòng.
“Yên nhi, muội không phải sợ.” Mộ Dung Phục nhỏ giọng nói, ánh mắt không dám nhìn nàng, “Ta mặc dù…mặc dù rất muốn ngươi, nhưng trước khi thành thân, nhất định sẽ không vượt rào nửa bước.” Đồng thời, lúc này trong lòng hắn cũng âm thầm quyết định: chờ đến khi biểu muội qua sinh nhật mười lăm tuổi, kiểu gì cũng phải thành thân luôn!
Thấy hắn yêu thương và tôn trọng mình như thế, trong lòng Vương Ngữ Yên liền ấm áp vạn phần, thật ra trinh tiết cũng không phải là điểm mấu chốt của nàng, dù sao sau này cũng sẽ gả cho biểu ca, chỉ là lúc này tuổi của nàng thực sự còn quá nhỏ, mười bốn tuổi liền…Trong lòng nàng cảm thấy như vậy rất kỳ quái.
“Ta ra bên ngoài ngắm cảnh lát đã.” Mộ Dung Phục cố gắng đưa hô hấp trở lại bình thường. Lúc ra ngoài cũng không dám nhìn Vương Ngữ Yên lấy một cái, cắm đầu cắm cổ đẩy cửa ra ngoài.
Ôm lấy cuốn lụa là đầu sỏ của mọi chuyện, Vương Ngữ Yên cười to thành tiếng. Nghe được tiếng cười của nàng, bước chân của hắn hơi dừng lại, sau đó vội bước nhanh hơn, phảng phất như muốn thể hiện tâm tình đang nghiến răng nghiến lợi của chủ nhân.
Ở giữa cốc là một cái hồ to hình bầu dục, bên hồ hoa cỏ khó phân biệt, không ngừng khoe sắc, hơn nữa vào lúc ánh mặt trời chiếu xuống hồ lại tạo thành một dải cầu vồng bảy màu xinh đẹp. Trong không khí mang theo hơi nước trong lành và mùi hoa thơm mát, khiến cho người đến đây cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái vô cùng.
Mộ Dung Phục đứng ở bên hồ, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cũng không thể không bội phục Vô Nhai Tử và Lí Thu Thủy có thể xây dựng nơi này tài hoa như thế, quả nhiên chính là cảnh tiên, Lang Hoàn Phúc Địa. Lại nghĩ tới sau này một năm có thể cùng tiểu muội ở đây mấy tháng, nhân sinh cũng có thể coi là viên mãn.
Vương Ngữ Yên im hơi lặng tiếng, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, bước chân quỷ dị, bộ pháp tuyệt diệu, nghiêng đầu cười nói: “Biểu ca?”
Mộ Dung Phục cả kinh, sau đó liền lập tức phản ứng lại, vui vẻ nói: “Ngươi vừa học Lăng Ba Vi Bộ sao, quả thật là kỳ diệu, ngay cả ta cũng không phát giác ngươi tới gần.”
“Ta vừa đọc xong, cũng chưa thuần thục lắm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ngữ Yên hưng phấn đỏ bừng, “Nhưng mà ngay cả biểu ca cũng không phát giác ra, muội nếu sau này gặp phải nguy hiểm liền không sợ không trốn được.”
Mộ Dung Phục khụ một tiếng, lại hơi lùi ra xa nàng. Vương Ngữ Yên thấy thế, lại nhịn không được cười trộm trong lòng một trận, sau đó liền vênh mặt nói: “Ngồi xuống, muội đem Bắc Minh Thần Công đọc cho huynh nghe.”
Vì thế, Mộ Dung Phục dưới tâm lý tránh sắc đẹp như rắn rết, bắn đầu luyện tâm pháp Bắc Minh Thần Công một lần, tốc độ cũng không chậm, khiến cho Vương Ngữ Yên cảm thấy câu nói biến áp lực thành động lực cũng không phải là câu nói suông.
“Hai người chúng ta, tuy hai mà một, có ngươi học là được rồi, ta không học nữa. Công phu này tuy là lợi hại, nhưng người tập võ tu luyện nội công không dễ dàng gì, sau này huynh cũng đừng dùng loạn.” Vương Ngữ Yên cười tủm tỉm nói.
“Ta tuy rằng không phải là kẻ nhân từ, bất quá cũng sẽ không loạn dùng.” Mộ Dung Phục mở mắt ra, như cười như không nhìn nàng, “Muội cả ngày ở trước mặt ta bình luận thị phi phải trái, hơn nữa lại còn là một tấm gương lương thiện sáng chói, ta nào dám tùy tiện hút nội lực của người khác đây?”
Vương Ngữ Yên buồn cười: “Muội còn không biết, trong mắt huynh muội là người thích dạy dỗ người khác thế đấy, về sau muội mới không thèm dài dòng với huynh.” Trong lòng còn thầm oán trách, hồi còn nhỏ ta sợ hắn như Đường Tăng, hiện tại thì đến phiên hắn sợ ta dài dòng.
Một lúc sau hai người hái một ít trái cây, Mộ Dung Phục cũng bắt cá đem nướng, sau đó ngồi ăn cơm ngay bên hồ. Ăn no rồi, Vương Ngữ Yên lại sợ “no ấm sinh dâm dục”, liền vội lôi kéo Mộ Dung Phục cùng nhau luyện tập Lăng Ba Vi Bộ. Bộ pháp kia là dựa theo sáu mươi tư quẻ Kinh Dịch, khởi thừa chuyển hợp đúng lúc thì người bình thường không thể nhìn rõ được bộ pháp. Hau người một bước bay tới đông nam, bước tiếp theo lại tới tây bắc, hai người chân không ngừng đạp vào vách núi, nói nói cười cười.
“Hai bước tiếp theo thế nào nhỉ…A, ta nhớ ra rồi!” Vương Ngữ Yên vừa nghĩ ra, liền quên mất bên cạnh là vách núi, liền nghiêng mình qua. Mộ Dung Phục quá sợ hãi, vội vàng phóng qua túm cổ nàng, đạp vách núi mà đi.
“Đập đầu vào vách núi, đó là loại công phu gì hả?” Mộ Dung Phục kiểm tra đầu nàng, “Không bị đập hỏng rồi chứ…Nói mau, phu quân của muội là ai?”
“Biểu ca!” Vương Ngữ Yên 囧 囧 đẩy tay hắn ra, “chỗ này đập không đau mà!”
Vì thế sau một hồi đánh bậy đánh bạ, hai người này ngoại trừ phát hiện ra thạch thất và con đường ra khỏi cốc, còn phát hiện được đường vào.
Thỏ khôn còn đào hang, tất nhiên là Vô Nhai Tử và Lí Thu Thủy phải làm một con đường cho bản thân. Tuy rằng là ẩn cư trong cốc, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài mua một ít quần áo, cho nên mới có cái dây mây được giấu cẩn thận ở vách núi.
Hai người trèo lên theo dây mây, liền ra được khỏi cốc. Ngẩng đầu trong lên, chỉ thấy mây mù che đỉnh núi, mây mù vờn dưới chân, quả nhiên là khung cảnh thiên nhiên tráng lệ. Nơi này trong nguyên tác chính là đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên nhìn đỉnh núi kia, Vương Ngữ Yên tự dưng sinh ra một dự cảm kỳ quái.
Mộ Dung Phục cười khổ, thấy nàng ánh mắt hồn nhiên nhìn mình, đành phải trợn mắt nói dối: “Chẳng phải ngươi nói võ công kia cực kì cao thâm sao, ta tất nhiên phải vận chân khí trước, để cho kinh mạch thông suốt, đến lúc luyện sẽ tốt hơn.”
“Thì ra là huynh nóng lòng muốn luyện võ nha.” Mộ Dung Phục trước giờ chưa từng gạt nàng, cho nên Vương Ngữ Yên cũng không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn, vô cùng cao hứng mở túi ra, lấy ra được một mảnh lụa trắng, bên trên có chữ của Lý Thu Thủy, lúc đọc đến “Thần công thành tựu rồi, hãy tới Lang Hoàn Phúc Địa đọc cho kỳ hết các điển tịch nơi đây để biết hết gia số các môn phái trong thiên hạ mà dùng. Đừng gấp gáp, cứ thư thả, học xong rồi xuống núi, giết sạch đệ tử phái Tiêu Dao, nếu sót một người thì ta ở trên trời dưới đất cũng khắc khoải chưa tiêu mối hận” thì nàng không khỏi thở dài.
“Bí kíp có vấn đề sao?” Mộ Dung Phục thấy nàng vốn đang cao hứng, nhìn đến tấm lụa trắng liền nghệt mặt ra, không khỏi ôn tồn hỏi.
“Không phải, là ta nhớ đến chuyện xưa của bà ngoại.” Vương Ngữ Yên ngồi xuống bên cạnh Đoàn Dự, đem tấm lụa đưa cho hắn, “Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, huynh đem thần công tu luyện đi.”
Mộ Dung Phục chính là đang ước gì có chuyện để hắn dời đi lực chú ý của mình, vì vậy liền thả lỏng tinh thần, lắng nghe nàng nói. Vương Ngữ Yên vỗ vỗ cái túi, đem khúc mắc giữa Lý Thu Thủy, Thiên Sơn Đồng Mỗ và Vô Nhai Tử, còn có vị tiểu muội của Lý Thu Thủy chưa từng bao giờ xuất đầu lộ diện kể ra. Mộ Dung Phục chú ý nghe, cuối cùng cảm thán: “Thì ra Thiên Sơn Đồng Mỗ danh tiếng lẫy lừng cũng từng trải qua chuyện như vậy, thảo nào mà tính cách của bà ấy có sự biến đổi lớn, trách không được làm việc quái đản, thủ đoạn độc ác.”
“Theo lí mà nói, bà ngoại ta phải xin lỗi nàng ấy, nhưng mà ông ngoại sau đó cũng bỏ bà ngoại mà đi. Cuộc đời khổ ải, các nàng một người là không chiếm được, một người là bị mất đi, cũng không biết ai đáng thương hơn ai. Nhưng ta nghĩ, Đồng Mỗ ngay cả một chút kí ức vui vẻ cũng không có, tất nhiên trong lòng rất đau khổ.” Vương Ngữ Yên ngẩng đầu, nhìn bức tượng ngọc được tạc y như thật kia, nhẹ nhàng nói.
Mộ Dung Phục dựa vào bàn đá, nhìn Vương Ngữ Yên một lúc lâu, cười nói: “Yên nhi, ngươi quả thật không giống những người khác. Phụ thân và bà ngoại ngươi làm sai, ngươi không bao che người nhà, ngược lại đi đồng tình với Thiên Sơn Đồng Mỗ, người bị giang hồ kinh sợ, gọi là ác nhân.”
“Cũng không hẳn là vậy, ta kỳ thực cũng phân rõ thân sơ, cũng sẽ biện hộ cho người nhà.” Vương Ngữ Yên ngẫm nghĩ, “Cha ta tuy là phong lưu hoa tâm, nhưng với tư cách là vương gia nước Đại Lý thì ông cũng làm tròn bổn phận của mình. Bà ngoại tuy ích kỉ, nhưng nếu như không có bà ấy, thì sẽ không có nhiều sách để lại Vương gia như thế, và ta cũng sẽ không có được cuộc sống sung túc an lành.”
“Ngươi xử sự công chính nghiêm minh như vậy, khiến ta cũng có chút áp lực.” Mộ Dung Phục lấy bí kíp ra, thuận tay xoa nhẹ đầu nàng.
Vương Ngữ Yên thầm nghĩ, bản thân trong chuyện này chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc, đương nhiên khách quan công bằng, còn đối với Mộ Dung Phục…Nàng tươi cười nói: “Không sao, biểu ca ngươi có làm chuyện xấu, chỉ cần không phải là tội đại ác, ta nhất định sẽ đứng về phía huynh.”
Hai người đùa giỡn một hồi, Mộ Dung Phục liền tùy tiện mở ra một cuốn, để Vương Ngữ Yên dựa vào rồi hai người cùng xem.
“…Võ công bản phái cũng chẳng khác, cốt yếu đầu tiên là được gia tăng nội lực. Nội lực đầy đủ rồi, võ công trong thiên hạ ta đều dùng được, khác gì biển bắc, thuyền lớn thuyền nhỏ đều chở được, cá lớn cá nhỏ đều dung được. Cho nên nội lực là gốc, chiêu số là ngọn.”
“Nội lực là gốc, chiêu số là ngọn…” Mộ Dung Phục lí giải tám chữ này, “Nhìn bề ngoài mà nói, dường như có xung đột với vật đổi sao dời của Mộ Dung gia, nhưng tinh tế xem xét thấu đáo bên trong, chẳng những không có gì mâu thuẫn, mà chính là vô cùng thích hợp. Chiêu số là hình thức, nội lực là nội dung. Không có nội lực, có dù biết hết chiêu số cũng khó chống địch; đến lúc có nội lực hùng hậu làm trụ cột, muốn sử dụng vật đổi sao dời tự nhiên sẽ tăng nhanh tốc độ, dùng cũng thuận tay hơn.”
Hắn lại nhìn tiếp, nhẩm thầm nội công tâm quyết, nhíu mày nói: “Trên lụa ghi cách tu tập nội công, xem ra, tâm pháp này cũng không khác so với cách ta thường luyện.” Thì ra, võ công của Mộ Dung gia cũng hướng dẫn theo hướng tương tự, cùng nội công của phái Tiêu Dao tuy cách dạy khác nhau nhưng chung một mục đích. Hơn nữa, từ nhỏ Mộ Dung Phục đã đọc rất nhiều loại võ công, nội công tu luyện tương đối giống Tiểu Vô Tướng Công, cho nên không cần quên tâm pháp lúc trước, cũng không phải lo kinh mạch sẽ hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Vương Ngữ Yên thấy hắn gật đầu không thôi, tiếp tục kéo cuốn lụa xuống nhìn, tự nhiên cũng vui mừng trong lòng, nếu Mộ Dung Phục cùng nàng học hết Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, sau này không đánh lại được thì có thể hút nội lực của người ta, mà hút nội lực không được nữa thì có thể chạy, ít nhất không phải lo sẽ mất mạng.
Chính là lúc đang vô cùng vui sướng, lại phát hiện Mộ Dung Phục “ba” một tiếng gập cuốn lụa lại, vẻ mặt đỏ bừng bừng, ho khụ khụ.
“Biểu ca, huynh không thoải mái sao?” Vương Ngữ Yên quýnh lên, liền muốn giơ tay sờ trán hắn. Ai ngờ, Mộ Dung Phục vội vàng nhảy lên, cách xa nàng hai ba trượng, sau đó ném cuốn lụa lên tay nàng, quay đầu lại, thở dài nói: “Muội…cách xa ta một chút.”
Vương Ngữ Yên nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên chợt nghĩ ra một chuyện, bèn vỗ đầu bản thân một cái, mở cuốn lụa ra, quả nhiên tất cả ghi chú trên tấm lụa đều được chú thích trên cơ thể một người con gái khỏa thân, hơn nữa…người con gái khỏa thân này có khuôn mặt của nàng! Bản thân lúc trước chỉ lo lấy bí kíp, lại quên mất trong bí kíp còn có một điểm quan trọng cần chú ý, cho nên trong lúc nhất thời đỏ bừng cả mặt, quẫn bách không nói nên lời.
Bà ngoại này có thú vui độc ác, nàng cũng không xen vào, chính là…Để Mộ Dung Phục xem bí kíp này, chẳng phải tương đương đưa ảnh khỏa thân của mình cho hắn? Nếu ở hiện đại mà nói, còn có thể coi đây là nghệ thuật thân thể, nhưng mà bây giờ là thời Tống, cái thứ này gọi là “dâm thư” đó.
“Biểu ca…” Nghĩ đến vừa rồi Mộ Dung Phục trong tay cầm ảnh khỏa thân, bên người lại là thiếu nữ xinh đẹp, cũng không khó hiểu tại sao hắn lại nhảy dựng lên, vội vàng ra ngoài hô hấp không khí trong lành. Hắn cũng hơn hai mươi, luôn luôn chờ nàng lớn lên, mỗi ngày chỉ nhìn thấy chứ không ăn được, nàng cũng có chút không đành lòng.
“Yên nhi, muội không phải sợ.” Mộ Dung Phục nhỏ giọng nói, ánh mắt không dám nhìn nàng, “Ta mặc dù…mặc dù rất muốn ngươi, nhưng trước khi thành thân, nhất định sẽ không vượt rào nửa bước.” Đồng thời, lúc này trong lòng hắn cũng âm thầm quyết định: chờ đến khi biểu muội qua sinh nhật mười lăm tuổi, kiểu gì cũng phải thành thân luôn!
Thấy hắn yêu thương và tôn trọng mình như thế, trong lòng Vương Ngữ Yên liền ấm áp vạn phần, thật ra trinh tiết cũng không phải là điểm mấu chốt của nàng, dù sao sau này cũng sẽ gả cho biểu ca, chỉ là lúc này tuổi của nàng thực sự còn quá nhỏ, mười bốn tuổi liền…Trong lòng nàng cảm thấy như vậy rất kỳ quái.
“Ta ra bên ngoài ngắm cảnh lát đã.” Mộ Dung Phục cố gắng đưa hô hấp trở lại bình thường. Lúc ra ngoài cũng không dám nhìn Vương Ngữ Yên lấy một cái, cắm đầu cắm cổ đẩy cửa ra ngoài.
Ôm lấy cuốn lụa là đầu sỏ của mọi chuyện, Vương Ngữ Yên cười to thành tiếng. Nghe được tiếng cười của nàng, bước chân của hắn hơi dừng lại, sau đó vội bước nhanh hơn, phảng phất như muốn thể hiện tâm tình đang nghiến răng nghiến lợi của chủ nhân.
Ở giữa cốc là một cái hồ to hình bầu dục, bên hồ hoa cỏ khó phân biệt, không ngừng khoe sắc, hơn nữa vào lúc ánh mặt trời chiếu xuống hồ lại tạo thành một dải cầu vồng bảy màu xinh đẹp. Trong không khí mang theo hơi nước trong lành và mùi hoa thơm mát, khiến cho người đến đây cảm thấy tinh thần thoải mái sảng khoái vô cùng.
Mộ Dung Phục đứng ở bên hồ, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cũng không thể không bội phục Vô Nhai Tử và Lí Thu Thủy có thể xây dựng nơi này tài hoa như thế, quả nhiên chính là cảnh tiên, Lang Hoàn Phúc Địa. Lại nghĩ tới sau này một năm có thể cùng tiểu muội ở đây mấy tháng, nhân sinh cũng có thể coi là viên mãn.
Vương Ngữ Yên im hơi lặng tiếng, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, bước chân quỷ dị, bộ pháp tuyệt diệu, nghiêng đầu cười nói: “Biểu ca?”
Mộ Dung Phục cả kinh, sau đó liền lập tức phản ứng lại, vui vẻ nói: “Ngươi vừa học Lăng Ba Vi Bộ sao, quả thật là kỳ diệu, ngay cả ta cũng không phát giác ngươi tới gần.”
“Ta vừa đọc xong, cũng chưa thuần thục lắm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ngữ Yên hưng phấn đỏ bừng, “Nhưng mà ngay cả biểu ca cũng không phát giác ra, muội nếu sau này gặp phải nguy hiểm liền không sợ không trốn được.”
Mộ Dung Phục khụ một tiếng, lại hơi lùi ra xa nàng. Vương Ngữ Yên thấy thế, lại nhịn không được cười trộm trong lòng một trận, sau đó liền vênh mặt nói: “Ngồi xuống, muội đem Bắc Minh Thần Công đọc cho huynh nghe.”
Vì thế, Mộ Dung Phục dưới tâm lý tránh sắc đẹp như rắn rết, bắn đầu luyện tâm pháp Bắc Minh Thần Công một lần, tốc độ cũng không chậm, khiến cho Vương Ngữ Yên cảm thấy câu nói biến áp lực thành động lực cũng không phải là câu nói suông.
“Hai người chúng ta, tuy hai mà một, có ngươi học là được rồi, ta không học nữa. Công phu này tuy là lợi hại, nhưng người tập võ tu luyện nội công không dễ dàng gì, sau này huynh cũng đừng dùng loạn.” Vương Ngữ Yên cười tủm tỉm nói.
“Ta tuy rằng không phải là kẻ nhân từ, bất quá cũng sẽ không loạn dùng.” Mộ Dung Phục mở mắt ra, như cười như không nhìn nàng, “Muội cả ngày ở trước mặt ta bình luận thị phi phải trái, hơn nữa lại còn là một tấm gương lương thiện sáng chói, ta nào dám tùy tiện hút nội lực của người khác đây?”
Vương Ngữ Yên buồn cười: “Muội còn không biết, trong mắt huynh muội là người thích dạy dỗ người khác thế đấy, về sau muội mới không thèm dài dòng với huynh.” Trong lòng còn thầm oán trách, hồi còn nhỏ ta sợ hắn như Đường Tăng, hiện tại thì đến phiên hắn sợ ta dài dòng.
Một lúc sau hai người hái một ít trái cây, Mộ Dung Phục cũng bắt cá đem nướng, sau đó ngồi ăn cơm ngay bên hồ. Ăn no rồi, Vương Ngữ Yên lại sợ “no ấm sinh dâm dục”, liền vội lôi kéo Mộ Dung Phục cùng nhau luyện tập Lăng Ba Vi Bộ. Bộ pháp kia là dựa theo sáu mươi tư quẻ Kinh Dịch, khởi thừa chuyển hợp đúng lúc thì người bình thường không thể nhìn rõ được bộ pháp. Hau người một bước bay tới đông nam, bước tiếp theo lại tới tây bắc, hai người chân không ngừng đạp vào vách núi, nói nói cười cười.
“Hai bước tiếp theo thế nào nhỉ…A, ta nhớ ra rồi!” Vương Ngữ Yên vừa nghĩ ra, liền quên mất bên cạnh là vách núi, liền nghiêng mình qua. Mộ Dung Phục quá sợ hãi, vội vàng phóng qua túm cổ nàng, đạp vách núi mà đi.
“Đập đầu vào vách núi, đó là loại công phu gì hả?” Mộ Dung Phục kiểm tra đầu nàng, “Không bị đập hỏng rồi chứ…Nói mau, phu quân của muội là ai?”
“Biểu ca!” Vương Ngữ Yên 囧 囧 đẩy tay hắn ra, “chỗ này đập không đau mà!”
Vì thế sau một hồi đánh bậy đánh bạ, hai người này ngoại trừ phát hiện ra thạch thất và con đường ra khỏi cốc, còn phát hiện được đường vào.
Thỏ khôn còn đào hang, tất nhiên là Vô Nhai Tử và Lí Thu Thủy phải làm một con đường cho bản thân. Tuy rằng là ẩn cư trong cốc, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài mua một ít quần áo, cho nên mới có cái dây mây được giấu cẩn thận ở vách núi.
Hai người trèo lên theo dây mây, liền ra được khỏi cốc. Ngẩng đầu trong lên, chỉ thấy mây mù che đỉnh núi, mây mù vờn dưới chân, quả nhiên là khung cảnh thiên nhiên tráng lệ. Nơi này trong nguyên tác chính là đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên nhìn đỉnh núi kia, Vương Ngữ Yên tự dưng sinh ra một dự cảm kỳ quái.
/53
|