Vương Vũ Hoành đánh một trận chiến, khiến thanh danh Vương tộc rực rỡ như mặt trời ban trưa. Cuộc sống ở Hải Thành bề nổi không có gì xáo trộn, nhưng thế giới ngầm lại đang hỗn loạn.
Cống ngầm bị kiểm soát vô cùng chặt chẽ. Những thế lực ngầm, vốn lẩn khuất vô hình của Trần gia tại Hải Thành, cũng dần dần bị phơi ra ánh sáng.
Đông Vinh là một kẻ như vậy. Hắn mở một công ty kinh doanh nhỏ, dưới trướng của Thanh Hải. Về lý thuyết mà nói hắn theo phe Vương tộc. Nhưng, thật ra, hắn là tay sai ngầm cho Trần gia, là một trong rất nhiều mắt xích ngầm tại thành phố này.
Những ngày này, Đỗ Vinh như đứng đống lửa ngồi đống than. Hắn luôn lo nghĩ làm sao có thể bảo toàn được mạng sống, bảo toàn được gia đình. Người trong giang hồ, thân bất do kỉ. Để sống sót giữa nhiều chiều gió cuốn, đám cỏ cây như hắn buộc phải nghiêng về một bên, nào có dám đứng thẳng.
Hắn nghiêng về một bên rồi, giờ gió ở chiều ngược lại bỗng chốc biến thành bão tố.
Làm sao để chống chọi được cơn bão này.
Hắn đi đi lại lại, suy suy nghĩ nghĩ.
- Ông à! Ông lại đây mà xem! Ở trường thằng con ông bị người ta đánh cho nhập viện kia kìa!! Ông không ra mà giải quyết cho nó, ông còn ở đây làm cái gì?!! Trời ơi, chồng không ra chồng, con không ra con!!
Tiếng vợ hắn cất lên chua loét. Đỗ Vinh bực mình! Chỉ chuyện cỏn con này mà cũng đi làm phiền hắn lo toan đại sự. Nhưng, hắn không dám nói ra, hắn vốn sợ vợ.
- Chuyện trẻ con đánh nhau, bà tự giải quyết đi. Thế đứa bên kia là ai, có vai vế gì không?
- Tôi chỉ biết nó tên Vương Thành Văn, mẹ nó làm công nhân gần chợ cá.
- Chỉ là con một đứa công nhân, dẫn mấy đứa tới đập cho một trận là được rồi. Bà đừng làm quá tay là được, tôi còn phải lo công chuyện.
Đuổi được mụ vợ đi xong, bỗng điện thoại réo vang. Đỗ Vinh giật nảy mình, chạy ra nghe điện thoại. Là người kết nối bên Trần gia.
- Đỗ Vinh này. Gần đây bên Vương Nghiệp và Phạm Thị cũng làm căng lắm. Tạm thời phải án binh bất động. Nếu có chuyện gì, cũng cố gắng mà hoà giải, đừng làm lớn chuyện.
Hắn vâng vâng dạ dạ. Nịnh nọt vài câu, sau đó cúp máy. Hắn cũng đâu dại đến mức gây ra động tĩnh gì quá to lớn. Liệu thằng con mình đánh nhau, có nên bỏ qua không nhỉ?
Bỗng chuông điện thoại lại reo.
Là bên Thanh Hải. Là ngài quản lý Trương Minh Quang.
- E hèm! Dạo này làm ăn thế nào?
- Không.. không có gì ạ! Công việc vẫn tốt anh ạ! - Đỗ Vinh lắp bắp. Quản lý gọi điện hỏi han, vốn không có gì lạ, nhưng giờ là thời điểm nhạy cảm, hắn cũng rất nhạy cảm.
- Ừ! Vậy thì tốt. Mà mình bảo này, hôm qua con trai cậu có đánh nhau với con nhà người ta. Nhà đó lại có chút họ hàng với mình, cậu cố gắng đừng làm lớn chuyện nhé.
Cúp máy.
Há! Lại là người nhà của ngài quản lý! Chết rồi! Mà sao câu này nghe quen quen. Đừng làm lớn chuyện. Chẳng lẽ vừa rồi phía Trần gia cũng dặn hắn đừng làm lớn chuyện, là vì chuyện này sao? Không, chắc là trùng hợp thôi.
Nhưng mà,,kiểu gì cũng phải gọi mụ vợ về.
Hắn vừa chuẩn bị chạy đi, điện thoại lại reo. Hắn nóng nảy nghe điện. Ai đó? Hắn gần như quát lên.
- Ông nội mày là Phạm Viết Phương.
- Phạm Viết Phương thì sao? Có biết ta đang bận...
Đang nói giữa chừng, hắn bỗng nhiên nhận ra điều gì. Hắn nhìn lại số điện thoại.
Bỏ mẹ! Là mã đường dây của Phạm thị. Hắn không biết mình có làm gì đắc tội Phạm thị, nhưng đầu dây bên kia, chắc chắn là... Phạm Viết Phương!
- A...a! Thầy Phương ạ! Thầy có gì dặn dò con ạ? Con xin cung kính lắng nghe.
- Mả cha mày! Mày thích làm lớn chuyện phải không? Mày thích làm lớn chuyện ông nội mày sẵn sàng làm lớn chuyện này với mày. Mày nghĩ ông nội mày dễ bị mày chọc thế à?!
Cả đời cũng không ngờ rằng được một đại nhân vật như Phạm Viết Phương gọi tới, lại còn bị chửi một trận, làm Đỗ Vinh sợ hãi run rẩy.
- Bẩm.. bẩm thầy! Con đâu dám ạ...
- Mả cha mày! Vương Thành Văn, mày mà dám động vào nó, tao lột da cả nhà mày!
Cúp máy.
Đỗ Vinh không chạy được nữa rồi. Hắn bò, bò bằng 4 chân ra ngoài cửa. Vừa bò vừa la toáng lên. Hắn phải gọi mụ vợ về.
Hoạ sát thân rồi. Trần gia nói là đừng gây động tĩnh, hắn còn chưa hiểu. Người của Vương Nghiệp, bóng gió một hồi, hắn đã ngờ ngợ. Nhưng đến tận Phạm Viết Phương cũng chỉ đích danh Vương Thành Văn!
Thằng nhãi con này là ai mà Tam Đại gia tộc phải nhúng tay vào?
Vương Thành Văn, chẳng lẽ là “Vương” đó?
Dù có là người nhà họ Vương, thì cũng chỉ cần họ Vương lo thôi nha, đến Phạm Viết Phương cũng phải lên tiếng?
Đỗ Vinh không nghĩ được gì nữa, giờ không phải lúc để nghĩ.
Hắn vừa bò, vừa la hét.
Mụ vợ hắn đã ra khỏi nhà rồi.
Phen này lớn chuyện rồi.
Cống ngầm bị kiểm soát vô cùng chặt chẽ. Những thế lực ngầm, vốn lẩn khuất vô hình của Trần gia tại Hải Thành, cũng dần dần bị phơi ra ánh sáng.
Đông Vinh là một kẻ như vậy. Hắn mở một công ty kinh doanh nhỏ, dưới trướng của Thanh Hải. Về lý thuyết mà nói hắn theo phe Vương tộc. Nhưng, thật ra, hắn là tay sai ngầm cho Trần gia, là một trong rất nhiều mắt xích ngầm tại thành phố này.
Những ngày này, Đỗ Vinh như đứng đống lửa ngồi đống than. Hắn luôn lo nghĩ làm sao có thể bảo toàn được mạng sống, bảo toàn được gia đình. Người trong giang hồ, thân bất do kỉ. Để sống sót giữa nhiều chiều gió cuốn, đám cỏ cây như hắn buộc phải nghiêng về một bên, nào có dám đứng thẳng.
Hắn nghiêng về một bên rồi, giờ gió ở chiều ngược lại bỗng chốc biến thành bão tố.
Làm sao để chống chọi được cơn bão này.
Hắn đi đi lại lại, suy suy nghĩ nghĩ.
- Ông à! Ông lại đây mà xem! Ở trường thằng con ông bị người ta đánh cho nhập viện kia kìa!! Ông không ra mà giải quyết cho nó, ông còn ở đây làm cái gì?!! Trời ơi, chồng không ra chồng, con không ra con!!
Tiếng vợ hắn cất lên chua loét. Đỗ Vinh bực mình! Chỉ chuyện cỏn con này mà cũng đi làm phiền hắn lo toan đại sự. Nhưng, hắn không dám nói ra, hắn vốn sợ vợ.
- Chuyện trẻ con đánh nhau, bà tự giải quyết đi. Thế đứa bên kia là ai, có vai vế gì không?
- Tôi chỉ biết nó tên Vương Thành Văn, mẹ nó làm công nhân gần chợ cá.
- Chỉ là con một đứa công nhân, dẫn mấy đứa tới đập cho một trận là được rồi. Bà đừng làm quá tay là được, tôi còn phải lo công chuyện.
Đuổi được mụ vợ đi xong, bỗng điện thoại réo vang. Đỗ Vinh giật nảy mình, chạy ra nghe điện thoại. Là người kết nối bên Trần gia.
- Đỗ Vinh này. Gần đây bên Vương Nghiệp và Phạm Thị cũng làm căng lắm. Tạm thời phải án binh bất động. Nếu có chuyện gì, cũng cố gắng mà hoà giải, đừng làm lớn chuyện.
Hắn vâng vâng dạ dạ. Nịnh nọt vài câu, sau đó cúp máy. Hắn cũng đâu dại đến mức gây ra động tĩnh gì quá to lớn. Liệu thằng con mình đánh nhau, có nên bỏ qua không nhỉ?
Bỗng chuông điện thoại lại reo.
Là bên Thanh Hải. Là ngài quản lý Trương Minh Quang.
- E hèm! Dạo này làm ăn thế nào?
- Không.. không có gì ạ! Công việc vẫn tốt anh ạ! - Đỗ Vinh lắp bắp. Quản lý gọi điện hỏi han, vốn không có gì lạ, nhưng giờ là thời điểm nhạy cảm, hắn cũng rất nhạy cảm.
- Ừ! Vậy thì tốt. Mà mình bảo này, hôm qua con trai cậu có đánh nhau với con nhà người ta. Nhà đó lại có chút họ hàng với mình, cậu cố gắng đừng làm lớn chuyện nhé.
Cúp máy.
Há! Lại là người nhà của ngài quản lý! Chết rồi! Mà sao câu này nghe quen quen. Đừng làm lớn chuyện. Chẳng lẽ vừa rồi phía Trần gia cũng dặn hắn đừng làm lớn chuyện, là vì chuyện này sao? Không, chắc là trùng hợp thôi.
Nhưng mà,,kiểu gì cũng phải gọi mụ vợ về.
Hắn vừa chuẩn bị chạy đi, điện thoại lại reo. Hắn nóng nảy nghe điện. Ai đó? Hắn gần như quát lên.
- Ông nội mày là Phạm Viết Phương.
- Phạm Viết Phương thì sao? Có biết ta đang bận...
Đang nói giữa chừng, hắn bỗng nhiên nhận ra điều gì. Hắn nhìn lại số điện thoại.
Bỏ mẹ! Là mã đường dây của Phạm thị. Hắn không biết mình có làm gì đắc tội Phạm thị, nhưng đầu dây bên kia, chắc chắn là... Phạm Viết Phương!
- A...a! Thầy Phương ạ! Thầy có gì dặn dò con ạ? Con xin cung kính lắng nghe.
- Mả cha mày! Mày thích làm lớn chuyện phải không? Mày thích làm lớn chuyện ông nội mày sẵn sàng làm lớn chuyện này với mày. Mày nghĩ ông nội mày dễ bị mày chọc thế à?!
Cả đời cũng không ngờ rằng được một đại nhân vật như Phạm Viết Phương gọi tới, lại còn bị chửi một trận, làm Đỗ Vinh sợ hãi run rẩy.
- Bẩm.. bẩm thầy! Con đâu dám ạ...
- Mả cha mày! Vương Thành Văn, mày mà dám động vào nó, tao lột da cả nhà mày!
Cúp máy.
Đỗ Vinh không chạy được nữa rồi. Hắn bò, bò bằng 4 chân ra ngoài cửa. Vừa bò vừa la toáng lên. Hắn phải gọi mụ vợ về.
Hoạ sát thân rồi. Trần gia nói là đừng gây động tĩnh, hắn còn chưa hiểu. Người của Vương Nghiệp, bóng gió một hồi, hắn đã ngờ ngợ. Nhưng đến tận Phạm Viết Phương cũng chỉ đích danh Vương Thành Văn!
Thằng nhãi con này là ai mà Tam Đại gia tộc phải nhúng tay vào?
Vương Thành Văn, chẳng lẽ là “Vương” đó?
Dù có là người nhà họ Vương, thì cũng chỉ cần họ Vương lo thôi nha, đến Phạm Viết Phương cũng phải lên tiếng?
Đỗ Vinh không nghĩ được gì nữa, giờ không phải lúc để nghĩ.
Hắn vừa bò, vừa la hét.
Mụ vợ hắn đã ra khỏi nhà rồi.
Phen này lớn chuyện rồi.
/802
|