Chương 785: Thăm dò
Từ trên Phượng Hoàng Cung nhìn xuống, có thể thấy được toàn bộ diễn biến của Ngũ Hành Kỳ Hội.
Hà Chí Thương đứng đó, tay nắm lấy chiếc xe lăn mà Phạm công đang ngồi.
“Cậu nghĩ rằng nếu thế giới này thay đổi, ai sẽ là người làm nó đổi thay? Cậu muốn trông chờ vào ai khác làm chuyện ấy hay sao? Tại sao không phải là chúng ta?”
Lời nói của Vương Bá Thế lại vọng về. Phải rồi, không ai khác. Phải là bây giờ, phải là thời đại này, phải là chúng ta.
- Bẩm, có Ủy viên Hội đồng Mộc Hành Kinh, Vân Như Tài xin yết kiến.
Hầu cận của hắn, gọi là tiểu Luận, bước tới thưa.
- Ừm, mời hắn vào đi.
===
Đây không phải lần đầu tiên Vân Như Tài được diện kiến Hà Chí Thương, hoặc có thể nói, là 1 trong những phân thân của Ngài. Nhớ lại lần đầu tiên theo chân người đỡ đầu của hắn, Nguyên Chủ tịch Thành phố Tần Vũ Minh, cũng là người thuộc Ngũ Đại Gia tộc, được vinh dự yết kiến Bắc Hoàng Điện hạ tại Mộc Hành Kinh, thanh niên 27 tuổi Vân Như Tài khi ấy đã to gan lớn mật đề xuất nên kế hoạch tái cấu trúc lại vùng Tứ Vân Sơn.
Dù rằng phải đối mặt với 1 Chí Tôn Cường giả là cỡ nào áp lực, cỡ nào sợ hãi, nhưng hắn đã đủ lấy ra phần can đảm ấy, cũng phải nói là sự liều lĩnh tột cùng. Nhưng sự liều lĩnh của hắn đã đạt được kết quả mong cầu. Bằng cách đưa ra những luận điểm gãy gọn và hợp lí, hắn đã lọt vào mắt xanh của Điện hạ.
“Thần cam tâm nguyện làm hòn đá lót lên con đường Bá Nghiệp của Điện hạ”
Đây là câu nói cuồng ngạo xấc láo nhất mà hắn có thể nói ra, đồng thời cũng là tấm vé đưa hắn lên đoạn đầu đài nếu không đạt được mục đích.
May mắn cho hắn, ngụ ý trong câu nói này, dường như Hà Chí Thương đã nắm được.
Đó là lần diện kiến duy nhất trong suốt mấy năm sau đó, khi Vân Như Tài vẫn còn là 1 chân Thư kí Hội đồng, cho tới tận khi hắn được cất nhắc lên làm Ủy viên. Chỉ vài cuộc họp Hội đồng, vài lời chiếu chỉ, đủ để hắn hiểu rằng Bắc Hoàng đang hậu thuẫn cho kế hoạch của mình, từ đó mà hắn suôn sẻ triển khai tới tận bước này.
Sáp nhập Tứ Đại Tiên Phái, bình ổn vùng Tứ Vân Sơn.
Hà Chí Thương đương nhiên cũng hiểu rằng nhiêu đó chưa phải mục đích cuối cùng của Vân Như Tài. Bản thân hắn cũng đang chờ đợi. Chờ đợi xem kẻ thú vị này sẽ mang tới cho hắn sự kinh ngạc nào.
===
- Các vấn đề của Tứ Vân Sơn, ngươi triển khai rất tốt.
- Được nhận lời khen này của Điện hạ, mọi công sức của vi thần đều chẳng còn đáng kể là bao. Tất cả đều là nhờ ân điển của Điện hạ.
- À, đây là Phạm công, hẳn ngươi đã từng nghe danh nhỉ?
Vân Như Tài liếc nhìn lão già hom hem đang ngồi còng queo trên chiếc xe lăn.
Phạm Kim Lân, lão cáo già đã sống tới 180 tuổi, thọ mệnh so với thường nhân cũng là hiếm thấy, nhưng suy cho cùng cũng chẳng thể đọ lại tuế nguyệt, trông lão đã gần đất xa trời lắm rồi. Tuy vậy, ánh mắt sắc lẻm kia vẫn khiến Vân Như Tài phải lạnh buốt sống lưng. Thuở còn tại vị, người cha nuôi của hắn, Tần Vũ Minh cũng rất e ngại lão già này.
Thuở xa xưa, Phạm tộc không chỉ là 1 thế lực tại Thủy Hành Kinh, mà ngay tại Mộc Hành Kinh cũng im đậm dấu ấn của họ. Phạm tộc ở Mộc Hành Kinh đã suy yếu sức ảnh hưởng theo năm tháng, và Tần Vũ Minh chính là người chốt hạ cú đánh cuối cùng nhằm triệt để triệt tiêu thế lực này. Thứ thế lực mà ông ta đã nhiều lần thủ thỉ với Vân Như Tài, là dòng dõi của quỷ dữ.
Ngũ Đại Gia Tộc đất Bắc Hà xem chừng cũng không thân ái thuận hòa như thế nhân vẫn nghĩ.
Ánh mắt lạnh buốt như băng kia dường như đang soi thấu tâm can Vân Như Tài. Hơn bao giờ hết, hắn ý thức được, đối thủ đáng gờm nhất trong trận cờ tại Kim Tinh Hội này chính là kẻ đã 1 chân bước xuống mồ kia.
- Nào, cũng đã tới rồi, cùng ta quan sát chút Kim Tinh Hội, chỗ này cũng là vị trí thuận lợi nhất đấy.
Hà Chí Thương vô cùng xởi lởi với thuộc cấp. Hắn xưa nay luôn giữ hình ảnh hiền hòa gần gũi ấy. Vân Như Tài sau đôi lời lễ độ, cũng không từ chối thành ý, lớn mật đứng sóng vai với Bắc Hoàng.
- Năm nay phía Tiên Phái có vẻ có động lực khá cao, thành tích hẳn phải tốt hơn năm ngoái - Hà Chí Thương nhận định. Lời này nói ra từ miệng 1 Chí Tôn Cường giả, xem chừng ắt hẳn không sai.
- Cũng nhờ ân điển của Điện hạ. Năm ngoái đạt hạng cao nhất là Mai Sơn, đứng thứ 187. Trong cuộc đua vài chục nghìn người thế này, kì thực lọt top 200 đã là chuyện không dễ dàng, nhưng so với uy danh Tiên Phái năm đó vẫn thật là 1 trời 1 vực, khiến người ta cảm thán khôn nguôi.
- Đúng vậy, so với Kim Tinh Hội 16 năm trước, Diệt Vô Sắc tụ Đan tới mức kinh hồn, 1 mình khuấy đảo tứ phương, tới trận chung kết còn mượn Tỉnh Nhân Chung mà dẫn phát Thiên Kiếp kinh hoàng, đúng là để lại ấn tượng quá sâu đậm, để lại cái bóng mà các thế hệ sau thật sự chẳng cách nào vượt qua.
Hà Chí Thương nhắc tới Diệt Vô Sắc, nhưng kì thực lại nhớ tới 1 bóng hình khác. Vì năm đó cũng là năm Hoàng Bích Thanh rời bỏ hắn mà đến phương Nam xa xôi, gả cho 1 tên phế vật. Những năm trước đó, Kim Tinh Võ Hội vẫn là nơi mà nàng ta tung hoành, khắc sâu danh tiếng Cầm Ma đầy khiếp sợ trong lòng mỗi người.
Vân Như Tài lại khẽ liếc nhìn lão già họ Phạm. Hà Chí Thương dường như vô tình nhắc tới Diệt Vô Sắc, hắn muốn nhân cơ hội thăm dò xem có chút hỗn loạn Khí lực nào phát ra từ phía lão già ấy hay không.
Tuyệt nhiên chẳng chút dao động. Dù rằng ở độ tuổi 180, Khí lực đã suy yếu tới mức gần như không tồn tại, nhưng tinh ý 1 chút vẫn có thể cảm nhận được sự vững chãi đến lạnh người từ kẻ chưởng quản gia tộc đầy sự bí hiểm này. Thân thể lão chỉ còn chút hơi tàn, nhưng tinh thần của lão vẫn rắn chắc như thép nguội.
- Điện hạ à, nhắc lại năm đó, quả nhiên vẫn là 1 cảnh tượng rực rỡ tráng lệ. Dưới ánh dương quang ngập tràn đại đức của Người, đất Bắc Hà lại có thể sản sinh ra 1 nhân tài như vậy, giây phút ấy, vi thần đã chắc như đinh đóng cột rằng Diệt Vô Sắc rồi sẽ trở thành 1 bề tôi đắc lực cho Bá Nghiệp của Điện hạ. Cải tổ Tứ Vân Sơn, chọn Diệt Vô Sắc làm trọng tâm của Tiên Đạo, toàn bộ kế hoạch của kẻ hạ thần, cũng là vì mục đích ấy, để đại nghiệp của Điện hạ được thành công rực rỡ. Chỉ là, ngay khi Diệt Vô Sắc vừa trở lại Tứ Vân Sơn, tình cờ làm sao lại có dấu vết hành động của Ám Hành Hội, chuyện cũng thật là trớ trêu, chẳng hay… Phạm lão công có hay biết gì chăng?
Phạm Kim Lân vẫn ngồi yên trên xe đẩy, gương mặt chẳng biểu lộ chút biến chuyển. Lời nói của Vân Như Tài cứ như gió thổi ngoài khơi xa, chẳng tác động được mảy may tới lão.
- Ha ha, - Hà Chí Thương chỉ tủm tỉm cười - Phạm công tuổi cao sức yếu, từ lâu đã không quản chuyện của Phạm tộc nữa rồi. Ám Hành Hội với Phạm tộc cũng chỉ là hợp tác làm ăn, chẳng riêng gì Phạm tộc, Ngũ Đại Gia tộc, bao gồm cả Hà tộc của ta cũng không ngoại lệ. Mấy chuyện dân gian đồn thổi đúng là lí thú thật, nhưng Vân khanh cũng đừng quá tin nhé.
Vân Như Tài cũng phá lên cười.
- Ra vậy, hóa ra chỉ là chuyện dân gian, hạ thần lại quá ngây thơ rồi. - Nói rồi, hắn lại chuyển chủ đề - Điện hạ, Điện hạ có mắt ngọc sáng soi, kính hỏi năm nay, Tứ Phái của Tứ Vân Sơn có chút thể hiện nào khiến ngài vừa mắt?
- Hà hà, Mai Sơn quả nhiên không hổ danh, xem chừng có thể leo tới hạng 150 cũng không phải quá sức, còn cao hơn cũng chưa biết chừng. Quyết tâm rất lớn, quả nhiên diệu kiến của Vân khanh có tác dụng. Nhưng xem nào… Trúc Sơn… ồ…
Nhìn thấy phản ứng này của Hà Chí Thương, Vân Như Tài ngay lập tức phóng Nhãn lực theo hướng nhìn của Ngài. Sau đó, hắn phải dò lại lần nữa xem mình có đang theo dấu nhầm hay không. Chẳng lẽ Bắc Hoàng Đại nhân lại đang dõi theo 1 tên Tạp vụ?
Ngay sau đó, hắn lại thấy có gì đấy không đúng. Tên Tạp vụ này dường như chỉ sử dụng 1 chiêu thức duy nhất.
- Tiên… Tiên Nhân Chỉ Lộ?
Từ trên Phượng Hoàng Cung nhìn xuống, có thể thấy được toàn bộ diễn biến của Ngũ Hành Kỳ Hội.
Hà Chí Thương đứng đó, tay nắm lấy chiếc xe lăn mà Phạm công đang ngồi.
“Cậu nghĩ rằng nếu thế giới này thay đổi, ai sẽ là người làm nó đổi thay? Cậu muốn trông chờ vào ai khác làm chuyện ấy hay sao? Tại sao không phải là chúng ta?”
Lời nói của Vương Bá Thế lại vọng về. Phải rồi, không ai khác. Phải là bây giờ, phải là thời đại này, phải là chúng ta.
- Bẩm, có Ủy viên Hội đồng Mộc Hành Kinh, Vân Như Tài xin yết kiến.
Hầu cận của hắn, gọi là tiểu Luận, bước tới thưa.
- Ừm, mời hắn vào đi.
===
Đây không phải lần đầu tiên Vân Như Tài được diện kiến Hà Chí Thương, hoặc có thể nói, là 1 trong những phân thân của Ngài. Nhớ lại lần đầu tiên theo chân người đỡ đầu của hắn, Nguyên Chủ tịch Thành phố Tần Vũ Minh, cũng là người thuộc Ngũ Đại Gia tộc, được vinh dự yết kiến Bắc Hoàng Điện hạ tại Mộc Hành Kinh, thanh niên 27 tuổi Vân Như Tài khi ấy đã to gan lớn mật đề xuất nên kế hoạch tái cấu trúc lại vùng Tứ Vân Sơn.
Dù rằng phải đối mặt với 1 Chí Tôn Cường giả là cỡ nào áp lực, cỡ nào sợ hãi, nhưng hắn đã đủ lấy ra phần can đảm ấy, cũng phải nói là sự liều lĩnh tột cùng. Nhưng sự liều lĩnh của hắn đã đạt được kết quả mong cầu. Bằng cách đưa ra những luận điểm gãy gọn và hợp lí, hắn đã lọt vào mắt xanh của Điện hạ.
“Thần cam tâm nguyện làm hòn đá lót lên con đường Bá Nghiệp của Điện hạ”
Đây là câu nói cuồng ngạo xấc láo nhất mà hắn có thể nói ra, đồng thời cũng là tấm vé đưa hắn lên đoạn đầu đài nếu không đạt được mục đích.
May mắn cho hắn, ngụ ý trong câu nói này, dường như Hà Chí Thương đã nắm được.
Đó là lần diện kiến duy nhất trong suốt mấy năm sau đó, khi Vân Như Tài vẫn còn là 1 chân Thư kí Hội đồng, cho tới tận khi hắn được cất nhắc lên làm Ủy viên. Chỉ vài cuộc họp Hội đồng, vài lời chiếu chỉ, đủ để hắn hiểu rằng Bắc Hoàng đang hậu thuẫn cho kế hoạch của mình, từ đó mà hắn suôn sẻ triển khai tới tận bước này.
Sáp nhập Tứ Đại Tiên Phái, bình ổn vùng Tứ Vân Sơn.
Hà Chí Thương đương nhiên cũng hiểu rằng nhiêu đó chưa phải mục đích cuối cùng của Vân Như Tài. Bản thân hắn cũng đang chờ đợi. Chờ đợi xem kẻ thú vị này sẽ mang tới cho hắn sự kinh ngạc nào.
===
- Các vấn đề của Tứ Vân Sơn, ngươi triển khai rất tốt.
- Được nhận lời khen này của Điện hạ, mọi công sức của vi thần đều chẳng còn đáng kể là bao. Tất cả đều là nhờ ân điển của Điện hạ.
- À, đây là Phạm công, hẳn ngươi đã từng nghe danh nhỉ?
Vân Như Tài liếc nhìn lão già hom hem đang ngồi còng queo trên chiếc xe lăn.
Phạm Kim Lân, lão cáo già đã sống tới 180 tuổi, thọ mệnh so với thường nhân cũng là hiếm thấy, nhưng suy cho cùng cũng chẳng thể đọ lại tuế nguyệt, trông lão đã gần đất xa trời lắm rồi. Tuy vậy, ánh mắt sắc lẻm kia vẫn khiến Vân Như Tài phải lạnh buốt sống lưng. Thuở còn tại vị, người cha nuôi của hắn, Tần Vũ Minh cũng rất e ngại lão già này.
Thuở xa xưa, Phạm tộc không chỉ là 1 thế lực tại Thủy Hành Kinh, mà ngay tại Mộc Hành Kinh cũng im đậm dấu ấn của họ. Phạm tộc ở Mộc Hành Kinh đã suy yếu sức ảnh hưởng theo năm tháng, và Tần Vũ Minh chính là người chốt hạ cú đánh cuối cùng nhằm triệt để triệt tiêu thế lực này. Thứ thế lực mà ông ta đã nhiều lần thủ thỉ với Vân Như Tài, là dòng dõi của quỷ dữ.
Ngũ Đại Gia Tộc đất Bắc Hà xem chừng cũng không thân ái thuận hòa như thế nhân vẫn nghĩ.
Ánh mắt lạnh buốt như băng kia dường như đang soi thấu tâm can Vân Như Tài. Hơn bao giờ hết, hắn ý thức được, đối thủ đáng gờm nhất trong trận cờ tại Kim Tinh Hội này chính là kẻ đã 1 chân bước xuống mồ kia.
- Nào, cũng đã tới rồi, cùng ta quan sát chút Kim Tinh Hội, chỗ này cũng là vị trí thuận lợi nhất đấy.
Hà Chí Thương vô cùng xởi lởi với thuộc cấp. Hắn xưa nay luôn giữ hình ảnh hiền hòa gần gũi ấy. Vân Như Tài sau đôi lời lễ độ, cũng không từ chối thành ý, lớn mật đứng sóng vai với Bắc Hoàng.
- Năm nay phía Tiên Phái có vẻ có động lực khá cao, thành tích hẳn phải tốt hơn năm ngoái - Hà Chí Thương nhận định. Lời này nói ra từ miệng 1 Chí Tôn Cường giả, xem chừng ắt hẳn không sai.
- Cũng nhờ ân điển của Điện hạ. Năm ngoái đạt hạng cao nhất là Mai Sơn, đứng thứ 187. Trong cuộc đua vài chục nghìn người thế này, kì thực lọt top 200 đã là chuyện không dễ dàng, nhưng so với uy danh Tiên Phái năm đó vẫn thật là 1 trời 1 vực, khiến người ta cảm thán khôn nguôi.
- Đúng vậy, so với Kim Tinh Hội 16 năm trước, Diệt Vô Sắc tụ Đan tới mức kinh hồn, 1 mình khuấy đảo tứ phương, tới trận chung kết còn mượn Tỉnh Nhân Chung mà dẫn phát Thiên Kiếp kinh hoàng, đúng là để lại ấn tượng quá sâu đậm, để lại cái bóng mà các thế hệ sau thật sự chẳng cách nào vượt qua.
Hà Chí Thương nhắc tới Diệt Vô Sắc, nhưng kì thực lại nhớ tới 1 bóng hình khác. Vì năm đó cũng là năm Hoàng Bích Thanh rời bỏ hắn mà đến phương Nam xa xôi, gả cho 1 tên phế vật. Những năm trước đó, Kim Tinh Võ Hội vẫn là nơi mà nàng ta tung hoành, khắc sâu danh tiếng Cầm Ma đầy khiếp sợ trong lòng mỗi người.
Vân Như Tài lại khẽ liếc nhìn lão già họ Phạm. Hà Chí Thương dường như vô tình nhắc tới Diệt Vô Sắc, hắn muốn nhân cơ hội thăm dò xem có chút hỗn loạn Khí lực nào phát ra từ phía lão già ấy hay không.
Tuyệt nhiên chẳng chút dao động. Dù rằng ở độ tuổi 180, Khí lực đã suy yếu tới mức gần như không tồn tại, nhưng tinh ý 1 chút vẫn có thể cảm nhận được sự vững chãi đến lạnh người từ kẻ chưởng quản gia tộc đầy sự bí hiểm này. Thân thể lão chỉ còn chút hơi tàn, nhưng tinh thần của lão vẫn rắn chắc như thép nguội.
- Điện hạ à, nhắc lại năm đó, quả nhiên vẫn là 1 cảnh tượng rực rỡ tráng lệ. Dưới ánh dương quang ngập tràn đại đức của Người, đất Bắc Hà lại có thể sản sinh ra 1 nhân tài như vậy, giây phút ấy, vi thần đã chắc như đinh đóng cột rằng Diệt Vô Sắc rồi sẽ trở thành 1 bề tôi đắc lực cho Bá Nghiệp của Điện hạ. Cải tổ Tứ Vân Sơn, chọn Diệt Vô Sắc làm trọng tâm của Tiên Đạo, toàn bộ kế hoạch của kẻ hạ thần, cũng là vì mục đích ấy, để đại nghiệp của Điện hạ được thành công rực rỡ. Chỉ là, ngay khi Diệt Vô Sắc vừa trở lại Tứ Vân Sơn, tình cờ làm sao lại có dấu vết hành động của Ám Hành Hội, chuyện cũng thật là trớ trêu, chẳng hay… Phạm lão công có hay biết gì chăng?
Phạm Kim Lân vẫn ngồi yên trên xe đẩy, gương mặt chẳng biểu lộ chút biến chuyển. Lời nói của Vân Như Tài cứ như gió thổi ngoài khơi xa, chẳng tác động được mảy may tới lão.
- Ha ha, - Hà Chí Thương chỉ tủm tỉm cười - Phạm công tuổi cao sức yếu, từ lâu đã không quản chuyện của Phạm tộc nữa rồi. Ám Hành Hội với Phạm tộc cũng chỉ là hợp tác làm ăn, chẳng riêng gì Phạm tộc, Ngũ Đại Gia tộc, bao gồm cả Hà tộc của ta cũng không ngoại lệ. Mấy chuyện dân gian đồn thổi đúng là lí thú thật, nhưng Vân khanh cũng đừng quá tin nhé.
Vân Như Tài cũng phá lên cười.
- Ra vậy, hóa ra chỉ là chuyện dân gian, hạ thần lại quá ngây thơ rồi. - Nói rồi, hắn lại chuyển chủ đề - Điện hạ, Điện hạ có mắt ngọc sáng soi, kính hỏi năm nay, Tứ Phái của Tứ Vân Sơn có chút thể hiện nào khiến ngài vừa mắt?
- Hà hà, Mai Sơn quả nhiên không hổ danh, xem chừng có thể leo tới hạng 150 cũng không phải quá sức, còn cao hơn cũng chưa biết chừng. Quyết tâm rất lớn, quả nhiên diệu kiến của Vân khanh có tác dụng. Nhưng xem nào… Trúc Sơn… ồ…
Nhìn thấy phản ứng này của Hà Chí Thương, Vân Như Tài ngay lập tức phóng Nhãn lực theo hướng nhìn của Ngài. Sau đó, hắn phải dò lại lần nữa xem mình có đang theo dấu nhầm hay không. Chẳng lẽ Bắc Hoàng Đại nhân lại đang dõi theo 1 tên Tạp vụ?
Ngay sau đó, hắn lại thấy có gì đấy không đúng. Tên Tạp vụ này dường như chỉ sử dụng 1 chiêu thức duy nhất.
- Tiên… Tiên Nhân Chỉ Lộ?
/802
|