Ngọc Ma Phong cao vút trong mây, ít ai lui tới, quanh năm mây mù lượn lờ. Tuy bị gọi là nơi ma ám, nhưng cũng tràn đầy tiên linh chi khí. Nhưng giờ phút này trong không khí lại tràn đầy mùi máu tanh. Thánh cung thần bí trước kia nay trở thành một mảnh nhuốm đầy máu. Cả Ngọc Ma Phong đều bị bao phủ bởi một mảnh sát khí dày đặc. Trên đỉnh Ngọc Ma Phong, ở một góc nhỏ cư nhiên lại tụ tập gần vạn người. Trong những người này có cả Kiếm Thánh cùng Kiếm Tông và Kiếm Tôn. Còn lại một bộ phận nhỏ là Kiếm Đế cùng Kiếm Tiên. Loại đội hình này làm cho người ta thực dễ dàng nghĩ đến có phải tất cả cao thủ trên đại lục đều tụ ở chỗ này hay không. Bọn họ lúc này tay đều cầm vũ khí, bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch. Tầm mắt mọi người đều tập trung vào hai người một nam một nữ bị vây bên trong. Cho dù bọn họ đều là những kẻ mạnh từng tung hoành ngang dọc, giờ phút này, trong mắt cũng nhịn không được lộ ra vẻ tham lam, thẳng tắp hướng về phía đôi nam nữ kia.Đó là hai người xinh đẹp vô cùng. Nàng kia da thịt nõn nà, mặt tựa phù dung, một đôi thủy mâu nhìn như nhu nhược lại toát lên sự vĩnh viễn không khuất phục. Bạch y phiêu diêu như tiên tử, mặc dù thân đã nhuộm đầy máu tươi nhưng cả người nàng vẫn như một đóa bạch liên khuynh thế, đẫm máu mà nở, phong hoa tuyệt đại, đoạt đi lòng người. Nhưng làm người ta kinh ngạc là, nam tử bên người nàng còn muốn đẹp hơn vài phần. Môi anh đào, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp sinh tình, một đôi tử nhãn [1] như nước phát ra ánh sáng chói mắt. mái tóc màu tím trong gió tùy ý bay lên kiêu ngạo. Không ai hoài nghi, nam tử đẹp như yêu nghiệt này chính là Ám Dạ Vương. Mặc dù hắn một thân áo bào đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thân chịu trọng thương, nhưng khí phách vẫn làm cho mọi người trong lòng cảm thấy sợ hãi.[1]: đôi con ngươi màu tímMặc dù trận chiến này nhìn như thực lực có chênh lệch nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện một trận xôn xao, mọi người chỉ cảm thấy một trận không khí dao động. Ngẩng đầu lên đã thấy xuất hiện năm người. Năm người này cư nhiên đều là cấp bậc Kiếm Tiên. Chỉ thấy bọn họ đứng giữa trời, áo bào không gió mà bay, cường đại uy áp từ trong thân thể bọn họ hung mãnh tràn ra, uy hiếp đôi nam nữ. Trong không khí chợt nổ tung một vòng chấn động mắt thường cũng có thể thấy được, rất nhiều người cấp bậc Kiếm Thánh bị đánh bật ra ngoài. Năm đánh hai, đây vốn là trận chiến không công bằng. Nam tử xinh đẹp kia dùng sức một mình nhận tất cả kiếm thế, cơ thể sớm không chịu nổi gánh nặng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.“Ha ha, Ám Ma Thánh vương các hạ, hiện tại Ám Ma Tộc chỉ còn lại một mình ngươi. Ta khuyên ngươi vẫn là không nên chống cự. Ngoan ngoãn giao ra huyết phách cùng Thánh Kiếm quyết. Nếu không, đừng trách lão phu ta ra tay tàn nhẫn!” Một lão giả trông giống như lớn tuổi nhất trong năm người kiêu căng nói.“Ha ha, rốt cục không giấu nổi đuôi cáo, huyết phách sao?” Nam tử xinh đẹp cũng chính là Ám Ma Thánh vương câu môi cười, “Thực ngại quá, ngươi đã tới muộn một bước, ta không cẩn thận đã ăn mất. Về phần Thánh Kiếm quyết, Tuyết Nhi, ngươi cho sao?” Hắn nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ trong lòng, ôn nhu mỉm cười hỏi.“Diệp ca ca, ngươi cũng không phải không biết, bản Thánh Kiếm quyết ngày hôm qua ta không cẩn thận một mồi lửa đốt rụi. Như thế nào cho nha?” Hai người một hỏi một đáp rất ăn ý. Nhưng nội dung thảo luận lại làm mọi người giận sôi lên. Huyết phách cùng Thánh Kiếm quyết trong truyền thuyết cư nhiên cùng bị mất.Khuôn mặt lão giả kia lộ vẻ âm hàn, lạnh lùng cười, nghĩ lại nói: “Diệp Phong, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, huyết phách không dễ nuốt như vậy.” Lão lại nhìn nữ tử kia, sắc mặt hơi ngưng trệ nói: “Mục Tiêm Tuyết, ngươi thân là Thánh nữ của Thánh môn lại cấu kết với Ám Ma Tộc, còn một mình mang đi điển tịch [2] của Thánh môn, tội ác tày trời. Nhưng đế vương Thánh Thiên quốc bệ hạ cầu tình cho ngươi, chỉ cần ngươi đem Thánh Kiếm quyết giao ra đây, ngoan ngoãn đi làm Thánh Thiên Vương Phi, chuyện trước kia có thể bỏ qua.”[2]: sách cổLão giả kia còn chưa nói hết, một trận cười to đã cắt ngang lời nói xằng bậy của lão, “Ha ha ha ha, Diệp ca, lão rùa già kia thật sự là buồn cười quá! Uy, lão rùa già, ngươi nói xong chưa, nói xong liền động thủ đi, cô nãi nãi không rảnh nghe ngươi ở đây nói láo!” Mọi người nghe xong lời này bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Ai có thể nghĩ đến một nữ tử xinh đẹp như tiên lại phun ra những lời bưu hãn như vậy. Lúc này, sắc mặt của năm lão giả đã xanh mét. ”Tuyết Nhi, đây là thưởng cho ngươi.” Nói xong Diệp Phong cực kỳ ôn nhu hôn lên môi anh đào của Mục Tiêm Tuyết. Hai người không coi ai ra gì, hết sức dây dưa triền miên. Nam tử chung quanh nhìn xem đều ghen tị oán hận, nữ tử thì vừa ghen tị vừa ao ước. Một màn này đâm vào mắt năm lão giả kia gần như muốn phát điên. Diệp Phong dùng khóe mắt thu hết phản ứng của mọi người xung quanh vào mắt. Trong lòng cười lạnh, nhân tính quả nhiên đều xấu xa. Hắn lại nhìn về phía kiều thê trước mặt, trong mắt xẹt qua vài tia không đành lòng. ”Tuyết Nhi, chuẩn bị xong chưa?”“Diệp ca ca, không cần chuẩn bị, chỉ cần ở chung một chỗ với ngươi, dù có lên trời hay xuống hoàng tuyền, Tuyết Nhi không một câu oán hận. Chính là Thiên Nhi đáng thương, nàng còn nhỏ như vậy. . . . . .” Nói đến đây, Mục Tiêm Tuyết cuối cùng nhịn không được từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.“Tuyết Nhi, yên tâm đi, hiện tại, Thiên Nhi hẳn là có đủ thời gian chạy đi rồi, nàng là con của chúng ta, tin tưởng nàng nhất định có thể trưởng thành trở thành một cường giả. Nếu tương lai hữu duyên, nàng tìm được huyết phách nhất định có thể trọng chấn Ám Ma Tộc. Hiện tại, người làm cha mẹ như chúng ta chỉ có thể cho tặng nàng một phần lễ vật cuối cùng đó thôi.”Diệp Phong cùng Mục Tiêm Tuyết nói chuyện cực kì nhỏ, khéo léo che khuất, nhìn qua giống như hai người đang triền miên, xác thực là đang dở trò. Năm lão giả kia hiển nhiên cực kỳ không kiên nhẫn.“Tần Duyệt, chớ nhiều lời với bọn chúng, phế đi tiểu tử Diệp Phong đó, bắt Mục Tiêm Tuyết lại là được.” Một lão giả dáng người ục ịch, vẻ mặt âm tàn tức giận nói. Người này cũng là một trong năm đầu lĩnh của Thánh môn ngũ tông, đại trưởng lão Tiêu thị tông môn Tiêu Tịch.Tần Duyệt nghe xong lời này, trong lòng thầm mắng một tiếng: ngu ngốc! Không nói Diệp Phong kia thực lực đã đạt đến cấp ma, muốn tùy tiện ra tay, không chiếm được huyết phách không nói, lại làm Mục Tiêm Tuyết bị thương, đắc tội với đế vương Thánh Thiên thì mất nhiều hơn được. Tần Duyệt nhìn nhìn người từ khi lên đỉnh Ngọc Ma Phong liền không nói một lời nào, đại trưởng lão Mục thị tông môn Mục Thiên Thành, trong lòng thầm mắng: Lão Hồ Ly!Tần Duyệt miễn cưỡng bày ra vẻ mỉm cười, nói: “Mục trưởng lão nghĩ sao?”“Lão phu cũng không có thể diện đi đoạt huyết phách kia, chính là Thánh Kiếm quyết là thánh vật bổn môn mất đi, lão phu nói gì cũng phải đem nó trở về.” Mục Thiên Thành không nói thì thôi, vừa nói liền làm người khác kinh ngạc. Lời hắn nói tương đương với ý muốn độc chiếm Thánh Kiếm quyết. Thánh môn ngũ tông bọn họ luôn luôn nội đấu không ngừng. Mục thị Thánh môn luôn đứng đầu nhiều năm, nay lại chính Thánh nữ của Mục thị Thánh môn đánh cắp Thánh Kiếm quyết. Hiện tại, Mục thị Thánh môn cư nhiên còn dám muốn độc chiếm Thánh Kiếm quyết. Thật sự là tức chết người khác!Trưởng lão ngũ tông đang tranh luận không ngớt, đột nhiên, có người hô to: “Mau nhìn xem! Bọn họ làm sao vậy?”Mọi người theo tiếng hô nhìn lại, chỉ thấy giữa sân, thân thể hai người đang ôm nhau kia tỏa ra hồng quang mờ ảo. Năm đại trưởng lão nhìn đến cảnh này đồng tử không khỏi co rụt lại, quát to: “Không tốt! Bọn họ muốn tự bạo kiếm khí, mau rút lui!”Nhưng những lời này vẫn chưa nói xong, hồng quang trong cơ thể Diệp Phong cùng Mục Tiêm Tuyết bỗng nhiên phá thể mà ra, mang theo xu thế hủy thiên diệt địa dũng mãnh lao tới bốn phương tám hướng. Khí tức nóng rực trực tiếp làm cho rất nhiều Kiếm Tông lập tức bị hòa tan, Ngọc Ma Phong nhất thời bị bao phủ bởi một mảnh huyết quang. Giờ khắc này, không có người chú ý tới, giữa lớp nham thạch có một quang mang màu vàng bao lấy thân ảnh một hài đồng, như ẩn như hiện.
/113
|