Nàng chớp chớp mắt nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, trí nhớ liền trở về. “Tối qua mình bị vấp té lăn xuống hố rác rồi, vậy mà bất tỉnh đến sáng cũng chưa có ai kéo lên sao?” Nàng buồn bực cố lăn trở người ngồi dậy. “Không biết là thứ rác gì, nhưng thật mềm mại và ấm áp nha.”
Thiên Kim bật ra xa nhanh như lò xo, khi phát hiện mình không phải ngồi trên đống rác. Nàng đang ngồi trên bụng một người còn sống hẳn hoi. Thì ra số nàng không phải xui thông thường, mà đặc biệt đen hơn mõm chó. Té một mình còn chưa đủ thảm, thì ra còn ngã đè lên người kẻ khác nữa kìa.
“Sợ nhất là đè chết một người vô tội”. Cuộc đời nàng còn dài, để đi kiếm tiền nuôi cha nuôi mẹ, không thể vào khám ngồi vì tội ngộ sát đâu nha.
Người nằm trên mặt đất toàn thân mặc một bộ đồ trắng. Đầu đội tóc giả dài, còn đeo một mảnh kim loại che nửa mặt từ mũi trở lên. Rõ ràng cái gã bị nàng đè trúng là sinh viên cuả trường nào đó, ăn mặc cosplay thế này chắc cũng đang chơi trò nhát ma tương tự với truyền thống bên nàng. Rất có đầu tư nha, quần áo trông có vẻ phức tạp như mướn từ gánh cải lương ra vậy. Mặt nạ chắc cũng là hàng souvenir đắt tiền, vì nó làm bằng kim loại ánh bạc và có các hoạ tiết phức tạp khắc bên ngoài.
Thiên Kim kiểm tra, thấy anh bạn kia vẫn còn thở. Hắn nhắm nghiền mắt, nằm im như vậy chắc là do bất tỉnh rồi. Nàng phân vân không biết nên đi gọi người đến cứu hay nên gọi hắn tỉnh dậy đây. Giờ này vẫn còn sớm, nếu họ trở về ký túc xá chắc sẽ kịp không bị phát hiện. Nàng bắt đầu lay gọi.
Người đó hình như vẫn không phản ứng gì. Đàn ông con trai gì mà yếu đuối vậy, bị đè có một chút xíu đã nằm xụi lơ luôn. Như nàng đây, lăn từ trên dốc xuống hố, vướng bao nhiêu cành cây bụi rậm, dù bất tỉnh vẫn thức dậy sớm hơn hắn nha.
“Mà khoan đã ...” Thiên Kim giật mình nhìn quang cảnh xung quanh mình. Nàng đâu có ngồi trong hố rác, mà là một khoảng rừng thưa vắng. Mặt đất bằng phẳng, cây cối to cộ rêu phong đâu có giống với lùm cây ở doanh trại của nàng. Họ đang ở dưới một tán cổ thụ già, cành lá tầng tầng lớp lớp che kín mặt trời. Ánh nắng mà Thiên Kim nhìn thấy chính là từ một lỗ hổng xuyên ra tán cây, giống như chỗ đó bị ai làm cho thủng lỗ vậy.
Sự sợ hãi tràn tới đột ngột như cơn cảm cúm, hình như nàng không còn ở chỗ doanh trại của mình nữa rồi. Thiên Kim lay mạnh cái gã đang nằm dài dài dưới đất.
- Này anh gì ơi, mau mau tỉnh dậy! Đây là cái chỗ nào rồi? Anh có biết đường về ký túc xá đại học quốc phòng không?Lay hoài không được, nàng mới nghĩ tới chuyện sơ cấp cứu. Có lẽ nàng đè hắn bị thương nặng hơn tưởng tượng rồi. Đầu tiên là tháo tóc giả ra cho nạn nhân thấy thoải mái. “Qué ... lầm rồi, không phải tóc giả mà là tóc thiệt à nha!” Nàng chúa ghét mấy tên ẻo lả để tóc dài. Con trai thì phải ra dáng con trai, sao lại để tóc xấp xải còn dài hơn nàng thế này. “Muốn nhìn cái bản mặt bóng lộ của hắn quá.”
Nàng suýt nữa nín thở khi lột mặt nạ của hắn ra. May rằng đã rèn luyện bằng nhiều phim Hàn Quốc như thế, mà tim nàng vẫn còn yếu lắm. Hắn có nét mỏng manh của Lee Jun Ki, đôi môi gợi cảm của Jang Geun Suk, đôi mắt hút hồn cuả TOP, khuôn mặt hoàn hảo của Won Bin. Hắn là người đẹp ngủ trong rừng, là nàng bạch tuyết với mái tóc đen như mun, làn da trắng như tuyết đôi môi đỏ như son. Chắc nàng chết mất, nàng suýt tí nữa đã giết mất một bảo vật của quốc gia rồi.
“Ực, nuốt nước miếng xuống coi. Mình là mình thích những người mạnh mẽ nam tính cơ. Cái loại hot boy Hàn Quốc chỉ có thể ngắm, không thể ăn này tốt nhất là đừng có nghĩ đến”. Để cũng cố quyết tâm của mình, Thiên Kim vung tay tát vào má hắn hai cái. (Ngu gì mà nàng tự đánh bản thân) Tiếng da thịt vang lên bốp bốp đã củng cố tinh thần của nàng rất nhiều. Âm thanh quen thuộc mỗi lần nàng dạy dỗ em trai, đều khiến Thiên Kim trôi về thực tế ê chề của bản thân.
Chọn bạn trai phải chọn giỏi giang, mặt không cần đẹp nhưng phải biết kiếm tiền, của không cần nhiều nhưng phải khoẻ mạnh (Để đánh thắng hết đám ngũ quỷ trong nhà). “Nói tóm lại, thứ quốc bảo mỏng manh yếu đuối này chắc chắn suốt ngày chỉ biết làm dáng, tiêu tiền. Nếu tốt số sinh ra trong gia đình giàu có thì tính tình càng trở nên hư hỏng, bại hoại. Hắn dù có gia thế ra sao, cũng không có vé lọt vào mắt tiểu thư ta được.”
Sau khi tự kỷ xong, nàng yên tâm đứng dậy đi ra xa. Nước miếng đang ứa ra chắc chắn là do sáng nay chưa ăn nên đói bụng. Nàng quay mặt đi không dám nhìn hắn nữa. Khuôn mặt trắng noãn kia làm nàng nhớ đến cơm trắng, sữa đậu nành và canh tàu hủ quá. Nếu nhìn lâu thêm, nàng không biết mình có nổi cơn cắn hắn một cái không?
Ngó dáo dát không nhận ra địa phương xa lạ mình đang đứng là chỗ nào. Các chương trình truyền hình cũng đã dặn, khi đi lạc đừng nên chạy loạn lung tung, tốt nhất là nên ngồi tại chỗ chờ đội cứu hộ. Nàng là sinh viên tiên tiến, tất nhiên tuân thủ hoàn toàn những lời dặn dò này.
Việc quan trọng tiếp theo là phát tín hiệu cầu cứu. Việc leo lên cây cột khăn, đốt lửa hay xếp đá thành chữ SOS là xưa như trái đất rồi. Con người hiện đại là dùng điện thoại di động để cầu cứu. Tuy hầu như tất cả mọi sinh viên đều đã sắm di động, nhưng Thiên Kim vẫn nằm trong nhóm động vật quý hiếm chưa có điện thoại. Nàng dự định làm thêm vài tháng nữa, dư dả rồi mới mua. Trong tình huống ngặt nghèo này, đành phải mượn của bảo vật quốc gia rồi.
- Xin mạo phạm! – Thiên Kim lẩm bẩm xin lỗi trước rồi mới bắt đầu lục lọi.“Quái, cái tên cosplay này cũng làm giống thiệt ghê chưa. Bên trong không có mặc quần jean, áo thun mà chơi nguyên bộ pijama trắng luôn.”
Thiên Kim càng lục lọi càng hăng say, hết tháo thắt lưng rồi lột luôn cái áo khoát ngoài của hắn. Áo trong, áo ngoài không có, nàng lục đến túi quần. Túi quần không có nàng tìm trong đôi ủng của hắn. Lột hết ủng vớ cũng không thấy điện thoại hay bóp ví gì. Nhưng hình như do bị cởi đồ, nên hắn nhiễm lạnh. Người đang nằm yên bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to.
Hot boy mở đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, không nóng không lạnh mở miệng hỏi.
- Ngươi là ai?
- Hê hê ... chào bạn này. Mình là Thiên Kim, sinh viên khoa ngữ văn trường đại học quốc gia.Thiên Kim cười to lấp liếm hành động lột đồ ngớ ngẩn của mình. Đột nhiên thấy hình như mình giống đạo tặc đang hôi của người gặp nạn. Tưởng rằng hắn sẽ nổi điên lên khi phát hiện bị người khác xâm phạm, ai dè hắn nói một câu khiến nàng xém té xỉu luôn.
- Ta là ai?“Ặc, không phải là bị đập đầu mạnh quá đó chứ?” Gương mặt đang cười của nàng bỗng cứng đờ.
- Sao ta không nhớ gì hết vậy nè? Ngươi có biết ta là ai không?Trời ơi, đây có phải là nam vai chính mất trí nhớ trong truyền thuyết không? Nàng có phải là nhân vật người xấu vai phản diện lái xe đụng nhân vật chính không? Tuy tình tiết lái xe không có, nhưng sự thật là nàng cũng đã đụng hắn mất trí nhớ thật rồi. Việc tiếp theo có phải bị toà án phán quyết phải chịu tránh nhiệm bồi thường, rồi nuôi hắn cho đến khi nạn nhân hồi phục hoàn toàn không? Gương mặt baby non choẹt này chắc cũng bằng tuổi với mấy đứa em nàng. Nuôi năm thằng quậy như quỷ đã là sức cùng lực kiệt, bây giờ còn phải cày cục trả nợ cho một bệnh nhân mất trí nhớ chắc nàng đến tán gia bại sản mất thôi. Nàng còn chưa có gia sản gì thì bắt đầu mắc nợ rồi.
- À, anh bạn này, cậu đừng giỡn với tôi nha. Tôi chỉ là một sinh viên nghèo hiếu học, sống dựa vào học bổng cuả trường thôi. – Nàng nhăn nhó, “đừng hòng đòi của ta được một xu”.
- Tỷ tỷ, ngươi nói gì ta không hiểu. – Baby face ngây thơ hỏi. Ánh mắt đen láy không thua gì mấy con cún đáng yêu.“Thôi rồi, không xong!” Nàng chẳng những đụng người ta mất trí nhớ, mà còn khiến hắn trở nên dở hơi điên khùng luôn rồi. Mấy tên Otaku như vầy có hệ thần kinh mỏng manh lắm, chỉ cần chấn động mạnh một chút là chập mạch, chuyển sang chế độ RPG truyện kiếm hiệp ngay.
Nàng không có kỹ năng đối phó với loại chập mạch này. “Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.” Tìm được người thì gọi đến giúp đưa hắn vào bệnh viện vậy.
- Vị đại hiệp này, ta thấy ngươi bị thương không nhẹ. Hay là để tiểu nữ đi gọi người tới giúp nha.Vừa nói xong nàng liền co giò chuẩn bị chạy, nào ngờ từ phía sau đã phát ra tiếng gọi.
- Tỷ tỷ, khoan ... áNghe người ta la lên như thế, ai mà nỡ lòng nào chạy mất. Nàng quay lại thấy hắn đang ốm lấy cánh tay phải của mình, nước mắt ràn rụa nhìn nàng cầu cứu.
- Tỷ tỷ, tay ta ... đau.Người ta nói đẹp trai chảy nước, bây giờ nàng có thể nói ‘chảy nước cũng đẹp trai’. Mấy bài thơ ca ngợi mỹ nhân đang khóc, chắc là viết về hắn. Thật sự là lệ đổ châu sa chấn động lòng người.
- Ngươi bị sao vậy? – Nàng lo lắng sà tới hỏi.
- Đau. - Hắn như đứa con nít đưa cánh tay ra cho nàng.Nàng ngay lập tức như gà mẹ lo lắng cho gà con, nâng cánh ... không phải, là nâng tay hắn lên kiểm tra. Theo góc độ khách quan mà nhận xét, sưng to như vậy không bong gân thì cũng là gãy tay.
- May cho ngươi, ta vừa học qua lớp cứu thương đó nha! Để tỷ tỷ băng nẹp cố định lại, đưa ngươi đi bệnh viện ... à quên ... đi y quán chữa trị.Ngay cả với thằng út ở nhà, nàng cũng chưa từng dịu dàng như vậy. Ai kêu mắc nợ người ta làm gì, nói cũng không dám nói lớn. Vừa nói xong nàng xé áo hắn làm vải nẹp. (Nàng đâu có ngu mà xé áo mình. Bộ quân phục này là thuê đó nha, đến cuối tháng còn phải giặt sạch trả lại.)
Quốc bảo baby face ươn ướt mắt, nhìn nàng đi nhặt hai cành cây nẹp tay hắn lại, thái độ vừa hiếu kỳ vừa e ngại. Là hắn điên chứ đâu phải nàng bị điên, phương pháp sơ cứu này nàng làm rất đúng mà, đâu có gì phải lo sợ dữ vậy.
- Tiểu đệ, con trai không được dễ dàng rơi lệ. Trong đời ngươi chỉ có thể khóc ba lần mà thôi, vì vậy phải tiết kiệm. – Nàng dặn dò.
- Khi đau không được khóc, vậy chừng nào mới khóc? – Hắn quẹt nước mắt còn đọng lại trên mi, gương mặt tuấn mĩ cộng với bùn đất và nước mắt bị biến thành mặt mèo.
- Lần đầu tiên khi đệ ra đời. Đứa trẻ nào mà không khóc thì khó sống nổi. Lần đó coi như ai cũng phải xài qua rồi, coi như miễn có thể thu hồi. Lần thứ hai chính là khi phụ mẫu qua đời. Người có công sinh đệ ra, không khóc thì coi như bất hiếu, lần này là không thể tiết kiệm được. Lần thứ ba chính là khi đệ cực kỳ đau lòng, ví như mất đi thứ mà mình yêu quý nhất (Với nàng chính là mất tiền). Nếu không khóc sẽ bị thương tới ngũ tạng, vì vậy tốt nhất là tìm góc nào đó mà khóc một mình cho khuây khoả. Nam nhi dù đổ máu không rơi lệ, đừng để bất kỳ người nào nhìn thấy đệ khóc, nghe chưa? – Nàng cười từ ái, lấy dây vải cột thành vòng treo cánh tay bị thương hắn lên.
- Dạ, tỷ tỷ. Baby face ngoan ngoãn mỉm cười với nàng. Lần này đầu gối Thiên Kim rụng rời muốn té phịch xuống đất. Mỹ nam khi cười lên lại có thêm hai má lúm đồng tiền. Khi hắn nằm im đã yêu nghiệt như vậy, khi khóc thì chấn động tâm can, khi cười lại trang bị thêm vũ khí sát thương cực mạnh. Nàng vốn không coi trọng chuyện dung mạo, trời sinh sao để vậy. Nhưng lần này, quả thật lòng tự tin của nàng bị đả kích nặng nề. Chẳng khác nào một con vịt xiêm lần đầu tiên được diện kiến thiên nga, một con rắn nước lần đầu thấy thiên long bay lượn.
- Ngươi đừng cười như vậy, làm ta muốn hôn ngươi một cái. – Cái lời từ sâu thẳm trong đáy lòng nàng, đột nhiên vọt ra khỏi miệng không kịp cản.
- Dạ? – Lại cười.“Ngươi đừng trách ta, ta đã có cảnh báo trước rồi. Ai kêu ngươi lại cười như thế.” Vậy là nàng ngay lập tức dùng tuyệt chiêu ‘giành ăn với năm con hổ đói’ để đóng dấu của mình lên đôi môi gợi cảm kia.
Tốc độ bách chiến bách thắng, hung hãn vây đất công thành. Đối phương chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấn chìm trong rượu say mật ngọt. Nàng đúng là có con mắt nhìn hàng chuẩn không cần chỉnh. Đồ ngon quả nhiên là rất ngon, dù cho phạm tội thì cũng là xứng đáng. Lần đầu tiên nàng cùng người khác phái hôn nhau, không ngờ lại là bản thân chủ động. Coi phim truyền hình diễn cảnh này nhiều lần rồi, đến khi bản thân tự trải nghiệm thì cảm thấy sảng khoái hơn gầp bội. Có bị công an bắt nàng cũng cam tâm.
Thiên Kim bật ra xa nhanh như lò xo, khi phát hiện mình không phải ngồi trên đống rác. Nàng đang ngồi trên bụng một người còn sống hẳn hoi. Thì ra số nàng không phải xui thông thường, mà đặc biệt đen hơn mõm chó. Té một mình còn chưa đủ thảm, thì ra còn ngã đè lên người kẻ khác nữa kìa.
“Sợ nhất là đè chết một người vô tội”. Cuộc đời nàng còn dài, để đi kiếm tiền nuôi cha nuôi mẹ, không thể vào khám ngồi vì tội ngộ sát đâu nha.
Người nằm trên mặt đất toàn thân mặc một bộ đồ trắng. Đầu đội tóc giả dài, còn đeo một mảnh kim loại che nửa mặt từ mũi trở lên. Rõ ràng cái gã bị nàng đè trúng là sinh viên cuả trường nào đó, ăn mặc cosplay thế này chắc cũng đang chơi trò nhát ma tương tự với truyền thống bên nàng. Rất có đầu tư nha, quần áo trông có vẻ phức tạp như mướn từ gánh cải lương ra vậy. Mặt nạ chắc cũng là hàng souvenir đắt tiền, vì nó làm bằng kim loại ánh bạc và có các hoạ tiết phức tạp khắc bên ngoài.
Thiên Kim kiểm tra, thấy anh bạn kia vẫn còn thở. Hắn nhắm nghiền mắt, nằm im như vậy chắc là do bất tỉnh rồi. Nàng phân vân không biết nên đi gọi người đến cứu hay nên gọi hắn tỉnh dậy đây. Giờ này vẫn còn sớm, nếu họ trở về ký túc xá chắc sẽ kịp không bị phát hiện. Nàng bắt đầu lay gọi.
Người đó hình như vẫn không phản ứng gì. Đàn ông con trai gì mà yếu đuối vậy, bị đè có một chút xíu đã nằm xụi lơ luôn. Như nàng đây, lăn từ trên dốc xuống hố, vướng bao nhiêu cành cây bụi rậm, dù bất tỉnh vẫn thức dậy sớm hơn hắn nha.
“Mà khoan đã ...” Thiên Kim giật mình nhìn quang cảnh xung quanh mình. Nàng đâu có ngồi trong hố rác, mà là một khoảng rừng thưa vắng. Mặt đất bằng phẳng, cây cối to cộ rêu phong đâu có giống với lùm cây ở doanh trại của nàng. Họ đang ở dưới một tán cổ thụ già, cành lá tầng tầng lớp lớp che kín mặt trời. Ánh nắng mà Thiên Kim nhìn thấy chính là từ một lỗ hổng xuyên ra tán cây, giống như chỗ đó bị ai làm cho thủng lỗ vậy.
Sự sợ hãi tràn tới đột ngột như cơn cảm cúm, hình như nàng không còn ở chỗ doanh trại của mình nữa rồi. Thiên Kim lay mạnh cái gã đang nằm dài dài dưới đất.
- Này anh gì ơi, mau mau tỉnh dậy! Đây là cái chỗ nào rồi? Anh có biết đường về ký túc xá đại học quốc phòng không?Lay hoài không được, nàng mới nghĩ tới chuyện sơ cấp cứu. Có lẽ nàng đè hắn bị thương nặng hơn tưởng tượng rồi. Đầu tiên là tháo tóc giả ra cho nạn nhân thấy thoải mái. “Qué ... lầm rồi, không phải tóc giả mà là tóc thiệt à nha!” Nàng chúa ghét mấy tên ẻo lả để tóc dài. Con trai thì phải ra dáng con trai, sao lại để tóc xấp xải còn dài hơn nàng thế này. “Muốn nhìn cái bản mặt bóng lộ của hắn quá.”
Nàng suýt nữa nín thở khi lột mặt nạ của hắn ra. May rằng đã rèn luyện bằng nhiều phim Hàn Quốc như thế, mà tim nàng vẫn còn yếu lắm. Hắn có nét mỏng manh của Lee Jun Ki, đôi môi gợi cảm của Jang Geun Suk, đôi mắt hút hồn cuả TOP, khuôn mặt hoàn hảo của Won Bin. Hắn là người đẹp ngủ trong rừng, là nàng bạch tuyết với mái tóc đen như mun, làn da trắng như tuyết đôi môi đỏ như son. Chắc nàng chết mất, nàng suýt tí nữa đã giết mất một bảo vật của quốc gia rồi.
“Ực, nuốt nước miếng xuống coi. Mình là mình thích những người mạnh mẽ nam tính cơ. Cái loại hot boy Hàn Quốc chỉ có thể ngắm, không thể ăn này tốt nhất là đừng có nghĩ đến”. Để cũng cố quyết tâm của mình, Thiên Kim vung tay tát vào má hắn hai cái. (Ngu gì mà nàng tự đánh bản thân) Tiếng da thịt vang lên bốp bốp đã củng cố tinh thần của nàng rất nhiều. Âm thanh quen thuộc mỗi lần nàng dạy dỗ em trai, đều khiến Thiên Kim trôi về thực tế ê chề của bản thân.
Chọn bạn trai phải chọn giỏi giang, mặt không cần đẹp nhưng phải biết kiếm tiền, của không cần nhiều nhưng phải khoẻ mạnh (Để đánh thắng hết đám ngũ quỷ trong nhà). “Nói tóm lại, thứ quốc bảo mỏng manh yếu đuối này chắc chắn suốt ngày chỉ biết làm dáng, tiêu tiền. Nếu tốt số sinh ra trong gia đình giàu có thì tính tình càng trở nên hư hỏng, bại hoại. Hắn dù có gia thế ra sao, cũng không có vé lọt vào mắt tiểu thư ta được.”
Sau khi tự kỷ xong, nàng yên tâm đứng dậy đi ra xa. Nước miếng đang ứa ra chắc chắn là do sáng nay chưa ăn nên đói bụng. Nàng quay mặt đi không dám nhìn hắn nữa. Khuôn mặt trắng noãn kia làm nàng nhớ đến cơm trắng, sữa đậu nành và canh tàu hủ quá. Nếu nhìn lâu thêm, nàng không biết mình có nổi cơn cắn hắn một cái không?
Ngó dáo dát không nhận ra địa phương xa lạ mình đang đứng là chỗ nào. Các chương trình truyền hình cũng đã dặn, khi đi lạc đừng nên chạy loạn lung tung, tốt nhất là nên ngồi tại chỗ chờ đội cứu hộ. Nàng là sinh viên tiên tiến, tất nhiên tuân thủ hoàn toàn những lời dặn dò này.
Việc quan trọng tiếp theo là phát tín hiệu cầu cứu. Việc leo lên cây cột khăn, đốt lửa hay xếp đá thành chữ SOS là xưa như trái đất rồi. Con người hiện đại là dùng điện thoại di động để cầu cứu. Tuy hầu như tất cả mọi sinh viên đều đã sắm di động, nhưng Thiên Kim vẫn nằm trong nhóm động vật quý hiếm chưa có điện thoại. Nàng dự định làm thêm vài tháng nữa, dư dả rồi mới mua. Trong tình huống ngặt nghèo này, đành phải mượn của bảo vật quốc gia rồi.
- Xin mạo phạm! – Thiên Kim lẩm bẩm xin lỗi trước rồi mới bắt đầu lục lọi.“Quái, cái tên cosplay này cũng làm giống thiệt ghê chưa. Bên trong không có mặc quần jean, áo thun mà chơi nguyên bộ pijama trắng luôn.”
Thiên Kim càng lục lọi càng hăng say, hết tháo thắt lưng rồi lột luôn cái áo khoát ngoài của hắn. Áo trong, áo ngoài không có, nàng lục đến túi quần. Túi quần không có nàng tìm trong đôi ủng của hắn. Lột hết ủng vớ cũng không thấy điện thoại hay bóp ví gì. Nhưng hình như do bị cởi đồ, nên hắn nhiễm lạnh. Người đang nằm yên bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to.
Hot boy mở đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, không nóng không lạnh mở miệng hỏi.
- Ngươi là ai?
- Hê hê ... chào bạn này. Mình là Thiên Kim, sinh viên khoa ngữ văn trường đại học quốc gia.Thiên Kim cười to lấp liếm hành động lột đồ ngớ ngẩn của mình. Đột nhiên thấy hình như mình giống đạo tặc đang hôi của người gặp nạn. Tưởng rằng hắn sẽ nổi điên lên khi phát hiện bị người khác xâm phạm, ai dè hắn nói một câu khiến nàng xém té xỉu luôn.
- Ta là ai?“Ặc, không phải là bị đập đầu mạnh quá đó chứ?” Gương mặt đang cười của nàng bỗng cứng đờ.
- Sao ta không nhớ gì hết vậy nè? Ngươi có biết ta là ai không?Trời ơi, đây có phải là nam vai chính mất trí nhớ trong truyền thuyết không? Nàng có phải là nhân vật người xấu vai phản diện lái xe đụng nhân vật chính không? Tuy tình tiết lái xe không có, nhưng sự thật là nàng cũng đã đụng hắn mất trí nhớ thật rồi. Việc tiếp theo có phải bị toà án phán quyết phải chịu tránh nhiệm bồi thường, rồi nuôi hắn cho đến khi nạn nhân hồi phục hoàn toàn không? Gương mặt baby non choẹt này chắc cũng bằng tuổi với mấy đứa em nàng. Nuôi năm thằng quậy như quỷ đã là sức cùng lực kiệt, bây giờ còn phải cày cục trả nợ cho một bệnh nhân mất trí nhớ chắc nàng đến tán gia bại sản mất thôi. Nàng còn chưa có gia sản gì thì bắt đầu mắc nợ rồi.
- À, anh bạn này, cậu đừng giỡn với tôi nha. Tôi chỉ là một sinh viên nghèo hiếu học, sống dựa vào học bổng cuả trường thôi. – Nàng nhăn nhó, “đừng hòng đòi của ta được một xu”.
- Tỷ tỷ, ngươi nói gì ta không hiểu. – Baby face ngây thơ hỏi. Ánh mắt đen láy không thua gì mấy con cún đáng yêu.“Thôi rồi, không xong!” Nàng chẳng những đụng người ta mất trí nhớ, mà còn khiến hắn trở nên dở hơi điên khùng luôn rồi. Mấy tên Otaku như vầy có hệ thần kinh mỏng manh lắm, chỉ cần chấn động mạnh một chút là chập mạch, chuyển sang chế độ RPG truyện kiếm hiệp ngay.
Nàng không có kỹ năng đối phó với loại chập mạch này. “Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.” Tìm được người thì gọi đến giúp đưa hắn vào bệnh viện vậy.
- Vị đại hiệp này, ta thấy ngươi bị thương không nhẹ. Hay là để tiểu nữ đi gọi người tới giúp nha.Vừa nói xong nàng liền co giò chuẩn bị chạy, nào ngờ từ phía sau đã phát ra tiếng gọi.
- Tỷ tỷ, khoan ... áNghe người ta la lên như thế, ai mà nỡ lòng nào chạy mất. Nàng quay lại thấy hắn đang ốm lấy cánh tay phải của mình, nước mắt ràn rụa nhìn nàng cầu cứu.
- Tỷ tỷ, tay ta ... đau.Người ta nói đẹp trai chảy nước, bây giờ nàng có thể nói ‘chảy nước cũng đẹp trai’. Mấy bài thơ ca ngợi mỹ nhân đang khóc, chắc là viết về hắn. Thật sự là lệ đổ châu sa chấn động lòng người.
- Ngươi bị sao vậy? – Nàng lo lắng sà tới hỏi.
- Đau. - Hắn như đứa con nít đưa cánh tay ra cho nàng.Nàng ngay lập tức như gà mẹ lo lắng cho gà con, nâng cánh ... không phải, là nâng tay hắn lên kiểm tra. Theo góc độ khách quan mà nhận xét, sưng to như vậy không bong gân thì cũng là gãy tay.
- May cho ngươi, ta vừa học qua lớp cứu thương đó nha! Để tỷ tỷ băng nẹp cố định lại, đưa ngươi đi bệnh viện ... à quên ... đi y quán chữa trị.Ngay cả với thằng út ở nhà, nàng cũng chưa từng dịu dàng như vậy. Ai kêu mắc nợ người ta làm gì, nói cũng không dám nói lớn. Vừa nói xong nàng xé áo hắn làm vải nẹp. (Nàng đâu có ngu mà xé áo mình. Bộ quân phục này là thuê đó nha, đến cuối tháng còn phải giặt sạch trả lại.)
Quốc bảo baby face ươn ướt mắt, nhìn nàng đi nhặt hai cành cây nẹp tay hắn lại, thái độ vừa hiếu kỳ vừa e ngại. Là hắn điên chứ đâu phải nàng bị điên, phương pháp sơ cứu này nàng làm rất đúng mà, đâu có gì phải lo sợ dữ vậy.
- Tiểu đệ, con trai không được dễ dàng rơi lệ. Trong đời ngươi chỉ có thể khóc ba lần mà thôi, vì vậy phải tiết kiệm. – Nàng dặn dò.
- Khi đau không được khóc, vậy chừng nào mới khóc? – Hắn quẹt nước mắt còn đọng lại trên mi, gương mặt tuấn mĩ cộng với bùn đất và nước mắt bị biến thành mặt mèo.
- Lần đầu tiên khi đệ ra đời. Đứa trẻ nào mà không khóc thì khó sống nổi. Lần đó coi như ai cũng phải xài qua rồi, coi như miễn có thể thu hồi. Lần thứ hai chính là khi phụ mẫu qua đời. Người có công sinh đệ ra, không khóc thì coi như bất hiếu, lần này là không thể tiết kiệm được. Lần thứ ba chính là khi đệ cực kỳ đau lòng, ví như mất đi thứ mà mình yêu quý nhất (Với nàng chính là mất tiền). Nếu không khóc sẽ bị thương tới ngũ tạng, vì vậy tốt nhất là tìm góc nào đó mà khóc một mình cho khuây khoả. Nam nhi dù đổ máu không rơi lệ, đừng để bất kỳ người nào nhìn thấy đệ khóc, nghe chưa? – Nàng cười từ ái, lấy dây vải cột thành vòng treo cánh tay bị thương hắn lên.
- Dạ, tỷ tỷ. Baby face ngoan ngoãn mỉm cười với nàng. Lần này đầu gối Thiên Kim rụng rời muốn té phịch xuống đất. Mỹ nam khi cười lên lại có thêm hai má lúm đồng tiền. Khi hắn nằm im đã yêu nghiệt như vậy, khi khóc thì chấn động tâm can, khi cười lại trang bị thêm vũ khí sát thương cực mạnh. Nàng vốn không coi trọng chuyện dung mạo, trời sinh sao để vậy. Nhưng lần này, quả thật lòng tự tin của nàng bị đả kích nặng nề. Chẳng khác nào một con vịt xiêm lần đầu tiên được diện kiến thiên nga, một con rắn nước lần đầu thấy thiên long bay lượn.
- Ngươi đừng cười như vậy, làm ta muốn hôn ngươi một cái. – Cái lời từ sâu thẳm trong đáy lòng nàng, đột nhiên vọt ra khỏi miệng không kịp cản.
- Dạ? – Lại cười.“Ngươi đừng trách ta, ta đã có cảnh báo trước rồi. Ai kêu ngươi lại cười như thế.” Vậy là nàng ngay lập tức dùng tuyệt chiêu ‘giành ăn với năm con hổ đói’ để đóng dấu của mình lên đôi môi gợi cảm kia.
Tốc độ bách chiến bách thắng, hung hãn vây đất công thành. Đối phương chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấn chìm trong rượu say mật ngọt. Nàng đúng là có con mắt nhìn hàng chuẩn không cần chỉnh. Đồ ngon quả nhiên là rất ngon, dù cho phạm tội thì cũng là xứng đáng. Lần đầu tiên nàng cùng người khác phái hôn nhau, không ngờ lại là bản thân chủ động. Coi phim truyền hình diễn cảnh này nhiều lần rồi, đến khi bản thân tự trải nghiệm thì cảm thấy sảng khoái hơn gầp bội. Có bị công an bắt nàng cũng cam tâm.
/45
|