Được, vẫn chưa đến giờ đi chơi Bowling, tôi dẫn cô đi. Hàn Thất Lục không chút do dự tắt máy tính, chơi trò chơi.
Nữa điểm anh cũng không trực tiếp suy xét cảm xúc của mình. Cô phản ứng chậm nửa nhịp, hỏi: A? Anh vừa rồi nói cái gì?
Tay anh búng một cái vào trán cô, Hàn Thất Lục trợn trừng mắt nói: Tôi muốn đi nơi cô từng sống trước đây. Đúng rồi, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn thử cái gì gọi là nghèo nàn thôi.
Kỳ thật trong tiềm thức anh chỉ là đơn thuần muốn đến nơi cô từng sống để thấy, điều này gợi lại trong đầu óc anh, anh liền hành động ngay: Không cho phép từ chối, nếu không tôi sẽ ngay lập tức không đưa cô đi chơi bowling.
Tuy nhiên anh không rõ An Sơ Hạ vì cái gì mà muốn đi chơi bowling, nhưng là xem bộ dạng cô đối với anh bây giờ cũng rất tốt, liền coi việc này để uy hiếp cô. Đại khái là người có IQ cao làm việc rồi.
Nếu An Sơ Hạ biết anh suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ thổ huyết mà chết.
Trầm mặc ba giây, An Sơ Hạ khẽ cắn môi: Vậy được rồi, nhưng anh không được cho rằng tôi rắc rối nữa. Tôi đi thay quần áo. Cô hiện đang mặc một cái áo màu trắng, váy ngắn viền hoa ren. Trên cổ lại đeo một chiếu vòng cổ pha lê xa xỉ. Nếu như cô trở về mà nói, nói không chừng sẽ dọa mọi người một phen.
Ngày hôm đó sau khi quay trở về, Hàn Lục Hải huy động hơn mười chiếc xe cao cấp, mà lại là loại xe có rèm che tới giúp cô chuyển nhà cũng sớm đã làm mọi người kinh sợ rồi. Nhưng cô vẫn hy vọng có thể khiêm tốn một chút. Thay quần áo cái gì, tôi cảm thấy đều rất tốt. Hàn Thất Lục nói ra những lời này, ngữ khí có chút cứng ngắc, nhưng An Sơ Hạ không nghe thấy được. Cô chỉ liếc mắt nhìn anh một cái: Trước kia tôi chưa bao giờ mặc váy.
Hàn Thất Lục hơi nhíu mày: Đây không phải là lý do của cô để lãng phí thời gian quý báu của tôi. Đi thôi, không phải bàn.
Nói xong anh túm lấy cổ áo An Sơ Hạ và bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra vừa lúc thấy Khương Viên Viên hốt ha hốt hoảng cố gắng chạy trốn. Biết chạy không được, Khương Viên Viên đành đứng lại: Mẹ vừa rồi chỉ là đi ngang qua.
Con ngươi băng lãnh quét Khương Viên Viên một vòng, không chút khách khí nói: Mẹ, phòng ngủ của mẹ ở lầu ba, sáng tác trong phòng lầu một, con không biết là mẹ có cơ hội đi ngang qua phòng con. Không đợi Khương Viên Viên có cơ hội giải thích, Hàn Thất Lục lại nghiến răng nghiến lợi nói: Về sau còn dám nghe lén hoặc là nhìn lén, tự gánh lấy hậu quả!
'Tự gánh lấy hậu quả' – năm chữ này quả thật đem Khương Viên Viên dọa đến đứng hình, lần trước hắn nói bà tự gánh lấy hậu quả, sau đó bà lại tái phạm mặc dù đã cam kết, Hàn Thất Lục cứ thế một năm chưa cùng bà nói chuyện. Vậy mà... Nghẹn chết bà rồi!
Không chút do dự mà giơ tay phải lên thề nói: Sẽ không có lần sau đâu! Có điều... Các con giờ muốn đi đâu? Vừa nãy mẹ không nghe rõ.
Nhận được ánh mắt nhắc nhở của Hàn Thất Lục lần cuối cùng, Khương Viên Viên sợ sệt che miệng lại, sợ mập mờ không rõ liền nói qua: Không hỏi, không hỏi...
An Sơ Hạ còn đang kinh ngạc nhìn Hàn Thất Lục, người này làm sao đối với người nào cũng không phân biệt lớn nhỏ, đã bị Hàn Thất Lục kéo cổ áo lần hai đi ra ngoài, kéo mãi đến tận chiếc xe thể thao của Hàn Thất Lục ngồi vào ghế cạnh tài xế. Lần này cô ngồi yên, nhớ lại khi đó hình như còn... Đến kì có kinh theo thường lệ! Theo bản năng mà nhìn về phía sau, phía trên lại không có bất kì dấu vết ô uế nào. Thật giống như ngày lạc đường trong mưa đó xưa nay đều chỉ là ảo giác.
Cô chỉ đường. Hàn Thất Lục cho rằng cô vẫn nhớ về con đường dẫn đến nơi đã sống trước đây, thật sự là đánh giá rất cao sự ngu ngốc của cô. An Sơ Hạ rất không có sức, liền nói một câu: Tôi không nhớ rõ.
Nữa điểm anh cũng không trực tiếp suy xét cảm xúc của mình. Cô phản ứng chậm nửa nhịp, hỏi: A? Anh vừa rồi nói cái gì?
Tay anh búng một cái vào trán cô, Hàn Thất Lục trợn trừng mắt nói: Tôi muốn đi nơi cô từng sống trước đây. Đúng rồi, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn thử cái gì gọi là nghèo nàn thôi.
Kỳ thật trong tiềm thức anh chỉ là đơn thuần muốn đến nơi cô từng sống để thấy, điều này gợi lại trong đầu óc anh, anh liền hành động ngay: Không cho phép từ chối, nếu không tôi sẽ ngay lập tức không đưa cô đi chơi bowling.
Tuy nhiên anh không rõ An Sơ Hạ vì cái gì mà muốn đi chơi bowling, nhưng là xem bộ dạng cô đối với anh bây giờ cũng rất tốt, liền coi việc này để uy hiếp cô. Đại khái là người có IQ cao làm việc rồi.
Nếu An Sơ Hạ biết anh suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ thổ huyết mà chết.
Trầm mặc ba giây, An Sơ Hạ khẽ cắn môi: Vậy được rồi, nhưng anh không được cho rằng tôi rắc rối nữa. Tôi đi thay quần áo. Cô hiện đang mặc một cái áo màu trắng, váy ngắn viền hoa ren. Trên cổ lại đeo một chiếu vòng cổ pha lê xa xỉ. Nếu như cô trở về mà nói, nói không chừng sẽ dọa mọi người một phen.
Ngày hôm đó sau khi quay trở về, Hàn Lục Hải huy động hơn mười chiếc xe cao cấp, mà lại là loại xe có rèm che tới giúp cô chuyển nhà cũng sớm đã làm mọi người kinh sợ rồi. Nhưng cô vẫn hy vọng có thể khiêm tốn một chút. Thay quần áo cái gì, tôi cảm thấy đều rất tốt. Hàn Thất Lục nói ra những lời này, ngữ khí có chút cứng ngắc, nhưng An Sơ Hạ không nghe thấy được. Cô chỉ liếc mắt nhìn anh một cái: Trước kia tôi chưa bao giờ mặc váy.
Hàn Thất Lục hơi nhíu mày: Đây không phải là lý do của cô để lãng phí thời gian quý báu của tôi. Đi thôi, không phải bàn.
Nói xong anh túm lấy cổ áo An Sơ Hạ và bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra vừa lúc thấy Khương Viên Viên hốt ha hốt hoảng cố gắng chạy trốn. Biết chạy không được, Khương Viên Viên đành đứng lại: Mẹ vừa rồi chỉ là đi ngang qua.
Con ngươi băng lãnh quét Khương Viên Viên một vòng, không chút khách khí nói: Mẹ, phòng ngủ của mẹ ở lầu ba, sáng tác trong phòng lầu một, con không biết là mẹ có cơ hội đi ngang qua phòng con. Không đợi Khương Viên Viên có cơ hội giải thích, Hàn Thất Lục lại nghiến răng nghiến lợi nói: Về sau còn dám nghe lén hoặc là nhìn lén, tự gánh lấy hậu quả!
'Tự gánh lấy hậu quả' – năm chữ này quả thật đem Khương Viên Viên dọa đến đứng hình, lần trước hắn nói bà tự gánh lấy hậu quả, sau đó bà lại tái phạm mặc dù đã cam kết, Hàn Thất Lục cứ thế một năm chưa cùng bà nói chuyện. Vậy mà... Nghẹn chết bà rồi!
Không chút do dự mà giơ tay phải lên thề nói: Sẽ không có lần sau đâu! Có điều... Các con giờ muốn đi đâu? Vừa nãy mẹ không nghe rõ.
Nhận được ánh mắt nhắc nhở của Hàn Thất Lục lần cuối cùng, Khương Viên Viên sợ sệt che miệng lại, sợ mập mờ không rõ liền nói qua: Không hỏi, không hỏi...
An Sơ Hạ còn đang kinh ngạc nhìn Hàn Thất Lục, người này làm sao đối với người nào cũng không phân biệt lớn nhỏ, đã bị Hàn Thất Lục kéo cổ áo lần hai đi ra ngoài, kéo mãi đến tận chiếc xe thể thao của Hàn Thất Lục ngồi vào ghế cạnh tài xế. Lần này cô ngồi yên, nhớ lại khi đó hình như còn... Đến kì có kinh theo thường lệ! Theo bản năng mà nhìn về phía sau, phía trên lại không có bất kì dấu vết ô uế nào. Thật giống như ngày lạc đường trong mưa đó xưa nay đều chỉ là ảo giác.
Cô chỉ đường. Hàn Thất Lục cho rằng cô vẫn nhớ về con đường dẫn đến nơi đã sống trước đây, thật sự là đánh giá rất cao sự ngu ngốc của cô. An Sơ Hạ rất không có sức, liền nói một câu: Tôi không nhớ rõ.
/914
|