Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 715 - Cuốn Gói Rời Đi

/914


Edit thao thanh

Thốt ra những lời này xong, nguyên là suy đoán ngay thân phận An Sơ Hạ đều lộ ra vẻ mặt rực rỡ.

Bọn họ cũng đều biết tuổi của Hứa Đơn Thuần không có khả năng ghi nhớ một người con gái có thân phận to lớn như vậy, giờ phút này mới biết rõ ràng đây là nữ chủ nhân của Hàn gia, mọi người gần như dùng ánh mắt ung dung nhìn Vương Khải, đợi xem hắn diễn tốt trò

Bình thường Vương Khải khinh người quá đáng, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt hắn xui xẻo rồi.

Ban đầu tưởng là An Sơ Hạ hứa ** Vương Khải nhi, biểu cảm lúc này là cùng với ăn phân thì thối giống nhau! Hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính mình đắc tội không phải một con hổ, mà là một con sư tử! Có thể sư tử quyết định sinh tử của hắn!

Hắn cam đoan nếu An Sơ Hạ ở trước mặt Hàn Đổng sự trưởng nói nữa câu nói xấu về hắn, như thế hắn lập tức phải cuốn gói rời đi! Mặc dù hắn thì đặc biệt được mời, nhưng Hàn thị cho tới bây giờ không ít đều là nhân tài!

Vương Khải trầm mặt một lát, trong lòng đã có bàn tính. Trước mắt bao nhiêu người, hắn vươn tay liền cho mình một cái tát vang dội.

Mặt mũi, có thể không sánh bằng tiền lương của Hàn gia và các người ngoài xem ánh mắt hắn tại đây.

Nhìn thấy Vương Khải hầu như không chút do dự tự cho mình một cái tát, An Sơ Hạ sững sốt rõ rệt một phen, cô chỉ muốn làm cho Vương Khải sợ hãi một chút, thật không nghĩ tới người kia không chỉ có độc miệng với người khác mà đối với chính mình cũng dữ tợn như vậy.

Cô có thể nhìn thấy mặt bên kia nhanh chóng sưng đỏ lên. Sức lực này, cũng không nhẹ.

An tiểu thư, người tha thứ cho ta đi! Miệng chó này của ta thì chính là không phun ra ngà voi! Ngài đại nhân có đại lượng! Vương Khải khép nép nói, bộ dạng này cùng với lúc người hung hăng ở trong thang máy là hai người hoàn toàn khác nhau.

Giống như là gặp An Sơ Hạ sững sờ ở đó, Hứa Đơn Thuần tiến lên từng bước thấp giọng nhắc nhở nói: An tiểu thư .

An Sơ Hạ lúc này mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, mắt nhìn chung quanh, cô cũng không nghĩ muốn đem sự tình làm ầm ĩ hơn nữa, liền mở miệng nói: Nếu đã như vậy.... thì bỏ đi, về sau đừng đối xử với mọi người hung hăng nữa.

Như vậy thì tha thứ cho Vương Khải dễ dàng như vậy à? Người xem diễn trò chung quanh đều lộ ra ánh mắt thất vọng. Nhưng mặc dù là được An Sơ Hạ tha thứ, phỏng chừng về sau sẽ biến mất một ít.

Nhưng trong mắt mọi người có chút không cam lòng, bất đắc dĩ trong trường hợp này không tới phiên bọn họ nói chuyện, cũng chỉ được quên đi.

Cảm ơn, cảm ơn! An tiểu thư, ta sẽ nhớ mãi người là tốt nhất! Vương Khải gần như muốn nói than thở khóc lóc.

Hứa Đơn Thuần vẻ mặt cũng không có biến hóa, mãi cho đến khi tiễn An Sơ Hạ ra cổng công ty, đến chỗ nói lời từ biệt khi đó thấy Hàn Thất Lục xuất hiện, Hứa Đơn Thuần đường nét của bộ mặt cứng đờ mới trở nên dịu đi một tí.

Chị Hứa Đơn Thuần . Hàn Thất Lục tiến đi lên phía trước, đối với Hứa Đơn Thuần khẽ gật đầu, một bên đem tay của An Sơ Hạ cầm chắc.

Anh ta cùng Hứa Đơn Thuần không tính là thân mật nhiều, nhưng nói như thế nào Hứa Đơn Thuần cũng nhìn thấy anh ta trưởng thành, ngôn ngữ trong lúc đó anh ta đối với Hứa Đơn Thuần vẫn lại là nhiều hơn một phần lễ phép.

Hứa Đơn Thuần liền vội khom lưng: Thiếu gia, người gọi ta như vậy, ta sẽ giảm thọ. Làm sao à? Hàn Thất Lục nói xong, nhìn mặt An Sơ Hạ nói: Nha đầu này lại cho người phiền toái gì nữa à?

Nha đầu xưng hô này, biểu lộ như thế này của Hàn Thất Lục cùng với sự cưng chiều sâu đậm dành cho An Sơ Hạ, Hứa Đơn Thuần hơi hơi ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng nói: Đâu có chuyện? Có thể tiếp đãi An tiểu thư là vinh hạnh của ta .

Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi trước đây. Hàn Thất Lục không nói thêm gì nữa, với Hứa Đơn Thuần lại gật đầu một cái, lôi kéo An Sơ Hạ rời đi.

Đi ra vài bước, An Sơ Hạ bất mãn thấp giọng nói: Anh kêu ai là nha đầu á? Cô á. Hàn Thất Lục nghiêng liếc mắt cô một cái.

Hứa Đơn Thuần vẫn đứng thẳng người nhìn hai người lên xe, xe rời đi, cô lúc này mới trở lại công ty. Rất không dễ dàng vẻ mặt dịu đi một chút Hứa Đơn Thuần lại trở lại vẻ mặt cứng ngắc, đi vào thang máy, cô không có đi tầng trệt, mà là ấn phím tầng 12.

Công nhân cầm hai cái văn kiện nhìn thấy Hứa Đơn Thuần, ban đầu muốn vào thang máy nhưng bọn họ nhìn thấy Hứa Đơn Thuần lại không dám bước vào.

Hứa Đơn Thuần có tiếng lạnh như băng, bình thường mọi người nhìn thấy Hứa Đơn Thuần đều đi đường vòng. Leng keng, đến tầng mười hai rồi. Giọng nữ từ trong máy phát ra tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.

Hứa Đơn Thuần lập tức hướng đi đến văn phòng chủ quản nhân viên, thời gian một phút đồng hồ ít ỏi, cô bước đi ra từ tầng 12 văn phòng chủ quản nhân viên.

Năm phút đồng hồ sau, Vương Khải bị gọi vào văn phòng chủ quản. Chủ quản, ngài tìm tôi? Vương Khải vừa mới bị An Sơ Hạ dọa trên trán vẫn còn đọng một tầng mồ hôi mỏng, hắn lại kiêu ngạo, cũng không hơn là một nhà thiết kế nho nhỏ trong tập đoàn Hàn thức.

Người đến rồi, chủ quản cầm trong tay bút máy đặt xuống, chỉ chỉ chỗ trống đối diện hắn nói: Tới rồi? Đừng đứng a, ngồi. Trong tập đoàn Hàn thức không ai có thể nhàn rỗi, chủ quản gọi hắn đến văn phòng không phải chỉ để nói chuyện phiếm.

Vương Khải lau mồ hôi trên trán, câu nệ nói: Ta vẫn còn đi nữa, ngài có việc phân phó là tốt rồi.

Nghe hắn nói như vậy, chủ quản từ chối cho ý kiến rồi nhíu mày, cuối cùng, hắn thở dài từ bàn làm việc đứng dậy, đi tới trước mặt Vương Khải.

Vương Khải à, cậu tới công ty bao lâu rồi? Chủ quản một bên hỏi, một bên cầm lấy thẻ chứng minh công tác ở trên cổ Vương Khải xem.

Xấp xỉ...9 tháng. Vương Khải trong lòng dâng lên lên một dự cảm xấu. Tập đoàn Hàn thị đặc biệt mời nhà thiết kế cao cấp.

Chủ quản không tiếp Vương Khải mà nói, cúi nữa đầu nhớ kỹ thẻ công tác chứng minh của Vương Khải, một lát sau, hắn bỗng nhiên hạ giọng xuống nói: Có phải bởi vì cậu đặc biệt mời vào, cho nên không coi ai ra gì?

Bỗng nhiên chuyển đổi giọng nói làm cho Vương Khải nhất thời ngẩn ra, nói ra mà nói lại làm cho Vương Khải thấp thỏm lo âu.

Đâu có chuyện đó....Chủ quản, chuyện vừa rồi thực sự chỉ là hiểu lầm, nếu tôi biết đó là An tiểu thư....

Ánh mắt chủ quản nhíu lại, ngắt lời Vương Khải nói rằng: Lời nói của cậu có nghĩa là, nếu là người khác, cậu liền có thể nói chuyện miệng đầy gai?

Hiển nhiên, Vương Khải lại nói bậy, giờ phút này hắn hận không thể cắt đứt lưỡi của mình. Không phải không phải, tôi không phải ý đó.

Hắn xua tay liên tục, nhưng sắc mặt của chủ quản không có biến đổi tốt. Được rồi. Chủ quản khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói:

Cậu là một nhân tài, đáng tiếc Hàn Thị quá nhỏ không giữ được cậu, bây giờ đi thu dọn đồ đạc này nọ đi. Hứa Bí Thư nói, còn lại ba tháng tiền lương cô ấy sẽ lấydanh nghĩa cá nhân gọi đến hóa đơn trên cho cậu, xem như chi phí làm việc chín tháng vất vả của cậu.

Cái...cái gì? sắc mặt Vương Khải trở nên trắng xanh, hắn hoàn toàn nghĩ có được sự tha thứ của An Sơ Hạ thì sẽ không sao, ai ngờ lại làm cho hắn bây giờ vẫn cuốn gói rời đi?! Cậu không có nghe sai.

Chủ quản vẻ mặt nghiêm nghị, ngay sau đó đem trên bàn một tầm mở ra giấy đưa cho Vương Khải. Vương Khải vừa thấy, gần như không khóc đi ra, rõ ràng là thư xa thải!

Chủ quản... Vẻ mặt hắn khóc nức nở, chủ quản cũng không muốn nói gì thêm nữa, khoát tay áo sau trực tiếp trở về thẳng bàn làm việc ngồi xuống.

Kết thúc cuộc trò chuyện.

/914

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status