Edit: Phương Quỳnh
Beta: Gấu
Tôi cũng sẽ như vậy. Hàn Thất Lục nhìn như không chút để ý nói ra mấy chữ kia, kỳ thật, nội tâm của anh đã là sóng to gió lớn.
Cậu cũng như vậy? Tiêu Minh Lạc có chút hâm mộ nhìn Hàn Thất Lục nói: Cậu căn bản không cần lựa chọn. Bất quá, tôi cũng hiểu được hai ông bà kia hẳn không thật sự liền như vậy đi Cô Nhi Viện tìm một người thừa kế. Nếu lỡ về sau khi cha mẹ đứa bé kia đi tìm đến đây, sản nghiệp Tiêu gia đều là của người khác.
Tiêu Minh Lạc thao thao bất tuyệt nói xong, Hàn Thất Lục lại tựa hồ không có nghe thấy, lại tiếp tục tâm tư, cúi đầu từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cái đặt ở trong miệng.
Tâm tư Tiêu Minh Lạc kỳ thực rất tinh tế rốt cục phát giác có gì đó không thích hợp, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhìn làn khói, phun vòng khói một bước đúng chỗ động tác, nhíu mày hỏi: Hàn Thất Lục, tiểu tử cậu có chuyện gì giấu tôi đúng không?
Hàn Thất Lục đem thuốc lá đặt ở hai ngón tay, hơi có buồn rầu nói nói: Không có giấu cậu cái gì, chỉ là cảm thấy được có phần không thích hợp.
Không thích hợp? Tiêu Minh Lạc đến đây lập tức hứng thú, ghé sát vào hỏi: Có cái gì không thích hợp, làm sao không thích hợp? Cậu mau nói cho tôi nghe một chút đi, nơi này không có ai.
Này nơi này là lầu năm lại là khu giao nhau giữa các tòa nhà, giờ phút này không có ai qua lại, không cần lo lắng có người nghe lén.
Hàn Thất Lục thoáng chần chừ một phen, nhưng cuối cùng vẫn nói: Cậu vẫn có nhớ hay không, lúc trước thời điểm Hướng Mạn Quỳ cùng với tôi yêu nhau, sở dĩ không thể đến với nhau nguyên nhân là do gia đình không phải sao?
Nghe anh nói như vậy, Tiêu Minh Lạc cũng cẩn thận nghĩ nghĩ nói: Là vì cô ta là minh tinh? Người thừa kế Hàn thị không thể suốt cả ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện bên nữ minh tinh? Lại vẫn là vì, bác trai bác gái cảm thấy được nhân phẩm cô ta không tốt?
Hàn Thất Lục không tiếp tục đề tài này, lại nói: Vậy cậu nên là còn nhớ rõ ngày hôm qua thời điểm khai mạc, mẹ tôi là để Sơ Hạ lên diễn thuyết? Chuyện này lý giải thế nào đây?
Lý giải... Tiêu Minh Lạc mặt nhăn càng sâu: Bác trai bác gái căn bản không ngại về sau con dâu là minh tinh.
Cậu vẫn lại là chưa nói đến điểm quan trọng. Hàn Thất Lục nói xong, cầm thuốc lá trong tay mới hít vài hơi khói rồi buông tay cho nó rơi từ tầng năm xuống, phía dưới là đá cẩm thạch, không thể gây cháy.
Ý của cậu là... Tiêu Minh Lạc thần kinh căng thẳng: Kỳ thật bác trai bác gái... Ít nhất bác trai cũng là có quan niệm môn đăng hộ đối. Không là vì nhân phẩm, Hướng Mạn Quỳ kia lúc trước quen biết cậu, khi đó cũng không phải bởi vì chức nghiệp. Mà là vì... Gia cảnh.
Không khí, lập tức tựa hồ như ngưng động lại. Rõ ràng là cuối mùa thu, lại cảm thấy được khô nóng cực kỳ.
Thật lâu sau, Hàn Thất Lục phá tan trầm mặc: Ừ. Thời điểm lúc đó, Hướng gia so với bây giờ còn muốn suy sụp hơn. Bởi vì gia bại sa sút, cho nên Hướng Mạn Quỳ mới không được chấp nhận. Trước mắt xem ra, giống như cũng chỉ có lời giải thích này rồi.
Tiêu Minh Lạc có chút khẩn trương liếc trộm Hàn Thất Lục, liếc mắt một cái, sắc mặt anh âm tình bất định, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
Hung hăng hít một hơi, Tiêu Minh Lạc hỏi dò: Thất Lục, cậu hẳn không cảm thấy được, bác trai đang bày ra cái gì đi?
Bởi vì có cần dùng đến An Sơ Hạ, cho nên mới đem một cô bé gia đình nghèo rớt mồng tơi, so với thời điểm Hướng gia suy bại còn không bằng lại nhận nuôi cô, hơn nữa trực tiếp trở thành vị hôn thê của Hàn Thất Lục.
Nếu cái này giả thiết này thành lập, đây hẳn là một âm mưu cực lớn...
Tiêu Minh Lạc không dám nghĩ tiếp, anh tin tưởng Hàn Thất Lục cũng không dám nghĩ tiếp.
Chuông lớn lại reo lên, An Sơ Hạ mới vừa dùng phấn viết trên mặt đất phác hoạ hình Doraemon. Bởi vì đá cẩm thạch có vẻ khó dùng phấn viết, tất cả có nhiều chỗ cơ hồ là không có dấu phấn, bởi vậy xếp chai cần thật cẩn thận, nếu không sẽ phá hoại cảm giác hài hoà.
Bởi vì bên này không cần quá nhiều người, lại có mấy người bị điều đến chỗ uống cola, nhưng Tiểu A tựa hồ quyết tâm không cần Manh Tiểu Nam, đổi người liền là không có cô.
Sơ Hạ, cậu mau nói Tiểu A một tiếng đi, tớ thật sự rất biết uống! Tớ cảm thấy được cậu ta là được các lớp khác phái tới nội gián, cố ý muốn để cho chúng ta thua. Manh Tiểu Nam sốt ruột đi đi tới tới, sau cùng vẫn lại là kéo An Sơ Hạ oán giận.
An Sơ Hạ buông cái chai trong tay ra, chỉ chỉ người uống cola bên cạnh, đè thấp thanh âm nói: Cậu xem đi, những người này đều phải uống rồi ói ra, chúng ta mới vừa đổi qua đi vài người cũng đều là bình thường liền khẩu vị có vẻ không khỏe rồi. Này thuyết minh cái gì cậu biết không?
Manh Tiểu Nam nghe sửng sốt, cứ thế không rõ này thuyết minh cái gì.
An Sơ Hạ thở dài, kéo Manh Tiểu Nam qua nói: Thuyết minh bọn họ sắp chịu không được, thuyết minh nhóm bên kia liền muốn đến đây hết rồi.
Manh Tiểu Nam trên mặt vui vẻ, vừa rồi trên mặt buồn rầu tất cả đều không thấy nữa: Thật tốt quá! Tớ liền chờ bọn họ uống không trôi, sau đó liền hét lớn đặc biệt uống, uống cho bọn họ xem!
Không sai, liền là như thế này. An Sơ Hạ cười chỉ huy cô đi lấy chai rỗng, Manh Tiểu Nam trong lòng cao hứng liền đi lấy chai cho Sơ Hạ.
Thời gian từng giây từng giây đi qua ngay đội uống cola đang càu nhàu kêu. Ngay từ đầu đội phụ trách uống cola kia người xem chừng cũng không uống được, hướng WC mà chạy, nói cách khác những người đó đều đã không thể trở lại trong vòng luẩn quẩn rồi.
Trong chớp mắt, người ở trong đội lúc đầu hơn bốn mươi người, giờ biến thành mười mấy.
Uống a... Chỉ còn có một phần ba chai nữa liền uống xong rồi! Tiểu A sốt ruột thúc giục một nam sinh đang uống cola, hình Doraemon cũng sắp xong, còn cái mồm há to, cần thêm hai mươi cái chai thôi.
Bị thúc giục, nam sinh che cái bụng đang trương lên, khuôn mặt u sầu nói: Đừng có thúc dục, tôi sẽ ói ra mất!
Nói xong, anh cảm thấy được một trận muốn ói, thật đúng là liền ói ra!
Trận đấu có quy tắc duy nhất, mặc kệ là vô tình phun ra hay là cố ý phun, đều bị loại. Vì thế trong lớp lại có một người bị phán ra vòng ngoài.
Tiểu A vô cùng đau đớn, cầm cái chai kia còn có một phần ba lon coca tử ngửa đầu liền uống. Từ đầu cậu ta một mực chỉ huy, cho nên còn không có uống qua cola. Xem thế này một hơi uống hết chai thứ ba, đến chai thứ tư, cậu ta đến cola cũng không muốn nhìn, hét lên Đời này cũng không cần uống lại cola rồi. .
Còn cần mười hai chai. An Sơ Hạ bước nhanh đi tới dò hỏi: Các cậu còn có thể uống không?
Còn lại mấy người nhao nhao số chết xua tay, bọn họ tuy nhiên không bởi vì muốn đi toilet mà bỏ cuộc, nhưng là cũng cơ hồ uống không trôi rồi.
Ha ha... Manh Tiểu Nam lôi kéo một người nữ sinh vui sướng chạy đến chỗ Tiểu A nói: VIệc xếp chai còn lại chỉ cần Sơ Hạ một người là đủ rồi, tôi cùng cô ấy chỉ cần uống cola thôi?
Nữ sinh bị cô lôi kéo nghĩ lại mà sợ, nhìn biểu tình của mấy người uống cola, yếu kém nói: Tôi còn là không uống thôi...
Tiểu A một bộ bất đắc dĩ biểu tình: Uống đi uống đi... Thật sự là chịu thua cô, chuyện thống khổ như vậy vẫn còn cướp làm. Các cậu còn mấy cái uống nhanh lên, chỉ còn mười hai chai nữa là hết rồi!
Beta: Gấu
Tôi cũng sẽ như vậy. Hàn Thất Lục nhìn như không chút để ý nói ra mấy chữ kia, kỳ thật, nội tâm của anh đã là sóng to gió lớn.
Cậu cũng như vậy? Tiêu Minh Lạc có chút hâm mộ nhìn Hàn Thất Lục nói: Cậu căn bản không cần lựa chọn. Bất quá, tôi cũng hiểu được hai ông bà kia hẳn không thật sự liền như vậy đi Cô Nhi Viện tìm một người thừa kế. Nếu lỡ về sau khi cha mẹ đứa bé kia đi tìm đến đây, sản nghiệp Tiêu gia đều là của người khác.
Tiêu Minh Lạc thao thao bất tuyệt nói xong, Hàn Thất Lục lại tựa hồ không có nghe thấy, lại tiếp tục tâm tư, cúi đầu từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cái đặt ở trong miệng.
Tâm tư Tiêu Minh Lạc kỳ thực rất tinh tế rốt cục phát giác có gì đó không thích hợp, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhìn làn khói, phun vòng khói một bước đúng chỗ động tác, nhíu mày hỏi: Hàn Thất Lục, tiểu tử cậu có chuyện gì giấu tôi đúng không?
Hàn Thất Lục đem thuốc lá đặt ở hai ngón tay, hơi có buồn rầu nói nói: Không có giấu cậu cái gì, chỉ là cảm thấy được có phần không thích hợp.
Không thích hợp? Tiêu Minh Lạc đến đây lập tức hứng thú, ghé sát vào hỏi: Có cái gì không thích hợp, làm sao không thích hợp? Cậu mau nói cho tôi nghe một chút đi, nơi này không có ai.
Này nơi này là lầu năm lại là khu giao nhau giữa các tòa nhà, giờ phút này không có ai qua lại, không cần lo lắng có người nghe lén.
Hàn Thất Lục thoáng chần chừ một phen, nhưng cuối cùng vẫn nói: Cậu vẫn có nhớ hay không, lúc trước thời điểm Hướng Mạn Quỳ cùng với tôi yêu nhau, sở dĩ không thể đến với nhau nguyên nhân là do gia đình không phải sao?
Nghe anh nói như vậy, Tiêu Minh Lạc cũng cẩn thận nghĩ nghĩ nói: Là vì cô ta là minh tinh? Người thừa kế Hàn thị không thể suốt cả ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện bên nữ minh tinh? Lại vẫn là vì, bác trai bác gái cảm thấy được nhân phẩm cô ta không tốt?
Hàn Thất Lục không tiếp tục đề tài này, lại nói: Vậy cậu nên là còn nhớ rõ ngày hôm qua thời điểm khai mạc, mẹ tôi là để Sơ Hạ lên diễn thuyết? Chuyện này lý giải thế nào đây?
Lý giải... Tiêu Minh Lạc mặt nhăn càng sâu: Bác trai bác gái căn bản không ngại về sau con dâu là minh tinh.
Cậu vẫn lại là chưa nói đến điểm quan trọng. Hàn Thất Lục nói xong, cầm thuốc lá trong tay mới hít vài hơi khói rồi buông tay cho nó rơi từ tầng năm xuống, phía dưới là đá cẩm thạch, không thể gây cháy.
Ý của cậu là... Tiêu Minh Lạc thần kinh căng thẳng: Kỳ thật bác trai bác gái... Ít nhất bác trai cũng là có quan niệm môn đăng hộ đối. Không là vì nhân phẩm, Hướng Mạn Quỳ kia lúc trước quen biết cậu, khi đó cũng không phải bởi vì chức nghiệp. Mà là vì... Gia cảnh.
Không khí, lập tức tựa hồ như ngưng động lại. Rõ ràng là cuối mùa thu, lại cảm thấy được khô nóng cực kỳ.
Thật lâu sau, Hàn Thất Lục phá tan trầm mặc: Ừ. Thời điểm lúc đó, Hướng gia so với bây giờ còn muốn suy sụp hơn. Bởi vì gia bại sa sút, cho nên Hướng Mạn Quỳ mới không được chấp nhận. Trước mắt xem ra, giống như cũng chỉ có lời giải thích này rồi.
Tiêu Minh Lạc có chút khẩn trương liếc trộm Hàn Thất Lục, liếc mắt một cái, sắc mặt anh âm tình bất định, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
Hung hăng hít một hơi, Tiêu Minh Lạc hỏi dò: Thất Lục, cậu hẳn không cảm thấy được, bác trai đang bày ra cái gì đi?
Bởi vì có cần dùng đến An Sơ Hạ, cho nên mới đem một cô bé gia đình nghèo rớt mồng tơi, so với thời điểm Hướng gia suy bại còn không bằng lại nhận nuôi cô, hơn nữa trực tiếp trở thành vị hôn thê của Hàn Thất Lục.
Nếu cái này giả thiết này thành lập, đây hẳn là một âm mưu cực lớn...
Tiêu Minh Lạc không dám nghĩ tiếp, anh tin tưởng Hàn Thất Lục cũng không dám nghĩ tiếp.
Chuông lớn lại reo lên, An Sơ Hạ mới vừa dùng phấn viết trên mặt đất phác hoạ hình Doraemon. Bởi vì đá cẩm thạch có vẻ khó dùng phấn viết, tất cả có nhiều chỗ cơ hồ là không có dấu phấn, bởi vậy xếp chai cần thật cẩn thận, nếu không sẽ phá hoại cảm giác hài hoà.
Bởi vì bên này không cần quá nhiều người, lại có mấy người bị điều đến chỗ uống cola, nhưng Tiểu A tựa hồ quyết tâm không cần Manh Tiểu Nam, đổi người liền là không có cô.
Sơ Hạ, cậu mau nói Tiểu A một tiếng đi, tớ thật sự rất biết uống! Tớ cảm thấy được cậu ta là được các lớp khác phái tới nội gián, cố ý muốn để cho chúng ta thua. Manh Tiểu Nam sốt ruột đi đi tới tới, sau cùng vẫn lại là kéo An Sơ Hạ oán giận.
An Sơ Hạ buông cái chai trong tay ra, chỉ chỉ người uống cola bên cạnh, đè thấp thanh âm nói: Cậu xem đi, những người này đều phải uống rồi ói ra, chúng ta mới vừa đổi qua đi vài người cũng đều là bình thường liền khẩu vị có vẻ không khỏe rồi. Này thuyết minh cái gì cậu biết không?
Manh Tiểu Nam nghe sửng sốt, cứ thế không rõ này thuyết minh cái gì.
An Sơ Hạ thở dài, kéo Manh Tiểu Nam qua nói: Thuyết minh bọn họ sắp chịu không được, thuyết minh nhóm bên kia liền muốn đến đây hết rồi.
Manh Tiểu Nam trên mặt vui vẻ, vừa rồi trên mặt buồn rầu tất cả đều không thấy nữa: Thật tốt quá! Tớ liền chờ bọn họ uống không trôi, sau đó liền hét lớn đặc biệt uống, uống cho bọn họ xem!
Không sai, liền là như thế này. An Sơ Hạ cười chỉ huy cô đi lấy chai rỗng, Manh Tiểu Nam trong lòng cao hứng liền đi lấy chai cho Sơ Hạ.
Thời gian từng giây từng giây đi qua ngay đội uống cola đang càu nhàu kêu. Ngay từ đầu đội phụ trách uống cola kia người xem chừng cũng không uống được, hướng WC mà chạy, nói cách khác những người đó đều đã không thể trở lại trong vòng luẩn quẩn rồi.
Trong chớp mắt, người ở trong đội lúc đầu hơn bốn mươi người, giờ biến thành mười mấy.
Uống a... Chỉ còn có một phần ba chai nữa liền uống xong rồi! Tiểu A sốt ruột thúc giục một nam sinh đang uống cola, hình Doraemon cũng sắp xong, còn cái mồm há to, cần thêm hai mươi cái chai thôi.
Bị thúc giục, nam sinh che cái bụng đang trương lên, khuôn mặt u sầu nói: Đừng có thúc dục, tôi sẽ ói ra mất!
Nói xong, anh cảm thấy được một trận muốn ói, thật đúng là liền ói ra!
Trận đấu có quy tắc duy nhất, mặc kệ là vô tình phun ra hay là cố ý phun, đều bị loại. Vì thế trong lớp lại có một người bị phán ra vòng ngoài.
Tiểu A vô cùng đau đớn, cầm cái chai kia còn có một phần ba lon coca tử ngửa đầu liền uống. Từ đầu cậu ta một mực chỉ huy, cho nên còn không có uống qua cola. Xem thế này một hơi uống hết chai thứ ba, đến chai thứ tư, cậu ta đến cola cũng không muốn nhìn, hét lên Đời này cũng không cần uống lại cola rồi. .
Còn cần mười hai chai. An Sơ Hạ bước nhanh đi tới dò hỏi: Các cậu còn có thể uống không?
Còn lại mấy người nhao nhao số chết xua tay, bọn họ tuy nhiên không bởi vì muốn đi toilet mà bỏ cuộc, nhưng là cũng cơ hồ uống không trôi rồi.
Ha ha... Manh Tiểu Nam lôi kéo một người nữ sinh vui sướng chạy đến chỗ Tiểu A nói: VIệc xếp chai còn lại chỉ cần Sơ Hạ một người là đủ rồi, tôi cùng cô ấy chỉ cần uống cola thôi?
Nữ sinh bị cô lôi kéo nghĩ lại mà sợ, nhìn biểu tình của mấy người uống cola, yếu kém nói: Tôi còn là không uống thôi...
Tiểu A một bộ bất đắc dĩ biểu tình: Uống đi uống đi... Thật sự là chịu thua cô, chuyện thống khổ như vậy vẫn còn cướp làm. Các cậu còn mấy cái uống nhanh lên, chỉ còn mười hai chai nữa là hết rồi!
/914
|