Đồ chơi? Ở trong mắt người kia, mình chỉ là đồ chơi mà thôi … Giống như chấp niệm nhiều năm trong nháy mắt bị xẻ thành từng mảnh nhỏ, Duẫn Thiên Dật lúc này không biết cỗ tư vị ở trong lòng kia là giải thoát hay là tuyệt vọng, duy nhất có thể thấy rõ được tựa hồ chỉ có hận ý.
Ở trước mặt hắn, tấm mặt nạ kia lộ ra ánh sáng chói mắt, dưới lớp mặt nạ đó, có thể thấy người đang nói chuyện kia khóe môi khẽ nhếch, lời nói từ trong miệng hắn thốt ra có vẻ vô cùng tùy ý, khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng vài câu đã nói xong chuyện quá khứ với hắn, sự đau đớn trong lòng bàn tay đã sớm chết lặng, hắn nhìn chiếc quạt nhiễm huyết trong tay, bỗng nhiên đem nó giơ lên cao bật mở ra, một thanh ngân châm hàn quang bắn về phía thân ảnh oánh bạch ở cách đó không xa.
“Ngươi cho là Bản Tôn còn có thể cho ngươi cơ hội làm như vậy lần thứ hai?” Kì Hủ Thiên không chút hoang mang mở ra hai tay, ở trước người Kì Minh Nguyệt đem thanh ngân châm kia bắt ở trong tay, nhìn trên bề mặt thanh ngân châm lộ ra màu thanh lam quỷ dị, hai mắt khép xuống nguy hiểm: “Nếu ngươi thật sự muốn chết, Bản Tôn sẽ thành toàn.”
Ném thanh ngân châm xuống đất tạo nên mấy tiếng vang nhỏ, kết hợp với không khí khẩn trương trong phòng lại càng khiến người ta kinh hãi, nhìn ám khí rơi xuống đất, trước mắt mọi người ánh kim chợi lóe, một đạo hào quang màu vàng đã xuất hiện trước mắt, rõ ràng đó chính là thanh lợi khí họ mới thấy cách đây không lâu, giống như kiếm lại giống như roi, lại được che kín bởi ám văn kì dị, lưỡi kiếm sắc bén lộ ra huyết khí quỷ bí khiến cho tất cả mọi người kinh hô một tiếng.
Duẫn Thiên Dật lại bỗng nhiên cúi đầu cười, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý cùng mưu kế đã thực hiện được, hướng về phía thân ảnh ám màu tím kia nhìn lại: “Ngươi muốn ta chết? Ta liền khiến Trình Tử Nghiêu tử, Thiên Dật đã sớm nói qua, chỉ cần có thể làm cho Tôn Chủ hối hận, cho dù phải bồi thượng tính mạng này cũng không đáng tiếc, Tôn Chủ lấy tánh mạng của ta, tự nhiên cũng sẽ có người lấy tính mạng của Trình Tử Nghiêu?”
Theo tiếng nói của hắn dần hạ xuống, mọi người lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào ở phía sau của Thủy Nguyệt Công tử đã có thêm một người.
“Tôn Chủ nếu làm Thiếu Các Chủ bị thương, lão phu chỉ sợ cũng không khống chê được tay của mình.” Cầm trường kiếm trong tay để ở sát cổ của người mà Ám Hoàng coi trọng nhất, Âu Dương Thác lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trình Tử Nghiêu thiện vể sử dụng thiên âm, vũ kĩ các loại (ý nói trình độ võ công) thì không biết thế nào, hắn ra chiêu này, chỉ cầu có thể giữ được tính mạng của Thiếu Các Chủ, hắn cũng dễ dàng công đạo với Lão Các chủ, về phần sau đó sẽ như thế nào, đã không phải là vấn đề hắn có thể lo lắng được nữa, chỉ có thể lấy tính mạng của Trình Tử Nghiêu để bảo toàn cho Thiếu Các Chủ.
“Âu Dương trưởng lão mau giết hắn!” Duẫn Thiên Dật thấy Trình Tử Nghiêu quả thực bị Âu Dương trưởng lão khống chế, lộ ra vẻ mừng như điên, nếu như Trình Tử Nghiêu chết ở đương trường, lấy sự yêu thích của người nọ đối với Trình Tử Nghiêu, chắc chắn hối hận không chịu nổi, cho dù sau đó chính mình chắc chắn cũng tránh không khỏi cái chết, nhưng hắn muốn người nọ cũng giống như mình, cùng nếm thử tư vị đau lòng.
“Thiếu Các chủ!” Âu Dương Thác nâng kiếm, nhìn Ám Hoàng vẫn chưa có phản ứng gì, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ, Thiếu Các Chủ ở đằng kia vẫn còn kêu gào thảm thiết phải giết chết Trình Tử Nghiêu nhưng lão cũng không dám thực sự xuống tay. Điều lão muốn là sự bình an của Thiếu Các Chủ chứ không phải là chọc giận Ám Hoàng. Mà nay trên lưng đã đeo danh phản quốc, nếu thật sự giết chết Trình Tử Nghiêu, Lăng Hi Các về sau sẽ ra sao, hắn thật sự là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ta muốn ngươi giết hắn!” Tê rống hét ra những lời này, Duẫn Thiên Dật trên mặt toàn bộ đã lâm vào điên cuống. Người mà Ám Hoàng xem trúng, sao lại chỉ biết sử dụng thiên âm thôi, cùng cười thầm Duẫn Thiên Dật cùng Âu Dương Thác không biết sống chết gặp phải Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công tử, lúc này không một ai vì tình thế này mà lo lắng.
Duẫn Thiên Dật không biết nguyên nhân trong đó, đang lúc nghi hoặcm lại nghe thấy phía dưới tấm mặt nạ màu vàng kia phát ra vài tiếng cười khẽ, Duẫn Thiên Dật đột nhiên nhìn lại: “Trình Tử Nghiêu sắp chết! Vì sao người còn có thể cười như thế. Một mạng đền một mạng, Tôn Chủ nếu muốn giết ta, vì sao còn không mau động thủ!” Mặc dù không biết vì sao đối với tình hình trước mắt không có ai lộ ra vẻ khẩn trương, mọi người chính là bàng quan, nhưng Trình Tử Nghiêu rõ ràng đã bị Âu Dương trưởng lão khống chế, làm cho hắn trong lòng mừng như điên không thôi, miệng cười lớn, hắn hướng về phía người ở trước mặt tiếp tục nói: “Ám Hoàng từng khiến người trong giang hồ nghe thấy là biến sắc, Tôn Chủ người, cuối cùng cũng có ngày này, chính là không dám giết ta?”
Tiếng cười giống như điên cuồng vang vọng quanh quẩn ở trong phòng, tiếng cười mang theo hưng phấn cùng đắc ý, thật lâu không tan, một ngữ thanh thư hoãn thản nhiên bỗng nhiên truyền đến, làm cho tiếng cười điên cuồng của hắn im bặt: “Vốn là không nghĩ giết ngươi, nhưng có người lại cố tình tìm tử lộ, lấy Tử Nghiêu để uy hiếp?”
Chỉ nghe người ở trước mặt Âu Dương Thác phát ra tiếng cười khinh miệt, mang theo đùa cợt cùng băng hàn, thân ảnh oánh oánh tuyết trắng mặc dù bị mũi kiếm để ở sát bên cổ, trên mặt lại chưa lộ ra chút khiếp ý, “Không thể không nói, những việc Thiếu Các Chủ làm hôm nay không có việc nào là đúng hết, nghĩ muốn lấy ta để uy hiếp Hủ, lại càng là sai lầm lớn nhất của ngươi.”
“Xem ra đã không có chỗ để ta ra tay nữa.” Hàm chứa ý cười, Kì Hủ Thiên thu hồi thanh lợi khí trong tay, có người chọc tới trên đầu Minh Nhi, kết cục hội như thế nào, hắn thập phần rõ ràng, Minh Nhi vốn không phải là người dễ dàng động thủ, nhưng chỉ cần có người trêu chọc y, y liền tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho người nọ.
Rõ ràng bị Âu Dương trưởng lão khống chế, Trình Tử Nghiêu lại vẫn có thể nói cười tự nhiên như thế, ngay cả lúc này, hai người kia trong lúc đó cũng làm như quanh mình không có người, một chút cũng không hề đặt hắn vào mắt! Duẫn Thiên Dật cắn chặt răng: “Thủy Nguyệt Công tử thì sao chứ, ngươi cho rằng chỉ dựa vào võ mồm ta liền có thể buông tha cho ngươi sao? Ta lấy ngươi để áp chế đó thì sao?! Hiện giờ ngươi tự thân còn khó bảo toàn, cón muốn ở đó giáo huấn ta?”
“Lão phu khuyên Thủy Nguyệt Công tử chớ có vọng động thì hơn, hôm nay chỉ cần có thể cùng Thiếu Các chủ an toàn rời đi nơi này, lão phu đáp ứng tuyệt đối không thương tổn tánh mạng của công tử, bằng không......” Âu Dương Thác đem thanh kiếm đặt ở cổ kia áp sát vài phần, thoáng chốc liền có huyết châu chảy ra từ bên cổ: “Làm Thủy Nguyệt Công tử bị thương cũng không phải là ý muốn của lão phu, nên làm như thế nào chắc công tử cũng đã rõ.” Chỉ cần Trình Tử Nghiêu làm cho Ám Hoàng thả lão cùng với Thiếu Các Chủ rời đi, có thể bảo toàn tính mạng, sau này như thế nào cũng chỉ có thể chờ trở về Lăng Hi Các rồi tái nghị luận sau. Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trên cổ hơi hơi đau xót, nhất thời cảm thấy vạt áo phía trên cổ có chút ướt át, ngẩng đầu nhìn về phía trước phòng, quả nhiên thấy thần sắc của Phụ Hoàng càng trở nên âm trầm. Kì Minh Nguyệt lấy ánh mắt ý bảo để trấn án y, hắn nâng tay lau đi vết máu trên cổ, trong mắt lộ ra vài phần ý cười: “Âu Dương Trưởng lão cũng biết, đợi lát nữa Tử Nghiêu đại khai sát giới không phải là không có lí do.” Lúc Âu Dương Thác rời khỏi Duẫn Thiên Dật để đi tới sau lưng hắn, sao hắn lại không biết, chỉ là hắn tùy vào lão, hiển hiên là để chờ giờ khắc này, việc Lăng Hi Các cấu kết với An Dương đã làm hắn hạ quyết tâm diệt trừ.
Âu Dương Thác không nhìn thấy nụ cười của người trước mặt, nhưng giang hồ nhân sĩ xung quanh lại nhìn thấy rất rõ ràng, ý cười trong mắt Thủy Nguyệt Công tử lúc này tuyệt không khiến người ta cảm thấy dễ dàng thân cận, không giống như trước kia, thần sắc trong đôi mắt có thể nhìn thấu vạn vật kia có vài phần trong trẻo lạnh lùng, vài phần băng hàn, như ánh trăng tiêu sát, lại như nước mầu thâm trầm, giống như hơi mỏng sương mù thoát đi khỏi hoa trong gương, trăng trong nước trước kia, hiển lộ trước mắt chính là hàn quang mũi nhọn lợi hại không ai có thể kháng cự!
“Ngươi có ý gì?” Âu Dương Thác đang lúc khó hiểu, bỗng nhiên dư quang ở trước mắt thoáng qua một mạt thất thải quang hoa bay lên trời, mặc dù không biết đó là vật gì, nhưng dựa vào bản năng lão đã cảm giác ra được nguy hiểm: “Không được vọng động!” Biết được nhất định là Trình Tử Nghiêu giở trò, lão bỗng nhiên ép mạnh lưỡi kiếm xuống, chỉ cần nắm giữ tính mạng của Trình Tử Nghiêu, lão không tin hắn thực sự dám làm gì mình: “Không có ý gì, chỉ là ban cho ngươi cái chết thôi!” Bên môi vẫn giữ một tia cười nhẹ, trên miệng Kì Minh Nguyệt chậm rãi phun ra đáp án, trong đôi mắt nổi lên vẻ ôn nhu, nhìn Nỉ Hồ ở trong tay tung bay dựng lên trong không trung, liếm liếm môi, phát ra vài tiếng cười khẽ: “Lấy Tử Nghiêu để uy hiếp đó là một trong những việc tối sai lầm của ngươi hôm nay.” Nghe ra trong tiếng cười của hắn có băng hàn cùng sự khinh miệt, tâm Âu Dương Thác bỗng nảy sinh cảnh giác cao độ, thanh kiếm mới vừa rồi đang cầm trên tay bong nhiên không thể sử dụng lực đi xuống, tay lão dường như không nghe sai khiến, một chút dùng lực cũng không thể: “Ngươi… Ngươi là khi nào…” Lúc này lão mới cảm nhận được sự đau đớn thấu xương từ trên cánh tay truyền tới, Âu Dương Thác kêu thảm một tiếng.
Theo tiếng kêu thảm thiết của lão, mọi người chỉ thấy thất thải quang hoa lúc trước trong nháy mắt lưu chuyển, máu tươi theo sau đó mà phun ra giống như những hạt mưa rơi xuống, ở trước mắt vẩy ra, lại tích tích rơi xuống, giống như một hồi mưa máu, thình lình xảy ra, ở trước mắt mọi người trở thành một tấm màn máu, một bàn tay bị chém đứt rơi xuống đất, ở trong vũng máu hìn càng có vẻ đáng sợ. Âu Dương Thác bị máu của chính mình bắn đầy người, ôm lấy cánh tay bị chém đứt, lui lại phía sau vài bước, thần sắc trắng bệch kinh hoàng: “Điều này sao có thể?” Lấy công lực hành tẩu giang hồ nhiều năm của lão, lại ở trên tay một hậu sinh tiểu bối còn hết sức trẻ mất đi một cánh tay, nhìn liếc mắt về phía Thiếu Các Chủ cũng đang giật mình ngốc lăng tại chỗ, lão thu hồi vẻ kinh hoàng, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc: “Hôm nay xem ra không thể không…”
“Âu Dương trưởng lão còn muốn như thế nào? Ngươi cho là mình còn có thể liều mạng sao?” Giật giật đầu ngón tay, Nỉ Hồ ở bên cạnh người vung lên một đạo quang hoa đẹp mắt, như tơ như bạch, sợi tơ bán trong suốt thiển bạch chiếu rọi lên vẻ mặt hoảng sợ của đám giang hồ nhân sĩ, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào Âu Dương Thác lúc này còn đang ngơ ngác, đầu ngón tay khẽ nhấc lên khiến cho Nỉ Hồ ở trong không khí phát ra tiếng ti ti lay động, hồi phục thành sợi tơ trắng được thu lại vào bên hông của Kì Minh Nguyệt.
“Âu Dương trưởng lão …” Duẫn Thiên Dật trừng lớn hai mắt, run giọng hô một câu, trong mắt cũng hiện ra vẻ kinh hãi, ở trước mắt hắn, chỉ thấy theo lời nói của Trình Tử Nghiêu dần hạ xuống, trên người Âu Dương trưởng lão liền không ngừng hiện ra một đám vết cắt máu tươi phun ra ồ ạt. Hơn mười miệng vết thương bắt đầu hiện rõ ra. Một màn này rơi vào trong mắt của mọi người, khiến tất cả đều nhịn không được trong lòng dâng lên lòng sợ hãi, mà hơn mười đạo vết thương kia lại càng khiến cho người ta kinh sợ. Theo một đám miệng vết thương dần mở ra, Âu Dương Thác kêu thảm giãy giụa dưới đất. Nằm trong vũng máu, cả người đau đớn cùng với nỗi sợ hãi trong lòng khiến cho Âu Dương Thác vô cùng hối hận với cử chỉ vừa rồi của mình, bên tai lại nghe thấy ngữ thanh mềm nhẹ của người mà hắn đã dám xem nhẹ kia: “Tử Nghiêu đã sớm nói qua, lấy ta để áp chế, là điều không nên lớn nhất, tuy nói có hơi muộn một chút, bất quá hiện giờ Âu Dương trưởng lão cũng nên biết Tử Nghiêu không phải chỉ biết sử dụng Thiên Âm a.
Nghĩ muốn lấy hắn để áp chế Phụ Hoàng, hành động này trừ bỏ không nên lại càng không khôn ngoan. Hành động của Duẫn Thiên Dật cùng Âu Dương Thác đã khơi dậy sự thị huyết vốn yên lặng đã lâu bên trong hắn. Hừ lạnh một tiếng, Kì Minh Nguyệt đón nhận ánh mắt hẹp dài vẫn đang nhìn chăm chú vào hắn, hoãn hạ thần sắc: “Hủ tính toán xử trí bọn họ như thế nào?” Lăng Hi Các cấu kết với An Dương, Phụ Hoàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.
Thấy Minh Nhi vì mình mà nổi giận, trong mắt Kì Hủ Thiên lộ ra ý cười, tiến về phía Kì Minh Nguyệt, lau sạch sẽ một chút huyết sắc bị bám trên má của hắn, đưa hắn ôm vào trong lồng ngực: “Giao cho huyết ảnh.” Y vừa dứt lời, trong phòng bỗng nhiên hiện ra mười hai thân ảnh màu đỏ, huyết khí từ người họ tỏa ra khiến cho người ta phát run, thoáng chốc lại hồi tưởng đến chuyện năm xưa, sự đáng sợ của huyết ảnh không ai không biết, hôm nay lại nhìn thấy huyết ảnh, không biết đến tột cùng Ám Hoàng tính toán như thế nào. Quần áo của mười hai người vốn dĩ là màu trắng tinh, lúc này toàn bộ đều nhiễm đầy huyết sắc, bộ đồ trắng bị ướt sũng bởi màu tươi khiến cho chúng giống như vốn dĩ là màu đỏ, lộ ra sát ý nồng đậm, chắc chắn là do trận chiến đấu kịch liệt ở ngoài trang tạo thành. Lúc này Kì Minh Nguyệt mới biết được cái tên “huyết ảnh” là từ đâu mà có. Tựa vào trong lòng ngực Kì Hủ Thiên, hắn nghe thấy người đang ôm hắn mở miệng nói: “Ba ngày sau, Bản Tôn không muốn còn nghe thấy cái tên Lăng Hi Các ở trong chốn giang hồ. Huyết ảnh nghe lệnh …” Trong mắt lộ ra vài phần lãnh khốc, Kì Hủ Thiên nhìn lướt qua Âu Dương Thác đang gàp thét trong vũng máu, còn có Duẫn Thiên Dật đang ngốc lăng đứng tại chỗ kia, bên môi gợi lên một mạt sát ý tàn nhẫn, chậm rãi bật ra một chữ: “Giết.” Duẫn Thiên Dật mắt thấy Âu Dương Thác đã không sống nổi nữa, lại nghe thấy một chữ “giết” kia, trong đầu nhất thời trống rỗng, nâng mắt lên, chỉ thấy mặt nạ màu vàng kia hơi hơi chớp động, bạc thần dưới lớp mặt nạ lại khẽ nhếch lên: “Nếu Tư Hồi khác thường như vậy, lưu trữ tánh mạng của ngươi dùng để quan sát dược tính cũng tốt, hôm nay, liền tha cho ngươi một mạng.”
Theo ngữ thanh hạ xuống, mười hai huyết ảnh đột nhiên biến mất, trừ bỏ bầu không khí dày đặc huyết tinh kia, không hề lưu lại chút dấu vết nào. Hành động của Duẫn Thiên Dật đã khiến rất nhiều người tức giận, cho nên đối với hậu quả ngày hôm nay của Lăng Hi Các cũng không có ai đồng tình, nhìn huyết ảnh rời đi, lại nhìn Âu Dương Thác đang lăn lộn dưới đất, có thể thấy sắp vì mất máu quá nhiều mà chết, mọi người lại càng không ngừng nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần chớ có chọc giận Ám Hoàng hoặc là Thủy Nguyệt Công tử. Hôm nay họ mới biết được rõ ràng, trêu chọc vị Thủy Nguyệt Công tử kia không hề tốt hơn so với chọc nhầm Ám Hoàng chút nào, chỉ cần nhìn kết cục của Âu Dương Thác kia, liền biết kết quả sẽ như thế nào. Từ lúc Ám Hoàng hạ lệnh diệt trừ Lăng Hi Các, trong vòng đại sảnh liền đặc biệt không còn một âm thanh nào. Nhìn hai thân ảnh một trắng một tím sóng vai cùng cất bước đi, tất cả mọi người lộ ra thần sắc phức tạp. Ám Hoàng không hổ là Ám Hoàng, mặc dù nhiều năm không xuất hiện trong chốn giang hồ, nhưng vừa xuất hiện lại khiến cho khôn cùng sóng gió nổi lên, Lan Cẩn thì thiếu chút nữa mất mang, Lăng Hi Các trước mắt cũng có thể thấy sẽ biến mất ở trong chốn giang hồ. Mà nguyên nhân của tất thảy chuyện này đều là vì Thủy Nguyệt Công tử mà lên. Mắt thấy Ám Hoàng quả thực coi trọng Thủy Nguyệt Công tử như thế, mọi người không khỏi lo lắng, nếu như trong ba ngày này Tư Hồi phát tác, Thủy Nguyệt Công tử thực sự vạn nhất bị làm sao, đến lúc đó không biết Ám Hoàng sẽ như thế nào? Lắc lắc đầu, lúc này tất cả mọi người đều cùng hi vọng, Thủy Nguyệt Công tử ngàn vạn lần chớ có xảy ra chuyện gì mới tốt, về phần Lan Cẩn kia, chỉ sợ trước mắt đã không ai còn dám có ý định với hắn.
__________ Hết chính văn chương thứ 111 _________
Ở trước mặt hắn, tấm mặt nạ kia lộ ra ánh sáng chói mắt, dưới lớp mặt nạ đó, có thể thấy người đang nói chuyện kia khóe môi khẽ nhếch, lời nói từ trong miệng hắn thốt ra có vẻ vô cùng tùy ý, khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng vài câu đã nói xong chuyện quá khứ với hắn, sự đau đớn trong lòng bàn tay đã sớm chết lặng, hắn nhìn chiếc quạt nhiễm huyết trong tay, bỗng nhiên đem nó giơ lên cao bật mở ra, một thanh ngân châm hàn quang bắn về phía thân ảnh oánh bạch ở cách đó không xa.
“Ngươi cho là Bản Tôn còn có thể cho ngươi cơ hội làm như vậy lần thứ hai?” Kì Hủ Thiên không chút hoang mang mở ra hai tay, ở trước người Kì Minh Nguyệt đem thanh ngân châm kia bắt ở trong tay, nhìn trên bề mặt thanh ngân châm lộ ra màu thanh lam quỷ dị, hai mắt khép xuống nguy hiểm: “Nếu ngươi thật sự muốn chết, Bản Tôn sẽ thành toàn.”
Ném thanh ngân châm xuống đất tạo nên mấy tiếng vang nhỏ, kết hợp với không khí khẩn trương trong phòng lại càng khiến người ta kinh hãi, nhìn ám khí rơi xuống đất, trước mắt mọi người ánh kim chợi lóe, một đạo hào quang màu vàng đã xuất hiện trước mắt, rõ ràng đó chính là thanh lợi khí họ mới thấy cách đây không lâu, giống như kiếm lại giống như roi, lại được che kín bởi ám văn kì dị, lưỡi kiếm sắc bén lộ ra huyết khí quỷ bí khiến cho tất cả mọi người kinh hô một tiếng.
Duẫn Thiên Dật lại bỗng nhiên cúi đầu cười, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý cùng mưu kế đã thực hiện được, hướng về phía thân ảnh ám màu tím kia nhìn lại: “Ngươi muốn ta chết? Ta liền khiến Trình Tử Nghiêu tử, Thiên Dật đã sớm nói qua, chỉ cần có thể làm cho Tôn Chủ hối hận, cho dù phải bồi thượng tính mạng này cũng không đáng tiếc, Tôn Chủ lấy tánh mạng của ta, tự nhiên cũng sẽ có người lấy tính mạng của Trình Tử Nghiêu?”
Theo tiếng nói của hắn dần hạ xuống, mọi người lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào ở phía sau của Thủy Nguyệt Công tử đã có thêm một người.
“Tôn Chủ nếu làm Thiếu Các Chủ bị thương, lão phu chỉ sợ cũng không khống chê được tay của mình.” Cầm trường kiếm trong tay để ở sát cổ của người mà Ám Hoàng coi trọng nhất, Âu Dương Thác lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trình Tử Nghiêu thiện vể sử dụng thiên âm, vũ kĩ các loại (ý nói trình độ võ công) thì không biết thế nào, hắn ra chiêu này, chỉ cầu có thể giữ được tính mạng của Thiếu Các Chủ, hắn cũng dễ dàng công đạo với Lão Các chủ, về phần sau đó sẽ như thế nào, đã không phải là vấn đề hắn có thể lo lắng được nữa, chỉ có thể lấy tính mạng của Trình Tử Nghiêu để bảo toàn cho Thiếu Các Chủ.
“Âu Dương trưởng lão mau giết hắn!” Duẫn Thiên Dật thấy Trình Tử Nghiêu quả thực bị Âu Dương trưởng lão khống chế, lộ ra vẻ mừng như điên, nếu như Trình Tử Nghiêu chết ở đương trường, lấy sự yêu thích của người nọ đối với Trình Tử Nghiêu, chắc chắn hối hận không chịu nổi, cho dù sau đó chính mình chắc chắn cũng tránh không khỏi cái chết, nhưng hắn muốn người nọ cũng giống như mình, cùng nếm thử tư vị đau lòng.
“Thiếu Các chủ!” Âu Dương Thác nâng kiếm, nhìn Ám Hoàng vẫn chưa có phản ứng gì, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ, Thiếu Các Chủ ở đằng kia vẫn còn kêu gào thảm thiết phải giết chết Trình Tử Nghiêu nhưng lão cũng không dám thực sự xuống tay. Điều lão muốn là sự bình an của Thiếu Các Chủ chứ không phải là chọc giận Ám Hoàng. Mà nay trên lưng đã đeo danh phản quốc, nếu thật sự giết chết Trình Tử Nghiêu, Lăng Hi Các về sau sẽ ra sao, hắn thật sự là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ta muốn ngươi giết hắn!” Tê rống hét ra những lời này, Duẫn Thiên Dật trên mặt toàn bộ đã lâm vào điên cuống. Người mà Ám Hoàng xem trúng, sao lại chỉ biết sử dụng thiên âm thôi, cùng cười thầm Duẫn Thiên Dật cùng Âu Dương Thác không biết sống chết gặp phải Ám Hoàng cùng Thủy Nguyệt Công tử, lúc này không một ai vì tình thế này mà lo lắng.
Duẫn Thiên Dật không biết nguyên nhân trong đó, đang lúc nghi hoặcm lại nghe thấy phía dưới tấm mặt nạ màu vàng kia phát ra vài tiếng cười khẽ, Duẫn Thiên Dật đột nhiên nhìn lại: “Trình Tử Nghiêu sắp chết! Vì sao người còn có thể cười như thế. Một mạng đền một mạng, Tôn Chủ nếu muốn giết ta, vì sao còn không mau động thủ!” Mặc dù không biết vì sao đối với tình hình trước mắt không có ai lộ ra vẻ khẩn trương, mọi người chính là bàng quan, nhưng Trình Tử Nghiêu rõ ràng đã bị Âu Dương trưởng lão khống chế, làm cho hắn trong lòng mừng như điên không thôi, miệng cười lớn, hắn hướng về phía người ở trước mặt tiếp tục nói: “Ám Hoàng từng khiến người trong giang hồ nghe thấy là biến sắc, Tôn Chủ người, cuối cùng cũng có ngày này, chính là không dám giết ta?”
Tiếng cười giống như điên cuồng vang vọng quanh quẩn ở trong phòng, tiếng cười mang theo hưng phấn cùng đắc ý, thật lâu không tan, một ngữ thanh thư hoãn thản nhiên bỗng nhiên truyền đến, làm cho tiếng cười điên cuồng của hắn im bặt: “Vốn là không nghĩ giết ngươi, nhưng có người lại cố tình tìm tử lộ, lấy Tử Nghiêu để uy hiếp?”
Chỉ nghe người ở trước mặt Âu Dương Thác phát ra tiếng cười khinh miệt, mang theo đùa cợt cùng băng hàn, thân ảnh oánh oánh tuyết trắng mặc dù bị mũi kiếm để ở sát bên cổ, trên mặt lại chưa lộ ra chút khiếp ý, “Không thể không nói, những việc Thiếu Các Chủ làm hôm nay không có việc nào là đúng hết, nghĩ muốn lấy ta để uy hiếp Hủ, lại càng là sai lầm lớn nhất của ngươi.”
“Xem ra đã không có chỗ để ta ra tay nữa.” Hàm chứa ý cười, Kì Hủ Thiên thu hồi thanh lợi khí trong tay, có người chọc tới trên đầu Minh Nhi, kết cục hội như thế nào, hắn thập phần rõ ràng, Minh Nhi vốn không phải là người dễ dàng động thủ, nhưng chỉ cần có người trêu chọc y, y liền tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho người nọ.
Rõ ràng bị Âu Dương trưởng lão khống chế, Trình Tử Nghiêu lại vẫn có thể nói cười tự nhiên như thế, ngay cả lúc này, hai người kia trong lúc đó cũng làm như quanh mình không có người, một chút cũng không hề đặt hắn vào mắt! Duẫn Thiên Dật cắn chặt răng: “Thủy Nguyệt Công tử thì sao chứ, ngươi cho rằng chỉ dựa vào võ mồm ta liền có thể buông tha cho ngươi sao? Ta lấy ngươi để áp chế đó thì sao?! Hiện giờ ngươi tự thân còn khó bảo toàn, cón muốn ở đó giáo huấn ta?”
“Lão phu khuyên Thủy Nguyệt Công tử chớ có vọng động thì hơn, hôm nay chỉ cần có thể cùng Thiếu Các chủ an toàn rời đi nơi này, lão phu đáp ứng tuyệt đối không thương tổn tánh mạng của công tử, bằng không......” Âu Dương Thác đem thanh kiếm đặt ở cổ kia áp sát vài phần, thoáng chốc liền có huyết châu chảy ra từ bên cổ: “Làm Thủy Nguyệt Công tử bị thương cũng không phải là ý muốn của lão phu, nên làm như thế nào chắc công tử cũng đã rõ.” Chỉ cần Trình Tử Nghiêu làm cho Ám Hoàng thả lão cùng với Thiếu Các Chủ rời đi, có thể bảo toàn tính mạng, sau này như thế nào cũng chỉ có thể chờ trở về Lăng Hi Các rồi tái nghị luận sau. Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trên cổ hơi hơi đau xót, nhất thời cảm thấy vạt áo phía trên cổ có chút ướt át, ngẩng đầu nhìn về phía trước phòng, quả nhiên thấy thần sắc của Phụ Hoàng càng trở nên âm trầm. Kì Minh Nguyệt lấy ánh mắt ý bảo để trấn án y, hắn nâng tay lau đi vết máu trên cổ, trong mắt lộ ra vài phần ý cười: “Âu Dương Trưởng lão cũng biết, đợi lát nữa Tử Nghiêu đại khai sát giới không phải là không có lí do.” Lúc Âu Dương Thác rời khỏi Duẫn Thiên Dật để đi tới sau lưng hắn, sao hắn lại không biết, chỉ là hắn tùy vào lão, hiển hiên là để chờ giờ khắc này, việc Lăng Hi Các cấu kết với An Dương đã làm hắn hạ quyết tâm diệt trừ.
Âu Dương Thác không nhìn thấy nụ cười của người trước mặt, nhưng giang hồ nhân sĩ xung quanh lại nhìn thấy rất rõ ràng, ý cười trong mắt Thủy Nguyệt Công tử lúc này tuyệt không khiến người ta cảm thấy dễ dàng thân cận, không giống như trước kia, thần sắc trong đôi mắt có thể nhìn thấu vạn vật kia có vài phần trong trẻo lạnh lùng, vài phần băng hàn, như ánh trăng tiêu sát, lại như nước mầu thâm trầm, giống như hơi mỏng sương mù thoát đi khỏi hoa trong gương, trăng trong nước trước kia, hiển lộ trước mắt chính là hàn quang mũi nhọn lợi hại không ai có thể kháng cự!
“Ngươi có ý gì?” Âu Dương Thác đang lúc khó hiểu, bỗng nhiên dư quang ở trước mắt thoáng qua một mạt thất thải quang hoa bay lên trời, mặc dù không biết đó là vật gì, nhưng dựa vào bản năng lão đã cảm giác ra được nguy hiểm: “Không được vọng động!” Biết được nhất định là Trình Tử Nghiêu giở trò, lão bỗng nhiên ép mạnh lưỡi kiếm xuống, chỉ cần nắm giữ tính mạng của Trình Tử Nghiêu, lão không tin hắn thực sự dám làm gì mình: “Không có ý gì, chỉ là ban cho ngươi cái chết thôi!” Bên môi vẫn giữ một tia cười nhẹ, trên miệng Kì Minh Nguyệt chậm rãi phun ra đáp án, trong đôi mắt nổi lên vẻ ôn nhu, nhìn Nỉ Hồ ở trong tay tung bay dựng lên trong không trung, liếm liếm môi, phát ra vài tiếng cười khẽ: “Lấy Tử Nghiêu để uy hiếp đó là một trong những việc tối sai lầm của ngươi hôm nay.” Nghe ra trong tiếng cười của hắn có băng hàn cùng sự khinh miệt, tâm Âu Dương Thác bỗng nảy sinh cảnh giác cao độ, thanh kiếm mới vừa rồi đang cầm trên tay bong nhiên không thể sử dụng lực đi xuống, tay lão dường như không nghe sai khiến, một chút dùng lực cũng không thể: “Ngươi… Ngươi là khi nào…” Lúc này lão mới cảm nhận được sự đau đớn thấu xương từ trên cánh tay truyền tới, Âu Dương Thác kêu thảm một tiếng.
Theo tiếng kêu thảm thiết của lão, mọi người chỉ thấy thất thải quang hoa lúc trước trong nháy mắt lưu chuyển, máu tươi theo sau đó mà phun ra giống như những hạt mưa rơi xuống, ở trước mắt vẩy ra, lại tích tích rơi xuống, giống như một hồi mưa máu, thình lình xảy ra, ở trước mắt mọi người trở thành một tấm màn máu, một bàn tay bị chém đứt rơi xuống đất, ở trong vũng máu hìn càng có vẻ đáng sợ. Âu Dương Thác bị máu của chính mình bắn đầy người, ôm lấy cánh tay bị chém đứt, lui lại phía sau vài bước, thần sắc trắng bệch kinh hoàng: “Điều này sao có thể?” Lấy công lực hành tẩu giang hồ nhiều năm của lão, lại ở trên tay một hậu sinh tiểu bối còn hết sức trẻ mất đi một cánh tay, nhìn liếc mắt về phía Thiếu Các Chủ cũng đang giật mình ngốc lăng tại chỗ, lão thu hồi vẻ kinh hoàng, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc: “Hôm nay xem ra không thể không…”
“Âu Dương trưởng lão còn muốn như thế nào? Ngươi cho là mình còn có thể liều mạng sao?” Giật giật đầu ngón tay, Nỉ Hồ ở bên cạnh người vung lên một đạo quang hoa đẹp mắt, như tơ như bạch, sợi tơ bán trong suốt thiển bạch chiếu rọi lên vẻ mặt hoảng sợ của đám giang hồ nhân sĩ, Kì Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào Âu Dương Thác lúc này còn đang ngơ ngác, đầu ngón tay khẽ nhấc lên khiến cho Nỉ Hồ ở trong không khí phát ra tiếng ti ti lay động, hồi phục thành sợi tơ trắng được thu lại vào bên hông của Kì Minh Nguyệt.
“Âu Dương trưởng lão …” Duẫn Thiên Dật trừng lớn hai mắt, run giọng hô một câu, trong mắt cũng hiện ra vẻ kinh hãi, ở trước mắt hắn, chỉ thấy theo lời nói của Trình Tử Nghiêu dần hạ xuống, trên người Âu Dương trưởng lão liền không ngừng hiện ra một đám vết cắt máu tươi phun ra ồ ạt. Hơn mười miệng vết thương bắt đầu hiện rõ ra. Một màn này rơi vào trong mắt của mọi người, khiến tất cả đều nhịn không được trong lòng dâng lên lòng sợ hãi, mà hơn mười đạo vết thương kia lại càng khiến cho người ta kinh sợ. Theo một đám miệng vết thương dần mở ra, Âu Dương Thác kêu thảm giãy giụa dưới đất. Nằm trong vũng máu, cả người đau đớn cùng với nỗi sợ hãi trong lòng khiến cho Âu Dương Thác vô cùng hối hận với cử chỉ vừa rồi của mình, bên tai lại nghe thấy ngữ thanh mềm nhẹ của người mà hắn đã dám xem nhẹ kia: “Tử Nghiêu đã sớm nói qua, lấy ta để áp chế, là điều không nên lớn nhất, tuy nói có hơi muộn một chút, bất quá hiện giờ Âu Dương trưởng lão cũng nên biết Tử Nghiêu không phải chỉ biết sử dụng Thiên Âm a.
Nghĩ muốn lấy hắn để áp chế Phụ Hoàng, hành động này trừ bỏ không nên lại càng không khôn ngoan. Hành động của Duẫn Thiên Dật cùng Âu Dương Thác đã khơi dậy sự thị huyết vốn yên lặng đã lâu bên trong hắn. Hừ lạnh một tiếng, Kì Minh Nguyệt đón nhận ánh mắt hẹp dài vẫn đang nhìn chăm chú vào hắn, hoãn hạ thần sắc: “Hủ tính toán xử trí bọn họ như thế nào?” Lăng Hi Các cấu kết với An Dương, Phụ Hoàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.
Thấy Minh Nhi vì mình mà nổi giận, trong mắt Kì Hủ Thiên lộ ra ý cười, tiến về phía Kì Minh Nguyệt, lau sạch sẽ một chút huyết sắc bị bám trên má của hắn, đưa hắn ôm vào trong lồng ngực: “Giao cho huyết ảnh.” Y vừa dứt lời, trong phòng bỗng nhiên hiện ra mười hai thân ảnh màu đỏ, huyết khí từ người họ tỏa ra khiến cho người ta phát run, thoáng chốc lại hồi tưởng đến chuyện năm xưa, sự đáng sợ của huyết ảnh không ai không biết, hôm nay lại nhìn thấy huyết ảnh, không biết đến tột cùng Ám Hoàng tính toán như thế nào. Quần áo của mười hai người vốn dĩ là màu trắng tinh, lúc này toàn bộ đều nhiễm đầy huyết sắc, bộ đồ trắng bị ướt sũng bởi màu tươi khiến cho chúng giống như vốn dĩ là màu đỏ, lộ ra sát ý nồng đậm, chắc chắn là do trận chiến đấu kịch liệt ở ngoài trang tạo thành. Lúc này Kì Minh Nguyệt mới biết được cái tên “huyết ảnh” là từ đâu mà có. Tựa vào trong lòng ngực Kì Hủ Thiên, hắn nghe thấy người đang ôm hắn mở miệng nói: “Ba ngày sau, Bản Tôn không muốn còn nghe thấy cái tên Lăng Hi Các ở trong chốn giang hồ. Huyết ảnh nghe lệnh …” Trong mắt lộ ra vài phần lãnh khốc, Kì Hủ Thiên nhìn lướt qua Âu Dương Thác đang gàp thét trong vũng máu, còn có Duẫn Thiên Dật đang ngốc lăng đứng tại chỗ kia, bên môi gợi lên một mạt sát ý tàn nhẫn, chậm rãi bật ra một chữ: “Giết.” Duẫn Thiên Dật mắt thấy Âu Dương Thác đã không sống nổi nữa, lại nghe thấy một chữ “giết” kia, trong đầu nhất thời trống rỗng, nâng mắt lên, chỉ thấy mặt nạ màu vàng kia hơi hơi chớp động, bạc thần dưới lớp mặt nạ lại khẽ nhếch lên: “Nếu Tư Hồi khác thường như vậy, lưu trữ tánh mạng của ngươi dùng để quan sát dược tính cũng tốt, hôm nay, liền tha cho ngươi một mạng.”
Theo ngữ thanh hạ xuống, mười hai huyết ảnh đột nhiên biến mất, trừ bỏ bầu không khí dày đặc huyết tinh kia, không hề lưu lại chút dấu vết nào. Hành động của Duẫn Thiên Dật đã khiến rất nhiều người tức giận, cho nên đối với hậu quả ngày hôm nay của Lăng Hi Các cũng không có ai đồng tình, nhìn huyết ảnh rời đi, lại nhìn Âu Dương Thác đang lăn lộn dưới đất, có thể thấy sắp vì mất máu quá nhiều mà chết, mọi người lại càng không ngừng nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần chớ có chọc giận Ám Hoàng hoặc là Thủy Nguyệt Công tử. Hôm nay họ mới biết được rõ ràng, trêu chọc vị Thủy Nguyệt Công tử kia không hề tốt hơn so với chọc nhầm Ám Hoàng chút nào, chỉ cần nhìn kết cục của Âu Dương Thác kia, liền biết kết quả sẽ như thế nào. Từ lúc Ám Hoàng hạ lệnh diệt trừ Lăng Hi Các, trong vòng đại sảnh liền đặc biệt không còn một âm thanh nào. Nhìn hai thân ảnh một trắng một tím sóng vai cùng cất bước đi, tất cả mọi người lộ ra thần sắc phức tạp. Ám Hoàng không hổ là Ám Hoàng, mặc dù nhiều năm không xuất hiện trong chốn giang hồ, nhưng vừa xuất hiện lại khiến cho khôn cùng sóng gió nổi lên, Lan Cẩn thì thiếu chút nữa mất mang, Lăng Hi Các trước mắt cũng có thể thấy sẽ biến mất ở trong chốn giang hồ. Mà nguyên nhân của tất thảy chuyện này đều là vì Thủy Nguyệt Công tử mà lên. Mắt thấy Ám Hoàng quả thực coi trọng Thủy Nguyệt Công tử như thế, mọi người không khỏi lo lắng, nếu như trong ba ngày này Tư Hồi phát tác, Thủy Nguyệt Công tử thực sự vạn nhất bị làm sao, đến lúc đó không biết Ám Hoàng sẽ như thế nào? Lắc lắc đầu, lúc này tất cả mọi người đều cùng hi vọng, Thủy Nguyệt Công tử ngàn vạn lần chớ có xảy ra chuyện gì mới tốt, về phần Lan Cẩn kia, chỉ sợ trước mắt đã không ai còn dám có ý định với hắn.
__________ Hết chính văn chương thứ 111 _________
/209
|