Mọi người không nhìn thấy hai người trên tòa thượng kia tương tự chính là trên mặt đồng thời lộ ra ý cười quỷ bí khiến lòng run sợ, chỉ thấy bệ hạ thở dài, nhìn thoáng qua vị Tam hoàng tử đang khóc lóc, trên mặt biểu tình tựa hồ đã dịu đi xuống dưới, “Đừng khóc.” Nói xong câu đó, liền ý bảo Lưu Dịch, đưa cho hắn một chiếc khăn.
Thấy bệ hạ như thế, các đại thần thầm nghĩ Tam hoàng tử xem ra đã không còn gì đáng ngại, cho dù có bị trách phạt, cũng xác nhận chỉ là cấm chừng linh tinh, lại nhìn Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt ở một bên, tuy là thần sắc như thường, lại chậm rãi đứng dậy, đứng ở một bên, cũng không nói gì, thần sắc trong đôi mắt buông xuống rất khó phân biệt.
Kì Hủ Thiên thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhướn mày nhìn lại, Kì Minh Nguyệt đón nhận ánh mắt mang theo nghi hỏi của hắn, hơi hơi giật giật thân mình, trên mặt hiện ra một tia cổ quái, tuy rằng đêm qua có thượng quá bạch phù, hôm nay tỉnh lại cũng ngửi được hương khí đặc thù kia, xác nhận phụ hoàng lại giúp hắn thoa dược, mới vừa rồi đi tới, trong cổ gian cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng một khi ngồi xuống, thời gian lâu, liền theo dưới thân truyền đến từng trận khó chịu, hiển nhiên, người ngồi trên long ỷ thoạt nhìn như đẹp đẽ quý giá kia hẳn là đã lại đặt nhiều thêm mấy tầng nhuyễn điếm, trước đó, hắn quyết định vẫn là đứng cho thỏa đáng.
Bên này, ngồi xuống cách đó không xa, Kì Liên Sóc đem khăn tử do Lưu Dịch dâng đến tiếp ở trong tay, rất nhanh cầm tố khăn trong tay, hắn khóc lại càng thêm lợi hại, hai mắt đẫm lệ sương mù ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Kì Minh Nguyệt đứng lên, phụ hoàng cũng không kéo hắn ngồi xuống, trong cặp mắt hàm chứa nước mắt của hắn nhất thời hiện lên một tia ánh sáng.
“Phụ hoàng không cần không để ý tới nhi thần, nhi thần biết sai rồi, thật sự biết sai rồi...... Ta không cần làm thái tử, cấp Nhị hoàng huynh đi, tiểu Tam nhi chỉ cần cùng phụ hoàng là tốt rồi...... Mẫu phi đã chết, tiểu Tam nhi cũng chỉ có phụ hoàng, phụ hoàng không thể không cần ta …” Hắn một bên khóc, một bên tiếp tục tiến lên trước vài bước, mắt thấy đã đứng ở bậc thang phía trên gần vương tọa hạ.
Kì Hủ Thiên thấy hắn tiến lên, vẫn chưa ngăn trở, Lưu tổng quản đứng ở bên cạnh, bất động thanh sắc như trước, quần thần ở phía dưới nhìn thấy, trong lòng đều ở tán thưởng, Tam hoàng tử không hổ là trừ bỏ Nhị hoàng tử ở ngoài, là hoàng tử tối được bệ hạ yêu thích, lần này vừa khóc một nháo, lại kể ra Tiếu phi đã táng thân biển lửa, bệ hạ nhất thời mềm lòng, cố gắng việc này còn được bỏ qua cũng không chừng.
Kì Liên Sóc thấy Kì Hủ Thiên vẫn chưa lộ ra vẻ tức giận, cắn cắn môi bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn, nức nở tiếp tục nức nở, còn đang không ngừng cầu xin tha thứ nói chính mình sai lầm rồi, dù cho là ai thấy cũng đều có vài phần mềm lòng, đám thần tử ở phía dưới mặc dù cảm thấy được Tam hoàng tử quá mức nhát gan, nhưng hắn mới mười bốn tuổi rưỡi, nói trắng ra là cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, lúc này đã bất không còn cảm thấy hắn quá phận như thế nào, nếu là bệ hạ khinh tha hắn, bọn họ cũng sẽ không có cái gì dị nghị.
Kì Minh Nguyệt đứng ở một bên, dưới thân không khoẻ làm cho hắn hơi hơi nhíu mi, nhưng trong lòng nảy lên tức giận lại khiến cho trong mắt hắn đột nhiên càng thêm lãnh ý, tuy biết phụ hoàng là đang diễn trò, nhưng hắn chính là không muốn nhìn thấy có người ở trong cái ôm ấp chỉ thuộc về hắn, ôm nam nhân thuộc về hắn
Mặc dù Kì Liên Sóc đối với phụ hoàng chính là loại tình cảm phụ tử, nhưng trước mắt một màn này đã làm cho trong lòng hắn sinh ra một loại tư vị chưa bao giờ hưởng qua, (Bé thụ nhà mềnh ăn giấm a chẹp) lúc này hắn rốt cục biết vì sao phụ hoàng nhìn thấy hắn cùng với người khác thân cận hội phẫn nộ muốn điên.
Nâng lên mắt, trong mắt Kì Minh Nguyệt thần mầu thản nhiên khinh liếc, liếc mắt một cái nhìn thiếu niên đang khóc ở trong lồng ngực Kì Hủ Thiên, mặc dù chưa hề mở miệng nói chuyện, nhưng cả người phát ra lãnh ý đã làm cho Kì Hủ Thiên phát hiện ra.
Kì Hủ Thiên nghiêng người nhìn lướt qua vẻ mặt Minh Nhi, bộ dáng đã hiểu rõ lộ ra một nụ cười gượng, đem Kì Liên Sóc trong lồng ngực đẩy ra: “Nhị hoàng Huynh của ngươi mất hứng, tiểu Tam nhi còn không mau đi xuống.”
Kì Liên Sóc lau nước mắt trên mặt, trong lòng đã có vài phần mừng thầm, nếu có thể làm cho phụ hoàng đối với Kì Minh Nguyệt sinh ra tức giận, có lẽ thái tử vị còn có đường cứu vãn.
Từ trong lòng Kì Hủ Thiên đứng dậy, Kì Liên Sóc đi đến bên cạnh Kì Minh Nguyệt, nháy mắt trong hốc mắt lại ngập tràn nước mắt, bắt đượcy áo của hắn, nửa tựa vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhìn Kì Minh Nguyệt so với hắn cao hơn vài phần, “Nhị hoàng huynh, hoàng đệ biết sai rồi...... Không cần đuổi ta đi được không...... Tiểu Tam nhi không cùng hoàng huynh tranh đoạt thái tử vị …” Nghẹn ngào, Kì Liên Sóc vừa khóc vừa nói, ý trong lời nói thật khiến người ta cảm thấy được, tựa hồ giống như là Kì Minh Nguyệt đoạt đi thái tử vị của hắn.
Nhìn Kì Liên Sóc tựa vào trước ngực, Kì Minh Nguyệt bên môi lộ ra nụ cười gượng thản nhiên, hắn không thể không bội phục, rõ ràng trong mắt viết chán ghét cùng địch ý, Kì Liên Sóc lại do có thể bổ nhào vào trong lòng hắn tiếp tục khóc lóc kể lể, nói lý còn có thể khiến người cảm thấy được chính là hắn không đúng.
Tới lúc này, tâm tư Kì Minh Nguyệt nguyên bản muốn đùa cợt từ lúc thấy hắn khóc ngã vào trong lòng phụ hoàng đã không còn sót lại chút gì, mà phụ hoàng lại còn có hưng trí như thế, cùng hắn ở chỗ này diễn trò, trong lòng giận dữ, nhìn lướt qua vẻ mặt phụ hoàng, đã thấy trên mặt hắn cũng có vài phần không tức giận.
Nhìn nhìn Kì Liên Sóc trong lòng, Kì Minh Nguyệt sao lại không biết tâm tư lúc này của phụ hoàng, tránh khỏi tay của Kì Liên Sóc, đem ống tay áo bị túm trụ thu trở về, không ngờ chỉ một động tác nhẹ nhàng này, Kì Liên Sóc lại ngã thẳng xuống, ngã ở tại phía trên bậc thang (seo nó không lăn cho mí chục vòng luôn cho đã mắt nhể chẹp)
Nhìn Kì Liên Sóc té trên mặt đất, khóe miệng Kì Minh Nguyệt nổi lên lãnh ý, hắn rõ ràng vẫn còn chưa làm như thế nào, hắn lại như thế dễ dàng ngã xuống rồi, chẳng lẽ là nghĩ muốn lấy việc này để dẫn tới thương tiếc của phụ hoàng? Hay là muốn cho phụ hoàng đối chính mình sinh giận? Cười nhạo một tiếng, hắn lắc lắc đầu, đã có người nguyện ý như thế, hắn liền mở to mắt xem diễn a. Thu hẹp ánh mắt lại, hắn vẻ mặt bình thản chờ đợi tiết mục kế tiếp.
Kì Liên Sóc cũng không biết vẻ mặt người bên cạnh, ôm lấy cái trán, hơi hơi có vết máu tự khe hở kẽ tay chảy ra, hắn vẻ mặt sợ hãi kinh ngạc ngã xuống dưới chân Kì Hủ Thiên, ngẩng đầu nhìn Kì Hủ Thiên, thấy Phụ hoàng mặt lộ vẻ tức giận ánh mắt thâm trầm, Kì Liên Sóc giãy dụa đứng dậy, dựa sát vào bên cạnh hắn, buông tay xuống, lộ ra màu đỏ trên trán, “Phụ hoàng...... Nhị hoàng huynh hắn......” Nói tới đây, hơi hơi nức nở, mang theo vẻ mặt ủy khuất, nghẹn ngào nhìn giống như ủy khuất nói không lên lời.
Kì Hủ Thiên giờ phút này cũng thu hồi hưng trí tiếp tục đùa, nghĩ đến mới vừa rồi Kì Liên Sóc bổ nhào vào trong lòng Minh Nhi đụng vào thân mình của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên liền một trận giận dữ, Minh Nhi của hắn đâu phải là kẻ khác có thể tùy ý đụng cham, lại thêm thân thể y đang không khoẻ, làm sao chịu đựng được. (Lạy anh, người ta mới tựa bé có tí, còn anh vần bé dã man cả đêm không bít bao nhiu lần thì seo?!! =.=)
Nhíu mày lại, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kì Liên Sóc, động tác mềm nhẹ tựa hồ mang theo ý thương tiếc, ngay tại lúc này Kì Liên Sóc sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, muốn tiếp tục khóc lóc kể lể, khiến quần thần ở dưới cũng đau xót.
Thấy hắn lộ ra thần sắc thống khổ, lực đạo trong tay Kì Hủ Thiên nhưng lại chưa tùng giảm chút nào, xiết chặt quai hàm của hắn, phát ra vài tiếng cười khẽ lạnh như băng.
Hai má Kì Liên Sóc mang theo nước mắt ở trong tay hắn dần dần vặn vẹo hình dạng, không thể mở miệng, trong lòng sợ hãi cùng nghi hoặc lại như thủy triều trào lên, sau khi hắn bị Kì Minh Nguyệt bỏ ra, rõ ràng nhìn thấy trong mắt phụ hoàng lửa nóng cùng tức giận, vì sao lúc này không phải hướng Kì Minh Nguyệt vấn tội, lại đối xử với hắn như thế? Phụ hoàng hẳn phải là ở trong cơn giận dữ phế bỏ thái tử vị của Kì Minh Nguyệt chứ?
Trong sự sợ hãi cùng bất an, nghe được bên tai vang lên tiếng nói nhỏ, “Tiểu Tam nhi trước mắt có phải hay không cảm thấy được kỳ quái, vì sao trẫm đối đãi với ngươi như thế?”
Chúng đại thần không kịp phản ứng với hết thảy việc mới phát sinh nghe nói như thế, cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, bệ hạ ban đầu rất tốt, vì sao lúc này lại bỗng nhiên đối xử với Tam hoàng tử như thế? Vì thế một đám ngưng thần lắng nghe, lại mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy Tam hoàng tử nằm ở dưới hoàng tọa, nâng lên khuôn mặt bị bệ hạ giữ ở trong tay, mặt lộ vẻ thống khổ, bệ hạ mang theo ý cười nhất quán luôn khiến kẻ khác sợ hãi, chậm rãi mở miệng nói: “Hay là ngươi cho là trẫm không biết? Mẫu phi của ngươi tứng là công chúa An Dương, mà vàng bạc tiền tài ngươi hối lộ các vị đại thần, cũng tất cả đều là đến từ An Dương, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy những thứ này đến đoạt thái tử vị sao?”
Lời vừa nói ra, không riêng gì Kì Liên Sóc, tất cả mọi người đúng ở nội điện đều bị chấn động, liền ngay cả Kì Minh Nguyệt cũng đều lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
Tiếu phi đúng là công chúa An Dương? Vậy Tam hoàng tử …Ánh mắt quần thần nhìn Kì Liên Sóc dần dần thay đổi, không hề có nửa phần đồng tình thương hại, mà là cảnh giới nghi ngờ.
Tiếu phi từ An Dương trà trộn vào trong Thương Hách, lại ẩn thân vào bên trong hoàng cung, nếu nói nàng không có mưu đồ, mặc cho là ai cũng không tin tưởng được, mà hoàng tử của nàng Kì Liên Sóc mặc dù là huyết mạch của bệ hạ, nhưng cũng đồng thời mang huyết thống An Dương, An Dương đối với Thương Hách, vài năm gần đây ẩn ẩn mơ ước đối với Thương Hách ai cũng nhìn ra, nếu là An Dương lợi dụng thân phận của Kì Liên Sóc, giúp hắn đi lên thái tử vị, một khi kì liên sóc nắm giữ hoàng quyền, Thương Hách chẳng lẽ không phải thành vật trong lòng bàn tay An Dương!
May mà bệ hạ sáng suốt nắm rõ, nhìn thấu mưu đồ của An Dương, lại có Nhị hoàng tử đúng lúc hồi cung, an nguy xã tắc của Thương Hách có thể tiếp tục không có việc gì, vài vị cựu thần nhẹ nhàng thở ra, nhìn hai vị đại thần Triệu – Lý vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, lắc lắc đầu, giúp ai không giúp, lại cố tình chọn vị hoàng tử tối không được giúp, thật sự là tự tìm tử lộ.
Ánh mắt như đứng ngồi không yên đích khiến Kì Liên Sóc thân mình cứng đờ, phát hiện các đại thần phía sau mang theo ánh mắt lạnh như băng cùng nghi ngờ, nhìn vẻ mặt Kì Hủ Thiên trước mắt nổi lên vẻ cười lạnh, Kì Liên Sóc trong mắt trợn to tất cả đều là không tin cùng ý sợ hãi, thân hình không tự chủ được run rẩy.
Phụ hoàng đã biết? Đã biết thân phận của mẫu phi?! Nếu không phải hắn từ trong di vật của mẫu phi phát hiện một chút dấu vết, ngay cả hắn cũng không hội biết được chính mình còn có huyết mạch của An Dương hoàng tộc, nghĩ rằng sẽ chẳng người nào biết, nghĩ rằng có thể đi lên thái tử vị, nhưng hôm nay, hết thảy tất cả đều thành bọt nước.
Nhắc tới Kì Liên Sóc xụi lơ thân mình, Kì Hủ Thiên lộ ra nụ cười lạnh trào phúng khinh miệt, tùy tay đưa hắn hất đi xuống, ngã nhào ở giữa đại điện, Kì Liên Sóc mặt xám như tro tàn ngồi phịch ở trên mặt đất, Lưu Dịch từ một bên đi xuống, lấy ra trong lồng ngực một quyển tập, ném xuống trước mặt hắn, đối với văn võ bá quan vẫn chưa phục hồi tinh thần lại nói: “Ở đây là bản ghi chép tình hình cụ thể và tỉ mỉ việc Tiếu phi cùng An Dương mật sử liên lạc, thỉnh các vị đại nhân xem qua.”
Các đại thần kinh ngạc gật đầu, nhưng không người nào hội ngốc đến chính xác đi ra lấy xem xét, nếu bệ hạ đã có lí do thoái thác cũng có chứng cớ, ai còn hội nhiều chuyện như vậy đi nghi ngờ lời nói của bệ hạ? Một đám dường như không có việc gì, không bao giờ … nữa nhìn Kì Liên Sóc liếc mắt một cái, đã hướng về phía quân vương trên tòa thượng liên thanh nói lời chúc mừng, người được chọn làm thái tử dĩ nhiên đã được định đoạt, Thương Hách có thái tử xuất sắc như thế, sao có thể không tốt hảo ăn mừng một phen.
Kì hủ thiên không có để ý tới phản ứng phía dưới, lúc trước biết Minh Nhi thân mình không khoẻ liền có chút lo lắng, giờ phút này ném Kì Liên Sóc, hắn đứng lên, đem Kì Minh Nguyệt đứng ở cạnh vương tọa ôm vào trong lồng ngực giống như mọi lần, đặt ngồi ở trong lòng của chính mình: “Minh Nhi đừng để mình tức giận, phụ hoàng đã đem kẻ vướng bận xử lý, thân mình ngươi nếu vẫn là không khoẻ, liền quay về tẩm cung nghỉ một lát được không?”
Nghe được bên tai nói nhỏ, Kì Minh Nguyệt sắc mặt hơi hoãn, ánh mắt đảo qua, đã thấy đám đại thần hơi lộ ra sắc mặt kinh ngạc, giật mình nhớ lại rằng hắn sắp sửa cập quan chi linh, tựa hồ đã không còn thích hợp tái để cho phụ hoàng ôm ấp như thế, liễm hạ mắt, hắn thế nhưng không có đứng dậy, ôm ấp của phụ hoàng tự nhiên so với long ỷ thoải mái hơn một ít, người khác đối đãi như thế nào căn bản cùng hắn không quan hệ. (Giống Nguyệt Nhi bên Dụ Đồng ở nhà Su Sún nè)
Gật gật đầu, là tại hôm qua quá mức phóng túng, lúc này hắn cũng cảm thấy được có chút mệt mỏi, thân thể ở kiếp này cũng mới là lần đầu trải qua, còn có chút chưa quen.
Kì hủ thiên vỗ về mái tóc dài của hắn, tiếp nhận y bào do Lưu Dịch truyền đến đem hắn trùm kín lại, ôm ấp Kì Minh Nguyệt đứng lên: “Thái tử chọn người đã định, tháng sau liền tổ chức lễ đội mũ, lập thái tử, chiêu cáo thiên hạ, lập Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt làm Thương Hách thái tử!”
__________ Hết chính văn chương 63 __________
Thấy bệ hạ như thế, các đại thần thầm nghĩ Tam hoàng tử xem ra đã không còn gì đáng ngại, cho dù có bị trách phạt, cũng xác nhận chỉ là cấm chừng linh tinh, lại nhìn Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt ở một bên, tuy là thần sắc như thường, lại chậm rãi đứng dậy, đứng ở một bên, cũng không nói gì, thần sắc trong đôi mắt buông xuống rất khó phân biệt.
Kì Hủ Thiên thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhướn mày nhìn lại, Kì Minh Nguyệt đón nhận ánh mắt mang theo nghi hỏi của hắn, hơi hơi giật giật thân mình, trên mặt hiện ra một tia cổ quái, tuy rằng đêm qua có thượng quá bạch phù, hôm nay tỉnh lại cũng ngửi được hương khí đặc thù kia, xác nhận phụ hoàng lại giúp hắn thoa dược, mới vừa rồi đi tới, trong cổ gian cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng một khi ngồi xuống, thời gian lâu, liền theo dưới thân truyền đến từng trận khó chịu, hiển nhiên, người ngồi trên long ỷ thoạt nhìn như đẹp đẽ quý giá kia hẳn là đã lại đặt nhiều thêm mấy tầng nhuyễn điếm, trước đó, hắn quyết định vẫn là đứng cho thỏa đáng.
Bên này, ngồi xuống cách đó không xa, Kì Liên Sóc đem khăn tử do Lưu Dịch dâng đến tiếp ở trong tay, rất nhanh cầm tố khăn trong tay, hắn khóc lại càng thêm lợi hại, hai mắt đẫm lệ sương mù ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Kì Minh Nguyệt đứng lên, phụ hoàng cũng không kéo hắn ngồi xuống, trong cặp mắt hàm chứa nước mắt của hắn nhất thời hiện lên một tia ánh sáng.
“Phụ hoàng không cần không để ý tới nhi thần, nhi thần biết sai rồi, thật sự biết sai rồi...... Ta không cần làm thái tử, cấp Nhị hoàng huynh đi, tiểu Tam nhi chỉ cần cùng phụ hoàng là tốt rồi...... Mẫu phi đã chết, tiểu Tam nhi cũng chỉ có phụ hoàng, phụ hoàng không thể không cần ta …” Hắn một bên khóc, một bên tiếp tục tiến lên trước vài bước, mắt thấy đã đứng ở bậc thang phía trên gần vương tọa hạ.
Kì Hủ Thiên thấy hắn tiến lên, vẫn chưa ngăn trở, Lưu tổng quản đứng ở bên cạnh, bất động thanh sắc như trước, quần thần ở phía dưới nhìn thấy, trong lòng đều ở tán thưởng, Tam hoàng tử không hổ là trừ bỏ Nhị hoàng tử ở ngoài, là hoàng tử tối được bệ hạ yêu thích, lần này vừa khóc một nháo, lại kể ra Tiếu phi đã táng thân biển lửa, bệ hạ nhất thời mềm lòng, cố gắng việc này còn được bỏ qua cũng không chừng.
Kì Liên Sóc thấy Kì Hủ Thiên vẫn chưa lộ ra vẻ tức giận, cắn cắn môi bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn, nức nở tiếp tục nức nở, còn đang không ngừng cầu xin tha thứ nói chính mình sai lầm rồi, dù cho là ai thấy cũng đều có vài phần mềm lòng, đám thần tử ở phía dưới mặc dù cảm thấy được Tam hoàng tử quá mức nhát gan, nhưng hắn mới mười bốn tuổi rưỡi, nói trắng ra là cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, lúc này đã bất không còn cảm thấy hắn quá phận như thế nào, nếu là bệ hạ khinh tha hắn, bọn họ cũng sẽ không có cái gì dị nghị.
Kì Minh Nguyệt đứng ở một bên, dưới thân không khoẻ làm cho hắn hơi hơi nhíu mi, nhưng trong lòng nảy lên tức giận lại khiến cho trong mắt hắn đột nhiên càng thêm lãnh ý, tuy biết phụ hoàng là đang diễn trò, nhưng hắn chính là không muốn nhìn thấy có người ở trong cái ôm ấp chỉ thuộc về hắn, ôm nam nhân thuộc về hắn
Mặc dù Kì Liên Sóc đối với phụ hoàng chính là loại tình cảm phụ tử, nhưng trước mắt một màn này đã làm cho trong lòng hắn sinh ra một loại tư vị chưa bao giờ hưởng qua, (Bé thụ nhà mềnh ăn giấm a chẹp) lúc này hắn rốt cục biết vì sao phụ hoàng nhìn thấy hắn cùng với người khác thân cận hội phẫn nộ muốn điên.
Nâng lên mắt, trong mắt Kì Minh Nguyệt thần mầu thản nhiên khinh liếc, liếc mắt một cái nhìn thiếu niên đang khóc ở trong lồng ngực Kì Hủ Thiên, mặc dù chưa hề mở miệng nói chuyện, nhưng cả người phát ra lãnh ý đã làm cho Kì Hủ Thiên phát hiện ra.
Kì Hủ Thiên nghiêng người nhìn lướt qua vẻ mặt Minh Nhi, bộ dáng đã hiểu rõ lộ ra một nụ cười gượng, đem Kì Liên Sóc trong lồng ngực đẩy ra: “Nhị hoàng Huynh của ngươi mất hứng, tiểu Tam nhi còn không mau đi xuống.”
Kì Liên Sóc lau nước mắt trên mặt, trong lòng đã có vài phần mừng thầm, nếu có thể làm cho phụ hoàng đối với Kì Minh Nguyệt sinh ra tức giận, có lẽ thái tử vị còn có đường cứu vãn.
Từ trong lòng Kì Hủ Thiên đứng dậy, Kì Liên Sóc đi đến bên cạnh Kì Minh Nguyệt, nháy mắt trong hốc mắt lại ngập tràn nước mắt, bắt đượcy áo của hắn, nửa tựa vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhìn Kì Minh Nguyệt so với hắn cao hơn vài phần, “Nhị hoàng huynh, hoàng đệ biết sai rồi...... Không cần đuổi ta đi được không...... Tiểu Tam nhi không cùng hoàng huynh tranh đoạt thái tử vị …” Nghẹn ngào, Kì Liên Sóc vừa khóc vừa nói, ý trong lời nói thật khiến người ta cảm thấy được, tựa hồ giống như là Kì Minh Nguyệt đoạt đi thái tử vị của hắn.
Nhìn Kì Liên Sóc tựa vào trước ngực, Kì Minh Nguyệt bên môi lộ ra nụ cười gượng thản nhiên, hắn không thể không bội phục, rõ ràng trong mắt viết chán ghét cùng địch ý, Kì Liên Sóc lại do có thể bổ nhào vào trong lòng hắn tiếp tục khóc lóc kể lể, nói lý còn có thể khiến người cảm thấy được chính là hắn không đúng.
Tới lúc này, tâm tư Kì Minh Nguyệt nguyên bản muốn đùa cợt từ lúc thấy hắn khóc ngã vào trong lòng phụ hoàng đã không còn sót lại chút gì, mà phụ hoàng lại còn có hưng trí như thế, cùng hắn ở chỗ này diễn trò, trong lòng giận dữ, nhìn lướt qua vẻ mặt phụ hoàng, đã thấy trên mặt hắn cũng có vài phần không tức giận.
Nhìn nhìn Kì Liên Sóc trong lòng, Kì Minh Nguyệt sao lại không biết tâm tư lúc này của phụ hoàng, tránh khỏi tay của Kì Liên Sóc, đem ống tay áo bị túm trụ thu trở về, không ngờ chỉ một động tác nhẹ nhàng này, Kì Liên Sóc lại ngã thẳng xuống, ngã ở tại phía trên bậc thang (seo nó không lăn cho mí chục vòng luôn cho đã mắt nhể chẹp)
Nhìn Kì Liên Sóc té trên mặt đất, khóe miệng Kì Minh Nguyệt nổi lên lãnh ý, hắn rõ ràng vẫn còn chưa làm như thế nào, hắn lại như thế dễ dàng ngã xuống rồi, chẳng lẽ là nghĩ muốn lấy việc này để dẫn tới thương tiếc của phụ hoàng? Hay là muốn cho phụ hoàng đối chính mình sinh giận? Cười nhạo một tiếng, hắn lắc lắc đầu, đã có người nguyện ý như thế, hắn liền mở to mắt xem diễn a. Thu hẹp ánh mắt lại, hắn vẻ mặt bình thản chờ đợi tiết mục kế tiếp.
Kì Liên Sóc cũng không biết vẻ mặt người bên cạnh, ôm lấy cái trán, hơi hơi có vết máu tự khe hở kẽ tay chảy ra, hắn vẻ mặt sợ hãi kinh ngạc ngã xuống dưới chân Kì Hủ Thiên, ngẩng đầu nhìn Kì Hủ Thiên, thấy Phụ hoàng mặt lộ vẻ tức giận ánh mắt thâm trầm, Kì Liên Sóc giãy dụa đứng dậy, dựa sát vào bên cạnh hắn, buông tay xuống, lộ ra màu đỏ trên trán, “Phụ hoàng...... Nhị hoàng huynh hắn......” Nói tới đây, hơi hơi nức nở, mang theo vẻ mặt ủy khuất, nghẹn ngào nhìn giống như ủy khuất nói không lên lời.
Kì Hủ Thiên giờ phút này cũng thu hồi hưng trí tiếp tục đùa, nghĩ đến mới vừa rồi Kì Liên Sóc bổ nhào vào trong lòng Minh Nhi đụng vào thân mình của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên liền một trận giận dữ, Minh Nhi của hắn đâu phải là kẻ khác có thể tùy ý đụng cham, lại thêm thân thể y đang không khoẻ, làm sao chịu đựng được. (Lạy anh, người ta mới tựa bé có tí, còn anh vần bé dã man cả đêm không bít bao nhiu lần thì seo?!! =.=)
Nhíu mày lại, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kì Liên Sóc, động tác mềm nhẹ tựa hồ mang theo ý thương tiếc, ngay tại lúc này Kì Liên Sóc sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, muốn tiếp tục khóc lóc kể lể, khiến quần thần ở dưới cũng đau xót.
Thấy hắn lộ ra thần sắc thống khổ, lực đạo trong tay Kì Hủ Thiên nhưng lại chưa tùng giảm chút nào, xiết chặt quai hàm của hắn, phát ra vài tiếng cười khẽ lạnh như băng.
Hai má Kì Liên Sóc mang theo nước mắt ở trong tay hắn dần dần vặn vẹo hình dạng, không thể mở miệng, trong lòng sợ hãi cùng nghi hoặc lại như thủy triều trào lên, sau khi hắn bị Kì Minh Nguyệt bỏ ra, rõ ràng nhìn thấy trong mắt phụ hoàng lửa nóng cùng tức giận, vì sao lúc này không phải hướng Kì Minh Nguyệt vấn tội, lại đối xử với hắn như thế? Phụ hoàng hẳn phải là ở trong cơn giận dữ phế bỏ thái tử vị của Kì Minh Nguyệt chứ?
Trong sự sợ hãi cùng bất an, nghe được bên tai vang lên tiếng nói nhỏ, “Tiểu Tam nhi trước mắt có phải hay không cảm thấy được kỳ quái, vì sao trẫm đối đãi với ngươi như thế?”
Chúng đại thần không kịp phản ứng với hết thảy việc mới phát sinh nghe nói như thế, cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, bệ hạ ban đầu rất tốt, vì sao lúc này lại bỗng nhiên đối xử với Tam hoàng tử như thế? Vì thế một đám ngưng thần lắng nghe, lại mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy Tam hoàng tử nằm ở dưới hoàng tọa, nâng lên khuôn mặt bị bệ hạ giữ ở trong tay, mặt lộ vẻ thống khổ, bệ hạ mang theo ý cười nhất quán luôn khiến kẻ khác sợ hãi, chậm rãi mở miệng nói: “Hay là ngươi cho là trẫm không biết? Mẫu phi của ngươi tứng là công chúa An Dương, mà vàng bạc tiền tài ngươi hối lộ các vị đại thần, cũng tất cả đều là đến từ An Dương, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy những thứ này đến đoạt thái tử vị sao?”
Lời vừa nói ra, không riêng gì Kì Liên Sóc, tất cả mọi người đúng ở nội điện đều bị chấn động, liền ngay cả Kì Minh Nguyệt cũng đều lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
Tiếu phi đúng là công chúa An Dương? Vậy Tam hoàng tử …Ánh mắt quần thần nhìn Kì Liên Sóc dần dần thay đổi, không hề có nửa phần đồng tình thương hại, mà là cảnh giới nghi ngờ.
Tiếu phi từ An Dương trà trộn vào trong Thương Hách, lại ẩn thân vào bên trong hoàng cung, nếu nói nàng không có mưu đồ, mặc cho là ai cũng không tin tưởng được, mà hoàng tử của nàng Kì Liên Sóc mặc dù là huyết mạch của bệ hạ, nhưng cũng đồng thời mang huyết thống An Dương, An Dương đối với Thương Hách, vài năm gần đây ẩn ẩn mơ ước đối với Thương Hách ai cũng nhìn ra, nếu là An Dương lợi dụng thân phận của Kì Liên Sóc, giúp hắn đi lên thái tử vị, một khi kì liên sóc nắm giữ hoàng quyền, Thương Hách chẳng lẽ không phải thành vật trong lòng bàn tay An Dương!
May mà bệ hạ sáng suốt nắm rõ, nhìn thấu mưu đồ của An Dương, lại có Nhị hoàng tử đúng lúc hồi cung, an nguy xã tắc của Thương Hách có thể tiếp tục không có việc gì, vài vị cựu thần nhẹ nhàng thở ra, nhìn hai vị đại thần Triệu – Lý vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, lắc lắc đầu, giúp ai không giúp, lại cố tình chọn vị hoàng tử tối không được giúp, thật sự là tự tìm tử lộ.
Ánh mắt như đứng ngồi không yên đích khiến Kì Liên Sóc thân mình cứng đờ, phát hiện các đại thần phía sau mang theo ánh mắt lạnh như băng cùng nghi ngờ, nhìn vẻ mặt Kì Hủ Thiên trước mắt nổi lên vẻ cười lạnh, Kì Liên Sóc trong mắt trợn to tất cả đều là không tin cùng ý sợ hãi, thân hình không tự chủ được run rẩy.
Phụ hoàng đã biết? Đã biết thân phận của mẫu phi?! Nếu không phải hắn từ trong di vật của mẫu phi phát hiện một chút dấu vết, ngay cả hắn cũng không hội biết được chính mình còn có huyết mạch của An Dương hoàng tộc, nghĩ rằng sẽ chẳng người nào biết, nghĩ rằng có thể đi lên thái tử vị, nhưng hôm nay, hết thảy tất cả đều thành bọt nước.
Nhắc tới Kì Liên Sóc xụi lơ thân mình, Kì Hủ Thiên lộ ra nụ cười lạnh trào phúng khinh miệt, tùy tay đưa hắn hất đi xuống, ngã nhào ở giữa đại điện, Kì Liên Sóc mặt xám như tro tàn ngồi phịch ở trên mặt đất, Lưu Dịch từ một bên đi xuống, lấy ra trong lồng ngực một quyển tập, ném xuống trước mặt hắn, đối với văn võ bá quan vẫn chưa phục hồi tinh thần lại nói: “Ở đây là bản ghi chép tình hình cụ thể và tỉ mỉ việc Tiếu phi cùng An Dương mật sử liên lạc, thỉnh các vị đại nhân xem qua.”
Các đại thần kinh ngạc gật đầu, nhưng không người nào hội ngốc đến chính xác đi ra lấy xem xét, nếu bệ hạ đã có lí do thoái thác cũng có chứng cớ, ai còn hội nhiều chuyện như vậy đi nghi ngờ lời nói của bệ hạ? Một đám dường như không có việc gì, không bao giờ … nữa nhìn Kì Liên Sóc liếc mắt một cái, đã hướng về phía quân vương trên tòa thượng liên thanh nói lời chúc mừng, người được chọn làm thái tử dĩ nhiên đã được định đoạt, Thương Hách có thái tử xuất sắc như thế, sao có thể không tốt hảo ăn mừng một phen.
Kì hủ thiên không có để ý tới phản ứng phía dưới, lúc trước biết Minh Nhi thân mình không khoẻ liền có chút lo lắng, giờ phút này ném Kì Liên Sóc, hắn đứng lên, đem Kì Minh Nguyệt đứng ở cạnh vương tọa ôm vào trong lồng ngực giống như mọi lần, đặt ngồi ở trong lòng của chính mình: “Minh Nhi đừng để mình tức giận, phụ hoàng đã đem kẻ vướng bận xử lý, thân mình ngươi nếu vẫn là không khoẻ, liền quay về tẩm cung nghỉ một lát được không?”
Nghe được bên tai nói nhỏ, Kì Minh Nguyệt sắc mặt hơi hoãn, ánh mắt đảo qua, đã thấy đám đại thần hơi lộ ra sắc mặt kinh ngạc, giật mình nhớ lại rằng hắn sắp sửa cập quan chi linh, tựa hồ đã không còn thích hợp tái để cho phụ hoàng ôm ấp như thế, liễm hạ mắt, hắn thế nhưng không có đứng dậy, ôm ấp của phụ hoàng tự nhiên so với long ỷ thoải mái hơn một ít, người khác đối đãi như thế nào căn bản cùng hắn không quan hệ. (Giống Nguyệt Nhi bên Dụ Đồng ở nhà Su Sún nè)
Gật gật đầu, là tại hôm qua quá mức phóng túng, lúc này hắn cũng cảm thấy được có chút mệt mỏi, thân thể ở kiếp này cũng mới là lần đầu trải qua, còn có chút chưa quen.
Kì hủ thiên vỗ về mái tóc dài của hắn, tiếp nhận y bào do Lưu Dịch truyền đến đem hắn trùm kín lại, ôm ấp Kì Minh Nguyệt đứng lên: “Thái tử chọn người đã định, tháng sau liền tổ chức lễ đội mũ, lập thái tử, chiêu cáo thiên hạ, lập Nhị hoàng tử Kì Minh Nguyệt làm Thương Hách thái tử!”
__________ Hết chính văn chương 63 __________
/209
|