Đi ra ngoài ứng phó khách mới? Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ, lập tức cảm giác phong tục kết hôn ở Giang Nam này còn rất nhân tinh đấy!
Mặc dù như thế, tràng diện bắt đầu không rõ ràng. Tần Tiêu miễn cưỡng cười vui nói chuyện tào lao cùng Lý Tiên Huệ một hồi, đứng dậy nói ra:
- Tiên Nhi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài chiếu cố đám khách nhân!
Lý Tiên Huệ gật đầu:
- Sao lại xưng hô thiếp là Tiên Nhi, nương tử không dễ nghe sao? Hì hì, tướng công đi tốt!
Tần Tiêu cũng không quản sau đó nàng nói cái gì, lúc này như được đại xá thoát ra khỏi phòng, chạy đến chánh đường Lăng Vân Cư. Nơi này đã chuẩn bị sẵn hơn trăm bàn tiệc rượu, mọi người hiện giờ đã nhập tiệc. Tần Tiêu không khỏi âm thầm khâm phục đám đầu bếp, nha hoàn, nô bộc của Sở Tiên sơn trang.
Vừa vào chánh đường Tần Tiêu đã bị Lý Tự Nghiệp bắt được, kéo hắn ngồi vào một bàn vui cười ha ha rót một chén rượu cho hắn:
- Tần huynh đệ, hôm nay lão Lý ta phải xưng hô với ngươi là huynh đệ rồi, không đem ngươi trở thành đại nhân. Hôm nay là ngày lành của ngươi, nếu ngươi không cho lão Lý ta ăn uống thật tốt thì lão Lý ta không cho ngươi vào động phòng đâu!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Huynh đệ, ngươi đừng nói lời này, Tần Tiêu hôm nay cũng muốn say cùng với ngươi đấy.
Dứt lời hai người đã đối ẩm một ly.
Lúc này còn chưa bắt đầu nhập tiệc chính thức, khách nhân tới chúc mừng đang ở chỗ của tổng quản Mã Nam ở trước Lăng Vân Cư, giao hạ lễ. Tất cả đều là bạc và tơ lụa, hiện tại đã chồng chất một gian phòng, Mã Nam cùng Mặc Y, Tử Địch đang mời khách vào trong, loay hoay bận chết đi được, tiên sinh chấp bút phòng kế toán đang ngồi ở bàn dài dưới ngòi bút huy sái không ngừng, dần dần có xu thế đổ mồ hôi lạnh.
Tần Tiêu nhìn vào trong mắt, trong lòng vui mừng mà nói: ngày ấy ta ở Vũ Xương giận dữ mắng mỏ Triệu Thế Tài gả nữ thu lễ, nhưng không nghĩ tới sau hai tháng tự mình cưới vợ thu tiền phi nghĩa. Những tiền biếu này thu vào ta đoán chừng có thể mua được cả Sở Tiên sơn trang thế này!
Hơi qua đi và chúng khách mới từ từ nhập tọa, tiếng xôn xao lại vang lên náo nhiệt hơn trước.
Lý Tự Nghiệp hạ giọng, cười hắc hắc:
- Huynh đệ, lão Lý hôm nay lại gặp được người quen.
- Lại?
Tần Tiêu cười nói.
- Lần này là ai? Hẳn là Lâm Truy Vương cũng tới hay sao?
Lý Tự Nghiệp cười nói:
- Không phải làm quan, có thể là người quen. Hơn nữa nàng là tới chúc mừng cho huynh đệ ngươi đấy, còn mang theo lễ vật của nhà mình, cần phải tự mình giao cho huynh đệ.
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Người ở nơi nào?
- Hậu đường vượt qua sảnh phía tây. Lão Lý ta mời nàng tới đó. Chánh đường người quá nhiều.
- Đi, thừa dịp hiện tại còn chưa chính thức nhập tiệc đi xem một chút!
Hai người đi qua một góc phòng tránh mọi người chú ý, đến hậu đường. Lý Tự Nghiệp mang theo Tần Tiêu đi tới một gian phòng đẩy cửa vào.
Trong phòng có một đạo cô mặc đạo bào đoan chính tay cầm phất trần ngồi đó, nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì vẻ mặt vui vẻ đứng dậy đón chào:
- Bần đạo Dật Như, cố ý tới đây tham gia tân hôn của đại nhân.
Tần Tiêu hai mắt tỏa sáng, kinh hỉ nói ra:
- Mạc Vân Nhi, là ngươi? Không phải ngươi xuất gia làm ni hay sao, sao lại giữa đường làm đạo cô?
Mạc Vân Nhi cười mỉm nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, mấy ngày không gặp đại nhân phong thái càng tăng lên, Vân nhi thật là vui mừng. Vân nhi hổ thẹn, vốn muốn cắt tóc xuất gia làm ni, nhưng nội tâm không cách nào quên được mẫu thân của mình, sư thái trong am nói ta trần duyên không dứt khích lệ ta không nên tu hành. Không khéo là Triệu Oánh Oánh lại ở trong am... Tương kiến xấu hổ, Vân nhi rời khỏi cổ am này đi tới một đạo quan làm nữ đạo sĩ, cũng có danh hiệu ‘ Dật Như ’. ‘ dật ’ trong phiêu dật, âm hài với ‘ ức ’ trong ký ức, chính là kỷ niệm mẫu thân của ta, Đoạn Như.
Tần Tiêu nhìn qua Mạc Vân Nhi khoang thai đỉnh đạt thì cười rộ lên:
- Nhìn thấy Vân nhi thong dong bình tĩnh hiện giờ, thần thái sáng láng ta rất vui vẻ. Xem ra Vân nhi đã dứt bỏ tâm ma, làm lại chính mình rồi.
Mạc Vân Nhi cười ha hả, gật gật đầu:
- Những chuyện này đều do đại nhân ban tặng, trong nội tâm Vân nhi mang ơn rất nhiều. Đúng rồi, Vân nhi hôm nay đến đây là cố ý chúc mừng tân hôn của đại nhân, còn dâng một phần lễ vật, không thành kính ý.
Tần Tiêu cười:
- Vân nhi có thể tới, Tần mỗ đã rất vui vẻ, lễ vật thì không cần, ta tự tâm lĩnh.
Mạc Vân Nhi lấy ra một gói nhỏ, dùng bao lụa tím bao lại đưa cho Tần Tiêu, thần bí nói ra:
- Phần lễ vật này đại nhân sẽ thích đấy. Đây chính là sư phụ của thầy ta đưa cho ta và cũng lệnh cho ta chuyển tặng cho đại nhân.
- Sư phụ của thầy ngươi?
Tần Tiêu không muốn từ chối hảo ý của Mạc Vân Nhi, cười ha hả tiếp nhận, bên trong hình như là sách.
- Tần mỗ hình như không quen đạo sĩ nào a, mà sư phụ của thầy là sao?
Mạc Vân Nhi loay hoay phất trần, thần bí cười:
- Sư phụ của mẫu thân ta có thể gọi là sư phụ của thầy hay không?
Tần Tiêu nhíu mày, trong lòng nghiêm nghị nói: Hổ Vạn Cầu?
Thứ này là Hổ Vạn Cầu lưu lại, cũng âm thầm gọi Mạc Vân Nhi đưa cho ta?
Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc, hắn vạch tấm lụa tím ra, đập vào mắt của hắn là một quyển sách bìa da tên là "Đạo Đức Kinh" .
Tần Tiêu khó hiểu hỏi:
- Vân nhi, sư phụ của thầy ngươi chính là Hổ Vạn Cầu hổ lão tiền bối, sao lại đưa cho ngươi món đồ như thế này? Là hắn bảo ngươi chuyển cho ta sao?
Mạc Vân Nhi gật gật đầu:
- Đúng rồi! Ước chừng một tháng trước Vân nhi vừa tới am ni cô Vũ Xương ngày thứ ba thì sư phụ của thầy đã tới tìm ra.《 Đạo Đức Kinh 》 là điển tịch của đạo gia, Vân nhi lúc ấy lại đang ở trong phật môn. Vân nhi cảm thấy có chút quái dị nhưng mà không dám hỏi nhiều cái gì. Sư phụ của thầy đưa kinh thư cho ta, vào thời điểm tới thăm ta lần thứ hai thì thần sắc của hắn vào ngày đó rất cô đơn, còn hơi có chút khẩn trương. Hắn lúc ấy nói với Vân nhi hắn mỗi cách năm ngày sẽ tới thăm ta một lần. Nếu như ba lượt không tới thì ta phải đem bản《 Đạo Đức Kinh 》này chuyển cho đại nhân. Mà hôm nay là ngày thứ mười sáu, hôm qua Vân nhi nghe nói đại nhân sắp kết hôn nên liền vội vàng chạy tới đem kinh thư đưa cho đại nhân. Cũng không biết sư phụ của thầy gần đây bận rộn việc gì, đã nửa tháng nay chưa tới thăm Vân nhi.
Tần Tiêu nhíu mày gật gật đầu, trong nội tâm nghĩ thầm: nửa tháng trước không phải là thời điểm Hổ Vạn Cầu bị giết hay sao? Xem ra đồ vật này đúng là phi thường trọng yếu. Bằng không hắn cũng không đại phí chu chương (*tốn công tốn sức) muốn nhờ Vân nhi làm việc này. Hơn nữa hắn cũng ngờ tới chuyện xảy ra với mình nên mới gọi Vân nhi mang kinh thư này cho ta sau nửa tháng hắn chết đi. Hổ Vạn Cầu, rốt cuộc hắn muốn nói gì với ta?
Chẳng lẽ nguyên nhân chân chính về cái chết của Hổ Vạn Cầu chính là bản thân kinh thư thần bí này sao?
Mặc dù như thế, tràng diện bắt đầu không rõ ràng. Tần Tiêu miễn cưỡng cười vui nói chuyện tào lao cùng Lý Tiên Huệ một hồi, đứng dậy nói ra:
- Tiên Nhi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài chiếu cố đám khách nhân!
Lý Tiên Huệ gật đầu:
- Sao lại xưng hô thiếp là Tiên Nhi, nương tử không dễ nghe sao? Hì hì, tướng công đi tốt!
Tần Tiêu cũng không quản sau đó nàng nói cái gì, lúc này như được đại xá thoát ra khỏi phòng, chạy đến chánh đường Lăng Vân Cư. Nơi này đã chuẩn bị sẵn hơn trăm bàn tiệc rượu, mọi người hiện giờ đã nhập tiệc. Tần Tiêu không khỏi âm thầm khâm phục đám đầu bếp, nha hoàn, nô bộc của Sở Tiên sơn trang.
Vừa vào chánh đường Tần Tiêu đã bị Lý Tự Nghiệp bắt được, kéo hắn ngồi vào một bàn vui cười ha ha rót một chén rượu cho hắn:
- Tần huynh đệ, hôm nay lão Lý ta phải xưng hô với ngươi là huynh đệ rồi, không đem ngươi trở thành đại nhân. Hôm nay là ngày lành của ngươi, nếu ngươi không cho lão Lý ta ăn uống thật tốt thì lão Lý ta không cho ngươi vào động phòng đâu!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Huynh đệ, ngươi đừng nói lời này, Tần Tiêu hôm nay cũng muốn say cùng với ngươi đấy.
Dứt lời hai người đã đối ẩm một ly.
Lúc này còn chưa bắt đầu nhập tiệc chính thức, khách nhân tới chúc mừng đang ở chỗ của tổng quản Mã Nam ở trước Lăng Vân Cư, giao hạ lễ. Tất cả đều là bạc và tơ lụa, hiện tại đã chồng chất một gian phòng, Mã Nam cùng Mặc Y, Tử Địch đang mời khách vào trong, loay hoay bận chết đi được, tiên sinh chấp bút phòng kế toán đang ngồi ở bàn dài dưới ngòi bút huy sái không ngừng, dần dần có xu thế đổ mồ hôi lạnh.
Tần Tiêu nhìn vào trong mắt, trong lòng vui mừng mà nói: ngày ấy ta ở Vũ Xương giận dữ mắng mỏ Triệu Thế Tài gả nữ thu lễ, nhưng không nghĩ tới sau hai tháng tự mình cưới vợ thu tiền phi nghĩa. Những tiền biếu này thu vào ta đoán chừng có thể mua được cả Sở Tiên sơn trang thế này!
Hơi qua đi và chúng khách mới từ từ nhập tọa, tiếng xôn xao lại vang lên náo nhiệt hơn trước.
Lý Tự Nghiệp hạ giọng, cười hắc hắc:
- Huynh đệ, lão Lý hôm nay lại gặp được người quen.
- Lại?
Tần Tiêu cười nói.
- Lần này là ai? Hẳn là Lâm Truy Vương cũng tới hay sao?
Lý Tự Nghiệp cười nói:
- Không phải làm quan, có thể là người quen. Hơn nữa nàng là tới chúc mừng cho huynh đệ ngươi đấy, còn mang theo lễ vật của nhà mình, cần phải tự mình giao cho huynh đệ.
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Người ở nơi nào?
- Hậu đường vượt qua sảnh phía tây. Lão Lý ta mời nàng tới đó. Chánh đường người quá nhiều.
- Đi, thừa dịp hiện tại còn chưa chính thức nhập tiệc đi xem một chút!
Hai người đi qua một góc phòng tránh mọi người chú ý, đến hậu đường. Lý Tự Nghiệp mang theo Tần Tiêu đi tới một gian phòng đẩy cửa vào.
Trong phòng có một đạo cô mặc đạo bào đoan chính tay cầm phất trần ngồi đó, nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì vẻ mặt vui vẻ đứng dậy đón chào:
- Bần đạo Dật Như, cố ý tới đây tham gia tân hôn của đại nhân.
Tần Tiêu hai mắt tỏa sáng, kinh hỉ nói ra:
- Mạc Vân Nhi, là ngươi? Không phải ngươi xuất gia làm ni hay sao, sao lại giữa đường làm đạo cô?
Mạc Vân Nhi cười mỉm nhìn qua Tần Tiêu:
- Đại nhân, mấy ngày không gặp đại nhân phong thái càng tăng lên, Vân nhi thật là vui mừng. Vân nhi hổ thẹn, vốn muốn cắt tóc xuất gia làm ni, nhưng nội tâm không cách nào quên được mẫu thân của mình, sư thái trong am nói ta trần duyên không dứt khích lệ ta không nên tu hành. Không khéo là Triệu Oánh Oánh lại ở trong am... Tương kiến xấu hổ, Vân nhi rời khỏi cổ am này đi tới một đạo quan làm nữ đạo sĩ, cũng có danh hiệu ‘ Dật Như ’. ‘ dật ’ trong phiêu dật, âm hài với ‘ ức ’ trong ký ức, chính là kỷ niệm mẫu thân của ta, Đoạn Như.
Tần Tiêu nhìn qua Mạc Vân Nhi khoang thai đỉnh đạt thì cười rộ lên:
- Nhìn thấy Vân nhi thong dong bình tĩnh hiện giờ, thần thái sáng láng ta rất vui vẻ. Xem ra Vân nhi đã dứt bỏ tâm ma, làm lại chính mình rồi.
Mạc Vân Nhi cười ha hả, gật gật đầu:
- Những chuyện này đều do đại nhân ban tặng, trong nội tâm Vân nhi mang ơn rất nhiều. Đúng rồi, Vân nhi hôm nay đến đây là cố ý chúc mừng tân hôn của đại nhân, còn dâng một phần lễ vật, không thành kính ý.
Tần Tiêu cười:
- Vân nhi có thể tới, Tần mỗ đã rất vui vẻ, lễ vật thì không cần, ta tự tâm lĩnh.
Mạc Vân Nhi lấy ra một gói nhỏ, dùng bao lụa tím bao lại đưa cho Tần Tiêu, thần bí nói ra:
- Phần lễ vật này đại nhân sẽ thích đấy. Đây chính là sư phụ của thầy ta đưa cho ta và cũng lệnh cho ta chuyển tặng cho đại nhân.
- Sư phụ của thầy ngươi?
Tần Tiêu không muốn từ chối hảo ý của Mạc Vân Nhi, cười ha hả tiếp nhận, bên trong hình như là sách.
- Tần mỗ hình như không quen đạo sĩ nào a, mà sư phụ của thầy là sao?
Mạc Vân Nhi loay hoay phất trần, thần bí cười:
- Sư phụ của mẫu thân ta có thể gọi là sư phụ của thầy hay không?
Tần Tiêu nhíu mày, trong lòng nghiêm nghị nói: Hổ Vạn Cầu?
Thứ này là Hổ Vạn Cầu lưu lại, cũng âm thầm gọi Mạc Vân Nhi đưa cho ta?
Trong nội tâm Tần Tiêu nghi hoặc, hắn vạch tấm lụa tím ra, đập vào mắt của hắn là một quyển sách bìa da tên là "Đạo Đức Kinh" .
Tần Tiêu khó hiểu hỏi:
- Vân nhi, sư phụ của thầy ngươi chính là Hổ Vạn Cầu hổ lão tiền bối, sao lại đưa cho ngươi món đồ như thế này? Là hắn bảo ngươi chuyển cho ta sao?
Mạc Vân Nhi gật gật đầu:
- Đúng rồi! Ước chừng một tháng trước Vân nhi vừa tới am ni cô Vũ Xương ngày thứ ba thì sư phụ của thầy đã tới tìm ra.《 Đạo Đức Kinh 》 là điển tịch của đạo gia, Vân nhi lúc ấy lại đang ở trong phật môn. Vân nhi cảm thấy có chút quái dị nhưng mà không dám hỏi nhiều cái gì. Sư phụ của thầy đưa kinh thư cho ta, vào thời điểm tới thăm ta lần thứ hai thì thần sắc của hắn vào ngày đó rất cô đơn, còn hơi có chút khẩn trương. Hắn lúc ấy nói với Vân nhi hắn mỗi cách năm ngày sẽ tới thăm ta một lần. Nếu như ba lượt không tới thì ta phải đem bản《 Đạo Đức Kinh 》này chuyển cho đại nhân. Mà hôm nay là ngày thứ mười sáu, hôm qua Vân nhi nghe nói đại nhân sắp kết hôn nên liền vội vàng chạy tới đem kinh thư đưa cho đại nhân. Cũng không biết sư phụ của thầy gần đây bận rộn việc gì, đã nửa tháng nay chưa tới thăm Vân nhi.
Tần Tiêu nhíu mày gật gật đầu, trong nội tâm nghĩ thầm: nửa tháng trước không phải là thời điểm Hổ Vạn Cầu bị giết hay sao? Xem ra đồ vật này đúng là phi thường trọng yếu. Bằng không hắn cũng không đại phí chu chương (*tốn công tốn sức) muốn nhờ Vân nhi làm việc này. Hơn nữa hắn cũng ngờ tới chuyện xảy ra với mình nên mới gọi Vân nhi mang kinh thư này cho ta sau nửa tháng hắn chết đi. Hổ Vạn Cầu, rốt cuộc hắn muốn nói gì với ta?
Chẳng lẽ nguyên nhân chân chính về cái chết của Hổ Vạn Cầu chính là bản thân kinh thư thần bí này sao?
/868
|