Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 48 - Sự Kiện Khoai Lang Nướng!

/173


edit: Phương Moe

Giang Diệu yên tĩnh không lên tiếng, Lục Lưu lúc này mới quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Thường ngày tính tình Lục Lưu lạnh nhạt nhưng nếu nhìn Giang Diệu vẫn sẽ ôn hoà một chút, còn hôm nay đúng là không có tâm tình này.

Hắn giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, cảm thấy gò má của nàng có chút lạnh lẽo, lúc này mới dặn dò nha hoàn đi lấy lò sưởi trong phòng, sau đó Lục Lưu cầm lấy tay Giang Diệu nhét vào trong lồng ngực mình.

Giang Diệu xác thực sợ lạnh, nhìn Lục Lưu tri kỷ như vậy, tất nhiên là cảm kích nói: Cảm ơn Lục ca ca.

Lục Lưu trầm thấp Ừm một tiếng, cũng yên tĩnh ngồi đó, không nói một lời, chỉ là nhíu mày quá chặt chẽ.

Một lúc sau thì Tiểu Tống thị lại đây thăm bệnh.

Từ lúc Lão vương phi sinh bệnh, Tiểu Tống thị tháng ngày này cũng trải qua không thoải mái. Nàng thân là con dâu nên đến phụng dưỡng Lão vương phi là đạo lý hiển nhiên, nhưng Lão vương phi đối với con dâu là nàng xưa nay không thích, nhìn thấy nàng liền tỏ một bộ dáng ghét bỏ, làm nàng mỗi lần đi tới, cũng chỉ dám đứng đó, các chuyện gì khác đều không cách nào làm.

Tiểu Tống thị trong lòng tức giận, chỉ ước gì Lão vương phi đi sớm một chút.

Già hai thứ tóc, lại còn bệnh tật, nhìn đã thấy xúi quẩy.

Tiểu Tống thị vào nhà, thấy Lục Lưu ngồi ở bên ngoài, đừng nhìn Lục Lưu là thiếu niên mới mười bốn tuổi, nhưng khí thế này đã rất khiếp người. Ngay cả Tiểu Tống thị cũng cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, nhìn hắn cũng chỉ là một tên nhãi con đang lớn, nàng sợ cái gì chứ? Nhưng nàng mỗi khi thấy hắn quả thực có chút sợ hãi.

Thái độ của Lục Lưu đối với Tiểu Tống thị xưa nay lạnh lẽo, tiểu Tống thị cũng không hi vọng hắn hiếu thuận với mình giống như con ruột, dù sao chung quy lại Lục Lưu này cũng là hài tử của trưởng tỷ đã chết của nàng. Chỉ là Tuyên Vương không thèm để ý đến đứa con trai này, lúc này nếu như Lão vương phi đi đời, xem hắn sau này còn dám cho nàng sắc mặt thối này không!

Nghĩ như vậy, tiểu Tống thị liền cảm thấy thoải mái.

Trang phục hôm nay của nàng đoan trang, màu sắc nhã nhặn, cực phù hợp với thân phận con dâu. Đến khi nhìn thấy tiểu nữ oa ngồi bên người Lục Lưu, lúc này mắt tiểu Tống thị mới sáng lên, biết hôm nay có Lão thái thái Trấn Quốc Công phủ tới thăm, hiểu được vị này chính là tôn nữ Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ.

Tiểu Tống thị nhiều năm qua vẫn không thể mang thai, giờ nằm mơ cũng muốn sinh hài tử, mới đầu nàng ngóng trông có thể sinh con trai mập mạp, mấy năm gần đây, nếu như sinh được nữ nhi thì cũng tốt rồi.

Tiểu Nữ Oa này thời điểm so với hồi đầu năm thì đã mập hơn rất nhiều, đúng thật là ngọc tuyết đáng yêu.

Tiểu Tống thị nhìn Giang Diệu khá là yêu thích, bèn lại gần vươn tay muốn sờ mặt Giang Diệu, mỉm cười nói:

Giang tiểu thư cũng tới xem Lão vương phi sao?

Vậy mà lúc tiểu Tống thị muốn đụng tới mặt Giang Diệu thì Lục Lưu đang ở bên cạnh ủ ấm tay cho Giang Diệu, liền nhanh chóng kéo người ôm vào lòng hắn.

Vồ hụt, trên mặt tiểu Tống thị có chút lúng túng, chậm rãi thu tay về. Nàng đối với ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên trước mặt, không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm chửi bới vài câu, mới tiến vào phòng ngủ của Lão vương phi.

Tay Giang Diệu bị nắm đến có chút đau, nhưng nghĩ đến bây giờ tâm trạng Lục Lưu đang không tốt nên nàng cũng nhịn xuống không dám kêu đau, cứ ngoan ngoan để hắn ôm như thế!

Bên trong Lão vương phi cùng Lão thái thái Trấn Quốc Công phủ nói chuyện, khi Lão vương phi nhìn thấy tiểu Tống thị đến, mặt lập tức xụ xuống không vui. Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Tống thị cũng là giận không chỗ phát tiết khi đối diện với vẻ mặt như nhìn thấy vật gì bẩn thỉu của Lão vương phi. Trong lòng nàng lại nói: Chờ bà đi rồi, xem ta trừng trị như thế nào Tôn nhi mà bà yêu thương nhất!

Lão vương phi thân thể ốm yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, Lão thái thái cũng không dám quấy rầy lâu.

Trở lại trên xe ngựa, vẻ mặt Giang Diệu có chút đăm chiêu, nhưng hai người lớn cũng không có quá lưu ý.

。・°°・(>_<)・°°・。

Trở về Cẩm Tú viện, trong đầu Giang Diệu đều là dáng vẻ tiều tụy gầy gò của Lục Lưu ngày hôm nay, nàng cảm thấy hắn thật là đáng thương. Chỉ là như mẫu thân nàng nói, sống chết đều đã có số, con người ta rồi cũng sẽ có một ngày trở về với đất mẹ, ngay cả Hoa đại phu đều hết cách rồi, nàng lại lo lắng cũng là không có tác dụng.

Vậy mà nửa tháng sau, Tuyên Vương phủ truyền đến tin tức —— nói là bệnh tình Lão vương phi có chuyển biến tốt, bây giờ đã có thể ngủ được, đi lại được, khẩu vị cũng đã tốt hơn.

Chuyện này khiến Giang Diệu hơi kinh ngạc.

Theo lý thuyết, Lão vương phi sẽ không qua nổi mùa đông này.

Xem ra nàng sống lại ở đời này có một số việc phát sinh ra biến hóa, có thể bao gồm cả số tuổi thọ của Lão vương phi sao?

Có điều dù thế nào đi chăng nữa thì đây đúng là một chuyện tốt.

Kiều Nguyên Bảo tuổi còn nhỏ, nhưng đối với Đại ca ca Lục Lưu này xưa nay luôn luôn sùng bái, mỗi lần hắn đến Trấn Quốc Công phủ tìm Giang Diệu, đều ồn ào muốn nàng cùng đi Tuyên Vương phủ tìm Lục Lưu.

Mới đầu Lục Lưu vẫn lo lắng bệnh tình Lão vương phi, Giang Diệu đương nhiên sẽ không để Kiều Nguyên Bảo đi phiền hắn. Nhưng ngày hôm đó Kiều Nguyên Bảo đến, Giang Diệu đúng là có cớ đi Tuyên Vương phủ nhìn Lục Lưu. Giang Diệu đem chuyện này nói cho Kiều Thị, Kiều Thị đồng ý cho hai tỷ đệ đi Tuyên vương phủ, chỉ căn dặn một phen, liền để nhóm ma ma nha hoàn đi cùng hai hài tử đến Tuyên Vương phủ.Hôm nay Kiều Nguyên Bảo ăn mặc một thân áo bông màu xanh lục.

Hắn căn bản đã mập mạp, bây giờ lại được bao bọc chặt chẽ bởi quần áo, chỉ thò ra mỗi cái đầu, dường như chỉ cần đá một cước là sẽ lăn như bánh xe, đây đúng là ví dụ điển hình cho việc lăn nhanh hơn đi. (⌒▽⌒)

Tiến vào Tuyên Vương phủ, Kiều Nguyên Bảo nắm tay Giang Diệu, hỏi:

Tiểu biểu tỷ, lúc chúng ta trở về, có thể mua khoai lang nướng nữa chứ? Nguyên bảo thật thích ăn.

Mấy ngày nay, Giang Diệu rất thích ăn khoai lang nướng, mùa đông ăn khoai nóng hầm hập, ngọt ngọt mềm dẻo, nghiễm nhiên là một việc hưởng thụ, thời điểm vừa nãy đi ngang qua sạp hàng khoai lang nướng, Giang Diệu lại cùng Kiều Nguyên Bảo mua mỗi người một củ khoai để ăn. Giang Diệu nghiêng đầu, quay về nhìn mặt mập của tiểu biểu đệ nói:

Được. Có điều không cho phép đệ nói cho nương là hôm nay chúng ta ăn khoai lang nướng.

Dấu diếm cô đúng là thú vị nha, Kiều Nguyên Bảo vội vàng gật đầu, vô cùng thần bí nháy nháy mắt nói:

Được ạ, Bảo Bảo nhất định phối hợp với tiểu biểu tỷ.

Còn nhỏ tuổi đã có thể dùng cái từ Phối hợp này. Giang Diệu sờ sờ đầu Kiều Nguyên Bảo khen thưởng, đỉnh đầu Kiều Nguyên Bảo mang mũ lông bù xù, hai bên quai mũ còn có hai quả cầu lủng lẳng hai bên mặt, phối hợp với khuôn mặt đơn thuần mập mạp của hắn, nhìn đáng yêu cực kỳ.

Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo được nha hoàn dẫn tới Ngọc Bàn Viện của Lục Lưu.

Bây giờ thân thể Lão vương phi đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Lục Lưu cũng không cần phải bồi ở bên cạnh Lão vương phi cả ngày, chỉ là mỗi ngày đi nhìn vài lần.

Vừa vào nhà, liền thấy Lục Lưu một thân cẩm bảo xanh ngọc đứng phía trước cửa sổ, Kiều Nguyên Bảo rất vui vẻ, nhanh chóng vọt tới, vui vẻ nói:

Đại ca ca! Đại ca ca!

Sắc mặt Lục Lưu hờ hững liếc mắt nhìn Kiều Nguyên Bảo, sau đó nhìn Giang Diệu ở phía sau Kiều Nguyên Bảo.

Giang Diệu tất nhiên cũng đang nhìn hắn.

So với nửa tháng trước thì khí sắc của Lục Lưu tốt hơn rồi, hơn nữa trên mặt cũng ôn hòa một chút, nhìn không dọa người như lúc ấy. Giang Diệu ngoan ngoãn kêu một tiếng:

Lục ca ca.

Lục Lưu ôn hòa cười, vươn tay sờ sờ đầu Giang Diệu.

Kiều Nguyên Bảo cũng đem đầu nhỏ tiến tới, chớp chớp mắt nói:

Bảo Bảo cũng muốn sờ sờ.

Lục Lưu thu tay trở về, không có sờ đầu Kiều Nguyên Bảo, chỉ là ánh mắt rơi vào xiên kẹo hồ lô bọc đường trên tay Kiều Nguyên Bảo.

Đầu óc Kiều Nguyên Bảo đơn giản, lập tức liền bị dời đi sự chú ý, đem kẹo hồ lô nhấc lên như hiến vật quý, âm thanh non nớt nói:

Cho Đại ca ca, ăn rất ngon.

Kiều Nguyên Bảo là hài tử rất hiểu lễ phép, hôm nay đến gặp Lục Lưu, trong tay còn cầm theo một chuỗi kẹo hồ lô làm lễ ra mắt.

Lục Lưu vươn tay tiếp nhận, xưa nay hắn không thích ăn đồ ngọt, hiện nay cũng cực nể tình cắn một miếng.

Giang Diệu nhìn dáng vẻ kia của hắn, liền biết hôm nay tâm tình hắn là thật sự tốt.

Lục Lưu nhã nhặn cắn một miếng kẹo hồ lô, Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo cũng rất ngoan ngoãn không nói lời nào, yên lặng, chỉ nhìn hắn ăn.

Bủm... Bủm bủm

Hả?

Động tác ăn kẹo hồ lô của Lục Lưu dừng lại một trận, con ngươi đen nhánh nhìn về phía bên phải của tiểu hài tử mập Kiều Nguyên Bảo.

Con mắt Kiều Nguyên Bảo trợn trừng lên, sau đó mới phản ứng được, quay sang nhìn Giang Diệu, vẻ mặt hưng phấn nói:

A... A a a a, tiểu biểu tỷ đánh rắm, ha ha ha ha!

/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status