Editor: Tuyen Do
Beta: Tiểu Tuyền
Thập Nhất Nương khi suy nghĩ một chuyện, thường thường có thể tìm được một phương pháp xử lý hiệu quả, huống chi nàng chủ trì việc bếp núc ở Hầu phủ mười mấy năm, bất kể là nội viện hay ngoại viện đều có một nhóm người có thể dùng. Cẩn ca nhi nhi chỉ vì truy kích và tiêu diệt Đóa Nhan mang theo ba nghìn Du Lâm Vệ Binh vào thảo nguyên, sau khi Cung Đông Ninh biết liền phái thuộc hạ đắc lực nhất, người có khả năng, lĩnh tất cả kỵ binh đuổi theo, dọc đường đi chỉ tìm thấy Lâm Vệ binh cùng binh mã Thát tử tử thương nhưng không thấy tung tích của Cẩn ca nhi.
“……Nói là đem người kiểm kê, trong tay Lục thiếu gia có nhiều nhất là ba trăm người!” Nói tới đây Hổ Phách không nhịn được che miệng khóc hu hu.
Hai mắt Thập Nhất Nương tối sầm, ngất đi trong tiếng kinh hô của nha hoàn.
Không biết qua bao lâu, nàng nghe được tiếng Cẩn ca nhi nhi gọi nàng “Nương, nương, sao lại không thấy người đâu, nhìn con trở lại mang cho người những thứ gì!”.
Một thân trang phục quan binh Cẩn ca nhi cười ngâm nga, đứng trước giường của nàng, trong tay còn cầm thứ gì đó, giống như trêu trọc tiểu hài tử đùa giỡn với nàng.
Cẩn ca nhi không có chuyện gì rồi?.
Thập Nhất Nương mừng rỡ trong lòng.
Vừa định hỏi hắn, nhưng hắn xoay người ra chỗ khác, cùng một đám ăn mặc lòe loẹt, diện mạo mơ hồ vây quay hắn cười cười nói nói.
Thập Nhất Nương kêu “Cẩn ca nhi”.
Nhưng Cẩn ca nhi ngoảnh mặt làm ngơ, cùng những người kia nói chuyện, vừa nói, vừa cùng những người kia đi ra ngoài, dường như thật vội và muốn gặp người nào đó.
Hắn còn chưa nói cho nàng hắn làm thế nào thoát hiểm được?
Thập Nhất Nương gấp gáp, đứng dậy gọi tên nhi tử.
Nhưng trước mắt hiện lên ánh đèn sáng chói.
Nàng không khỏi trợn to hai mắt.
Trong phòng im ắng, tối đen như mực, trên bàn nhỏ trước giường có ngọn đèn cung đình hình cầu. Ánh sáng nhu hòa trong suốt mà sáng rực, lộ ra vẻ yên tĩnh trong phòng.
Mới vừa rồi là một giấc mộng sao?
Ánh mắt Thập nhất Nương trùng xuống, cảm thấy có nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Theo thói quen đưa tay ra lấy khăn ở bên gối.
Trong phòng lại vang lên mấy âm thanh xột xoạt.
Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn đột ngột ở trong bóng tối vang lên “Nàng, nàng đã tỉnh?”.
Tay Thập Nhất Nương cầm lấy góc khăn cứng đờ, lúc này mới đem khăn kéo ra ngoài, lau khóe mắt.
“Có muốn ăn cái gì hay không?” Từ Lệnh Nghi nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, cơ hồ có chút trong suốt, nhẹ giọng hỏi.
Thập Nhất Nương ngậm miệng thật chặt, một câu cũng không muốn nói.
Từ lệnh Nghi trầm mặc trong chốc lát, ôn nhu khuyên nàng “Nàng bây giờ là phụ nữ mang thai, không quan tâm mình cũng phải quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng. Ta để phòng bếp nấu một ít cháo tổ yến cho nàng, nàng cố gắng ăn một chút nhé”. Vừa nói, hơi cao giọng một chút, gọi Lãnh Hương.
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi chăm chú.
Vẻ mặt của hắn lãnh tĩnh, bình tĩnh, trấn định…Thật giống như không có chuyện gì xảy ra. Thực tế Cẩn ca nhi gặp chuyện không may đã được sáu, bảy ngày…….Sáu, bảy ngày là khái niệm như thế nào…..Là qua thời gian cứu viện tốt nhất…..Hắn là nam nhân từng đánh cho Thát tử hoa rơi nước chảy, để cho Thát tử mười mấy năm không dám tiến vào Gia Dự Quan một bước, nghe được tin tức của Cẩn ca nhi, trước tiên phải nghĩ đến biện pháp cứu viện nhi tử mới đúng, làm sao có thể coi như không có việc gì ngồi ở chỗ này, khuyên nàng ăn cháo tổ yến…..Nghĩ tới đây trong lòng nàng đột nhiên sinh ra hận ý, hất tay đem chén cháo rơi xuống đất.
“Choang” Thanh âm đồ sứ vỡ vang lên vang dội mà chói tai trong đêm yên tĩnh.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương.
Lãnh Hương đứng bên cạnh lại càng run rẫy.
Thập Nhất Nương ngồi dậy, nhìn thẳng vào Từ Lệnh Nghi “Thiếp muốn đi tìm Cẩn ca nhi, thiếp không thể giống như Hầu gia ngồi chỗ này chờ tin tức!” tiếng nói lạnh nhạt mà xa cách.
Sắc mặt Từ Lệnh Nghi thoáng cái trở lên trắng bệch.
Khóe miệng hắn mấp máy, mấp máy, sau đó mím lại thành đường thẳng.
Thập Nhất Nương đã vén chăn xuống giường.
Có thể là nằm bất tỉnh trên giường quá lâu, động tác rời giường quá nhanh, có thể là mang thai, thân thể trở lên suy yếu, nàng choáng váng, hai mắt như nổ đom đóm, lảo đảo, vội vàng chống tay vào thành giường khắc hoa.
“Nàng làm sao vây?” Từ Lệnh Nghi thần sắc căng thẳng một tay ôm hông của nàng, một tay cầm lấy tay nàng, đem nàng nửa ôm vào trong lòng “Chỗ nào không thoải mái? Lưu thái y đã xem qua, nói thời điểm nàng sinh Cẩn ca nhi bị đả thương nguyên khí, vốn là bồi dưỡng lại khá tốt rồi, thật vất vả mới đem thân thể dưỡng tốt, lại vừa mang thai, không được vận động mạnh, đều phải cẩn thận giữ gìn….”. Vừa nói, vừa ngồi xuống giường với nàng.
Cái gì gọi là tự hành hạ? Cái gì gọi là phải cẩn thận?
Ngay cả hài tử nàng cũng giữ không được, không tự hành hạ mình, chú ý thân thể thì có ý nghĩa gì?
Thập Nhất Nương muốn mở miệng bác bỏ lời hắn, nhưng trong lòng lại phiên giang đảo hải(dời sông lấp biển) nôn ra một trận.
Thần sắc Từ Lệnh Nghi lộ ra khuẩn trương.
Đã qua ba tháng rồi, ngược lại lại bắt đầu nôn mửa….Lưu thái y cũng đã nói, lần này nàng mang thai mặc dù không khó chịu như lần trước, nhưng cũng lớn tuổi, phải dưỡng thật tốt, tối kỵ động khí tức giận…..Nàng sẽ không có chuyện gì chứ?
Ý niệm hiện lên trong đầu, hắn không khỏi nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng nàng, muốn giúp nàng giảm bớt khó chịu.
Nhưng Thập Nhất Nương càng ngày càng ói lợi hại, cuối cùng cả nước cũng phun ra hết.
Từ Lệnh Nghi kinh hãi thất sắc, không kịp để cho Lãnh Hương dọn bát cháo vỡ trên mặt đất, vội vàng bảo nàng đi gọi Vạn Tam tức phụ, rồi sai bảo Hổ Phách vì nghe thấy tiếng tiến vào “Đi đốt một chút hương an thần”.
Hổ Phách hoang mang rối loạn, đáp một tiếng liền đi, Thập Nhất Nương ôm ngực đau “Thiếp muốn đi tìm Cẩn ca nhi!”. Rõ ràng rất lớn tiếng nói, nhưng nói ra âm thanh lại như muỗi kêu khó có thể nghe được.
“Ta đã cho người đi tìm rồi!” Từ Lệnh Nghi biết nàng thích sạch sẽ, nhìn trên giường có đồ nôn mửa, liền ôm ngang lấy nàng đi đến đại kháng gần cửa sổ “Có tin tức ta liền nói cho nàng biết” Không dám nói lời đừng lo lắng với nàng.
“Chàng gạt ta” Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ánh đèn đặc biệt chói mắt, tay giơ lên che mắt “Nếu như không phải ta mang thai, nói không chừng còn không biết chuyện của Cẩn ca nhi”.
Từ Lệnh Nghi nhận lấy chăn mỏng Tống mama đưa tới đắp lên người Thập Nhất Nương, thấy Hổ Phách bưng lư hương đốt Hương an thần đi vào, liền khẽ nhấp môi, nhỏ giọng nói “Tất cả là ta không đúng, nàng bây giờ thân thể suy yếu, trước tiên nghỉ một lát, chờ nàng thức dậy, chúng ta mới từ từ nói chuyện có được hay không?”.
Hoa mắt chóng mặt đã qua đi, trong lòng Thập Nhất Nương như lửa đốt, cái gì cũng không muốn nghe, vùng vẫy, hỏi Hổ Phách “Bây giờ là giờ nào rồi?”.
Hổ Phách vội đi xem đồng hồ Tây Dương “Bây giờ là giờ Dần”.
“Vậy thì trời sẽ nhanh sáng” Thập Nhất Nương lẩm bẩm, Từ Lệnh Nghi ôm bả vai nàng “Có chuyện gì thì nằm xuống nói cũng như nhau”.
Thập Nhất Nương thoát khỏi tay Từ Lệnh Nghi, nói với Hổ Phách “Ngươi đi phân phó Mã phòng chuẩn bị xe ngựa cho ta, sau đó thu dọn ít xiêm y, mang theo ít lương khô nói một tiếng cùng Vạn Đại Điển để hắn phụng bồi ta đi Du Lâm”.
Hổ Phách hàm chứa nước mắt, đối với Từ Lệnh Nghi đưa tới mắt sắc, giả bộ như không nhìn thấy, nghẹn ngào đáp lời “Dạ”, vội vàng đi ra ngoài.
Từ Lệnh Nghi ở trong lòng sâu kín thở dài “Nàng đừng vội, ta đi với nàng” Vừa nói, vừa nắm lấy tay phải nàng, ở thần môn huyệt ấn xuống.
Thập Nhất Nương chau mày “Đau quá”.
“Tức khắc là tốt rồi!” Từ Lệnh Nghi hôn một cái lên thái dương nàng “Thần môn huyệt trị phiền lòng, hồi hộp, ấn một cái đối với thân thể nàng mới tốt”.
Nhưng là có thể xúc tiến đi vào giấc ngủ.
Lúc nào thì nên nói cái gì, không nên nói cái gì, Từ Lệnh Nghi nắm rất chắc.
Nếu như muốn đi tìm Cẩn ca nhi, thân thể phải tốt.
Thập Nhất Nương không có cự tuyệt.
Đau đớn ngắn ngủi qua đi, đầu nàng liền choáng váng không tỉnh táo, rất nhanh ngủ thiếp đi____trước khi một tia ý thức cuối cùng mất đi, nàng ở trong lòng âm thầm hô hỏng bét, đã quên không để Hổ Phách đem hương an thần đi……
Mấy ngày kế tiếp nàng luôn luôn nửa mê nửa tỉnh, có đôi khi cảm thấy rất khát, có người đút cho nàng ít đồ lành lạnh, cổ họng cùng ngực dễ chịu như có dòng suối ngọt chảy qua ruộng khô hạn, hơi thở quen thuộc làm cho nàng biết, người đút nàng đúng là Từ Lệnh Nghi. Nàng muốn mở mắt nhìn một chút, mí mắt lại giống như đúc chì, làm thế nào cũng không mở ra được: có đôi khi cũng nghe được giọng nói ong ong, thật giống như xen lẫn âm thanh của Từ Lệnh Nghi, nàng căng lỗ tai muốn nghe rõ ràng. Lại chỉ nghe được cái gì “Cậu”, “Là Trẫm khinh thường”, nói nhiều chuyện khác nữa, có lúc nghe được lúc không….
Mỗi khi minh mẫn, quanh mũi nàng sẽ ngửi được mùi hương an thần say giấc.
Là Từ Lệnh Nghi động tay động chân, làm cho nàng không thể đi tìm Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương nghe thấy tiếng khóc nức nở của mình.
Từ Lệnh Nghi liền ôm nàng, một mực bên tai nàng lầm bầm nói gì đó, giọng nói vừa trầm vừa ôn nhu, giống như hát ru con, vừa lại xoa lưng của nàng, nàng lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ở bên trong mơ mơ màng màng, có người dùng khăn lau mặt cho nàng, không giống với dĩ vãng ấm áp làm cho người ta muốn ngủ, lần này nước có chút lạnh.
Tinh thần nàng rung lên.
Bên tai truyền đến tiếng nói vừa mừng, vừa sợ của của Hổ Phách “Phu nhân, phu nhân ngài mau tỉnh lại, tìm được Lục thiếu gia rồi, Lục thiếu gia tìm được rồi”.
Thập Nhất Nương ra sức mở mắt.
Khuôn mặt Hổ Phách tràn đầy nước mắt, khắc sâu vào mắt của nàng.
“Phu nhân, thật sự, Lục thiếu gia tìm được rồi….Còn bắt được Đóa Nhan gì đấy, Lý Tham tướng đích thân hộ tống Lục thiếu gia về Đại Đồng…..Sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng hạ chỉ, nói thiếu gia bắt được Đóa Nhan, là lập công lớn hạng nhất, phong Lục thiếu gia là Vũ Tiến Bá, mấy ngày nữa Lục thiếu gia sẽ theo Tây Trữ Hầu, a, chính là Cung đại nhân cùng nhau hồi Yên Kinh, còn muốn ở ngọ môn hiến tù binh đâu!”.
Có thật không?
Thập Nhất Nương muốn hỏi Hổ Phách nhưng cổ họng khô khốc, nói không ra lời, nàng nhìn quanh bốn phía, Anh Nương, Tống mama, Lãnh Hương mỉm cười, thậm chí còn có Thu Cúc đã sớm xuất phủ cùng Nhạn Dung hai mắt rưng rưng, vây quanh nàng mỉm cười…..Nhưng không nhìn thấy Từ Lệnh Nghi.
Hổ Phách biết tâm tư của nàng “Ung vương gia cùng Thuận vương gia tới, Hầu gia đang ở trong khách sảnh tiếp chuyện”. Lại nói “Chuyện của Lục thiếu gia, hiện tại mọi người ở Yên Kinh đều truyền đi, Ung vương gia và Thuận vương gia chính là tới đòi uống rượu mừng”.
“Mẫu thân, là thật” Anh Nương thấy đôi mắt Thập Nhất Nương tỏ ra mê hoặc, cười gật đầu nói “Mấy ngày qua Tứ tẩu đều hầu hạ trước giường người, là phụ thân bảo phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, Tứ tẩu lúc này mới dời đi……..”.
Nói như vậy Cẩn ca nhi thật sự không có chuyện gì rồi!
Từ mất tích đến bình an trở lại, lại lập công lớn……Tương phản này quá lớn.
Nước mắt Thập Nhất Nương lại rơi xuống.
Mọi người nhìn thấy, tất cả cũng khóc theo.
Ngoài cửa sổ vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của Từ Tự Giới “Anh Nương, sao thế? Sao thế?”.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, là mẫu thân tỉnh. Đang rất cao hứng!” Anh Nương vội nói, quay lại lại thấy Thập Nhất Nương nhìn mình, vội vàng giải thích “Mẫu thân mấy ngày hôm nay ngủ mê mang, phụ thân đều một mực ở bên cạnh chiếu cố người, Tứ Ca và tướng công vẫn canh giữ ở ngoài phòng….”.
Lời của nàng chưa dứt, lại có tiểu nha hoàn chạy vào “Phu nhân, Ngũ thiếu phu nhân, Giang Đô công chúa tới!”
Beta: Tiểu Tuyền
Thập Nhất Nương khi suy nghĩ một chuyện, thường thường có thể tìm được một phương pháp xử lý hiệu quả, huống chi nàng chủ trì việc bếp núc ở Hầu phủ mười mấy năm, bất kể là nội viện hay ngoại viện đều có một nhóm người có thể dùng. Cẩn ca nhi nhi chỉ vì truy kích và tiêu diệt Đóa Nhan mang theo ba nghìn Du Lâm Vệ Binh vào thảo nguyên, sau khi Cung Đông Ninh biết liền phái thuộc hạ đắc lực nhất, người có khả năng, lĩnh tất cả kỵ binh đuổi theo, dọc đường đi chỉ tìm thấy Lâm Vệ binh cùng binh mã Thát tử tử thương nhưng không thấy tung tích của Cẩn ca nhi.
“……Nói là đem người kiểm kê, trong tay Lục thiếu gia có nhiều nhất là ba trăm người!” Nói tới đây Hổ Phách không nhịn được che miệng khóc hu hu.
Hai mắt Thập Nhất Nương tối sầm, ngất đi trong tiếng kinh hô của nha hoàn.
Không biết qua bao lâu, nàng nghe được tiếng Cẩn ca nhi nhi gọi nàng “Nương, nương, sao lại không thấy người đâu, nhìn con trở lại mang cho người những thứ gì!”.
Một thân trang phục quan binh Cẩn ca nhi cười ngâm nga, đứng trước giường của nàng, trong tay còn cầm thứ gì đó, giống như trêu trọc tiểu hài tử đùa giỡn với nàng.
Cẩn ca nhi không có chuyện gì rồi?.
Thập Nhất Nương mừng rỡ trong lòng.
Vừa định hỏi hắn, nhưng hắn xoay người ra chỗ khác, cùng một đám ăn mặc lòe loẹt, diện mạo mơ hồ vây quay hắn cười cười nói nói.
Thập Nhất Nương kêu “Cẩn ca nhi”.
Nhưng Cẩn ca nhi ngoảnh mặt làm ngơ, cùng những người kia nói chuyện, vừa nói, vừa cùng những người kia đi ra ngoài, dường như thật vội và muốn gặp người nào đó.
Hắn còn chưa nói cho nàng hắn làm thế nào thoát hiểm được?
Thập Nhất Nương gấp gáp, đứng dậy gọi tên nhi tử.
Nhưng trước mắt hiện lên ánh đèn sáng chói.
Nàng không khỏi trợn to hai mắt.
Trong phòng im ắng, tối đen như mực, trên bàn nhỏ trước giường có ngọn đèn cung đình hình cầu. Ánh sáng nhu hòa trong suốt mà sáng rực, lộ ra vẻ yên tĩnh trong phòng.
Mới vừa rồi là một giấc mộng sao?
Ánh mắt Thập nhất Nương trùng xuống, cảm thấy có nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Theo thói quen đưa tay ra lấy khăn ở bên gối.
Trong phòng lại vang lên mấy âm thanh xột xoạt.
Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn đột ngột ở trong bóng tối vang lên “Nàng, nàng đã tỉnh?”.
Tay Thập Nhất Nương cầm lấy góc khăn cứng đờ, lúc này mới đem khăn kéo ra ngoài, lau khóe mắt.
“Có muốn ăn cái gì hay không?” Từ Lệnh Nghi nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, cơ hồ có chút trong suốt, nhẹ giọng hỏi.
Thập Nhất Nương ngậm miệng thật chặt, một câu cũng không muốn nói.
Từ lệnh Nghi trầm mặc trong chốc lát, ôn nhu khuyên nàng “Nàng bây giờ là phụ nữ mang thai, không quan tâm mình cũng phải quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng. Ta để phòng bếp nấu một ít cháo tổ yến cho nàng, nàng cố gắng ăn một chút nhé”. Vừa nói, hơi cao giọng một chút, gọi Lãnh Hương.
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi chăm chú.
Vẻ mặt của hắn lãnh tĩnh, bình tĩnh, trấn định…Thật giống như không có chuyện gì xảy ra. Thực tế Cẩn ca nhi gặp chuyện không may đã được sáu, bảy ngày…….Sáu, bảy ngày là khái niệm như thế nào…..Là qua thời gian cứu viện tốt nhất…..Hắn là nam nhân từng đánh cho Thát tử hoa rơi nước chảy, để cho Thát tử mười mấy năm không dám tiến vào Gia Dự Quan một bước, nghe được tin tức của Cẩn ca nhi, trước tiên phải nghĩ đến biện pháp cứu viện nhi tử mới đúng, làm sao có thể coi như không có việc gì ngồi ở chỗ này, khuyên nàng ăn cháo tổ yến…..Nghĩ tới đây trong lòng nàng đột nhiên sinh ra hận ý, hất tay đem chén cháo rơi xuống đất.
“Choang” Thanh âm đồ sứ vỡ vang lên vang dội mà chói tai trong đêm yên tĩnh.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương.
Lãnh Hương đứng bên cạnh lại càng run rẫy.
Thập Nhất Nương ngồi dậy, nhìn thẳng vào Từ Lệnh Nghi “Thiếp muốn đi tìm Cẩn ca nhi, thiếp không thể giống như Hầu gia ngồi chỗ này chờ tin tức!” tiếng nói lạnh nhạt mà xa cách.
Sắc mặt Từ Lệnh Nghi thoáng cái trở lên trắng bệch.
Khóe miệng hắn mấp máy, mấp máy, sau đó mím lại thành đường thẳng.
Thập Nhất Nương đã vén chăn xuống giường.
Có thể là nằm bất tỉnh trên giường quá lâu, động tác rời giường quá nhanh, có thể là mang thai, thân thể trở lên suy yếu, nàng choáng váng, hai mắt như nổ đom đóm, lảo đảo, vội vàng chống tay vào thành giường khắc hoa.
“Nàng làm sao vây?” Từ Lệnh Nghi thần sắc căng thẳng một tay ôm hông của nàng, một tay cầm lấy tay nàng, đem nàng nửa ôm vào trong lòng “Chỗ nào không thoải mái? Lưu thái y đã xem qua, nói thời điểm nàng sinh Cẩn ca nhi bị đả thương nguyên khí, vốn là bồi dưỡng lại khá tốt rồi, thật vất vả mới đem thân thể dưỡng tốt, lại vừa mang thai, không được vận động mạnh, đều phải cẩn thận giữ gìn….”. Vừa nói, vừa ngồi xuống giường với nàng.
Cái gì gọi là tự hành hạ? Cái gì gọi là phải cẩn thận?
Ngay cả hài tử nàng cũng giữ không được, không tự hành hạ mình, chú ý thân thể thì có ý nghĩa gì?
Thập Nhất Nương muốn mở miệng bác bỏ lời hắn, nhưng trong lòng lại phiên giang đảo hải(dời sông lấp biển) nôn ra một trận.
Thần sắc Từ Lệnh Nghi lộ ra khuẩn trương.
Đã qua ba tháng rồi, ngược lại lại bắt đầu nôn mửa….Lưu thái y cũng đã nói, lần này nàng mang thai mặc dù không khó chịu như lần trước, nhưng cũng lớn tuổi, phải dưỡng thật tốt, tối kỵ động khí tức giận…..Nàng sẽ không có chuyện gì chứ?
Ý niệm hiện lên trong đầu, hắn không khỏi nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng nàng, muốn giúp nàng giảm bớt khó chịu.
Nhưng Thập Nhất Nương càng ngày càng ói lợi hại, cuối cùng cả nước cũng phun ra hết.
Từ Lệnh Nghi kinh hãi thất sắc, không kịp để cho Lãnh Hương dọn bát cháo vỡ trên mặt đất, vội vàng bảo nàng đi gọi Vạn Tam tức phụ, rồi sai bảo Hổ Phách vì nghe thấy tiếng tiến vào “Đi đốt một chút hương an thần”.
Hổ Phách hoang mang rối loạn, đáp một tiếng liền đi, Thập Nhất Nương ôm ngực đau “Thiếp muốn đi tìm Cẩn ca nhi!”. Rõ ràng rất lớn tiếng nói, nhưng nói ra âm thanh lại như muỗi kêu khó có thể nghe được.
“Ta đã cho người đi tìm rồi!” Từ Lệnh Nghi biết nàng thích sạch sẽ, nhìn trên giường có đồ nôn mửa, liền ôm ngang lấy nàng đi đến đại kháng gần cửa sổ “Có tin tức ta liền nói cho nàng biết” Không dám nói lời đừng lo lắng với nàng.
“Chàng gạt ta” Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ánh đèn đặc biệt chói mắt, tay giơ lên che mắt “Nếu như không phải ta mang thai, nói không chừng còn không biết chuyện của Cẩn ca nhi”.
Từ Lệnh Nghi nhận lấy chăn mỏng Tống mama đưa tới đắp lên người Thập Nhất Nương, thấy Hổ Phách bưng lư hương đốt Hương an thần đi vào, liền khẽ nhấp môi, nhỏ giọng nói “Tất cả là ta không đúng, nàng bây giờ thân thể suy yếu, trước tiên nghỉ một lát, chờ nàng thức dậy, chúng ta mới từ từ nói chuyện có được hay không?”.
Hoa mắt chóng mặt đã qua đi, trong lòng Thập Nhất Nương như lửa đốt, cái gì cũng không muốn nghe, vùng vẫy, hỏi Hổ Phách “Bây giờ là giờ nào rồi?”.
Hổ Phách vội đi xem đồng hồ Tây Dương “Bây giờ là giờ Dần”.
“Vậy thì trời sẽ nhanh sáng” Thập Nhất Nương lẩm bẩm, Từ Lệnh Nghi ôm bả vai nàng “Có chuyện gì thì nằm xuống nói cũng như nhau”.
Thập Nhất Nương thoát khỏi tay Từ Lệnh Nghi, nói với Hổ Phách “Ngươi đi phân phó Mã phòng chuẩn bị xe ngựa cho ta, sau đó thu dọn ít xiêm y, mang theo ít lương khô nói một tiếng cùng Vạn Đại Điển để hắn phụng bồi ta đi Du Lâm”.
Hổ Phách hàm chứa nước mắt, đối với Từ Lệnh Nghi đưa tới mắt sắc, giả bộ như không nhìn thấy, nghẹn ngào đáp lời “Dạ”, vội vàng đi ra ngoài.
Từ Lệnh Nghi ở trong lòng sâu kín thở dài “Nàng đừng vội, ta đi với nàng” Vừa nói, vừa nắm lấy tay phải nàng, ở thần môn huyệt ấn xuống.
Thập Nhất Nương chau mày “Đau quá”.
“Tức khắc là tốt rồi!” Từ Lệnh Nghi hôn một cái lên thái dương nàng “Thần môn huyệt trị phiền lòng, hồi hộp, ấn một cái đối với thân thể nàng mới tốt”.
Nhưng là có thể xúc tiến đi vào giấc ngủ.
Lúc nào thì nên nói cái gì, không nên nói cái gì, Từ Lệnh Nghi nắm rất chắc.
Nếu như muốn đi tìm Cẩn ca nhi, thân thể phải tốt.
Thập Nhất Nương không có cự tuyệt.
Đau đớn ngắn ngủi qua đi, đầu nàng liền choáng váng không tỉnh táo, rất nhanh ngủ thiếp đi____trước khi một tia ý thức cuối cùng mất đi, nàng ở trong lòng âm thầm hô hỏng bét, đã quên không để Hổ Phách đem hương an thần đi……
Mấy ngày kế tiếp nàng luôn luôn nửa mê nửa tỉnh, có đôi khi cảm thấy rất khát, có người đút cho nàng ít đồ lành lạnh, cổ họng cùng ngực dễ chịu như có dòng suối ngọt chảy qua ruộng khô hạn, hơi thở quen thuộc làm cho nàng biết, người đút nàng đúng là Từ Lệnh Nghi. Nàng muốn mở mắt nhìn một chút, mí mắt lại giống như đúc chì, làm thế nào cũng không mở ra được: có đôi khi cũng nghe được giọng nói ong ong, thật giống như xen lẫn âm thanh của Từ Lệnh Nghi, nàng căng lỗ tai muốn nghe rõ ràng. Lại chỉ nghe được cái gì “Cậu”, “Là Trẫm khinh thường”, nói nhiều chuyện khác nữa, có lúc nghe được lúc không….
Mỗi khi minh mẫn, quanh mũi nàng sẽ ngửi được mùi hương an thần say giấc.
Là Từ Lệnh Nghi động tay động chân, làm cho nàng không thể đi tìm Cẩn ca nhi.
Thập Nhất Nương nghe thấy tiếng khóc nức nở của mình.
Từ Lệnh Nghi liền ôm nàng, một mực bên tai nàng lầm bầm nói gì đó, giọng nói vừa trầm vừa ôn nhu, giống như hát ru con, vừa lại xoa lưng của nàng, nàng lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ở bên trong mơ mơ màng màng, có người dùng khăn lau mặt cho nàng, không giống với dĩ vãng ấm áp làm cho người ta muốn ngủ, lần này nước có chút lạnh.
Tinh thần nàng rung lên.
Bên tai truyền đến tiếng nói vừa mừng, vừa sợ của của Hổ Phách “Phu nhân, phu nhân ngài mau tỉnh lại, tìm được Lục thiếu gia rồi, Lục thiếu gia tìm được rồi”.
Thập Nhất Nương ra sức mở mắt.
Khuôn mặt Hổ Phách tràn đầy nước mắt, khắc sâu vào mắt của nàng.
“Phu nhân, thật sự, Lục thiếu gia tìm được rồi….Còn bắt được Đóa Nhan gì đấy, Lý Tham tướng đích thân hộ tống Lục thiếu gia về Đại Đồng…..Sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng hạ chỉ, nói thiếu gia bắt được Đóa Nhan, là lập công lớn hạng nhất, phong Lục thiếu gia là Vũ Tiến Bá, mấy ngày nữa Lục thiếu gia sẽ theo Tây Trữ Hầu, a, chính là Cung đại nhân cùng nhau hồi Yên Kinh, còn muốn ở ngọ môn hiến tù binh đâu!”.
Có thật không?
Thập Nhất Nương muốn hỏi Hổ Phách nhưng cổ họng khô khốc, nói không ra lời, nàng nhìn quanh bốn phía, Anh Nương, Tống mama, Lãnh Hương mỉm cười, thậm chí còn có Thu Cúc đã sớm xuất phủ cùng Nhạn Dung hai mắt rưng rưng, vây quanh nàng mỉm cười…..Nhưng không nhìn thấy Từ Lệnh Nghi.
Hổ Phách biết tâm tư của nàng “Ung vương gia cùng Thuận vương gia tới, Hầu gia đang ở trong khách sảnh tiếp chuyện”. Lại nói “Chuyện của Lục thiếu gia, hiện tại mọi người ở Yên Kinh đều truyền đi, Ung vương gia và Thuận vương gia chính là tới đòi uống rượu mừng”.
“Mẫu thân, là thật” Anh Nương thấy đôi mắt Thập Nhất Nương tỏ ra mê hoặc, cười gật đầu nói “Mấy ngày qua Tứ tẩu đều hầu hạ trước giường người, là phụ thân bảo phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, Tứ tẩu lúc này mới dời đi……..”.
Nói như vậy Cẩn ca nhi thật sự không có chuyện gì rồi!
Từ mất tích đến bình an trở lại, lại lập công lớn……Tương phản này quá lớn.
Nước mắt Thập Nhất Nương lại rơi xuống.
Mọi người nhìn thấy, tất cả cũng khóc theo.
Ngoài cửa sổ vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của Từ Tự Giới “Anh Nương, sao thế? Sao thế?”.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, là mẫu thân tỉnh. Đang rất cao hứng!” Anh Nương vội nói, quay lại lại thấy Thập Nhất Nương nhìn mình, vội vàng giải thích “Mẫu thân mấy ngày hôm nay ngủ mê mang, phụ thân đều một mực ở bên cạnh chiếu cố người, Tứ Ca và tướng công vẫn canh giữ ở ngoài phòng….”.
Lời của nàng chưa dứt, lại có tiểu nha hoàn chạy vào “Phu nhân, Ngũ thiếu phu nhân, Giang Đô công chúa tới!”
/755
|