Edit: voi còi
Hạ Thính Ngưng một tay chống đỡ hàm dưới, thủy mâu một cái chớp mắt không nháy mắt nhìn vương giả Bách Lí Dung Cẩn nghiêm cẩn xử lý công vụ, lúc trước nàng nguyên bản cho rằng Dung Cẩn là người ôn nhã hiền hoà. Đơn giản là ở trước mặt nàng, hắn nghĩ đến đều là bộ dáng ôn hòa vô cùng dễ nói chuyện, trong mắt càng là mang theo một tia sủng nịch.
Nhưng hiện tại, xem vẻ mặt hắn hơi nhíu mi xử lý công vụ, mặc cho ai nhìn đều sẽ không cảm thấy hắn là người dễ dàng tiếp cận, mặt mày hắn lộ ra xa cách cùng đạm mạc.
Tại một khắc này, Hạ Thính Ngưng dường như lại gặp được nam tử thanh nhã lúc ban đầu khi mới gặp mặt, quý khí bẩm sinh làm người ta không thể dễ dàng tiếp cận.edit: voi còi
Nghiêm túc sinh ra khí chất đột nhiên trong lúc đó liền che giấu ôn hòa ở hắn, làm cho người ta không tự chủ được nhìn lên hắn. Chẳng sợ biết hắn thân thể gầy yếu, viện binh quấn thân (cái này chắc là bệnh nặng quấn thân đi), lại vẫn là không dám có một chút ít khinh thị toát ra.
Khi Bách Lí Dung Cẩn phê duyệt công văn, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn về phía thê tử ngồi ở bên cạnh hắn, lúc này trong đôi mắt hắn tổng sẽ rút đi đạm mạc, chỉ còn lại có một mảnh mềm mại.
Thì ra chỉ khi đối mặt với nàng, hắn mới có thể ôn hòa có lễ như vậy sao? Hạ Thính Ngưng mím môi cười khẽ, đúng rồi, hắn là Tĩnh vương thế tử tay cầm quyền thế, lại sao sẽ thật là người ôn hòa vô hại.
Chẳng qua ở trước mặt nàng, hắn sẽ không giữ lại mà lộ ra vẻ mặt ôn nhu, không mang theo cảm tình xa cách cùng đạm mạc gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mắt Hạ Thính Ngưng càng nhu hòa, mực sớm mài tốt, nhưng nàng nhàn rỗi vô sự, cực có nhẫn nại ngồi xuống tiếp tục cùng Bách Lí Dung Cẩn.
Nửa canh giờ, một cái canh giờ, gần hai cái canh giờ mau đi qua, Hạ Thính Ngưng lúc này rốt cục ngồi không yên, đổ không phải nàng ngại phiền muộn, mà là lo lắng đến thân thể của Bách Lí Dung Cẩn. Một cái buổi chiều không chơi không có làm công vụ, nhìn một quyển lại một quyển tư liệu, trên đường liền khí cũng chưa thở một chút, càng miễn bàn nghỉ ngơi.
Xương cốt của hắn vốn là cực kém, tuy nhiên trải qua nàng điều dưỡng đã có khởi sắc, nhưng người vốn sinh ra đã kém cỏi, càng sợ hao tổn tâm thần, Hạ Thính Ngưng nhíu mày, lúc trước lần đầu tiên bắt mạch cho Dung Cẩn, nàng liền phát hiện Dung Cẩn có dấu hiệu hao tổn tâm thần. Hiện tại xem ra, sợ là thích ứng trường kỳ xử lý công cụ.
Rốt cục ở Bách Lí Dung Cẩn lấy qua một quyển sổ sách đang muốn mở ra lật xem, Hạ Thính Ngưng giơ tay ngăn động tác của hắn, mày liễu cong cong vừa nhíu, biểu hiện ra lúc này tâm tình của chủ nhân không vui.
Bách Lí Dung Cẩn thấy thế nao nao, không tự giác mở miệng nói “Ngưng Nhi, như thế nào?” Bộ dáng mất hứng như vậu? Là vì hắn vội vàng xử lý công vụ, không có thời gian bồi nàng mới không vui sao?
Hạ Thính Ngưng một phen đánh rơi quyển sách trong lòng bàn tay hắn, khẽ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói “Không được lại nhìn, chàng cho là chàng là nữ đệ tử nội môn làm bằng sắt à, theo vừa rồi đến bây giờ, vẻn vẹn đi qua hai cái canh giờ, ta liền không gặp chàng có một khắc dừng lại qua, liền trà cũng chưa uống một ngụm. Công việc hôm nay dừng lại ở đây, không cho chàng lại tiếp tục bận rộn.” Cũng không biết tình huống thánh thể này của hắn đến cùng giằng co bao lâu, ngày ngày như vậy mệt nhọc, khó trách thân thể tổn thương được lợi hại như vậy.
Hắn còn tưởng không muốn mệnh của chính mình, Hạ Thính Ngưng càng nghĩ càng giận, nhịn không được lại trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái.edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi trợn mắt, trái tim xẹt qua một cỗ lo lắng, hắn ôn thanh nói “Ngưng Nhi, chuyện này ta còn chưa có xử lý xong, chờ ta chuẩn bị cho tốt lại nghỉ ngơi có thể chứ?”
Hắn biết Ngưng Nhi đây là quan tâm hắn, nhưng lần này chuyện dượng giao đãi xuống dưới rất quan trọng, hắn phải đem xử lú xong mới được.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy kéo qua công văn vừa thấy, nhất thời nhíu mày nói “Chuyện khởi công xây dựng thủy lợi này, tại sao lại đến phiên chàng quản? Đây không phải hẳn là chuyện của công bộ sao?” Theo lý thuyết Dung Cẩn thân là đường đường Tĩnh vương thế tử, thế nào cũng sẽ không đi quản chuyện sửa thuỷ lợi mới đúng.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy mỉm cười, nhẹ giọng nói “Chuyện này là dượng phân phó xuống dưới , Nam Lâm bên kia nước sông tràn ra, đã phát sinh mấy lần lũ lụt, lại lũ trị không trừ. Bao năm qua đến xây dựng phòng lũ cũng làm như không có.”
Hạ Thính Ngưng mày liễu nhàn nhạt nhăn lại, nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn nói “Nói như vậy, hoàng thượng là hoài nghi có người dùng ngân lượng của công dùng để xây dựng tu kiến phòng lũ? Cho nên đem chuyện này giao cho chàng điều tra sao?”
Phòng lũ Nam Lâm kia chỉ sợ là cái công trình bã đậu đi.
Bách Lí Dung
Hạ Thính Ngưng một tay chống đỡ hàm dưới, thủy mâu một cái chớp mắt không nháy mắt nhìn vương giả Bách Lí Dung Cẩn nghiêm cẩn xử lý công vụ, lúc trước nàng nguyên bản cho rằng Dung Cẩn là người ôn nhã hiền hoà. Đơn giản là ở trước mặt nàng, hắn nghĩ đến đều là bộ dáng ôn hòa vô cùng dễ nói chuyện, trong mắt càng là mang theo một tia sủng nịch.
Nhưng hiện tại, xem vẻ mặt hắn hơi nhíu mi xử lý công vụ, mặc cho ai nhìn đều sẽ không cảm thấy hắn là người dễ dàng tiếp cận, mặt mày hắn lộ ra xa cách cùng đạm mạc.
Tại một khắc này, Hạ Thính Ngưng dường như lại gặp được nam tử thanh nhã lúc ban đầu khi mới gặp mặt, quý khí bẩm sinh làm người ta không thể dễ dàng tiếp cận.edit: voi còi
Nghiêm túc sinh ra khí chất đột nhiên trong lúc đó liền che giấu ôn hòa ở hắn, làm cho người ta không tự chủ được nhìn lên hắn. Chẳng sợ biết hắn thân thể gầy yếu, viện binh quấn thân (cái này chắc là bệnh nặng quấn thân đi), lại vẫn là không dám có một chút ít khinh thị toát ra.
Khi Bách Lí Dung Cẩn phê duyệt công văn, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn về phía thê tử ngồi ở bên cạnh hắn, lúc này trong đôi mắt hắn tổng sẽ rút đi đạm mạc, chỉ còn lại có một mảnh mềm mại.
Thì ra chỉ khi đối mặt với nàng, hắn mới có thể ôn hòa có lễ như vậy sao? Hạ Thính Ngưng mím môi cười khẽ, đúng rồi, hắn là Tĩnh vương thế tử tay cầm quyền thế, lại sao sẽ thật là người ôn hòa vô hại.
Chẳng qua ở trước mặt nàng, hắn sẽ không giữ lại mà lộ ra vẻ mặt ôn nhu, không mang theo cảm tình xa cách cùng đạm mạc gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mắt Hạ Thính Ngưng càng nhu hòa, mực sớm mài tốt, nhưng nàng nhàn rỗi vô sự, cực có nhẫn nại ngồi xuống tiếp tục cùng Bách Lí Dung Cẩn.
Nửa canh giờ, một cái canh giờ, gần hai cái canh giờ mau đi qua, Hạ Thính Ngưng lúc này rốt cục ngồi không yên, đổ không phải nàng ngại phiền muộn, mà là lo lắng đến thân thể của Bách Lí Dung Cẩn. Một cái buổi chiều không chơi không có làm công vụ, nhìn một quyển lại một quyển tư liệu, trên đường liền khí cũng chưa thở một chút, càng miễn bàn nghỉ ngơi.
Xương cốt của hắn vốn là cực kém, tuy nhiên trải qua nàng điều dưỡng đã có khởi sắc, nhưng người vốn sinh ra đã kém cỏi, càng sợ hao tổn tâm thần, Hạ Thính Ngưng nhíu mày, lúc trước lần đầu tiên bắt mạch cho Dung Cẩn, nàng liền phát hiện Dung Cẩn có dấu hiệu hao tổn tâm thần. Hiện tại xem ra, sợ là thích ứng trường kỳ xử lý công cụ.
Rốt cục ở Bách Lí Dung Cẩn lấy qua một quyển sổ sách đang muốn mở ra lật xem, Hạ Thính Ngưng giơ tay ngăn động tác của hắn, mày liễu cong cong vừa nhíu, biểu hiện ra lúc này tâm tình của chủ nhân không vui.
Bách Lí Dung Cẩn thấy thế nao nao, không tự giác mở miệng nói “Ngưng Nhi, như thế nào?” Bộ dáng mất hứng như vậu? Là vì hắn vội vàng xử lý công vụ, không có thời gian bồi nàng mới không vui sao?
Hạ Thính Ngưng một phen đánh rơi quyển sách trong lòng bàn tay hắn, khẽ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói “Không được lại nhìn, chàng cho là chàng là nữ đệ tử nội môn làm bằng sắt à, theo vừa rồi đến bây giờ, vẻn vẹn đi qua hai cái canh giờ, ta liền không gặp chàng có một khắc dừng lại qua, liền trà cũng chưa uống một ngụm. Công việc hôm nay dừng lại ở đây, không cho chàng lại tiếp tục bận rộn.” Cũng không biết tình huống thánh thể này của hắn đến cùng giằng co bao lâu, ngày ngày như vậy mệt nhọc, khó trách thân thể tổn thương được lợi hại như vậy.
Hắn còn tưởng không muốn mệnh của chính mình, Hạ Thính Ngưng càng nghĩ càng giận, nhịn không được lại trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái.edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi trợn mắt, trái tim xẹt qua một cỗ lo lắng, hắn ôn thanh nói “Ngưng Nhi, chuyện này ta còn chưa có xử lý xong, chờ ta chuẩn bị cho tốt lại nghỉ ngơi có thể chứ?”
Hắn biết Ngưng Nhi đây là quan tâm hắn, nhưng lần này chuyện dượng giao đãi xuống dưới rất quan trọng, hắn phải đem xử lú xong mới được.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy kéo qua công văn vừa thấy, nhất thời nhíu mày nói “Chuyện khởi công xây dựng thủy lợi này, tại sao lại đến phiên chàng quản? Đây không phải hẳn là chuyện của công bộ sao?” Theo lý thuyết Dung Cẩn thân là đường đường Tĩnh vương thế tử, thế nào cũng sẽ không đi quản chuyện sửa thuỷ lợi mới đúng.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy mỉm cười, nhẹ giọng nói “Chuyện này là dượng phân phó xuống dưới , Nam Lâm bên kia nước sông tràn ra, đã phát sinh mấy lần lũ lụt, lại lũ trị không trừ. Bao năm qua đến xây dựng phòng lũ cũng làm như không có.”
Hạ Thính Ngưng mày liễu nhàn nhạt nhăn lại, nhìn phía Bách Lí Dung Cẩn nói “Nói như vậy, hoàng thượng là hoài nghi có người dùng ngân lượng của công dùng để xây dựng tu kiến phòng lũ? Cho nên đem chuyện này giao cho chàng điều tra sao?”
Phòng lũ Nam Lâm kia chỉ sợ là cái công trình bã đậu đi.
Bách Lí Dung
/156
|