Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, đối với cà rốt cắt sợi trong bát cũng không có cảm tưởng đặc biệt gì, cầm đũa lên liền đem đồ ăn gắp đưa vào trong miệng.
Sợi cà rốt giòn ngọt được tưới lên trên là dầu vừng thơm ngon, trộn cùng nhau, nếm lên lên ngon miệng cực kỳ.
Một ngụm cà rốt vào bụng, mày liễu xinh đẹp của Hạ Thính Ngưng giãn ra một chút, môi phấn khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói “Cà rốt* thái sợi này, ăn nhưng thực không tồi.” (*Có chỗ ghi là củ cải, nhưng có chỗ là cà rốt nên ta để cà rốt nhé)
Vũ Sam nghe vậy sắc mặt nhất thời liền linh hoạt ra, một tay vẫn kéo ống tay áo, dương khóe môi nói “Thế tử phi thích là tốt rồi.”_
Vãn Ngọc giơ chiếc đũa đứng ở một bên, vừa vì Hạ Thính Ngưng gắp đồ ăn vừa nói tiếp nói “Thế tử phi không biết, rau trộn cà rốt thái sợi này chính là Vũ Sam tự tay làm, nô tì nghe thấy tới điều chế dầu vừng kia, cũng thèm ăn hết sức.”
Vãn Ngọc vừa nói vừa tạp tạp miệng, nàng hướng đến nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì nói cái gì. Lúc này mắt thấy Vũ Sam tự mình xuống bếp làm vài món ăn, cũng biết đối phương là muốn mượn cái này cầu được tiểu thư tha thứ, lại xem Vũ Sam dụng tâm được ngay, liền thuận nói chút đẩy thuyền liền nói ra.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhàn nhạt nhướng mày, nói “Thì ra Vũ Sam lại vẫn có tay nghề tốt như vậy.”
Vũ Sam hơi hơi cúi đầu, nắm chặt chiếc đũa nói “Nô tì tay nghề thô bỉ, cũng liền chỉ có một hai món ăn còn lấy được ra tay, thế tử phi không ghét bỏ là tốt rồi.”
Nàng biết bởi vì chuyện của Tuyết Tú, địa vị của mình ở trong lòng thế tử phi có chút giảm xuống. Vũ Sam rất rõ ràng một chuyện, hiện tại trong Thanh Lan viên đã không phải là lúc thế tử cầm quyền, mọi chuyện lớn bé trong viện tất cả đều từ thế tử phi định đoạt, mà nàng mặc dù ở Thanh Lan viên đương sai nhiều năm, nhưng đều không phải tâm phúc của thế tử phi, nói lên trình độ được trọng dụng, nàng tuyệt đối so ra kém tỳ nữ hồi môn Vãn Ngọc cùng Lục Vu của thế tử phi.
Hiện tại lại ra chuyện của Tuyết Tú, hảo cảm mà thế tử phi đối chính mình khẳng định là có chỗ giảm xuống, cho nên Vũ Sam mới có hành động hôm nay.
Lục Vu lúc này sớm dùng bát lá sen tinh xảo múc một chén canh, màu sắc nước canh nồng đậm, hiện ra trong suốt bóng loáng, bên trên còn rắc một chúy rau thơm xanh tươi.
Lục Vu đem bát canh phóng tới trước mặt Hạ Thính Ngưng, cười yếu ớt nói “Thế tử phi, đây là Vũ Sam hầm canh xương đùi lợn cà rốt, nấu đầy đủ nửa canh giờ đâu, nô tì ngửi rất thơm, ngài không ngại nếm thử.”
Hạ Thính Ngưng vươn tay tiếp nhận cái thìa bạc... mà Lục Vu đưa tới cái thìa cán dài màu bạc, nếm thử một ngụm canh trong bát.
Canh đậm đà lướt qua cổ họng, Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhướng mày, canh này hương vị chẳng những thật thơm, còn có chứa cà rốt tươi ngọt, quả thật rất không tồi.
Hưởng qua canh, đôi mắt Hạ Thính Ngưng khẽ nhúc nhích, ba quang lưu chuyển, vươn tay sờ lên trâm cài tóc trên đầu, đột nhiên ngừng lại một chút, nâng nâng trâm cài tóc sau mới nhàn nhạt nói cùng Vũ Sam “Hai món ăn này rất hợp khẩu vị của ta, ngươi có tâm.”
Nàng biết ý của Vũ Sam nhận sai lấy lòng, cũng không khó xử đối phương, cho cái lời chắc chắn, xem như bỏ qua chuyện của Tuyết Tú.
Vũ Sam nghe được Hạ Thính Ngưng cấp lời nói, biết hôm nay làm món ăn này quả thật có tác dụng, trong mắt vui sướng, lại vội vàng vì Hạ Thính Ngưng gắp thêm một đũa.
Bữa cơm trưa này xem như ăn được không tồi, Hạ Thính Ngưng uống lên một bát đầy canh xương đùi lợn cà rốt, cái đĩa rau trộn cà rốt thái sợi kia cũng chỉ còn lại một cái đĩa sạch sẽ tới đáy.
Sau khi Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn đều ăn bảy phần no, liền phân phó tỳ nữ đem một bàn đồ ăn còn lại đều dọn đi.
Vũ Sam mang theo tâm tình vô cùng tốt ra phòng chính, bảo nhóm tỳ nữ đem đồ thừa thu thập đưa đến phòng bếp, chính mình lại rẽ vào một con đường khác, thẳng đến trước tòa nhà phía tây.
Trên sàn nhà đá xanh rộng rãi, phóng tốp năm tốp ba cái chậu gỗ lớn, bên trong toàn là các loại y phục nhan sắc không đồng nhất. Nơi này đó là tẩy y phòng (phòng giặt quần áo) trong Thanh Lan viên, chính là lúc này vừa khéo là thời gian dùng cơm, tỳ nữ cùng bà tử giặt y phục đều đi dùng bữa đi, cho nên cũng không người tại đây làm việc.
Vũ Sam lập tức đi vào tẩy y phòng (phòng giặt quần áo), đi vào một cái phòng nhỏ trong đó, không có ngoài ý muốn tại kia tìm được Tuyết Tú đang một mình một người dùng bữa.
“Tuyết Tú.” Vũ Sam tiến đến gần, nhẹ nhàng gọi.
Tuyết Tú đang chịu đựng chán ghét gắp một đũa rau xanh muốn đưa vào trong miệng, sau khi nghe đến Vũ Sam gọi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy người đi đến trước mặt mình, liền buông bát đũa trong tay xuống, lộ ra một cái tươi cười nói “Vũ Sam tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi.”
Này trong tươi cười chứa đựng bao nhiêu thật tình, cũng chỉ có Tuyết Tú chính mình một người đã biết.
Vũ Sam không ghét bỏ phòng ở đơn sơ, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tuyết Tú, mắt nàng nhìn nàng bữa trưa hôm nay, khe khẽ thở dài nói “Tuyết Tú, ăn nhiều chút đi, mỗi ngày có nhiều việc muốn làm như vậy, muội ăn ít như vậy làm sao chịu đựng được.”
Vừa thấy những thức ăn này liền biết Tuyết Tú chỉ động một chút, nàng không cần nghĩ đều biết đến, nhất định là Tuyết Tú bị dưỡng khẩu vị kén chọn, ăn không quen cơm rau dưa này.
Kỳ thật mỗi ngày cơm trưa của tỳ nữ ở tẩy y phòng chẳng phải thật sự có bao nhiêu kém, bốn người ba món ăn một canh, đồ ăn đều là một mặn hai nhạt, tuyệt đối là đủ ăn, so với gia đình bình thường đến cũng tuyệt đối là không tồi.
Nhưng lúc trước Tuyết Tú luôn luôn là cận thị tỳ nữ trong Thanh Lan viên, ăn mặc đều là vô cùng tốt. Hiện tại thân thể một hạ lại một hạ xuống, chỗ hưởng thụ đãi ngộ liền càng thêm không thể so trước kia. Coi như một bát cơm trắng trước mặt, mấy khối thịt lợn hầm, một ít nấm xào cùng rau xào, cộng thêm một chén canh cải trắng.
Cái đồ ăn này ở người khác xem ra không tính kém, phóng tới trong mắt Tuyết Tú, cũng là nửa điểm cũng chướng mắt. Miễn cưỡng liền ăn cơm với thịt heo hầm cùng một chút nấm xào, nàng sẽ lại không thể nào động được chiếc đũa.
Những đồ ăn này đối với Tuyết Tú mà nói, quả thực còn kém đến cực điểm, nếu không có làm việc một buổi sáng, đã đói bụng được thầm thì thẳng kêu, nàng là thế nào cũng sẽ không đem những đồ ăn này ăn vào miệng đi.
Trong lòng Tuyết Tú cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn là ngạnh sinh sinh kiềm chế xuống dưới nói “Ta chờ lát nữa lại ăn đi, Vũ Sam tỷ tỷ, tỷ làm hai món ăn kia thế nào?”
Vũ Sam biết Tuyết Tú nói chỉ là cái lý do, đáy lòng chính thở dài, lại nghe đến câu hỏi của nàng, có thế này cười nói “Thế tử phi ăn rất ngon, trong ngôn ngữ nói với ta cũng coi như tốt, ta nghĩ ngài ấy xác nhận tha thứ lỗi lầm lần này của ta.”
Vừa nói lên chuyện này, khóe mắt của Vũ Sam liền mang theo ý cười. Quả thật, nếu là một cái tỳ nữ không làm chủ tử thích, ngày trôi qua của nàng có thể tốt được đến đâu.
Tuyết Tú nghe vậy vui vẻ, trên mặt thần sắc có chút không hiểu, vội hỏi “Thật vậy chăng, vậy thế tử phi nhưng là ăn cà rốt kia.”
Vũ Sam gật đầu nói “Đó là tự nhiên, món rau trộn cà rốt thái sợi kia rất hợp khẩu vị của thế tử phi.”
Đôi mắt của Tuyết Tú sáng ngời, một đôi nắm tay cũng nắm quá chặt chẽ. Thế tử phi ăn đồ ăn này, vậy thì kế hoạch của nàng cũng thành công một nửa.
Vũ Sam nhìn vẻ mặt của Tuyết Tú, mắt lại nhìn bữa trưa nàng vẫn chưa ăn bao nhiêu, cuối cùng vẫn còn mở miệng nói “Tuyết Tú, nếu không ta đi báo cho thế tử phi biết, hai món ăn này kỳ thật là muội dạy ta, để ngài ấy đem muội rời đi nơi này đi thôi.”
Tuyết Tú nghe vậy sửng sốt, lập tức phục hồi tinh thần lại, vội xua tay nói “Không cần không cần, Vũ Sam tỷ tỷ, tỷ nhưng trăm ngàn lần đừng nói cho thế tử phi đây là ta dạy cho tỷ.” Nàng dừng một chút, hơi hơi cúi đầu tiếp tục nói “Thế tử phi không muốn gặp tỷ, kia đều là ta làm hại, ta dạy cho tỷ những thứ này, là muốn bù lại khuyết điểm của mình. Hơn nữa, kỳ thật ta ở tại tẩy y phòng cũng rất tốt, dù sao ta phạm vào sai, nên bị phạt. Nếu như tỷ tỷ vội vàng nói cho thế tử phi biết, ta sợ thế tử phi một cái không vui, giận chó đánh mèo đến trên người tỷ, đến lúc đó tỷ tỷ nếu rơi vào cùng một cái kết cục giống như muội muội ta, ta đây thật đúng là muốn cuộc sống hàng ngày khó yên.”
Tuyết Tú vừa nói vừa dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, nhìn xem Vũ Sam một trận cảm động, vội vàng giữ chặt tay nàng một phen nói “Muội muội tốt, tỷ tỷ thật không hiểu nên như thế nào đa tạ muội mới tốt, như vậy đi, muội cứ ở lại tẩy y phòng một chút thời gian, biểu hiện cho tốt. Chờ thế tử phi hết giận, tỷ tỷ lại nghĩ biện pháp khuyên phục thế tử phi, đem muội từ nơi này đi ra ngoài.”
Tuyết Tú nghe vậy tất nhiên là gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt cảm động không thôi.
“Tốt lắm, ta cũng không thể nói chuyện lâu với muội, là thời điểm cần phải trở về. Tuyết Tú, muội phải chiếu cố chính mình, ngày mai ta lại đến thăm muội.” Vũ Sam vừa nói vừa đứng lên.
Tuyết Tú giương cao khuôn mặt tươi cười, đem Vũ Sam đưa tới cửa, tha thiết cáo biệt nói “Tỷ tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ chiếu cố chính mình, tỷ tỷ cũng vậy.”
Mắt nhìn Vũ Sam đi xa, ý cười trong suốt trên mặt Tuyết Tú nhất thời liền âm trầm xuống. Trở lại bên giường của mình ngồi xuống, Tuyết Tú vươn hai tay, hai tay nguyên bản trắng noãn bóng loáng như ngọc, hiện tại lại hồng lại phù, còn có vài chỗ địa phương ma sát bị thương, có chỗ thậm chí bị bọt nước nổi lên một tầng da trắng.
Tuyết Tú lại tỉ mỉ nhìn hai tay của mình, đáy mắt chỗ sâu hận ý liền càng nhiều một phần, nàng không đi tới tẩy y phòng một ngày, tay của chính mình liền thành phó bộ dáng này, nếu là lâu dài đi xuống, vậy nàng chẳng phải là muốn cùng một loại với bà tử hạ lưu này, cả đời đều giơ hai tay gặp không được người, che kín vết chai sao.
Tất cả bây giờ của nàng, tất cả đều là do thế tử phi ban tặng, buộc nàng ngâm trong nước giếng lạnh lẽo, bắt đầu từ khi nàng chà xát giặt kiện y phục thứ nhất, nàng đã đi xuống định quyết tâm muốn trả thù.
Đúng vậy, nàng muốn trả thù Hạ Thính Ngưng, nàng nếu muốn ra phương pháp ác độc nhất tới trả thù đối phương.
Khi ý tưởng trong lòng ngày càng mãnh liệt, trong đầu nàng cái ý niệm thứ nhất hiện lên chính là ngày đó từ sau núi giả nàng nghe được cái này, biện pháp có thể khiến người vô sinh.
Cho nên nàng giả ý cấp Vũ Sam ra chủ ý, dạy nàng ấy hai món ăn có chứa cà rốt này. Vì muốn làm cho Hạ Thính Ngưng không thể mang thai.
Trên mặt Tuyết Tú lộ ra một chút tươi cười ngoan độc cực kỳ, tại đây trong khuê phòng đại trạch, đối với nữ nhân tới nói, có con nối dòng bàng thân hay không là một vấn đề cực kỳ trọng yếu. Nàng thật sâu tin tưởng, chỉ cần thế tử phi vô sinh, như vậy chờ đợi đối phương liền tuyệt đối sẽ không là thoải mái an ổn như bây giờ, vả lại ngày có thể cười đến thoải mái đến cực điểm thật là tốt.
Hiện tại kế hoạch đã thành công một nửa, kế tiếp nàng có thể tiến hành bước tiếp theo.
Trong mắt Tuyết Tú hiện ra ánh sáng lạnh, âm hắc giống như được ngâm trong độc tố. Khóe môi mỉm cười bị vô hạn mở rộng, thế tử phi, ngươi nhưng trăm ngàn phải đợi, ta chắc chắn nghĩ hết biện pháp, cho ngươi sống không bằng chết.
Mà lúc này, trong phòng chính, Hạ Thính Ngưng hai tay khẽ đấm thắt lưng đi tới nhuyễn tháp, sát bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn. Nàng vừa bắt tay vào làm vừa nói với Vãn Ngọc, ngươi cùng Lục Vu đi đến khố phòng một chuyến, gọi vài cái thị vệ đem thùng đồ cưới trang sức nâng lại đây cho ta.”
Vãn Ngọc nghe vậy tuy có một chút không hiểu, nhưng lại chỉ cho là Hạ Thính Ngưng muốn dùng đến trang sức này, liền phúc phúc thân nói “Vâng, nô tì liền đi ngay.”
Nói xong cùng Lục Vu đễ dàng cùng nhau đi theo ra cửa.
Bách Lí Dung Cẩn mắt thấy Hạ Thính Ngưng hơi có chút vụng về đấm lưng, dung nhan tinh xảo như ngọc hơi nhăn lại, biểu hiện ra chủ nhân lúc này không thoải mái.
Bách Lí Dung Cẩn đặt công việc trong tay xuống, khẽ ôm qua Hạ Thính Ngưng, vươn tay vì nàng xoa thắt lưng nói “Thế nào, thật mỏi sao?”
Hạ Thính Ngưng thoải mái tựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói “Cũng không phải, chính là có chút không thoải mái. Chắc là tối hôm qua lúc ta đọc sách tư thế không đúng.”
Bách Lí Dung Cẩn vừa khẽ xoa thắt lưng của Hạ Thính Ngưng, vừa nhỏ giọng nói “Đều nói không cho nàng nằm nghiêng đọc sách, nàng lại cứ không nghe.”
Hạ Thính Ngưng híp mắt lại, phấn môi mím lại nói “Lần sau ta nhất định sửa.”
Nàng này cũng là bệnh chung của người hiện đại thôi, có đôi khi tham phương tiện, liền nằm nghiêng nhìn, tư thế không đúng, có chút chút tật xấu cũng là bình thường.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy, thoáng tăng thêm sức lực trong tay, nói “Mỗi một lần nàng đều nói như vậy, lại cũng không đi sửa được.”
Lực đạo mạnh thêm, Hạ Thính Ngưng nhất thời rụt lui thắt lưng, khẽ trừng mắt nhìn Bách Lí Dung Cẩn. Trong ánh mắt mang theo lên án, tựa hồ muốn nói ngươi làm đau ta.
Bách Lí Dung Cẩn bị nhìn như vậy, nhất thời có chút bật cười. Hắn là khống chế lực đạo, làm sao thực làm đau nàng. Nhưng nàng lại nhìn chằm chằm vào, gọi được hắn không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự là xuống tay nặng sao, hắn đều không phải cố ý.
Nghĩ như vậy, động tác trên tay của Bách Lí Dung Cẩn cũng không khỏi liền mềm nhẹ lên, hắn không nghĩ nhất thời không cẩn thận, lại làm đau nàng.
Hạ Thính Ngưng vẻ mặt thanh thản gác ở trên vai Bách Lí Dung Cẩn, khóe môi cong cong, ý cười trên mặt chỉ tăng không giảm, ngô, Dung Cẩn cũng thật dễ lừa.
Đang lúc hai người cùng dựa vào nhau, Vãn Ngọc cùng Lục Vu đã trở lại, phía sau đi theo vài tên thị vệ nâng thùng đồ cưới. Những người này sau khi buông thùng xuống, Vãn Ngọc liền làm cho bọn họ đều đi ra.
Lục Vu nhìn nhìn thùng, nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Tiểu thư, những thùng đồ cưới chứa trang sức đều đã chuyển đến, nhưng là muốn mở ra sao?”
Hạ Thính Ngưng nhìn thùng, khẽ gật đầu nói “Ừ, đem trâm cài dài bằng vàng bạc tìm ra.”
Mới vừa rồi khi dùng bữa, nàng sở dĩ sẽ vươn tay nâng nâng trâm cài tóc, kỳ thật là muốn lấy thứ gì đó thưởng cho Vũ Sam, phút cuối cùng mới nhớ tới, trâm cài ở trên đầu của mình không nhiều lắm, thế nhưng mỗi một cây đều là Dung Cẩn làm người tạo ra, tinh quý phi thường, thưởng cho một cái tỳ nữ xem như rất quý trọng. Nàng mới vừa rồi không có lấy xuống, mà là làm bộ nâng nâng trâm cài tóc.
Khi đó, nàng mới nhớ tới, chính mình đều không có tùy thân chuẩn bị một ít gì đó có thể đánh thưởng hạ nhân, từ xưa dùng bạc cũng không phải không có, dù sao phía trên chưa đi tìm nhiều bạc vụn như vậy nha, hơn nữa mỗi lần còn phải dâng tặng cái hầu bao giá trị xa xỉ. Tính tới tính lui, nàng vẫn mệt không ít.
Cho nên nàng mới sai Vãn Ngọc cùng Lục Vu đến khố phòng đem đồ cưới nâng tới, lúc trước khi nàng chuẩn bị đồ cưới, liền chuẩn bị trâm vàng bạc dài nhỏ khoảng ba trăm cây, vốn dĩ làm ra giữ lại để dùng khi đánh thưởng hạ nhân.
Vãn Ngọc cùng Lục Vu đều là gật đầu một cái, mở ra liền cẩn thận đi tìm, các nàng nhớ được những cây trâm cài dài nhỏ là đặt trong một thùng trang sức đồ cưới có chứa vòng ngọc trai cùng hoa tai ngọc trai. Chính là hiện tại thùng bị khóa, các nàng không thiếu được phải mở từng thùng
Sợi cà rốt giòn ngọt được tưới lên trên là dầu vừng thơm ngon, trộn cùng nhau, nếm lên lên ngon miệng cực kỳ.
Một ngụm cà rốt vào bụng, mày liễu xinh đẹp của Hạ Thính Ngưng giãn ra một chút, môi phấn khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói “Cà rốt* thái sợi này, ăn nhưng thực không tồi.” (*Có chỗ ghi là củ cải, nhưng có chỗ là cà rốt nên ta để cà rốt nhé)
Vũ Sam nghe vậy sắc mặt nhất thời liền linh hoạt ra, một tay vẫn kéo ống tay áo, dương khóe môi nói “Thế tử phi thích là tốt rồi.”_
Vãn Ngọc giơ chiếc đũa đứng ở một bên, vừa vì Hạ Thính Ngưng gắp đồ ăn vừa nói tiếp nói “Thế tử phi không biết, rau trộn cà rốt thái sợi này chính là Vũ Sam tự tay làm, nô tì nghe thấy tới điều chế dầu vừng kia, cũng thèm ăn hết sức.”
Vãn Ngọc vừa nói vừa tạp tạp miệng, nàng hướng đến nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì nói cái gì. Lúc này mắt thấy Vũ Sam tự mình xuống bếp làm vài món ăn, cũng biết đối phương là muốn mượn cái này cầu được tiểu thư tha thứ, lại xem Vũ Sam dụng tâm được ngay, liền thuận nói chút đẩy thuyền liền nói ra.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhàn nhạt nhướng mày, nói “Thì ra Vũ Sam lại vẫn có tay nghề tốt như vậy.”
Vũ Sam hơi hơi cúi đầu, nắm chặt chiếc đũa nói “Nô tì tay nghề thô bỉ, cũng liền chỉ có một hai món ăn còn lấy được ra tay, thế tử phi không ghét bỏ là tốt rồi.”
Nàng biết bởi vì chuyện của Tuyết Tú, địa vị của mình ở trong lòng thế tử phi có chút giảm xuống. Vũ Sam rất rõ ràng một chuyện, hiện tại trong Thanh Lan viên đã không phải là lúc thế tử cầm quyền, mọi chuyện lớn bé trong viện tất cả đều từ thế tử phi định đoạt, mà nàng mặc dù ở Thanh Lan viên đương sai nhiều năm, nhưng đều không phải tâm phúc của thế tử phi, nói lên trình độ được trọng dụng, nàng tuyệt đối so ra kém tỳ nữ hồi môn Vãn Ngọc cùng Lục Vu của thế tử phi.
Hiện tại lại ra chuyện của Tuyết Tú, hảo cảm mà thế tử phi đối chính mình khẳng định là có chỗ giảm xuống, cho nên Vũ Sam mới có hành động hôm nay.
Lục Vu lúc này sớm dùng bát lá sen tinh xảo múc một chén canh, màu sắc nước canh nồng đậm, hiện ra trong suốt bóng loáng, bên trên còn rắc một chúy rau thơm xanh tươi.
Lục Vu đem bát canh phóng tới trước mặt Hạ Thính Ngưng, cười yếu ớt nói “Thế tử phi, đây là Vũ Sam hầm canh xương đùi lợn cà rốt, nấu đầy đủ nửa canh giờ đâu, nô tì ngửi rất thơm, ngài không ngại nếm thử.”
Hạ Thính Ngưng vươn tay tiếp nhận cái thìa bạc... mà Lục Vu đưa tới cái thìa cán dài màu bạc, nếm thử một ngụm canh trong bát.
Canh đậm đà lướt qua cổ họng, Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhướng mày, canh này hương vị chẳng những thật thơm, còn có chứa cà rốt tươi ngọt, quả thật rất không tồi.
Hưởng qua canh, đôi mắt Hạ Thính Ngưng khẽ nhúc nhích, ba quang lưu chuyển, vươn tay sờ lên trâm cài tóc trên đầu, đột nhiên ngừng lại một chút, nâng nâng trâm cài tóc sau mới nhàn nhạt nói cùng Vũ Sam “Hai món ăn này rất hợp khẩu vị của ta, ngươi có tâm.”
Nàng biết ý của Vũ Sam nhận sai lấy lòng, cũng không khó xử đối phương, cho cái lời chắc chắn, xem như bỏ qua chuyện của Tuyết Tú.
Vũ Sam nghe được Hạ Thính Ngưng cấp lời nói, biết hôm nay làm món ăn này quả thật có tác dụng, trong mắt vui sướng, lại vội vàng vì Hạ Thính Ngưng gắp thêm một đũa.
Bữa cơm trưa này xem như ăn được không tồi, Hạ Thính Ngưng uống lên một bát đầy canh xương đùi lợn cà rốt, cái đĩa rau trộn cà rốt thái sợi kia cũng chỉ còn lại một cái đĩa sạch sẽ tới đáy.
Sau khi Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn đều ăn bảy phần no, liền phân phó tỳ nữ đem một bàn đồ ăn còn lại đều dọn đi.
Vũ Sam mang theo tâm tình vô cùng tốt ra phòng chính, bảo nhóm tỳ nữ đem đồ thừa thu thập đưa đến phòng bếp, chính mình lại rẽ vào một con đường khác, thẳng đến trước tòa nhà phía tây.
Trên sàn nhà đá xanh rộng rãi, phóng tốp năm tốp ba cái chậu gỗ lớn, bên trong toàn là các loại y phục nhan sắc không đồng nhất. Nơi này đó là tẩy y phòng (phòng giặt quần áo) trong Thanh Lan viên, chính là lúc này vừa khéo là thời gian dùng cơm, tỳ nữ cùng bà tử giặt y phục đều đi dùng bữa đi, cho nên cũng không người tại đây làm việc.
Vũ Sam lập tức đi vào tẩy y phòng (phòng giặt quần áo), đi vào một cái phòng nhỏ trong đó, không có ngoài ý muốn tại kia tìm được Tuyết Tú đang một mình một người dùng bữa.
“Tuyết Tú.” Vũ Sam tiến đến gần, nhẹ nhàng gọi.
Tuyết Tú đang chịu đựng chán ghét gắp một đũa rau xanh muốn đưa vào trong miệng, sau khi nghe đến Vũ Sam gọi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy người đi đến trước mặt mình, liền buông bát đũa trong tay xuống, lộ ra một cái tươi cười nói “Vũ Sam tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi.”
Này trong tươi cười chứa đựng bao nhiêu thật tình, cũng chỉ có Tuyết Tú chính mình một người đã biết.
Vũ Sam không ghét bỏ phòng ở đơn sơ, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tuyết Tú, mắt nàng nhìn nàng bữa trưa hôm nay, khe khẽ thở dài nói “Tuyết Tú, ăn nhiều chút đi, mỗi ngày có nhiều việc muốn làm như vậy, muội ăn ít như vậy làm sao chịu đựng được.”
Vừa thấy những thức ăn này liền biết Tuyết Tú chỉ động một chút, nàng không cần nghĩ đều biết đến, nhất định là Tuyết Tú bị dưỡng khẩu vị kén chọn, ăn không quen cơm rau dưa này.
Kỳ thật mỗi ngày cơm trưa của tỳ nữ ở tẩy y phòng chẳng phải thật sự có bao nhiêu kém, bốn người ba món ăn một canh, đồ ăn đều là một mặn hai nhạt, tuyệt đối là đủ ăn, so với gia đình bình thường đến cũng tuyệt đối là không tồi.
Nhưng lúc trước Tuyết Tú luôn luôn là cận thị tỳ nữ trong Thanh Lan viên, ăn mặc đều là vô cùng tốt. Hiện tại thân thể một hạ lại một hạ xuống, chỗ hưởng thụ đãi ngộ liền càng thêm không thể so trước kia. Coi như một bát cơm trắng trước mặt, mấy khối thịt lợn hầm, một ít nấm xào cùng rau xào, cộng thêm một chén canh cải trắng.
Cái đồ ăn này ở người khác xem ra không tính kém, phóng tới trong mắt Tuyết Tú, cũng là nửa điểm cũng chướng mắt. Miễn cưỡng liền ăn cơm với thịt heo hầm cùng một chút nấm xào, nàng sẽ lại không thể nào động được chiếc đũa.
Những đồ ăn này đối với Tuyết Tú mà nói, quả thực còn kém đến cực điểm, nếu không có làm việc một buổi sáng, đã đói bụng được thầm thì thẳng kêu, nàng là thế nào cũng sẽ không đem những đồ ăn này ăn vào miệng đi.
Trong lòng Tuyết Tú cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn là ngạnh sinh sinh kiềm chế xuống dưới nói “Ta chờ lát nữa lại ăn đi, Vũ Sam tỷ tỷ, tỷ làm hai món ăn kia thế nào?”
Vũ Sam biết Tuyết Tú nói chỉ là cái lý do, đáy lòng chính thở dài, lại nghe đến câu hỏi của nàng, có thế này cười nói “Thế tử phi ăn rất ngon, trong ngôn ngữ nói với ta cũng coi như tốt, ta nghĩ ngài ấy xác nhận tha thứ lỗi lầm lần này của ta.”
Vừa nói lên chuyện này, khóe mắt của Vũ Sam liền mang theo ý cười. Quả thật, nếu là một cái tỳ nữ không làm chủ tử thích, ngày trôi qua của nàng có thể tốt được đến đâu.
Tuyết Tú nghe vậy vui vẻ, trên mặt thần sắc có chút không hiểu, vội hỏi “Thật vậy chăng, vậy thế tử phi nhưng là ăn cà rốt kia.”
Vũ Sam gật đầu nói “Đó là tự nhiên, món rau trộn cà rốt thái sợi kia rất hợp khẩu vị của thế tử phi.”
Đôi mắt của Tuyết Tú sáng ngời, một đôi nắm tay cũng nắm quá chặt chẽ. Thế tử phi ăn đồ ăn này, vậy thì kế hoạch của nàng cũng thành công một nửa.
Vũ Sam nhìn vẻ mặt của Tuyết Tú, mắt lại nhìn bữa trưa nàng vẫn chưa ăn bao nhiêu, cuối cùng vẫn còn mở miệng nói “Tuyết Tú, nếu không ta đi báo cho thế tử phi biết, hai món ăn này kỳ thật là muội dạy ta, để ngài ấy đem muội rời đi nơi này đi thôi.”
Tuyết Tú nghe vậy sửng sốt, lập tức phục hồi tinh thần lại, vội xua tay nói “Không cần không cần, Vũ Sam tỷ tỷ, tỷ nhưng trăm ngàn lần đừng nói cho thế tử phi đây là ta dạy cho tỷ.” Nàng dừng một chút, hơi hơi cúi đầu tiếp tục nói “Thế tử phi không muốn gặp tỷ, kia đều là ta làm hại, ta dạy cho tỷ những thứ này, là muốn bù lại khuyết điểm của mình. Hơn nữa, kỳ thật ta ở tại tẩy y phòng cũng rất tốt, dù sao ta phạm vào sai, nên bị phạt. Nếu như tỷ tỷ vội vàng nói cho thế tử phi biết, ta sợ thế tử phi một cái không vui, giận chó đánh mèo đến trên người tỷ, đến lúc đó tỷ tỷ nếu rơi vào cùng một cái kết cục giống như muội muội ta, ta đây thật đúng là muốn cuộc sống hàng ngày khó yên.”
Tuyết Tú vừa nói vừa dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, nhìn xem Vũ Sam một trận cảm động, vội vàng giữ chặt tay nàng một phen nói “Muội muội tốt, tỷ tỷ thật không hiểu nên như thế nào đa tạ muội mới tốt, như vậy đi, muội cứ ở lại tẩy y phòng một chút thời gian, biểu hiện cho tốt. Chờ thế tử phi hết giận, tỷ tỷ lại nghĩ biện pháp khuyên phục thế tử phi, đem muội từ nơi này đi ra ngoài.”
Tuyết Tú nghe vậy tất nhiên là gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt cảm động không thôi.
“Tốt lắm, ta cũng không thể nói chuyện lâu với muội, là thời điểm cần phải trở về. Tuyết Tú, muội phải chiếu cố chính mình, ngày mai ta lại đến thăm muội.” Vũ Sam vừa nói vừa đứng lên.
Tuyết Tú giương cao khuôn mặt tươi cười, đem Vũ Sam đưa tới cửa, tha thiết cáo biệt nói “Tỷ tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ chiếu cố chính mình, tỷ tỷ cũng vậy.”
Mắt nhìn Vũ Sam đi xa, ý cười trong suốt trên mặt Tuyết Tú nhất thời liền âm trầm xuống. Trở lại bên giường của mình ngồi xuống, Tuyết Tú vươn hai tay, hai tay nguyên bản trắng noãn bóng loáng như ngọc, hiện tại lại hồng lại phù, còn có vài chỗ địa phương ma sát bị thương, có chỗ thậm chí bị bọt nước nổi lên một tầng da trắng.
Tuyết Tú lại tỉ mỉ nhìn hai tay của mình, đáy mắt chỗ sâu hận ý liền càng nhiều một phần, nàng không đi tới tẩy y phòng một ngày, tay của chính mình liền thành phó bộ dáng này, nếu là lâu dài đi xuống, vậy nàng chẳng phải là muốn cùng một loại với bà tử hạ lưu này, cả đời đều giơ hai tay gặp không được người, che kín vết chai sao.
Tất cả bây giờ của nàng, tất cả đều là do thế tử phi ban tặng, buộc nàng ngâm trong nước giếng lạnh lẽo, bắt đầu từ khi nàng chà xát giặt kiện y phục thứ nhất, nàng đã đi xuống định quyết tâm muốn trả thù.
Đúng vậy, nàng muốn trả thù Hạ Thính Ngưng, nàng nếu muốn ra phương pháp ác độc nhất tới trả thù đối phương.
Khi ý tưởng trong lòng ngày càng mãnh liệt, trong đầu nàng cái ý niệm thứ nhất hiện lên chính là ngày đó từ sau núi giả nàng nghe được cái này, biện pháp có thể khiến người vô sinh.
Cho nên nàng giả ý cấp Vũ Sam ra chủ ý, dạy nàng ấy hai món ăn có chứa cà rốt này. Vì muốn làm cho Hạ Thính Ngưng không thể mang thai.
Trên mặt Tuyết Tú lộ ra một chút tươi cười ngoan độc cực kỳ, tại đây trong khuê phòng đại trạch, đối với nữ nhân tới nói, có con nối dòng bàng thân hay không là một vấn đề cực kỳ trọng yếu. Nàng thật sâu tin tưởng, chỉ cần thế tử phi vô sinh, như vậy chờ đợi đối phương liền tuyệt đối sẽ không là thoải mái an ổn như bây giờ, vả lại ngày có thể cười đến thoải mái đến cực điểm thật là tốt.
Hiện tại kế hoạch đã thành công một nửa, kế tiếp nàng có thể tiến hành bước tiếp theo.
Trong mắt Tuyết Tú hiện ra ánh sáng lạnh, âm hắc giống như được ngâm trong độc tố. Khóe môi mỉm cười bị vô hạn mở rộng, thế tử phi, ngươi nhưng trăm ngàn phải đợi, ta chắc chắn nghĩ hết biện pháp, cho ngươi sống không bằng chết.
Mà lúc này, trong phòng chính, Hạ Thính Ngưng hai tay khẽ đấm thắt lưng đi tới nhuyễn tháp, sát bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn. Nàng vừa bắt tay vào làm vừa nói với Vãn Ngọc, ngươi cùng Lục Vu đi đến khố phòng một chuyến, gọi vài cái thị vệ đem thùng đồ cưới trang sức nâng lại đây cho ta.”
Vãn Ngọc nghe vậy tuy có một chút không hiểu, nhưng lại chỉ cho là Hạ Thính Ngưng muốn dùng đến trang sức này, liền phúc phúc thân nói “Vâng, nô tì liền đi ngay.”
Nói xong cùng Lục Vu đễ dàng cùng nhau đi theo ra cửa.
Bách Lí Dung Cẩn mắt thấy Hạ Thính Ngưng hơi có chút vụng về đấm lưng, dung nhan tinh xảo như ngọc hơi nhăn lại, biểu hiện ra chủ nhân lúc này không thoải mái.
Bách Lí Dung Cẩn đặt công việc trong tay xuống, khẽ ôm qua Hạ Thính Ngưng, vươn tay vì nàng xoa thắt lưng nói “Thế nào, thật mỏi sao?”
Hạ Thính Ngưng thoải mái tựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói “Cũng không phải, chính là có chút không thoải mái. Chắc là tối hôm qua lúc ta đọc sách tư thế không đúng.”
Bách Lí Dung Cẩn vừa khẽ xoa thắt lưng của Hạ Thính Ngưng, vừa nhỏ giọng nói “Đều nói không cho nàng nằm nghiêng đọc sách, nàng lại cứ không nghe.”
Hạ Thính Ngưng híp mắt lại, phấn môi mím lại nói “Lần sau ta nhất định sửa.”
Nàng này cũng là bệnh chung của người hiện đại thôi, có đôi khi tham phương tiện, liền nằm nghiêng nhìn, tư thế không đúng, có chút chút tật xấu cũng là bình thường.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy, thoáng tăng thêm sức lực trong tay, nói “Mỗi một lần nàng đều nói như vậy, lại cũng không đi sửa được.”
Lực đạo mạnh thêm, Hạ Thính Ngưng nhất thời rụt lui thắt lưng, khẽ trừng mắt nhìn Bách Lí Dung Cẩn. Trong ánh mắt mang theo lên án, tựa hồ muốn nói ngươi làm đau ta.
Bách Lí Dung Cẩn bị nhìn như vậy, nhất thời có chút bật cười. Hắn là khống chế lực đạo, làm sao thực làm đau nàng. Nhưng nàng lại nhìn chằm chằm vào, gọi được hắn không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự là xuống tay nặng sao, hắn đều không phải cố ý.
Nghĩ như vậy, động tác trên tay của Bách Lí Dung Cẩn cũng không khỏi liền mềm nhẹ lên, hắn không nghĩ nhất thời không cẩn thận, lại làm đau nàng.
Hạ Thính Ngưng vẻ mặt thanh thản gác ở trên vai Bách Lí Dung Cẩn, khóe môi cong cong, ý cười trên mặt chỉ tăng không giảm, ngô, Dung Cẩn cũng thật dễ lừa.
Đang lúc hai người cùng dựa vào nhau, Vãn Ngọc cùng Lục Vu đã trở lại, phía sau đi theo vài tên thị vệ nâng thùng đồ cưới. Những người này sau khi buông thùng xuống, Vãn Ngọc liền làm cho bọn họ đều đi ra.
Lục Vu nhìn nhìn thùng, nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Tiểu thư, những thùng đồ cưới chứa trang sức đều đã chuyển đến, nhưng là muốn mở ra sao?”
Hạ Thính Ngưng nhìn thùng, khẽ gật đầu nói “Ừ, đem trâm cài dài bằng vàng bạc tìm ra.”
Mới vừa rồi khi dùng bữa, nàng sở dĩ sẽ vươn tay nâng nâng trâm cài tóc, kỳ thật là muốn lấy thứ gì đó thưởng cho Vũ Sam, phút cuối cùng mới nhớ tới, trâm cài ở trên đầu của mình không nhiều lắm, thế nhưng mỗi một cây đều là Dung Cẩn làm người tạo ra, tinh quý phi thường, thưởng cho một cái tỳ nữ xem như rất quý trọng. Nàng mới vừa rồi không có lấy xuống, mà là làm bộ nâng nâng trâm cài tóc.
Khi đó, nàng mới nhớ tới, chính mình đều không có tùy thân chuẩn bị một ít gì đó có thể đánh thưởng hạ nhân, từ xưa dùng bạc cũng không phải không có, dù sao phía trên chưa đi tìm nhiều bạc vụn như vậy nha, hơn nữa mỗi lần còn phải dâng tặng cái hầu bao giá trị xa xỉ. Tính tới tính lui, nàng vẫn mệt không ít.
Cho nên nàng mới sai Vãn Ngọc cùng Lục Vu đến khố phòng đem đồ cưới nâng tới, lúc trước khi nàng chuẩn bị đồ cưới, liền chuẩn bị trâm vàng bạc dài nhỏ khoảng ba trăm cây, vốn dĩ làm ra giữ lại để dùng khi đánh thưởng hạ nhân.
Vãn Ngọc cùng Lục Vu đều là gật đầu một cái, mở ra liền cẩn thận đi tìm, các nàng nhớ được những cây trâm cài dài nhỏ là đặt trong một thùng trang sức đồ cưới có chứa vòng ngọc trai cùng hoa tai ngọc trai. Chính là hiện tại thùng bị khóa, các nàng không thiếu được phải mở từng thùng
/156
|