Edit: Ánh Quyên
Lãnh Liên hiểu rất rõ nữ tử tướng mạo thanh tú trước mắt này, nhìn thì thấy bình bình đạm đạm, nhưng thật ra tâm tư tàn nhẫn, từng bước thận trọng, nếu ngươi không làm được chuyện gì hữu dụng, thì nàng cũng sẽ không giữ lại ngươi, vốn tưởng nàng đưa mình đến bên cạnh thái tử, thì mình có thể dựa vào sự sủng ái của thái tử, mượn cơ hội thoát khỏi trói buộc của Lý Vị Ương, nhưng trước mắt nhìn thấy, không biết mình đã bước vào một cạm bẫy như thế nào. Nàng nhìn đối phương, vô thức nói: Ngươi nói thì đơn giản, cụ thể nên làm như thế nào, ta thật sự không có manh mối!
Điều này có nghĩa đã động tâm, Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Chỉ cần ngươi hiểu rõ nhược điểm của Thái tử ở chỗ nào, ngươi sẽ có khả năng nắm chắc hắn trong tay.
Lãnh Liên nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra một chút tìm kiếm, nói: Nhược điểm của Thái tử, xin chỉ giáo cho?
Lý Vị Ương uống một ngụm trà, mới chậm rãi nói tiếp: Ta vừa rồi đã nói hết sức rõ ràng, ngươi lại trước sau không hiểu. Được, ta sẽ nói rõ lại cho ngươi. Thái tử từ nhỏ lớn lên đều ở trong cung, nhưng vừa ra đời lại không làm cho hoàng đế yêu thích, duy nhất chỉ có thể dựa vào Bùi hậu, nhưng người này đối với hắn cũng thập phần lạnh nhạt. Những năm gần đây hắn đọc sách tập viết, chăm học hỏi chính trị, cố gắng làm tốt tất cả mọi thứ, chỉ vì muốn làm cho Bùi hậu cười vui vẻ, khen ngợi hắn, thậm chí là nhìn hắn một cái cũng được. Có lẽ ngươi không chú ý đến, ánh mắt thái tử vĩnh viễn đều đi theo hỉ nộ (vui giận) của Bùi hậu, bởi vì Bùi hậu là người chí tôn chí quý, hoàn mỹ không có khuyết điểm, khắp thiên hạ người người đều muốn tìm mọi cách để khiến nàng yêu thích, bao gồm cả hắn. Nhưng điều làm hắn khó tiếp nhận là tuy rằng hắn là con trai ruột của Bùi hậu, nhưng đối phương bất quá chỉ coi hắn như một quân cờ.
Nghe Lý Vị Ương nói như vậy, Lãnh Liên không khỏi nheo mắt lại, nàng rất muốn phản bác đối phương, nhưng nàng biết rõ Lý Vị Ương nói không sai, cho dù cùng Thái tử chung sống thời gian không phải quá dài, nhưng nàng hiểu rõ từ sâu trong nội tâm của Thái tử rất cô đơn và sợ hãi, cô đơn là do bị Bùi hậu xem nhẹ, sợ hãi là do lo lắng bị mẫu hậu vứt bỏ, triệt để xa rời khỏi quyền lực.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài nói: Ngươi cũng đã làm mẫu thân, tất nhiên sẽ biết một người mẫu thân, cho dù hài tử của mình tinh nghịch, tuỳ hứng, đều sẽ cưng chiều hắn, sủng hắn, hắn nói cái gì chính là cái nấy, hắn làm cái gì đều thấy có đạo lý, mà ánh mắt của mẫu thân nhìn hài tử của mình cũng vô cùng dịu dàng, nhưng ngươi thấy Bùi hậu đối với thái tử có chút nào yêu thương hắn sao?
Lãnh Liên nói khẽ: Ta chưa từng vào cung, sao có thể biết Bùi hậu đối xử với thái tử ra sao?
Lý Vị Ương từ tốn nói: Ngươi tuy rằng chưa gặp qua Bùi hậu, nhưng ngươi làm bạn bên cạnh thái tử, nghe quen tai, nhìn quen mắt cũng phải biết hắn đã cố gắng lấy lòng Bùi hậu như thế nào.
Lãnh Liên cắn răng nói: Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?
Lý Vị Ương tươi cười càng thêm điềm đạm: Thái tử tuy rằng đã là từng tuổi này, nhưng lại luôn trông mong sự yêu thương của Bùi hậu dành cho mình. Chính vì như thế, hắn càng lúc càng muốn chiếm hữu quyền lực cùng địa vị, nhưng càng lúc càng sợ hãi chính mình cuối cùng cũng có một ngày sẽ mất đi toàn bộ. Lỗi lầm có thể sửa nhưng vết thương lòng lại vĩnh viễn không thể phục hồi. Chỉ cần ngươi có thể đả thông nội tâm của thái tử, ngươi sẽ có khả năng khống chế nam nhân này.
Lãnh Liên không khỏi nắm chặt váy mình, cơ hồ làm nhàu nát cả một mảnh. Nàng nhìn Lý Vị Ương nói: Nếu ta có thể được hắn yêu thương, sủng ái, thì bước tiếp theo nên làm như thế nào?
Lý Vị Ương nhìn nàng, thần sắc nghiêm túc: Chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói mà làm, chẳng những có thể thành công tiêu trừ sự ngờ vực của thái tử đối với ngươi, còn có thể sủng ái ngươi lên một bậc!
Lãnh Liên không mở miệng, bởi vì nàng hiểu rõ Lý Vị Ương, tất cả những điều đối phương làm tất nhiên đã nắm chắc. Nàng đứng lên, rốt cục cũng hạ quyết tâm nói: Ngươi đẩy ta đến bên cạnh vách núi, bây giờ lại cho ta một cái dây leo, nếu ta không chịu bám vào để đi lên, ta chỉ có con đường chết hoặc nếu may mắn, ngươi sẽ có nhiều cách để khiến cho ta chết, Lý Vị Ương, ngươi quả thật là một người tâm ngoan thủ lạt. (độc ác, nhiều thủ đoạn)
Lý Vị Ương mặt không đổi sắc, thủ thỉ: Cái này chỉ là có qua có lại mà thôi, từ lúc ngươi bước vào Đại Đô đã ôm tâm tư muốn hại ta, nhưng ta lại giữ lại một nhánh đường cho ngươi đi, không phải đã rất nhân từ rồi sao?
Lãnh Liên nhẹ nhàng cười, trong đó lại có thêm ba phần tự giễu: Đúng vậy, ta làm sao lại quên, ngươi tâm cơ sâu cỡ nào, làm sao có thể cho ta cơ hội hoàn toàn cắn lại ngươi? Tất cả chỉ trách chính ta hám lợi đen lòng, như vậy mới mắc bẫy của ngươi.
Lý Vị Ương cười khanh khách, nói: Ngươi đây là nói cái gì? Chúng ta là đồng minh, ngươi muốn phú quý, ta muốn bình an, đôi bên cùng có lợi, chỉ là theo như nhu cầu mà.
Lãnh Liên ánh mắt yếu ớt nói: Việc đã đến nước này, nói thêm nữa lại có ích gì, ta sẽ chiếu theo lời ngươi nói để làm, nếu không có cách đạt tới hiệu quả mong muốn, ngươi cũng đừng trách ta!
Lý Vị Ương đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai bên kia của Lãnh Liên, tươi cười càng thêm ôn hòa, trong mắt mang một chút mê hoặc: Ngươi đừng nói như chuyện này không liên quan tới ngươi vậy, chẳng những nó liên quan đến kế hoạch của ta, nhưng lại càng liên quan đến tánh mạng của ngươi, đừng quên Doanh Sở vẫn đang như hổ rình mồi nhìn chòng chọc ngươi!
Nghe đến đây, Lãnh Liên thần sắc biến đổi, cuối cùng bất đắc dĩ than thở một hơi, nói: Ta hiểu rồi.
Nghe thấy nàng ta bất đắc dĩ nói như vậy, Lý Vị Ương trên mặt khẽ mỉm cười: Sau này có chuyện gì, ta sẽ báo cho ngươi.
Lãnh Liên nhìn Lý Vị Ương, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm nữa.
Lý Vị Ương từ trong ngôi chùa đi ra, xe ngựa một đường đi đến trước cửa trà lâu đã hẹn, Nguyên Liệt ở cạnh bậc thang vô cùng buồn chán dắt Hạt Dẻ, tay trái còn giơ cao lấy một cọng cỏ chọc chọc vào đuôi nó, Hạt Dẻ cực kì hưng phấn, liên tiếp nhảy tới nhảy lui, hồng hộc, hình dạng thập phần dễ thương, Nguyên Liệt vô tâm trồng liễu, lại làm xao xuyến vô số trái tim của những cô nương xinh đẹp. Thoáng nhìn thấy Lý Vị Ương, Nguyên Liệt tiện tay đem Hạt Dẻ ném cho hộ vệ để chào đón, khẽ mỉm cười nói: Sự tình nói xong rồi sao?
Lý Vị Ương gật đầu nói: Nói xong rồi, chỉ là kế tiếp ta còn muốn đi một nơi nữa.
Nguyên Liệt nghe vậy hiểu ý, nháy mắt nói: Chuyện ở rạp hát, ta đều đã sắp xếp hết rồi.
Nguyên Liệt một đường hộ tống xe ngựa Quách gia đến trước cửa một rạp hát rồi dừng lại, bầu gánh nghe tin vội vàng chạy ra nghênh đón, đầy mặt bóng loáng, vâng vâng dạ dạ. Nguyên Liệt tùy ý quơ tay nói: Được rồi, không cần đa lễ, để ta nhìn xem các ngươi biểu diễn như thế nào.
Bầu gánh vội khom người, nói: Vâng, nhã gian đã chuẩn bị tốt, hai vị quý khách mời!
Lý Vị Ương nhìn bầu gánh kia, khẽ mỉm cười, xoay người đi vào nhã gian. Dưới lầu sớm đã là chật kín, nhã gian cũng đầy người, thậm chí ngay cả trên bậc thang cũng có không ít người, thấy rõ buổi diễn này rất náo nhiệt. Hai người đến bên trong nhã gian ngồi xuống, trên bàn sớm đã chuẩn bị nước trà bánh ngọt. Triệu Nguyệt đứng phía sau Lý Vị Ương, cũng có chút khó hiểu. Mấy ngày trước, nàng đích xác nhìn thấy tiểu thư viết một phong thư phân phó nàng giao cho Húc Vương, nhưng cụ thể viết cái gì, nàng thật sự không biết, xem tình hình này chẳng lẽ là hẹn chủ tử đến xem trò vui?
Nguyên Liệt nhìn Lý Vị Ương, tươi cười đầy mặt: Vở kịch hay sẽ bắt đầu, hi vọng nàng đối với màn biểu diễn này sẽ cảm thấy vừa lòng. Hai người nói xong, chiêng trống khua lên một tiếng Đinh , quả nhiên mở màn. Hạt Dẻ đang được hộ vệ dắt, vì là lần đầu tiên nhìn thấy nơi này nên cực kỳ hưng phấn, liên tiếp ở chỗ ấy cắn cắn ống quần hộ vệ, hộ vệ biết Vương gia yêu chó, đành phải nhe răng trợn mắt cười khổ, Hạt Dẻ bổ nhào kéo một cái đem quần hắn kéo xuống, hắn giận mà không dám nói gì, làm bộ muốn đánh, lại sợ kinh động Vương gia, nên chỉ có thể doạ nạt một chút, Triệu Nam ở một bên nhìn thấy cười không ngớt.
Trên sân khấu kịch, bảy tám con hát mạc phục sức của thái giám đồng loạt đứng vững, lớn tiếng nói: Vạn tuế giá lâm! Sau đó liền thấy một con hát một thân mặc trường bào màu vàng đứng trên đài, hiển nhiên là đang đóng vai hoàng đế, phía sau hắn, con hát một thân hoa phục hoàng phi làm bạn ở bên cạnh Hoàng đế, hai người ngồi xuống ở trước bàn, Hoàng đế cười nói: Ái phi bây giờ đã là người mang lục giáp (có papi). Tới đây, trẫm trước kính nàng một ly.
Con hát diễn Hoàng phi khẽ mỉm cười, vội vàng tạ ơn, nghe thấy hoàng đế cười vang, xướng nói: Ái phi, trẫm trông mong hoàng tử này đã nhiều năm, bây giờ rốt cục cũng được như ý nguyện, nếu nàng sinh hạ Thái tử, tâm nguyện nhiều năm của trẫm sẽ được đền bù, trẫm còn phải cảm ơn nàng rất nhiều! Hoàng phi kia hết sức lo sợ, phảng phất thụ sủng nhược kinh.(sủng ái mà lo sợ)
Đúng lúc này, chiêng trống lại Đinh một tiếng, màn che hạ xuống, đổi thành hoạt cảnh khác, một người mặc phục sức của Hoàng hậu cùng thái giám bên cạnh thì thầm to nhỏ, thái giám kia trên lỗ mũi còn có một vết trắng, xem ra thập phần buồn cười. Hắn quỳ ở trước mặt hoàng hậu, bộ dạng lén lút, vụng trộm: Thưa bẩm nương nương, Vạn tuế đã đi nghỉ ngơi, trước khi đi còn phân phó người chăm sóc Lí Mĩ Nhân thật tốt. Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, cay nghiệt xướng nói: Còn không biết trong bụng là cái gì, lại cao hứng như vậy!
Thái giám không có ý tốt, nói: Lí Mĩ Nhân là người mang lục giáp, một khi sinh hạ long tử, chỉ sợ bất lợi đối với nương nương!
Hoàng hậu nhíu mày: Sợ cái gì?
Thái giám nói: Ai da, nô tài một mảnh trung tâm đều suy nghĩ vì nương nương. Có câu tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương , nương nương sau khi vào cung đều chưa mang thai, Lí Mĩ Nhân nếu hạ sinh hoàng tử trước nương nương, tương lai sẽ trở thành thái tử điện hạ, nương nương, ngài đối với nô tài ân trọng như núi, nếu có chỗ cần đến, nô tài vượt lửa qua sông, muôn lần chết cũng không chối từ!
Một phủ một xướng này, diễn rất sống động, Lý Vị Ương thần sắc ngưng lại trong giây lát, không khỏi cười nói: Viết ra thì có chút tục, nhưng xướng không tệ, hoá trang cũng tốt!
Nguyên Liệt cười đắc ý: Ta dựa theo phân phó của nàng mời danh tác nổi tiếng nhất tới làm, cái gọi là đại tục phong nhã, như vậy dân chúng mới có thể nghe hiểu được!
Lý Vị Ương khẽ gật đầu, lại lẳng lặng nhìn xuống màn diễn. Quả nhiên nghe thái giám kia nói: Nương nương, nô tài nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn.
Hoàng hậu nhíu mày nói: Kế sách vẹn toàn?
Thái giám vội vàng xướng nói: Đúng vậy, nương nương, không bằng để nô tài tìm người thích hợp, nhìn chòng chọc Lí Mĩ Nhân kia, thừa dịp nàng sinh nở chưa chuẩn bị, đem hài tử kia lén lút đổi đi.
Hoàng hậu ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ như xuất thần, bỗng nhiên đứng dậy, ở trên sân khấu đi tới đi lui, lúc này keng tiết tấu đột nhiên thay đổi, hiển hiện nhân vật đang kịch liệt đấu tranh nội tâm. Liền nghe thấy thái giám xướng: Ai da, hoàng hậu nương nương của thần, ngài cần phải sớm hạ quyết tâm. Lí Mĩ Nhân đã có thai, ngài cũng phải có thai!
Hoàng hậu đột nhiên hỏi: Ta cũng có thai?
Nương nương, thái y ngài đều nắm trong tay, hiện tại đã có sẵn long chủng, chỉ cần ngài hoán đổi thành công, còn sợ mọi chuyện không ổn sao? Vừa hài tử vừa mới ra đời một hai tháng không thể nhìn ra, chỉ cần động tay chân một chút là có thể lừa dối được! Lí Mĩ Nhân là có thân phận gì, làm sao dám tranh trấp với ngài, bất quá chỉ là một cung nữ đê tiện!
Nghe thấy con hát diễn vai Hoàng hậu cười lạnh, xướng nói: Ngươi thật là có ý tứ, đối với bản cung săn sóc tỉ mỉ, đúng là nô tài tốt!
Kia thái giám cười hắc hắc, nói: Nô tài xưa nay phụng dưỡng nương nương, tất nhiên có thể vì nương nương đầu rơi máu chảy!
Lúc này, trên sân khấu kịch cố ý hạ màn che màu đen xuống, chỉ lộ ra hai cặp mắt sáng quắc tràn đầy âm mưu quỷ kế. Quần chúng ở dưới đài nghe tới đây đều không khỏi kinh hãi, thì ra vị hoàng hậu muốn cố ý giả vờ mang thai, sau đó đem hài tử của Lí Mĩ Nhân chiếm thành của riêng mình!
Màn kế tiếp là đổi tử, tiểu cung nữ lặng lẽ giấu hài tử của Lí Mĩ Nhân, sau đó tìm một đứa bé bị chết non để che đậy, nói là con của Lí Mĩ Nhân, Hoàng hậu lại mua chuộc thái giám vào lời gièm pha nói Lí Mĩ Nhân không có đức hạnh, liên luỵ hoàng tử, hoàng đế giận tím mặt, đem Lí Mĩ Nhân đày vào lãnh cung, chưa được nửa tháng Lí Mĩ Nhân bị Hoàng hậu đày đọa mà chết. Một tháng sau đó hoàng hậu tự nhiên sinh hạ thái tử, đứa bé này chính là hài tử của Lí Mĩ Nhân trước đó bị giấu đi.
Vở kịch vô cùng đặc sắc, từng hồi cao trào, mời tới đều là con hát hạng nhất, đem hoàng hậu độc ác, thái giám âm hiểm cùng với Lí Mĩ Nhân réo rắt thảm thiết diễn thật sống động, nghe đến đó, mọi người đều như si như khờ, bị tình tiết ly kì trong vở kịch này khiến cho trợn mắt há mồm.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: Vở diễn này nhất định sẽ gây ra tiếng vang lớn, ta cam đoan nó sẽ được truyền khắp Việt Tây, cho dù là quan lại quyền quý hay con buôn, không một ai không biết!
Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Đương nhiên như thế là tốt nhất, chẳng qua nếu quan phủ tìm tới thì thật phiền toái...
Nguyên Liệt tươi cười càng sâu: Điểm này nàng yên tâm đi, nội dung có thể nói đây là chuyện bí mật của hoàng thất tiền triều, làm sao quan phủ có thể nhìn chòng chọc nó được? Ngay cả nếu thật có người muốn ngăn cản vở diễn này tiếp tục được xướng lên, điều đó cũng chứng minh hắn chột dạ thôi. Hát hí khúc không được, còn có đồng thoại, ca dao, ngàn vạn lần đừng quên các kẻ sĩ kia ở khắp hang cùng ngõ hẻm, ta sẽ nghĩ tất cả mọi cách để cho câu truyện này được lưu truyền rộng rãi để mọi người đều biết!
Lý Vị Ương ánh mắt rơi xuống dưới đài, nàng thấy tất cả mọi người đều đang nhiệt tình phản ứng, thậm chí còn có người phẫn hận ném chén trà đến con hát diễn vai Hoàng hậu, hiển nhiên vở diễn này thập phần được hoan nghênh. Nguyên Liệt nhìn vẻ mặt nàng, không khỏi thấp giọng hỏi: Nhưng chỉ dựa vào vở kịch này, nàng cảm thấy sẽ có hiệu quả gì?
Lý Vị Ương trong con ngươi có chút lạnh lùng, nói: Trên đời đáng sợ nhất chính là lời đồn nhãm, một người cường đại thế nào cũng không có cách ngăn cản được uy lực của lời đồn. Dù nàng địa vị cao thượng, thân phận tôn quý, một khi bị cuốn vào lời đồn nhãm này, sẽ giống là lửa mượn sức gió, càng ngày càng nghiêm trọng, đây chính là đạo lý tam nhân thành hổ. (Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ người ta đem bụng tin mà cho là phải.)
Nguyên Liệt khẽ gật đầu, tươi cười trở nên có nhiều thú vị, mà lúc này vở diễn đã kết thúc, dưới đài vỗ tay như sấm, không ít người lớn tiếng kêu tốt, hơn nữa yêu cầu diễn lại một lần nữa. Lý Vị Ương đứng dậy, quay đầu nhìn về phía đài, khẽ mỉm cười, nói: Đi thôi, chúng ta nên trở về.
Ba ngày sau vào một buổi sáng, Lý Vị Ương đang ở trước gương rửa mặt chải đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng đạp cửa rầm rầm. Triệu Nguyệt vội vàng ra xem, A Lệ công chúa xông vào, vẻ mặt kinh ngạc nói: Ai da, Gia Nhi, ngươi còn có tâm trạng ngồi ở đây sao? Ta nói cho ngươi biết, Đại Đô có chuyện lớn phát sinh rồi!
Vẻ mặt A Lệ công chúa xem ra không mấy kinh ngạc, hưng phấn thì nhiều hơn. Lý Vị Ương cười nói: Hở, chuyện lớn như thế nào?
A Lệ công chúa giữ chặt tay Lý Vị Ương, nói: Chao ôi, ngươi đi với ta đến đại sảnh sẽ biết, Tĩnh Vương điện hạ cũng tới đấy.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng nhíu mày, cúi đầu nhìn một cái, A Lệ công chúa giật mình hiểu ra: Ngươi còn chưa kịp mặc áo ngoài, được rồi, ta chờ ngươi, chúng ta cùng nhau đi nghe một chút xem bọn hắn đang nói cái gì.
Lý Vị Ương than thở một hơi, quay đầu phân phó tỳ nữ mang áo ngoài tới, chưa quá nửa canh giờ toàn bộ thu dọn đều xong xuôi, các nàng hai người mới đi đến đại sảnh, A Lệ công chúa đã đi đến cửa đại sảnh, còn không ngừng trở về thúc giục: Gia Nhi, ngươi thật là quá chậm!
Lý Vị Ương không chút hoang mang bước vào đại sảnh, thấy tất cả người đều đang ngồi, tập trung tinh thần nghe Tĩnh Vương nói chuyện. Tĩnh Vương một thân gấm bào xanh thẫm, thắt lưng trên eo màu xanh ngọc, nhìn thấy Lý Vị Ương bước vào, khẽ mỉm cười nói: Đang nói đến nơi quan trọng, biểu muội liền tới.
Lý Vị Ương trên mặt có ba phần kinh ngạc: Tĩnh Vương điện hạ sáng sớm đã đến Tề quốc công phủ, có chuyện gì sao?
Tĩnh Vương đợi Lý Vị Ương ngồi xuống, mới thản nhiên nói: Hai ngày nay, mặc kệ là trong cung hay phố phường đều lưu truyền một chuyện cổ tích kỳ lạ, không biết biểu muội đã từng nghe chưa?
Lãnh Liên hiểu rất rõ nữ tử tướng mạo thanh tú trước mắt này, nhìn thì thấy bình bình đạm đạm, nhưng thật ra tâm tư tàn nhẫn, từng bước thận trọng, nếu ngươi không làm được chuyện gì hữu dụng, thì nàng cũng sẽ không giữ lại ngươi, vốn tưởng nàng đưa mình đến bên cạnh thái tử, thì mình có thể dựa vào sự sủng ái của thái tử, mượn cơ hội thoát khỏi trói buộc của Lý Vị Ương, nhưng trước mắt nhìn thấy, không biết mình đã bước vào một cạm bẫy như thế nào. Nàng nhìn đối phương, vô thức nói: Ngươi nói thì đơn giản, cụ thể nên làm như thế nào, ta thật sự không có manh mối!
Điều này có nghĩa đã động tâm, Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Chỉ cần ngươi hiểu rõ nhược điểm của Thái tử ở chỗ nào, ngươi sẽ có khả năng nắm chắc hắn trong tay.
Lãnh Liên nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra một chút tìm kiếm, nói: Nhược điểm của Thái tử, xin chỉ giáo cho?
Lý Vị Ương uống một ngụm trà, mới chậm rãi nói tiếp: Ta vừa rồi đã nói hết sức rõ ràng, ngươi lại trước sau không hiểu. Được, ta sẽ nói rõ lại cho ngươi. Thái tử từ nhỏ lớn lên đều ở trong cung, nhưng vừa ra đời lại không làm cho hoàng đế yêu thích, duy nhất chỉ có thể dựa vào Bùi hậu, nhưng người này đối với hắn cũng thập phần lạnh nhạt. Những năm gần đây hắn đọc sách tập viết, chăm học hỏi chính trị, cố gắng làm tốt tất cả mọi thứ, chỉ vì muốn làm cho Bùi hậu cười vui vẻ, khen ngợi hắn, thậm chí là nhìn hắn một cái cũng được. Có lẽ ngươi không chú ý đến, ánh mắt thái tử vĩnh viễn đều đi theo hỉ nộ (vui giận) của Bùi hậu, bởi vì Bùi hậu là người chí tôn chí quý, hoàn mỹ không có khuyết điểm, khắp thiên hạ người người đều muốn tìm mọi cách để khiến nàng yêu thích, bao gồm cả hắn. Nhưng điều làm hắn khó tiếp nhận là tuy rằng hắn là con trai ruột của Bùi hậu, nhưng đối phương bất quá chỉ coi hắn như một quân cờ.
Nghe Lý Vị Ương nói như vậy, Lãnh Liên không khỏi nheo mắt lại, nàng rất muốn phản bác đối phương, nhưng nàng biết rõ Lý Vị Ương nói không sai, cho dù cùng Thái tử chung sống thời gian không phải quá dài, nhưng nàng hiểu rõ từ sâu trong nội tâm của Thái tử rất cô đơn và sợ hãi, cô đơn là do bị Bùi hậu xem nhẹ, sợ hãi là do lo lắng bị mẫu hậu vứt bỏ, triệt để xa rời khỏi quyền lực.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài nói: Ngươi cũng đã làm mẫu thân, tất nhiên sẽ biết một người mẫu thân, cho dù hài tử của mình tinh nghịch, tuỳ hứng, đều sẽ cưng chiều hắn, sủng hắn, hắn nói cái gì chính là cái nấy, hắn làm cái gì đều thấy có đạo lý, mà ánh mắt của mẫu thân nhìn hài tử của mình cũng vô cùng dịu dàng, nhưng ngươi thấy Bùi hậu đối với thái tử có chút nào yêu thương hắn sao?
Lãnh Liên nói khẽ: Ta chưa từng vào cung, sao có thể biết Bùi hậu đối xử với thái tử ra sao?
Lý Vị Ương từ tốn nói: Ngươi tuy rằng chưa gặp qua Bùi hậu, nhưng ngươi làm bạn bên cạnh thái tử, nghe quen tai, nhìn quen mắt cũng phải biết hắn đã cố gắng lấy lòng Bùi hậu như thế nào.
Lãnh Liên cắn răng nói: Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?
Lý Vị Ương tươi cười càng thêm điềm đạm: Thái tử tuy rằng đã là từng tuổi này, nhưng lại luôn trông mong sự yêu thương của Bùi hậu dành cho mình. Chính vì như thế, hắn càng lúc càng muốn chiếm hữu quyền lực cùng địa vị, nhưng càng lúc càng sợ hãi chính mình cuối cùng cũng có một ngày sẽ mất đi toàn bộ. Lỗi lầm có thể sửa nhưng vết thương lòng lại vĩnh viễn không thể phục hồi. Chỉ cần ngươi có thể đả thông nội tâm của thái tử, ngươi sẽ có khả năng khống chế nam nhân này.
Lãnh Liên không khỏi nắm chặt váy mình, cơ hồ làm nhàu nát cả một mảnh. Nàng nhìn Lý Vị Ương nói: Nếu ta có thể được hắn yêu thương, sủng ái, thì bước tiếp theo nên làm như thế nào?
Lý Vị Ương nhìn nàng, thần sắc nghiêm túc: Chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói mà làm, chẳng những có thể thành công tiêu trừ sự ngờ vực của thái tử đối với ngươi, còn có thể sủng ái ngươi lên một bậc!
Lãnh Liên không mở miệng, bởi vì nàng hiểu rõ Lý Vị Ương, tất cả những điều đối phương làm tất nhiên đã nắm chắc. Nàng đứng lên, rốt cục cũng hạ quyết tâm nói: Ngươi đẩy ta đến bên cạnh vách núi, bây giờ lại cho ta một cái dây leo, nếu ta không chịu bám vào để đi lên, ta chỉ có con đường chết hoặc nếu may mắn, ngươi sẽ có nhiều cách để khiến cho ta chết, Lý Vị Ương, ngươi quả thật là một người tâm ngoan thủ lạt. (độc ác, nhiều thủ đoạn)
Lý Vị Ương mặt không đổi sắc, thủ thỉ: Cái này chỉ là có qua có lại mà thôi, từ lúc ngươi bước vào Đại Đô đã ôm tâm tư muốn hại ta, nhưng ta lại giữ lại một nhánh đường cho ngươi đi, không phải đã rất nhân từ rồi sao?
Lãnh Liên nhẹ nhàng cười, trong đó lại có thêm ba phần tự giễu: Đúng vậy, ta làm sao lại quên, ngươi tâm cơ sâu cỡ nào, làm sao có thể cho ta cơ hội hoàn toàn cắn lại ngươi? Tất cả chỉ trách chính ta hám lợi đen lòng, như vậy mới mắc bẫy của ngươi.
Lý Vị Ương cười khanh khách, nói: Ngươi đây là nói cái gì? Chúng ta là đồng minh, ngươi muốn phú quý, ta muốn bình an, đôi bên cùng có lợi, chỉ là theo như nhu cầu mà.
Lãnh Liên ánh mắt yếu ớt nói: Việc đã đến nước này, nói thêm nữa lại có ích gì, ta sẽ chiếu theo lời ngươi nói để làm, nếu không có cách đạt tới hiệu quả mong muốn, ngươi cũng đừng trách ta!
Lý Vị Ương đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai bên kia của Lãnh Liên, tươi cười càng thêm ôn hòa, trong mắt mang một chút mê hoặc: Ngươi đừng nói như chuyện này không liên quan tới ngươi vậy, chẳng những nó liên quan đến kế hoạch của ta, nhưng lại càng liên quan đến tánh mạng của ngươi, đừng quên Doanh Sở vẫn đang như hổ rình mồi nhìn chòng chọc ngươi!
Nghe đến đây, Lãnh Liên thần sắc biến đổi, cuối cùng bất đắc dĩ than thở một hơi, nói: Ta hiểu rồi.
Nghe thấy nàng ta bất đắc dĩ nói như vậy, Lý Vị Ương trên mặt khẽ mỉm cười: Sau này có chuyện gì, ta sẽ báo cho ngươi.
Lãnh Liên nhìn Lý Vị Ương, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm nữa.
Lý Vị Ương từ trong ngôi chùa đi ra, xe ngựa một đường đi đến trước cửa trà lâu đã hẹn, Nguyên Liệt ở cạnh bậc thang vô cùng buồn chán dắt Hạt Dẻ, tay trái còn giơ cao lấy một cọng cỏ chọc chọc vào đuôi nó, Hạt Dẻ cực kì hưng phấn, liên tiếp nhảy tới nhảy lui, hồng hộc, hình dạng thập phần dễ thương, Nguyên Liệt vô tâm trồng liễu, lại làm xao xuyến vô số trái tim của những cô nương xinh đẹp. Thoáng nhìn thấy Lý Vị Ương, Nguyên Liệt tiện tay đem Hạt Dẻ ném cho hộ vệ để chào đón, khẽ mỉm cười nói: Sự tình nói xong rồi sao?
Lý Vị Ương gật đầu nói: Nói xong rồi, chỉ là kế tiếp ta còn muốn đi một nơi nữa.
Nguyên Liệt nghe vậy hiểu ý, nháy mắt nói: Chuyện ở rạp hát, ta đều đã sắp xếp hết rồi.
Nguyên Liệt một đường hộ tống xe ngựa Quách gia đến trước cửa một rạp hát rồi dừng lại, bầu gánh nghe tin vội vàng chạy ra nghênh đón, đầy mặt bóng loáng, vâng vâng dạ dạ. Nguyên Liệt tùy ý quơ tay nói: Được rồi, không cần đa lễ, để ta nhìn xem các ngươi biểu diễn như thế nào.
Bầu gánh vội khom người, nói: Vâng, nhã gian đã chuẩn bị tốt, hai vị quý khách mời!
Lý Vị Ương nhìn bầu gánh kia, khẽ mỉm cười, xoay người đi vào nhã gian. Dưới lầu sớm đã là chật kín, nhã gian cũng đầy người, thậm chí ngay cả trên bậc thang cũng có không ít người, thấy rõ buổi diễn này rất náo nhiệt. Hai người đến bên trong nhã gian ngồi xuống, trên bàn sớm đã chuẩn bị nước trà bánh ngọt. Triệu Nguyệt đứng phía sau Lý Vị Ương, cũng có chút khó hiểu. Mấy ngày trước, nàng đích xác nhìn thấy tiểu thư viết một phong thư phân phó nàng giao cho Húc Vương, nhưng cụ thể viết cái gì, nàng thật sự không biết, xem tình hình này chẳng lẽ là hẹn chủ tử đến xem trò vui?
Nguyên Liệt nhìn Lý Vị Ương, tươi cười đầy mặt: Vở kịch hay sẽ bắt đầu, hi vọng nàng đối với màn biểu diễn này sẽ cảm thấy vừa lòng. Hai người nói xong, chiêng trống khua lên một tiếng Đinh , quả nhiên mở màn. Hạt Dẻ đang được hộ vệ dắt, vì là lần đầu tiên nhìn thấy nơi này nên cực kỳ hưng phấn, liên tiếp ở chỗ ấy cắn cắn ống quần hộ vệ, hộ vệ biết Vương gia yêu chó, đành phải nhe răng trợn mắt cười khổ, Hạt Dẻ bổ nhào kéo một cái đem quần hắn kéo xuống, hắn giận mà không dám nói gì, làm bộ muốn đánh, lại sợ kinh động Vương gia, nên chỉ có thể doạ nạt một chút, Triệu Nam ở một bên nhìn thấy cười không ngớt.
Trên sân khấu kịch, bảy tám con hát mạc phục sức của thái giám đồng loạt đứng vững, lớn tiếng nói: Vạn tuế giá lâm! Sau đó liền thấy một con hát một thân mặc trường bào màu vàng đứng trên đài, hiển nhiên là đang đóng vai hoàng đế, phía sau hắn, con hát một thân hoa phục hoàng phi làm bạn ở bên cạnh Hoàng đế, hai người ngồi xuống ở trước bàn, Hoàng đế cười nói: Ái phi bây giờ đã là người mang lục giáp (có papi). Tới đây, trẫm trước kính nàng một ly.
Con hát diễn Hoàng phi khẽ mỉm cười, vội vàng tạ ơn, nghe thấy hoàng đế cười vang, xướng nói: Ái phi, trẫm trông mong hoàng tử này đã nhiều năm, bây giờ rốt cục cũng được như ý nguyện, nếu nàng sinh hạ Thái tử, tâm nguyện nhiều năm của trẫm sẽ được đền bù, trẫm còn phải cảm ơn nàng rất nhiều! Hoàng phi kia hết sức lo sợ, phảng phất thụ sủng nhược kinh.(sủng ái mà lo sợ)
Đúng lúc này, chiêng trống lại Đinh một tiếng, màn che hạ xuống, đổi thành hoạt cảnh khác, một người mặc phục sức của Hoàng hậu cùng thái giám bên cạnh thì thầm to nhỏ, thái giám kia trên lỗ mũi còn có một vết trắng, xem ra thập phần buồn cười. Hắn quỳ ở trước mặt hoàng hậu, bộ dạng lén lút, vụng trộm: Thưa bẩm nương nương, Vạn tuế đã đi nghỉ ngơi, trước khi đi còn phân phó người chăm sóc Lí Mĩ Nhân thật tốt. Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, cay nghiệt xướng nói: Còn không biết trong bụng là cái gì, lại cao hứng như vậy!
Thái giám không có ý tốt, nói: Lí Mĩ Nhân là người mang lục giáp, một khi sinh hạ long tử, chỉ sợ bất lợi đối với nương nương!
Hoàng hậu nhíu mày: Sợ cái gì?
Thái giám nói: Ai da, nô tài một mảnh trung tâm đều suy nghĩ vì nương nương. Có câu tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương , nương nương sau khi vào cung đều chưa mang thai, Lí Mĩ Nhân nếu hạ sinh hoàng tử trước nương nương, tương lai sẽ trở thành thái tử điện hạ, nương nương, ngài đối với nô tài ân trọng như núi, nếu có chỗ cần đến, nô tài vượt lửa qua sông, muôn lần chết cũng không chối từ!
Một phủ một xướng này, diễn rất sống động, Lý Vị Ương thần sắc ngưng lại trong giây lát, không khỏi cười nói: Viết ra thì có chút tục, nhưng xướng không tệ, hoá trang cũng tốt!
Nguyên Liệt cười đắc ý: Ta dựa theo phân phó của nàng mời danh tác nổi tiếng nhất tới làm, cái gọi là đại tục phong nhã, như vậy dân chúng mới có thể nghe hiểu được!
Lý Vị Ương khẽ gật đầu, lại lẳng lặng nhìn xuống màn diễn. Quả nhiên nghe thái giám kia nói: Nương nương, nô tài nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn.
Hoàng hậu nhíu mày nói: Kế sách vẹn toàn?
Thái giám vội vàng xướng nói: Đúng vậy, nương nương, không bằng để nô tài tìm người thích hợp, nhìn chòng chọc Lí Mĩ Nhân kia, thừa dịp nàng sinh nở chưa chuẩn bị, đem hài tử kia lén lút đổi đi.
Hoàng hậu ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ như xuất thần, bỗng nhiên đứng dậy, ở trên sân khấu đi tới đi lui, lúc này keng tiết tấu đột nhiên thay đổi, hiển hiện nhân vật đang kịch liệt đấu tranh nội tâm. Liền nghe thấy thái giám xướng: Ai da, hoàng hậu nương nương của thần, ngài cần phải sớm hạ quyết tâm. Lí Mĩ Nhân đã có thai, ngài cũng phải có thai!
Hoàng hậu đột nhiên hỏi: Ta cũng có thai?
Nương nương, thái y ngài đều nắm trong tay, hiện tại đã có sẵn long chủng, chỉ cần ngài hoán đổi thành công, còn sợ mọi chuyện không ổn sao? Vừa hài tử vừa mới ra đời một hai tháng không thể nhìn ra, chỉ cần động tay chân một chút là có thể lừa dối được! Lí Mĩ Nhân là có thân phận gì, làm sao dám tranh trấp với ngài, bất quá chỉ là một cung nữ đê tiện!
Nghe thấy con hát diễn vai Hoàng hậu cười lạnh, xướng nói: Ngươi thật là có ý tứ, đối với bản cung săn sóc tỉ mỉ, đúng là nô tài tốt!
Kia thái giám cười hắc hắc, nói: Nô tài xưa nay phụng dưỡng nương nương, tất nhiên có thể vì nương nương đầu rơi máu chảy!
Lúc này, trên sân khấu kịch cố ý hạ màn che màu đen xuống, chỉ lộ ra hai cặp mắt sáng quắc tràn đầy âm mưu quỷ kế. Quần chúng ở dưới đài nghe tới đây đều không khỏi kinh hãi, thì ra vị hoàng hậu muốn cố ý giả vờ mang thai, sau đó đem hài tử của Lí Mĩ Nhân chiếm thành của riêng mình!
Màn kế tiếp là đổi tử, tiểu cung nữ lặng lẽ giấu hài tử của Lí Mĩ Nhân, sau đó tìm một đứa bé bị chết non để che đậy, nói là con của Lí Mĩ Nhân, Hoàng hậu lại mua chuộc thái giám vào lời gièm pha nói Lí Mĩ Nhân không có đức hạnh, liên luỵ hoàng tử, hoàng đế giận tím mặt, đem Lí Mĩ Nhân đày vào lãnh cung, chưa được nửa tháng Lí Mĩ Nhân bị Hoàng hậu đày đọa mà chết. Một tháng sau đó hoàng hậu tự nhiên sinh hạ thái tử, đứa bé này chính là hài tử của Lí Mĩ Nhân trước đó bị giấu đi.
Vở kịch vô cùng đặc sắc, từng hồi cao trào, mời tới đều là con hát hạng nhất, đem hoàng hậu độc ác, thái giám âm hiểm cùng với Lí Mĩ Nhân réo rắt thảm thiết diễn thật sống động, nghe đến đó, mọi người đều như si như khờ, bị tình tiết ly kì trong vở kịch này khiến cho trợn mắt há mồm.
Nguyên Liệt mỉm cười nói: Vở diễn này nhất định sẽ gây ra tiếng vang lớn, ta cam đoan nó sẽ được truyền khắp Việt Tây, cho dù là quan lại quyền quý hay con buôn, không một ai không biết!
Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Đương nhiên như thế là tốt nhất, chẳng qua nếu quan phủ tìm tới thì thật phiền toái...
Nguyên Liệt tươi cười càng sâu: Điểm này nàng yên tâm đi, nội dung có thể nói đây là chuyện bí mật của hoàng thất tiền triều, làm sao quan phủ có thể nhìn chòng chọc nó được? Ngay cả nếu thật có người muốn ngăn cản vở diễn này tiếp tục được xướng lên, điều đó cũng chứng minh hắn chột dạ thôi. Hát hí khúc không được, còn có đồng thoại, ca dao, ngàn vạn lần đừng quên các kẻ sĩ kia ở khắp hang cùng ngõ hẻm, ta sẽ nghĩ tất cả mọi cách để cho câu truyện này được lưu truyền rộng rãi để mọi người đều biết!
Lý Vị Ương ánh mắt rơi xuống dưới đài, nàng thấy tất cả mọi người đều đang nhiệt tình phản ứng, thậm chí còn có người phẫn hận ném chén trà đến con hát diễn vai Hoàng hậu, hiển nhiên vở diễn này thập phần được hoan nghênh. Nguyên Liệt nhìn vẻ mặt nàng, không khỏi thấp giọng hỏi: Nhưng chỉ dựa vào vở kịch này, nàng cảm thấy sẽ có hiệu quả gì?
Lý Vị Ương trong con ngươi có chút lạnh lùng, nói: Trên đời đáng sợ nhất chính là lời đồn nhãm, một người cường đại thế nào cũng không có cách ngăn cản được uy lực của lời đồn. Dù nàng địa vị cao thượng, thân phận tôn quý, một khi bị cuốn vào lời đồn nhãm này, sẽ giống là lửa mượn sức gió, càng ngày càng nghiêm trọng, đây chính là đạo lý tam nhân thành hổ. (Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ người ta đem bụng tin mà cho là phải.)
Nguyên Liệt khẽ gật đầu, tươi cười trở nên có nhiều thú vị, mà lúc này vở diễn đã kết thúc, dưới đài vỗ tay như sấm, không ít người lớn tiếng kêu tốt, hơn nữa yêu cầu diễn lại một lần nữa. Lý Vị Ương đứng dậy, quay đầu nhìn về phía đài, khẽ mỉm cười, nói: Đi thôi, chúng ta nên trở về.
Ba ngày sau vào một buổi sáng, Lý Vị Ương đang ở trước gương rửa mặt chải đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng đạp cửa rầm rầm. Triệu Nguyệt vội vàng ra xem, A Lệ công chúa xông vào, vẻ mặt kinh ngạc nói: Ai da, Gia Nhi, ngươi còn có tâm trạng ngồi ở đây sao? Ta nói cho ngươi biết, Đại Đô có chuyện lớn phát sinh rồi!
Vẻ mặt A Lệ công chúa xem ra không mấy kinh ngạc, hưng phấn thì nhiều hơn. Lý Vị Ương cười nói: Hở, chuyện lớn như thế nào?
A Lệ công chúa giữ chặt tay Lý Vị Ương, nói: Chao ôi, ngươi đi với ta đến đại sảnh sẽ biết, Tĩnh Vương điện hạ cũng tới đấy.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng nhíu mày, cúi đầu nhìn một cái, A Lệ công chúa giật mình hiểu ra: Ngươi còn chưa kịp mặc áo ngoài, được rồi, ta chờ ngươi, chúng ta cùng nhau đi nghe một chút xem bọn hắn đang nói cái gì.
Lý Vị Ương than thở một hơi, quay đầu phân phó tỳ nữ mang áo ngoài tới, chưa quá nửa canh giờ toàn bộ thu dọn đều xong xuôi, các nàng hai người mới đi đến đại sảnh, A Lệ công chúa đã đi đến cửa đại sảnh, còn không ngừng trở về thúc giục: Gia Nhi, ngươi thật là quá chậm!
Lý Vị Ương không chút hoang mang bước vào đại sảnh, thấy tất cả người đều đang ngồi, tập trung tinh thần nghe Tĩnh Vương nói chuyện. Tĩnh Vương một thân gấm bào xanh thẫm, thắt lưng trên eo màu xanh ngọc, nhìn thấy Lý Vị Ương bước vào, khẽ mỉm cười nói: Đang nói đến nơi quan trọng, biểu muội liền tới.
Lý Vị Ương trên mặt có ba phần kinh ngạc: Tĩnh Vương điện hạ sáng sớm đã đến Tề quốc công phủ, có chuyện gì sao?
Tĩnh Vương đợi Lý Vị Ương ngồi xuống, mới thản nhiên nói: Hai ngày nay, mặc kệ là trong cung hay phố phường đều lưu truyền một chuyện cổ tích kỳ lạ, không biết biểu muội đã từng nghe chưa?
/239
|