Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 307 - Bừng Bừng Dã Tâm

/239


Editor: Ánh Quyên

Doanh Sở chấn động, sau đó cười lạnh nói: Thì ra Quách tiểu thư là nóng lòng thám thính bí mật của ta.

Lý Vị Ương khe khẽ mỉm cười, tránh mà không đáp. Nói đến một hồi công kích, Vương Tử Khâm nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn trên váy, bất động thanh sắc mà nói: Kỳ thật nguyên bản dựa theo bản ý của ta cũng không muốn cứu ngươi, chỉ là Gia Nhi cùng Ngũ công tử lòng dạ đều rất tốt, bọn hắn cảm thấy Doanh đại nhân đối với hoàng hậu nương nương một mảnh lòng dạ son sắt, nhiều năm trôi qua lại cẩn trọng làm việc cho nương nương, thật sự là càng vất vả công lao càng lớn, lại không ngờ chuyện vừa ập lên đầu lại bị nương nương bỏ qua, bọn hắn vì bênh vực kẻ yếu là ngươi, nên mới nhàn rỗi quản chuyện lần này.

Doanh Sở không cho là đúng mà nói: Ta muốn làm như thế nào đều là chuyện của ta, không cần chư vị nhọc lòng. Nói xong, hắn dĩ nhiên xoay người liền muốn rời đi.

Lại nghe thấy Lý Vị Ương ở phía sau, yếu ớt nói: Doanh đại nhân, thái tử muốn giết ngươi diệt khẩu, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Nếu ra khỏi tòa nhà này, chỉ sợ ngươi rất nhanh liền sẽ phơi thây đầu đường.

Doanh Sở đột nhiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc Lý Vị Ương, không nóng không lạnh mà nói: Năng lực của ta, các ngươi không phải đã gặp qua sao? Chẳng lẽ còn lo lắng tánh mạng của ta hay sao?

Doanh Sở nói hết sức rõ ràng, hắn chẳng những võ công cao cường, hơn nữa là Bất Tử Chi Thân. Lúc trước Lý Vị Ương cùng Vương Tử Khâm đều đã từng tận mắt chứng kiến, bất kỳ người nào cũng không có cách thương tổn hắn, huống chi là thái tử.

Nhưng Quách Đạo lại nhẹ nhàng cười nói: Doanh đại nhân không nên ở chỗ này ra vẻ hảo hán! Vừa rồi ta nhìn thấy hết sức rõ ràng, đối phương chẳng những tổ chức nghiêm mật, động tác nhanh chóng, hơn nữa đối với điểm yếu của Doanh đại nhân cũng thập phần hiểu rõ.

Doanh Sở tim đập mạnh, không khỏi lui về phía sau một bước nói: Ngươi nói cái gì?

Quách Đạo tự nhiên mỉm cười, mặt mũi tuấn mỹ mang một tia trào phúng nói: Ta nói cái gì Doanh đại nhân trong lòng không phải rất rõ ràng sao? Làm gì phải lừa mình dối người đây? Nếu hoàng hậu nương nương không đem nhược điểm của ngươi tiết lộ cho thái tử điện hạ biết, vậy những sát thủ kia vì sao lại có thể ám sát thành công? Doanh đại nhân như thế nào sẽ bị thương? Tất cả không phải rất rõ ràng sao, đối phương phải biết rõ chỗ trí mạng của ngươi nằm ở ngực phải, nếu không như thế y theo năng lực của Doanh đại nhân, cái miệng vết thương này không phải đã sớm không dược mà khỏi sao?

Doanh Sở vô thức che ngực phải của mình, vừa rồi đối phương đâm trật một chút, nếu không hắn thật là khó sống sót, thấy rõ thái tử hẳn đã biết điểm yếu của hắn. Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười nói: Các ngươi cứu ta, đến tột cùng là muốn làm cái gì?

Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài nói: Doanh đại nhân là người thông minh, không cần ở trước mặt ngươi lời ngon tiếng ngọt, chúng ta trăm phương ngàn kế cứu ngươi, đương nhiên hi vọng Doanh đại nhân có thể cho chúng ta một ít hồi báo.

Doanh Sở cười lạnh một tiếng: Quách tiểu thư không cần mơ mộng hão huyền! Nếu ta chịu dựa theo ngươi nói mà làm, ta đã sớm làm như vậy, cần gì phải đợi tới hôm nay!

Vương Tử Khâm sắc mặt trầm xuống, nói: Nhìn thấy ngươi vẫn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chúng ta lấy lễ nghi đối đãi với ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu như thế, kia đành phải mời ngươi nhìn xem bản lĩnh thẩm vấn phạm nhân của Vương gia ta. Nói xong, nàng lạnh lẽo nói: Mang hắn đi xuống.

Lập tức liền có hộ vệ tiến lên, đem Doanh Sở mang đi xuống, chỉ là trước khi hắn rời đi, dùng một loại ánh mắt tràn đầy trào phúng nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt, hiển nhiên căn bản không để bọn họ vào mắt.

Quách Đạo nhìn Vương Tử Khâm, một lúc sau mới nói: Vương tiểu thư muốn xử trí hắn như thế nào?

Vương Tử Khâm lạnh lẽo nói: Đối với người không thích nói thật, phải dùng một ít thủ đoạn. Gia Nhi, ngươi sẽ không để ý chứ?

Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Doanh Sở sẽ không chết, nhưng chẳng phải hắn sẽ không đau. Tử khâm nếu nắm chắc, ta đương nhiên toàn quyền giao cho ngươi xử lý.

Quách Đạo nhìn hai người các nàng, trầm ngâm nói: Nhưng theo ta thấy, hắn đối với Bùi hậu trung thành và tận tâm như thế, muốn bức hắn mở miệng không có dễ dàng như vậy.

Vương Tử Khâm lãnh đạm mà nói: Có lúc không phải hắn muốn là được, nếu chúng ta đem hắn giao ra, hắn chỉ có một con đường chết, chỉ có thể cùng chúng ta hợp tác, mới có thể bảo vệ được tính mạng của hắn.

Quách Đạo nghe Vương Tử Khâm nói tràn đầy tự tin, cũng lắc lắc đầu: Vương tiểu thư, có lòng tin là tốt, nhưng quá kiêu ngạo thì sẽ không tốt. Ta cảm thấy Doanh Sở này cũng không phải là người dễ dàng đối phó, hắn tâm tư giả dối, quỷ kế đa đoan, ngươi nhất định phải cẩn thận đề phòng hắn sẽ dùng ra ám chiêu gì để đối phó chúng ta.

Vương Tử Khâm cười lạnh: Yên tâm đi, không quá ba ngày, ta sẽ khiến hắn đem tất cả nói ra.

Lý Vị Ương cười nói: Vậy ta sẽ ngồi chờ tin lành.

Vương Tử Khâm chẳng hề mạnh miệng, phương pháp Vương gia thẩm vấn phạm nhân luôn luôn thập phần khắc nghiệt, chỉ là loại phương pháp này đối với Doanh Sở có được hay không còn chưa biết được.

Trong phủ thái tử, thái tử chính là đang ở trong thư phòng đi tới đi lui, bộ dáng vô cùng bất an, phụ tá tâm phúc của hắn ở bên cạnh thấp giọng nói: Điện hạ, ngài cần gì phải lo lắng, chuyện này thần nhất định sẽ khiến ngài vừa lòng.

Thái tử quay đầu, nói: Ngươi xác định sẽ không tiết lộ tin tức?

Phụ tá mỉm cười nói: Điện hạ, ngài cũng đừng xem thường vi thần. Nhiều năm trôi qua như vậy, thần vì người đã từng xử lý qua biết bao nhiêu chuyện, đâu có chuyện nào khiến người không vừa ý đâu? Lần này thần đã tìm những tên cao thủ bậc nhất ở trên giang hồ, những người này đều là tội phạm chạy trốn, giết người không chớp mắt, ngay cả thất bại cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại nhược điểm.

Thái tử lại nhướng mày tức giận nói: Thất bại, như thế nào sẽ thất bại? Lần này nhất định phải thành công!

Phụ tá nhanh chóng nói: Vâng, thái tử điện hạ, lần này sẽ thành công! Vừa dứt lời, liền đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, thái tử nói: Vào đi.

Hộ vệ thống lĩnh từ ngoài cửa đi vào, thấp giọng hướng thái tử bẩm báo nói: Điện hạ, vừa rồi có tin tức tới báo, nói Doanh Sở hắn...

Thái tử vội vã tiến lên một bước, quan tâm nói: Doanh Sở như thế nào?

Hộ vệ thống lĩnh giọng nói có một chút run rẩy: Có người đem Doanh Sở hắn —— đoạt đi.

Nghe đến như vậy một câu nói, thái tử không khỏi biến sắc, theo sau lập tức nói: Thay ta chuẩn bị một chút, ta muốn lập tức tiến cung!

Phụ tá vội vàng ngăn cản hắn nói: Điện hạ, ngài đây là làm cái gì?

Thái tử nghiêm nghị nói: Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao? Người khác sẽ không đi cứu Doanh Sở, chỉ có mẫu hậu! Nàng hiện tại nhất định đã biết ta phái người tru sát Doanh Sở, nàng sẽ không buông tha ta, ta phải vào cung trước để thỉnh tội!

Phụ tá vội vàng nói: Thái tử điện hạ tạm thời không nên gấp gáp, trước nhất nên xem nương nương có phản ứng như thế nào đã!

Thái tử hồ nghi nhìn đối phương một cái: Cái gì phản ứng, mẫu hậu có thể có phản ứng gì?

Phụ tá mỉm cười nói: Nương nương nếu là thật sự muốn trách ngài, giờ phút này đã tuyên triệu điện hạ tiến cung. Nhưng vì sao trong cung cũng không có động tĩnh? Nương nương tai mắt nhiều nơi! Chắc hẳn, hiện tại nàng đã biết Doanh Sở bị người khác đoạt đi, nếu thật là nương nương gây nên, nàng nhất định sẽ triệu điện hạ tiến cung hỏi tội.

Thái tử suy đi nghĩ lại, cảm thấy đối phương nói cũng không sai, hắn nhìn thoáng qua sắc trời trĩu nặng sương mù bên ngoài, mới thấp giọng nói: Nói như vậy chuyện này có thể không phải do mẫu hậu làm? Vậy là ai? Doanh Sở ở trong triều cũng không có người ủng hộ, những tên triều thần kia mỗi một người đều đối với hắn căm thù đến tận xương tuỷ, bọn hắn mong còn không được hắn chết sớm một chút. Hắn nói như vậy, thần sắc càng thêm nghi ngờ.

Trong tẩm cung, Bùi hậu sớm đã nghỉ ngơi. Trình nữ quan nhẹ nhàng đi tới, đứng ở ngoài trướng, tựa hồ có chút do dự, đột nhiên nghe thấy Bùi hậu giọng nói rét lạnh vang lên: Có chuyện gì?

Trình nữ quan vội vàng khom người nói: Nương nương, nô tì vừa nhận được đến tin tức, Doanh đại nhân trên đường rời khỏi Đại Đô bị người khác phục kích, đối phương cướp người khi chúng ta chuẩn bị động thủ... Nhưng là bọn hắn cũng không thành công, để cho Doanh đại nhân đào thoát.

Bùi hậu chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng choàng một cái áo ngoài, ngón tay thon dài xốc rèm lên, lộ ra kia một gương mặt tuyệt mỹ. Lúc này bầu trời mây đen lặng lẽ tản ra, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào trong điện, trên khuôn mặt trắng như ngọc của Bùi hậu bao phủ một tầng ngân quang. Nàng mỉm cười nói: Hở, phải không? Hắn tự mình đào thoát?

Trình nữ quan vội vàng nói: Không, không phải, là bị người cứu đi.

Bùi hậu ánh mắt nhẹ nhàng chớp động một chút, đạm đạm À một tiếng, như có như không cười cười nói: Đã như thế, kia lại có cái gì phải lo lắng.

Trình nữ quan vội vàng nói: Nương nương, ngài ngàn vạn lần không nên nghĩ sai, Doanh Sở này nếu bị người hữu tâm bắt được, dùng hắn chỉ ra chỗ sai của nương nương, đến lúc đó sẽ vô cùng phiền toái.

Bùi hậu đột nhiên cười lạnh một tiếng: Nghĩ sai? Ý của ngươi là chỉ có ngươi thông minh nhất, mà ta ngay cả ngươi cũng không bằng?

Nghe đến câu nói này, Trình nữ quan trong lòng đột nhiên cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ: Nương nương, nô tì không dám, nô tì không phải có ý này!

Bùi hậu liên tục cười lạnh: Không phải ý này vậy là ý gì? Là đánh giá gần đây ta đối ngươi quá sủng ái cùng tin tưởng, thế cho nên quên mất thân phận chính mình sao? Ta hỏi ngươi, lúc trước sai ngươi phái đi nhóm người kia, vì sao lại để cho người khác giành ngay trước mũi đây?

Trình nữ quan cắn chặt môi, phía sau lưng ướt một tảng lớn: Nương nương, nô tì cũng không biết tin tức như thế nào đột nhiên để lộ, trước tìm người còn chưa kịp hành động đã bị cướp trước, nô tì biết tội, xin nương nương thứ tội!

Lời của nàng còn chưa nói hết, Bùi hậu nhẹ nhàng thở dài: Ta nói với ngươi, ngươi đều lén nói lại cho thái tử, nô tài như vậy thật là trung thành và tận tâm! Khó trách ngươi lại nói ta suy nghĩ không chu đáo, tất cả đều bị ngươi sớm nghĩ đến! Nói xong câu đó, nàng đột nhiên nhìn vào không khí, ngữ khí lạnh lẽo mà nói: Kéo nàng đi xuống, lập tức xử lý sạch!

Trình nữ quan bị dọa run lẩy bẩy, vừa lăn vừa bò đến bên chân Bùi hậu, ai oán nói: Nương nương, xin ngài niệm tình nô tì hầu hạ ngài nhiều năm... Còn chưa nói xong, trong hư không đột nhiên xuất hiện hai thái giám mặc hắc y, một người che miệng của nàng không cho nói tiếp, một người khác động tác nhanh chóng trói tay chân của nàng, một đường kéo nàng ra ngoài.

Bùi hậu lại một lần nữa nằm lại trên giường, ngửi thấy một mùi huân hương nhẹ nhàng, nàng khẽ than thở một hơi: Đều là một đám vô dụng! Nói xong, nàng chuyển người lại, an nhiên nhập mộng.

Ba ngày sau, Lý Vị Ương lần nữa chờ Vương Tử Khâm đến. Lần này nàng cũng thần thái sáng láng, bộ dáng tràn đầy tự tin, cười nói: Gia Nhi, ta cùng ngươi đi nhìn xem Doanh Sở kia đi. Ta nghĩ hiện tại, hắn chắc hẳn đã muốn khai cung.

Lý Vị Ương nghe đối phương nói như vậy, cũng biết nghe lời phải: Cung kính không bằng tuân mệnh.

Các nàng hai người vẫn chưa đi đến đại sảnh, đã bị Quách Đạo ngăn lại. Hắn mỉm cười nói: Đi nơi nào sao có thể thiếu được ta? Ta còn muốn nhìn Vương tiểu thư làm sao có thể khiến người kia khuất phục đầu hàng đây!

Vương Tử Khâm lạnh lẽo nhìn hắn một cái, không động thanh sắc, cười cười: Ngũ Thiếu gia luôn cảm thấy ta chỉ giỏi nói suông, không có thực lực, đã như thế, hôm nay sẽ cho ngươi coi trộm một chút bản lĩnh thẩm vấn của Vương gia. Nói xong, nàng mỉm cười đi lên phía trước.

Lý Vị Ương cùng Quách Đạo ở phía sau, Lý Vị Ương liếc nhìn Quách Đạo một cái, nói: Ngũ ca, làm gì phải luôn cố ý chọc giận nàng?

Quách Đạo nhún vai nói: Ta nơi nào chọc giận nàng? Là chính nàng thanh cao, trước mắt vô trần, không chấp nhận được người khác có nửa điểm bất kính, cái thói xấu này nhất định phải sửa lại, nếu không tương lai sẽ không gả ra được.

Vương Tử Khâm đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm đối phương nói: Ta gả được hay không, liên quan gì tới Ngũ Thiếu gia, dù sao cũng sẽ không kêu ngươi tới cưới ta! Nói xong câu đó, trên mặt nàng lại vô thức đỏ lên.

Quách Đạo lập tức sửng sốt, lại có chút dở khóc dở cười. Hắn vô thức nhìn Lý Vị Ương, đối phương cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm như là không nghe thấy, hắn không khỏi lắc đầu.

Ba người một đường đi đến biệt viện, chính là tòa nhà bí ẩn đã dẫn Doanh Sở tới. Tòa nhà này là thuộc về Vương gia, chỗ này non xanh nước biếc, chiếm diện tích không lớn, ngày xưa chỉ dùng để nghỉ mát, ngoài một số người tới quét dọn định kì, sẽ không có người đến thăm. Trong biệt viện này, Vương gia xây dựng một mật thất, trong đó có một gian bốn phía đều là màu xanh, trên mọc đầy cỏ rêu xỉ, lối ra vào thông đạo duy nhất là một cửa sắt đặc chế, nặng gần một ngàn cân. Trừ phi có bốn tên nam tử cao to ở ngoài kéo chốt an toàn, cửa mới thông qua cơ quan mở ra, nếu không tuyệt đối sẽ không có khả năng chạy thoát.

Vương Tử Khâm hơi gật đầu, bốn tên cai ngục chịu trách nhiệm trông coi liền tiến lên hợp lực mở chốt, chỉ nghe đến ken két mấy tiếng, thấy cánh cửa ngàn cân ấy mới từ từ nâng lên. Lý Vị Ương vừa vào đã nhìn thấy nam tử kia ở trong mật thất bị mấy chiếc xiềng xích khóa lại tứ chi ở trên vách tường, cai ngục liền mang tới ba cái ghế, cung kính mời bọn hắn ngồi xuống.

Vương Tử Khâm sắc mặt không mấy thiện cảm ngồi xuống, nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, ngữ khí thập phần bình tĩnh: Hắn đến hiện tại vẫn là cái gì cũng không chịu nói sao?

Tên cai ngục kia sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói: Tiểu thư, nô tài đã đem tất cả các phương pháp đều thử qua, nhưng người này cứng mềm không ăn, chúng nô tài cũng không có biện pháp. Bọn hắn chưa từng thấy qua người xương cốt cứng rắn như vậy.

Ngày đầu tiên, cai ngục của Vương gia dùng nước sôi tưới ở trên người Doanh Sở, thừa dịp đó, dùng bàn chông gắng sức cọ tới cọ lui chỗ bị nước sôi làm bỏng, chà đến khi xương trắng lộ ra, máu tươi đầm đìa, thê thảm không nỡ nhìn, hình phạt như vậy chỉ là món khai vị, ba ngày qua không biết dùng bao nhiêu phương pháp, thẳng đến bốn tên cai ngục đều mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt. Nhưng mà bất luận dùng phương pháp nào đối với Doanh Sở, hắn đều giống như không hề hay biết, cắn chặt răng không chịu cúi đầu, thậm chí từ lúc bắt đầu một câu đều không có nói qua. Hiện tại, đối phương hiển nhiên là hôn mê bất tỉnh.

Thấy Quách Đạo vẻ mặt như xem kịch vui, Vương Tử Khâm trên mặt có một chút không vui, tức giận nói: Dùng nước lạnh cho hắn tỉnh.

Cai ngục lập tức lên tiếng, bưng lên một chậu nước lạnh Rầm một tiếng, toàn bộ hắt lên người Doanh Sở.

Doanh Sở cả kinh, đột nhiên bừng tỉnh, tóc ướt đầm đề dán cả vào mặt, chỉ lộ ra duy nhất nửa gương mặt, mê hoặc, tuấn mỹ, phảng phất không phải phàm nhân.

Vương Tử Khâm nhìn chòng chọc hắn một hồi, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, lời nói cũng thập phần giá lạnh: Doanh đại nhân, ngươi đại khái không biết, tính kiên nhẫn của ta có giới hạn, ngươi nếu tiếp tục muốn nằm ngủ, ta liền muốn nghĩ một chút những phương pháp khác để cho ngươi được tỉnh táo một chút, ngươi có phải là muốn thử nghiệm một phen hay không?

Doanh Sở lại đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp, sau đó hắn nâng mắt lên, ánh mắt lãnh khốc khẽ quét qua trên gương mặt mỹ lệ của Vương Tử Khâm, ngữ khí nhẹ nhàng mà nói: Vương tiểu thư, thủ đoạn này của Vương gia ta đều đã biết, cũng không có cái gì đặc biệt. Ngươi vẫn nên đổi chút động tác đi, miễn cho lãng phí thời gian của ta.

Vương Tử Khâm trên mặt hiện ra một chút tức giận, những luật hình kia thậm chí là máy Quan đô là do nàng tự tay thiết kế ra. Đã sử dụng qua trên mấy nghìn người, chưa từng thất bại. Bất kỳ người nào chỉ cần vào tù thất Vương gia, không muốn nói cũng phải nói, cho dù là câm điếc cũng muốn cung khai. Nhưng trước mắt Doanh Sở lại như là từ đầu đến cuối đều không có nhận lấy chút ảnh hưởng nào, thậm chí còn có thể nói ra giọng điệu châm chọc. Nàng vô thức đứng lên, liền vào lúc này một bàn tay trắng mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng, hoàn hảo đúng chỗ an ủi ưu tư của nàng.

Lý Vị Ương nhẹ giọng mà nói: Tử Khâm làm gì phải tức giận, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi cùng Doanh đại nhân thương thảo.

Lửa giận trong lòng Vương Tử Khâm chậm rãi bình ổn xuống, nhìn Lý Vị Ương, nhất thời không có nói chuyện.

Lý Vị Ương quay đầu, ánh mắt long lanh, khẽ cười nói: Doanh đại nhân, chim khôn lựa cành mà đậu, ngài đối với Bùi hậu trung thành như vậy, nhưng nàng lại nói cho thái tử biết tử huyệt của ngươi ở nơi nào, rõ ràng là muốn mượn dao giết người. Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn muốn bảo vệ nàng?

Doanh Sở hung tợn trừng mắt nhìn Lý Vị Ương, so với đối đãi Vương Tử Khâm vân đạm phong khinh (mây gió điềm nhiên, không để ý), Doanh Sở đối Lý Vị Ương tựa hồ có một loại hận ý khác.

Đối mặt với loại ánh mắt như độc xà, Lý Vị Ương không lưu tâm: Doanh đại nhân căm hận ta như thế, là bởi vì những lời đồn nhảm? Đâu có gì lạ đâu! Nếu không phải ngươi cố ý ra vẻ mắc lừa, muốn mượn tay của ta dò xét đối phương, làm sao có thể bị Bùi hậu đuổi ra ngoài, thậm chí đuổi cùng giết tận? Biết rõ không thể làm mà vẫn lâm vào, Doanh đại nhân cũng thật là khiến ta phải lau mắt mà nhìn!

Lý Vị Ương lời vừa nói ra, Doanh Sở cũng cười lạnh một tiếng nói: Ngươi bày ra cái cạm bẫy này, liền biết ta nhất định sẽ bước vào, bởi vì mỗi người đều có tâm ma, ngươi bắt lấy tâm ma của ta. Cho nên ngươi đoán được bước tiếp theo hành động của ta, cho dù là chết, ta cũng muốn tìm kiếm một cái đáp án, cho dù biết rõ cái đáp án này, số phận cuối cùng cũng sẽ khiến ta tan xương nát thịt.

Lý Vị Ương khẽ cười nói: Không sai, là ta thiết hạ cạm bẫy. Sớm khi thiết hạ cạm bẫy, ngươi cũng chỉ có hai con đường, một là chủ động rời khỏi Bùi hậu, mặt khác chính là vì nàng mà chết. Không, hoặc có thể nói là bị nàng giết chết! Hiện tại nhìn tới, ngươi là không chút do dự lựa chọn con đường thứ hai.

Doanh Sở ánh mắt lạnh lùng, giống như giòi bọ trong xương như hình với bóng.

Vương Tử Khâm khẽ thở dài một hơi, chậm rãi mà nói: Doanh đại nhân, kỳ thật ta chẳng hề muốn khó xử ngươi, nếu ngươi có thể nói những chuyện chúng ta muốn biết, song phương đều có thể có lợi, cớ sao lại không làm? Dù cho ngươi cương quyết không nói, cũng sẽ phải ở trong tù thất này, ngươi hẳn cũng biết sẽ không có biện pháp rời khỏi. Thấy đối phương không nhúc nhích chút nào, Vương Tử Khâm chủ động đứng dậy, cách nửa thước, trên dưới đánh giá cái gương mặt đã bị hủy diệt kia của Doanh Sở, nhịn không được trào phúng nói: Doanh đại nhân, ta thực hết sức muốn biết bên dưới nữa tấm mặt nạ này đến tột cùng là một gương mặt như thế nào.

Nàng vừa muốn đi lên vạch trần mặt nạ của Doanh Sở, lại đột nhiên nghe thấy Doanh Sở giọng nói u lãnh vang lên: Vương tiểu thư, xin thứ cho ta khuyên ngươi một câu, làm người không nên có quá nhiều lòng hiếu kỳ.

Vương Tử Khâm nguyên bản động tác vươn tay cứng ngắt ở giữa không trung, ánh mắt của nàng vừa vặn cùng Doanh Sở giao nhau, nhìn thấu trong mắt người kia mang một chút thần bí khó lường, làm cho người khác cảm thấy sởn gáy tóc, Vương Tử Khâm vô thức lui về phía sau một bước, sau đó nàng không tự giác nuốt nước miếng một cái, quay lại nhìn Lý Vị Ương. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi, bởi vì đôi mắt kia của Doanh Sở quả thực không giống như thuộc về nhân loại.

Quách Đạo nhìn một màn này, trong ánh mắt nổi lên suy nghĩ sâu xa. Hắn mở miệng nói: Ta nghe nói nửa gương mặt này của Doanh đại nhân là vì cứu hoàng hậu nương nương mà bị thương, nhìn xem, vì nàng ngay cả một gương mặt anh tuấn như vậy lại biến thành hình dạng này, nhưng nàng lại từ đầu đến cuối cũng không tín nhiệm ngươi! Chỉ bởi vì lời đồn nhảm kia có khả năng nguy hại đến nàng, nàng liền không chút lưu tình đối ngươi động thủ, ngươi không tiếc tất cả đại giới như vậy đáng giá sao?

Doanh Sở chẳng hề lên tiếng, phảng phất giống như từ đầu liền không có nghe thấy, căn bản bất vi sở động.

Vương Tử Khâm không khỏi tức giận nói: Ngươi nếu không nói, tự ta sẽ có biện pháp đối phó ngươi, ngươi không phải là Bất Tử Chi Thân sao? Ta muốn biết nếu ta ra sai người chặt bỏ đầu của ngươi, đem ngươi toàn thân cốt nhục băm nhiễn, phân tán thiêu huỷ, rắc vào bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, lại mời đại sĩ tới làm phép, đời đời kiếp kiếp trấn giữ linh hồn của ngươi! Ta cũng không tin thân thể của ngươi còn có thể lại hợp hai làm một, một lần nữa đứng lên!

Phương pháp này quả thực là độc ác tới cực điểm, Doanh Sở nhìn Vương Tử Khâm, cũng vẫn mỉm cười nói: Người ta đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, ta thấy tâm tư Vương tiểu thư so với bất kì ai khác đều muốn ác độc hơn rất nhiều!

Vương Tử Khâm lạnh lẽo nói: Ta bất quá là ăn khế trả vàng thôi!

Doanh Sở lại dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Vương Tử Khâm nói: Muốn thử ngươi liền thử đi, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu kết quả là ta hôi phi yên diệt (tro bay khói hết), đến lúc đó ngươi chứng cớ gì cũng không có, thu dọn một tên nho nhỏ như ta đối với hoàng hậu nương nương mà nói, không có chút tổn thất nào, đáng tiếc các ngươi Quách Vương hai nhà tốn công tốn sức như thế, cuối cùng vẫn như viên hầu tróc nguyệt (con khỉ mò trăng*)! Ta nghĩ ngay cả Vương tiểu thư ngu xuẩn như vậy, Quách tiểu thư cũng sẽ không chịu lỗ vốn chứ?

Đích xác, mạng Doanh Sở hèn hạ, không đáng một xu, nhưng bọn họ bắt hắn là muốn bắt cá lớn. Nếu cứ như vậy giết chết hắn, lúc trước cần gì phải phí tâm tư đem hắn cầm tù ở đây. Lý Vị Ương không nói tiếng nào, Quách Đạo nhìn Doanh Sở, ánh mắt mơ hồ kiềm chế phẫn nộ: Doanh đại nhân nói đúng, Quách gia chúng ta trước giờ không làm những chuyện lỗ vốn! Đã doanh đại nhân nhất định không chịu nói, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, chậm rãi từ tốn cũng được. Doanh đại nhân một ngày không nói, ta liền đợi một ngày, ngươi mười ngày không nói, ta liền đợi mười ngày, chờ đến khi ngươi nói mới thôi!

Lý Vị Ương nhìn thấy Quách Đạo tức giận, không khỏi nhẹ giọng nhìn Vương Tử Khâm nói: Tử Khâm, không ngại đi tới phủ của ta uống một chén trà, chỗ ta vừa mới tới một loại Đại hồng bào, khẩu vị cực tốt, chắc hẳn ngươi sẽ rất thích.

Vương Tử Khâm sửng sốt, nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi: Được thôi, ta sẽ tạm thời buông tha hắn.

Hai người nhẹ giọng nói cười rời đi, không giống như lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị vừa rồi. Quách Đạo nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy, nhìn Doanh Sở, lắc đầu nói: Doanh đại nhân, đắc tội hai người các nàng, ngài còn phải ăn khổ dài dài, cứ chậm rãi chờ đợi, ta sẽ không phụng bồi! Ngươi khi nào nghĩ tới cái gì, chúng ta sẽ gặp lại!

Ken két một tiếng nữa lại vang lên, cửa thạch thất chậm rãi hạ xuống, ngăn cách cái khuôn mặt đáng sợ kia của Doanh Sở.

Ngoài cửa, Lý Vị Ương nhàn nhạt nói: Tử Khâm, vừa rồi ngươi có nhìn thấy Doanh Sở thần sắc có chút không thích hợp hay không?

Vương Tử Khâm sửng sốt nói: Không đúng, nơi nào không thích hợp?

Lý Vị Ương cười nói: Hắn là một người tự chủ đến cực đoan, nhưng vừa rồi hắn lên tiếng câu nào cũng đều là hùng hổ doạ người, rõ ràng cố ý chọc giận chúng ta. Dựa theo đạo lý mà nói, một người ngay cả không chịu nói ra bí mật trong lòng, hắn cũng sẽ không cố ý chọc giận người có khả năng cầm chắc vận mệnh của hắn. Này căn bản không giống như cá tính của Doanh Sở, ta thấy hắn như là đang giấu diếm cái gì đó, thạch thất này có cơ quan có thể từ bên ngoài quan sát đánh giá tình hình bên trong sao?

Vương Tử Khâm nhẹ nhăn nhíu mày, không khỏi cười lên nói: Tại thời điểm thiết kế, đích xác là có nhiều chỗ có thể nhìn thấy tình hình bên trong, ngươi đi cùng ta. Nói xong, nàng chuyển đến vách tường phía đông của thạch thất, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng tròn nổi lên ở trên tường, liền nhìn thấy có một khe tròn xuất hiện. Vương Tử Khâm chỉ vào khe tròn kia, nói: Bên ngoài thấy được bên trong, bên trong lại không nhìn được ánh sáng bên ngoài, ngươi yên tâm đi.

Lý Vị Ương liền đi tới trước, nhìn người ở trong thạch động kia, đột nhiên thấp giọng nói: Quả nhiên như thế.

Vương Tử Khâm nghe nàng nói, cũng đi lên nhìn thoáng qua. Chỉ thấy bên trong thạch thất trong, Doanh Sở mặt mũi tất cả vặn vẹo, thống khổ đến nỗi phảng phất như lông mày, mắt, mũi, miệng đều díu lại cùng một chỗ, hắn tựa hồ muốn lớn tiếng gào thét, đáng tiếc ngay cả nhúc nhích một chút cũng không dám, thậm chí xiềng xích kia cũng đều không va chạm gì. Nếu không liền sẽ phát ra âm thanh, kinh động người bên ngoài. Hắn là đang kiềm chế không muốn cho bọn hắn biết bí mật.

Quách Đạo thấy bọn hắn hai người thần sắc kỳ dị, không khỏi nhẹ giọng nói: Xảy ra chuyện gì?

Lý Vị Ương hướng hắn vẫy vẫy tay nói: Ngũ ca, huynh tới nhìn xem, tình hình này có phải là có chút quen mắt hay không?

Quách Đạo sửng sốt, tiến lên đi tới nhìn thoáng qua, lập tức ngây người, hắn đột nhiên quay lại nhìn Lý Vị Ương nói: Hắn đây là...

Lý Vị Ương cười nói: Muội nhớ trước khi Ngũ ca bỏ hẳn tiêu dao tán, cũng thống khổ như vậy, Doanh Sở chỉ sợ cũng là nhiễm loại độc gì đó, chỉ là không biết có phải là tiêu dao tán hay không... Nàng nói xong ba chữ tiêu dao tán , sắc mặt Quách Đạo lập tức thay đổi, chân mày cau lại, nhìn chằm chằm Lý Vị Ương nói: Ta thấy dạng này đích xác có khả năng rất lớn, nhưng Doanh Sở như thế nào lại trúng tiêu dao tán?

Lý Vị Ương nhàn nhạt cười: Tiêu dao tán sớm đã trở thành cấm dược, chỉ có cực ít người có được, hơn nữa giá tiền cực độ sang quý. Doanh Sở tất nhiên phải biết thứ nguy hại này, lại như thế nào sẽ vô duyên vô cớ bị trúng loại độc này đây? Chỉ sợ không phải chính hắn muốn dùng, mà là do người khác cho hắn hoặc nói là lừa hắn!

Nghe nàng nói như vậy, Vương Tử Khâm thần sắc khẽ động: Lừa? Này làm sao có khả năng! Doanh Sở không phải giống như người thường, hắn đối với độc dược rất có tâm đắc, làm sao có thể bị người khác lừa?

Lý Vị Ương cười nói: Nếu là hắn cam tâm tình nguyện bị người khác quản chế, kia lại là hai cách nói khac nhau.

Vương Tử Khâm không dám tin: Tiêu dao tán này tuyệt đối không phải giống như dược vật bình thường, người dùng tiêu dao tán lâu ngày sẽ dẫn đến thần trí rối loạn, không khống chế được hành vi của mình, Doanh Sở nếu là biết rõ rành rành nguy hại lại còn muốn dùng tới, đủ để thấy hắn thật là điên rồ!

Lý Vị Ương thần sắc mơ hồ mang một loại thương tiếc: Đúng vậy, hắn thật sự điên rồi, là vì yêu mà điên cuồng! Nếu không như thế, hắn sẽ không: biết rõ Bùi hậu đối hắn phòng bị lại còn một lòng một dạ ở lại bên cạnh đối phương; cũng sẽ không tận lực lưu lại bức họa ta cố ý đưa đến, ý đồ thăm dò tâm ý Bùi hậu; càng sẽ không: biết rõ Bùi hậu muốn giết hắn, còn muốn liều chết giữ bí mật của Bùi hậu trước mặt chúng ta. Một người như vậy, ngươi nói không phải điên thì là cái gì?

Vương Tử Khâm không khỏi liên tục thở dài, thần sắc hình như có vô hạn sầu não, nàng phiền muộn mà nói: Nếu có người chịu vì ta lưu lạc đến tận đây, ta thật là cảm động chết mất, đáng tiếc Bùi hậu lại vẫn thờ ơ ơ hờ!

Quách Đạo kỳ lạ nhìn nàng nói: Vừa rồi còn đối Doanh Sở nhất phái nghiến răng nghiến lợi, bây giờ lại bị hắn cảm động, ta xem ngươi cũng điên rồi!

Vương Tử Khâm không khỏi trợn mắt nhìn Quách Đạo, Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười nói: Phàm là nữ tử đều sẽ dễ dàng bị tình cảm động dung như vậy, đáng tiếc Bùi hậu rốt cuộc không phải là người bình thường, nếu Doanh Sở thực sự có thể cảm động nàng, nàng cần gì phải muốn giết chết hắn đây? Đủ để thấy nàng căn bản không có ý đó.

Lúc này, Vương Tử Khâm nhịn không được lại hướng kia thạch thất trông được đi, chỉ thấy đến Doanh Sở cả người đều nhịn được run lẩy bẩy, sắc mặt thanh bạch một mảnh, duy nhất lộ ra ra nửa gương mặt, tất cả cơ bắp đều tại vặn vẹo, có vẻ thống khổ cực kỳ. Nàng trầm ngâm thật lâu sau, mới thấp giọng mà nói: Gia Nhi, ngươi tuy rằng nói có lý, nhưng ta lại cảm thấy trên đời này không có loại thâm tình nào không thể cắt đứt, chúng ta không có biện pháp khống chế Doanh Sở, nguyên nhân quan trọng nhất là không có tìm được nhược điểm của hắn. Hắn rõ ràng trúng tiêu dao tán, lại còn ra vẻ dường như không có việc gì, theo ta thấy, chúng ta nên lưu tâm, nói không chừng điều này tương lai chính là một cái đột phá.

Quách Đạo lại là khó được tán đồng, hắn đối với tiêu dao tán thấu hiểu rất rõ, lúc trước cơ hồ là dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng khống chế được, nếu không có Nạp Lan Tuyết dùng thêm dược để giảm đau, hắn càng không thể vượt qua được đoạn thời gian khổ sở kia. Lúc này, thấy Doanh Sở cũng đồng dạng khổ sở vì tiêu dao tán, hắn nhịn không được nói: Người chịu đựng tiêu dao tán sẽ vô cùng đau khổ, ngay cả Doanh Sở ý chí vững chắc dù sao cũng là con người... Vương tiểu thư nói không sai, này đích xác là một đột phá có ích.

Lý Vị Ương cười cười, không cho là đúng, tại trong đáy lòng, nàng đối với Bùi hậu cùng Doanh Sở đều hết sức hiểu rõ. Doanh Sở này là người tâm tính vững chắc, tính cách lạnh lùng, nhưng càng là người như vậy một khi động tình, sẽ càng thâm tình sâu như biển, này có thể nhiều năm trôi qua, Bùi hậu khiến hắn cố gắng hết sức làm tất cả mọi chuyện, khiến hắn hai tay đầy máu tươi, như rơi xuống địa ngục, nhưng hắn chưa từng rời khỏi nữ nhân kia. Lần này hắn rời khỏi, một mặt là vì thăm dò tâm ý Bùi hậu, mặt khác cũng là vì nghiệm chứng phán đoán trong lòng hắn, nói đến cùng còn không phải là vì một chữ tình hay sao? Nếu không như thế, hắn sớm biết Bùi hậu đối hắn hạ dược, hoàn toàn có thể rời khỏi nàng, vì sao lại muốn kéo dài cho tới hôm nay đâu? Nguyên bản Lý Vị Ương đồng ý để Quách Đạo đem đối phương bắt sống, cũng là ôm một chút hi vọng thuyết phục được đối phương, nhưng thấy một màn vừa rồi nàng hoàn toàn hiểu được, trong bất kỳ tình huống nào Doanh Sở đều sẽ không phản bội Bùi Hoài Trinh.

Nhưng hiện tại Lý Vị Ương không muốn nhiều lời, nàng biết Quách Đạo cùng Vương Tử Khâm đều không tin, bọn hắn vẫn muốn thử một lần. Lý Vị Ương cũng muốn biết, Doanh Sở đến tột cùng có thể gánh vác đến lúc nào, cho nên nàng chỉ khẽ mỉm cười nói: Các ngươi đã hai người khó được đạt tới thống nhất ý kiến, vậy thì thử một lần đi, chúc các ngươi sớm thành công. Nói xong, nàng dĩ nhiên xoay người nhanh nhẹn rời đi.

Vương Tử Khâm nghe lời nói của Lý Vị Ương hình như có điểm giấu diếm, không khỏi chớp chớp mắt, nhìn Quách Đạo nói: Muội muội ngươi nói đây là ý tứ gì? Ta tổng cảm thấy nàng tựa hồ đối với phương pháp này không mấy tin tưởng.

Quách Đạo nhẹ nhàng thở dài nói: Tâm tư Gia Nhi ai có thể đoán được chuẩn đây? Luận tùy mặt gửi lời, nhìn thấu tâm tư người khác, nàng thật là cực kỳ cao minh, phàm là chuyện gì đều luôn muốn thử một lần! Cần biết lòng người hay thay đổi, nói không chừng Doanh Sở sẽ thay đổi chủ ý, như vậy chúng ta cũng sẽ không hao phí công sức vô ích!

Vương Tử Khâm hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ là nàng xưa nay cùng Quách Đạo làm địch. Đối phương nói phải, nàng càng muốn phản đối, đối phương nói không phải, nàng càng muốn tán thành, cho nên nàng chỉ lạnh nhạt mà nói: Ai nói ta cùng ngươi ý kiến nhất trí, phương pháp này là ta nghĩ ra trước!

Quách Đạo sửng sốt, lập tức cười: Được, vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ nhìn Vương tiểu thư thu phục Doanh Sở ra sao.

Vương Tử Khâm lạnh lẽo cười nói: Vậy ngươi nên lau mắt sạch sẽ, chờ coi đi.

Khoảng cách từ Đại Đô đến biên cảnh ngàn dặm xa xôi. Trong quân trướng, Thác Bạt Ngọc một thân long bào, đang xem chiến báo trong tay, chiến báo nâng lên báo Húc Vương Nguyên Liệt đã dẫn quân đến biên cảnh. Đi cùng hắn còn có Trấn đông tướng quân Vương Quỳnh cùng với hai mươi vạn đại đội. Bọn hắn tất nhiên là tới trợ giúp Đại tướng quân Vương Cung, tuy rằng mắt thấy quân số không nhiều, nhưng đối với trận chiến này ảnh hưởng vô cùng trọng yếu. Thác Bạt Ngọc nhìn thoáng qua, liền đem chiến báo tiện tay quăng ở trên bàn, hắn đứng dậy, vừa muốn triệu tập triều thần bàn bạc, lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa hộ vệ bẩm báo nói: Bệ hạ, nương nương cầu kiến.

Thác Bạt Ngọc nhíu mày, sau khi hắn lên ngôi dựa theo lệ thường sắc phong Phích Đình quận chúa làm hoàng hậu. Lần này, hắn ngự giá thân chinh, hoàng hậu lại dẫn đầu văn võ bá quan tại cửa Càn Thanh Cung sống chết khuyên can, chuyện này nháo lên hại chết mười ba tên quan viên, những người khác đều bị Thác Bạt Ngọc hung hăng kéo ra ngoài đánh. Phích Đình bởi vì là hoàng hậu, cho nên hắn chỉ nghiêm khắc khiển trách nàng một phen, hơn nữa cấm túc một tháng. Nhưng hắn trăm triệu cũng không nghĩ đến, hắn vừa mới rời khỏi kinh thành, Phích Đình cư nhiên liền không chú ý lệnh cấm của hắn một đường đuổi theo, này quả thực làm cho hắn tức giận tới cực điểm, nếu không phải nhìn thế lực nương gia phía sau Phích Đình còn có chút công dụng, hắn sớm đã bỏ đi vị Hoàng hậu luôn nhìn không thuận mắt này.

Phích Đình xông vào quân trướng, nàng một thân phục sức hoàng hậu, ung dung cao quý, sớm đã không phải là thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát lúc trước, chỉ là cho dù phục sức đẹp đẽ, trang sức kim quang lộng lẫy, cũng không có cách nào che dấu sắc mặt yếu ớt cùng ánh mắt hoảng loạn của nàng, nàng lớn tiếng mà nói: Bệ hạ, ngài nhất định phải mang nhiều tướng sĩ như vậy cùng Việt Tây một mất một còn sao?

Thác Bạt Ngọc lạnh lẽo nhìn Phích Đình một cái, nói: Ngươi là đàn bà, sự tình này căn bản không cần ngươi tới quản, ngươi lại còn dám làm trái lệnh của trẫm, không ngoan ngoãn ở kinh thành chờ đợi mà lại chạy đến chiến trường này, trẫm còn chưa tính sổ với ngươi! Ngươi còn không biết ngượng chạy đến nơi đây nói vớ nói vẩn sao?

Phích Đình cắn răng, trên thực tế, nương gia của nàng thuộc phái hòa bình, căn bản không tán đồng hành động lần này. Cho tới nay, Thác Bạt Ngọc liền nghĩ ngự giá thân chinh, mưu cầu phát động toàn diện thế công muốn dành lấy mười tòa thành trì của Việt Tây. Là Phích Đình đúng lúc dẫn dắt người khác lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc, nàng ngăn cản được nhất thời, lại không ngăn cản được một đời. Thác Bạt Ngọc cuối cùng vẫn nỗ lực chống lại ý đám đông, sau khi đăng cơ chưa đến ba tháng liền phát động chiến tranh quy mô lớn như thế.

Phích Đình đau lòng tới cực điểm, bi thương nói: Bệ hạ, đầu tiên, ngày hôm nay đường không thuận, thời cơ không đúng, ngài mạo muội đối Việt Tây phát động chiến tranh, tất cả dân chúng cùng dư luận đều sẽ ủng hộ Việt Tây. Thứ hai, Việt Tây hoàng đế tuy rằng bạo ngược bất nhân, nhưng triều chính vẫn còn tính anh minh, các thần tử đều rất chăm chỉ. Lần này người ta lại sớm có đề phòng, chúng ta mạo muội động thủ, đã là rơi vào thế hạ phong. Thứ ba, mấy năm gần đây nước ta nội đấu thập phần nghiêm trọng, lúc trước ngài tranh đoạt lực lượng cùng thái tử... Khiến cho binh lính mỏi mệt, uể oải, ghét chiến tranh, ưu tư lan tràn, dưới tình huống này, các triều thần lại đều phản đối chiến tranh như vậy, bệ hạ vì sao nhất định phải khư khư cố chấp như thế?

Thác Bạt Ngọc sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lẽo nói: Ngươi là hoàng hậu của trẫm, người khác không biết thì thôi, thế nhưng ngươi cũng như vậy! Trẫm có cường binh trăm vạn, của cải binh khí chồng chất như núi, vì sao không thể thắng? Quan trọng nhất là lần này trẫm nghĩ mượn thế đăng cơ, cho Việt Tây một đòn phủ đầu, đoạt lấy của bọn hắn mười thành trì, rửa được mối hận nhiều năm qua Việt Tây lừa Đại Lịch ta! Ngươi nghĩ xem, Việt Tây hoàng đế xưa nay ngang ngược, đối với việc trẫm đăng cơ cũng không mặn mà, nếu trẫm không tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ bọn họ sẽ mượn cơ hội này phát động tiến công bức trẫm thoái vị! Nếu thực đến lúc đó, ngươi có khả năng chịu trách nhiệm sao?

Phích Đình gấp gáp tiến lên một bước nói: Bệ hạ, này chỉ là phán đoán của ngài, không nhất định sẽ phát sinh!

Thác Bạt Ngọc cười lạnh một tiếng nói: Làm sao sẽ không? Ngươi đừng quên Liên phi mang Thác Bạt Húc chạy tới Việt Tây, đến nay bặt vô âm tín, nếu Việt Tây bắt lấy Thác Bạt Húc, phù trợ hắn lên ngôi vị hoàng đế Đại Lịch, Đại Lịch tự nhiên liền sẽ trở thành vật trong túi của Việt Tây, triều thần cùng dân chúng cũng sẽ sa vào cảnh nước mất nhà tan! Lúc đó Việt Tây sẽ có thêm nhiều lực lượng to lớn, làm sao bọn hắn có thể bỏ qua? Phù trợ một hoàng đế bù nhìn, còn hơn là cùng trẩm giao hảo rất nhiều! Thay vì chờ đến khi Việt Tây đánh đòn phủ đầu, trẫm đương nhiên muốn ngự giá thân chinh, xoay chuyển thế trậns suy tàn!

Phích Đình vừa nghe, này không phải là cãii chày cãi cối sao? Thác Bạt Ngọc ngồi trên vị trí hoàng đế còn chưa yên, sự kiện đầu tiên chính là phát động chiến tranh, mục đích chân chính kỳ thật là vì giải quyết mâu thuẫn của hắn, nhưng nghe lời hắn nói lại giống như là vì triều thần cùng nước nhà mà suy nghĩ. Nàng không biết từ lúc nào Thác Bạt Ngọc tao nhã lúc trước lại biến thành cực đoan oán giận như thế. Trong lòng gấp gáp, không khỏi đau buồn, đứng tại chỗ lưu lại nước mắt, nói: Bệ hạ, sự thật rõ ràng, Việt Tây chẳng hề yếu, nếu bệ hạ nhất định muốn xuất động quân đội quy mô lớn rất dễ dàng xảy ra vấn đề, huống hồ không chỉ có bấy nhiêu lo âu như thế, bây giờ bệ hạ dẫn đại quân xuất chinh, chỉ lưu lại mấy vạn nhược binh trấn giữ kinh đô, ta sợ nơi đó tâm phúc của chúng ta có gì xảy ra bất trắc, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!

Thác Bạt Ngọc lạnh lẽo nhìn đối phương, điểm này căn bản Phích Đình không nên lo lắng, hắn sớm đã sắp xếp ổn thoả tốt đẹp, bảo đảm chắc chắn kinh thành sẽ bình an, không có chuyện gì, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Phích Đình cũng không chết lòng, vừa khổ sở vừa nói: Bệ hạ, ngài còn nhớ được lời nói tiên hoàng ngày xưa đã từng nói không? Người Việt Tây là cừu địch của chúng ta, tiên đế nói phải để cho họn hắn dần dần suy yếu, lấy lợi cho quốc gia, nhưng này chẳng phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, cần phải từ từ mà tính mà không phải dùng đại quân tiếp cận! Hơn nữa Đại Chu dã tâm bừng bừng, bệ hạ cùng bọn hắn hợp tác, ngắn hạn nhìn như có thể mưu đồ Việt Tây, nhưng lâu dài nhìn tới chỉ sợ là nằm trong gian kế của người khác!

Nghe đến đây, ánh mắt Thác Bạt Ngọc trở nên càng thêm âm lãnh: Ngươi nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?

Phích Đình nhịn không được cắn răng nói: Bệ hạ, ngay cả ngài lời thề son sắt, ta cũng biết mục đích chân chính ngài tấn công Việt Tây!

------------------------------------------

Câu chuyện Chúa khỉ mò trăng là một thí dụ ngụ ngôn Phật giáo được ghi chép trong kinh tạng và lưu truyền rộng rãi trong truyền ngôn dân gian phương Đông.

Chuyện kể rằng, ngày xưa, trong khu rừng vắng vẻ có một bầy khỉ 500 con sinh sống và lập nên một quốc gia riêng. Con khỉ đầu đàn được làm Viên hầu vương, là chúa của tất cả. Trong vương quốc khỉ đó có một cây du da lớn, cành lá tỏa rợp tứ bề, rễ buông từng chùm đong đưa. Trong lòng cây đa có vị thần thiêng được gọi là Thụ thần. Cạnh gốc cây có một cái giếng sâu thẳm, nước lặng tờ, uống mát ngọt.

Một tối, có một con khỉ ngó cổ nhìn xuống đáy giếng rồi hét toáng lên:

- Trăng rơi xuống giếng mất rồi. Chết mất thôi!

Cả đàn xúm lại xôn xao lo lắng. Viên hầu nói:

- Hôm nay trăng chết, rơi xuống đáy giếng rồi, chúng ta phải cùng nhau vớt trăng lên, không thể để thế gian chìm trong đêm tối được.

Cả đàn nghe khỉ chúa nói liền chúng khẩu đồng từ rối rít:

- Làm sao được, làm sao được! Giếng thì sâu chúng mình chân thì ngắn, tay thì ngắn...

Con khỉ chúa ấy mới nói:

- Ta biết cách bày cho. Ta nắm lấy cành cây, các ngươi nắm lấy đuôi ta, cứ thế đứa này nắm đuôi đứa khác mà nối nhau, như cái dây thòng xuống, nghe chửa! Phải vớt trăng lên cho ta.

Lũ khỉ nghe như cởi tấm lòng, chúng hăng hái nắm đuôi nhau thành một chuỗi dài, choe chóe bảo nhau níu cho chắc, túm thật chặt. Nhưng khổ nỗi, cái giếng sâu hun hút, chúng nối mãi vẫn chưa đến nơi.

Bỗng nhiên, rắc.. rắc... rắc... rắc..., cành cây nhỏ quá không tài nào chịu nổi nên gẫy luôn. Lũ khỉ cả đàn rơi tùm xuống đáy mà chết.

Lúc đó, Thần cây bèn đọc bài kệ rằng:

- Ngu sao lũ khỉ dại khờ,

Theo nhau mà chết sau bờ giếng khơi.

Khổ đau thì chuốc lấy thôi,

Làm sao cứu đặng muôn người thế gian.

Đức Phật mới dạy rằng:

- Khỉ chúa khi ấy thì nay là Đề - bà - đạt - đa, còn đàn khỉ lúc bấy giờ thì nay là lục quần tỷ khưu (sáu vị ác tỷ khưu trong thời đại Đức Phật, sáu vị này kết thành bè đảng, không giữ luật nghi, làm nhiều việc xấu xa).

Kinh Niết bàn cũng nói:

- Kẻ Đại tham làm việc ác mà không tự thấy, vì kẻ ấy có tâm kiêu mạn, tuy làm nhiều điều xấu ác nhưng không biết sợ hãi, cho nên không được thành Phật, ví như đàn khỉ bắt bóng trăng đáy nước.

Trong kinh sách nhà Phật, Đề - bà - đạt - đa, gọi tắt là Đề bà, còn gọi là Thiên Dữ (vị thần ác độc), là một vị tỷ khưu xấu ác, phạm tội ngũ nghịch, phá hoại tăng đoàn, đối địch với Phật.

Ông là con vua Hộc Phạn, người chú của Phật. Thủa nhỏ, ông học tập cùng Thái tử Tất Đạt đa (tên lúc trẻ của Đức Phật) và có tài năng xuất sắc. Sau khi Thái tử Tất Đạt đa thành Phật, ông cũng dốc lòng tu đạo. Tuy nhiên không qua khỏi được tham sân si nên sinh tính kiêu mạn, cố chấp, bởi thế không chứng được Thánh quả. Ông thoái chí, đi nơi khác học thần thông để cầu lợi dưỡng. Được Thái tử một nước khác cúng dường, ông lại càng kiêu mạn hơn. Đề - bà xúi Thái tử nước ấy giết vua cha mà cướp ngôi, còn mình thì thỏa sức hưởng lạc. Nhiều lần, Đề - bà tìm cách sát hại Đức Phật, lên núi lăn đá định đè chết nhưng Đức Phật chỉ bị thương ở chân, thả voi điên quật Đức Phật nhưng voi điên được Đức Phật thuần phục... Đề - bà còn dùng thuốc độc và tà thuật hãm hại nhiều người tu hành. Lần cuối cùng, Đề - bà bôi nọc độc vào đầu mười móng tay mình định nhân lúc lễ lạy Phật để hại Phật. Nhưng lúc đó, chân Phật thốt nhiên rắn như đá, còn 10 đầu ngón tay Đề - bà thì bị xây xát, chất độc ngấm vào máu khiến Đề - bà bỏ mạng.

Ngụ ngôn của nhà Phật là như vậy. Còn trong chốn dân gian, người ta lấy nó làm một bài học về lẽ sống, lẽ tu hành, phương châm hành động.

Tục ngữ Việt Nam có câu Thả mồi bắt bóng , truyện ngụ ngôn Việt Nam cũng có câu chuyện Thỏ và Hổ phần nào cũng có ý nghĩa tương tự.

Trước hết là vấn đề nhận thức thực tại và hành động theo nhận thức đúng đắn. Không có trí tuệ để phân biệt thực hư, tưởng hư là thực, xem ảo ảnh là chân lí, rồi cố chấp đi tìm cái ảo vọng đó bất kể cơ sở lí lẽ có vững chắc không, rồi lại còn xúi dục nhân quần nối nhau đi kiếm tìm cái ảo ảnh của chính mình đó, thì chung cục tất nhiên sẽ thật là tai hại.

Đó là điều Đức Phật muốn dạy lại cho chúng sinh. Bài học của Chúa khỉ mò trăng (Viên hầu tróc nguyệt) là vậy.

/239

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status